Lê Thánh Kiệt kinh ngạc nói:
- Tiền bối làm sao biết được?
Trần Ngọc Loan cười trả lời:
- Cốc chủ tiền bối tu luyện đã ngàn năm, làm sao ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra được đây?
Triệu Vận Đình kinh hãi la lên:
- Tu luyện đã ngàn năm, lẽ nào đã sớm tu luyện đến cảnh giới thần tiên.
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Tu vi của một cá nhân và thời gian tu luyện có quan hệ nhất định với nhau, lại cũng không nhất định quan hệ trực tiếp. Lấy các vị làm ví dụ, tuổi hãy còn nhỏ mà tu vi đã phi thường, chuyện này không thể dùng thời gian để xác định.
Triệu Vận Đình đáp:
- Chúng vãn bối hôm nay có được như vậy cũng đều phải cảm tạ Thiên Lân.
Tuyết Sơn thánh tăng cười đáp:
- Chớ gấp, chút nữa Thiên Lân sẽ đến nơi này.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình mỉm cười đáp lại, rõ ràng vô cùng trầm tĩnh. Lúc này, Trần Ngọc Loan đã dặn dò Bát Bảo vài câu, Bát Bảo liền lóe lên đi liền. Đưa tiễn Bát Bảo rồi, Trần Ngọc Loan đưa mắt nhìn lại Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, có cảm giác rất quen thuộc đối với cung ngắn trên người của bọn họ.
Quan sát một lúc, Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Cây cung trên người các vị rất là phi thường, không biết lai lịch thế nào?
Triệu Vận Đình đáp:
- Đây chính là Nhật Nguyệt thần cung cực báu của sư môn.
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:
- Nhật Nguyệt thần cung? Lần đầu mới nghe đến cái tên như vậy, có thể nói thêm cho ta biết chuyện về chúng được không?
Triệu Vận Đình nghe vậy sửng người, liếc Lê Thánh Kiệt, lộ rõ vẻ khó khăn.
Lê Thánh Kiệt tiếp lời đáp:
- Theo như vãn bối biết được, Nhật Nguyệt thần cung chính là do sư phụ của vãn bối chính tay luyện ra, thời gian tồn tại cũng chưa lâu, dường như chỉ có được hơn mười năm.
Trần Ngọc Loan hỏi tiếp:
- Lệnh sư tu luyện ở nơi nào?
Lê Thánh Kiệt trả lời:
- Gia sư sống trong một thung lũng cách Hoa Sơn cũng không xa.
Trần Ngọc Loan nghe vậy trong lòng thoáng động, một suy nghĩ kỳ quái đột nhiên dâng lên trong lòng.
Triệu Ngọc Thanh để ý đến vẻ mặt thay đổi của Trần Ngọc Loan, nhẹ nhàng hỏi lại:
- Minh chủ có phải nghĩ đến điều gì không?
Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:
- Chỉ là một suy đoán, trước mắt còn chưa cách nào chứng thực được, cần phải tìm sư phụ bọn họ để hỏi thêm … Ồ … Dao Quang quay lại rồi.
Còn đang nói, trên đầu mọi người lóe lên ánh sáng, Bát Bảo mang Dao Quang cùng với vài bao đồ từ từ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Đồ vật đã đến rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian bố trí thôi.
Dao Quang từ trên người Bát Bảo nhảy xuống, ánh mắt liếc qua Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, sau đó nói với những người còn lại:
- Rất nhiều đồ, chúng ta phải tranh thủ lên.
Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân đồng thời tiến lên, đỡ lấy từng bao đồ trên người Bát Bảo, đặt lên trên cái bàn tròn lớn.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Bây giờ để Dao Quang phụ trách đổi y phục cho Lâm Phàm, những người khác cùng nhau động thủ bố trí phòng tân hôn.
Dao Quang nghe vậy lập tức kéo tay Lâm Phàm rời đi, những người khác bao gồm Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đều cùng nhau xử lý những vật Dao Quang mang đến, ai nấy cùng đồng tâm hiệp lực trang trí cho tân phòng. Thời gian trôi qua rất nhanh theo sự bận rộn, không hay không biết đã đến giờ Tị ba khắc. Lúc này, trong ngoài phòng băng đã giăng đèn kết hoa, rực rỡ hẳn lên, thêm mấy phần vui vẻ. Trong phòng băng cũng đã bố trí vô cùng ấm áp, trên giường đá đã trải thêm chăn bông mới, trên bàn đá còn đặt hoa tươi, cùng với một số sợi tơ nhiều màu sắc, điều này thêm phần cảm giác. Nhìn tân phòng đã được bố trí hoàn tất, mọi người trong lòng rất thỏa mãn, trang trí như vậy tuy đối với trung thổ còn có phần đơn giản sơ lược, nhưng trên Băng Nguyên cũng đã vô cùng hoa lệ rồi. Đi ra khỏi phòng, mọi người vẻ mặt tươi cười. Đối mặt với gió tuyết ngập trời, ai cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn cảm thấy ấm áp.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Vạn sự chuẩn bị chỉ thiếu gió Đông, bây giờ chờ Yến Sơn Cô Ảnh khách đến được rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Trước mắt số người có thay đổi, cái bàn tròn này xem ra phải chuẩn bị thêm một chút.
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Hiện nay có mười lăm người, một bàn căn bản ngồi không đủ, hay là đổi thành hai bàn đi.
Tuyết Nhân nói:
- Sớm biết như vậy thì ta không cần phải nóng lòng rồi.
Đao Hoàng Lãnh Vân cười trả lời:
- Không cần phải để ý, dù sao cũng chỉ là tốn công một chút, làm thêm một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tuyết Nhân thấy cũng đúng, lập tức không nói gì thêm, động thủ dở đi cái bàn tròn lớn, lại làm thành hai bàn bát tiên. Đao Hoàng Lãnh Vân hỗ trợ thêm, hai người phối hợp ăn ý, không bao lâu lại bố trí hoàn hảo bàn ghế. Trong lúc này, Trần Ngọc Loan sai Bát Bảo đi thêm một chuyến, quay về liên minh nói với Quy Vô đạo trưởng chuẩn bị hai bàn rượu thịt để tránh đến lúc đó không đủ đồ ăn. Triệu Vận Đình và Lê Thánh Kiệt vẫn quan sát hành động của Tuyết Nhân, cảm thấy vô cùng mới lạ trước kỹ thuật phất tay thành băng chế tạo bàn băng của Tuyết Nhân. Rất nhanh, Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân chuẩn bị hoàn tất, hai bàn bát tiên phối hợp với mười sáu cái ghế chỉnh tề thứ tự xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh bên cạnh đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trời cao, mỉm cười nói:
- Thiên Lân đến rồi, còn có Mẫu Đơn và Hoa Ảnh đi theo.
Câu này vừa nói ra, Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình là ba người kích động nhất, ào ào ngửng đầu nhìn lên trời cao, còn những người khác tương đối bình tĩnh, hơn nữa còn chưa hề biểu lộ bộ dạng kích động mạnh mẽ như vậy. Về nguyên nhân của nó, có liên quan đến thân phận của ba người Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình. Đối với Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình mà nói, bọn họ chuyến này đi là đặc biệt tìm kiếm Thiên Lân, khi biết được tin tức Thiên Lân sắp sửa xuất hiện, trong lòng tự nhiên kích động vô cùng. Còn đối với Trần Ngọc Loan, bà từ ngàn dặm đến đây có hai mục đích, thứ nhất chính là ngăn cản tai ách của Băng Nguyên, thứ hai chính là muốn được gặp Thiên Lân. Lần trước vừa khéo sai lạc, trong lòng Trần Ngọc Loan có phần nuối tiếc, lần này gặp được, tâm tình tự nhiên có phần kích động một chút.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện. Thiên Lân, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh âm thầm đến xuất hiện bên cạnh mọi người. Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân bốn người chỉ gật đầu với Thiên Lân ra dấu chào hỏi, Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình ba người lại nhìn chằm chằm Thiên Lân. Nhìn quanh mọi người, Thiên Lân khi thấy Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình ba người, vẻ mặt có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Đêm hôm qua, Thiên Lân từ Linh Hoa đã biết được tin tức Trần Ngọc Loan ở đây, vì thế hoàn toàn không kinh ngạc. Ngược lại sự xuất hiện của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lại khiến cho Thiên Lân hơi kinh ngạc.
Nhìn Thiên Lân, Trần Ngọc Loan vẻ mặt kỳ lạ khẽ thở dài nói:
- Giống, quả thật rất giống, thực sự giống nhau như đúc.
Thiên Lân nghe vậy điềm nhiên bật cười, thi lễ đáp:
- Thiên Lân ra mắt dì Ngọc Loan.
Trần Ngọc Loan phất tay trả lời:
- Không cần đa lễ, nhanh đến đây để ta nhìn cho cẩn thận.
Cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm trong giọng nói của Trần Ngọc Loan, Thiên Lân vội vàng đến bên cạnh Trần Ngọc Loan, mặt nở nụ cười ngượng ngùng.
Kéo tay của Thiên Lân, Trần Ngọc Loan cẩn thận quan sát một lúc, cười nói:
- Dung mạo gần giống, khí chất có phần khác biệt.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi khẩn trương, không phải vì thân phận của Trần Ngọc Loan mà chỉ vì vẻ đẹp của Trần Ngọc Loan. Trước mắt, nơi này tổng cộng có mười người, sáu nam bốn nữ, vẻ đẹp của Trần Ngọc Loan không hề thua kém chút nào so với Mẫu Đơn và Triệu Vận Đình, có thể nói là số một. Thiên Lân lần đầu được gặp Trần Ngọc Loan, nếu không biết thân phận của bà, chắc chăn cho bà là một thiếu nữ xinh đẹp chưa chồng.
Dường như cảm giác được sự khác thường của Thiên Lân, Trần Ngọc Loan liền buông tay của Thiên Lân, cười nói:
- Nghe đêm qua con quay về rồi, hôm nay sao giờ mới đến đây vậy?
Thiên Lân giải thích:
- Sáng nay có chút trễ nãi.
Triệu Ngọc Thanh hỏi liền:
- Hoa Hồng cô nương sao không thấy đến đây?
Thiên Lân vẻ mặt khẽ biến, nhẹ nhàng đáp:
- Hoa Hồng quay về Ngũ Sắc Thiên Vực rồi.
Triệu Ngọc Thanh hơi kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không hỏi gì tiếp, chuyển sang chuyện khác nói:
- Hai vị này đặc biệt chạy đến đây tìm con, xem ra có chuyện nóng lòng, hay là con hãy hàn huyên với bọn họ trước đi.
Thiên Lân nghe vậy, đưa mắt nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, mỉm cười nói:
- Vài ngày không gặp, tu vi hai người đã tiến triển to lớn, xem ra đã thành hôn rồi.
Lê Thánh Kiệt bật cười ngượng ngùng, khẽ trả lời:
- Ta và sư muội đã thành hôn hôm qua rồi.
Triệu Vận Đình lên tiếng:
- Lần này chúng ta đến đây là muốn nói với huynh, khối Ô Tinh Huyền Thiết đã luyện thành một đôi binh khí thật tốt.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Nhanh vậy sao? Binh khí gì đây?
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Đây là một đôi binh khí kỳ môn, có tên là Nhật Nguyệt Kim Luân.
Thiên Lân cười hỏi:
- Hai vị lần này đến đây có phải vì chuyện này hay không?
Triệu Vận Đình đáp:
- Nhật Nguyệt Kim Luân chính là sư phụ đo ni đóng giày cho chúng ta mà chế thành, vừa hay phối hợp xứng đôi với Nhật Nguyệt thần cung, một công một thủ vô cùng hoàn mỹ. Vốn dĩ Ô Tinh Huyền Thiết là vật của huynh, nhưng sư phụ nói đây là huynh có ý muốn tặng lễ vật thành hôn cho chúng ta, vì thế tự tiện ra chủ trương mà làm, luyện chế thành một đôi Nhật Nguyệt Kim Luân. Hiện nay, Nhật Nguyệt Kim Luân đã thành, nhưng dụng ý thật sự khi lúc trước huynh giao Ô Tinh Huyền Thiết cho chúng ta thì chúng ta hoàn toàn không biết rõ, vì thế đặc biệt đến đây để hỏi lại.
Thiên Lân cười đáp:
- Sư phụ của hai người rất thông minh, thoáng cái đã suy đoán ra dụng ý của ta. Lúc trước khi ta giao Ô Tinh Huyền Thiết cho hai vị, bản ý muốn tặng cho hai vị, cái gọi là luyện chế binh khí bất quá là một cái cớ mà thôi. Hiện nay, sư phụ hai vị thấy được chi tiết, đặc biệt đo ni đóng giày cho các vị để tạo thành một đôi binh khí, vừa hay là vật dùng vừa vặn, hai vị phải trân trọng cho tốt.
Lê Thánh Kiệt cảm kích trả lời:
- Có lẽ như lời của huynh nói, khối Ô Tinh Huyền Thiết kia hoàn toàn không có ý nghĩa đặc thù nào cả, nhưng đối với vợ chồng chúng ta, nó là bước ngoặt thay đổi vận mạng cuộc đời của chúng ta.
Triệu Vận Đình cũng nói:
- Chúng ta đến đây thực ra có hai mục đích, thứ nhất chính là hỏi chuyện liên quan đến Ô Tinh Huyền Thiết, cái thứ hai là cảm tạ huynh. Hôm qua, ta và sư huynh thành hôn, Nhật Nguyệt Kim Luân xuất thế giữa trời, tu vi hai chúng ta tăng mạnh, thuận lợi xuất sư. Sáng sớm ngày hôm nay, chúng ta đi đến Dịch viên tìm huynh, trước khi sư phụ chia tay đã từng dặn dò chúng ta, phải báo đáp ân tình này của huynh, nếu không sẽ thẹn mà lấy vật.
Thiên Lân cười trả lời:
- Ta giao Ô Tinh Huyền Thiết tặng cho hai người, đó bởi vì ta coi hai người là bằng hữu của mình, Ô Tinh Huyền Thiết coi như là một vật chứng cho tình bạn. Hiện nay, Ô Tinh Huyền Thiết đã biến thành Nhật Nguyệt Kim Luân, gia tăng thực lực của hai người, điều này cho thấy tình bạn của chúng ta đã trưởng thành, hai người không cần phải khách khí như vậy mới đúng.
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Thiên Lân, phần lễ vật này của huynh đã thay đổi cuộc đời của chúng ta, có ý nghĩa vô cùng đặc thù đối với chúng ta. Nếu như huynh đã coi chúng ta là bằng hữu, chắc cũng không nên cự tuyệt tình cảm mang ơn của chúng ta.
Thiên Lân nghe vậy mất đi nụ cười, nghiêm mặt trả lời:
- Nếu huynh đã nói như vậy, thế thì ta cũng không khách khí nữa. Từ đây về sao không cần phải nói những chuyện cảm kích, chúng ta chính là huynh đệ.
Lê Thánh Kiệt trịnh trọng nói:
- Chỉ cần huynh không chê, ta nguyện vì huynh có nhảy vào biển lửa cũng không tiếc nuối.
Thiên Lân cười đáp:
- Nếu là huynh đệ, thế thì không cần nói những điều đó. Bây giờ ta muốn coi thử đôi Nhật Nguyệt Kim Luân đó, xem thử nó thật ra có gì đặc biệt.
Lê Thánh Kiệt trả lời:
- Nhật Nguyệt Kim Luân một đôi đực cái, trên người ta chính là Nhật Kim Luân, trên người Vận Đình chính là Nguyệt Kim Luân.
Còn đang nói, trên người của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lóe lên ánh sáng, từ trong người bay ra vũ khí hình vành khăn như mặt trăng lưỡi liềm, tự động xoay tròn bên ngoài thân thể hai người, xoay tròn rất có quy luật, tạo nên tác dụng phòng ngự.
Chăm chú nhìn Nhật Nguyệt Kim Luân, Thiên Lân kinh hãi than lên:
- Hình cung thật tuyệt đẹp, binh khí thật rực rỡ.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Nhật Nguyệt Kim Luân này có thể tự động phòng ngự?
Triệu Vận Đình đáp:
- Nhật Nguyệt Kim Luân tâm trí tương thông với chúng ta, không những có thể phòng ngự mà còn có thể công kích được. Hơn nữa, chúng còn có thể hợp hai thành một, bộc phát uy lực cực mạnh mẽ. Trước đây, chúng ta có được Nhật Nguyệt thần cung trong tay, tuy có lực công kích không gì chống đỡ được, nhưng về phương diện phòng ngự lại chưa đủ mạnh mẽ, tồn tại rất nhiều tai họa ngầm. Hiện nay, có được Nhật Nguyệt Kim Luân hộ thể, chúng ta có thể an tâm tiến công, không cần phải lo lắng đến chuyện phòng ngự nữa.
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Nói như vậy, Ô Tinh Huyền Thiết biến thành Nhật Nguyệt Kim Luân đều là ý của trời.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Trong tối tăm đã có định trước.
Thiên Lân nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hai người trước tiên hay cất Nhật Nguyệt Kim Luân đi, ta còn có chuyện phải thương nghị với mọi người.
Câu này vừa nói ra, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình tâm niệm thoáng động, Nhật Nguyệt Kim Luân liền tự động quay vào trong cơ thể của hai người.
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, khẽ bảo:
- Hôm nay là ngày tốt lành thành hôn của Lâm Phàm và Linh Hoa, có chuyện gì cũng từ từ một chút, đợi sau khi hôn lễ tiến hành hoàn tất rồi mới nói cũng chưa muộn.
- Tiền bối làm sao biết được?
Trần Ngọc Loan cười trả lời:
- Cốc chủ tiền bối tu luyện đã ngàn năm, làm sao ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra được đây?
Triệu Vận Đình kinh hãi la lên:
- Tu luyện đã ngàn năm, lẽ nào đã sớm tu luyện đến cảnh giới thần tiên.
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Tu vi của một cá nhân và thời gian tu luyện có quan hệ nhất định với nhau, lại cũng không nhất định quan hệ trực tiếp. Lấy các vị làm ví dụ, tuổi hãy còn nhỏ mà tu vi đã phi thường, chuyện này không thể dùng thời gian để xác định.
Triệu Vận Đình đáp:
- Chúng vãn bối hôm nay có được như vậy cũng đều phải cảm tạ Thiên Lân.
Tuyết Sơn thánh tăng cười đáp:
- Chớ gấp, chút nữa Thiên Lân sẽ đến nơi này.
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình mỉm cười đáp lại, rõ ràng vô cùng trầm tĩnh. Lúc này, Trần Ngọc Loan đã dặn dò Bát Bảo vài câu, Bát Bảo liền lóe lên đi liền. Đưa tiễn Bát Bảo rồi, Trần Ngọc Loan đưa mắt nhìn lại Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, có cảm giác rất quen thuộc đối với cung ngắn trên người của bọn họ.
Quan sát một lúc, Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Cây cung trên người các vị rất là phi thường, không biết lai lịch thế nào?
Triệu Vận Đình đáp:
- Đây chính là Nhật Nguyệt thần cung cực báu của sư môn.
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:
- Nhật Nguyệt thần cung? Lần đầu mới nghe đến cái tên như vậy, có thể nói thêm cho ta biết chuyện về chúng được không?
Triệu Vận Đình nghe vậy sửng người, liếc Lê Thánh Kiệt, lộ rõ vẻ khó khăn.
Lê Thánh Kiệt tiếp lời đáp:
- Theo như vãn bối biết được, Nhật Nguyệt thần cung chính là do sư phụ của vãn bối chính tay luyện ra, thời gian tồn tại cũng chưa lâu, dường như chỉ có được hơn mười năm.
Trần Ngọc Loan hỏi tiếp:
- Lệnh sư tu luyện ở nơi nào?
Lê Thánh Kiệt trả lời:
- Gia sư sống trong một thung lũng cách Hoa Sơn cũng không xa.
Trần Ngọc Loan nghe vậy trong lòng thoáng động, một suy nghĩ kỳ quái đột nhiên dâng lên trong lòng.
Triệu Ngọc Thanh để ý đến vẻ mặt thay đổi của Trần Ngọc Loan, nhẹ nhàng hỏi lại:
- Minh chủ có phải nghĩ đến điều gì không?
Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:
- Chỉ là một suy đoán, trước mắt còn chưa cách nào chứng thực được, cần phải tìm sư phụ bọn họ để hỏi thêm … Ồ … Dao Quang quay lại rồi.
Còn đang nói, trên đầu mọi người lóe lên ánh sáng, Bát Bảo mang Dao Quang cùng với vài bao đồ từ từ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Đồ vật đã đến rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian bố trí thôi.
Dao Quang từ trên người Bát Bảo nhảy xuống, ánh mắt liếc qua Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, sau đó nói với những người còn lại:
- Rất nhiều đồ, chúng ta phải tranh thủ lên.
Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân đồng thời tiến lên, đỡ lấy từng bao đồ trên người Bát Bảo, đặt lên trên cái bàn tròn lớn.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Bây giờ để Dao Quang phụ trách đổi y phục cho Lâm Phàm, những người khác cùng nhau động thủ bố trí phòng tân hôn.
Dao Quang nghe vậy lập tức kéo tay Lâm Phàm rời đi, những người khác bao gồm Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đều cùng nhau xử lý những vật Dao Quang mang đến, ai nấy cùng đồng tâm hiệp lực trang trí cho tân phòng. Thời gian trôi qua rất nhanh theo sự bận rộn, không hay không biết đã đến giờ Tị ba khắc. Lúc này, trong ngoài phòng băng đã giăng đèn kết hoa, rực rỡ hẳn lên, thêm mấy phần vui vẻ. Trong phòng băng cũng đã bố trí vô cùng ấm áp, trên giường đá đã trải thêm chăn bông mới, trên bàn đá còn đặt hoa tươi, cùng với một số sợi tơ nhiều màu sắc, điều này thêm phần cảm giác. Nhìn tân phòng đã được bố trí hoàn tất, mọi người trong lòng rất thỏa mãn, trang trí như vậy tuy đối với trung thổ còn có phần đơn giản sơ lược, nhưng trên Băng Nguyên cũng đã vô cùng hoa lệ rồi. Đi ra khỏi phòng, mọi người vẻ mặt tươi cười. Đối mặt với gió tuyết ngập trời, ai cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn cảm thấy ấm áp.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Vạn sự chuẩn bị chỉ thiếu gió Đông, bây giờ chờ Yến Sơn Cô Ảnh khách đến được rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Trước mắt số người có thay đổi, cái bàn tròn này xem ra phải chuẩn bị thêm một chút.
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Hiện nay có mười lăm người, một bàn căn bản ngồi không đủ, hay là đổi thành hai bàn đi.
Tuyết Nhân nói:
- Sớm biết như vậy thì ta không cần phải nóng lòng rồi.
Đao Hoàng Lãnh Vân cười trả lời:
- Không cần phải để ý, dù sao cũng chỉ là tốn công một chút, làm thêm một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tuyết Nhân thấy cũng đúng, lập tức không nói gì thêm, động thủ dở đi cái bàn tròn lớn, lại làm thành hai bàn bát tiên. Đao Hoàng Lãnh Vân hỗ trợ thêm, hai người phối hợp ăn ý, không bao lâu lại bố trí hoàn hảo bàn ghế. Trong lúc này, Trần Ngọc Loan sai Bát Bảo đi thêm một chuyến, quay về liên minh nói với Quy Vô đạo trưởng chuẩn bị hai bàn rượu thịt để tránh đến lúc đó không đủ đồ ăn. Triệu Vận Đình và Lê Thánh Kiệt vẫn quan sát hành động của Tuyết Nhân, cảm thấy vô cùng mới lạ trước kỹ thuật phất tay thành băng chế tạo bàn băng của Tuyết Nhân. Rất nhanh, Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân chuẩn bị hoàn tất, hai bàn bát tiên phối hợp với mười sáu cái ghế chỉnh tề thứ tự xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh bên cạnh đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trời cao, mỉm cười nói:
- Thiên Lân đến rồi, còn có Mẫu Đơn và Hoa Ảnh đi theo.
Câu này vừa nói ra, Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình là ba người kích động nhất, ào ào ngửng đầu nhìn lên trời cao, còn những người khác tương đối bình tĩnh, hơn nữa còn chưa hề biểu lộ bộ dạng kích động mạnh mẽ như vậy. Về nguyên nhân của nó, có liên quan đến thân phận của ba người Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình. Đối với Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình mà nói, bọn họ chuyến này đi là đặc biệt tìm kiếm Thiên Lân, khi biết được tin tức Thiên Lân sắp sửa xuất hiện, trong lòng tự nhiên kích động vô cùng. Còn đối với Trần Ngọc Loan, bà từ ngàn dặm đến đây có hai mục đích, thứ nhất chính là ngăn cản tai ách của Băng Nguyên, thứ hai chính là muốn được gặp Thiên Lân. Lần trước vừa khéo sai lạc, trong lòng Trần Ngọc Loan có phần nuối tiếc, lần này gặp được, tâm tình tự nhiên có phần kích động một chút.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện. Thiên Lân, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh âm thầm đến xuất hiện bên cạnh mọi người. Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân bốn người chỉ gật đầu với Thiên Lân ra dấu chào hỏi, Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình ba người lại nhìn chằm chằm Thiên Lân. Nhìn quanh mọi người, Thiên Lân khi thấy Trần Ngọc Loan, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình ba người, vẻ mặt có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Đêm hôm qua, Thiên Lân từ Linh Hoa đã biết được tin tức Trần Ngọc Loan ở đây, vì thế hoàn toàn không kinh ngạc. Ngược lại sự xuất hiện của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lại khiến cho Thiên Lân hơi kinh ngạc.
Nhìn Thiên Lân, Trần Ngọc Loan vẻ mặt kỳ lạ khẽ thở dài nói:
- Giống, quả thật rất giống, thực sự giống nhau như đúc.
Thiên Lân nghe vậy điềm nhiên bật cười, thi lễ đáp:
- Thiên Lân ra mắt dì Ngọc Loan.
Trần Ngọc Loan phất tay trả lời:
- Không cần đa lễ, nhanh đến đây để ta nhìn cho cẩn thận.
Cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm trong giọng nói của Trần Ngọc Loan, Thiên Lân vội vàng đến bên cạnh Trần Ngọc Loan, mặt nở nụ cười ngượng ngùng.
Kéo tay của Thiên Lân, Trần Ngọc Loan cẩn thận quan sát một lúc, cười nói:
- Dung mạo gần giống, khí chất có phần khác biệt.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi khẩn trương, không phải vì thân phận của Trần Ngọc Loan mà chỉ vì vẻ đẹp của Trần Ngọc Loan. Trước mắt, nơi này tổng cộng có mười người, sáu nam bốn nữ, vẻ đẹp của Trần Ngọc Loan không hề thua kém chút nào so với Mẫu Đơn và Triệu Vận Đình, có thể nói là số một. Thiên Lân lần đầu được gặp Trần Ngọc Loan, nếu không biết thân phận của bà, chắc chăn cho bà là một thiếu nữ xinh đẹp chưa chồng.
Dường như cảm giác được sự khác thường của Thiên Lân, Trần Ngọc Loan liền buông tay của Thiên Lân, cười nói:
- Nghe đêm qua con quay về rồi, hôm nay sao giờ mới đến đây vậy?
Thiên Lân giải thích:
- Sáng nay có chút trễ nãi.
Triệu Ngọc Thanh hỏi liền:
- Hoa Hồng cô nương sao không thấy đến đây?
Thiên Lân vẻ mặt khẽ biến, nhẹ nhàng đáp:
- Hoa Hồng quay về Ngũ Sắc Thiên Vực rồi.
Triệu Ngọc Thanh hơi kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không hỏi gì tiếp, chuyển sang chuyện khác nói:
- Hai vị này đặc biệt chạy đến đây tìm con, xem ra có chuyện nóng lòng, hay là con hãy hàn huyên với bọn họ trước đi.
Thiên Lân nghe vậy, đưa mắt nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, mỉm cười nói:
- Vài ngày không gặp, tu vi hai người đã tiến triển to lớn, xem ra đã thành hôn rồi.
Lê Thánh Kiệt bật cười ngượng ngùng, khẽ trả lời:
- Ta và sư muội đã thành hôn hôm qua rồi.
Triệu Vận Đình lên tiếng:
- Lần này chúng ta đến đây là muốn nói với huynh, khối Ô Tinh Huyền Thiết đã luyện thành một đôi binh khí thật tốt.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Nhanh vậy sao? Binh khí gì đây?
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Đây là một đôi binh khí kỳ môn, có tên là Nhật Nguyệt Kim Luân.
Thiên Lân cười hỏi:
- Hai vị lần này đến đây có phải vì chuyện này hay không?
Triệu Vận Đình đáp:
- Nhật Nguyệt Kim Luân chính là sư phụ đo ni đóng giày cho chúng ta mà chế thành, vừa hay phối hợp xứng đôi với Nhật Nguyệt thần cung, một công một thủ vô cùng hoàn mỹ. Vốn dĩ Ô Tinh Huyền Thiết là vật của huynh, nhưng sư phụ nói đây là huynh có ý muốn tặng lễ vật thành hôn cho chúng ta, vì thế tự tiện ra chủ trương mà làm, luyện chế thành một đôi Nhật Nguyệt Kim Luân. Hiện nay, Nhật Nguyệt Kim Luân đã thành, nhưng dụng ý thật sự khi lúc trước huynh giao Ô Tinh Huyền Thiết cho chúng ta thì chúng ta hoàn toàn không biết rõ, vì thế đặc biệt đến đây để hỏi lại.
Thiên Lân cười đáp:
- Sư phụ của hai người rất thông minh, thoáng cái đã suy đoán ra dụng ý của ta. Lúc trước khi ta giao Ô Tinh Huyền Thiết cho hai vị, bản ý muốn tặng cho hai vị, cái gọi là luyện chế binh khí bất quá là một cái cớ mà thôi. Hiện nay, sư phụ hai vị thấy được chi tiết, đặc biệt đo ni đóng giày cho các vị để tạo thành một đôi binh khí, vừa hay là vật dùng vừa vặn, hai vị phải trân trọng cho tốt.
Lê Thánh Kiệt cảm kích trả lời:
- Có lẽ như lời của huynh nói, khối Ô Tinh Huyền Thiết kia hoàn toàn không có ý nghĩa đặc thù nào cả, nhưng đối với vợ chồng chúng ta, nó là bước ngoặt thay đổi vận mạng cuộc đời của chúng ta.
Triệu Vận Đình cũng nói:
- Chúng ta đến đây thực ra có hai mục đích, thứ nhất chính là hỏi chuyện liên quan đến Ô Tinh Huyền Thiết, cái thứ hai là cảm tạ huynh. Hôm qua, ta và sư huynh thành hôn, Nhật Nguyệt Kim Luân xuất thế giữa trời, tu vi hai chúng ta tăng mạnh, thuận lợi xuất sư. Sáng sớm ngày hôm nay, chúng ta đi đến Dịch viên tìm huynh, trước khi sư phụ chia tay đã từng dặn dò chúng ta, phải báo đáp ân tình này của huynh, nếu không sẽ thẹn mà lấy vật.
Thiên Lân cười trả lời:
- Ta giao Ô Tinh Huyền Thiết tặng cho hai người, đó bởi vì ta coi hai người là bằng hữu của mình, Ô Tinh Huyền Thiết coi như là một vật chứng cho tình bạn. Hiện nay, Ô Tinh Huyền Thiết đã biến thành Nhật Nguyệt Kim Luân, gia tăng thực lực của hai người, điều này cho thấy tình bạn của chúng ta đã trưởng thành, hai người không cần phải khách khí như vậy mới đúng.
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Thiên Lân, phần lễ vật này của huynh đã thay đổi cuộc đời của chúng ta, có ý nghĩa vô cùng đặc thù đối với chúng ta. Nếu như huynh đã coi chúng ta là bằng hữu, chắc cũng không nên cự tuyệt tình cảm mang ơn của chúng ta.
Thiên Lân nghe vậy mất đi nụ cười, nghiêm mặt trả lời:
- Nếu huynh đã nói như vậy, thế thì ta cũng không khách khí nữa. Từ đây về sao không cần phải nói những chuyện cảm kích, chúng ta chính là huynh đệ.
Lê Thánh Kiệt trịnh trọng nói:
- Chỉ cần huynh không chê, ta nguyện vì huynh có nhảy vào biển lửa cũng không tiếc nuối.
Thiên Lân cười đáp:
- Nếu là huynh đệ, thế thì không cần nói những điều đó. Bây giờ ta muốn coi thử đôi Nhật Nguyệt Kim Luân đó, xem thử nó thật ra có gì đặc biệt.
Lê Thánh Kiệt trả lời:
- Nhật Nguyệt Kim Luân một đôi đực cái, trên người ta chính là Nhật Kim Luân, trên người Vận Đình chính là Nguyệt Kim Luân.
Còn đang nói, trên người của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình lóe lên ánh sáng, từ trong người bay ra vũ khí hình vành khăn như mặt trăng lưỡi liềm, tự động xoay tròn bên ngoài thân thể hai người, xoay tròn rất có quy luật, tạo nên tác dụng phòng ngự.
Chăm chú nhìn Nhật Nguyệt Kim Luân, Thiên Lân kinh hãi than lên:
- Hình cung thật tuyệt đẹp, binh khí thật rực rỡ.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Nhật Nguyệt Kim Luân này có thể tự động phòng ngự?
Triệu Vận Đình đáp:
- Nhật Nguyệt Kim Luân tâm trí tương thông với chúng ta, không những có thể phòng ngự mà còn có thể công kích được. Hơn nữa, chúng còn có thể hợp hai thành một, bộc phát uy lực cực mạnh mẽ. Trước đây, chúng ta có được Nhật Nguyệt thần cung trong tay, tuy có lực công kích không gì chống đỡ được, nhưng về phương diện phòng ngự lại chưa đủ mạnh mẽ, tồn tại rất nhiều tai họa ngầm. Hiện nay, có được Nhật Nguyệt Kim Luân hộ thể, chúng ta có thể an tâm tiến công, không cần phải lo lắng đến chuyện phòng ngự nữa.
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Nói như vậy, Ô Tinh Huyền Thiết biến thành Nhật Nguyệt Kim Luân đều là ý của trời.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Trong tối tăm đã có định trước.
Thiên Lân nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hai người trước tiên hay cất Nhật Nguyệt Kim Luân đi, ta còn có chuyện phải thương nghị với mọi người.
Câu này vừa nói ra, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình tâm niệm thoáng động, Nhật Nguyệt Kim Luân liền tự động quay vào trong cơ thể của hai người.
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, khẽ bảo:
- Hôm nay là ngày tốt lành thành hôn của Lâm Phàm và Linh Hoa, có chuyện gì cũng từ từ một chút, đợi sau khi hôn lễ tiến hành hoàn tất rồi mới nói cũng chưa muộn.