Tác giả: Lạc Tùy Tâm
Chuyển ngữ: Miki
Dương Á Sơ đoạt nhanh lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch: “Tuyệt, nương tử của ta…” Hiện giờ nương tử của hắn ở đâu?
“Mặc y phục vào trước đã, y phục này là ta sai người mua tới.” Nam Cung Tuyệt lẳng lặng ngồi, dường như ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, thật ra bây giờ hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong lòng hắn rất đau.
Dương Á Sơ nghe lời như một đứa trẻ, mặc y phục vào thật nhanh, “Tuyệt..”
“Tóc..” Nàng mà gặp hắn nhất định sẽ rất vui mừng. Cũng được, nàng và Dương Á Sơ hạnh phúc là tốt rồi. Không biết tâm trạng của Ngạo lúc đó có giống hắn không? Chắc cũng sẽ kinh ngạc lắm. Còn nàng…
Hai bóng người bay nhanh như khói mây mờ mịt, mặc dù Dương Á Sơ bị nội thương nhưng nội lực vẫn cao hơn nhiều so với Nam Cung Tuyệt, cho nên lúc này hắn và Nam Cung Tuyệt tiếp tục dùng hết sức lực để lao đi.
Nam Cung Tuyệt quan sát Dương Á Sơ, mái tóc đen dùng ngọc trâm để búi trông rất có sức sống, lộ ra khuôn mặt tinh tế như trong tranh, ngũ quan tuấn tú, sắc mặt hơi tái và gầy. Nhưng tròng mắt đen lại phát ra thứ tia sáng lóa mắt. Nơi ấy có niềm vui, lo lắng, chờ đợi, day dứt, hạnh phúc…đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau.
Hắn cũng chưa nói nàng là do bọn họ cứu ra, bởi căn bản không có cơ hội để nói, hắn ta chỉ nghĩ tới một điều duy nhất là được gặp nàng.
Với khinh công của hai người họ thì chỉ cần hai ngày là tới huyện Tây Xa, huống hồ với tình hình Dương Á Sơ hiện tại chỉ e hắn còn muốn chạy ban đêm nữa, trong mắt Nam Cung Tuyệt lóe lên tia giễu cợt, ai bảo hắn ta không nghe hết lời hắn nói kia chứ? Cho dù tới huyện Tây Xa thì cũng phải chờ. Xe ngựa của các nàng tối thiểu cũng phải mất hai ngày nữa mới tới đó.
Hắn có thể đoán trước người trong Vô Vân sơn trang mà nhìn thấy Á Sơ thì nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Giờ khắc này, cỗ xe ngựa chở Lộ Tùy Tâm đang đi trên đường một cách chậm chạp.
Bên trong xe ngựa
“Mẹ, còn phải mất bao lâu nữa ạ?” Thông Nhi ngồi dậy từ trên ghế tựa, ôm Lộ Tùy Tâm từ đằng sau. Con mắt lim dim mơ màng đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Tử Vân vén tấm màn lên “Bình Phục ca, còn bao lâu nữa mới tới thành trấn?”
Bình Phục ngồi bên ngoài đánh xe nghe thấy thế thì trả lời: “Còn mười dặm nữa” Giờ đang ở ngoại ô phía nam.
“Thông Nhi, ra đây dì Vân ôm nào, chờ một lát nữa thôi là có thể nghỉ ngơi dùng bữa rồi” Tử Vân đưa tay đón lấy Thông Nhi đang ôm Lộ Tùy Tâm.
Thông Nhi trề môi ra: “Con muốn mẹ ôm cơ” Cậu bé rất thích dính với mẹ.
“Hừ, tiểu thư, Thông Nhi cần có mỗi người thôi, không thèm chúng ta nữa rồi” Hồng Tham là người hay đùa Thông Nhi nhất, đương nhiên nàng hiểu, Thông Nhi rất lanh lợi, chỉ cần tiểu thư bận thì nàng đều dẫn nó ra ngoài chơi, nó phải bám lấy nàng chứ.
Nhưng…Hừ…Chỉ cần có tiểu thư thì ai cũng không kéo ra được, chỉ biết dính lấy mẹ.
Lộ Tùy Tâm khẽ cười thành tiếng, “Thông Nhi, dì Tham không vui rồi kìa”
Thông Nhi len lén nhìn Hồng Tham đang giả bộ giận dỗi, rồi lại lén nhìn sang Lộ Tùy Tâm. Vẻ mặt trở nên bối rối rồi cuối cùng vươn tay ra về phía Hồng Tham, “Dì Tham ôm” Tuy rằng cậu bé rất muốn ở bên mẹ nhưng dì Tham mà không vui thì mẹ sẽ trách móc cậu bé…
“Ha ha, thế mới ngoan chứ” Hồng Tham đắc ý nhìn về phía Tử Vân đang nhíu mày, nàng ta không dụ được Thông Nhi mà.
Bình thường trong ba người các nàng thì Phấn Hồng đi chợ nấu cơm, Tử Vân quét dọn giặt quần áo, còn nàng phụ trách đưa Thông Nhi đi chơi, cho nên trừ Lộ Tùy Tâm ra cũng chỉ có nàng là nhiều thời gian bên cạnh cậu bé nhất.
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hé ra ý cười, vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dọc đường đi xe ngựa kéo dài thời gian có thể nói giống như đang tản bộ, đi sớm ngủ muộn, hơn nữa còn ăn uống, thời gian đi trên đường cũng chỉ được mấy tiếng.
Giờ cũng mới đi được một phần ba chặng đường, mùng tám Linh nhi thành thân, hôm nay là mùng một, còn sáu ngày nữa, chậm thế này chưa biết có thể tới kịp Vô Vân sơn trang không.
Lộ Tùy Tâm ngắm phong cảnh bên ngoài, rồi lá cây xanh biếc ở hai bên đường, các loại hoa cỏ cây cối tô điểm trên mặt đất thêm đẹp hơn. Nhớ tới khoảng thời gian nàng tới Vô Vân sơn trang lần trước. Khi đó hắn còn bên cạnh, nhưng hiện tại đã không còn hắn, chỉ có Thông Nhi…
Lần đó là mùa hè nóng nực, giờ đã tới mùa xuân, khí trời mát mẻ, thích hợp nhất để du ngoạn. Mùa xuân là mùa tràn trề sức sống nhất, cũng tươi đẹp nhất, kì diệu, tràn đầy hy vọng…
Có thể là…hy vọng của nàng? Nàng hy vọng hắn còn sống. Nàng hy vọng được gặp lại hắn. Nhưng thời gian cứ chầm chậm qua đi, nàng biết, nếu không xảy ra điều bất trắc, nếu hắn còn sống thì sao lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện?
Chính vì vậy thời gian qua đi, nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều, bởi nàng không muốn tuyệt vọng, chỉ tự nói cho bản thân mình mỗi ngày, nàng còn có Thông Nhi, nàng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ chờ hắn…
Chỉ cần một ngày không chứng minh được hắn thực sự đã chết, vĩnh viễn nàng cũng không từ bỏ hy vọng!
….
Bình Phục đánh xe vào trong thành “Phu nhân, người có muốn dùng bữa không?”
“Cậu cứ đi tìm một quán trọ bình dân trước, rồi chúng ta dùng bữa tại đó” Lộ Tùy Tâm nói ra bên ngoài.
“Dạ”
Cỗ xe dừng trước cửa một quán trọ, Bình Phục xuống xe trước, vén màn xe lên “Phu nhân, mời xuống xe”
Phấn Hồng nhảy xuống rồi dắt Tử Vân, sau đó mới là Hồng Tham đang bế Thông Nhi, cuối cùng là Lộ Tùy Tâm.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn quán trọ, Hương mãn lâu.
Lộ Tùy Tâm thấy tấm biển thì hơi thất thần, đây là sản nghiệp của Dương gia.
“Tiểu thư?” Phấn Hồng thấy Lộ Tùy Tâm cứ nhìn chăm chú vào tấm biển hiệu thì cũng ngẩng đầu lên nhìn theo. Không có gì khác thường cả, Hương mãn lâu? Cái tên rất thanh cao.
“Không sao, chúng ta vào thôi!”
Bây giờ là giữa trưa, người tới dùng cơm rất nhiều, bên trong đại sảnh đã chen chúc không nổi nữa.
“Chủ quán, còn phòng thượng hạng nào không?” Phấn Hồng đi lên phía trước hỏi chủ quán trọ đang đầu tắt mặt tối.
Chủ quán trọ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, bốn cô nương và một chàng trai, trong đó một cô nương còn bế theo đứa nhỏ.
“Việc này…cô nương…thật xin lỗi, phòng thượng hạng đã hết rồi, chi bằng mọi người chờ một lát được không?” Chủ quán trọ vừa nói vừa quét mắt về phía đại sảnh xem có chỗ nào ngồi không.
“Thật là trùng hợp! Cô nương, chúng ta lại gặp nhau” Một giọng trầm của nam tử vang lên bên cạnh Phấn Hồng.
Phấn Hồng ngẩng đầu, ra là nam tử bên trong cửa tiệm ngày ấy!
Cao Kế Tân nhìn Phấn Hồng rồi nhìn mọi người phía sau nàng, “Tại hạ đã đặt trước một phòng lớn, nếu cô nương không ngại thì có thể dùng chung với tại hạ”
Việc đó…Phấn Hồng quay đầu lại nhìn lộ tùy tâm, đang trong giờ cao điểm, đổi lại quán trọ khác cũng như vậy cả thôi, Lộ Tùy Tâm cẩn thận quan sát nam tử trước mắt.
Cẩm y trên người có thể thấy được gia thế của hắn, ngũ quan xuất chúng, tuy rằng cả người toát ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta cảm giác có hơi kiêu ngạo, nhưng nàng cũng nhận ra ánh mắt của hắn khi nhìn Phấn Hồng có vẻ rất thích thú, hắn…chẳng lẽ có ý gì với Phấn Hồng? Nghĩ tới đây Lộ Tùy Tâm gật đầu, không biết nam nhân này có thể là duyên phận của Phấn Hồng không đây?
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đa tạ công tử” Phấn Hồng cười thoải mái với Cao Kế Tân. Nữ nhân trên giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết.
Cao Kế Tân nhìn Lộ Tùy Tâm một lát.
“Mời.”
…
Nhìn thức ăn trên bàn, Lộ Tùy Tâm cúi mắt xuống, nam nhân này đúng là đang theo đuổi Phấn Hồng. Một bàn toàn đồ ăn như thế thật quá lãng phí.
“Mọi người ăn đi, đừng khách khí!” Cao Kế Tân như vô tình nhìn lướt qua Phấn Hồng. Cô nương này rất bình tĩnh và phóng khoáng, hắn có cảm giác rất tốt. Hắn thật không ngờ lại gặp được nàng ở đây.
“Bình Phục, ăn nhiều một chút” Lộ Tùy Tâm bắt chuyện với Bình Phục vẫn muốn tránh né vì căng thẳng.
Nàng đề nghị Bình Phục ăn cùng các nàng, cậu ta là do nàng mời, dọc đường đi cũng phải chuẩn bị đồ ăn lương thực cho mọi người. Cho nên tối qua nàng cũng thuê cho cậu ta một phòng, đồng thời yêu cầu ngồi ăn cùng các nàng. Mỗi lần nhớ tới biểu hiện hoảng sợ của cậu ta khi đó thì nàng đều cảm thấy buồn cười. Chàng trai này đúng là người rất chất phác.
“..Dạ…Đa tạ…Phu nhân.” Bình Phục hơi căng thẳng nói.
Tử Vân cũng gắp một miếng thịt cho vào bát Bình Phục, “Bình Phục ca, ăn nhiều một chút” Dọc đường đi Tử Vân rất thân thiết với Bình Phục, thậm chí còn gọi là Bình Phục ca.
Mặt Bình Phục đỏ ửng lên, vội vã cầm lấy bát ăn nhanh.
Lộ Tùy Tâm hơi nhìn về phía Cao Kế Tân giống như một công tử, rồi lại nhìn vẻ chất phác hiền lành của Bình Phục. Khóe miệng cười thầm, nếu một chuyến đi mà tác thành được hai mối nhân duyên thì hay quá.
“Mẹ.” Thông Nhi chỉ tay vào đùi gà, giật giật y phục của Lộ Tùy Tâm.
“Nào, để dì Tham lấy cho” Hồng Tham vội gắp nhiều đùi gà cho Thông Nhi.
Cao Kế Tân nhìn Lộ Tùy Tâm và Phấn Hồng, “Không biết quý danh của phu nhân là gì, người phương nào?” Hắn nghe thấy chàng trai đối diện gọi nàng là phu nhân.
Lộ Tùy Tâm lấy khăn lau miệng cho Thông Nhi rồi mới ngẩng đầu nhìn Cao Kế Tân “Chồng ta họ Dương, là người huyện Ly Thủy, lần này đi thăm người thân” Huyện Ly Thủy mới là nơi phù hợp với nàng, là nhà của nàng.
“Ồ, vậy còn vị cô nương này?” Là tỳ nữ của nàng sao? Nhưng nhìn không giống lắm.
“Cứ coi như muội muội của ta, tên nàng là Phấn Hồng” Lẽ nào Lộ Tùy Tâm lại thẳng thắn trả lời câu hỏi của một nam nhân như thế.
Phấn Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tùy Tâm, rồi nhìn sang Cao Kế Tân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lộ Tùy Tâm đừng có nối dây tơ hồng lung tung, nhưng nghe thấy tiểu thư nói nàng là muội muội thì trong lòng rất cảm động.
“Tại hạ đã hiểu rồi, nào, mời mọi người dùng” Võ công của vị cô nương này không tầm thường chút nào, hơn nữa còn rất lạnh lùng bình tĩnh.
“Sư phụ của Phấn Hồng cô nương là người nơi nào?” Cao Kế Tân phá vỡ thái độ thản nhiên trên mặt, cũng khiến hạ nhân phía sau hắn phải cúi đầu xuống tự hỏi, không phải chứ, đây…đây là thiếu gia nhà hắn ư?
“Hình như việc đó không liên quan với ngài thì phải? Cao công tử” Phấn Hồng lạnh nhạt nói. Người này lại là chủ nhân của một tiệm vàng. Cao Kế Tân, hắn muốn gì? Muốn giả bộ tiếp cận với nàng, sau đó hỏi thăm bí mật về đồ trang sức của tiểu thư?
Giữa mày Lộ Tùy Tâm hiện ra một tia kì lạ, hình như Phấn Hồng không cho rằng bị Cao công tử này có ý định với nàng thì phải?
“Khụ…đúng vậy” Bị Phấn Hồng cắt ngang không hề khách khí, mặt Cao Kế Tân đỏ ửng, vội vã chuyển đề tài.
“Phấn Hồng cô nương là người trong giang hồ, không biết có từng nghe nói tới Vô Vân sơn trang hay không?”
Cao Kế Tân nói xong thấy sắc mặt mọi người có vẻ kì quái “Tại hạ nói sai điều gì rồi sao?”
“Không, chỉ là mục đích của chúng ta lần này là tới Vô Vân sơn trang uống rượu mừng” Lộ Tùy Tâm lễ độ trả lời. Ánh mắt của người này cũng không có ác ý, nhưng có thể nhận thấy được hắn chưa từng theo đuổi một cô gái nào. Đang cố gắng tìm đề tài để nói.
“Thì ra là thế” Tới Vô Vân sơn trang uống rượu mừng? Vậy khẳng định xuất thân của các nàng không thầm thường, nhưng tại sao lại phải tới định cư ở huyện Ly Thủy? Theo như hắn biết, các nàng đã tới đó hai năm, các nàng là người phương nào? Có bí mật gì khó nói hay sao?
Lộ Tùy Tâm thấy sắc mặt Cao Kế Tân thì chỉ mỉm cười không nói gì.
“Tại hạ có nghe nói thiếu cốc chủ dược cốc đang điên cuồng tìm một nam nhân, nghe nói là có vài phần giống với bằng hữu tốt của thiếu cốc chủ.” Cao Kế Tân cũng không biết tại sao lại nhắc tới lời đồn trên giang hồ, có lẽ hắn cảm giác các nàng đều là người trong giang hồ chăng.
Cho nên mới tự nhiên nói những chuyện trên giang hồ.
Lộ Tùy Tâm mở to hai mắt, hắn nói gì?
“Ngài nói gì?” Phấn Hồng nói trước.
“Hử?” Cao Kế Tân hơi sững sờ trước bộ dạng của Phấn Hồng.
“Vừa rồi ngài nói thiếu cốc chủ dược cốc tìm ai?” Phấn Hồng nhìn lướt qua Lộ Tùy Tâm cũng đang kinh ngạc rồi hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói người đó giống tới bảy phần vị giang hồ đệ nhất công tử đã chết cách đây ba năm…” Cao Kế Tân khó hiểu nói.
Lộ Tùy Tâm như bị đả kích một trận, thân thể lắc lư, sau đó đứng dậy, “Công tử, chúng ta có việc gấp phải đi, lần này xin đa tạ công tử.” Ôm lấy Thông Nhi đi ra ngoài trước “Chúng ta xin phép cáo từ trước”
Tất cả mọi người vội vàng đi theo, Cao Kế Tân nhíu mày, những lời đồn hắn nói liên quan tới các nàng sao?
…
“Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì, quay về dược cốc sao?” Phấn Hồng vội vàng hỏi Lộ Tùy Tâm.
Thân thể Lộ Tùy Tâm hơi run, ngẩng đầu nhìn hiệu thuốc phía trước, đôi mắt sáng lên “Phấn Hồng, ngươi tới hiệu thuốc bắc, thông báo cho Nam Cung đại ca, nói chúng ta đang đi tới Vô Vân sơn trang để huynh ấy biết”
Phấn Hồng gật đầu.
“Bình Phục, bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát, từ đây tới huyện Tây Xa mất bao lâu?” Lộ Tùy Tâm lo lắng hỏi.
“Phu nhân, lộ trình của chúng ta phải đi qua ba thành trấn nữa, nếu như đi liên tục cũng phải tới ngày kia mới đến nơi.” Bình Phục cũng biết nhất định là có chuyện gì xảy ra, nếu không phu nhân sẽ không đột nhiên lo lắng như vậy.
“Hồng Tham, ngươi đi mua lương khô, từ giờ trở đi chúng ta sẽ đi suốt đêm” Trong lòng nàng lúc này nóng như lửa đốt.
“Vâng” Hồng Tham cũng biết được lo lắng của Lộ Tùy Tâm.
…
Mặt trời lặn rồi lại mọc, hai ngày trôi qua, khuôn mặt của mấy người Lộ Tùy Tâm đều tiều tụy và mệt mỏi, Thông Nhi rất ngoan, thấy sắc mặt của mẹ cậu bé cũng biết là không nên làm ồn, đói thì ăn lương khô, ngay cả Hồng Tham mệt mỏi cũng vỗ về cho cậu bé ngủ, Phấn Hồng và Hồng Tham có điểm may mắn là đều có võ công, đi hai ngày đường cũng không thành vấn đề, nhưng Tử Vân và Lộ Tùy Tâm lại không được như vậy, sắc mặt Tử Vân xanh xao, còn toàn thân Lộ Tùy Tâm lại cố gắng kiềm chế để không căng thẳng, nàng rất sợ, lỡ như…lỡ như hy vọng lại tan biến như bọt xà phòng, nàng phải làm thế nào mới lấp đầy trống rỗng và mất mát trong lòng đây?
“Phu nhân, cố chịu một lát, một khắc sau là tới huyện Tây Xa rồi” Hai ngày nay Bình Phục cũng dốc hết sức đánh xe.
Thân thể Lộ Tùy Tâm chấn động, tới huyện Tây Xa rồi sao?
“Khoan đã, dừng lại một chút” Không, nàng muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng không thể tràn ngập hy vọng như vậy được, nếu như… nếu đó không phải chàng thì sao? Nàng sẽ sụp đổ mất.
“Vâng” Bình Phục đánh xe ra ven đường, nhìn con sông phía trước thì vẻ mặt vui mừng “Phu nhân, ở đây có một con sông, người xuống xe rửa mặt, cũng sảng khoái tinh thần một chút” Hắn là nam nhân còn chịu được hai ngày đường, nhưng phu nhân và họ chỉ là nữ tử, chắc rất cực khổ.
Nghe thấy có sông Tử Vân kinh ngạc hô lên “Thật tốt quá!”
Đoàn người xuống xe, Lộ Tùy Tâm nhìn con sông trước mắt thì sững sờ, thật sự đã tới huyện Tây Xa rồi.
Nàng đã từng đàn hát trước mặt hắn trên con sông này…Thời gian trôi mau quá, thoáng cái đã được ba năm rưỡi rồi, sẽ nhanh tới bốn năm.
Con sông này có thể giúp nàng và hắn gặp lại không?
Tử Vân lấy khăn tay đã vắt khô nước đưa cho Lộ Tùy Tâm. “Tiểu thư, lau mặt đi” Nàng cũng mong đó thật sự là cô gia, nếu không nhất định tiểu thư sẽ không chịu nổi đả kích này.
“Mẹ, tặng hoa cho mẹ” Thông Nhi cầm lấy một đóa hoa hồng nhỏ như một vật quý giá chạy đến trước mặt Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm ôm chặt Thông Nhi vào lòng, “Thông Nhi, mẹ rất sợ” Lúc này nàng rất sợ, sợ đó không phải là hắn!
“Mẹ…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hoang mang “Hu..hu..mẹ…”
Tiếng khóc của Thông Nhi khiến trong lòng Lộ Tùy Tâm chấn động, không… “Thông Nhi, mẹ đùa con thôi, con xem, chẳng phải mẹ rất tốt đấy thôi?”
Lộ Tùy Tâm lau đi giọt nước mắt trên mặt Thông Nhi, cúi mắt xuống, một lúc sau mới lại ngẩng lên, trong mắt không hề có chút hoảng loạn nào.
“Đi thôi”
Có vẻ như Thông Nhị bị bộ dạng vừa rồi của mẹ cậu bé dọa, đưa tay ôm chặt lấy cổ Lộ Tùy Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ mà khóc.
Lộ Tùy Tâm cảm nhận sự mềm mại của thân thể nhỏ bé trong lòng, khóe miệng lộ ra vẻ tự giễu, nàng làm Thông Nhi sợ.
Tử Vân vén màn lên, cỗ xe đang chậm rãi đi vào thành, nhìn dòng người trên đường rất náo nhiệt.
“Ùy…” Là tiếng của Bình Phục, phu nhân nói tìm quán trọ trên đường nhưng lại có người chặn ở phía trước, là ba nam nhân nhìn cực kỳ tuấn tú.
Hầu như toàn thân Dương Á Sơ run lên đứng trước cỗ xe, Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo yên lặng đứng ở phía sau, trong mắt phức tạp mà Dương Á Sơ không nhìn thấy, hay căn bản là không có tâm tư đi nhìn bọn hắn thế nào.
“Sao thế? Bình Phục ca!” Giọng Tử Vân truyền ra từ trong xe ngựa, càng khiến thân thể Dương Á Sơ chấn động mạnh hơn.
“Phu nhân…có người chặn xe của chúng ta” Bình Phục kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ, trên đời này hắn chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế. Tuy nhiên quá gầy.
Bên trong xe ngựa yên lặng, Phấn Hồng, Hồng Tham vội nhảy xuống, thấy nam nhân phía trước thì đều ngây ngẩn cả người. Lát sau vẫn chưa định thần lại.
Một lúc lâu sau cũng không có tiếng động gì, Tử Vân tò mò chui ra, thấy người đứng bên cạnh xe ngựa thì không khỏi bịt miệng lại, nước mắt tuôn ra không ngớt, là cô gia…đúng là cô gia rồi, người đã trở về. Tiểu thư sẽ không bao giờ đau khổ nữa…
“Cô…gia…” Giọng nói nghẹn ngào của Tử Vân khiến Lộ Tùy Tâm đang ngồi trong xe ngựa cảm giác như có một khối đá to đè nặng xuống, nàng cố gắng hít sâu.
“Mẹ?” Thông Nhi ngước lên nhìn Lộ Tùy Tâm, sao người mẹ lại run? Mẹ sợ ư? Bên ngoài có kẻ xấu sao?
Nghĩ như vậy Thông Nhi gạt tay đang ôm của Lộ Tùy Tâm ra, chui ra ngoài xe ngựa, “Dì Tham, có kẻ xấu ạ?” Đứng trên xe ngựa nhìn mọi người hai bên không nói lời nào thì kì lạ hỏi. Kẻ xấu làm mẹ sợ, cậu bé muốn đánh kẻ xấu.
Dương Á Sơ ngây ra nhìn đứa bé trên cỗ xe, lâu sau vẫn không bình thường lại được…Đó…đó là cậu bé hắn gặp bên hồ.
Người hai bên đều nhìn chăm chú về phía tấm màn che trên xe ngựa.
“Thông Nhi.” Bàn tay thon dài trắng nõn vén tấm màn lên, Lộ Tùy Tâm cúi người đi ra, phút chốc ngẩng đầu lên.
Thân ảnh đứng ở kia rơi vào đáy mắt nàng. Nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn nam nhân gầy tới mức chỉ còn xương và da ở trước mắt. Đau lòng như bị dao cứa, hắn…chịu rất nhiều đau khổ đúng không?
Dương Á Sơ vẫn không hề động đậy, cũng không phải hắn không muốn di chuyển, mà là căn bản hắn không biết di chuyển thế nào, trong đầu hắn hiện giờ hoàn toàn đình công, hắn chỉ tham lam nhìn bóng người mà đã khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Phấn Hồng, Hồng Tham định thần lại nhìn người trên xe ngựa, Phấn Hồng tiến lên đỡ Lộ Tùy Tâm xuống, còn Hồng Tham thì ôm lấy Thông Nhi.
Lộ Tùy Tâm chạm chân xuống mới cảm giác được chân thật, đây không phải giấc mơ sao? Hắn thật sự đang ở trước mắt nàng! Có thể chạm tay vào không?
Thấy khuôn mặt ngây ngốc của hắn thì trong mắt nàng rưng rưng, khuôn mặt tươi cười! Thật là tốt, hắn còn sống!
“Tướng công!” Một tiếng gọi tướng công rốt cuộc đã giải huyệt đạo cho Dương Á Sơ, tiến lên phía trước ôm nàng vào trong lòng. Vùi đầu lên vai nàng, ôm thật chặt lấy.
“…” Từng giọt từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, rơi cả vào lòng người, Dương Á Sơ dùng hết lực ôm lấy Lộ Tùy Tâm. Xương cốt toàn thân nàng dường như sắp bị nghiền nát. Cảm nhận được thân thể hắn đang run lên, nàng cũng khóc trong lòng hắn. Giờ khắc này nàng và hắn phải trả giá bao nhiêu để có được? Đã trải qua biết bao đau khổ? Chỉ có ông trời mớt biết được.
Nàng đã từng hận, từng trách, nhưng lúc này nàng thật sự biết ơn hắn còn sống, nàng mới có thể có hạnh phúc như thế này.
Thấy đôi nam nữ ôm nhau trên đường, mọi người cũng đều nhìn trân trân..đây…đây là tình huống gì?
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo nhìn nhau, trong mắt đều hơi ươn ướt.
“Mẹ..Hu hu..” Thông Nhi thấy Dương Á Sơ ôm chặt mẹ thì sợ đến phát khóc.
“Thông Nhi..” Hồng Tham vội vàng quát, nhưng Thông Nhi giãy giụa ngã xuống đất. Nhanh chóng chạy tới chân Lộ Tùy Tâm, ôm chân mẹ khóc to “Mẹ..”
Lộ Tùy Tâm phục hồi tinh thần, khẽ đẩy Dương Á Sơ ra “Tướng công?” Y phục của nàng đều ướt đẫm bởi nước mắt hắn, mà nước mắt nàng chỉ e cũng dính đầy trên ngực hắn?
“Mẹ…” Thấy mẹ còn không để ý tới cậu bé, Thông Nhi càng khóc to hơn.
“Thông Nhi” Tử Vân tiến lên ôm lấy Thông Nhi.
“Huhu, con không muốn, con muốn mẹ…” nước mắt của Thông Nhi cũng làm ướt cả đùi, lúc này thần trí Lộ Tùy Tâm mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn con đường vắng vẻ không tiếng động, mặt hơi nóng lên…
Thông Nhi thấy người trước mắt không buông mẹ cậu bé ra thì chuyển sang nơi khác cắn mạnh, dám bắt nạt mẹ cậu, cắn chết mi…..
Dương Á Sơ vẫn bất động như trước, đau đớn ở chân khiến hắn tỉnh táo lại. Mặc kệ Thông Nhi vẫn đang cắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nương tử…” Nương tử, nương tử của hắn đã trở lại bên người hắn.
“Còn không mau buông ra, răng Thông Nhi sẽ đau đấy” Lộ Tùy Tâm nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Lấy tay vỗ nhẹ lưng Dương Á Sơ ý bảo hắn buông nàng ra.
Chuyển ngữ: Miki
Dương Á Sơ đoạt nhanh lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch: “Tuyệt, nương tử của ta…” Hiện giờ nương tử của hắn ở đâu?
“Mặc y phục vào trước đã, y phục này là ta sai người mua tới.” Nam Cung Tuyệt lẳng lặng ngồi, dường như ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, thật ra bây giờ hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong lòng hắn rất đau.
Dương Á Sơ nghe lời như một đứa trẻ, mặc y phục vào thật nhanh, “Tuyệt..”
“Tóc..” Nàng mà gặp hắn nhất định sẽ rất vui mừng. Cũng được, nàng và Dương Á Sơ hạnh phúc là tốt rồi. Không biết tâm trạng của Ngạo lúc đó có giống hắn không? Chắc cũng sẽ kinh ngạc lắm. Còn nàng…
Hai bóng người bay nhanh như khói mây mờ mịt, mặc dù Dương Á Sơ bị nội thương nhưng nội lực vẫn cao hơn nhiều so với Nam Cung Tuyệt, cho nên lúc này hắn và Nam Cung Tuyệt tiếp tục dùng hết sức lực để lao đi.
Nam Cung Tuyệt quan sát Dương Á Sơ, mái tóc đen dùng ngọc trâm để búi trông rất có sức sống, lộ ra khuôn mặt tinh tế như trong tranh, ngũ quan tuấn tú, sắc mặt hơi tái và gầy. Nhưng tròng mắt đen lại phát ra thứ tia sáng lóa mắt. Nơi ấy có niềm vui, lo lắng, chờ đợi, day dứt, hạnh phúc…đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau.
Hắn cũng chưa nói nàng là do bọn họ cứu ra, bởi căn bản không có cơ hội để nói, hắn ta chỉ nghĩ tới một điều duy nhất là được gặp nàng.
Với khinh công của hai người họ thì chỉ cần hai ngày là tới huyện Tây Xa, huống hồ với tình hình Dương Á Sơ hiện tại chỉ e hắn còn muốn chạy ban đêm nữa, trong mắt Nam Cung Tuyệt lóe lên tia giễu cợt, ai bảo hắn ta không nghe hết lời hắn nói kia chứ? Cho dù tới huyện Tây Xa thì cũng phải chờ. Xe ngựa của các nàng tối thiểu cũng phải mất hai ngày nữa mới tới đó.
Hắn có thể đoán trước người trong Vô Vân sơn trang mà nhìn thấy Á Sơ thì nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Giờ khắc này, cỗ xe ngựa chở Lộ Tùy Tâm đang đi trên đường một cách chậm chạp.
Bên trong xe ngựa
“Mẹ, còn phải mất bao lâu nữa ạ?” Thông Nhi ngồi dậy từ trên ghế tựa, ôm Lộ Tùy Tâm từ đằng sau. Con mắt lim dim mơ màng đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Tử Vân vén tấm màn lên “Bình Phục ca, còn bao lâu nữa mới tới thành trấn?”
Bình Phục ngồi bên ngoài đánh xe nghe thấy thế thì trả lời: “Còn mười dặm nữa” Giờ đang ở ngoại ô phía nam.
“Thông Nhi, ra đây dì Vân ôm nào, chờ một lát nữa thôi là có thể nghỉ ngơi dùng bữa rồi” Tử Vân đưa tay đón lấy Thông Nhi đang ôm Lộ Tùy Tâm.
Thông Nhi trề môi ra: “Con muốn mẹ ôm cơ” Cậu bé rất thích dính với mẹ.
“Hừ, tiểu thư, Thông Nhi cần có mỗi người thôi, không thèm chúng ta nữa rồi” Hồng Tham là người hay đùa Thông Nhi nhất, đương nhiên nàng hiểu, Thông Nhi rất lanh lợi, chỉ cần tiểu thư bận thì nàng đều dẫn nó ra ngoài chơi, nó phải bám lấy nàng chứ.
Nhưng…Hừ…Chỉ cần có tiểu thư thì ai cũng không kéo ra được, chỉ biết dính lấy mẹ.
Lộ Tùy Tâm khẽ cười thành tiếng, “Thông Nhi, dì Tham không vui rồi kìa”
Thông Nhi len lén nhìn Hồng Tham đang giả bộ giận dỗi, rồi lại lén nhìn sang Lộ Tùy Tâm. Vẻ mặt trở nên bối rối rồi cuối cùng vươn tay ra về phía Hồng Tham, “Dì Tham ôm” Tuy rằng cậu bé rất muốn ở bên mẹ nhưng dì Tham mà không vui thì mẹ sẽ trách móc cậu bé…
“Ha ha, thế mới ngoan chứ” Hồng Tham đắc ý nhìn về phía Tử Vân đang nhíu mày, nàng ta không dụ được Thông Nhi mà.
Bình thường trong ba người các nàng thì Phấn Hồng đi chợ nấu cơm, Tử Vân quét dọn giặt quần áo, còn nàng phụ trách đưa Thông Nhi đi chơi, cho nên trừ Lộ Tùy Tâm ra cũng chỉ có nàng là nhiều thời gian bên cạnh cậu bé nhất.
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hé ra ý cười, vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dọc đường đi xe ngựa kéo dài thời gian có thể nói giống như đang tản bộ, đi sớm ngủ muộn, hơn nữa còn ăn uống, thời gian đi trên đường cũng chỉ được mấy tiếng.
Giờ cũng mới đi được một phần ba chặng đường, mùng tám Linh nhi thành thân, hôm nay là mùng một, còn sáu ngày nữa, chậm thế này chưa biết có thể tới kịp Vô Vân sơn trang không.
Lộ Tùy Tâm ngắm phong cảnh bên ngoài, rồi lá cây xanh biếc ở hai bên đường, các loại hoa cỏ cây cối tô điểm trên mặt đất thêm đẹp hơn. Nhớ tới khoảng thời gian nàng tới Vô Vân sơn trang lần trước. Khi đó hắn còn bên cạnh, nhưng hiện tại đã không còn hắn, chỉ có Thông Nhi…
Lần đó là mùa hè nóng nực, giờ đã tới mùa xuân, khí trời mát mẻ, thích hợp nhất để du ngoạn. Mùa xuân là mùa tràn trề sức sống nhất, cũng tươi đẹp nhất, kì diệu, tràn đầy hy vọng…
Có thể là…hy vọng của nàng? Nàng hy vọng hắn còn sống. Nàng hy vọng được gặp lại hắn. Nhưng thời gian cứ chầm chậm qua đi, nàng biết, nếu không xảy ra điều bất trắc, nếu hắn còn sống thì sao lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện?
Chính vì vậy thời gian qua đi, nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều, bởi nàng không muốn tuyệt vọng, chỉ tự nói cho bản thân mình mỗi ngày, nàng còn có Thông Nhi, nàng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ chờ hắn…
Chỉ cần một ngày không chứng minh được hắn thực sự đã chết, vĩnh viễn nàng cũng không từ bỏ hy vọng!
….
Bình Phục đánh xe vào trong thành “Phu nhân, người có muốn dùng bữa không?”
“Cậu cứ đi tìm một quán trọ bình dân trước, rồi chúng ta dùng bữa tại đó” Lộ Tùy Tâm nói ra bên ngoài.
“Dạ”
Cỗ xe dừng trước cửa một quán trọ, Bình Phục xuống xe trước, vén màn xe lên “Phu nhân, mời xuống xe”
Phấn Hồng nhảy xuống rồi dắt Tử Vân, sau đó mới là Hồng Tham đang bế Thông Nhi, cuối cùng là Lộ Tùy Tâm.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn quán trọ, Hương mãn lâu.
Lộ Tùy Tâm thấy tấm biển thì hơi thất thần, đây là sản nghiệp của Dương gia.
“Tiểu thư?” Phấn Hồng thấy Lộ Tùy Tâm cứ nhìn chăm chú vào tấm biển hiệu thì cũng ngẩng đầu lên nhìn theo. Không có gì khác thường cả, Hương mãn lâu? Cái tên rất thanh cao.
“Không sao, chúng ta vào thôi!”
Bây giờ là giữa trưa, người tới dùng cơm rất nhiều, bên trong đại sảnh đã chen chúc không nổi nữa.
“Chủ quán, còn phòng thượng hạng nào không?” Phấn Hồng đi lên phía trước hỏi chủ quán trọ đang đầu tắt mặt tối.
Chủ quán trọ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, bốn cô nương và một chàng trai, trong đó một cô nương còn bế theo đứa nhỏ.
“Việc này…cô nương…thật xin lỗi, phòng thượng hạng đã hết rồi, chi bằng mọi người chờ một lát được không?” Chủ quán trọ vừa nói vừa quét mắt về phía đại sảnh xem có chỗ nào ngồi không.
“Thật là trùng hợp! Cô nương, chúng ta lại gặp nhau” Một giọng trầm của nam tử vang lên bên cạnh Phấn Hồng.
Phấn Hồng ngẩng đầu, ra là nam tử bên trong cửa tiệm ngày ấy!
Cao Kế Tân nhìn Phấn Hồng rồi nhìn mọi người phía sau nàng, “Tại hạ đã đặt trước một phòng lớn, nếu cô nương không ngại thì có thể dùng chung với tại hạ”
Việc đó…Phấn Hồng quay đầu lại nhìn lộ tùy tâm, đang trong giờ cao điểm, đổi lại quán trọ khác cũng như vậy cả thôi, Lộ Tùy Tâm cẩn thận quan sát nam tử trước mắt.
Cẩm y trên người có thể thấy được gia thế của hắn, ngũ quan xuất chúng, tuy rằng cả người toát ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta cảm giác có hơi kiêu ngạo, nhưng nàng cũng nhận ra ánh mắt của hắn khi nhìn Phấn Hồng có vẻ rất thích thú, hắn…chẳng lẽ có ý gì với Phấn Hồng? Nghĩ tới đây Lộ Tùy Tâm gật đầu, không biết nam nhân này có thể là duyên phận của Phấn Hồng không đây?
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đa tạ công tử” Phấn Hồng cười thoải mái với Cao Kế Tân. Nữ nhân trên giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết.
Cao Kế Tân nhìn Lộ Tùy Tâm một lát.
“Mời.”
…
Nhìn thức ăn trên bàn, Lộ Tùy Tâm cúi mắt xuống, nam nhân này đúng là đang theo đuổi Phấn Hồng. Một bàn toàn đồ ăn như thế thật quá lãng phí.
“Mọi người ăn đi, đừng khách khí!” Cao Kế Tân như vô tình nhìn lướt qua Phấn Hồng. Cô nương này rất bình tĩnh và phóng khoáng, hắn có cảm giác rất tốt. Hắn thật không ngờ lại gặp được nàng ở đây.
“Bình Phục, ăn nhiều một chút” Lộ Tùy Tâm bắt chuyện với Bình Phục vẫn muốn tránh né vì căng thẳng.
Nàng đề nghị Bình Phục ăn cùng các nàng, cậu ta là do nàng mời, dọc đường đi cũng phải chuẩn bị đồ ăn lương thực cho mọi người. Cho nên tối qua nàng cũng thuê cho cậu ta một phòng, đồng thời yêu cầu ngồi ăn cùng các nàng. Mỗi lần nhớ tới biểu hiện hoảng sợ của cậu ta khi đó thì nàng đều cảm thấy buồn cười. Chàng trai này đúng là người rất chất phác.
“..Dạ…Đa tạ…Phu nhân.” Bình Phục hơi căng thẳng nói.
Tử Vân cũng gắp một miếng thịt cho vào bát Bình Phục, “Bình Phục ca, ăn nhiều một chút” Dọc đường đi Tử Vân rất thân thiết với Bình Phục, thậm chí còn gọi là Bình Phục ca.
Mặt Bình Phục đỏ ửng lên, vội vã cầm lấy bát ăn nhanh.
Lộ Tùy Tâm hơi nhìn về phía Cao Kế Tân giống như một công tử, rồi lại nhìn vẻ chất phác hiền lành của Bình Phục. Khóe miệng cười thầm, nếu một chuyến đi mà tác thành được hai mối nhân duyên thì hay quá.
“Mẹ.” Thông Nhi chỉ tay vào đùi gà, giật giật y phục của Lộ Tùy Tâm.
“Nào, để dì Tham lấy cho” Hồng Tham vội gắp nhiều đùi gà cho Thông Nhi.
Cao Kế Tân nhìn Lộ Tùy Tâm và Phấn Hồng, “Không biết quý danh của phu nhân là gì, người phương nào?” Hắn nghe thấy chàng trai đối diện gọi nàng là phu nhân.
Lộ Tùy Tâm lấy khăn lau miệng cho Thông Nhi rồi mới ngẩng đầu nhìn Cao Kế Tân “Chồng ta họ Dương, là người huyện Ly Thủy, lần này đi thăm người thân” Huyện Ly Thủy mới là nơi phù hợp với nàng, là nhà của nàng.
“Ồ, vậy còn vị cô nương này?” Là tỳ nữ của nàng sao? Nhưng nhìn không giống lắm.
“Cứ coi như muội muội của ta, tên nàng là Phấn Hồng” Lẽ nào Lộ Tùy Tâm lại thẳng thắn trả lời câu hỏi của một nam nhân như thế.
Phấn Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tùy Tâm, rồi nhìn sang Cao Kế Tân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lộ Tùy Tâm đừng có nối dây tơ hồng lung tung, nhưng nghe thấy tiểu thư nói nàng là muội muội thì trong lòng rất cảm động.
“Tại hạ đã hiểu rồi, nào, mời mọi người dùng” Võ công của vị cô nương này không tầm thường chút nào, hơn nữa còn rất lạnh lùng bình tĩnh.
“Sư phụ của Phấn Hồng cô nương là người nơi nào?” Cao Kế Tân phá vỡ thái độ thản nhiên trên mặt, cũng khiến hạ nhân phía sau hắn phải cúi đầu xuống tự hỏi, không phải chứ, đây…đây là thiếu gia nhà hắn ư?
“Hình như việc đó không liên quan với ngài thì phải? Cao công tử” Phấn Hồng lạnh nhạt nói. Người này lại là chủ nhân của một tiệm vàng. Cao Kế Tân, hắn muốn gì? Muốn giả bộ tiếp cận với nàng, sau đó hỏi thăm bí mật về đồ trang sức của tiểu thư?
Giữa mày Lộ Tùy Tâm hiện ra một tia kì lạ, hình như Phấn Hồng không cho rằng bị Cao công tử này có ý định với nàng thì phải?
“Khụ…đúng vậy” Bị Phấn Hồng cắt ngang không hề khách khí, mặt Cao Kế Tân đỏ ửng, vội vã chuyển đề tài.
“Phấn Hồng cô nương là người trong giang hồ, không biết có từng nghe nói tới Vô Vân sơn trang hay không?”
Cao Kế Tân nói xong thấy sắc mặt mọi người có vẻ kì quái “Tại hạ nói sai điều gì rồi sao?”
“Không, chỉ là mục đích của chúng ta lần này là tới Vô Vân sơn trang uống rượu mừng” Lộ Tùy Tâm lễ độ trả lời. Ánh mắt của người này cũng không có ác ý, nhưng có thể nhận thấy được hắn chưa từng theo đuổi một cô gái nào. Đang cố gắng tìm đề tài để nói.
“Thì ra là thế” Tới Vô Vân sơn trang uống rượu mừng? Vậy khẳng định xuất thân của các nàng không thầm thường, nhưng tại sao lại phải tới định cư ở huyện Ly Thủy? Theo như hắn biết, các nàng đã tới đó hai năm, các nàng là người phương nào? Có bí mật gì khó nói hay sao?
Lộ Tùy Tâm thấy sắc mặt Cao Kế Tân thì chỉ mỉm cười không nói gì.
“Tại hạ có nghe nói thiếu cốc chủ dược cốc đang điên cuồng tìm một nam nhân, nghe nói là có vài phần giống với bằng hữu tốt của thiếu cốc chủ.” Cao Kế Tân cũng không biết tại sao lại nhắc tới lời đồn trên giang hồ, có lẽ hắn cảm giác các nàng đều là người trong giang hồ chăng.
Cho nên mới tự nhiên nói những chuyện trên giang hồ.
Lộ Tùy Tâm mở to hai mắt, hắn nói gì?
“Ngài nói gì?” Phấn Hồng nói trước.
“Hử?” Cao Kế Tân hơi sững sờ trước bộ dạng của Phấn Hồng.
“Vừa rồi ngài nói thiếu cốc chủ dược cốc tìm ai?” Phấn Hồng nhìn lướt qua Lộ Tùy Tâm cũng đang kinh ngạc rồi hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói người đó giống tới bảy phần vị giang hồ đệ nhất công tử đã chết cách đây ba năm…” Cao Kế Tân khó hiểu nói.
Lộ Tùy Tâm như bị đả kích một trận, thân thể lắc lư, sau đó đứng dậy, “Công tử, chúng ta có việc gấp phải đi, lần này xin đa tạ công tử.” Ôm lấy Thông Nhi đi ra ngoài trước “Chúng ta xin phép cáo từ trước”
Tất cả mọi người vội vàng đi theo, Cao Kế Tân nhíu mày, những lời đồn hắn nói liên quan tới các nàng sao?
…
“Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì, quay về dược cốc sao?” Phấn Hồng vội vàng hỏi Lộ Tùy Tâm.
Thân thể Lộ Tùy Tâm hơi run, ngẩng đầu nhìn hiệu thuốc phía trước, đôi mắt sáng lên “Phấn Hồng, ngươi tới hiệu thuốc bắc, thông báo cho Nam Cung đại ca, nói chúng ta đang đi tới Vô Vân sơn trang để huynh ấy biết”
Phấn Hồng gật đầu.
“Bình Phục, bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát, từ đây tới huyện Tây Xa mất bao lâu?” Lộ Tùy Tâm lo lắng hỏi.
“Phu nhân, lộ trình của chúng ta phải đi qua ba thành trấn nữa, nếu như đi liên tục cũng phải tới ngày kia mới đến nơi.” Bình Phục cũng biết nhất định là có chuyện gì xảy ra, nếu không phu nhân sẽ không đột nhiên lo lắng như vậy.
“Hồng Tham, ngươi đi mua lương khô, từ giờ trở đi chúng ta sẽ đi suốt đêm” Trong lòng nàng lúc này nóng như lửa đốt.
“Vâng” Hồng Tham cũng biết được lo lắng của Lộ Tùy Tâm.
…
Mặt trời lặn rồi lại mọc, hai ngày trôi qua, khuôn mặt của mấy người Lộ Tùy Tâm đều tiều tụy và mệt mỏi, Thông Nhi rất ngoan, thấy sắc mặt của mẹ cậu bé cũng biết là không nên làm ồn, đói thì ăn lương khô, ngay cả Hồng Tham mệt mỏi cũng vỗ về cho cậu bé ngủ, Phấn Hồng và Hồng Tham có điểm may mắn là đều có võ công, đi hai ngày đường cũng không thành vấn đề, nhưng Tử Vân và Lộ Tùy Tâm lại không được như vậy, sắc mặt Tử Vân xanh xao, còn toàn thân Lộ Tùy Tâm lại cố gắng kiềm chế để không căng thẳng, nàng rất sợ, lỡ như…lỡ như hy vọng lại tan biến như bọt xà phòng, nàng phải làm thế nào mới lấp đầy trống rỗng và mất mát trong lòng đây?
“Phu nhân, cố chịu một lát, một khắc sau là tới huyện Tây Xa rồi” Hai ngày nay Bình Phục cũng dốc hết sức đánh xe.
Thân thể Lộ Tùy Tâm chấn động, tới huyện Tây Xa rồi sao?
“Khoan đã, dừng lại một chút” Không, nàng muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng không thể tràn ngập hy vọng như vậy được, nếu như… nếu đó không phải chàng thì sao? Nàng sẽ sụp đổ mất.
“Vâng” Bình Phục đánh xe ra ven đường, nhìn con sông phía trước thì vẻ mặt vui mừng “Phu nhân, ở đây có một con sông, người xuống xe rửa mặt, cũng sảng khoái tinh thần một chút” Hắn là nam nhân còn chịu được hai ngày đường, nhưng phu nhân và họ chỉ là nữ tử, chắc rất cực khổ.
Nghe thấy có sông Tử Vân kinh ngạc hô lên “Thật tốt quá!”
Đoàn người xuống xe, Lộ Tùy Tâm nhìn con sông trước mắt thì sững sờ, thật sự đã tới huyện Tây Xa rồi.
Nàng đã từng đàn hát trước mặt hắn trên con sông này…Thời gian trôi mau quá, thoáng cái đã được ba năm rưỡi rồi, sẽ nhanh tới bốn năm.
Con sông này có thể giúp nàng và hắn gặp lại không?
Tử Vân lấy khăn tay đã vắt khô nước đưa cho Lộ Tùy Tâm. “Tiểu thư, lau mặt đi” Nàng cũng mong đó thật sự là cô gia, nếu không nhất định tiểu thư sẽ không chịu nổi đả kích này.
“Mẹ, tặng hoa cho mẹ” Thông Nhi cầm lấy một đóa hoa hồng nhỏ như một vật quý giá chạy đến trước mặt Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm ôm chặt Thông Nhi vào lòng, “Thông Nhi, mẹ rất sợ” Lúc này nàng rất sợ, sợ đó không phải là hắn!
“Mẹ…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hoang mang “Hu..hu..mẹ…”
Tiếng khóc của Thông Nhi khiến trong lòng Lộ Tùy Tâm chấn động, không… “Thông Nhi, mẹ đùa con thôi, con xem, chẳng phải mẹ rất tốt đấy thôi?”
Lộ Tùy Tâm lau đi giọt nước mắt trên mặt Thông Nhi, cúi mắt xuống, một lúc sau mới lại ngẩng lên, trong mắt không hề có chút hoảng loạn nào.
“Đi thôi”
Có vẻ như Thông Nhị bị bộ dạng vừa rồi của mẹ cậu bé dọa, đưa tay ôm chặt lấy cổ Lộ Tùy Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ mà khóc.
Lộ Tùy Tâm cảm nhận sự mềm mại của thân thể nhỏ bé trong lòng, khóe miệng lộ ra vẻ tự giễu, nàng làm Thông Nhi sợ.
Tử Vân vén màn lên, cỗ xe đang chậm rãi đi vào thành, nhìn dòng người trên đường rất náo nhiệt.
“Ùy…” Là tiếng của Bình Phục, phu nhân nói tìm quán trọ trên đường nhưng lại có người chặn ở phía trước, là ba nam nhân nhìn cực kỳ tuấn tú.
Hầu như toàn thân Dương Á Sơ run lên đứng trước cỗ xe, Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo yên lặng đứng ở phía sau, trong mắt phức tạp mà Dương Á Sơ không nhìn thấy, hay căn bản là không có tâm tư đi nhìn bọn hắn thế nào.
“Sao thế? Bình Phục ca!” Giọng Tử Vân truyền ra từ trong xe ngựa, càng khiến thân thể Dương Á Sơ chấn động mạnh hơn.
“Phu nhân…có người chặn xe của chúng ta” Bình Phục kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ, trên đời này hắn chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế. Tuy nhiên quá gầy.
Bên trong xe ngựa yên lặng, Phấn Hồng, Hồng Tham vội nhảy xuống, thấy nam nhân phía trước thì đều ngây ngẩn cả người. Lát sau vẫn chưa định thần lại.
Một lúc lâu sau cũng không có tiếng động gì, Tử Vân tò mò chui ra, thấy người đứng bên cạnh xe ngựa thì không khỏi bịt miệng lại, nước mắt tuôn ra không ngớt, là cô gia…đúng là cô gia rồi, người đã trở về. Tiểu thư sẽ không bao giờ đau khổ nữa…
“Cô…gia…” Giọng nói nghẹn ngào của Tử Vân khiến Lộ Tùy Tâm đang ngồi trong xe ngựa cảm giác như có một khối đá to đè nặng xuống, nàng cố gắng hít sâu.
“Mẹ?” Thông Nhi ngước lên nhìn Lộ Tùy Tâm, sao người mẹ lại run? Mẹ sợ ư? Bên ngoài có kẻ xấu sao?
Nghĩ như vậy Thông Nhi gạt tay đang ôm của Lộ Tùy Tâm ra, chui ra ngoài xe ngựa, “Dì Tham, có kẻ xấu ạ?” Đứng trên xe ngựa nhìn mọi người hai bên không nói lời nào thì kì lạ hỏi. Kẻ xấu làm mẹ sợ, cậu bé muốn đánh kẻ xấu.
Dương Á Sơ ngây ra nhìn đứa bé trên cỗ xe, lâu sau vẫn không bình thường lại được…Đó…đó là cậu bé hắn gặp bên hồ.
Người hai bên đều nhìn chăm chú về phía tấm màn che trên xe ngựa.
“Thông Nhi.” Bàn tay thon dài trắng nõn vén tấm màn lên, Lộ Tùy Tâm cúi người đi ra, phút chốc ngẩng đầu lên.
Thân ảnh đứng ở kia rơi vào đáy mắt nàng. Nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn nam nhân gầy tới mức chỉ còn xương và da ở trước mắt. Đau lòng như bị dao cứa, hắn…chịu rất nhiều đau khổ đúng không?
Dương Á Sơ vẫn không hề động đậy, cũng không phải hắn không muốn di chuyển, mà là căn bản hắn không biết di chuyển thế nào, trong đầu hắn hiện giờ hoàn toàn đình công, hắn chỉ tham lam nhìn bóng người mà đã khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Phấn Hồng, Hồng Tham định thần lại nhìn người trên xe ngựa, Phấn Hồng tiến lên đỡ Lộ Tùy Tâm xuống, còn Hồng Tham thì ôm lấy Thông Nhi.
Lộ Tùy Tâm chạm chân xuống mới cảm giác được chân thật, đây không phải giấc mơ sao? Hắn thật sự đang ở trước mắt nàng! Có thể chạm tay vào không?
Thấy khuôn mặt ngây ngốc của hắn thì trong mắt nàng rưng rưng, khuôn mặt tươi cười! Thật là tốt, hắn còn sống!
“Tướng công!” Một tiếng gọi tướng công rốt cuộc đã giải huyệt đạo cho Dương Á Sơ, tiến lên phía trước ôm nàng vào trong lòng. Vùi đầu lên vai nàng, ôm thật chặt lấy.
“…” Từng giọt từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, rơi cả vào lòng người, Dương Á Sơ dùng hết lực ôm lấy Lộ Tùy Tâm. Xương cốt toàn thân nàng dường như sắp bị nghiền nát. Cảm nhận được thân thể hắn đang run lên, nàng cũng khóc trong lòng hắn. Giờ khắc này nàng và hắn phải trả giá bao nhiêu để có được? Đã trải qua biết bao đau khổ? Chỉ có ông trời mớt biết được.
Nàng đã từng hận, từng trách, nhưng lúc này nàng thật sự biết ơn hắn còn sống, nàng mới có thể có hạnh phúc như thế này.
Thấy đôi nam nữ ôm nhau trên đường, mọi người cũng đều nhìn trân trân..đây…đây là tình huống gì?
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo nhìn nhau, trong mắt đều hơi ươn ướt.
“Mẹ..Hu hu..” Thông Nhi thấy Dương Á Sơ ôm chặt mẹ thì sợ đến phát khóc.
“Thông Nhi..” Hồng Tham vội vàng quát, nhưng Thông Nhi giãy giụa ngã xuống đất. Nhanh chóng chạy tới chân Lộ Tùy Tâm, ôm chân mẹ khóc to “Mẹ..”
Lộ Tùy Tâm phục hồi tinh thần, khẽ đẩy Dương Á Sơ ra “Tướng công?” Y phục của nàng đều ướt đẫm bởi nước mắt hắn, mà nước mắt nàng chỉ e cũng dính đầy trên ngực hắn?
“Mẹ…” Thấy mẹ còn không để ý tới cậu bé, Thông Nhi càng khóc to hơn.
“Thông Nhi” Tử Vân tiến lên ôm lấy Thông Nhi.
“Huhu, con không muốn, con muốn mẹ…” nước mắt của Thông Nhi cũng làm ướt cả đùi, lúc này thần trí Lộ Tùy Tâm mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn con đường vắng vẻ không tiếng động, mặt hơi nóng lên…
Thông Nhi thấy người trước mắt không buông mẹ cậu bé ra thì chuyển sang nơi khác cắn mạnh, dám bắt nạt mẹ cậu, cắn chết mi…..
Dương Á Sơ vẫn bất động như trước, đau đớn ở chân khiến hắn tỉnh táo lại. Mặc kệ Thông Nhi vẫn đang cắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nương tử…” Nương tử, nương tử của hắn đã trở lại bên người hắn.
“Còn không mau buông ra, răng Thông Nhi sẽ đau đấy” Lộ Tùy Tâm nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Lấy tay vỗ nhẹ lưng Dương Á Sơ ý bảo hắn buông nàng ra.