Hoa Ảnh đáp:
- Ngũ Sắc Thiên Vực chia thành bốn khu vực lớn, trong đó diện tích Ngũ Sắc Thiên Vực mà Ngũ Sắc Thần Vương thống trị chiếm diện tích lớn nhất, chiếm đến tám mươi phần trăm, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực mỗi nơi chiếm chừng năm phần trăm, còn lại Ma Vân Đại chiểu trạch chiếm mười phần trăm, đó chính là một nơi tử vong tuyệt địa mà ngay cả Ngũ Sắc Thần Vương cũng không muốn có. Trước mắt, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực không còn đường lui, một khi binh bại thì phải tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch, hoặc là phải tiến vào nhân gian để tỵ nạn, chỉ có thể chọn một trong hai nơi này mà thôi. Nhưng cho dù là tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch hay là tiến vào nhân gian, chỉ có một thiểu số người đủ điều kiện làm được, đại đa số mọi người căn bản không cách nào thích ứng được.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ngoại trừ việc tháo lui, không còn cơ hội chuyển bại thành thắng sao?
Hoa Ảnh đáp:
- Với tổng thể thực lực của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực hiện nay, nếu như không có ngoại lực chi viện, thế thì chắc chắn thất bại không nghi ngờ gì. Hơn nữa, mười ngày đã trôi qua hai ngày rồi, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể kiên trì thêm tám ngày, thời gian cũng bị hạn chế rất lớn, vì thế tình hình vô cùng khẩn thiết.
Thiên Lân nhẹ nhàng nói:
- Như vậy thì trận giao chiến này chắc chắn phải thất bại không có gì phải nghi ngờ nữa phải không?
Hoa Ảnh chần chừ rồi trả lời:
- Đại khái có thể cho là như vậy.
Thiên Lân nói tiếp:
- Nếu là như vậy, Hoa Hồng vì sao còn muốn quay về, ta không phải đã dặn dò rồi sao, bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mẫu Đơn khổ sở trả lời:
- Hoa Hồng dù sao cũng là thánh nữ của Hắc Trì Huyền Vực, chính là nữ thần trong lòng của bá tánh, hy vọng của vô số người trông đợi, cô ấy làm sao có thể chỉ lo cho an nguy của bản thân mình mà bất chấp sống chết của con dân được?
Thiên Lân có phần lo lắng, âu sầu vì Hoa Hồng, tình cảm hơi kích động, lớn giọng nói:
- Cho dù là như vậy, cô ấy cũng phải chờ ta quay về bàn luận xong rồi mới ra quyết định được chứ.
Hoa Ảnh trả lời:
- Công tử xuôi Nam vào trung thổ, ai cũng không biết lúc nào sẽ quay về, Hoa Hồng tâm tình nóng nảy, đem nhiệm vụ chờ đợi giao lại cho chúng ta, bản thân một mình vội vàng quay về mất.
Thiên Lân tức giận hừ một tiếng, rõ ràng vô cùng để ý đến an nguy của Hoa Hồng, cất tiếng hỏi:
- Trong lúc chờ đợi, mọi người có nghĩ ra được kế sách ứng phó nào không?
Hoa Ảnh đáp:
- Kế sách ứng phó tự nhiên là có, nhưng Mẫu Đơn không muốn liên lụy đến công tử.
Thiên Lân nhìn Mẫu Đơn, thấy nàng cúi đầu xuống, lập tức đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn vào trong mắt của Mẫu Đơn, trầm giọng nói:
- Nàng thật sự không muốn liên lụy đến ta?
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, thấy mắt hắn mở to như đuốc, trong lòng không khỏi khẩn trương, run rẩy đáp:
- Chàng chính là hy vọng của chúng ta, nhưng dù sao trong việc nguy hiểm này đây, thân phận của chàng tại nhân gian đặc biệt, nếu như vì chúng ta mà mạo hiểm, một khi có chuyện gì mất mát, chúng ta làm sao trả lời với Tân Nguyệt, trả lời cho những người quan tâm đến chàng khác nữa đây?
Thiên Lân có phần không vui, hừ giọng đáp:
- Ta có thể vì Ngọc Tâm không tiếc gì cả, cũng có thể không tiếc mọi thứ vì nàng và Hoa Hồng như vậy, mọi người trong lòng ta đều có một địa vị ngang nhau.
Mẫu Đơn nghe vậy thân thể chấn động, khẽ trả lời:
- Thiên Lân, đa tạ chàng.
Trừng Mẫu Đơn một cái, Thiên Lân lên tiếng:
- Từ nay về sau không được có suy nghĩ như vậy nữa, bất cứ chuyện gì phát sinh cũng đều phải nói với ta, ta sẽ phân ưu tất cả với các nàng.
Mẫu Đơn gật đầu lia lịa, kích động không thôi, trong mắt đầy tình cảm yêu thương.
Thôi không tức giận nữa, Thiên Lân quay đầu nhìn Hoa Ảnh khẽ nói:
- Cho ta biết kế sách ứng phó của các ngươi.
Hoa Ảnh đáp:
- Chuyện lần này thực ra nguyên nhân chủ yếu là Ngũ Sắc Thần Vương, y một lòng muốn sớm quét sạch nội loạn, sau đó mới xâm nhập nhân gian. Như vậy, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực phải đứng mũi chịu sào, tiếp theo chính là Chính đạo của nhân gian, tai ách khó có thể tránh khỏi. Đối với tình hình trước mắt, với thân phận Mẫu Đơn và Hoa Hồng, tâm nguyện lớn nhất của bọn họ chính là hóa giải trận nguy cơ này, muốn nghĩ cách nào đó để đánh lùi đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương. Đối với công tử mà xét, tính toán cho an nguy của nhân gian, làm sao ngăn cản được việc Ngũ Sắc Thần Vương tiêu diệt Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực. Chuyện đó không chỉ quan hệ đến an toàn của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, cũng đồng thời quan hệ đến hòa bình của nhân gian.
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Ngươi nói những điều này có phải là muốn nhờ vào sức mạnh của nhân gian để hóa giải uy hiếp của Ngũ Sắc Thần Vương đối với Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, từ đó kiềm chế Ngũ Sắc Thần Vương, khiến cho hắn cuối cùng bỏ đi ý niệm xâm nhập nhân gian phải không?
Hoa Ảnh gật đầu trả lời:
- Ngươi đoán không hề sai, đây chính là đối sách mà hiện nay chúng ta có thể nghĩ ra được.
Thiên Lân cau mày đáp:
- Hiện nay tình thế của nhân gian cũng vô cùng khẩn thiết, nhân sĩ Chính đạo đều tập trung tinh lực lên Thái Huyền Hỏa Quy và cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, căn bản không rảnh để phái người nào đi hỗ trợ các ngươi.
Hoa Ảnh nói:
- Chuyện này chúng ta cũng đã suy xét cẩn thận qua rồi, hy vọng duy nhất hiện nay chính là công tử trước tiên theo chúng ta quay lại Ngũ Sắc Thiên Vực, nghĩ cách làm chậm tiến công của địch nhân đã. Đợi sau khi cơ hội cho phép, chúng ta mới nghĩ cách tìm kiếm thêm viện trợ, cùng nhau chống lại Ngũ Sắc Thần Vương, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến đại sự hòa bình thiên hạ.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Chỉ một mình ta đi trước, chỉ sợ là như muối bỏ bể thôi.
Hoa Ảnh đáp:
- Theo ta hiểu được, hiện nay sở dĩ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực liên tục thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do lần này Ngũ Sắc Thần Vương phái xuất ra sáu đại cao thủ, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực tìm không ra người có thể địch nổi những người này, vì thế liên tục thất bại lùi lại, khó mà chống được. Hiện nay, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực cũng chỉ ỷ vào Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền hia nơi hiểm trở vô cùng mới miễn cưỡng duy trì được, một khi địch nhân mạnh mẽ tấn công mãnh liệt, không được mấy ngày thì Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực chắc chắn thất bại trong tay của địch nhân.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Theo những lời của ngươi, chỉ cần tiêu diệt sáu đại cao thủ này liền có thể làm chậm lại chiến sự?
Hoa Ảnh đáp:
- Bắt giặc thì trước tiên bắt vua, sáu đại cao thủ của địch nhân cũng hệt như một thanh bảo kiếm sắc bén, khiến chúng ta không cách nào chống lại được. Một khi bảo kiếm đã gãy rồi, địch nhân mất đi vũ khí sắc bén, lại muốn công thành chiếm đất thì tự nhiên sẽ trở thành chuyện vô cùng khó khăn.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Không sai, phân tích có lý. Nhưng chuyện này hay là bàn luận với cốc chủ tiền bối, thuận tiện nghe qua ông ấy đề nghị thế nào.
Mẫu Đơn đáp:
- Chuyện khẩn cấp, một khi tính toán rõ ràng rồi, chúng ta phải lập tức quay về ngay thôi.
Thiên Lân trầm ngâm rồi nói:
- Lần này quay về, ta đặc biệt muốn tìm kiếm một thứ đồ.
Mẫu Đơn nghe vậy sửng người, tâm tình có phần bình tĩnh lại, khẽ hỏi:
- Lần này xuôi Nam vào trung thổ, mọi thứ có thuận lợi hết không?
Thiên Lân liếc Mẫu Đơn rồi khẽ lắc đầu trả lời:
- Lần này đi tới đi lui phát sinh không ít chuyện.
Mẫu Đơn hỏi tiếp:
- Nghe nói chàng gặp được sư tỷ của chàng là Hải Mộng Dao, có cô ấy bầu bạn với chàng mà lẽ nào còn gặp phải nguy hiểm nào nữa?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Nói ra có lẽ mọi người không tin đâu, lần này quay về, hai lần ta thiếu chút nữa đã chết trong tay của địch nhân.
Hoa Ảnh hiếu kỳ nói:
- Đối phương là ai?
Thiên Lân đáp:
- Toàn là môn hạ của phái Cửu Hư, thứ nhất gặp phải chính là một trong Cửu Hư tam thánh sứ tên Thông Thiên Tẩu, thực lực của y so với Trương Phàm còn mạnh mẽ hơn.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Bọn họ đặc biệt nhằm vào chàng?
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Phái Cửu Hư có cừu hận với cha của ta, sau khi biết được thân phận của ta rồi, liền chuyên môn đặc biệt nhằm vào ta. Trong quá trình đi, ta đã liên tục bị ba lần đánh lén, lần thứ nhất chính là cao thủ hàng đầu của môn phái Cửu Hư, người đứng đầu Tam thánh sứ là Trần Huyền, lúc đó ta đã bị thương không nhẹ. Sau đó không lâu, trên Băng Nguyên lại gặp phải một trung niên kiếm khách có lai lịch không rõ ràng, mục đích của y cũng chính là muốn giết ta, cuối cùng bị ta đánh trọng thương phải bỏ chạy. Sau đó, môn hạ của Cửu U là Điệp Ảnh Song Tà cũng xuất hiện tiến công, cuối cùng bị ta đánh cho bỏ chạy. Khoảng thời gian giữa ba lần tập kích cách nhau rất ngắn, cứ hết sóng này đến sóng khác, giống như có dự tính mưu kế rõ ràng trước, một lòng muốn giết ta thật rõ ràng.
Mẫu Đơn khổ sở nói:
- Xem ra thân phận của chàng cũng mang đến không ít phiền toái.
Hoa Ảnh hỏi tiếp:
- Lần này trở về, có phải chuyện của Ngọc Tâm đã có được chút manh mối?
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Phương pháp quay lại quá khứ thì ta đã tìm được, chủ yếu trước mắt chính là nhiệm vụ tìm kiếm một vật biểu tượng tốt lành, cùng đi với ta trở về để giúp ta tiêu trừ tai họa, tránh nguy hiểm.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Vật biểu tượng tốt lành? Là ám chỉ thứ gì đây?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết nữa, chỉ biết vật đó ở Băng Nguyên, cần tự ta phải tìm ra được.
Mẫu Đơn có phần kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có hơi trầm ngâm rồi khẽ khàng bảo:
- Trước đây Khiếu Thiên có đến đây, hơn nữa còn dặn chúng ta chuyển lời cho chàng một chuyện.
Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Chuyện gì vậy?
Mẫu Đơn đáp:
- Theo như Khiếu Thiên nói, Dạ Mộng công chúa từ miệng của Yến Sơn Cô Ảnh khách mà biết được, trên Thiên Nữ phong có ẩn chứa một bộ Tà Hoàng pháp quyết, nghe nói có quan hệ rất to lớn đến hạnh phúc của chàng, bảo chàng phải tìm cho ra bộ pháp quyết này.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Tà Hoàng pháp quyết? Có liên quan đến hạnh phúc của ta? Lẽ nào đây chính là vật biểu tượng tốt lành mà ta phải tìm kiếm?
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết, chuyện đó thì tự chàng phải tìm hiểu thôi.
Hoa Ảnh nói:
- Bộ Tà Hoàng pháp quyết này nghe nói ở trên Thiên Nữ phong, nhưng Vân Nghê thánh nữ cũng không biết chút gì cả, tốt nhất là công tử hãy bỏ thêm chút thời gian tìm kiếm xem thử có tìm được hay không.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Chàng thẳng đường về đây, giữa đường lại bị tập kích, hay là trước tiên vào trong động để nghĩ ngơi cho khỏe, đợi ngày mai mới đi tìm cũng chưa muộn.
Thiên Lân nói:
- Trưa ngày mai, Yến Sơn Cô Ảnh khách tự mình làm chủ trì hôn lễ cho Lâm Phàm và Linh Hoa, chúng ta cũng phải đến đó chúc mừng. Chuyện tìm kiếm pháp quyết, ta bắt đầu luôn đây.
Mẫu Đơn có phần kinh ngạc nói:
- Lâm Phàm và Linh Hoa ngày mai thành hôn?
- Ngũ Sắc Thiên Vực chia thành bốn khu vực lớn, trong đó diện tích Ngũ Sắc Thiên Vực mà Ngũ Sắc Thần Vương thống trị chiếm diện tích lớn nhất, chiếm đến tám mươi phần trăm, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực mỗi nơi chiếm chừng năm phần trăm, còn lại Ma Vân Đại chiểu trạch chiếm mười phần trăm, đó chính là một nơi tử vong tuyệt địa mà ngay cả Ngũ Sắc Thần Vương cũng không muốn có. Trước mắt, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực không còn đường lui, một khi binh bại thì phải tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch, hoặc là phải tiến vào nhân gian để tỵ nạn, chỉ có thể chọn một trong hai nơi này mà thôi. Nhưng cho dù là tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch hay là tiến vào nhân gian, chỉ có một thiểu số người đủ điều kiện làm được, đại đa số mọi người căn bản không cách nào thích ứng được.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ngoại trừ việc tháo lui, không còn cơ hội chuyển bại thành thắng sao?
Hoa Ảnh đáp:
- Với tổng thể thực lực của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực hiện nay, nếu như không có ngoại lực chi viện, thế thì chắc chắn thất bại không nghi ngờ gì. Hơn nữa, mười ngày đã trôi qua hai ngày rồi, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể kiên trì thêm tám ngày, thời gian cũng bị hạn chế rất lớn, vì thế tình hình vô cùng khẩn thiết.
Thiên Lân nhẹ nhàng nói:
- Như vậy thì trận giao chiến này chắc chắn phải thất bại không có gì phải nghi ngờ nữa phải không?
Hoa Ảnh chần chừ rồi trả lời:
- Đại khái có thể cho là như vậy.
Thiên Lân nói tiếp:
- Nếu là như vậy, Hoa Hồng vì sao còn muốn quay về, ta không phải đã dặn dò rồi sao, bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mẫu Đơn khổ sở trả lời:
- Hoa Hồng dù sao cũng là thánh nữ của Hắc Trì Huyền Vực, chính là nữ thần trong lòng của bá tánh, hy vọng của vô số người trông đợi, cô ấy làm sao có thể chỉ lo cho an nguy của bản thân mình mà bất chấp sống chết của con dân được?
Thiên Lân có phần lo lắng, âu sầu vì Hoa Hồng, tình cảm hơi kích động, lớn giọng nói:
- Cho dù là như vậy, cô ấy cũng phải chờ ta quay về bàn luận xong rồi mới ra quyết định được chứ.
Hoa Ảnh trả lời:
- Công tử xuôi Nam vào trung thổ, ai cũng không biết lúc nào sẽ quay về, Hoa Hồng tâm tình nóng nảy, đem nhiệm vụ chờ đợi giao lại cho chúng ta, bản thân một mình vội vàng quay về mất.
Thiên Lân tức giận hừ một tiếng, rõ ràng vô cùng để ý đến an nguy của Hoa Hồng, cất tiếng hỏi:
- Trong lúc chờ đợi, mọi người có nghĩ ra được kế sách ứng phó nào không?
Hoa Ảnh đáp:
- Kế sách ứng phó tự nhiên là có, nhưng Mẫu Đơn không muốn liên lụy đến công tử.
Thiên Lân nhìn Mẫu Đơn, thấy nàng cúi đầu xuống, lập tức đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn vào trong mắt của Mẫu Đơn, trầm giọng nói:
- Nàng thật sự không muốn liên lụy đến ta?
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, thấy mắt hắn mở to như đuốc, trong lòng không khỏi khẩn trương, run rẩy đáp:
- Chàng chính là hy vọng của chúng ta, nhưng dù sao trong việc nguy hiểm này đây, thân phận của chàng tại nhân gian đặc biệt, nếu như vì chúng ta mà mạo hiểm, một khi có chuyện gì mất mát, chúng ta làm sao trả lời với Tân Nguyệt, trả lời cho những người quan tâm đến chàng khác nữa đây?
Thiên Lân có phần không vui, hừ giọng đáp:
- Ta có thể vì Ngọc Tâm không tiếc gì cả, cũng có thể không tiếc mọi thứ vì nàng và Hoa Hồng như vậy, mọi người trong lòng ta đều có một địa vị ngang nhau.
Mẫu Đơn nghe vậy thân thể chấn động, khẽ trả lời:
- Thiên Lân, đa tạ chàng.
Trừng Mẫu Đơn một cái, Thiên Lân lên tiếng:
- Từ nay về sau không được có suy nghĩ như vậy nữa, bất cứ chuyện gì phát sinh cũng đều phải nói với ta, ta sẽ phân ưu tất cả với các nàng.
Mẫu Đơn gật đầu lia lịa, kích động không thôi, trong mắt đầy tình cảm yêu thương.
Thôi không tức giận nữa, Thiên Lân quay đầu nhìn Hoa Ảnh khẽ nói:
- Cho ta biết kế sách ứng phó của các ngươi.
Hoa Ảnh đáp:
- Chuyện lần này thực ra nguyên nhân chủ yếu là Ngũ Sắc Thần Vương, y một lòng muốn sớm quét sạch nội loạn, sau đó mới xâm nhập nhân gian. Như vậy, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực phải đứng mũi chịu sào, tiếp theo chính là Chính đạo của nhân gian, tai ách khó có thể tránh khỏi. Đối với tình hình trước mắt, với thân phận Mẫu Đơn và Hoa Hồng, tâm nguyện lớn nhất của bọn họ chính là hóa giải trận nguy cơ này, muốn nghĩ cách nào đó để đánh lùi đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương. Đối với công tử mà xét, tính toán cho an nguy của nhân gian, làm sao ngăn cản được việc Ngũ Sắc Thần Vương tiêu diệt Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực. Chuyện đó không chỉ quan hệ đến an toàn của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, cũng đồng thời quan hệ đến hòa bình của nhân gian.
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Ngươi nói những điều này có phải là muốn nhờ vào sức mạnh của nhân gian để hóa giải uy hiếp của Ngũ Sắc Thần Vương đối với Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, từ đó kiềm chế Ngũ Sắc Thần Vương, khiến cho hắn cuối cùng bỏ đi ý niệm xâm nhập nhân gian phải không?
Hoa Ảnh gật đầu trả lời:
- Ngươi đoán không hề sai, đây chính là đối sách mà hiện nay chúng ta có thể nghĩ ra được.
Thiên Lân cau mày đáp:
- Hiện nay tình thế của nhân gian cũng vô cùng khẩn thiết, nhân sĩ Chính đạo đều tập trung tinh lực lên Thái Huyền Hỏa Quy và cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, căn bản không rảnh để phái người nào đi hỗ trợ các ngươi.
Hoa Ảnh nói:
- Chuyện này chúng ta cũng đã suy xét cẩn thận qua rồi, hy vọng duy nhất hiện nay chính là công tử trước tiên theo chúng ta quay lại Ngũ Sắc Thiên Vực, nghĩ cách làm chậm tiến công của địch nhân đã. Đợi sau khi cơ hội cho phép, chúng ta mới nghĩ cách tìm kiếm thêm viện trợ, cùng nhau chống lại Ngũ Sắc Thần Vương, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến đại sự hòa bình thiên hạ.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Chỉ một mình ta đi trước, chỉ sợ là như muối bỏ bể thôi.
Hoa Ảnh đáp:
- Theo ta hiểu được, hiện nay sở dĩ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực liên tục thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do lần này Ngũ Sắc Thần Vương phái xuất ra sáu đại cao thủ, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực tìm không ra người có thể địch nổi những người này, vì thế liên tục thất bại lùi lại, khó mà chống được. Hiện nay, Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực cũng chỉ ỷ vào Cô Tinh Vân Nhai và Huyết Long Tinh Tuyền hia nơi hiểm trở vô cùng mới miễn cưỡng duy trì được, một khi địch nhân mạnh mẽ tấn công mãnh liệt, không được mấy ngày thì Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực chắc chắn thất bại trong tay của địch nhân.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Theo những lời của ngươi, chỉ cần tiêu diệt sáu đại cao thủ này liền có thể làm chậm lại chiến sự?
Hoa Ảnh đáp:
- Bắt giặc thì trước tiên bắt vua, sáu đại cao thủ của địch nhân cũng hệt như một thanh bảo kiếm sắc bén, khiến chúng ta không cách nào chống lại được. Một khi bảo kiếm đã gãy rồi, địch nhân mất đi vũ khí sắc bén, lại muốn công thành chiếm đất thì tự nhiên sẽ trở thành chuyện vô cùng khó khăn.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Không sai, phân tích có lý. Nhưng chuyện này hay là bàn luận với cốc chủ tiền bối, thuận tiện nghe qua ông ấy đề nghị thế nào.
Mẫu Đơn đáp:
- Chuyện khẩn cấp, một khi tính toán rõ ràng rồi, chúng ta phải lập tức quay về ngay thôi.
Thiên Lân trầm ngâm rồi nói:
- Lần này quay về, ta đặc biệt muốn tìm kiếm một thứ đồ.
Mẫu Đơn nghe vậy sửng người, tâm tình có phần bình tĩnh lại, khẽ hỏi:
- Lần này xuôi Nam vào trung thổ, mọi thứ có thuận lợi hết không?
Thiên Lân liếc Mẫu Đơn rồi khẽ lắc đầu trả lời:
- Lần này đi tới đi lui phát sinh không ít chuyện.
Mẫu Đơn hỏi tiếp:
- Nghe nói chàng gặp được sư tỷ của chàng là Hải Mộng Dao, có cô ấy bầu bạn với chàng mà lẽ nào còn gặp phải nguy hiểm nào nữa?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Nói ra có lẽ mọi người không tin đâu, lần này quay về, hai lần ta thiếu chút nữa đã chết trong tay của địch nhân.
Hoa Ảnh hiếu kỳ nói:
- Đối phương là ai?
Thiên Lân đáp:
- Toàn là môn hạ của phái Cửu Hư, thứ nhất gặp phải chính là một trong Cửu Hư tam thánh sứ tên Thông Thiên Tẩu, thực lực của y so với Trương Phàm còn mạnh mẽ hơn.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Bọn họ đặc biệt nhằm vào chàng?
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Phái Cửu Hư có cừu hận với cha của ta, sau khi biết được thân phận của ta rồi, liền chuyên môn đặc biệt nhằm vào ta. Trong quá trình đi, ta đã liên tục bị ba lần đánh lén, lần thứ nhất chính là cao thủ hàng đầu của môn phái Cửu Hư, người đứng đầu Tam thánh sứ là Trần Huyền, lúc đó ta đã bị thương không nhẹ. Sau đó không lâu, trên Băng Nguyên lại gặp phải một trung niên kiếm khách có lai lịch không rõ ràng, mục đích của y cũng chính là muốn giết ta, cuối cùng bị ta đánh trọng thương phải bỏ chạy. Sau đó, môn hạ của Cửu U là Điệp Ảnh Song Tà cũng xuất hiện tiến công, cuối cùng bị ta đánh cho bỏ chạy. Khoảng thời gian giữa ba lần tập kích cách nhau rất ngắn, cứ hết sóng này đến sóng khác, giống như có dự tính mưu kế rõ ràng trước, một lòng muốn giết ta thật rõ ràng.
Mẫu Đơn khổ sở nói:
- Xem ra thân phận của chàng cũng mang đến không ít phiền toái.
Hoa Ảnh hỏi tiếp:
- Lần này trở về, có phải chuyện của Ngọc Tâm đã có được chút manh mối?
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Phương pháp quay lại quá khứ thì ta đã tìm được, chủ yếu trước mắt chính là nhiệm vụ tìm kiếm một vật biểu tượng tốt lành, cùng đi với ta trở về để giúp ta tiêu trừ tai họa, tránh nguy hiểm.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Vật biểu tượng tốt lành? Là ám chỉ thứ gì đây?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết nữa, chỉ biết vật đó ở Băng Nguyên, cần tự ta phải tìm ra được.
Mẫu Đơn có phần kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có hơi trầm ngâm rồi khẽ khàng bảo:
- Trước đây Khiếu Thiên có đến đây, hơn nữa còn dặn chúng ta chuyển lời cho chàng một chuyện.
Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Chuyện gì vậy?
Mẫu Đơn đáp:
- Theo như Khiếu Thiên nói, Dạ Mộng công chúa từ miệng của Yến Sơn Cô Ảnh khách mà biết được, trên Thiên Nữ phong có ẩn chứa một bộ Tà Hoàng pháp quyết, nghe nói có quan hệ rất to lớn đến hạnh phúc của chàng, bảo chàng phải tìm cho ra bộ pháp quyết này.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Tà Hoàng pháp quyết? Có liên quan đến hạnh phúc của ta? Lẽ nào đây chính là vật biểu tượng tốt lành mà ta phải tìm kiếm?
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết, chuyện đó thì tự chàng phải tìm hiểu thôi.
Hoa Ảnh nói:
- Bộ Tà Hoàng pháp quyết này nghe nói ở trên Thiên Nữ phong, nhưng Vân Nghê thánh nữ cũng không biết chút gì cả, tốt nhất là công tử hãy bỏ thêm chút thời gian tìm kiếm xem thử có tìm được hay không.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Chàng thẳng đường về đây, giữa đường lại bị tập kích, hay là trước tiên vào trong động để nghĩ ngơi cho khỏe, đợi ngày mai mới đi tìm cũng chưa muộn.
Thiên Lân nói:
- Trưa ngày mai, Yến Sơn Cô Ảnh khách tự mình làm chủ trì hôn lễ cho Lâm Phàm và Linh Hoa, chúng ta cũng phải đến đó chúc mừng. Chuyện tìm kiếm pháp quyết, ta bắt đầu luôn đây.
Mẫu Đơn có phần kinh ngạc nói:
- Lâm Phàm và Linh Hoa ngày mai thành hôn?