Chú thích: người phụ nữ thần bí áo xanh xuất hiện trong chương này và chương thứ nhất bởi vì trong ngoại truyện Thất Giới truyền thuyết " Đệ thập tam quyển Tứ đại thần khí", chủ nhân của Kính Ảo thời không, một trong Song Cực Thiên, chính là Thanh Y kính chủ có thù hận với Lục Vân, muốn biết tường tận xin mời xem nội dung quyển này.
Bầu trời mặt trời chói chang rọi chiếu trên cao, lưng chừng núi sương trắng mù mịt. Trên một ngọn núi không biết tên, một người toàn thân lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, đang chăm chú nhìn về xa xăm. Cách đó không xa, một bóng xám nhàn nhạt lơ lửng cách mặt đất chừng ba thước, lúc này đang bẩm báo tình hình.
- Tôn chủ, thuộc hạ làm việc bất lợi, không những hai lần thất bại, còn hao binh tổn tướng, xin tôn chủ trách phạt.
Bóng người ngũ sắc điềm nhiên đáp:
- Theo những gì ngươi đã nói, chuyện này cũng không trách được ngươi, đây chính là do Thiên Lân lòng dạ quá sâu sắc, che giấu rất kỹ mới khiến cho những chuyện này phát sinh.
Bóng xám nói:
- Đa tạ tôn chủ khoan hồng đại lượng, tiếp theo bọn thuộc hạ phải làm thế nào đây?
Bóng ngũ sắc đáp:
- Hiện nay ngươi nguyên khí thương tổn nặng nề, tạm thời nghỉ ngơi. Việc đối phó với Thiên Lân, ta sẽ giao cho Trần Huyền đi xử lý.
Bóng xám có phần kinh ngạc hỏi lại:
- Trần Huyền bế quan kết thúc rồi?
Bóng ngũ sắc trả lời:
- Nhanh thôi, chỉ trong một hai ngày nữa.
Bóng xám nói:
- Hiện nay Thiên Lân và Hải Mộng Dao ở cùng với nhau, nếu không nghĩ được cách dụ Hải Mộng Dao đi, rất khó mà đối phó với Thiên Lân.
Bóng ngũ sắc đáp lại:
- Chuyện này ta sẽ dặn dò Trần Huyền, ngươi cứ đi chữa thương, đợi sau khi nguyên khí phục hồi mới đi hỗ trợ Trần Huyền, phải giết cho được Thiên Lân.
Bóng xám trả lời:
- Thuộc hạ hiểu rõ, tạm thời cáo lui.
Dứt lời xoay mình lóe lên biến mất.
Bóng ngũ sắc vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm chăm chú nhìn về phía xa xăm, thoáng cái đã mất mấy canh giờ.
Hoàng hôn, mặt trời lặn sau rặng núi phía Tây, chim nhạn bay về phương Nam. Một bóng người từ xa bay đến, thoáng cái đã tới trên đỉnh núi.
Phát hiện có người đến gần, bóng ngũ sắc điềm nhiên nói:
- Ngươi đến rồi.
Người đến bật cười khẽ, giọng nói dịu dàng hấp dẫn đáp lại:
- Không sai, ta đến rồi. Chia tay được mấy ngày, phía ngươi tiến triển như thế nào?
Bóng ngũ sắc trả lời:
- Hao binh tổn tướng, Thiên Lân không phải hạng dễ đối phó.
Người đến kinh ngạc nói:
- Lúc trước không phải Thiên Lân đã chết trong tay thủ hạ Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm của ngươi sao? Bây giờ thoáng cái đã thành lợi hại rồi?
Té ra bóng ngũ sắc chính là Hư Vô tôn chủ, bóng xám trước đây chính là Thông Thiên Tẩu. Còn đối với nữ nhân này, cô ta chính là người trước đây đã có kết ước với Hư Vô tôn chủ và Cửu U Minh Vương, thân phận cô ta tạm thời còn chưa có người nào biết được.
Hư Vô tôn chủ liếc người đến, chỉ thấy cô ta toàn thân áo xanh, tướng mạo thướt tha, mặt lại có một tầng ánh sáng kỳ dị bao phủ, khiến người ta không thể nhìn thấy bộ dạng cụ thể của cô ta thế nào.
Thôi không nhìn nữa, Hư Vô tôn chủ đáp:
- Thiên Lân tâm cơ rất thâm sâu, thiện nghệ ẩn giấu thực lực, thuộc hạ của ta đã ba lần bảy lượt ra tay đều chưa hề tiêu diệt được hắn.
Người đàn bà áo xanh trầm ngâm nói:
- Xem ra như vậy thì chuyện giết chết Thiên Lân quả thực không phải là dễ dàng gì.
Hư Vô tôn chủ hỏi lại:
- Phía ngươi tiến triển thế nào?
Người đàn bà áo xanh đáp:
- Tạm thời còn chưa tìm được mẹ của Thiên Lân, bất quá phía Băng Nguyên lại có tình hình mới. Thái Huyền Hỏa Quy đã xuôi Nam rồi, một bộ phận cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tiến về phía trung thổ.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Chiến trường từ Băng Nguyên chuyển đến trung thổ, chuyện này đối với chúng ta dường như có lợi một chút.
Người đàn bà áo xanh cười trả lời:
- Ngươi nói cũng không sai, có thêm Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực gia nhập ảnh hưởng rất lớn đến thế cục thiên hạ, khiến cho chúng ta có thể thừa cơ được. Trước mắt, Cửu U Minh giới đã phái xuất cao thủ đi tìm hiểu hành tung của Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực, tùy lúc sẽ suy xét đem tin tức này truyền cho Trừ Ma liên minh, khiến bọn chúng đi chịu chết.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Một khi Thái Huyền Hỏa Quy và cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đã hấp dẫn được sức chú ý của chính đạo trung thổ, khi đó sự quan tâm của bọn họ đối với Thiên Lân cũng giảm đi, chuyện này có lợi cho chúng ta trong hành động ám sát.
Người đàn bà áo xanh cười đáp:
- Ngày này sẽ đến rất nhanh, đến luc đó chỉ cần Thiên Lân chết đi, Lục Vân chắc chắn sẽ bị đả kích mạnh, ngày xui xẻo của hắn cũng sẽ đến gần. Ha ha ha...
Trong tiếng cười lớn, người đàn bà áo xanh lóe cái đi mất, chớp mắt đã đi xa.
Hư Vô tôn chủ cười lạnh không nói, thưởng thức cảnh sắc mặt trời lặn đẹp đẽ, mãi đến khi màn đêm buông xuống, y mới rời khỏi nơi đó.
******
Gió lạnh thấu xương, bão tuyết ngút trời. Trên Băng Nguyên rộng lớn yên lặng, Xích Viêm và Diễm Xích Mã đang cất bước đi tới.
Trên đường đi, Xích Viêm vẻ mặt trầm tĩnh, không nói lời nào. Diễm Xích Mã yên lặng đi theo, vài lần muốn mở miệng nhưng lời đến trên môi lại nuốt trở vào. Rất lâu sau, Xích Viêm đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt màu cổ đồng nở một nụ cười mỉm mà Diễm Xích Mã không sao hiểu được.
Ngửng đầu nhìn về Xích Viêm, Diễm Xích Mã cất tiếng hỏi:
- Vì sao dừng lại?
Xích Viêm trả lời:
- Có người đến rồi.
Diễm Xích Mã hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn một vòng, không phát hiện được gì cả, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Người nào vậy?
Xích Viêm ngửng đầu chỉ về phía trước, điềm nhiên đáp:
- Ở kia, sẽ đến ngay thôi.
Lời còn vang bên tai, phía chân trời đột nhiên lóe lên một luồng sáng trắng, Tân Nguyệt nhanh như tia chớp rạch không mà đến.
Nhìn Tân Nguyệt, Xích Viêm vẻ mặt bình thản hỏi lại:
- Ngươi đến đây vì ta?
Tân Nguyệt gật đầu trả lời:
- Ta đến là muốn nói cho ngươi một tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy vì né tránh ngươi nên đã chọn cách xuôi Nam.
Xích Viêm nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, ngược lại còn để lộ ra thương cảm nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Nam, nhỏ giọng tự nói:
- Bước chân định mệnh đã càng lúc càng gần đến rồi, sứ mạng của ta cũng nhanh chóng kết thúc rồi.
Xoay mình, Xích Viêm đi thẳng về phía Nam, để lại một bóng dáng cao lớn khổng lồ, toát ra vài phần thê lương.
Đưa mắt tiễn Xích Viêm đi rồi, Tân Nguyệt trong lòng đột nhiên nổi lên cảm xúc tràn đầy. Đây chính là Chiến thần bất bại năm nào, hiện nay lại cô đơn như vậy, lẽ nào đây chính là số mạng của y, định sẵn cả đời phải chịu sự khống chế của vận mạng?
Khẽ thở dài một tiếng, Tân Nguyệt xoay mình rời đi, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, chốc lát sau đã quay về với tầng không trên khe sâu mà mấy người Triệu Ngọc Thanh đang trú ẩn. Quan sát qua tình hình chung quanh rồi, Tân Nguyệt tung mình bay vào trong khe sâu.
Thấy Tân Nguyệt quay về, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi:
- Làm sao mà mặt mũi thấy như bị bệnh vậy?
Tân Nguyệt trả lời:
- Bẩm sư tổ, con đã gặp được Xích Viêm, hơn nữa còn nói cho ông ta biết chuyện Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, Xích Viêm đã đi về phía Nam để truy tầm.
Trần Ngọc Loan nói:
- Như vậy là tốt rồi, phía chúng ta cũng lập tức xuôi Nam để ngăn chặn.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Người chúng ta đã thương nghị thỏa đáng rồi, chờ bọn họ quay về liền có thể xuất phát.
Tân Nguyệt nói:
- Chuyện không nên chần chừ, chúng ta cứ đi thôi.
Hứa Khiết liếc Dương Thiên và Lâm Vân Phong, khẽ giọng nói:
- Chờ Vân Phong và Dương Thiên tỉnh lại là chúng ta có thể lập tức xuôi Nam.
Lâm Y Tuyết đi đến bên cạnh Tân Nguyệt, khẽ nói:
- Lần này năm người chúng ta xuôi về phía Nam, hay là tỷ hãy thừa cơ hội rảnh rỗi quay lại phía hai vị tỷ tỷ Mẫu Đơn, Hoa Hồng nói qua một chút.
Bầu trời mặt trời chói chang rọi chiếu trên cao, lưng chừng núi sương trắng mù mịt. Trên một ngọn núi không biết tên, một người toàn thân lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, đang chăm chú nhìn về xa xăm. Cách đó không xa, một bóng xám nhàn nhạt lơ lửng cách mặt đất chừng ba thước, lúc này đang bẩm báo tình hình.
- Tôn chủ, thuộc hạ làm việc bất lợi, không những hai lần thất bại, còn hao binh tổn tướng, xin tôn chủ trách phạt.
Bóng người ngũ sắc điềm nhiên đáp:
- Theo những gì ngươi đã nói, chuyện này cũng không trách được ngươi, đây chính là do Thiên Lân lòng dạ quá sâu sắc, che giấu rất kỹ mới khiến cho những chuyện này phát sinh.
Bóng xám nói:
- Đa tạ tôn chủ khoan hồng đại lượng, tiếp theo bọn thuộc hạ phải làm thế nào đây?
Bóng ngũ sắc đáp:
- Hiện nay ngươi nguyên khí thương tổn nặng nề, tạm thời nghỉ ngơi. Việc đối phó với Thiên Lân, ta sẽ giao cho Trần Huyền đi xử lý.
Bóng xám có phần kinh ngạc hỏi lại:
- Trần Huyền bế quan kết thúc rồi?
Bóng ngũ sắc trả lời:
- Nhanh thôi, chỉ trong một hai ngày nữa.
Bóng xám nói:
- Hiện nay Thiên Lân và Hải Mộng Dao ở cùng với nhau, nếu không nghĩ được cách dụ Hải Mộng Dao đi, rất khó mà đối phó với Thiên Lân.
Bóng ngũ sắc đáp lại:
- Chuyện này ta sẽ dặn dò Trần Huyền, ngươi cứ đi chữa thương, đợi sau khi nguyên khí phục hồi mới đi hỗ trợ Trần Huyền, phải giết cho được Thiên Lân.
Bóng xám trả lời:
- Thuộc hạ hiểu rõ, tạm thời cáo lui.
Dứt lời xoay mình lóe lên biến mất.
Bóng ngũ sắc vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm chăm chú nhìn về phía xa xăm, thoáng cái đã mất mấy canh giờ.
Hoàng hôn, mặt trời lặn sau rặng núi phía Tây, chim nhạn bay về phương Nam. Một bóng người từ xa bay đến, thoáng cái đã tới trên đỉnh núi.
Phát hiện có người đến gần, bóng ngũ sắc điềm nhiên nói:
- Ngươi đến rồi.
Người đến bật cười khẽ, giọng nói dịu dàng hấp dẫn đáp lại:
- Không sai, ta đến rồi. Chia tay được mấy ngày, phía ngươi tiến triển như thế nào?
Bóng ngũ sắc trả lời:
- Hao binh tổn tướng, Thiên Lân không phải hạng dễ đối phó.
Người đến kinh ngạc nói:
- Lúc trước không phải Thiên Lân đã chết trong tay thủ hạ Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm của ngươi sao? Bây giờ thoáng cái đã thành lợi hại rồi?
Té ra bóng ngũ sắc chính là Hư Vô tôn chủ, bóng xám trước đây chính là Thông Thiên Tẩu. Còn đối với nữ nhân này, cô ta chính là người trước đây đã có kết ước với Hư Vô tôn chủ và Cửu U Minh Vương, thân phận cô ta tạm thời còn chưa có người nào biết được.
Hư Vô tôn chủ liếc người đến, chỉ thấy cô ta toàn thân áo xanh, tướng mạo thướt tha, mặt lại có một tầng ánh sáng kỳ dị bao phủ, khiến người ta không thể nhìn thấy bộ dạng cụ thể của cô ta thế nào.
Thôi không nhìn nữa, Hư Vô tôn chủ đáp:
- Thiên Lân tâm cơ rất thâm sâu, thiện nghệ ẩn giấu thực lực, thuộc hạ của ta đã ba lần bảy lượt ra tay đều chưa hề tiêu diệt được hắn.
Người đàn bà áo xanh trầm ngâm nói:
- Xem ra như vậy thì chuyện giết chết Thiên Lân quả thực không phải là dễ dàng gì.
Hư Vô tôn chủ hỏi lại:
- Phía ngươi tiến triển thế nào?
Người đàn bà áo xanh đáp:
- Tạm thời còn chưa tìm được mẹ của Thiên Lân, bất quá phía Băng Nguyên lại có tình hình mới. Thái Huyền Hỏa Quy đã xuôi Nam rồi, một bộ phận cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tiến về phía trung thổ.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Chiến trường từ Băng Nguyên chuyển đến trung thổ, chuyện này đối với chúng ta dường như có lợi một chút.
Người đàn bà áo xanh cười trả lời:
- Ngươi nói cũng không sai, có thêm Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực gia nhập ảnh hưởng rất lớn đến thế cục thiên hạ, khiến cho chúng ta có thể thừa cơ được. Trước mắt, Cửu U Minh giới đã phái xuất cao thủ đi tìm hiểu hành tung của Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực, tùy lúc sẽ suy xét đem tin tức này truyền cho Trừ Ma liên minh, khiến bọn chúng đi chịu chết.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Một khi Thái Huyền Hỏa Quy và cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đã hấp dẫn được sức chú ý của chính đạo trung thổ, khi đó sự quan tâm của bọn họ đối với Thiên Lân cũng giảm đi, chuyện này có lợi cho chúng ta trong hành động ám sát.
Người đàn bà áo xanh cười đáp:
- Ngày này sẽ đến rất nhanh, đến luc đó chỉ cần Thiên Lân chết đi, Lục Vân chắc chắn sẽ bị đả kích mạnh, ngày xui xẻo của hắn cũng sẽ đến gần. Ha ha ha...
Trong tiếng cười lớn, người đàn bà áo xanh lóe cái đi mất, chớp mắt đã đi xa.
Hư Vô tôn chủ cười lạnh không nói, thưởng thức cảnh sắc mặt trời lặn đẹp đẽ, mãi đến khi màn đêm buông xuống, y mới rời khỏi nơi đó.
******
Gió lạnh thấu xương, bão tuyết ngút trời. Trên Băng Nguyên rộng lớn yên lặng, Xích Viêm và Diễm Xích Mã đang cất bước đi tới.
Trên đường đi, Xích Viêm vẻ mặt trầm tĩnh, không nói lời nào. Diễm Xích Mã yên lặng đi theo, vài lần muốn mở miệng nhưng lời đến trên môi lại nuốt trở vào. Rất lâu sau, Xích Viêm đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt màu cổ đồng nở một nụ cười mỉm mà Diễm Xích Mã không sao hiểu được.
Ngửng đầu nhìn về Xích Viêm, Diễm Xích Mã cất tiếng hỏi:
- Vì sao dừng lại?
Xích Viêm trả lời:
- Có người đến rồi.
Diễm Xích Mã hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn một vòng, không phát hiện được gì cả, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Người nào vậy?
Xích Viêm ngửng đầu chỉ về phía trước, điềm nhiên đáp:
- Ở kia, sẽ đến ngay thôi.
Lời còn vang bên tai, phía chân trời đột nhiên lóe lên một luồng sáng trắng, Tân Nguyệt nhanh như tia chớp rạch không mà đến.
Nhìn Tân Nguyệt, Xích Viêm vẻ mặt bình thản hỏi lại:
- Ngươi đến đây vì ta?
Tân Nguyệt gật đầu trả lời:
- Ta đến là muốn nói cho ngươi một tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy vì né tránh ngươi nên đã chọn cách xuôi Nam.
Xích Viêm nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, ngược lại còn để lộ ra thương cảm nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Nam, nhỏ giọng tự nói:
- Bước chân định mệnh đã càng lúc càng gần đến rồi, sứ mạng của ta cũng nhanh chóng kết thúc rồi.
Xoay mình, Xích Viêm đi thẳng về phía Nam, để lại một bóng dáng cao lớn khổng lồ, toát ra vài phần thê lương.
Đưa mắt tiễn Xích Viêm đi rồi, Tân Nguyệt trong lòng đột nhiên nổi lên cảm xúc tràn đầy. Đây chính là Chiến thần bất bại năm nào, hiện nay lại cô đơn như vậy, lẽ nào đây chính là số mạng của y, định sẵn cả đời phải chịu sự khống chế của vận mạng?
Khẽ thở dài một tiếng, Tân Nguyệt xoay mình rời đi, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, chốc lát sau đã quay về với tầng không trên khe sâu mà mấy người Triệu Ngọc Thanh đang trú ẩn. Quan sát qua tình hình chung quanh rồi, Tân Nguyệt tung mình bay vào trong khe sâu.
Thấy Tân Nguyệt quay về, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi:
- Làm sao mà mặt mũi thấy như bị bệnh vậy?
Tân Nguyệt trả lời:
- Bẩm sư tổ, con đã gặp được Xích Viêm, hơn nữa còn nói cho ông ta biết chuyện Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, Xích Viêm đã đi về phía Nam để truy tầm.
Trần Ngọc Loan nói:
- Như vậy là tốt rồi, phía chúng ta cũng lập tức xuôi Nam để ngăn chặn.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Người chúng ta đã thương nghị thỏa đáng rồi, chờ bọn họ quay về liền có thể xuất phát.
Tân Nguyệt nói:
- Chuyện không nên chần chừ, chúng ta cứ đi thôi.
Hứa Khiết liếc Dương Thiên và Lâm Vân Phong, khẽ giọng nói:
- Chờ Vân Phong và Dương Thiên tỉnh lại là chúng ta có thể lập tức xuôi Nam.
Lâm Y Tuyết đi đến bên cạnh Tân Nguyệt, khẽ nói:
- Lần này năm người chúng ta xuôi về phía Nam, hay là tỷ hãy thừa cơ hội rảnh rỗi quay lại phía hai vị tỷ tỷ Mẫu Đơn, Hoa Hồng nói qua một chút.