Sau khi đưa tiễn Hoa Ảnh và Tiểu Lan đi rồi, Mẫu Đơn tiên tử Nhất Tịch Như Mộng liền quay lại Cô Tinh Vân Nhai, cùng Bất Lão Huyền Tôn tiếp tục thương lượng kế sách chống địch. Lúc này, trời đã dần dần ảm đạm rồi, một ngày nữa sắp sửa trôi qua. Đột nhiên, hình bóng Lam Thiên Hồng xuất hiện trên Cô Tinh Vân Nhau, đang bước gấp rút thẳng đến hai người đang bàn luận.
Thấy Lam Thiên Hồng đến, hơn nữa thần sắc có vẻ khác lạ, Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy?
Lam Thiên Hồng đáp:
- Hoa Hồng tiểu thư và Tiểu Lan đã trở về rồi.
Nhất Tịch Như Mộng và Bất Lão Huyền Tôn nghe vậy thoáng mừng, đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi Nhất Tịch Như Mộng dặn dò:
- Nhanh đưa bọn họ đến nơi này.
Lam Thiên Hồng vâng dạ rồi lập tức xoay mình đi liền.
Khoảng chốc lát sau, Lam Thiên Hồng liền dẫn Hoa Hồng và Tiểu Lan tiến vào đỉnh núi Cô Tinh Vân Nhai bên trong Lam Quang Thánh Vực.
Nhìn Hoa Hồng đang tiến đến, Bất Lão Huyền Tôn lộ ra sự kích động, cảm khái nói:
- Quay lại là tốt rồi, quay lại được là tốt rồi.
Hoa Hồng nghe vậy thẹn trong lòng, khẽ bảo:
- Huyền Tôn, thật xin lỗi.
Bất Lão Huyền Tôn lắc đầu trả lời:
- Chuyện này không trách được ngươi, ngươi không cần phải tự trách, hãy nhanh ra mắt thánh chủ đi.
Nhất Tịch Như Mộng phất tay nói:
- Không cần phải đa lễ, Mẫu Đơn đâu? Sao không quay về?
Hoa Hồng đáp:
- Mẫu Đơn và Hoa Ảnh ở lại nhân gian để chờ Thiên Lân, đệ tử nóng lòng cho an nguy của Hắc Trì Huyền Vực nên đi trước một bước quay về.
Bất Lão Huyền Tôn nói:
- Trước đây Hoa Ảnh đã từng nói với chúng ta một số chuyện của nhân gian, chúng ta vẫn không cách nào khẳng định những lời cô ta nói là thật hay giả, ngươi có thể khẳng định cho chúng ta biết, Hoa Ảnh thật lòng tương trợ chúng ta hay còn có mục đích khác?
Hoa Hồng trầm ngâm đáp:
- Thân phận của Hoa Ảnh tạm thời còn chưa dám khẳng định, nhưng trải qua những chuyện trước đây, chắc chắn cô ta có thể coi là đáng tín nhiệm.
Bất Lão Huyền Tôn hơi vui mừng, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy chúng ta còn có cơ hội.
Nhất Tịch Như Mộng lại hỏi:
- Thiên Lân khoảng chừng nào sẽ quay lại?
Hoa Hồng khẽ thở dài đáp:
- Thiên Lân hiện nay đang xuôi Nam vào trung thổ, lúc nào quay lại thì ai cũng không biết được. Nhưng theo suy đoán của bọn đệ tử, chắc chắn trong vài ngày nữa sẽ quay trở lại.
Bất Lão Huyền Tôn lo lắng nói:
- Nếu như Thiên Lân chậm chạp không đến kịp, thế thì nỗ lực của chúng ta chẳng phải uổng phí sao?
Nhất Tịch Như Mộng khổ sở lên tiếng:
- Hiện nay chúng ta không còn chọn lựa nào khác.
Tiểu Lan nói:
- Thánh chủ không cần phải lo lắng, tiểu thư nói rồi, chỉ cần đợi đến lúc Thiên Lân kịp đến, chúng ta liền có thể hóa hiểm thành an.
Lam Thiên Hồng nghe vậy rất mơ hồ, hỏi lại:
- Mọi người nói đến Thiên Lân là ai vậy? Quả thật có bản lĩnh lớn lao đến vậy sao?
Nhất Tịch Như Mộng đáp:
- Thiên Lân là cao thủ của nhân gian, có quan hệ rất tốt với Mẫu Đơn, Hoa Hồng, sự xuất hiện của hắn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiến cuộc giữa chúng ta và Ngũ Sắc Thần Vương.
Lam Thiên Hồng nghi ngờ nói:
- Chỉ bằng một mình hắn?
Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm không đáp, ánh mắt quay lại Hoa Hồng, muốn nghe thử suy nghĩ của nàng về Thiên Lân như thế nào.
Phát hiện được nghi hoặc của mọi người, Hoa Hồng nghiêm mặt đáp:
- Thiên Lân rất kỳ dị đặc biệt, không những có tu vi kinh người, còn có thân thế bối cảnh rất to lớn, quan hệ đến an nguy của cả nhân gian.
Lam Thiên Hồng kinh hãi trả lời:
- Thiên Lân được bao nhiêu tuổi, không ngờ lại được cô nương đề cử đến vậy?
Hoa Hồng đáp:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, được xưng tụng là thần Băng Nguyên.
Lam Thiên Hồng ngạc nhiên nói:
- Mười chín tuổi? Ở đây hãy còn là một đứa trẻ.
Hoa Hồng đáp:
- Nhân gian khác với nơi này, bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã tính là trưởng thành rồi.
Bất Lão Huyền Tôn hỏi tiếp:
- Nếu như một mình Thiên Lân đến nơi này, Hoa Hồng thấy chúng ta có hy vọng hóa giải được nguy cơ trước mắt chăng?
Hoa Hồng chần chừ rồi trả lời:
- Nếu như chỉ một mình Thiên Lân đến nơi này, tình hình tự nhiên không được lạc quan. Nhưng thân phận của Thiên Lân kỳ lạ, một khi hắn đã đến rồi, cao thủ nhân gian chắc chắn không thể nào yên tâm, chắc chắn sẽ nghĩ phương pháp phái người đến đây mới được.
Nhất Tịch Như Mộng lên tiếng:
- Nói như vậy thì những phân tích lúc trước của Hoa Ảnh rất có lý.
Hoa Hồng gật đầu trả lời:
- Suy xét của Hoa Ảnh rất chu đáo, phỏng chừng chính từ cái đầu của Hoa Ngạo Nguyệt. Nhưng vãn bối và Mẫu Đơn vẫn không sao hiểu được Hoa Ngạo Nguyệt vì sao lại muốn đánh đổ Ngũ Sắc Thần Vương.
Bất Lão Huyền Tôn hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
- Chuyện đó có gì mà không đơn giản, Hoa Ngạo Nguyệt chẳng qua chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn ép mình trong ma trảo của Ngũ Sắc Thần Vương, trở thành món đồ chơi của Ngũ Sắc Thần Vương.
Hoa Hồng nghe vậy sửng người, kinh ngạc trả lời:
- Huyền Tôn nói vậy thì Ngũ Sắc Thần Vương sẽ phủ rèm cuốn lấy sắc đẹp của Hoa Ngạo Nguyệt?
Bất Lão Huyền Tôn hừ giọng đáp:
- Ngũ Sắc Thần Vương tàn bạo háo sắc, Hoa Hồng cho hắn là thứ gì đây.
Nhất Tịch Như Mộng chuyển sang chủ đề khác:
- Trời sắp tối rồi, đêm nay hai người tạm thời lưu lại ở nơi này, sau khi chúng ta ăn cơm rồi mới thương nghị cho rõ ràng.
Bất Lão Huyền Tôn nghe vậy giật mình, lắc đầu đáp:
- Chiến sự trước mắt khẩn cấp, chúng ta phải lập tức quay về để tránh bị địch nhân thừa cơ tiến công.
Nhất Tịch Như Mộng gật đầu nói:
- Tình hình nguy cấp, ta cũng không lưu hai người lại nữa. Đợi sau tai nạn qua rồi, chúng ta mới tụ hội thật vui vẻ.
Bất Lão Huyền Tôn cười khổ đáp:
- Hy vọng sẽ có một ngày như vậy, cáo từ.
Chắp tay chào từ biệt, Bất Lão Huyền Tôn dẫn Hoa Hồng vội vã rời đi.
Nhất Tịch Như Mộng phất tay chào từ biệt, hơn nữa còn để Lam Thiên Hồng đưa tiễn bọn họ ra ngoài.
Thu ánh mắt lại, Nhất Tịch Như Mộng nhìn Tiểu Lan, hỏi lại:
- Chuyến đi nhân gian có cảm nghĩ thế nào?
Tiểu Lan đáp:
- Bẩm thánh chủ, lần này đi nhân gian chỉ lưu lại có chốc lát, nhưng lại gặp được Thiên Ngô thần tướng, còn gặp một vị là Ngạo Thiên Quân Vương, không ngờ Thiên Ngô thần tướng cũng bị dọa cho sợ bỏ chạy ...
Nghe xong những lời kể của Tiểu Lan, Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm rồi nói:
- Như vậy, cao thủ nhân gian quả thực nhiều như mây, Ngũ Sắc Thần Vương một lòng muốn xâm nhập nhân gian thì có lẽ đây thật là bắt đầu cho một sai lầm. Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh.
Tiểu Lan nghe vậy vâng một tiếng, sau đó liền xoay mình rời đi.
Trong quân doanh của Ngũ Sắc Thiên Vực, Vô Tình lão nhân đang cùng với Ngọa Vân cư sĩ đánh cờ, hai người vẻ mặt chăm chú, rõ ràng cuộc cờ này hung hiểm vô cùng. Ngọa Vân cư sĩ vẫn áo xanh, xem qua có phần yếu đuối sợ gió, có mấy phần khí tức thư sinh. Vô Tình lão nhân vóc người khôi ngô, toàn thân áo đen, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc không thấy chút biểu tình nào cả, toàn thân hệt như một thanh kiếm băng, thỉnh thoảng lại toát ra khí lạnh.
Thấy Lam Thiên Hồng đến, hơn nữa thần sắc có vẻ khác lạ, Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy?
Lam Thiên Hồng đáp:
- Hoa Hồng tiểu thư và Tiểu Lan đã trở về rồi.
Nhất Tịch Như Mộng và Bất Lão Huyền Tôn nghe vậy thoáng mừng, đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi Nhất Tịch Như Mộng dặn dò:
- Nhanh đưa bọn họ đến nơi này.
Lam Thiên Hồng vâng dạ rồi lập tức xoay mình đi liền.
Khoảng chốc lát sau, Lam Thiên Hồng liền dẫn Hoa Hồng và Tiểu Lan tiến vào đỉnh núi Cô Tinh Vân Nhai bên trong Lam Quang Thánh Vực.
Nhìn Hoa Hồng đang tiến đến, Bất Lão Huyền Tôn lộ ra sự kích động, cảm khái nói:
- Quay lại là tốt rồi, quay lại được là tốt rồi.
Hoa Hồng nghe vậy thẹn trong lòng, khẽ bảo:
- Huyền Tôn, thật xin lỗi.
Bất Lão Huyền Tôn lắc đầu trả lời:
- Chuyện này không trách được ngươi, ngươi không cần phải tự trách, hãy nhanh ra mắt thánh chủ đi.
Nhất Tịch Như Mộng phất tay nói:
- Không cần phải đa lễ, Mẫu Đơn đâu? Sao không quay về?
Hoa Hồng đáp:
- Mẫu Đơn và Hoa Ảnh ở lại nhân gian để chờ Thiên Lân, đệ tử nóng lòng cho an nguy của Hắc Trì Huyền Vực nên đi trước một bước quay về.
Bất Lão Huyền Tôn nói:
- Trước đây Hoa Ảnh đã từng nói với chúng ta một số chuyện của nhân gian, chúng ta vẫn không cách nào khẳng định những lời cô ta nói là thật hay giả, ngươi có thể khẳng định cho chúng ta biết, Hoa Ảnh thật lòng tương trợ chúng ta hay còn có mục đích khác?
Hoa Hồng trầm ngâm đáp:
- Thân phận của Hoa Ảnh tạm thời còn chưa dám khẳng định, nhưng trải qua những chuyện trước đây, chắc chắn cô ta có thể coi là đáng tín nhiệm.
Bất Lão Huyền Tôn hơi vui mừng, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy chúng ta còn có cơ hội.
Nhất Tịch Như Mộng lại hỏi:
- Thiên Lân khoảng chừng nào sẽ quay lại?
Hoa Hồng khẽ thở dài đáp:
- Thiên Lân hiện nay đang xuôi Nam vào trung thổ, lúc nào quay lại thì ai cũng không biết được. Nhưng theo suy đoán của bọn đệ tử, chắc chắn trong vài ngày nữa sẽ quay trở lại.
Bất Lão Huyền Tôn lo lắng nói:
- Nếu như Thiên Lân chậm chạp không đến kịp, thế thì nỗ lực của chúng ta chẳng phải uổng phí sao?
Nhất Tịch Như Mộng khổ sở lên tiếng:
- Hiện nay chúng ta không còn chọn lựa nào khác.
Tiểu Lan nói:
- Thánh chủ không cần phải lo lắng, tiểu thư nói rồi, chỉ cần đợi đến lúc Thiên Lân kịp đến, chúng ta liền có thể hóa hiểm thành an.
Lam Thiên Hồng nghe vậy rất mơ hồ, hỏi lại:
- Mọi người nói đến Thiên Lân là ai vậy? Quả thật có bản lĩnh lớn lao đến vậy sao?
Nhất Tịch Như Mộng đáp:
- Thiên Lân là cao thủ của nhân gian, có quan hệ rất tốt với Mẫu Đơn, Hoa Hồng, sự xuất hiện của hắn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiến cuộc giữa chúng ta và Ngũ Sắc Thần Vương.
Lam Thiên Hồng nghi ngờ nói:
- Chỉ bằng một mình hắn?
Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm không đáp, ánh mắt quay lại Hoa Hồng, muốn nghe thử suy nghĩ của nàng về Thiên Lân như thế nào.
Phát hiện được nghi hoặc của mọi người, Hoa Hồng nghiêm mặt đáp:
- Thiên Lân rất kỳ dị đặc biệt, không những có tu vi kinh người, còn có thân thế bối cảnh rất to lớn, quan hệ đến an nguy của cả nhân gian.
Lam Thiên Hồng kinh hãi trả lời:
- Thiên Lân được bao nhiêu tuổi, không ngờ lại được cô nương đề cử đến vậy?
Hoa Hồng đáp:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, được xưng tụng là thần Băng Nguyên.
Lam Thiên Hồng ngạc nhiên nói:
- Mười chín tuổi? Ở đây hãy còn là một đứa trẻ.
Hoa Hồng đáp:
- Nhân gian khác với nơi này, bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã tính là trưởng thành rồi.
Bất Lão Huyền Tôn hỏi tiếp:
- Nếu như một mình Thiên Lân đến nơi này, Hoa Hồng thấy chúng ta có hy vọng hóa giải được nguy cơ trước mắt chăng?
Hoa Hồng chần chừ rồi trả lời:
- Nếu như chỉ một mình Thiên Lân đến nơi này, tình hình tự nhiên không được lạc quan. Nhưng thân phận của Thiên Lân kỳ lạ, một khi hắn đã đến rồi, cao thủ nhân gian chắc chắn không thể nào yên tâm, chắc chắn sẽ nghĩ phương pháp phái người đến đây mới được.
Nhất Tịch Như Mộng lên tiếng:
- Nói như vậy thì những phân tích lúc trước của Hoa Ảnh rất có lý.
Hoa Hồng gật đầu trả lời:
- Suy xét của Hoa Ảnh rất chu đáo, phỏng chừng chính từ cái đầu của Hoa Ngạo Nguyệt. Nhưng vãn bối và Mẫu Đơn vẫn không sao hiểu được Hoa Ngạo Nguyệt vì sao lại muốn đánh đổ Ngũ Sắc Thần Vương.
Bất Lão Huyền Tôn hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
- Chuyện đó có gì mà không đơn giản, Hoa Ngạo Nguyệt chẳng qua chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn ép mình trong ma trảo của Ngũ Sắc Thần Vương, trở thành món đồ chơi của Ngũ Sắc Thần Vương.
Hoa Hồng nghe vậy sửng người, kinh ngạc trả lời:
- Huyền Tôn nói vậy thì Ngũ Sắc Thần Vương sẽ phủ rèm cuốn lấy sắc đẹp của Hoa Ngạo Nguyệt?
Bất Lão Huyền Tôn hừ giọng đáp:
- Ngũ Sắc Thần Vương tàn bạo háo sắc, Hoa Hồng cho hắn là thứ gì đây.
Nhất Tịch Như Mộng chuyển sang chủ đề khác:
- Trời sắp tối rồi, đêm nay hai người tạm thời lưu lại ở nơi này, sau khi chúng ta ăn cơm rồi mới thương nghị cho rõ ràng.
Bất Lão Huyền Tôn nghe vậy giật mình, lắc đầu đáp:
- Chiến sự trước mắt khẩn cấp, chúng ta phải lập tức quay về để tránh bị địch nhân thừa cơ tiến công.
Nhất Tịch Như Mộng gật đầu nói:
- Tình hình nguy cấp, ta cũng không lưu hai người lại nữa. Đợi sau tai nạn qua rồi, chúng ta mới tụ hội thật vui vẻ.
Bất Lão Huyền Tôn cười khổ đáp:
- Hy vọng sẽ có một ngày như vậy, cáo từ.
Chắp tay chào từ biệt, Bất Lão Huyền Tôn dẫn Hoa Hồng vội vã rời đi.
Nhất Tịch Như Mộng phất tay chào từ biệt, hơn nữa còn để Lam Thiên Hồng đưa tiễn bọn họ ra ngoài.
Thu ánh mắt lại, Nhất Tịch Như Mộng nhìn Tiểu Lan, hỏi lại:
- Chuyến đi nhân gian có cảm nghĩ thế nào?
Tiểu Lan đáp:
- Bẩm thánh chủ, lần này đi nhân gian chỉ lưu lại có chốc lát, nhưng lại gặp được Thiên Ngô thần tướng, còn gặp một vị là Ngạo Thiên Quân Vương, không ngờ Thiên Ngô thần tướng cũng bị dọa cho sợ bỏ chạy ...
Nghe xong những lời kể của Tiểu Lan, Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm rồi nói:
- Như vậy, cao thủ nhân gian quả thực nhiều như mây, Ngũ Sắc Thần Vương một lòng muốn xâm nhập nhân gian thì có lẽ đây thật là bắt đầu cho một sai lầm. Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh.
Tiểu Lan nghe vậy vâng một tiếng, sau đó liền xoay mình rời đi.
Trong quân doanh của Ngũ Sắc Thiên Vực, Vô Tình lão nhân đang cùng với Ngọa Vân cư sĩ đánh cờ, hai người vẻ mặt chăm chú, rõ ràng cuộc cờ này hung hiểm vô cùng. Ngọa Vân cư sĩ vẫn áo xanh, xem qua có phần yếu đuối sợ gió, có mấy phần khí tức thư sinh. Vô Tình lão nhân vóc người khôi ngô, toàn thân áo đen, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc không thấy chút biểu tình nào cả, toàn thân hệt như một thanh kiếm băng, thỉnh thoảng lại toát ra khí lạnh.