Tức giận trừng Thông Thiên giáo chủ, trong mắt Thiện Từ lấp lánh ánh sáng âm lạnh, toàn thân tà khí vô cùng, trong tình hình bị ép buộc bất đắc dĩ, hắn buông bỏ không dùng Phật pháp mà đổi lại thi triển Hỗn Độn Vô Cực đại pháp, kiếm chiêu trong tay kỳ quái, chính là thức thứ ba trong Vô Cực bát thức. Ngày trước, Thiện Từ khi thu được Hỗn Độn Vô Cực, với tu vi của bản thân gần như chỉ có thể thi triển ra thức thứ nhất của Vô Cực bát thức. Còn hiện tại, Thiện Từ trải qua một khoảng thời gian ngầm tu luyện, thực lực đã gia tăng rất nhiều, Vô Cực bát thức đã có thể thuận lợi thi triển ra thức thứ ba. Còn lại năm thức, do bởi thực lực Thiện Từ còn chưa đủ, hắn tạm thời còn không cách gì thực hiện được.
Lúc này, thế công của Thông Thiên giáo chủ đã ép đến đỉnh đầu, ánh sáng màu đỏ như máu trên người của Thiện Từ cũng mạnh mẽ đến cực hạn, thần kiếm trong tay khẽ rung lên, một tràng tiếng kiếm ngâm vỡ vụn từ yếu mạnh lên, trong nháy mắt đã tăng lên vài ngàn lần, cùng với làn kiếm khí không gì chống được, chỉ trong chốc lát đã hội tụ thành một cột sáng màu đỏ như máu xoay tròn, đón lấy một chiêu đáng sợ kia của Thông Thiên giáo chủ. Hai luồng sức mạnh đập vào nhau trên đầu của Thiện Từ, ánh sáng màu vàng kim và cột sáng đỏ như máu tụ lại với nhau, hai bên nhanh chóng tích lũy từ đó hình thành một quả cầu ánh sáng hủy diệt, chỉ trong chớp mắt đã phát nổ, sức mạnh hủy diệt tạo ra lập tức khuếch tán, thoáng cái đã đánh bay đám người Vũ Điệp, Phỉ Vân, Liệt Phong và người phụ nữ áo xanh đang giao chiến cũng bị hất bay đi vài trăm trượng.
Mặt đất, cỏ cây vỡ nát, núi gãy đổ, cát đá tung tóe tràn ngập khắp nơi, trực tiếp san bằng cả một ngọn núi lớn. Uy lực đáng sợ chưa từng nghe thấy, không chỉ Thông Thiên giáo chủ cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Liệt Phong và người phụ nữ áo xanh cũng cảm thấy khiếp hãi. Giữa không trung, cuồng phong gào thét, chớp điện sáng trời, hoa lửa tung tóe như mưa máu đầy trời mãi một lúc sau vẫn chưa hề dừng lại.
Rên lên một tiếng, Thông Thiên giáo chủ bị sức mạnh hủy diệt hất bay đi vài trăm trượng, miệng phun máu tươi như mưa, khuôn mặt uy nghiêm tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt ảm đạm không sức sống, thương thế nghiêm trọng. Giữa cuồng phong, Thiện Từ lùi lại giữa không trung đến vài chục trượng, ánh máu vây phủ quanh người, khuôn mặt anh tuấn với sát khí khiếp hãi, ánh mắt âm lạnh, thần kiếm trong tay rực rỡ ánh sáng, thể hiện một bá khí cuồng ngạo trời đất, tạo cho người ta cảm giác bị chấn động khiếp đảm. Trên cổ của Thiện Từ, Thiên Phật Lưu Ly châu đang phát ra ánh Phật mạnh mẽ, ý đồ áp chế khí tà ác trong cơ thể của Thiện Từ, nhưng xem ra dường như sức mạnh không còn đủ nữa. Lúc này, vẻ mặt Thiện Từ âm hiểm nghiêm nghị, Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết trong cơ thể đang tự động vận hành, viên đá tà ác trong đan điền đang chuyển động rất nhanh chóng, liên tục không ngừng phát ra khí tà sát đẩy Thiện Từ hướng vào cửa lớn của Ma đạo.
Tức giận trừng Thông Thiên giáo chủ, Thiện Từ hệt như một sát thần, ánh mắt vô hình sắc bén như kiếm dễ dàng đánh bay Thông Thiên giáo chủ. Phát hiện được cảnh tượng này, người phụ nữ áo xanh bỏ qua Liệt Phong bay đến bên Thông Thiên giáo chủ, ánh mắt âm lạnh chăm chú nhìn Thiện Từ. Liệt Phong kinh ngạc nhìn Thiện Từ, rõ ràng cảm ứng được khí tà ác trên người của hắn, nàng vội vàng tung mình hạ xuống bên mấy người Vũ Điệp, cất tiếng hỏi tình hình cụ thể.
Nhìn Thiện Từ đang nhập ma giữa không trung, Vũ Điệp mặt đầy ưu tư, khổ sở nói:
- Trong cơ thể của Thiện Từ ẩn chứa sức mạnh tà ác vô cùng vô tận, một khi bị kích thích, liền có khả năng bước vào con đường Ma đạo, đây chính là chuyện mà chúng ta không muốn nhất.
Bản Nhất vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp:
- Chúng ta nhất định phải ngăn trở Thiện Từ thành ma, nếu không hậu quả không sao chịu nỗi.
Ngạc Tây lo lắng nói:
- Thiện Từ hiện nay như vậy, chúng ta căn bản không dám làm cứng, nếu không chỉ càng chọc giận hắn mà thôi.
Phỉ Vân lên tiếng:
- Long Văn kim địch của ta có khả năng khắc chế sức mạnh tà ác, hay để ta đi thử coi thế nào, xem có áp chế được tà khí trong cơ thể Thiện Từ không.
Bản Nhất nói:
- Như Ý Kim Hoàn của ta cũng chính là bảo vật quý báu của cửa Phật, phối hợp với Long Văn Kim Địch của Phỉ Vân, lại thêm Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ, hội tụ đủ sức mạnh ba loại thần khí, có lẽ có hy vọng khiến hắn khôi phục thanh tĩnh.
Cảm nhận được ánh mắt không có thân thiện của người phụ nữ áo xanh, Thiện Từ đã nhập ma mở to mắt tức giận trừng lại, sát khí vô hình lập tức ập đến tác dụng lên người phụ nữ áo xanh, đánh cho cô ta toàn thân run lên, nhanh chóng lùi lại vài thước. Người phụ nữ áo xanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu liếc Thông Thiên giáo chủ đã trọng thương, sau khi trầm ngâm một lúc thì tay phải múa lên phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy Thông Thiên giáo chủ bị trọng thương nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh mặt trời, toàn thân Thiện Từ ánh máu vây phủ, vẻ mặt biến ảo bất định. Đối với sự bỏ đi của người phụ nữ áo xanh, hắn chỉ nhìn một lúc, hoàn toàn không ngăn cản gì cả, dường như thần trí hoàn toàn không quá thanh tỉnh lắm.
Thấy địch nhân đã rời đi, Bản Nhất nhắc Phỉ Vân, hai người một trái một phải đến trước mặt Thiện Từ, chăm chú quan sát tình hình của Thiện Từ. Sau khi đã nhìn một lúc, Bản Nhất lên tiếng:
- Thiện Từ hiện nay đang biến hóa khác thường, thần trí còn chưa thanh tỉnh lắm, chúng ta phải nắm cho chắc thời cơ, thừa lúc hắn còn chưa nhập ma hoàn toàn, áp chế khí tà ác trong cơ thể của hắn, khiến người khôi phục lại thanh tỉnh.
Phỉ Vân gật đầu đáp:
- Đến đây, chúng ta bắt đầu thôi.
Còn đang nói, Phỉ Vân toàn lực thúc động pháp quyết khống chế Long Văn Kim Địch, khiến nó bay đến trên đầu của Thiện Từ, liên tục không ngừng phát xuất ánh sáng màu vàng kim bao trùm lấy đầu của Thiện Từ. Bản Nhất thấy vậy cũng không hề chần chừ, thúc động Phật pháp trong cơ thể khống chế Như Ý Kim Hoàn, khiến nó phát xuất ánh vàng kim rực rỡ vây phủ quanh người của Thiện Từ, xoay tròn rất nhanh, ánh sáng vàng kim đó hệt như một vòng ánh sáng, từ từ thu nhỏ vào bên trong, áp chế lấy ánh sáng màu đỏ như máu trên người của Thiện Từ. Do Long Văn Kim Địch và Như Ý Kim Hoàn đều là thần khí hiếm thấy, có được sức mạnh trừ ma diệt yêu, khí thần thánh do hai báu vật này rất nhanh chóng liên kết được với Thiên Phật Lưu Ly châu, ba phe đồng thời tạo ra hiệu ứng, cùng nhau tác dụng lên người của Thiện Từ, nhanh chóng áp chế được khí tà ác trong cơ thể của Thiện Từ.
Cảm nhận được biến hóa ở bên ngoài, trong lòng Thiện Từ nảy sinh sự bài xích, khí tà ác trong cơ thể điên cuồng phát sinh, ý đồ muốn phá vỡ sức trói buộc của sức mạnh thần thánh. Bản Nhất và Phỉ Vân nhạy cảm vô cùng với biến hóa trên người của Thiện Từ, thấy hắn cực lực phản kháng, hai người lập tức toàn lực tiến đánh, phát huy uy lực của thần khí đến cực hạn. Như vậy, ba người hai phe chìm vào tình trạng giằng co, Thiện Từ một mình đối mặt với ba đại thần khí, vẫn thể hiện sự ương nghạnh kinh người, giữ được tình cảnh bất bại.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đang quan sát cảm thấy nóng nảy, Ngạc Tây đi tới đi lui, cuối cùng đến bên cạnh Vũ Điệp, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, vội vàng nói:
- Cô nhanh cứu Thiện Từ đi!
Vũ Điệp u oán thở dài đáp:
- Ta không nắm chắc được bao nhiêu, chỉ có thể đánh cuộc với vận mạng, hy vọng có thể thức tỉnh được Thiện Từ.
Dứt lời, Vũ Điệp liếc mọi người rồi tung mình bay lên đến trước mặt của Thiện Từ, dừng lại cách chừng hai trượng.
Chăm chú nhìn vào ánh mắt của Thiện Từ, Vũ Điệp ánh mắt êm ái, nhẹ giọng gọi:
- Thiện Từ, muội là Vũ Điệp, huynh còn nhớ đến muội chăng?
Nghe thanh âm của Vũ Điệp, khuôn mặt đang mơ hồ của Thiện Từ lộ ra sự trầm tư chốc lát, dường như cái tên Vũ Điệp đã khơi dậy một số ký ức nào đó của hắn.
Thấy Thiện Từ có phản ứng, Vũ Điệp tiếp tục nói:
- Huynh còn nhớ đến Thiên Lân chăng? Huynh ấy chính là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ tốt nhất của huynh, chúng ta đã cùng nhau ước định …
Nghe đến hai chữ Thiên Lân, ánh mắt Thiện Từ thoáng động rồi lại chìm vào trầm tư.
Lúc này, Bản Nhất và Phỉ Vân tăng mạnh thế công, hai người tập họp tất cả sức mạnh một đời tu luyện thúc động thần khí, khiến nó phát ra khí thần thánh cực mạnh, kết hợp với Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ, cuối cùng hữu hiệu áp chế được khí tà ác vốn dĩ đang khuếch tán trên người của Thiện Từ. Như vậy, ánh máu trên người Thiện Từ giảm yếu đi, ánh vàng kim hội tụ. Ba đại thần khí cùng nhau phát xuất ra khí thần thánh chuyển hóa thành một luồng sức mạnh to lớn truyền vào trong cơ thể của Thiện Từ, ép cho khí tà ác trong kinh mạch của hắn liên tục lùi về phía sau, cuối cùng quay lại ẩn núp trong đan điền, thu lại vào trong hạt đá kia. Đến lúc này, Thiện Từ khôi phục lại thanh tỉnh, ánh Phật toàn thân hội tụ, thương thế trong cơ thể lập tức lành lại, hơn nữa còn nhờ có Bản Nhất và Phỉ Vân mà tu vi lại tăng thêm lần nữa.
Nhoẻn miệng cười, Vũ Điệp khuôn mặt hiện ra tâm tình vui mừng, tiến lên kéo tay Thiện Từ, ôn nhu cất tiếng hỏi:
- Thế nào rồi, những chuyện vừa rồi còn nhớ được chăng?
Thiện Từ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Vũ Điệp, lại nhìn Bản Nhất, Phỉ Vân cùng với những người khác dưới mặt đất, cất tiếng hỏi:
- Vừa rồi ta thế nào?
Vũ Điệp cảm xúc đáp:
- Vừa rồi huynh đã kích động đến khí tà ác trong cơ thể, rơi vào đường Ma đạo, dọa cho địch nhân khiếp hãi bỏ chạy. Chính nhờ Bản Nhất đại sư và Phỉ Vân liên thủ mới áp chế được tà khí trong cơ thể huynh, khiến huynh khôi phục lại thanh tỉnh.
Thiện Từ vẻ mặt biến hẳn, quay đầu lại nhìn Bản Nhất và Phỉ Vân, cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ hai người.
Bản Nhất khẽ lắc đầu điềm nhiên nói:
- Nhập ma hoàn toàn không phải ý muốn của thí chủ, không cần phải nói lời đa tạ. Bây giờ cường địch đã lùi rồi, hay là chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm kiếm tung tích mấy người Bạch Đầu Thiên Ông.
Thiện Từ gật đầu trả lời:
- Đại sư nói có lý, chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Nắm tay Vũ Điệp, Thiện Từ nhẹ nhàng quay lại bên cạnh mọi người, sau khi nói vài câu đơn giản ngắn ngủi, liền dẫn mọi người tiếp tục truy tìm tung tích cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực.
Lần này, Thiện Từ do bởi Thông Thiên giáo chủ kích thích khí tà ác trong cơ thể, tuy được nỗ lực của Bản Nhất và Phỉ Vân giúp đỡ áp chế được luồng khí tà ác này, nhưng đối với Thiện Từ thì lại là một bắt đầu không hay ho. Nhưng vào thời khắc đó, Thiện Từ còn chưa hề ý thức được bí ẩn ở trong đó, không hiểu rõ lần biến hóa khác thường này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời tương lai của hắn.
Lúc này, thế công của Thông Thiên giáo chủ đã ép đến đỉnh đầu, ánh sáng màu đỏ như máu trên người của Thiện Từ cũng mạnh mẽ đến cực hạn, thần kiếm trong tay khẽ rung lên, một tràng tiếng kiếm ngâm vỡ vụn từ yếu mạnh lên, trong nháy mắt đã tăng lên vài ngàn lần, cùng với làn kiếm khí không gì chống được, chỉ trong chốc lát đã hội tụ thành một cột sáng màu đỏ như máu xoay tròn, đón lấy một chiêu đáng sợ kia của Thông Thiên giáo chủ. Hai luồng sức mạnh đập vào nhau trên đầu của Thiện Từ, ánh sáng màu vàng kim và cột sáng đỏ như máu tụ lại với nhau, hai bên nhanh chóng tích lũy từ đó hình thành một quả cầu ánh sáng hủy diệt, chỉ trong chớp mắt đã phát nổ, sức mạnh hủy diệt tạo ra lập tức khuếch tán, thoáng cái đã đánh bay đám người Vũ Điệp, Phỉ Vân, Liệt Phong và người phụ nữ áo xanh đang giao chiến cũng bị hất bay đi vài trăm trượng.
Mặt đất, cỏ cây vỡ nát, núi gãy đổ, cát đá tung tóe tràn ngập khắp nơi, trực tiếp san bằng cả một ngọn núi lớn. Uy lực đáng sợ chưa từng nghe thấy, không chỉ Thông Thiên giáo chủ cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Liệt Phong và người phụ nữ áo xanh cũng cảm thấy khiếp hãi. Giữa không trung, cuồng phong gào thét, chớp điện sáng trời, hoa lửa tung tóe như mưa máu đầy trời mãi một lúc sau vẫn chưa hề dừng lại.
Rên lên một tiếng, Thông Thiên giáo chủ bị sức mạnh hủy diệt hất bay đi vài trăm trượng, miệng phun máu tươi như mưa, khuôn mặt uy nghiêm tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt ảm đạm không sức sống, thương thế nghiêm trọng. Giữa cuồng phong, Thiện Từ lùi lại giữa không trung đến vài chục trượng, ánh máu vây phủ quanh người, khuôn mặt anh tuấn với sát khí khiếp hãi, ánh mắt âm lạnh, thần kiếm trong tay rực rỡ ánh sáng, thể hiện một bá khí cuồng ngạo trời đất, tạo cho người ta cảm giác bị chấn động khiếp đảm. Trên cổ của Thiện Từ, Thiên Phật Lưu Ly châu đang phát ra ánh Phật mạnh mẽ, ý đồ áp chế khí tà ác trong cơ thể của Thiện Từ, nhưng xem ra dường như sức mạnh không còn đủ nữa. Lúc này, vẻ mặt Thiện Từ âm hiểm nghiêm nghị, Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết trong cơ thể đang tự động vận hành, viên đá tà ác trong đan điền đang chuyển động rất nhanh chóng, liên tục không ngừng phát ra khí tà sát đẩy Thiện Từ hướng vào cửa lớn của Ma đạo.
Tức giận trừng Thông Thiên giáo chủ, Thiện Từ hệt như một sát thần, ánh mắt vô hình sắc bén như kiếm dễ dàng đánh bay Thông Thiên giáo chủ. Phát hiện được cảnh tượng này, người phụ nữ áo xanh bỏ qua Liệt Phong bay đến bên Thông Thiên giáo chủ, ánh mắt âm lạnh chăm chú nhìn Thiện Từ. Liệt Phong kinh ngạc nhìn Thiện Từ, rõ ràng cảm ứng được khí tà ác trên người của hắn, nàng vội vàng tung mình hạ xuống bên mấy người Vũ Điệp, cất tiếng hỏi tình hình cụ thể.
Nhìn Thiện Từ đang nhập ma giữa không trung, Vũ Điệp mặt đầy ưu tư, khổ sở nói:
- Trong cơ thể của Thiện Từ ẩn chứa sức mạnh tà ác vô cùng vô tận, một khi bị kích thích, liền có khả năng bước vào con đường Ma đạo, đây chính là chuyện mà chúng ta không muốn nhất.
Bản Nhất vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp:
- Chúng ta nhất định phải ngăn trở Thiện Từ thành ma, nếu không hậu quả không sao chịu nỗi.
Ngạc Tây lo lắng nói:
- Thiện Từ hiện nay như vậy, chúng ta căn bản không dám làm cứng, nếu không chỉ càng chọc giận hắn mà thôi.
Phỉ Vân lên tiếng:
- Long Văn kim địch của ta có khả năng khắc chế sức mạnh tà ác, hay để ta đi thử coi thế nào, xem có áp chế được tà khí trong cơ thể Thiện Từ không.
Bản Nhất nói:
- Như Ý Kim Hoàn của ta cũng chính là bảo vật quý báu của cửa Phật, phối hợp với Long Văn Kim Địch của Phỉ Vân, lại thêm Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ, hội tụ đủ sức mạnh ba loại thần khí, có lẽ có hy vọng khiến hắn khôi phục thanh tĩnh.
Cảm nhận được ánh mắt không có thân thiện của người phụ nữ áo xanh, Thiện Từ đã nhập ma mở to mắt tức giận trừng lại, sát khí vô hình lập tức ập đến tác dụng lên người phụ nữ áo xanh, đánh cho cô ta toàn thân run lên, nhanh chóng lùi lại vài thước. Người phụ nữ áo xanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu liếc Thông Thiên giáo chủ đã trọng thương, sau khi trầm ngâm một lúc thì tay phải múa lên phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy Thông Thiên giáo chủ bị trọng thương nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh mặt trời, toàn thân Thiện Từ ánh máu vây phủ, vẻ mặt biến ảo bất định. Đối với sự bỏ đi của người phụ nữ áo xanh, hắn chỉ nhìn một lúc, hoàn toàn không ngăn cản gì cả, dường như thần trí hoàn toàn không quá thanh tỉnh lắm.
Thấy địch nhân đã rời đi, Bản Nhất nhắc Phỉ Vân, hai người một trái một phải đến trước mặt Thiện Từ, chăm chú quan sát tình hình của Thiện Từ. Sau khi đã nhìn một lúc, Bản Nhất lên tiếng:
- Thiện Từ hiện nay đang biến hóa khác thường, thần trí còn chưa thanh tỉnh lắm, chúng ta phải nắm cho chắc thời cơ, thừa lúc hắn còn chưa nhập ma hoàn toàn, áp chế khí tà ác trong cơ thể của hắn, khiến người khôi phục lại thanh tỉnh.
Phỉ Vân gật đầu đáp:
- Đến đây, chúng ta bắt đầu thôi.
Còn đang nói, Phỉ Vân toàn lực thúc động pháp quyết khống chế Long Văn Kim Địch, khiến nó bay đến trên đầu của Thiện Từ, liên tục không ngừng phát xuất ánh sáng màu vàng kim bao trùm lấy đầu của Thiện Từ. Bản Nhất thấy vậy cũng không hề chần chừ, thúc động Phật pháp trong cơ thể khống chế Như Ý Kim Hoàn, khiến nó phát xuất ánh vàng kim rực rỡ vây phủ quanh người của Thiện Từ, xoay tròn rất nhanh, ánh sáng vàng kim đó hệt như một vòng ánh sáng, từ từ thu nhỏ vào bên trong, áp chế lấy ánh sáng màu đỏ như máu trên người của Thiện Từ. Do Long Văn Kim Địch và Như Ý Kim Hoàn đều là thần khí hiếm thấy, có được sức mạnh trừ ma diệt yêu, khí thần thánh do hai báu vật này rất nhanh chóng liên kết được với Thiên Phật Lưu Ly châu, ba phe đồng thời tạo ra hiệu ứng, cùng nhau tác dụng lên người của Thiện Từ, nhanh chóng áp chế được khí tà ác trong cơ thể của Thiện Từ.
Cảm nhận được biến hóa ở bên ngoài, trong lòng Thiện Từ nảy sinh sự bài xích, khí tà ác trong cơ thể điên cuồng phát sinh, ý đồ muốn phá vỡ sức trói buộc của sức mạnh thần thánh. Bản Nhất và Phỉ Vân nhạy cảm vô cùng với biến hóa trên người của Thiện Từ, thấy hắn cực lực phản kháng, hai người lập tức toàn lực tiến đánh, phát huy uy lực của thần khí đến cực hạn. Như vậy, ba người hai phe chìm vào tình trạng giằng co, Thiện Từ một mình đối mặt với ba đại thần khí, vẫn thể hiện sự ương nghạnh kinh người, giữ được tình cảnh bất bại.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đang quan sát cảm thấy nóng nảy, Ngạc Tây đi tới đi lui, cuối cùng đến bên cạnh Vũ Điệp, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, vội vàng nói:
- Cô nhanh cứu Thiện Từ đi!
Vũ Điệp u oán thở dài đáp:
- Ta không nắm chắc được bao nhiêu, chỉ có thể đánh cuộc với vận mạng, hy vọng có thể thức tỉnh được Thiện Từ.
Dứt lời, Vũ Điệp liếc mọi người rồi tung mình bay lên đến trước mặt của Thiện Từ, dừng lại cách chừng hai trượng.
Chăm chú nhìn vào ánh mắt của Thiện Từ, Vũ Điệp ánh mắt êm ái, nhẹ giọng gọi:
- Thiện Từ, muội là Vũ Điệp, huynh còn nhớ đến muội chăng?
Nghe thanh âm của Vũ Điệp, khuôn mặt đang mơ hồ của Thiện Từ lộ ra sự trầm tư chốc lát, dường như cái tên Vũ Điệp đã khơi dậy một số ký ức nào đó của hắn.
Thấy Thiện Từ có phản ứng, Vũ Điệp tiếp tục nói:
- Huynh còn nhớ đến Thiên Lân chăng? Huynh ấy chính là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ tốt nhất của huynh, chúng ta đã cùng nhau ước định …
Nghe đến hai chữ Thiên Lân, ánh mắt Thiện Từ thoáng động rồi lại chìm vào trầm tư.
Lúc này, Bản Nhất và Phỉ Vân tăng mạnh thế công, hai người tập họp tất cả sức mạnh một đời tu luyện thúc động thần khí, khiến nó phát ra khí thần thánh cực mạnh, kết hợp với Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ, cuối cùng hữu hiệu áp chế được khí tà ác vốn dĩ đang khuếch tán trên người của Thiện Từ. Như vậy, ánh máu trên người Thiện Từ giảm yếu đi, ánh vàng kim hội tụ. Ba đại thần khí cùng nhau phát xuất ra khí thần thánh chuyển hóa thành một luồng sức mạnh to lớn truyền vào trong cơ thể của Thiện Từ, ép cho khí tà ác trong kinh mạch của hắn liên tục lùi về phía sau, cuối cùng quay lại ẩn núp trong đan điền, thu lại vào trong hạt đá kia. Đến lúc này, Thiện Từ khôi phục lại thanh tỉnh, ánh Phật toàn thân hội tụ, thương thế trong cơ thể lập tức lành lại, hơn nữa còn nhờ có Bản Nhất và Phỉ Vân mà tu vi lại tăng thêm lần nữa.
Nhoẻn miệng cười, Vũ Điệp khuôn mặt hiện ra tâm tình vui mừng, tiến lên kéo tay Thiện Từ, ôn nhu cất tiếng hỏi:
- Thế nào rồi, những chuyện vừa rồi còn nhớ được chăng?
Thiện Từ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Vũ Điệp, lại nhìn Bản Nhất, Phỉ Vân cùng với những người khác dưới mặt đất, cất tiếng hỏi:
- Vừa rồi ta thế nào?
Vũ Điệp cảm xúc đáp:
- Vừa rồi huynh đã kích động đến khí tà ác trong cơ thể, rơi vào đường Ma đạo, dọa cho địch nhân khiếp hãi bỏ chạy. Chính nhờ Bản Nhất đại sư và Phỉ Vân liên thủ mới áp chế được tà khí trong cơ thể huynh, khiến huynh khôi phục lại thanh tỉnh.
Thiện Từ vẻ mặt biến hẳn, quay đầu lại nhìn Bản Nhất và Phỉ Vân, cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ hai người.
Bản Nhất khẽ lắc đầu điềm nhiên nói:
- Nhập ma hoàn toàn không phải ý muốn của thí chủ, không cần phải nói lời đa tạ. Bây giờ cường địch đã lùi rồi, hay là chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm kiếm tung tích mấy người Bạch Đầu Thiên Ông.
Thiện Từ gật đầu trả lời:
- Đại sư nói có lý, chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Nắm tay Vũ Điệp, Thiện Từ nhẹ nhàng quay lại bên cạnh mọi người, sau khi nói vài câu đơn giản ngắn ngủi, liền dẫn mọi người tiếp tục truy tìm tung tích cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực.
Lần này, Thiện Từ do bởi Thông Thiên giáo chủ kích thích khí tà ác trong cơ thể, tuy được nỗ lực của Bản Nhất và Phỉ Vân giúp đỡ áp chế được luồng khí tà ác này, nhưng đối với Thiện Từ thì lại là một bắt đầu không hay ho. Nhưng vào thời khắc đó, Thiện Từ còn chưa hề ý thức được bí ẩn ở trong đó, không hiểu rõ lần biến hóa khác thường này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời tương lai của hắn.