Thất phu nhân

Chương 101: Một tháng sau

*
Chuyển ngữ: Miki
Một tháng sau
“Tiểu thư, người không thể tùy tiện làm loạn được.” Tử Vân vừa vào gian phòng đã thấy Lộ Tùy Tâm đang ngồi muốn kéo chăn ra, vẻ mặt không vui, liền bĩu môi! Nam Cung công tử nói, thân thể tiểu thư phải nằm trên giường tịnh dưỡng ba tháng, lúc thấy bộ dạng tiểu thư mới đưa về nàng cũng rất đau lòng, cho nên mấy ngày này nàng càng trông nom tiểu thư không cho người xuống giường.
“Bế Thông nhi tới cho ta.” trong lòng Lộ Tùy Tâm bực dọc, bây giờ Tử Vân hoàn toàn biến thành một bà quản gia rồi. Nhưng mà thân thể yếu ớt này cũng khiến nàng phát bực. Đừng nói là xuống giường, ngay cả trở mình trên giường cũng rất cực khổ. Một tháng trước, nàng không thể nói được gì, chỉ biết là mình còn sống, nhưng không có bất kì khả năng làm việc gì khác. Nàng nghe thấy tiếng khóc của Tử Vân nhưng không nói được. May là một tháng sau, tuy rằng bị Nam Cung Tuyệt nghiêm túc ra lệnh không cho xuống giường trong ba tháng, nhưng nàng có thể nói lại được bình thường.
“Không được, tiểu thư.” Nam Cung công tử cũng rất thương yêu tiểu thiếu gia, sau khi tiểu thư trở về, nàng chăm sóc tiểu thư, tiểu thiếu gia đều là do Nam Cung công tử tự mình trông nom.
Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân bây giờ liền mỉm cười, cũng không biết Phấn Hồng và Hồng Tham, còn có y nữ đã thoát thân thành công hay chưa? các nàng mà trở về thì thật sự toàn vẹn rồi.
Sau cùng y nữ đã đưa thuốc được chuẩn bị sẵn cho nàng, thân thể nàng vì uống dịch tâm mà suy yếu vô cùng, lại mới sinh nên băng huyết là hoàn toàn hợp lý, tất nhiên sẽ không Ngân Lưu Nhân cảm thấy có điều gì khác thường, cho nên mới thành công qua mắt Ngân Lưu Nhân. sau đó chờ Hoàng Thạch Ngạo dùng dịch dung biến một người đã chết trở thành nàng, đưa vào quan tài, tất cả đương nhiên tiêu tốn không ít sức lực và tiền bạc, cho nên nàng thật sự không biết cảm tạ hai người họ như thế nào nữa?
Ơn này nàng sẽ mang suốt đời. Dương Á Sơ có những người bạn thế này đúng là phúc phận tu ba kiếp mới được.
Dọc đường đi nàng không hề biết gì, đến khi tỉnh lại nàng đã nhìn thấy Tử Vân, biết được mình đã trở về Thiên Vũ, đang ở tại dược cốc.
Ba ngày, Nam Cung Tuyệt tốn thời gian một tháng khiến nàng có thể nói chuyện lại được, giờ nàng phải nằm trên giường ba tháng mới có thể bình phục…
Khóe miệng Lộ Tùy Tâm cười khổ, nàng biết thân thể đã bị nàng dày vò không biết bao nhiêu lần trước kia.
“Tiểu thư…” Tử Vân liếc trộm về phía người trên giường, biết tiểu thư đang nghĩ tới mấy người Phấn Hồng, mấy ngày nay tiểu thư lo nhất việc các nàng đã trở về chưa? Thấy tiểu thư lo lắng như vậy, Hoàng công tử đã cấp tốc tới Thập Ngân quốc, nói là muốn để tiểu thư yên tâm, công tử sẽ đưa các nàng trở về.
Nam Cung công tử cũng vì thân thể tiểu thư mà cẩn thận kê thuốc, bảo nàng phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, còn thiếu gia Thông nhi cứ để mình công tử chăm…
“Nam Cung công tử ở đâu mau tới đó bế Thông nhi lại đây.” Lộ Tùy Tâm cúi đầu xuống, Hoàng Thạch Ngạo đã tới đó giúp các nàng, với hiểu biết của nàng về Vinh Mai, Phấn Hồng và mọi người sẽ nhanh chóng bị đuổi ta, có điều…haizz!
“Không được đâu, tiểu thư, người cứ nằm nghỉ ở trên giường, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ thân thể bình phục rồi hẵn chăm sóc cho thiếu gia.” Hiện tại tiểu thư bế còn chưa nổi. Sắc mặt tuy đã tốt lên nhiều, lúc nàng nhìn thấy tiểu thư hôn mê thấy thật lo lắng và đau xót. Nhờ nỗ lực của Nam Cung công tử, khuôn mặt tiểu thư cuối cùng cũng không còn dọa người nữa.
“Thiếu chủ.” Tiếng hạ nhân ngoài cửa khiến mắt Tử Vân sáng lên, Nam Cung công tử tới thật đúng lúc.
Nam Cung Tuyệt dẫn trong tay chiếc nôi nhỏ đi vào, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: “Nàng đã có thể hoạt động, nhất định là không chờ được muốn tự tay chăm sóc Thông nhi phải không?”
Lộ Tùy Tâm thấy chiếc nôi trong tay hắn, khóe miệng cười nhẹ, con của nàng! Rốt cục sau này nàng có thể tự mình chăm sóc nó được rồi!
Nam Cung Tuyệt thấy vẻ mặt nàng thế, trong mắt cũng trở nên dịu dàng, đặt nôi lên trên bàn, cẩn trọng ôm lấy đứa bé đang ngủ bên trong rồi bế về phía giường.
Hơn một tháng rồi, con nàng cũng đã đầy tháng, khuôn mặt nhăn nheo lúc mới sinh đã tròn trịa hơn một chút, phải cảm tạ Nam Cung Tuyệt đã cẩn thận chọn bảo mẫu thì thân thể con nàng mới hấp thụ được chất dinh dưỡng, nhưng mà nhìn qua vẫn rất nhỏ, thân thể nàng đã bị tiêu hao bởi dịch tâm, về sau nàng liên tục uống thuốc bổ nhưng đứa nhỏ vẫn không đủ chất, huống hồ còn sinh thiếu tháng, bảy tháng đã sinh ra. Được tới như bây giờ cũng nhờ có công lao chăm sóc tỉ mỉ của Nam Cung Tuyệt…
Lộ Tùy Tâm hài lòng ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tuyệt: “Ta…”
“Không cần nói cảm ơn, nàng đã nói rất nhiều lần rồi.” Nam Cung Tuyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, thản nhiên nói. Hắn và Ngạo làm những việc này vì nàng là do tự họ muốn. Nàng là một kỳ nữ, lần đầu gặp mặt, vẻ bình tĩnh của nàng khiến hắn kinh ngạc, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường. Đúng vậy, nếu không có gì đặc biệt thì sao Dương Á Sơ lại yêu nàng đến vậy?
Nhưng mà lúc biết nàng, càng đến gần thì càng thấy được ánh sáng rực rỡ trên người nàng, thấy nàng đặc biệt…
Hắn và Ngạo bởi vì nàng đặc biệt, hơn nữa nàng còn là thê tử của Dương Á Sơ, cho nên mới tới Thập Ngân quốc…
Hắn từng nghĩ hai người họ tới sẽ khiến nàng cảm động, nhưng nữ tử này chưa từng dựa vào ai, bằng việc nàng kiên nhẫn bảo vệ con mình, trải qua đau đớn của dịch tâm, nghĩ ra kế kim thiền thoát xác một cách cẩn thận chu toàn…
Đến cả Ngân Lưu Nhân thái tử Thập Ngân quốc cũng được dự tính hết trong kế hoạch, nàng quả là một thiên tài!
Lộ Tùy Tâm mỉm cười không nói gì, trừ cảm ơn ra nàng còn biết nói gì được nữa? Nhưng mà đại ân này không lời nào có thể cảm ơn hết được, ân tình này nàng sẽ ghi nhớ suốt đời!
Ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tuyệt: “Được, ta sẽ không nói cảm ơn nữa.”
Trên mặt Nam Cung Tuyệt lộ ra ý cười: “Vậy mới đúng. Được rồi, trả lại Thông nhi để cho nàng tự mình chăm sóc.”
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hiện lên vui mừng, thân thể nàng có thể xuống giường được rồi ư?
Nhưng biết được nàng đang suy nghĩ cái gì, Nam Cung Tuyệt lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, nàng phải ba tháng nữa mới có thể xuống giường, Thông nhi sẽ được đặt trong phòng, để Tử Vân và bảo mẫu chăm sóc.” thân thể nàng đâu có nhanh khỏi như vậy, tuy rằng nàng đã ăn hồng quả…
“Được.” Chỉ cần con yêu ở bên cạnh người nàng thì nàng sẽ yên tâm.
Nam Cung Tuyệt cúi đầu xuống, một lúc sau mới nói: “Ta sắp giải độc cho Hiên vương gia.” Ngay tới kẻ chế ra độc dược này còn không có thuốc giải, thảo nào khiến hắn khổ não như vậy, nhưng ít ra còn có thể giải được, tuy nhiên…
Thân thể Lộ Tùy Tâm chấn động, ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn hắn.
“Chẳng phải ngươi nói độc này có thể giải….” câu tiếp theo trong phút chốc nàng không nói lên được, đúng vậy, ít nhất hắn còn có thể sống, nhưng chàng đâu? Tướng công nàng ở đâu? Tại sao sống không thấy người, chết không thấy xác? Thời điểm nàng nghe thấy Nam Cung Tuyệt nói Dương Á Sơ không có nửa tin tức gì, trong lòng nàng khiếp sợ, nghe hắn nói không biết đã đi đâu, trái lại lòng nàng dấy lên tia hy vọng. Có thể có ngày gặp lại hay không? Chàng còn sống sao?
(chỗ này ta cứ băn khoăn mãi, không biết nên xưng hô thế nào, Tùy Tâm cứ gọi Á Sơ là ngươi mãi thì ko hợp, nên hôm trước thấy mấy sách đều ghi là chàng nên đổi, khi nào sửa lại sẽ sửa cả thể D )
Nhưng mà…nếu như chàng còn sống, đã lâu như vậy sao vẫn chưa xuất hiện? Cho dù có bị thương thì thời gian như thế vẫn chưa bình phục ư? Hay là chàng đã xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Nam Cung Tuyệt nhìn thần sắc của nàng, trong lòng có chút mất mát không hiểu được, nàng…rất yêu Dương Á Sơ!
“Giúp giải độc cho Hiên vương, là Thanh vương yêu cầu ư?” trên mặt Lộ Tùy Tâm có vẻ tự trách, Vũ Mặc Hiên như vậy hoàn toàn là do nàng liên lụy.
“Hoàng thượng cũng hạ chỉ, nhưng cuộc sống về sau cũng không thể như cũ.”
“Vậy…” Cuộc sống sau này sẽ không thể bình thường được sao? Nam tử lạnh nhạt kia sao có thể chấp nhận sự việc này cơ chứ?
“Có thể sống, nhưng sau này chân hắn cũng không thể hoàn toàn khôi phục như trước.” Nam Cung Tuyệt thản nhiên nói. Hắn đã quen tới việc sống chết, vả lại Vũ Mặc Hiên cũng chưa quá nguy hiểm tới tính mạng, đương nhiên hắn cũng sẽ chưa quá lo lắng. Có điều…
Nhìn người trên giường, nàng đang tự trách bản thân ư? Việc này…
Lộ Tùy Tâm trầm mặc, nàng không biết nên nói gì bây giờ. Tuy rằng nàng không có tình yêu nam nữ với Vũ Mặc Hiên, nhưng hắn thật lòng chúc phúc cho nàng, tình cảm dạt dào. Bây giờ vì nàng mới gặp tai họa này, nàng biết phải đối mặt hắn thế nào đây?
“Khi nào thì giải độc?”
“Ngày mai.”
Ngày mai? “Chỉ có Vũ Mặc Thanh ở đây?” nàng không trông mong sẽ gặp bọn họ.
“Yên tâm đi, nơi này là phòng chính của ta, không có sự cho phép của ta bất luận kẻ nào cũng thể vào.” Biết lo lắng của nàng, Nam Cung Tuyệt an ủi.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên gật đầu với Nam Cung Tuyệt. Hiện tại nàng là một người đã chết, không thể xuất hiện trước mắt mọi người được. Sau này nàng sẽ mang theo con sống thật tốt, chờ nam nhân kia xuất hiện thổi bùng lên hy vọng lần thứ hai.
Nhưng mà…chàng thực sự sẽ xuất hiện ư?
Sương phòng tại Dược cốc
“Nam Cung cốc chủ, xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?” Vũ Mặc Thanh căng thẳng hỏi.
“Thanh vương gia, ngài cứ ra ngoài đi!” Thanh Đài nhẹ giọng nhắc nhở, nàng nhìn cốc chủ vẫn đang chuẩn bị ở kia cùng với mấy vị trưởng lão, vội vã đưa tay ý bảo hắn đi ra ngoài.
“Nhưng…”
“Ngài cứ ra ngoài chờ, ở đây ngài cũng không giúp được gì.” Giọng nói Thanh Đài tuy nhẹ nhưng sắc mặt rất kiên quyết.
Vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Mặc Thanh có chút lo lắng, nhưng cũng đành lui ra ngoài. Chỉ biết đi đi lại lại ngoài cửa.
Một vị trưởng lão chừng trên dưới năm mươi tuổi nâng người trên giường dậy, một nam nhân tầm bốn mươi cũng ngồi trên giường, một trước một sau.
Còn lại một tỳ nữ thoạt nhìn tuổi còn trẻ vội vã chuẩn bị khăn lau sạch sẽ đứng ở bên cạnh giường.

“Bắt đầu.” vị có tuổi nhìn Thanh Đài ra hiệu, gật đầu.
“Dạ.” Thanh Đài mở hòm thuốc ra, lấy ra một lọ thuốc, nhét ba viên vào trong miệng Vũ Mặc Hiên, giúp hắn khép miệng lại, gắng sức ép thuốc trôi xuống.
“Đốc mạch thất khí” (Đốc mạch: 1 trong 8 kỳ kinh bát mạch)
Người đằng sau cũng vươn tay đặt phía sau lưng Vũ Mặc Hiên.
Hai người đều nhắm mặt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vận công, phát huy thuốc mà Vũ Mặc Hiên vừa uống.
Một khắc sau, trên trán hai người bắt đầu đổ mồ hôi, tỳ nữ bên mép giường không tiến lên lau cho họ mà chỉ chú ý tới phản ứng của người trúng độc.
Hai khắc…rồi nửa canh giờ sau…trên trán Vũ Mặc Hiên bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột, từng giọt từng giọt chảy ra, tỳ nữ tiến lên lau mồ hôi không hề lo lắng. Thanh Đài cẩn thận nhìn phản ứng của Vũ Mặc Hiên, lật mí mắt của hắn lên.
Môi Vũ Mặc Hiên đã trở thành màu đen…
“Thanh Quả.” Thanh Đài kêu lên.
“Có.” tỳ nữ vốn đang lau mồ hôi cho Vũ Mặc Hiên tên là Thanh Quả, cùng Thanh Đài, Phấn Hồng, Hồng Tham là tứ đại tỳ nữ của Nam Cung Tuyệt, bốn người có tên của bốn loại thuốc Đông y, đều có y thuật điêu luyện. Bốn người các nàng cho dù chỉ có một người xuất cốc cũng sẽ được xưng là thần y.
Thanh Quả nhận lấy cái lọ màu đỏ từ trong tay Nam Cung Tuyệt, lấy trong đó ra viên dược hoàn nhét vào trong miệng Vũ Mặc Hiên.
“Nhâm mạch thất khí, đốc mạch tam khí.” Nam Cung Tuyệt nói lần thứ hai.
Nghe thấy giọng nói, hai nam tử trên gường xoay Vũ Mặc Hiên sang hướng ngược lại.
Một khắc sau…
“Thanh Đài, chuẩn bị.”
“Dạ.” Thanh Đài lui xuống, cầm lấy ngân châm đưa cho Nam Cung Tuyệt.
Nam Cung Tuyệt nhận lấy ngân châm, sắc mặt nghiêm túc, tay nhanh chóng châm hai ngân châm lên đỉnh đầu Vũ Mặc Hiên. Vũ Mặc Hiên lập tức phun ra ngụm máu màu đen…
Nam Cung Tuyệt cẩn thận nhìn phản ứng của Vũ Mặc Hiên, châm ngân châm lên các đại huyệt trên người hắn…
Cho đến khi Vũ Mặc Hiên phun ra máu màu đỏ, Nam Cung Tuyệt mới thu hồi ngân châm, nhận lấy khăn từ Thanh Quả để lau tay.
“Được rồi, đã hồi phục được toàn bộ ba phần chân khí, để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi một ngày, thời khắc này ngày mai hắn sẽ tỉnh.” Nam Cung Tuyệt căn dặn.
“Dạ, chủ tử.”
Ở bên ngoài Vũ Mặc Thanh lo lắng đi tới đi lui, đã qua hơn một canh giờ rồi, sao Nam Cung Tuyệt vẫn còn chưa đi ra?
Trong lúc hắn vô cùng lo lắng, cửa mở ra, Vũ Mặc Thanh vui vẻ. “Nam Cung cốc chủ, thế nào rồi?”
“Được rồi, đừng quấy rầy hắn, ngày mai sẽ tỉnh lại. Thanh Đài sẽ chăm sóc cho Hiên vương gia, Thanh vương gia cứ yên tâm.” Nam Cung Tuyệt thản nhiên nói cho Vũ Mặc Thanh.
Mắt Vũ Mặc Thanh sáng lên: “Đa tạ Nam Cung cốc chủ.”
Trong một căn phòng khác, Lộ Tùy Tâm cũng rất lo lắng, sao Nam Cung Tuyệt vẫn chưa trở lại? Không biết hắn có giải độc thành công cho Vũ Mặc Hiên không?
“Tiểu thư, người đừng gấp gáp như thế, lát nữa Nam Cung công tử sẽ qua nói cho người.” Tử Vân nhìn vẻ mặt sốt ruột của người trên giường thì lên tiếng an ủi. Nàng biết tiểu thư lo cho Hiên vươn gia, nhưng mà Nam Cung công tử chưa trở lại, nhất định là còn đang giải độc cho Hiên vương.
Lộ Tùy Tâm nằm ở trên giường, mày liễu khẽ nhíu lại, vẻ phiền muộn nhàn nhạt trên trán, thật ra điều nàng lo lắng nhất là Vũ Mặc Hiên có thể tiếp nhận được sự thực là không thể đi lại hay không? Tuy rằng nàng nghe Nam Cung Tuyệt nói, ngoại trừ việc không thể tự bước ra ngoài, thân thể hắn sau này sẽ dễ mệt mỏi, điều này có nghĩa phần lớn thời gian của hắn chỉ có thể nằm trên giường.
Nghĩ tới đây Lộ Tùy Tâm lại cảm thấy đau buồn.
“Tiểu thư.” âm thanh vui mừng từ ngoài cửa truyền đến, khiến đôi mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên tia sáng…vội vã quay đầu lại.
“Tiểu thư, chúng nô tỳ đã trở về.” là Phấn Hồng và Hồng Tham, phía sau còn có một phụ nữ trung niên xa lạ, một thân trẻ trung đủ để nhìn ra phong thái lúc còn trẻ của nàng.
Lộ Tùy Tâm nhướn mi, trong mắt cảm thấy ươn ướt, các nàng đã bình an trở về, nàng thực sự có thể yên tâm được rồi.
“Phấn Hồng…huhu…Hồng Tham, rốt cục mọi người đã trở về. Tiểu thư rất lo lắng cho mọi người.” Tử Vân hét lên chói tai, may là lúc này bảo mẫu đang bế Thông nhi, chứ không nhất định sẽ bị tiếng hét này sợ đến phát khóc.
Phấn Hồng chạy lên, ngồi ở trên mép giường, đôi mắt rưng rưng nhìn nữ tử trên giường, “Tiểu thư yên tâm, chúng ta đều đã trở về.” trong khi gặp nguy hiểm, nhưng mà may là Hoàng công tử đã tới kịp lúc. Thật không ngờ Vinh Mai lại có ý định giết các nàng. Vừa ra khỏi phủ đã phái người đi thủ tiêu…
“Đúng vậy, tiểu thư, yên tâm đi.” Hồng Tham cũng tiến lên cười nói. Nhìn thân thể người trên giường, trong ánh mắt có khâm phục.
“Cảm ơn.” Cảm tạ ông trời đã đưa các nàng bình an trở về. Lộ Tùy Tâm chưa từng thành tâm cảm tạ ông trời đã hoàn thành tâm nguyện của nàng như lúc này.
Y nữ tiến lên bắt mạch ở tay nàng, so với trong tưởng tượng của nàng đã tốt lên rất nhiều, bởi vì thiếu chủ đã lấy cả thuốc quý của dược cốc – hồng quả cho cô nương này dùng, giờ chỉ cần tịnh dưỡng ba tháng trên giường thì cơ thể nàng căn bản đã khôi phục, nếu như không có dược liệu đó, coi như dưỡng bệnh ở dược cốc này, được dùng vô số thuốc tốt thì thân thể nàng cũng phải mất tới năm năm.
Hồng quả là thuốc quý do tổ sư dược cốc chế ra, có khả năng cải tử hoàn sinh, đặc biệt bồi bổ thân thể không thuốc nào có thể sánh được. Cũng chỉ còn ba viên…quý giá vô cùng!
“Y trưởng lão.” Nhìn nữ tử có vẻ ngoài không khác Tử Vân là bao, Lộ Tùy Tâm gật đầu cảm tạ nàng, là nàng đóng vai Tử Vân để hoán đổi.
“Ha ha, cô nương khiến lão phụ rất khâm phục” Âm thanh trầm thấp mang theo ý cười.
“Y trưởng lão, thân thể tiểu thư thế nào rồi?” Phấn Hồng lo lắng hỏi, nhìn sắc mặt tiểu thư tuy rằng rất tốt nhưng nàng nhớ tiểu thư đã dùng dịch tâm, sau lại trải qua sinh sản, đã hao hết thể lực.
“Chỉ cần nghỉ ngơi ba tháng là không có gì đáng ngại.”
“Ba tháng là không đáng ngại ư?” tính Hồng Tham vốn nôn nóng, có phần không tin, thân thể tiểu thư ba tháng có thể khôi phục rồi sao?
“Hồng quả.”
“Cái gì?” hai người Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau, lập tức cũng bình thường trở lại.
Lộ Tùy Tâm nghe đến đó khẽ nhắm măt, nàng không cần hỏi cũng biết được nhất định Nam Cung Tuyệt cho nàng dùng dược liệu quý nhất.
“Thiếu gia Thông nhi đâu?” Hồng Tham rất muốn nhìn một chút tiểu thiếu gia mà do chính tay các nàng đỡ đẻ.
“Ta đ bế tới cho mọi người nhìn, bây giờ thiếu gia rất khỏe mạnh.” Tử Vân vui tươi hớn hở chạy ra ngoài.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Phấn Hồng “Đứa bé kia có khỏe không?” là đứa bé bị nàng thay đổi số phận. Tuy rằng nàng đã thu xếp mọi thứ trong khả năng của mình, nhưng có lúc nhìn Thông nhi nàng lại nhớ tới nó.
“Tiểu thư, Vinh Mai quả thật chỉ chưa tới mức ngậm đứa nhỏ trong miệng thôi. Lúc nào cũng nâng niu đứa nhỏ như vật quý báu nhất trên đời này vậy.”Nghĩ như vậy Hồng Tham không nhịn được cười. Có lần Vũ nhi làm loạn muốn đi chơi với đứa bé kia, bảo mẫu không biết nên để cô bé tới gần Vô Ưu, chẳng ngờ đột nhiên Vũ nhi dùng sức, suýt nữa Vô Ưu rơi xuống mặt đất, đúng lúc Vinh Mai nhìn thấy, vậy là Vinh Mai thiếu chút nữa ngất xỉu, đánh bảo mẫu kia hai mươi gậy rồi đuổi ra khỏi phủ, Vũ nhi cũng bị phạt, nghe mắng một hồi”
Từ lúc đó, mọi người trong Mai viên đều biết thế tử Vô Ưu được coi là báu vật của Mai phu nhân, không thể tùy tiện trêu chọc được.
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hiện lên tia thoải mái, Vô Ưu, mong rằng con sẽ lớn lên yên ổn.
“Tới đây…tới đây…nhìn tiểu thiếu gia này!” Tử Vân cẩn thận ôm một đứa trẻ vào, hai người Phấn Hồng, Hồng Thanh đều tranh nhau vây quanh.
Nhìn chăm chăm vào đứa bé, vẻ mặt hai người đều rất phấn khởi.
“Oa, thiếu gia Thông nhi khẳng định sau này sẽ rất đẹp.” Hồng Tham nói.

Lộ Tùy Tâm nhìn người trước mắt, trong lòng vui mừng, rốt cuộc nàng cũng rời khỏi Thập Ngân quốc như mong muốn, rời khỏi Ngân Lưu Nhân!
Nhưng người mà nàng nhung nhớ đâu? Lúc này chàng đang ở đâu?

back top