Tác giả: Lạc Tùy Tâm
Chuyển ngữ: Miki
Trong hậu hoa viên của Vô Vân sơn trang
“Sư huynh…” Huynh thật sự yêu ta sao? Linh nhi mở to mai hắn nhìn chằm chằm vào Phương Mạc Ngôn. Trong lòng muốn nói thế nhưng lại không cách nào thốt lên nổi. Nàng sợ…nàng sợ sự lưỡng lự của hắn…sợ sự trầm mặc của hắn…càng sợ hắn sẽ lừa dối nàng…
Lễ thành thân càng gần thì nàng lại càng hoang mang! Nàng không biết sao mình lại như vậy nữa?
Nhưng…sư huynh đã thật sự thay đổi, Phương Mạc Ngôn trước kia chững chạc mà trầm mặc, như bản sao của đại ca. Nhưng bắt đầu từ khi nào? Hắn thay đổi, là từ ba năm trước khi nghe tin sư thúc gặp chuyện, cha phái hắn tới kinh thành tìm hiểu tin tức, sau khi trở về sư huynh đã thay đổi, trở nên càng trầm mặc hơn, nhưng tình cảm của nàng lại càng lúc càng sâu đậm.
Nữ tử đã từng khiến nàng ngưỡng mộ, nữ tử khiến nàng tâm phục khẩu phục gọi là sư phụ nói tình cảm của nàng với sư huynh có thể chỉ là tình huynh muội, để nàng phải phân chia rõ ràng…
Hiện tại tuổi nàng đã lớn hơn so với các tiểu thư bình thường, đã qua tuổi lấy chồng. Nhưng nàng vẫn không muốn gả đi, đơn giản là nàng còn muốn làm rõ xem rốt cuộc tình cảm của nàng đối với hắn là gì?
Nàng thích sự chững chạc của sư huynh mà nàng không có, nàng thích cảm giác được hắn chiều chuộng che chở. Từ bé đã vậy rồi.
Nhưng ba năm trước sau khi nghe tin sư thúc bọn họ gặp nạn, nàng đã sụp đổ, khóc tới chết đi sống lại…
Một lần lúc sư huynh an ủi ôm nhẹ nàng vào lòng đã khiến nàng rung động. Nàng có cảm giác an toàn trong ngực hắn…thời khắc đó nàng đã yêu nam tử đang ôm nàng che chở kia.
“Linh nhi?” Phương Mạc Ngôn thấy Linh nhi ngây ra thì khẽ gọi. Trong đầu hiện lên chút lưỡng lự, thật sự có thể không? Lấy Linh nhi, hắn thật sự có thể đem lại hạnh phúc cho muội ấy không? Nhưng tại sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẫm lệ? Dung nhan kiêu ngạo lại đang lặng lẽ rơi lệ?
Cách đó không xa Nhiễm Lực nhìn thấy cảnh hai người đều đang xuất thần…
Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, với chuyện tình cảm người ngoài cuộc không cách nào có thể giúp được, một người là muội muội hắn, một người là sư huynh hắn coi như huynh ruột. Hắn chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
“Đi thôi, haizz…” Đại phu nhân cũng thở dài, người tinh ý đều nhận ra được bầu không khí khác thường giữa hai người. Nhưng là người làm mẹ, bà biết Linh nhi có tình cảm với Phương Mạc Ngôn…Cũng bởi vì bà hiểu Mạc Ngôn, chỉ cần nó lấy Linh nhi thì nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, cho dù nó không yêu Linh nhi cũng có thể chung sống.
“Mẹ, làm vậy có thật sự tốt không?” Nhiễm Lực là đại thiếu gia của Vô Vân sơn trang, từ nhỏ đã đi theo cha hắn. Đương nhiên so với hắn thì cha điềm tĩnh trang nghiêm hơn. Cho nên thời gian hắn ở Vô Vân sơn trang không nhiều, trong một năm thì đã hơn nửa là ở bên ngoài xử lý mọi việc, giờ cũng là vì hôn sự của Linh nhi nên mới gấp rút trở về.
“Thuận theo…”
“Đại phu…phu nhân…phu nhân” Một người có dáng dấp nô bộc chạy thật nhanh tới hoa viên.
Cắt ngang câu nói của Đại phu nhân cũng làm hai người đang ngây ra bừng tỉnh lại.
“Có chuyện gì vậy?” Phương Mạc Ngôn và Linh nhi cũng đã đi tới.
“Đại..lão…lão gia nói người tới đại sảnh” Ổn định hơi thở xong mới nói ra.
“Đại sảnh? Có chuyện gì sao?” Nhiễm Lực nói.
“Dạ không biết, lão gia không nói, là nhị phu nhân sai tiểu nhân tới mời đại phu nhân và tiểu thư Linh nhi tới, nói là có ngạc nhiên lớn”
“Ngạc nhiên lớn, lão gia không nói gì ư?” Đại nhu nhân và mấy người đều vận khinh công đi tới đại sảnh ở phía trước.
Trong đại sảnh
Nhiễm Thế Hùng trợn mắt há miệng nhìn người phía trước, đó….đó…
Sắc mặt nhị phu nhân cũng khiếp sợ y hệt, “Thật không thể ngờ…thật không thể ngờ…ông trời đã bảo vệ sư đệ…”
Dương Á Sơ bế Thông Nhi trong tay, bên cạnh là Lộ Tùy Tâm, một nhà ba người đứng trước đại sảnh thấy vẻ mặt mọi người đều kích động thì cảm thấy bối rối.
“Sao thế? Có…” Còn chưa nói xong thì thiếu chút nữa cằm của đại phu nhân đã rớt xuống đất, không thể phát âm nổi.
Mấy người Linh nhi nhìn xong thoáng chốc đều im lặng…
Nước mắt Linh nhi rơi xuống mặt đất kêu “tách tách”. Một lúc sau mới có cảm giác, chạy vào lòng Lộ Tùy Tâm, ôm Lộ Tùy Tâm mà khóc òa “Hu..hu hu hu…sư phụ…”
Mắt đại phu nhân cũng đã ươn ướt, lấy khăn lau khóe mắt. “Ta đã nói sư đệ là người có phúc mà…”
“Sư huynh, hai vị sư tẩu, đã để mọi người lo lắng rồi” Dương Á Sơ ngẩng đầu lên, khuôn mặt mỉm cười.
“Tùy Tâm đã để sư huynh, sư tẩu phải lo lắng, thật là có lỗi” Lộ Tùy Tâm cũng áy náy nói với mọi người.
“Sư đệ…đệ muội…” Nhiễm trang chủ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì thân thể chấn động, không nói được lời nào chỉ đi lên phía trước, quan sát thật kĩ Dương Á Sơ, “Trở về là tốt rồi.”
“Hu hu…” Linh nhi ôm chặt lấy người trước mắt, nước mắt không kìm nén được rơi trên người Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm xúc động, vươn tay vỗ nhẹ lên người Linh nhi..”Linh nhi, đừng khóc nữa”
“Cha…” Thông Nhi thấy Linh nhi khóc nức nở trong ngực Tùy Tâm thì hơi lo lắng nhìn Dương Á Sơ.
“Thông Nhi, gọi bá phụ, bá mẫu đi” Dương Á Sơ dịu dàng ra hiệu cho Thông Nhi.
Thông Nhi nhìn Lộ Tùy Tâm rồi nhìn sang Dương Á Sơ, giọng nói trẻ con vang lên trong đại sảnh, “Bá bá..”
“Oa..đứa bé thật đáng yêu, cứ như khuôn mẫu của sư đệ vậy” Đại phu nhân, nhị phu nhân tiến lên đùa với Thông Nhi.
“Nào, để bá mẫu bế con một cái” Đại phu nhân bắt đầu.
Bế đứa nhỏ tuấn tú, đại phu nhân cười vui vẻ “Con tên là gì?” Nhị phu nhân cũng vây quanh.
“Thông Nhi ạ” Giọng nói non nớt trả lời, lập tức khiến nhị nhân tan chảy “Trời ạ, thật đáng yêu, giọng nói này đúng là ngọt..nào..để bá mẫu bế” Nói xong liền đón lấy Thông Nhi từ tay đại phu nhân “Này…muội muội…sao muội lại có thể như vậy…Thông Nhi, đến đây này” Hai người bắt đầu trình diễn một màn tranh đoạt.
“Sư phụ…hai người không chết…hu hu…con rất nhớ hai người…” Linh nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ngập nước, nàng thấy mà thật đau lòng.
Lộ Tùy Tâm đỡ Linh nhi dậy, “Ta cũng rất nhớ mọi người…”
…
Thông Nhi trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trong ba người, đại phu nhân, nhị phu nhân chỉ hận không thể dính Thông Nhi bên người để sở hữu riêng.
Tuy rằng vẻ mặt Thông Nhi có hơi bối rối nhưng thấy Lộ Tùy Tâm mỉm cười và khuôn mặt khích lệ của Dương Á Sơ thì không phản kháng gì.
“Ha ha, nào, để bá bá bế một cái” Nhiễm Thế Hùng cũng chuyển sang Thông Nhi, vươn tay về phía đại phu nhân.
“Lão gia, người phải cẩn thận một chút…” Đại phu nhân thận trọng nói.
“Đúng vậy, lão gia, sức của người đừng ôm gì nặng” Nhị phu nhân cũng nói, trên mặt hai người đều căng thẳng.
“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, nào, Thông Nhi, cho bá bá bế”
Vì vậy, biểu tình cam chịu không thể phản kháng của Thông Nhi khiến Lộ Tùy Tâm khẽ cười thành tiếng, tiểu tử này, chỉ e hôm nay sẽ bị ôm liên tiếp tới ngất đi mất.
“Oa, tới con tới con, cha, đưa Thông Nhi cho con…” Linh nhi lau sạch nước mắt rồi cũng gia nhập cuộc chiến tranh đoạt…
“Sư thúc, thẩm nương” Phương Mạc Ngôn tiến lên chắp tay thi lễ với hai người.
(Khụ, giờ mới ra được cái từ 婶娘: Thẩm nương, đúng không mọi người?)
“Sư thúc, thẩm thẩm, sau khi chúng ta nghe được tin tức thì kinh hãi đau buồn, giờ thấy sư thúc không có việc gì nữa, chúng ta cũng yên tâm” Nhiễm Lực xúc động nói. Mỗi khi nhớ tới sư thúc sắc mặt cha lại trở nên nặng trĩu, bọn họ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm tin tức về hai người.
…
Trong thư phòng, chỉ có Dương Á Sơ và Nhiễm Thế Hùng.
Nhiễm trang chủ nói muốn tổ chức tiệc chúc mừng, mời các môn phái nhân sĩ trên giang hồ nhưng bị Dương Á Sơ ngăn lại.
“Sư huynh, không cần đâu, sau này đệ cũng không hành tẩu trên giang hồ nữa, cứ để họ nghĩ đệ đã chết đi” Dương Á Sơ nhàn nhạt nói, sau này hắn chỉ cần nương tử và Thông Nhi. Chốn giang hồ thị phi đó không còn liên quan tới hắn nữa.
“Việc này…” Cẩn thận suy nghĩ một lát, cũng phải, không dính tới giang hồ cũng tốt.
“Vậy lần này sư đệ tới để uống rượu mừng của Linh nhi?”
Dương Á Sơ im lặng một lúc lâu mới quỳ xuống trước mặt Nhiễm Thế Hùng, “Lần này Á Sơ tới là muốn sư huynh trách phạt”
Nhiễm trang chủ cả kinh, liền bước lên đỡ Á Sơ dậy, “Sư đệ, đệ làm gì vậy? Chúng ta là huynh đệ có gì không thể nói sao?”
Trong mắt Dương Á Sơ khó nén nổi đau thương “Sư huynh, sư phụ đã tạ thế”
Lui về phía sau một bước, Nhiễm Thế Hùng khiếp sợ ngã ngồi lên mặt ghế, “Chuyện…chuyện gì đã xảy ra?”
“..” Dương Á Sơ từ từ kể lại chuyện sư phụ cứu hắn trên tuyết sơn.
Một lúc lâu sau…
“Sư huynh, đều do đệ…” “Sư đệ, đừng nói nữa, toàn bộ đều đã được định trước, có thể nhìn thấy đệ sống yên ổn, chắc sư phụ đã hoàn thành tâm nguyện, yên lòng nhắm mắt”
“Sư huynh…” Được rồi, đứng dậy đi!” Nhiễm Thế Hùng than nhẹ “Nếu sư phụ đã làm như vậy thì ta còn biết nói gì được? Có điều..”
“Có điều nghĩ đến việc lão nhân gia người cứ rời bỏ chúng ta như vậy, trong lòng ta rất khó chịu” Nhiễm Thế Hùng trầm trọng nói.
“Vậy sau này sư đệ có dự định gì không?” Nhiễm Thế Hùng quan tâm hỏi.
“Quay về kinh thành hỏi thăm sức khỏe gia phụ, rồi sẽ ở ẩn trong núi”
“Dương lão gia vẫn chưa biết đệ còn sống sao?” Nhiễm trang chủ kinh ngạc.
“Đúng vậy”
“…Sư đệ, nghe sư huynh nói này, mau quay về kinh thành đi, đừng để lão nhân gia đau lòng”
“Chờ đại hôn của Linh nhi kết thúc, đệ sẽ về kinh thành.”
…
“Sư phụ, con không biết phải làm thế nào nữa?” Trong một phòng khác, Linh nhi kéo lấy Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi thật lâu, thở dài trong lòng, “Linh nhi”
“Dạ?”
“Con yêu Phương Mạc Ngôn” Vài năm không gặp, Linh nhi đã không còn là Linh nhi ngây thơ vô tư trước kia nữa, Linh nhi hiện tại đã biết cân nhắc mọi việc, biết phân tích sự tình.
“Con biết” Linh nhi gục đầu xuống, khẽ nói.
“Nếu như…ta nói là nếu như, con biết người Phương Mạc Ngôn yêu không phải là con, con vẫn muốn lấy cậu ta sao?” Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Linh nhi hỏi.
Trên mặt Linh nhi có chút do dự, “Việc đó…” Nếu sư huynh không yêu nàng, nàng còn muốn lấy sư huynh không? Linh nhi tự hỏi trong lòng.
Lộ Tùy Tâm không lên tiếng, chờ đáp án mà nàng muốn từ Linh nhi, thật ra không chỉ có một con đường, quan trọng là người ta lựa chọn đi thế nào mà thôi. Nếu đáp án đúng như suy nghĩ của nàng thì có lẽ nên khuyên Linh nhi hủy bỏ hôn ước này, tình cảm của Phương Mạc Ngôn cũng không phải là yêu. Nhưng tình cảm sao có thể nói trước được? Cho nên vấn đề mấu chốt phải để chính Linh nhi tìm ra, để con bé suy nghĩ thông suốt sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn…
“Suy nghĩ vấn đề này cho kĩ, đáp án ở trong lòng con” Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi yên lặng, mỉm cười. Mở cửa đi ra bên ngoài, nàng phải đi giải cứu Thông Nhi đây. Ha ha, chắc bị một đám người tranh nhau bế…
Thông Nhi thích dính lấy cha nó, thích tới mức không cần tới mẹ là nàng nữa.
Cũng chỉ vì Dương Á Sơ biểu diễn nhào lộn trước mặt thẳng bé, không phải, là võ công mới đúng, hại Thông Nhi lập tức mê mẩn quên cả việc vốn dĩ thằng bé đang bài xích cha nó. Đúng là thay đổi kì lạ.
Đi tới hậu hoa viên, Lộ Tùy Tâm cảm giác mình như đang nằm mơ, quả thật không giống sự thật…Mất đi mới càng thêm quý trọng. Hiện giờ nàng chỉ nghĩ tới một cuộc sống bình thường bên tướng công…
Lộ Tùy Tâm đang suy nghĩ nên không chú ý tới một bóng người phía xa xa đang xúc động.
Nhiễm Lượng không thể tin được bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, đó là thẩm nương sao? Hôm nay hắn về phủ thì nghe nói sư thúc đưa thẩm nương trở về. Hắn gần như chạy như điên tới phòng Linh nhi, hắn không hiểu sao mấy năm qua trong tim lại khắc sâu hình bóng nàng đến vậy?
Có lúc nhớ tới việc nàng đã rời khỏi thế gian, trong lòng hắn lại phiền muộn mất mát…
Giờ nhìn nàng đứng ở bụi hoa, khóe miệng hắn mới mỉm cười, nụ cười tinh quái, nàng còn sống! Thật là tốt!
“Thẩm… nương…”
Lộ Tùy Tâm nhìn lại, nam tử phía trước có vài phần giống với Linh nhi, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen mang theo ý cười tinh nghịch, đôi mày rậm phi dương, cả người tràn ngập khí thế.
“Cậu là…Nhiễm Lượng?” Ba năm đã làm thay đổi thật nhiều người, trong trí nhớ của nàng, lúc đó Nhiễm Lượng chỉ là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, giờ đã là nam tử hán rồi.
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, trên mặt Nhiễm Lượng lại càng phát ra ánh sáng rực rỡ “Hì, thẩm nương vẫn còn nhớ ta, thật là vui quá”
Lộ Tùy Tâm nhướn mi, tiểu tử này đúng là khác nhiều so với ba năm trước, ngay cả giọng nói cũng trầm hẳn.
Điềm tĩnh hơn trước kia, không còn kích động, nhưng sức sống vẫn tỏa ra bốn phía…
“Ha ha, đương nhiên là nhớ rồi, bây giờ có sợ Linh nhi nữa không?”
Trên trán Nhiễm Lượng nổi lên vệt đen rõ ràng “Hóa ra người chỉ nhớ việc Linh nhi bắt nạt ta?”
“Ha ha, cậu đã trưởng thành rồi”
Nhiễm Lương lườm nàng một cái, “Người cũng chỉ hơn ta có vài tuổi thôi”
Vài tuổi? Trước khi tới đây nàng đã hai bảy tuổi, qua bốn, năm năm rồi, giờ chắc đã ba mươi mấy tuổi, so với bọn họ mới là thiếu niên hai mươi tuổi đầu, nàng cảm giác mình già thật rồi.
“Nương tử” Dương Á Sơ đi tới ôm nhẹ lấy nàng, “Đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt nhìn Nhiễm Lượng, nhướn mày “Nhiễm Lượng?”
“Hì hì, sư thúc.” Nhiễm Lượng đi lên hành lễ với hai người “Ta biết sư thúc sẽ không chết mà..”
“Thật nhanh quá” Chớp mắt từ một thiếu niên lúc đó đã thở thành nam tử cao lớn, cúi người trao đổi ánh mắt với Lộ Tùy Tâm, trong mắt mỗi người đều nhận thấy thời gian thoáng qua như một giấc mộng.
Nhiễm Lượng thấy hai người họ dựa vào nhau thân mật cũng xoay người yên lặng rời đi.
Lộ Tùy Tâm dựa đầu vào ngực hắn, cúi đầu hỏi, “Chàng đi nói chuyện với sư huynh à?” “Ừ, suy huynh nói chúng ta mau trở về thăm cha” Hắn cũng nghĩ tới vấn đề này từ lâu.
“Vậy ngày mai chúng ta lên đường” Đã tới Vô Vân sơn trang báo bình an rồi, cũng nên đi thôi.
“Ta cũng nghĩ như vậy, Thông Nhi đâu?” Tên tiểu tử này mà lại không quấn lấy mẹ nó ư?
“Ha ha, giờ thẳng bé trở thành mục tiêu tranh đoạt của các sư tẩu rồi.” Ai thắng mới được bế thằng bé.
“Ha ha, vẻ mặt Thông Nhi nhất định là rất khốn khổ” Nghĩ tới Thông Nhi Dương Á Sơ trở nên hưng phấn, thật là một đứa bé thông minh.
“Nàng nói xem ta có nên dạy thằng bé võ công không?” Từ sau khi hắn biểu diễn võ công để dụ Thông Nhi ăn cơm xong, trong mắt tiểu gia hỏa kia sáng lên say mê, giờ hắn nói cái gì thằng bé cũng nghe.
“Chàng nghĩ thế nào?” Nếu như thằng bé thật sự có hứng thú thì cũng có thể, sau này nó đơn độc nàng cũng yên tâm.
“Phải học” Hắn có thể bảo vệ thằng bé lớn lên không gặp bất kì nguy hiểm nào, nhưng sau khi trưởng thành nó sẽ tách khỏi hắn, nên hắn mong thằng bé cũng có đủ năng lực để bảo vệ bản thân.
“Việc này chàng hỏi thằng bé trước đi, xem nó có hứng thú học không” Thấy bộ dạng si mê của Thông Nhi khi nhìn cha thì nàng biết nhất định Thông Nhi sẽ muốn học.
“Hỏi thằng bé?” Dương Á Sơ kinh ngạc nhìn nương tử nhà hắn, Thông Nhi còn nhỏ như vậy có thể hỏi ý kiến được sao?
Lộ Tùy Tâm nghiêm túc gật đấu, “Sau này bất luận có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của Thông Nhi, xem thằng bé có bằng lòng hay không, không nên ép nó làm một việc không muốn làm”
“Vậy…sẽ biến thằng bé thành ngựa hoang mất”
“Không phải, ý của ta là hỏi trước ý kiến của nó, nếu đồng ý thì mới tiếp tục làm theo ý chàng”
“Ý của ta?”
“Đúng vậy, chàng dạy không chỉ có võ công mà còn rèn luyện kiên trì và bền bỉ” Lộ Tùy Tâm cũng nhướn mày.
“…” Dương Á Sơ suy nghĩ thật lâu trên mặt mới lộ ra ý cười, con trai, con có một người mẹ thật lợi hại, trước tiên phải hỏi Thông Nhi, nếu nó đồng ý thì hắn mới dạy, trong quá trình theo học lòng kiên trì thì còn phải để thằng bé học được sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc thật kĩ trong lòng trước mới được quyết định, bởi quyết định xong sẽ giữ vững ý kiến, sẽ học được rất nhiều thứ bổ ích.
“Nương tử…”
“Hử?”
“Ta rất mong chờ được nhìn thấy tương lai của Thông Nhi” Kết hợp ưu điểm của nàng và hắn, lại có một người mẹ thông minh nhất thiên hạ. Sau này Thông Nhi sẽ thế nào đây?
Lộ Tùy Tâm nhướn mày “Ta chỉ hy vọng thằng bé có thể lớn lên vui vẻ” Cũng không mong nó thành nhân tài gì cả.
“Được” Hắn sẽ che chở cho cuộc sống bình yên của hai mẹ con nàng.
“Mẹ…” Viền mắt Thông Nhi đỏ hoe, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Linh nhi chạy tới ôm chân Lộ Tùy Tâm, cậu bé bị những người đó ôm tới phát sợ, người nào cũng muốn tranh lấy cậu bé để ôm.
“Mẹ…”
“Ha ha, Thông Nhi” Lộ Tùy Tâm ôm lấy Thông Nhi, lau nước mắt cho thằng bé, lâu như vậy mà tiểu tử này vẫn kiên trì được, cũng không tệ lắm.
“Nào, để cha bế, Thông Nhi, khi nào con trưởng thành, mẹ mà bế Thông Nhi sẽ mệt lắm, về sau để cha bế cho” Dương Á Sơ vươn tay về phía Thông Nhi.
Thông Nhi tiến vào lòng cha “Cha không mệt ạ?”
Dương Á Sơ chăm chú nhìn Thông Nhi, “Con có muốn biết tại sao cha lại không mệt không?” Hắn dụ dỗ.
“Có ạ.” Thông Nhi mong được nghe nhanh nhanh chút.
“Bởi vì cha có võ công, còn mẹ không có, cho nên mẹ sẽ mệt, cha sẽ không mệt”
“Võ công…” Nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn Dương Á Sơ.
“Đúng, là thứ tối hôm qua cha đã cho con xem đó”
Hai con mắt tròn vo lập tức phát sáng, “Võ công…”
“Đúng vậy, cha còn có thể bay, bay như chú chim nhỏ vậy, cha mang theo Thông Nhi đi bay được không?” Vẫn tiếp tục dụ dỗ thỏ trắng ngây thơ không biết gì.
“Có ạ, bay…”
Dương Á Sơ đắc ý nhìn Lộ Tùy Tâm, chiêu này có lợi hại không? Dụ tiểu tử này có ý muốn học, sao phải sợ thằng bé không học?
Lộ Tùy Tâm ho nhẹ cố nén cười lại, nhưng khuôn mặt co rúm đã tiết lộ tất cả, ba năm nuôi dưỡng không ngờ chốc lát đã bị cha nó dụ đi học võ.
“Vậy con ôm chặt lấy cha nào” Vừa nói xong thì thân thể đã như đại bàng tung cánh bay giữa không trung trong hoa viên.
“Oa…bay bay…bay…cha…” Quả nhiên Thông Nhi không sợ chút nào hết, chỉ hưng phấn hét lên trong lòng cha cậu bé.
“Sư phụ, người thật hạnh phúc” Linh nhi thấy hai cha con trên trời thì kéo Lộ Tùy Tâm ngồi xuống bên trong đình, ngưỡng mộ nói, nàng và đại sư huynh có thể hạnh phúc như vậy không?
“Linh nhi, con đường hạnh phúc là do ta tự mình đi, hạnh phúc của ta cũng phải trải qua biết bao gian khổ mới có được” Nỗi khổ cực của nàng và hắn chỉ có ông trời mới biết được.
“Hạnh phúc là do con tự mình đi?”
“Ừ, ta chỉ muốn nói với con, hãy làm theo những gì con tim mách bảo”
Ánh mắt nhìn về phía hai cha con đang bay trên không trung, Lộ Tùy Tâm mỉm cười hạnh phúc.
Chuyển ngữ: Miki
Trong hậu hoa viên của Vô Vân sơn trang
“Sư huynh…” Huynh thật sự yêu ta sao? Linh nhi mở to mai hắn nhìn chằm chằm vào Phương Mạc Ngôn. Trong lòng muốn nói thế nhưng lại không cách nào thốt lên nổi. Nàng sợ…nàng sợ sự lưỡng lự của hắn…sợ sự trầm mặc của hắn…càng sợ hắn sẽ lừa dối nàng…
Lễ thành thân càng gần thì nàng lại càng hoang mang! Nàng không biết sao mình lại như vậy nữa?
Nhưng…sư huynh đã thật sự thay đổi, Phương Mạc Ngôn trước kia chững chạc mà trầm mặc, như bản sao của đại ca. Nhưng bắt đầu từ khi nào? Hắn thay đổi, là từ ba năm trước khi nghe tin sư thúc gặp chuyện, cha phái hắn tới kinh thành tìm hiểu tin tức, sau khi trở về sư huynh đã thay đổi, trở nên càng trầm mặc hơn, nhưng tình cảm của nàng lại càng lúc càng sâu đậm.
Nữ tử đã từng khiến nàng ngưỡng mộ, nữ tử khiến nàng tâm phục khẩu phục gọi là sư phụ nói tình cảm của nàng với sư huynh có thể chỉ là tình huynh muội, để nàng phải phân chia rõ ràng…
Hiện tại tuổi nàng đã lớn hơn so với các tiểu thư bình thường, đã qua tuổi lấy chồng. Nhưng nàng vẫn không muốn gả đi, đơn giản là nàng còn muốn làm rõ xem rốt cuộc tình cảm của nàng đối với hắn là gì?
Nàng thích sự chững chạc của sư huynh mà nàng không có, nàng thích cảm giác được hắn chiều chuộng che chở. Từ bé đã vậy rồi.
Nhưng ba năm trước sau khi nghe tin sư thúc bọn họ gặp nạn, nàng đã sụp đổ, khóc tới chết đi sống lại…
Một lần lúc sư huynh an ủi ôm nhẹ nàng vào lòng đã khiến nàng rung động. Nàng có cảm giác an toàn trong ngực hắn…thời khắc đó nàng đã yêu nam tử đang ôm nàng che chở kia.
“Linh nhi?” Phương Mạc Ngôn thấy Linh nhi ngây ra thì khẽ gọi. Trong đầu hiện lên chút lưỡng lự, thật sự có thể không? Lấy Linh nhi, hắn thật sự có thể đem lại hạnh phúc cho muội ấy không? Nhưng tại sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẫm lệ? Dung nhan kiêu ngạo lại đang lặng lẽ rơi lệ?
Cách đó không xa Nhiễm Lực nhìn thấy cảnh hai người đều đang xuất thần…
Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, với chuyện tình cảm người ngoài cuộc không cách nào có thể giúp được, một người là muội muội hắn, một người là sư huynh hắn coi như huynh ruột. Hắn chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
“Đi thôi, haizz…” Đại phu nhân cũng thở dài, người tinh ý đều nhận ra được bầu không khí khác thường giữa hai người. Nhưng là người làm mẹ, bà biết Linh nhi có tình cảm với Phương Mạc Ngôn…Cũng bởi vì bà hiểu Mạc Ngôn, chỉ cần nó lấy Linh nhi thì nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, cho dù nó không yêu Linh nhi cũng có thể chung sống.
“Mẹ, làm vậy có thật sự tốt không?” Nhiễm Lực là đại thiếu gia của Vô Vân sơn trang, từ nhỏ đã đi theo cha hắn. Đương nhiên so với hắn thì cha điềm tĩnh trang nghiêm hơn. Cho nên thời gian hắn ở Vô Vân sơn trang không nhiều, trong một năm thì đã hơn nửa là ở bên ngoài xử lý mọi việc, giờ cũng là vì hôn sự của Linh nhi nên mới gấp rút trở về.
“Thuận theo…”
“Đại phu…phu nhân…phu nhân” Một người có dáng dấp nô bộc chạy thật nhanh tới hoa viên.
Cắt ngang câu nói của Đại phu nhân cũng làm hai người đang ngây ra bừng tỉnh lại.
“Có chuyện gì vậy?” Phương Mạc Ngôn và Linh nhi cũng đã đi tới.
“Đại..lão…lão gia nói người tới đại sảnh” Ổn định hơi thở xong mới nói ra.
“Đại sảnh? Có chuyện gì sao?” Nhiễm Lực nói.
“Dạ không biết, lão gia không nói, là nhị phu nhân sai tiểu nhân tới mời đại phu nhân và tiểu thư Linh nhi tới, nói là có ngạc nhiên lớn”
“Ngạc nhiên lớn, lão gia không nói gì ư?” Đại nhu nhân và mấy người đều vận khinh công đi tới đại sảnh ở phía trước.
Trong đại sảnh
Nhiễm Thế Hùng trợn mắt há miệng nhìn người phía trước, đó….đó…
Sắc mặt nhị phu nhân cũng khiếp sợ y hệt, “Thật không thể ngờ…thật không thể ngờ…ông trời đã bảo vệ sư đệ…”
Dương Á Sơ bế Thông Nhi trong tay, bên cạnh là Lộ Tùy Tâm, một nhà ba người đứng trước đại sảnh thấy vẻ mặt mọi người đều kích động thì cảm thấy bối rối.
“Sao thế? Có…” Còn chưa nói xong thì thiếu chút nữa cằm của đại phu nhân đã rớt xuống đất, không thể phát âm nổi.
Mấy người Linh nhi nhìn xong thoáng chốc đều im lặng…
Nước mắt Linh nhi rơi xuống mặt đất kêu “tách tách”. Một lúc sau mới có cảm giác, chạy vào lòng Lộ Tùy Tâm, ôm Lộ Tùy Tâm mà khóc òa “Hu..hu hu hu…sư phụ…”
Mắt đại phu nhân cũng đã ươn ướt, lấy khăn lau khóe mắt. “Ta đã nói sư đệ là người có phúc mà…”
“Sư huynh, hai vị sư tẩu, đã để mọi người lo lắng rồi” Dương Á Sơ ngẩng đầu lên, khuôn mặt mỉm cười.
“Tùy Tâm đã để sư huynh, sư tẩu phải lo lắng, thật là có lỗi” Lộ Tùy Tâm cũng áy náy nói với mọi người.
“Sư đệ…đệ muội…” Nhiễm trang chủ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì thân thể chấn động, không nói được lời nào chỉ đi lên phía trước, quan sát thật kĩ Dương Á Sơ, “Trở về là tốt rồi.”
“Hu hu…” Linh nhi ôm chặt lấy người trước mắt, nước mắt không kìm nén được rơi trên người Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm xúc động, vươn tay vỗ nhẹ lên người Linh nhi..”Linh nhi, đừng khóc nữa”
“Cha…” Thông Nhi thấy Linh nhi khóc nức nở trong ngực Tùy Tâm thì hơi lo lắng nhìn Dương Á Sơ.
“Thông Nhi, gọi bá phụ, bá mẫu đi” Dương Á Sơ dịu dàng ra hiệu cho Thông Nhi.
Thông Nhi nhìn Lộ Tùy Tâm rồi nhìn sang Dương Á Sơ, giọng nói trẻ con vang lên trong đại sảnh, “Bá bá..”
“Oa..đứa bé thật đáng yêu, cứ như khuôn mẫu của sư đệ vậy” Đại phu nhân, nhị phu nhân tiến lên đùa với Thông Nhi.
“Nào, để bá mẫu bế con một cái” Đại phu nhân bắt đầu.
Bế đứa nhỏ tuấn tú, đại phu nhân cười vui vẻ “Con tên là gì?” Nhị phu nhân cũng vây quanh.
“Thông Nhi ạ” Giọng nói non nớt trả lời, lập tức khiến nhị nhân tan chảy “Trời ạ, thật đáng yêu, giọng nói này đúng là ngọt..nào..để bá mẫu bế” Nói xong liền đón lấy Thông Nhi từ tay đại phu nhân “Này…muội muội…sao muội lại có thể như vậy…Thông Nhi, đến đây này” Hai người bắt đầu trình diễn một màn tranh đoạt.
“Sư phụ…hai người không chết…hu hu…con rất nhớ hai người…” Linh nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ngập nước, nàng thấy mà thật đau lòng.
Lộ Tùy Tâm đỡ Linh nhi dậy, “Ta cũng rất nhớ mọi người…”
…
Thông Nhi trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trong ba người, đại phu nhân, nhị phu nhân chỉ hận không thể dính Thông Nhi bên người để sở hữu riêng.
Tuy rằng vẻ mặt Thông Nhi có hơi bối rối nhưng thấy Lộ Tùy Tâm mỉm cười và khuôn mặt khích lệ của Dương Á Sơ thì không phản kháng gì.
“Ha ha, nào, để bá bá bế một cái” Nhiễm Thế Hùng cũng chuyển sang Thông Nhi, vươn tay về phía đại phu nhân.
“Lão gia, người phải cẩn thận một chút…” Đại phu nhân thận trọng nói.
“Đúng vậy, lão gia, sức của người đừng ôm gì nặng” Nhị phu nhân cũng nói, trên mặt hai người đều căng thẳng.
“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, nào, Thông Nhi, cho bá bá bế”
Vì vậy, biểu tình cam chịu không thể phản kháng của Thông Nhi khiến Lộ Tùy Tâm khẽ cười thành tiếng, tiểu tử này, chỉ e hôm nay sẽ bị ôm liên tiếp tới ngất đi mất.
“Oa, tới con tới con, cha, đưa Thông Nhi cho con…” Linh nhi lau sạch nước mắt rồi cũng gia nhập cuộc chiến tranh đoạt…
“Sư thúc, thẩm nương” Phương Mạc Ngôn tiến lên chắp tay thi lễ với hai người.
(Khụ, giờ mới ra được cái từ 婶娘: Thẩm nương, đúng không mọi người?)
“Sư thúc, thẩm thẩm, sau khi chúng ta nghe được tin tức thì kinh hãi đau buồn, giờ thấy sư thúc không có việc gì nữa, chúng ta cũng yên tâm” Nhiễm Lực xúc động nói. Mỗi khi nhớ tới sư thúc sắc mặt cha lại trở nên nặng trĩu, bọn họ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm tin tức về hai người.
…
Trong thư phòng, chỉ có Dương Á Sơ và Nhiễm Thế Hùng.
Nhiễm trang chủ nói muốn tổ chức tiệc chúc mừng, mời các môn phái nhân sĩ trên giang hồ nhưng bị Dương Á Sơ ngăn lại.
“Sư huynh, không cần đâu, sau này đệ cũng không hành tẩu trên giang hồ nữa, cứ để họ nghĩ đệ đã chết đi” Dương Á Sơ nhàn nhạt nói, sau này hắn chỉ cần nương tử và Thông Nhi. Chốn giang hồ thị phi đó không còn liên quan tới hắn nữa.
“Việc này…” Cẩn thận suy nghĩ một lát, cũng phải, không dính tới giang hồ cũng tốt.
“Vậy lần này sư đệ tới để uống rượu mừng của Linh nhi?”
Dương Á Sơ im lặng một lúc lâu mới quỳ xuống trước mặt Nhiễm Thế Hùng, “Lần này Á Sơ tới là muốn sư huynh trách phạt”
Nhiễm trang chủ cả kinh, liền bước lên đỡ Á Sơ dậy, “Sư đệ, đệ làm gì vậy? Chúng ta là huynh đệ có gì không thể nói sao?”
Trong mắt Dương Á Sơ khó nén nổi đau thương “Sư huynh, sư phụ đã tạ thế”
Lui về phía sau một bước, Nhiễm Thế Hùng khiếp sợ ngã ngồi lên mặt ghế, “Chuyện…chuyện gì đã xảy ra?”
“..” Dương Á Sơ từ từ kể lại chuyện sư phụ cứu hắn trên tuyết sơn.
Một lúc lâu sau…
“Sư huynh, đều do đệ…” “Sư đệ, đừng nói nữa, toàn bộ đều đã được định trước, có thể nhìn thấy đệ sống yên ổn, chắc sư phụ đã hoàn thành tâm nguyện, yên lòng nhắm mắt”
“Sư huynh…” Được rồi, đứng dậy đi!” Nhiễm Thế Hùng than nhẹ “Nếu sư phụ đã làm như vậy thì ta còn biết nói gì được? Có điều..”
“Có điều nghĩ đến việc lão nhân gia người cứ rời bỏ chúng ta như vậy, trong lòng ta rất khó chịu” Nhiễm Thế Hùng trầm trọng nói.
“Vậy sau này sư đệ có dự định gì không?” Nhiễm Thế Hùng quan tâm hỏi.
“Quay về kinh thành hỏi thăm sức khỏe gia phụ, rồi sẽ ở ẩn trong núi”
“Dương lão gia vẫn chưa biết đệ còn sống sao?” Nhiễm trang chủ kinh ngạc.
“Đúng vậy”
“…Sư đệ, nghe sư huynh nói này, mau quay về kinh thành đi, đừng để lão nhân gia đau lòng”
“Chờ đại hôn của Linh nhi kết thúc, đệ sẽ về kinh thành.”
…
“Sư phụ, con không biết phải làm thế nào nữa?” Trong một phòng khác, Linh nhi kéo lấy Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi thật lâu, thở dài trong lòng, “Linh nhi”
“Dạ?”
“Con yêu Phương Mạc Ngôn” Vài năm không gặp, Linh nhi đã không còn là Linh nhi ngây thơ vô tư trước kia nữa, Linh nhi hiện tại đã biết cân nhắc mọi việc, biết phân tích sự tình.
“Con biết” Linh nhi gục đầu xuống, khẽ nói.
“Nếu như…ta nói là nếu như, con biết người Phương Mạc Ngôn yêu không phải là con, con vẫn muốn lấy cậu ta sao?” Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Linh nhi hỏi.
Trên mặt Linh nhi có chút do dự, “Việc đó…” Nếu sư huynh không yêu nàng, nàng còn muốn lấy sư huynh không? Linh nhi tự hỏi trong lòng.
Lộ Tùy Tâm không lên tiếng, chờ đáp án mà nàng muốn từ Linh nhi, thật ra không chỉ có một con đường, quan trọng là người ta lựa chọn đi thế nào mà thôi. Nếu đáp án đúng như suy nghĩ của nàng thì có lẽ nên khuyên Linh nhi hủy bỏ hôn ước này, tình cảm của Phương Mạc Ngôn cũng không phải là yêu. Nhưng tình cảm sao có thể nói trước được? Cho nên vấn đề mấu chốt phải để chính Linh nhi tìm ra, để con bé suy nghĩ thông suốt sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn…
“Suy nghĩ vấn đề này cho kĩ, đáp án ở trong lòng con” Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi yên lặng, mỉm cười. Mở cửa đi ra bên ngoài, nàng phải đi giải cứu Thông Nhi đây. Ha ha, chắc bị một đám người tranh nhau bế…
Thông Nhi thích dính lấy cha nó, thích tới mức không cần tới mẹ là nàng nữa.
Cũng chỉ vì Dương Á Sơ biểu diễn nhào lộn trước mặt thẳng bé, không phải, là võ công mới đúng, hại Thông Nhi lập tức mê mẩn quên cả việc vốn dĩ thằng bé đang bài xích cha nó. Đúng là thay đổi kì lạ.
Đi tới hậu hoa viên, Lộ Tùy Tâm cảm giác mình như đang nằm mơ, quả thật không giống sự thật…Mất đi mới càng thêm quý trọng. Hiện giờ nàng chỉ nghĩ tới một cuộc sống bình thường bên tướng công…
Lộ Tùy Tâm đang suy nghĩ nên không chú ý tới một bóng người phía xa xa đang xúc động.
Nhiễm Lượng không thể tin được bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, đó là thẩm nương sao? Hôm nay hắn về phủ thì nghe nói sư thúc đưa thẩm nương trở về. Hắn gần như chạy như điên tới phòng Linh nhi, hắn không hiểu sao mấy năm qua trong tim lại khắc sâu hình bóng nàng đến vậy?
Có lúc nhớ tới việc nàng đã rời khỏi thế gian, trong lòng hắn lại phiền muộn mất mát…
Giờ nhìn nàng đứng ở bụi hoa, khóe miệng hắn mới mỉm cười, nụ cười tinh quái, nàng còn sống! Thật là tốt!
“Thẩm… nương…”
Lộ Tùy Tâm nhìn lại, nam tử phía trước có vài phần giống với Linh nhi, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen mang theo ý cười tinh nghịch, đôi mày rậm phi dương, cả người tràn ngập khí thế.
“Cậu là…Nhiễm Lượng?” Ba năm đã làm thay đổi thật nhiều người, trong trí nhớ của nàng, lúc đó Nhiễm Lượng chỉ là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, giờ đã là nam tử hán rồi.
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, trên mặt Nhiễm Lượng lại càng phát ra ánh sáng rực rỡ “Hì, thẩm nương vẫn còn nhớ ta, thật là vui quá”
Lộ Tùy Tâm nhướn mi, tiểu tử này đúng là khác nhiều so với ba năm trước, ngay cả giọng nói cũng trầm hẳn.
Điềm tĩnh hơn trước kia, không còn kích động, nhưng sức sống vẫn tỏa ra bốn phía…
“Ha ha, đương nhiên là nhớ rồi, bây giờ có sợ Linh nhi nữa không?”
Trên trán Nhiễm Lượng nổi lên vệt đen rõ ràng “Hóa ra người chỉ nhớ việc Linh nhi bắt nạt ta?”
“Ha ha, cậu đã trưởng thành rồi”
Nhiễm Lương lườm nàng một cái, “Người cũng chỉ hơn ta có vài tuổi thôi”
Vài tuổi? Trước khi tới đây nàng đã hai bảy tuổi, qua bốn, năm năm rồi, giờ chắc đã ba mươi mấy tuổi, so với bọn họ mới là thiếu niên hai mươi tuổi đầu, nàng cảm giác mình già thật rồi.
“Nương tử” Dương Á Sơ đi tới ôm nhẹ lấy nàng, “Đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt nhìn Nhiễm Lượng, nhướn mày “Nhiễm Lượng?”
“Hì hì, sư thúc.” Nhiễm Lượng đi lên hành lễ với hai người “Ta biết sư thúc sẽ không chết mà..”
“Thật nhanh quá” Chớp mắt từ một thiếu niên lúc đó đã thở thành nam tử cao lớn, cúi người trao đổi ánh mắt với Lộ Tùy Tâm, trong mắt mỗi người đều nhận thấy thời gian thoáng qua như một giấc mộng.
Nhiễm Lượng thấy hai người họ dựa vào nhau thân mật cũng xoay người yên lặng rời đi.
Lộ Tùy Tâm dựa đầu vào ngực hắn, cúi đầu hỏi, “Chàng đi nói chuyện với sư huynh à?” “Ừ, suy huynh nói chúng ta mau trở về thăm cha” Hắn cũng nghĩ tới vấn đề này từ lâu.
“Vậy ngày mai chúng ta lên đường” Đã tới Vô Vân sơn trang báo bình an rồi, cũng nên đi thôi.
“Ta cũng nghĩ như vậy, Thông Nhi đâu?” Tên tiểu tử này mà lại không quấn lấy mẹ nó ư?
“Ha ha, giờ thẳng bé trở thành mục tiêu tranh đoạt của các sư tẩu rồi.” Ai thắng mới được bế thằng bé.
“Ha ha, vẻ mặt Thông Nhi nhất định là rất khốn khổ” Nghĩ tới Thông Nhi Dương Á Sơ trở nên hưng phấn, thật là một đứa bé thông minh.
“Nàng nói xem ta có nên dạy thằng bé võ công không?” Từ sau khi hắn biểu diễn võ công để dụ Thông Nhi ăn cơm xong, trong mắt tiểu gia hỏa kia sáng lên say mê, giờ hắn nói cái gì thằng bé cũng nghe.
“Chàng nghĩ thế nào?” Nếu như thằng bé thật sự có hứng thú thì cũng có thể, sau này nó đơn độc nàng cũng yên tâm.
“Phải học” Hắn có thể bảo vệ thằng bé lớn lên không gặp bất kì nguy hiểm nào, nhưng sau khi trưởng thành nó sẽ tách khỏi hắn, nên hắn mong thằng bé cũng có đủ năng lực để bảo vệ bản thân.
“Việc này chàng hỏi thằng bé trước đi, xem nó có hứng thú học không” Thấy bộ dạng si mê của Thông Nhi khi nhìn cha thì nàng biết nhất định Thông Nhi sẽ muốn học.
“Hỏi thằng bé?” Dương Á Sơ kinh ngạc nhìn nương tử nhà hắn, Thông Nhi còn nhỏ như vậy có thể hỏi ý kiến được sao?
Lộ Tùy Tâm nghiêm túc gật đấu, “Sau này bất luận có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của Thông Nhi, xem thằng bé có bằng lòng hay không, không nên ép nó làm một việc không muốn làm”
“Vậy…sẽ biến thằng bé thành ngựa hoang mất”
“Không phải, ý của ta là hỏi trước ý kiến của nó, nếu đồng ý thì mới tiếp tục làm theo ý chàng”
“Ý của ta?”
“Đúng vậy, chàng dạy không chỉ có võ công mà còn rèn luyện kiên trì và bền bỉ” Lộ Tùy Tâm cũng nhướn mày.
“…” Dương Á Sơ suy nghĩ thật lâu trên mặt mới lộ ra ý cười, con trai, con có một người mẹ thật lợi hại, trước tiên phải hỏi Thông Nhi, nếu nó đồng ý thì hắn mới dạy, trong quá trình theo học lòng kiên trì thì còn phải để thằng bé học được sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc thật kĩ trong lòng trước mới được quyết định, bởi quyết định xong sẽ giữ vững ý kiến, sẽ học được rất nhiều thứ bổ ích.
“Nương tử…”
“Hử?”
“Ta rất mong chờ được nhìn thấy tương lai của Thông Nhi” Kết hợp ưu điểm của nàng và hắn, lại có một người mẹ thông minh nhất thiên hạ. Sau này Thông Nhi sẽ thế nào đây?
Lộ Tùy Tâm nhướn mày “Ta chỉ hy vọng thằng bé có thể lớn lên vui vẻ” Cũng không mong nó thành nhân tài gì cả.
“Được” Hắn sẽ che chở cho cuộc sống bình yên của hai mẹ con nàng.
“Mẹ…” Viền mắt Thông Nhi đỏ hoe, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Linh nhi chạy tới ôm chân Lộ Tùy Tâm, cậu bé bị những người đó ôm tới phát sợ, người nào cũng muốn tranh lấy cậu bé để ôm.
“Mẹ…”
“Ha ha, Thông Nhi” Lộ Tùy Tâm ôm lấy Thông Nhi, lau nước mắt cho thằng bé, lâu như vậy mà tiểu tử này vẫn kiên trì được, cũng không tệ lắm.
“Nào, để cha bế, Thông Nhi, khi nào con trưởng thành, mẹ mà bế Thông Nhi sẽ mệt lắm, về sau để cha bế cho” Dương Á Sơ vươn tay về phía Thông Nhi.
Thông Nhi tiến vào lòng cha “Cha không mệt ạ?”
Dương Á Sơ chăm chú nhìn Thông Nhi, “Con có muốn biết tại sao cha lại không mệt không?” Hắn dụ dỗ.
“Có ạ.” Thông Nhi mong được nghe nhanh nhanh chút.
“Bởi vì cha có võ công, còn mẹ không có, cho nên mẹ sẽ mệt, cha sẽ không mệt”
“Võ công…” Nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn Dương Á Sơ.
“Đúng, là thứ tối hôm qua cha đã cho con xem đó”
Hai con mắt tròn vo lập tức phát sáng, “Võ công…”
“Đúng vậy, cha còn có thể bay, bay như chú chim nhỏ vậy, cha mang theo Thông Nhi đi bay được không?” Vẫn tiếp tục dụ dỗ thỏ trắng ngây thơ không biết gì.
“Có ạ, bay…”
Dương Á Sơ đắc ý nhìn Lộ Tùy Tâm, chiêu này có lợi hại không? Dụ tiểu tử này có ý muốn học, sao phải sợ thằng bé không học?
Lộ Tùy Tâm ho nhẹ cố nén cười lại, nhưng khuôn mặt co rúm đã tiết lộ tất cả, ba năm nuôi dưỡng không ngờ chốc lát đã bị cha nó dụ đi học võ.
“Vậy con ôm chặt lấy cha nào” Vừa nói xong thì thân thể đã như đại bàng tung cánh bay giữa không trung trong hoa viên.
“Oa…bay bay…bay…cha…” Quả nhiên Thông Nhi không sợ chút nào hết, chỉ hưng phấn hét lên trong lòng cha cậu bé.
“Sư phụ, người thật hạnh phúc” Linh nhi thấy hai cha con trên trời thì kéo Lộ Tùy Tâm ngồi xuống bên trong đình, ngưỡng mộ nói, nàng và đại sư huynh có thể hạnh phúc như vậy không?
“Linh nhi, con đường hạnh phúc là do ta tự mình đi, hạnh phúc của ta cũng phải trải qua biết bao gian khổ mới có được” Nỗi khổ cực của nàng và hắn chỉ có ông trời mới biết được.
“Hạnh phúc là do con tự mình đi?”
“Ừ, ta chỉ muốn nói với con, hãy làm theo những gì con tim mách bảo”
Ánh mắt nhìn về phía hai cha con đang bay trên không trung, Lộ Tùy Tâm mỉm cười hạnh phúc.