Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ lạnh đáp:
- Khẩu khí thật cuồng vọng, bản thần tướng hôm nay phải thử qua thế nào.
Vân Nghê thánh nữ điềm đạm trả lời:
- Ngươi tốt nhất chớ có thử, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cười giận đáp:
- Uy hiếp ta, đáng tiếc ta lại không ăn phải bộ ...
Lời còn vang bên tai, Tứ tinh quân thân thể đột nhiên chấn động, ai nấy há miệng phun máu tươi, khí tức thoáng cái đã yếu hẳn đi. Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thấy tình hình như vậy vừa kinh hãi vừa tức giận, gằn giọng nói:
- Người nào đó, có ngon thì hãy xuất hiện.
Trong gió tuyết, một bóng người đen ngòm âm thầm mà đến, xuất hiện trên không trung của Thiên Nữ phong, cách Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ước chừng trăm trượng. Đó chính là Ngạo Thiên Quân Vương. Hừ khẽ một tiếng, Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chính là ta!
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thân thể chấn động, ánh mắt toát ra sự nặng nề, rõ ràng Ngạo Thiên Quân Vương tạo nên uy hiếp rất lớn cho ông ta. Giận dữ trừng Ngạo Thiên Quân Vương, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục trầm giọng nói:
- Ngươi là người nào?
Ngạo Thiên Quân Vương hờ hững đáp:
- Bát Mục Tề Trương, Ngạo Thị Vô Song, Phật Ma Quỷ Đạo, Ngạo Thiên Quân Vương.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ giọng nói:
- Khẩu khí thật to lớn.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo trừng Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lập tức ngưng đọng thân thể của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, khiến ông ta không sao nhúc nhích được. Cũng lúc đó, trong ánh mắt sắc bén của Ngạo Thiên Quân Vương toát ra một luồng sát khí, lập tức đánh trúng vào đại não của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, đánh cho toàn thân y rung rinh cả hồn lẫn xác, miệng gầm lên tức giận.
Bắn người lên, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục né tránh sức trói buộc của Ngạo Thiên Quân Vương, toàn thân trùm lên ánh đen, bắt đầu thúc động pháp quyết Hắc Ám. Ngạo Thiên Quân Vương không hề để ý chút nào, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi không muốn bọn chúng còn mạng?
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục nghe vậy chấn động, tạm thời ngừng lại, hỏi ngược:
- Ngươi muốn thế nào?
Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Đây là đất thanh u, không nhiễm phàm trần. Nếu như ngươi muốn bọn chúng còn mạng, thì hãy dẫn bọn chúng cút nhanh đi!
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tức giận, bản tính y từ trước đến giờ cao ngạo không hề để bất kỳ người nào khiến cho an nói khép nép chịu nhịn. Ai ngờ hôm nay lại gặp phải một người còn cuồng vọng hơn nữa. Liếc qua Tứ tinh quân, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hơi chần chừ, lại nghĩ đến nhiệm vụ trọng trách mà Thần Vương giao cho, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục lập tức bình tĩnh trở lại, cuối cùng ra quyết định.
- Cừu hận hôm nay ta tạm thời ghi lại, ngày sau chắc chắn có lúc thu lại.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo đáp:
- Chuyện hôm nay, ngươi tốt nhất là quên đi, nếu không thì người thua thiệt là ngươi.
Còn đang nói, Ngạo Thiên Quân Vương thu lại sức trói buộc không gian, Tứ tinh quân lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay đi.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ giận một tiếng, phất tay đỡ lấy thân thể của Tứ tinh quân, mang cả bốn quay mình đi liền, chỉ trong chốc lát đã biến mất vào trong gió tuyết.
Đưa mắt tiễn năm người rời đi rồi, Ngạo Thiên Quân Vương nhìn Vân Nghê thánh nữ, sau đó không nói câu nào đã biến mất thần bí.
Đến lúc này, một trận nguy hiểm đến nhanh đi còn nhanh hơn, khiến cho Tiểu Lan mới lần đầu đến nhân gian cảm thấy kinh khiếp chấn động, khẽ la lên:
- Tiểu thư, quái nhân đó là ai, không ngờ lợi hại đến vậy, ngay cả Thiên Ngô thần tướng cũng phải e ngại ông ta đến ba phần?
Mẫu Đơn đáp:
- Đó chính là Ngạo Thiên Quân Vương, chính là thần canh giữ đất này, không thể bất kính với ông ta được.
Tiểu Lan vâng một tiếng, nghiêng đầu liếc Hoa Hồng, thi lễ rồi nói:
- Xin ra mắt Hoa Hồng tiểu thư, Huyền Tôn rất nhớ người đó.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Ngươi gặp Huyền Tôn rồi?
Tiểu Lan đáp:
- Trước khi tỳ nữ đến đây, Huyền Tôn vừa kịp đến Lam Quang Thánh Vực để thương nghị đại sự với thánh chủ, biết tỳ nữ phải đi liền hỏi han, tiện thể dặn dò tỳ nữ thay người truyền lời nhắn nhủ hỏi thăm.
Mẫu Đơn vẻ mặt ưu tư, hỏi liền:
- Có phải đã có chuyện lớn?
Tiểu Lan liếc Hoa Ảnh, khẽ giọng đáp:
- Chuyện này Hoa Ảnh hiểu rõ hơn, tỳ nữ chỉ đến đây theo lệnh của thánh chủ, mời tiểu thư nhanh chóng quay về để nghĩ cách hóa giải tai nạn của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Mẫu Đơn vẻ mặt biến hẳn, cất tiếng hỏi:
- Phát sinh chuyện thế nào rồi?
Hoa Ảnh khẽ thở dài đáp:
- Ngũ Sắc Thần Vương vì muốn xâm nhập nhân gian, đã hạ quyết tâm phải nhổ tận gốc Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, ông ta đã phái cao thủ Chấn cung toàn lực tiến công. Ngoài ra, ông ta còn sai Huyền Âm Quỷ Mẫu và Ngọa Vân cư sĩ hỗ trợ thêm.
Hoa Hồng vội vàng nói:
- Tình hình trước mắt thế nào?
Hoa Ảnh vẻ mặt ưu sầu, khổ sở đáp:
- Tình hình vô cùng nguy ngập, cao thủ Chấn cung thống lĩnh hai vạn đại quân chia binh hai đường, ngăn cản hiệu quả liên hệ giữa Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực. Hiện nay binh đã đến chân thành, đánh đến được Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền, chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Câu này vừa nói ra, Mẫu Đơn và Hoa Hồng vừa kinh hãi vừa tức giận, hai người lập tức nóng nảy không an.
Kéo cánh tay của Tiểu Lan, Mẫu Đơn cất tiếng hỏi:
- Lam Quang Thánh Vực còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Tiểu Lan nhỏ giọng đáp:
- Nghe thánh chủ nói, tối đa chỉ có thể kiên trì được trong mười ngày, phía Hắc Trì Huyền Vực cũng không khác gì mấy.
Hoa Hồng nổi giận nói:
- Không được, ta phải lập tức quay về.
Hoa Ảnh lên tiếng:
- Chớ gấp, ngươi lúc này quay về cũng không làm được chuyện gì, trước tiên hãy nghe ta nói đã, sau đó chúng ta từ từ thương nghị.
Hoa Hồng tức giận đáp:
- Có gì mà thương nghị cho tốt, nếu tiếp tục không quay về nữa sẽ không kịp, ta không muốn làm tội nhân ngàn đời, chỉ lo an nguy cho chính mình.
Mẫu Đơn hơi bình tĩnh hơn, kéo tay của Hoa Hồng khuyên bảo:
- Chớ gấp, trước tiên hãy nghe Hoa Ảnh nói xong đã, hiểu được tình hình cụ thể rõ ràng rồi mới tính toán bước kế tiếp thế nào.
Hoa Hồng hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu, kiềm chế nóng nảy trong lòng.
Hoa Ảnh lên tiếng:
- Theo ta hiểu được, Chấn cung phái ra bốn đại cao thủ, chính là Vô Tình lão nhân, Quỷ Ảnh Toàn, Cự Linh Thần, Ma Tâm Thiết Diện, lại thêm Huyền Âm Quỷ Mẫu và Ngọa Vân cư sĩ, tổng cộng có sáu đại cao thủ, hai vạn tinh binh. Trước mắt, Vô Tình lão nhân thống lĩnh Cự Linh Thần công đánh Lam Quang Thánh Vực, Ngọa Vân cư sĩ theo sau để đề ra mưu kế, từng bước ép gần đến. Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện thống lĩnh quân công đánh Hắc Trì Huyền Vực, Huyền Âm Quỷ Mẫu ở cạnh bên hỗ trợ, khí thế vượt người. Do đã nhiều ngày khổ chiến, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đã hao tổn một lượng lớn binh sĩ và cao thủ, trước mắt cơ hồ không còn sức phản kháng, chỉ có cách khổ sở chống đỡ, nhờ vào sự hiểm trở trời sinh của Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền để tạm thời duy trì.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Thánh chủ và Huyền Tôn có nghĩ ra kế sách ứng phó không?
Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:
- Tình thế ép người, căn bản không nghĩ ra được bất kỳ kế sách nào cả. Nếu như binh thua, không lùi vào Ma Vân đại chiểu trạch hoặc là tiến vào nhân gian tị nạn thì căn bản không còn bất kỳ chọn lựa nào khác.
Hoa Hồng vội hỏi:
- Ma Vân đại chiểu trạch hung hiểm vô cùng, ngay cả Ngũ Sắc Thần Vương cũng không dám, chúng ta lùi vào nơi đó thì cơ hồ cũng hệt như tự mình tìm cái chết.
Mẫu Đơn khổ sở trả lời:
- Tiến vào nhân gian tuy không tồi, nhưng dù sao chỉ có một số ít người có thể vượt qua được bức bình phong ngăn cản kia, bá tánh tầm thường căn bản không làm được.
Hoa Ảnh nói:
- Ngoại trừ những điều này ra, ta còn từ miệng của chủ nhân biết được, Ngũ Sắc Thần Vương đã phái ra Ám Ảnh đường chủ Hoành Ảnh thống lĩnh năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường tiến vào nhân gian, hỗ trợ Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, phái xuất Dị Thú đường chủ Hiểu Vân tiến vào nhân gian để ngầm thăm dò động tĩnh của nhân gian, chuẩn bị thật tốt cho việc Thần Vương xâm nhập nhân gian.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Ám Ảnh đường có thể nói là một đạo kỳ binh dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, nghe nói thần bí quỷ dị, khiến người ta rất khó mà phòng ngự. Còn Dị Thú đường chủ Hiểu Vân kia mặt lạnh vô tình, cũng không phải hạng dễ dàng đối phó, bọn họ cùng đồng thời tiến vào nhân gian, thế chắc chắn sẽ khiến cho nhân gian bị một trận tai kiếp.
Mẫu Đơn tiếp lời:
- Hiện nay chúng ta căn bản không lo được chuyện đó, chúng ta phải suy tính làm sao để hóa giải nguy cơ cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Hoa Ảnh đáp:
- Liên quan chuyện này, ta có một kế sách ứng phó, nhưng cần hai người các cô phải toàn lực phối hợp, như vậy mới có cơ hội hoàn thành.
Hoa Hồng hỏi lại:
- Đối sách thế nào?
Hoa Ảnh đáp:
- Muốn cứu vãn được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, chỉ bằng sức lực của hai ngươi thì còn chưa đủ, cần phải nhờ vào thế lực nhân gian. Hiện nay, người có thể đủ sức điều khiển đại cục thiên hạ chỉ có một người, chính là Thiên Lân. Chỉ cần Thiên Lân tình nguyện, chúng ta liền có hy vọng vãn hồi cục thế, thậm chí đánh ngã được Ngũ Sắc Thần Vương, hóa giải nguy cơ của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, cũng đồng thời giải trừ được uy hiếp của Ngũ Sắc Thiên Vực với nhân gian, điều này có thể nói là làm một được hai ba, lợi mình lợi người.
Hoa Hồng cau mày nói:
- Nhưng hiện nay Thiên Lân đang ở trung thổ, ai cũng không biết lúc nào hắn mới có thể quay về, chúng ta chỉ có mười ngày, sợ là ...
Hoa Ảnh ngắt ngang:
- Nếu như đã có chủ định, chúng ta liền lập tức đi trung thổ tìm kiếm Thiên Lân, phải tìm cho được hắn trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
- Khẩu khí thật cuồng vọng, bản thần tướng hôm nay phải thử qua thế nào.
Vân Nghê thánh nữ điềm đạm trả lời:
- Ngươi tốt nhất chớ có thử, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục cười giận đáp:
- Uy hiếp ta, đáng tiếc ta lại không ăn phải bộ ...
Lời còn vang bên tai, Tứ tinh quân thân thể đột nhiên chấn động, ai nấy há miệng phun máu tươi, khí tức thoáng cái đã yếu hẳn đi. Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thấy tình hình như vậy vừa kinh hãi vừa tức giận, gằn giọng nói:
- Người nào đó, có ngon thì hãy xuất hiện.
Trong gió tuyết, một bóng người đen ngòm âm thầm mà đến, xuất hiện trên không trung của Thiên Nữ phong, cách Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ước chừng trăm trượng. Đó chính là Ngạo Thiên Quân Vương. Hừ khẽ một tiếng, Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chính là ta!
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thân thể chấn động, ánh mắt toát ra sự nặng nề, rõ ràng Ngạo Thiên Quân Vương tạo nên uy hiếp rất lớn cho ông ta. Giận dữ trừng Ngạo Thiên Quân Vương, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục trầm giọng nói:
- Ngươi là người nào?
Ngạo Thiên Quân Vương hờ hững đáp:
- Bát Mục Tề Trương, Ngạo Thị Vô Song, Phật Ma Quỷ Đạo, Ngạo Thiên Quân Vương.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ giọng nói:
- Khẩu khí thật to lớn.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo trừng Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lập tức ngưng đọng thân thể của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, khiến ông ta không sao nhúc nhích được. Cũng lúc đó, trong ánh mắt sắc bén của Ngạo Thiên Quân Vương toát ra một luồng sát khí, lập tức đánh trúng vào đại não của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, đánh cho toàn thân y rung rinh cả hồn lẫn xác, miệng gầm lên tức giận.
Bắn người lên, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục né tránh sức trói buộc của Ngạo Thiên Quân Vương, toàn thân trùm lên ánh đen, bắt đầu thúc động pháp quyết Hắc Ám. Ngạo Thiên Quân Vương không hề để ý chút nào, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi không muốn bọn chúng còn mạng?
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục nghe vậy chấn động, tạm thời ngừng lại, hỏi ngược:
- Ngươi muốn thế nào?
Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Đây là đất thanh u, không nhiễm phàm trần. Nếu như ngươi muốn bọn chúng còn mạng, thì hãy dẫn bọn chúng cút nhanh đi!
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tức giận, bản tính y từ trước đến giờ cao ngạo không hề để bất kỳ người nào khiến cho an nói khép nép chịu nhịn. Ai ngờ hôm nay lại gặp phải một người còn cuồng vọng hơn nữa. Liếc qua Tứ tinh quân, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hơi chần chừ, lại nghĩ đến nhiệm vụ trọng trách mà Thần Vương giao cho, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục lập tức bình tĩnh trở lại, cuối cùng ra quyết định.
- Cừu hận hôm nay ta tạm thời ghi lại, ngày sau chắc chắn có lúc thu lại.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo đáp:
- Chuyện hôm nay, ngươi tốt nhất là quên đi, nếu không thì người thua thiệt là ngươi.
Còn đang nói, Ngạo Thiên Quân Vương thu lại sức trói buộc không gian, Tứ tinh quân lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay đi.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ giận một tiếng, phất tay đỡ lấy thân thể của Tứ tinh quân, mang cả bốn quay mình đi liền, chỉ trong chốc lát đã biến mất vào trong gió tuyết.
Đưa mắt tiễn năm người rời đi rồi, Ngạo Thiên Quân Vương nhìn Vân Nghê thánh nữ, sau đó không nói câu nào đã biến mất thần bí.
Đến lúc này, một trận nguy hiểm đến nhanh đi còn nhanh hơn, khiến cho Tiểu Lan mới lần đầu đến nhân gian cảm thấy kinh khiếp chấn động, khẽ la lên:
- Tiểu thư, quái nhân đó là ai, không ngờ lợi hại đến vậy, ngay cả Thiên Ngô thần tướng cũng phải e ngại ông ta đến ba phần?
Mẫu Đơn đáp:
- Đó chính là Ngạo Thiên Quân Vương, chính là thần canh giữ đất này, không thể bất kính với ông ta được.
Tiểu Lan vâng một tiếng, nghiêng đầu liếc Hoa Hồng, thi lễ rồi nói:
- Xin ra mắt Hoa Hồng tiểu thư, Huyền Tôn rất nhớ người đó.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Ngươi gặp Huyền Tôn rồi?
Tiểu Lan đáp:
- Trước khi tỳ nữ đến đây, Huyền Tôn vừa kịp đến Lam Quang Thánh Vực để thương nghị đại sự với thánh chủ, biết tỳ nữ phải đi liền hỏi han, tiện thể dặn dò tỳ nữ thay người truyền lời nhắn nhủ hỏi thăm.
Mẫu Đơn vẻ mặt ưu tư, hỏi liền:
- Có phải đã có chuyện lớn?
Tiểu Lan liếc Hoa Ảnh, khẽ giọng đáp:
- Chuyện này Hoa Ảnh hiểu rõ hơn, tỳ nữ chỉ đến đây theo lệnh của thánh chủ, mời tiểu thư nhanh chóng quay về để nghĩ cách hóa giải tai nạn của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Mẫu Đơn vẻ mặt biến hẳn, cất tiếng hỏi:
- Phát sinh chuyện thế nào rồi?
Hoa Ảnh khẽ thở dài đáp:
- Ngũ Sắc Thần Vương vì muốn xâm nhập nhân gian, đã hạ quyết tâm phải nhổ tận gốc Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, ông ta đã phái cao thủ Chấn cung toàn lực tiến công. Ngoài ra, ông ta còn sai Huyền Âm Quỷ Mẫu và Ngọa Vân cư sĩ hỗ trợ thêm.
Hoa Hồng vội vàng nói:
- Tình hình trước mắt thế nào?
Hoa Ảnh vẻ mặt ưu sầu, khổ sở đáp:
- Tình hình vô cùng nguy ngập, cao thủ Chấn cung thống lĩnh hai vạn đại quân chia binh hai đường, ngăn cản hiệu quả liên hệ giữa Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực. Hiện nay binh đã đến chân thành, đánh đến được Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền, chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Câu này vừa nói ra, Mẫu Đơn và Hoa Hồng vừa kinh hãi vừa tức giận, hai người lập tức nóng nảy không an.
Kéo cánh tay của Tiểu Lan, Mẫu Đơn cất tiếng hỏi:
- Lam Quang Thánh Vực còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Tiểu Lan nhỏ giọng đáp:
- Nghe thánh chủ nói, tối đa chỉ có thể kiên trì được trong mười ngày, phía Hắc Trì Huyền Vực cũng không khác gì mấy.
Hoa Hồng nổi giận nói:
- Không được, ta phải lập tức quay về.
Hoa Ảnh lên tiếng:
- Chớ gấp, ngươi lúc này quay về cũng không làm được chuyện gì, trước tiên hãy nghe ta nói đã, sau đó chúng ta từ từ thương nghị.
Hoa Hồng tức giận đáp:
- Có gì mà thương nghị cho tốt, nếu tiếp tục không quay về nữa sẽ không kịp, ta không muốn làm tội nhân ngàn đời, chỉ lo an nguy cho chính mình.
Mẫu Đơn hơi bình tĩnh hơn, kéo tay của Hoa Hồng khuyên bảo:
- Chớ gấp, trước tiên hãy nghe Hoa Ảnh nói xong đã, hiểu được tình hình cụ thể rõ ràng rồi mới tính toán bước kế tiếp thế nào.
Hoa Hồng hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu, kiềm chế nóng nảy trong lòng.
Hoa Ảnh lên tiếng:
- Theo ta hiểu được, Chấn cung phái ra bốn đại cao thủ, chính là Vô Tình lão nhân, Quỷ Ảnh Toàn, Cự Linh Thần, Ma Tâm Thiết Diện, lại thêm Huyền Âm Quỷ Mẫu và Ngọa Vân cư sĩ, tổng cộng có sáu đại cao thủ, hai vạn tinh binh. Trước mắt, Vô Tình lão nhân thống lĩnh Cự Linh Thần công đánh Lam Quang Thánh Vực, Ngọa Vân cư sĩ theo sau để đề ra mưu kế, từng bước ép gần đến. Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện thống lĩnh quân công đánh Hắc Trì Huyền Vực, Huyền Âm Quỷ Mẫu ở cạnh bên hỗ trợ, khí thế vượt người. Do đã nhiều ngày khổ chiến, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đã hao tổn một lượng lớn binh sĩ và cao thủ, trước mắt cơ hồ không còn sức phản kháng, chỉ có cách khổ sở chống đỡ, nhờ vào sự hiểm trở trời sinh của Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền để tạm thời duy trì.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Thánh chủ và Huyền Tôn có nghĩ ra kế sách ứng phó không?
Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:
- Tình thế ép người, căn bản không nghĩ ra được bất kỳ kế sách nào cả. Nếu như binh thua, không lùi vào Ma Vân đại chiểu trạch hoặc là tiến vào nhân gian tị nạn thì căn bản không còn bất kỳ chọn lựa nào khác.
Hoa Hồng vội hỏi:
- Ma Vân đại chiểu trạch hung hiểm vô cùng, ngay cả Ngũ Sắc Thần Vương cũng không dám, chúng ta lùi vào nơi đó thì cơ hồ cũng hệt như tự mình tìm cái chết.
Mẫu Đơn khổ sở trả lời:
- Tiến vào nhân gian tuy không tồi, nhưng dù sao chỉ có một số ít người có thể vượt qua được bức bình phong ngăn cản kia, bá tánh tầm thường căn bản không làm được.
Hoa Ảnh nói:
- Ngoại trừ những điều này ra, ta còn từ miệng của chủ nhân biết được, Ngũ Sắc Thần Vương đã phái ra Ám Ảnh đường chủ Hoành Ảnh thống lĩnh năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường tiến vào nhân gian, hỗ trợ Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, phái xuất Dị Thú đường chủ Hiểu Vân tiến vào nhân gian để ngầm thăm dò động tĩnh của nhân gian, chuẩn bị thật tốt cho việc Thần Vương xâm nhập nhân gian.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Ám Ảnh đường có thể nói là một đạo kỳ binh dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, nghe nói thần bí quỷ dị, khiến người ta rất khó mà phòng ngự. Còn Dị Thú đường chủ Hiểu Vân kia mặt lạnh vô tình, cũng không phải hạng dễ dàng đối phó, bọn họ cùng đồng thời tiến vào nhân gian, thế chắc chắn sẽ khiến cho nhân gian bị một trận tai kiếp.
Mẫu Đơn tiếp lời:
- Hiện nay chúng ta căn bản không lo được chuyện đó, chúng ta phải suy tính làm sao để hóa giải nguy cơ cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.
Hoa Ảnh đáp:
- Liên quan chuyện này, ta có một kế sách ứng phó, nhưng cần hai người các cô phải toàn lực phối hợp, như vậy mới có cơ hội hoàn thành.
Hoa Hồng hỏi lại:
- Đối sách thế nào?
Hoa Ảnh đáp:
- Muốn cứu vãn được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, chỉ bằng sức lực của hai ngươi thì còn chưa đủ, cần phải nhờ vào thế lực nhân gian. Hiện nay, người có thể đủ sức điều khiển đại cục thiên hạ chỉ có một người, chính là Thiên Lân. Chỉ cần Thiên Lân tình nguyện, chúng ta liền có hy vọng vãn hồi cục thế, thậm chí đánh ngã được Ngũ Sắc Thần Vương, hóa giải nguy cơ của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, cũng đồng thời giải trừ được uy hiếp của Ngũ Sắc Thiên Vực với nhân gian, điều này có thể nói là làm một được hai ba, lợi mình lợi người.
Hoa Hồng cau mày nói:
- Nhưng hiện nay Thiên Lân đang ở trung thổ, ai cũng không biết lúc nào hắn mới có thể quay về, chúng ta chỉ có mười ngày, sợ là ...
Hoa Ảnh ngắt ngang:
- Nếu như đã có chủ định, chúng ta liền lập tức đi trung thổ tìm kiếm Thiên Lân, phải tìm cho được hắn trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không còn kịp nữa.