Vũ Điệp không đáp, gật đầu đồng ý, theo Thiện Từ dẫn đường, cẩn thận kiểm tra từng gốc cây ngọn cỏ trong khe sâu.
Rất nhanh, cả hai người đã tra xét toàn bộ khe sâu một lượt, kết quả không thu hoạch được gì cả, điều này khiến cho Vũ Điệp hơi thất vọng, bỏ qua việc tiếp tục tìm kiếm.
Ban đêm, Thiện Từ, Bản Nhất, Hoàng Thiên, Ngạc Tây đều nhắm mắt tu luyện, khôi phục lại thể lực. Vũ Điệp thì tâm tình không an, một mình bay lên không trung, yên yên lặng lặng nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Trong yên lặng, Vũ Điệp lơ lửng giữa trời, toàn thân không hề có chút ánh sáng nào hệt như một u linh trong màn đêm, yên yên lặng lặng thưởng thức vẻ đẹp của màn đêm. Đột nhiên, tâm thần Vũ Điệp chấn động, một cảm ứng đột ngột dâng lên trong lòng, khiến cho nàng không khỏi mất tự chủ quay đầu nhìn đến vách đá nằm bên trái của khe sâu.
Dưới ánh trăng, vách đá đó bề mặt nhấp nhô không bằng, nhìn không thấy bất kỳ điều gì đặc biệt, nhưng Vũ Điệp vẫn luôn cảm giác nơi đó có một thứ gì đó đang hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Chuyển mình đến gần đó, Vũ Điệp cẩn thận quan sát từng chi tiết ở trên vách đá, sau khi mất đến gần một canh giờ, Vũ Điệp cuối cùng phát hiện một chút khác thường trên một khối đá nhô ra.
Nhìn trên bề mặt, khối đá đó không có gì khác thường, hoàn toàn giống như chung quanh. Nhưng Vũ Điệp sau khi thăm dò hiểu được, trên khối đá đó có một cái động sâu to chừng vài tấc, miệng động do bởi phong hóa nhiều năm mà bị một phần bột đá trùm lên trên, nhìn qua không khác gì chung quanh, rất khó phát hiện được. Có phát hiện này rồi, Vũ Điệp phấn chấn tinh thần, lập tức phát xuất sóng thăm dò cẩn thận tìm hiểu rõ tình hình trong động sâu. Rất nhanh, Vũ Điệp phát hiện được, động đó sâu ước chừng ba mươi trượng, từ miệng động đến đáy động hoàn toàn thẳng tắp, hệt như do một loại vật gì đó cứng rắn chạm vào mà thành. Đồng thời, Vũ Điệp cũng hiểu được, ở đầu kia của động sâu quả thực có một vật thể hình tròn to chừng ba tấc, dường như là một hạt ngọc châu, mơ hồ toát ra một loại khí tức nào đó, chính là thứ đồ mà Vũ Điệp đã cảm ứng được trước đây.
Nắm vững được tình hình này rồi, Vũ Điệp không do dự nữa, tung mình đến gần khối đá, đưa tay ép sát vào miệng huyệt động, phát xuất một lực hút rất mạnh mẽ., Rất nhanh chóng, bụi phấn trên miệng động bị dọn dẹp sạch sẽ để lộ ra một động tròn to chừng bốc tấc. Thấy tình hình này, Vũ Điệp đưa lòng bàn tay cách khoảng với cửa động, sau khi hút hết không khí trong động rồi, lòng bàn tay liền lập tức áp sát vào cửa động, tăng cường mức độ hấp lực, nhanh chóng hút lấy vật thể trong động vào trong lòng bàn tay.
Dưới ánh trăng, trong lòng bàn tay của Vũ Điệp đã có thêm một vật thể hình tròn không chút ánh sáng lấp lánh, đường kính chừng ba tấc, chất liệu có phần đặc biệt, không phải bằng đá cũng không phải bằng sắt thép, không biết bằng thứ gì. Vũ Điệp chơi đùa với vật thể hình tròn này, trong lòng có cảm ứng không sao mô tả được, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dường như có liên quan lại không rõ ràng lắm. Chơi một hồi, Vũ Điệp suy xét phải xử lý thế nào, sau khi suy tính rất lâu rồi, Vũ Điệp cuối cùng lưu vật này lại, đợi sau này có cơ hội mới từ từ làm rõ lai lịch của nó ra. Thu lấy vật thể hình dạng như hạt châu tròn, Vũ Điệp quay về đáy khe sâu, nhìn bốn người đang nhắm mắt tu luyện, Vũ Điệp không quấy nhiễu bọn họ, mà lại đi đến gần đó, một mình ngồi xuống nơi đó yên lặng nghỉ ngơi.
Sáng sớm, năm người trong khe sâu lục tục tỉnh lại. Mọi người ăn vài thứ nào đó điểm tâm, rồi tiếp tục đi thẳng đến Trừ Ma liên minh. Trên đường đi, Vũ Điệp nói ra chuyện đêm trước, còn lấy vật thể hình khối tròn đó ra đưa cho mọi người xem xét, đáng tiếc ai cũng không biết là gì. Như vậy, năm người bàn luận một hồi, cuối cùng không có kết quả gì cả, vật thể hình khối tròn đó đành để Vũ Điệp cất lại.
Trải qua hai ngày liên tục lên đường, Thiện Từ, Vũ Điệp, Hoàng Thiên mấy người phải đến giờ Thân buổi xế chiều mới đến được tổng đàn của Trừ Ma liên minh, ra mắt Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Bắc Hải Long vương, Tả Quân Vũ mấy người đang trấn thủ ở liên minh. Năm người đến khiến cho mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Sở Văn Tân rất kinh ngạc, ai cũng không hề có thể nghĩ được, mới ngày thứ hai sau khi mấy người Lục Doanh, Bắc Phong vừa đi, bọn họ lại đột ngột xuất hiện ở nơi này. Trong Trừ Ma đại điện, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Bắc Hải Long vương, Ngạc trưởng lão, Tả Quân Vũ sai người tiếp đãi Thiện Từ, Vũ Điệp, hỏi đến mục đích của chuyến này.
Hoàng Thiên đáp:
- Chuyến này xuôi Nam thực ra là ý của minh chủ, mục đích chính là đi đến Nhạn Đãng phong mời mẹ của Vũ Điệp ra mặt, hỗ trợ tìm hiểu thân phận của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Thiên Ngô thần tướng không phải là cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Làm thế nào mà mẹ của Vũ Điệp tìm hiểu được?
Hoàng Thiên đáp:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, đơn giản một chút, minh chủ suy đoán Thiên Ngô thần tướng đó rất có khả năng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm năm xưa. Để xác nhận được chuyện này là thật hay giả, mới để bọn ta xuôi Nam, tìm kiếm Lục Nga là người hiểu rõ Vô Tâm nhất, nhờ bà ấy ra mặt phân biệt đúng sai.
Văn Bất Danh nghe vậy chấn động, bật thốt lên:
- Vũ Điệp chính là con gái của Lục Nga?
Hoàng Thiên gật đầu đáp:
- Chuyện này chính xác vô cùng.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Như vậy, Vũ Điệp chính là con gái của Vô Tâm năm xưa. Nhớ lại lần đó ở trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, chúng ta đã tự mình tận mắt chứng kiến hết thảy, Vô Tâm rõ ràng đã chết dưới Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần, minh chủ vì sao còn hoài nghi Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chính là Vô Tâm?
Hoàng Thiên đáp:
- Bởi vì Thiên Ngô thần tướng tinh thông Thiên Kiếm cửu quyết của Thiên Kiếm viện, lại thiện nghệ pháp quyết hắc ám, rất giống với Ám Ảnh Tế Nhật của Vô Tâm năm xưa, vì thế minh chủ mới hoài nghi như vậy.
Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:
- Nếu quả thật là như vậy, điều này đúng là khả nghi.
Sở Văn Tân hỏi tiếp:
- Lần này mọi người quay về đây, tình hình phía Băng Nguyên như thế nào?
Hoàng Thiên cười khổ đáp:
- Tình hình bên đó không được lạc quan, minh chủ và Lâm chưởng giáo đều bị thương không nhẹ khi giao chiến... Mãi đến lúc chúng ta rời đi này, tình hình đại khái là như vậy.
Nghe xong những lời kể của Hoàng Thiên, mọi người liên minh vẻ mặt nặng nề, trong lòng bao trùm một tầng mây đen vần vũ, rõ ràng rất lo lắng cho tình hình của Băng Nguyên.
Bắc Hải Long vương nói:
- Ngày hôm qua chúng ta đã phái cao thủ đi chi viện, chắc chắn tạm thời có thể hóa giải được nguy cơ bên đó.
Tả Quân Vũ cũng nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ hoàn toàn không phải nhiều người là có thể chống cự được.
Cổ Dịch Thiên lên tiếng:
- Ngày trước phía Băng Nguyên do hoàn cảnh đặc thù, đệ tử liên minh rất khó tiến vào, cơ hồ thám thính không được chút tin tức nào cả, chuyện này đối với chúng ta vô cùng bất lợi.
Bản Nhất tiếp lời:
- Bần tăng lần này bước chân vào Băng Nguyên, đối với giá lạnh nơi này có cảm nhận rất sâu sắc, người tu đạo tầm thường căn bản không cách nào thích ứng với hoàn cảnh nơi này.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm nói:
- Chuyện đó hoàn toàn không quan trọng, hiện nay điều ta lo lắng chính là nếu như Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời tiến vào trung thổ, thì quả thật là hết sức khó giải quyết.
Văn Bất Danh nói:
- Lão đạo, ngươi không phải quá bi quan rồi sao?
Quy Vô đạo trưởng trừng Văn Bất Danh một cái, đang muốn mở miệng trả lời, ngoài đại điện đột nhiên có một đệ tử liên minh đang vội vàng chạy vào, miệng lớn giọng nói:
- Bẩm hai vị phó minh chủ, vừa mới thu được tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy cùng với Kim Sí Huyết Ảnh đã rời khỏi Băng Nguyên, trước mắt đang đi thẳng đến Tu Di sơn. Ngoài ra, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tiến vào trung thổ, một đoàn có năm người, hiện nay hành tung tạm thời chưa rõ ràng.
Câu này vừa phát ra, mọi người thất kinh, rõ ràng không ngờ được lo lắng của Quy Vô đạo trưởng đã biến thành hiện thực.
Thở dài thườn thượt, Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Có tin tức gì của mấy người Bắc Phong không?
Đệ tử đó trả lời:
- Theo tin tức từ tiền phương báo lại, nhóm sáu người của Bắc Phong đại hiệp đã tiến vào địa giới của Băng Nguyên.
Văn Bất Danh vội vàng nói:
- Quả thật là trêu ngươi, bọn họ mới đi thì địch nhân đã đến, quả thực là buồn cười rồi.
Thiện Từ lên tiếng:
- Trước mắt có nóng lòng cũng vô dụng, hay là hãy nhanh chóng nghĩ cách thông báo cho mấy người minh chủ để bọn họ nhanh chóng quay về.
Sở Văn Tân lên tiếng:
- Ta tương đối quen thuộc với Băng Nguyên, chuyện này để ta đi làm.
Quy Vô đạo trưởng cười khổ nói:
- Hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy, huynh đệ lên đường cẩn thận.
Sở Văn Tân đáp:
- Chuyện không chần chừ được, ta đi liền đây.
Dứt lời liền đứng lên, chào từ biệt mọi người rồi sau đó Sở Văn Tân liền chạy thẳng về phía Bắc.
Đưa tiễn Sở Văn Tân đi rồi, Quy Vô đạo trưởng nhìn Vũ Điệp, Thiện Từ, trầm giọng nói:
- Tình hình hiện nay có biến, các vị nhanh chóng đi đến Nhạn Đãng phong, phải đi sớm về sớm, đến lúc đó chúng ta phải đoàn kết nhất trí thật chặt chẽ, cũng nhau chống lại cường địch.
Thiện Từ trả lời:
- Đại sự quan trọng, chúng vãn bối xin cáo từ.
Đứng lên, Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người chào từ biệt mọi người.
Quy Vô đạo trưởng tự mình đưa tiễn, khẽ than:
- Lần này vội vàng, xin hãy tha thứ, đợi lần tới gặp lại các vị mới đãi tiệc tẩy phong trần.
Hoàng Thiên nói:
- Mọi người đều vì hòa bình mà nỗ lực, không cần phải nói đến những chuyện này.
Bản Nhất lên tiếng:
- Theo duyên mà tụ tan, không cần phải cố chấp.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyến này đi Nhạn Đãng phong, đi về cũng mất hết hai ngày, ta chúc mọi người thuận lợi, sớm có ngày quay trở về.
Thiện Từ cười cười, phất tay chào từ biệt, một đoàn năm người được mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Tả Quân Vũ đưa tiễn đi khỏi Trừ Ma đại điện.
Khi chia tay, Vũ Điệp đột nhiên hỏi:
- Thiên Lân có từng đi qua nơi này không?
Văn Bất Danh nhìn Vũ Điệp, trong lòng có phần kinh ngạc, miệng lại trả lời:
- Thiên Lân hai ngày trước đã từng đến nơi này, hiện nay đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Đại Luân Hồi bàn, chắc chắn không có gì nguy hiểm, mọi người có thể yên tâm.
Vũ Điệp nghe vậy có phần an tâm, nhỏ nhẹ đáp:
- Như vậy thì tốt, hy vọng khi chúng ta quay về có thể gặp được Thiên Lân.
Hoàng Thiên an ủi:
- Chỉ cần Thiên Lân ở trong trung thổ, hắn chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, muốn tìm hắn cũng vô cùng dễ dàng.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Cứ đi đi, trên đường cẩn thận, chuyện Thiên Lân thì ta sẽ phái người để ý đến, sẽ tận hết khả năng để mọi người đoàn tụ.
Thiện Từ nói:
- Như vậy thì chúng ta trước hết cáo từ ở đây, các vị bảo trọng, sau này sẽ còn gặp lại.
Xoay mình, Thiện Từ đi trước dẫn đường, Vũ Điệp, Ngạc Tây, Bản Nhất, Hoàng Thiên lục tục rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Tả Quân Vũ.
Rất nhanh, cả hai người đã tra xét toàn bộ khe sâu một lượt, kết quả không thu hoạch được gì cả, điều này khiến cho Vũ Điệp hơi thất vọng, bỏ qua việc tiếp tục tìm kiếm.
Ban đêm, Thiện Từ, Bản Nhất, Hoàng Thiên, Ngạc Tây đều nhắm mắt tu luyện, khôi phục lại thể lực. Vũ Điệp thì tâm tình không an, một mình bay lên không trung, yên yên lặng lặng nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Trong yên lặng, Vũ Điệp lơ lửng giữa trời, toàn thân không hề có chút ánh sáng nào hệt như một u linh trong màn đêm, yên yên lặng lặng thưởng thức vẻ đẹp của màn đêm. Đột nhiên, tâm thần Vũ Điệp chấn động, một cảm ứng đột ngột dâng lên trong lòng, khiến cho nàng không khỏi mất tự chủ quay đầu nhìn đến vách đá nằm bên trái của khe sâu.
Dưới ánh trăng, vách đá đó bề mặt nhấp nhô không bằng, nhìn không thấy bất kỳ điều gì đặc biệt, nhưng Vũ Điệp vẫn luôn cảm giác nơi đó có một thứ gì đó đang hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Chuyển mình đến gần đó, Vũ Điệp cẩn thận quan sát từng chi tiết ở trên vách đá, sau khi mất đến gần một canh giờ, Vũ Điệp cuối cùng phát hiện một chút khác thường trên một khối đá nhô ra.
Nhìn trên bề mặt, khối đá đó không có gì khác thường, hoàn toàn giống như chung quanh. Nhưng Vũ Điệp sau khi thăm dò hiểu được, trên khối đá đó có một cái động sâu to chừng vài tấc, miệng động do bởi phong hóa nhiều năm mà bị một phần bột đá trùm lên trên, nhìn qua không khác gì chung quanh, rất khó phát hiện được. Có phát hiện này rồi, Vũ Điệp phấn chấn tinh thần, lập tức phát xuất sóng thăm dò cẩn thận tìm hiểu rõ tình hình trong động sâu. Rất nhanh, Vũ Điệp phát hiện được, động đó sâu ước chừng ba mươi trượng, từ miệng động đến đáy động hoàn toàn thẳng tắp, hệt như do một loại vật gì đó cứng rắn chạm vào mà thành. Đồng thời, Vũ Điệp cũng hiểu được, ở đầu kia của động sâu quả thực có một vật thể hình tròn to chừng ba tấc, dường như là một hạt ngọc châu, mơ hồ toát ra một loại khí tức nào đó, chính là thứ đồ mà Vũ Điệp đã cảm ứng được trước đây.
Nắm vững được tình hình này rồi, Vũ Điệp không do dự nữa, tung mình đến gần khối đá, đưa tay ép sát vào miệng huyệt động, phát xuất một lực hút rất mạnh mẽ., Rất nhanh chóng, bụi phấn trên miệng động bị dọn dẹp sạch sẽ để lộ ra một động tròn to chừng bốc tấc. Thấy tình hình này, Vũ Điệp đưa lòng bàn tay cách khoảng với cửa động, sau khi hút hết không khí trong động rồi, lòng bàn tay liền lập tức áp sát vào cửa động, tăng cường mức độ hấp lực, nhanh chóng hút lấy vật thể trong động vào trong lòng bàn tay.
Dưới ánh trăng, trong lòng bàn tay của Vũ Điệp đã có thêm một vật thể hình tròn không chút ánh sáng lấp lánh, đường kính chừng ba tấc, chất liệu có phần đặc biệt, không phải bằng đá cũng không phải bằng sắt thép, không biết bằng thứ gì. Vũ Điệp chơi đùa với vật thể hình tròn này, trong lòng có cảm ứng không sao mô tả được, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dường như có liên quan lại không rõ ràng lắm. Chơi một hồi, Vũ Điệp suy xét phải xử lý thế nào, sau khi suy tính rất lâu rồi, Vũ Điệp cuối cùng lưu vật này lại, đợi sau này có cơ hội mới từ từ làm rõ lai lịch của nó ra. Thu lấy vật thể hình dạng như hạt châu tròn, Vũ Điệp quay về đáy khe sâu, nhìn bốn người đang nhắm mắt tu luyện, Vũ Điệp không quấy nhiễu bọn họ, mà lại đi đến gần đó, một mình ngồi xuống nơi đó yên lặng nghỉ ngơi.
Sáng sớm, năm người trong khe sâu lục tục tỉnh lại. Mọi người ăn vài thứ nào đó điểm tâm, rồi tiếp tục đi thẳng đến Trừ Ma liên minh. Trên đường đi, Vũ Điệp nói ra chuyện đêm trước, còn lấy vật thể hình khối tròn đó ra đưa cho mọi người xem xét, đáng tiếc ai cũng không biết là gì. Như vậy, năm người bàn luận một hồi, cuối cùng không có kết quả gì cả, vật thể hình khối tròn đó đành để Vũ Điệp cất lại.
Trải qua hai ngày liên tục lên đường, Thiện Từ, Vũ Điệp, Hoàng Thiên mấy người phải đến giờ Thân buổi xế chiều mới đến được tổng đàn của Trừ Ma liên minh, ra mắt Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Bắc Hải Long vương, Tả Quân Vũ mấy người đang trấn thủ ở liên minh. Năm người đến khiến cho mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Sở Văn Tân rất kinh ngạc, ai cũng không hề có thể nghĩ được, mới ngày thứ hai sau khi mấy người Lục Doanh, Bắc Phong vừa đi, bọn họ lại đột ngột xuất hiện ở nơi này. Trong Trừ Ma đại điện, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Bắc Hải Long vương, Ngạc trưởng lão, Tả Quân Vũ sai người tiếp đãi Thiện Từ, Vũ Điệp, hỏi đến mục đích của chuyến này.
Hoàng Thiên đáp:
- Chuyến này xuôi Nam thực ra là ý của minh chủ, mục đích chính là đi đến Nhạn Đãng phong mời mẹ của Vũ Điệp ra mặt, hỗ trợ tìm hiểu thân phận của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Thiên Ngô thần tướng không phải là cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Làm thế nào mà mẹ của Vũ Điệp tìm hiểu được?
Hoàng Thiên đáp:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, đơn giản một chút, minh chủ suy đoán Thiên Ngô thần tướng đó rất có khả năng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm năm xưa. Để xác nhận được chuyện này là thật hay giả, mới để bọn ta xuôi Nam, tìm kiếm Lục Nga là người hiểu rõ Vô Tâm nhất, nhờ bà ấy ra mặt phân biệt đúng sai.
Văn Bất Danh nghe vậy chấn động, bật thốt lên:
- Vũ Điệp chính là con gái của Lục Nga?
Hoàng Thiên gật đầu đáp:
- Chuyện này chính xác vô cùng.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Như vậy, Vũ Điệp chính là con gái của Vô Tâm năm xưa. Nhớ lại lần đó ở trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, chúng ta đã tự mình tận mắt chứng kiến hết thảy, Vô Tâm rõ ràng đã chết dưới Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần, minh chủ vì sao còn hoài nghi Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chính là Vô Tâm?
Hoàng Thiên đáp:
- Bởi vì Thiên Ngô thần tướng tinh thông Thiên Kiếm cửu quyết của Thiên Kiếm viện, lại thiện nghệ pháp quyết hắc ám, rất giống với Ám Ảnh Tế Nhật của Vô Tâm năm xưa, vì thế minh chủ mới hoài nghi như vậy.
Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:
- Nếu quả thật là như vậy, điều này đúng là khả nghi.
Sở Văn Tân hỏi tiếp:
- Lần này mọi người quay về đây, tình hình phía Băng Nguyên như thế nào?
Hoàng Thiên cười khổ đáp:
- Tình hình bên đó không được lạc quan, minh chủ và Lâm chưởng giáo đều bị thương không nhẹ khi giao chiến... Mãi đến lúc chúng ta rời đi này, tình hình đại khái là như vậy.
Nghe xong những lời kể của Hoàng Thiên, mọi người liên minh vẻ mặt nặng nề, trong lòng bao trùm một tầng mây đen vần vũ, rõ ràng rất lo lắng cho tình hình của Băng Nguyên.
Bắc Hải Long vương nói:
- Ngày hôm qua chúng ta đã phái cao thủ đi chi viện, chắc chắn tạm thời có thể hóa giải được nguy cơ bên đó.
Tả Quân Vũ cũng nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ hoàn toàn không phải nhiều người là có thể chống cự được.
Cổ Dịch Thiên lên tiếng:
- Ngày trước phía Băng Nguyên do hoàn cảnh đặc thù, đệ tử liên minh rất khó tiến vào, cơ hồ thám thính không được chút tin tức nào cả, chuyện này đối với chúng ta vô cùng bất lợi.
Bản Nhất tiếp lời:
- Bần tăng lần này bước chân vào Băng Nguyên, đối với giá lạnh nơi này có cảm nhận rất sâu sắc, người tu đạo tầm thường căn bản không cách nào thích ứng với hoàn cảnh nơi này.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm nói:
- Chuyện đó hoàn toàn không quan trọng, hiện nay điều ta lo lắng chính là nếu như Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời tiến vào trung thổ, thì quả thật là hết sức khó giải quyết.
Văn Bất Danh nói:
- Lão đạo, ngươi không phải quá bi quan rồi sao?
Quy Vô đạo trưởng trừng Văn Bất Danh một cái, đang muốn mở miệng trả lời, ngoài đại điện đột nhiên có một đệ tử liên minh đang vội vàng chạy vào, miệng lớn giọng nói:
- Bẩm hai vị phó minh chủ, vừa mới thu được tin tức, Thái Huyền Hỏa Quy cùng với Kim Sí Huyết Ảnh đã rời khỏi Băng Nguyên, trước mắt đang đi thẳng đến Tu Di sơn. Ngoài ra, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tiến vào trung thổ, một đoàn có năm người, hiện nay hành tung tạm thời chưa rõ ràng.
Câu này vừa phát ra, mọi người thất kinh, rõ ràng không ngờ được lo lắng của Quy Vô đạo trưởng đã biến thành hiện thực.
Thở dài thườn thượt, Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Có tin tức gì của mấy người Bắc Phong không?
Đệ tử đó trả lời:
- Theo tin tức từ tiền phương báo lại, nhóm sáu người của Bắc Phong đại hiệp đã tiến vào địa giới của Băng Nguyên.
Văn Bất Danh vội vàng nói:
- Quả thật là trêu ngươi, bọn họ mới đi thì địch nhân đã đến, quả thực là buồn cười rồi.
Thiện Từ lên tiếng:
- Trước mắt có nóng lòng cũng vô dụng, hay là hãy nhanh chóng nghĩ cách thông báo cho mấy người minh chủ để bọn họ nhanh chóng quay về.
Sở Văn Tân lên tiếng:
- Ta tương đối quen thuộc với Băng Nguyên, chuyện này để ta đi làm.
Quy Vô đạo trưởng cười khổ nói:
- Hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy, huynh đệ lên đường cẩn thận.
Sở Văn Tân đáp:
- Chuyện không chần chừ được, ta đi liền đây.
Dứt lời liền đứng lên, chào từ biệt mọi người rồi sau đó Sở Văn Tân liền chạy thẳng về phía Bắc.
Đưa tiễn Sở Văn Tân đi rồi, Quy Vô đạo trưởng nhìn Vũ Điệp, Thiện Từ, trầm giọng nói:
- Tình hình hiện nay có biến, các vị nhanh chóng đi đến Nhạn Đãng phong, phải đi sớm về sớm, đến lúc đó chúng ta phải đoàn kết nhất trí thật chặt chẽ, cũng nhau chống lại cường địch.
Thiện Từ trả lời:
- Đại sự quan trọng, chúng vãn bối xin cáo từ.
Đứng lên, Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người chào từ biệt mọi người.
Quy Vô đạo trưởng tự mình đưa tiễn, khẽ than:
- Lần này vội vàng, xin hãy tha thứ, đợi lần tới gặp lại các vị mới đãi tiệc tẩy phong trần.
Hoàng Thiên nói:
- Mọi người đều vì hòa bình mà nỗ lực, không cần phải nói đến những chuyện này.
Bản Nhất lên tiếng:
- Theo duyên mà tụ tan, không cần phải cố chấp.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyến này đi Nhạn Đãng phong, đi về cũng mất hết hai ngày, ta chúc mọi người thuận lợi, sớm có ngày quay trở về.
Thiện Từ cười cười, phất tay chào từ biệt, một đoàn năm người được mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Tả Quân Vũ đưa tiễn đi khỏi Trừ Ma đại điện.
Khi chia tay, Vũ Điệp đột nhiên hỏi:
- Thiên Lân có từng đi qua nơi này không?
Văn Bất Danh nhìn Vũ Điệp, trong lòng có phần kinh ngạc, miệng lại trả lời:
- Thiên Lân hai ngày trước đã từng đến nơi này, hiện nay đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Đại Luân Hồi bàn, chắc chắn không có gì nguy hiểm, mọi người có thể yên tâm.
Vũ Điệp nghe vậy có phần an tâm, nhỏ nhẹ đáp:
- Như vậy thì tốt, hy vọng khi chúng ta quay về có thể gặp được Thiên Lân.
Hoàng Thiên an ủi:
- Chỉ cần Thiên Lân ở trong trung thổ, hắn chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, muốn tìm hắn cũng vô cùng dễ dàng.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Cứ đi đi, trên đường cẩn thận, chuyện Thiên Lân thì ta sẽ phái người để ý đến, sẽ tận hết khả năng để mọi người đoàn tụ.
Thiện Từ nói:
- Như vậy thì chúng ta trước hết cáo từ ở đây, các vị bảo trọng, sau này sẽ còn gặp lại.
Xoay mình, Thiện Từ đi trước dẫn đường, Vũ Điệp, Ngạc Tây, Bản Nhất, Hoàng Thiên lục tục rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mấy người Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Tả Quân Vũ.