Thất phu nhân

Chương 115-1: Kết truyện

Tác giả: Lạc Tùy Tâm
Chuyển ngữ: Miki
Vùng ngoại thành chỉ cách kinh thành một trăm dặm.
Cây cối ở đây tươi tốt, ít có người qua lại, thường xuất hiện bọn trộm cướp, một thiếu phụ mặt mày trắng bệch nhưng không mất đi vẻ thanh tú, nắm lấy tay một tiểu cô nương khoảng chừng sáu tuổi, trên khuôn mặt lanh lợi là đôi mắt quật cường, cô bé đi được vài bước lại quay đầu nhìn…
“Đừng quay đầu lại, Nhược Nhi, cha con không đuổi theo đâu.” Vẻ mặt thiếu phụ kiên quyết và đau thương khiến người ta nhìn thấy không đành lòng…
“Mẹ, tại sao ạ?” Tại sao cha lại không cần mẹ và cô bé nữa?
Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu phụ cười khổ, tại sao? Bởi nàng không thể sinh con trai cho hắn, bởi vì Nhược Nhi là con gái, mà mấy năm nay bụng nàng không có động tĩnh nào, cho nên…cho nên vì để có người nối dõi hương hỏa. Nhưng..những việc đó đều chỉ là mượn cớ mà thôi…nàng quá hiểu rồi, cho nên hắn van xin nàng mang Nhược Nhi đi, có điều trời đất bao la, nơi nào mới là chỗ dung thân cho hai mẹ con nàng đây? Về nhà mẹ đẻ thì đại huynh và đại tẩu sẽ không mong có một nữ nhân bị phu quân bỏ bước vào nhà! Mà thân thể nàng cũng sắp không xong nữa, mấy đêm nay đều ho ra máu, e sẽ không còn nhiều thời gian. Vốn dĩ nàng muốn xin hắn đợi mấy ngày nữa, chờ nàng chết xong hắn có thể lấy vị thiên kim tiểu thư nhà giàu kia, như vậy Nhược Nhi cũng có một nơi yên ổn! Nhưng không ngờ rằng trái tim hắn đã thành sắt, không còn là chàng thư sinh khí khái yêu nàng xưa kia nữa. Thôi thôi…
“Nhược Nhi, hứa với mẹ, bất cứ lúc nào cũng phải sống thật hạnh phúc. Mẹ hy vọng con lớn lên vui vẻ.” Hít thở có vẻ không ổn, không…Ông trời, sao ông tàn nhẫn như thế! Sao lại bắt nàng gục ngã lúc này? Nàng không thể chết bây giờ…Tối thiểu cũng phải chờ có người đi qua, nếu không sẽ làm Nhược Nhi sợ…
“Khụ…” Máu chảy ra nơi khóe miệng, sắc mặt thiếu phụ trở nên tái xanh.
“Mẹ..” Nhược Nhi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, mẹ lại ho, nhìn thấy máu chảy ra nhất thời cô bé bị dọa liền khóc lớn: “Mẹ…mẹ làm sao vậy? Mẹ…”
Thiếu phụ chậm rãi ngồi xuống đất, nàng không thể…
“Mẹ…huhuhu…hu..mẹ, mẹ đừng dọa con..” Đứa bé hoảng loạn không biết làm thế nào, rất nhiều máu, mẹ ho ra rất nhiều máu.
“Có ai cứu với…huhu…ai cứu mẹ cháu với…” Mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sợ hãi nhưng tiểu cô nương gắng sức lau nước mắt đi, kêu to lên…
“Nhược Nhi…Nhược Nhi…” Thiếu phụ yêu thương nắm lấy tay Nhược Nhi.
“Mẹ, Nhược Nhi ngoan. Nhược Nhi rất nghe lời mẹ, mẹ đừng làm Nhược Nhi sợ…” Nắm chặt lấy tay thiếu phụ, trên mặt tiểu cô nương trịnh trọng cam đoan.
“A..Nhược Nhi của mẹ..hứa với mẹ…cả đời này đừng gặp lại cha con. Cho dù chết mẹ cũng không mong con đi xin cha con…” Đây là chút sức lực còn sót lại, từ khi hắn không niệm tình phu thê mà hạ độc nàng, nàng đã nhìn rõ tất cả. Nam nhân kia sẽ không đối xử tốt với Nhược Nhi, cho nên nàng không cho phép Nhược Nhi đi tìm hắn.
“Nhược Nhi…Hu hu…Nhược Nhi hứa với mẹ..Nhược Nhi sẽ nghe lời mẹ, không bao giờ…gặp cha…mẹ..Nhược Nhi đưa mẹ đi tìm đại phu…”
“Không…không cần đâu…Nhược Nhi…Đợi…đợi có người đi qua, con hãy xin họ đưa con đi, cho dù làm nô tỳ cũng không được phép đi tìm cha con…” Nhược Nhi của nàng không quan hệ gì với hạng cầm thú ấy.
“Nhược Nhi hiểu, Nhược Nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ…Vĩnh viễn không đi tìm cha…”
“Nhược Nhi, nghe mẹ nói, sau này bất luận làm chuyện gì cũng không được tùy tiện” Tuy rằng Nhược Nhi khôn khéo nhưng khuôn mặt đã có nét quật cường, điểm ấy rất giống nàng! Lúc đó nàng khăng khăng cãi lời cha mẹ lấy kẻ nghèo xơ xác là hắn…hậu quả đương nhiên phải tự mình gánh lấy, nhưng nàng thương cho Nhược Nhi vẫn còn quá nhỏ!
Lúc này mắt nàng sáng lên, nàng nghe thấy tiếng xe ngựa..Nhược Nhi được cứu rồi…
“Mau..Nhược Nhi…ra chặn xe ngựa lại…”
Thật ra không đợi nàng bảo, tiểu cô nương đã quỳ gối ở ven đường..
“Ân nhân cứu mạng…van xin các ngài..hãy cứu mẹ cháu…”
“Ùy…Công tử, phu nhân, phía trước có một tiểu cô nương chặn xe, bên cạnh còn có một thiếu phụ có vẻ đang bị thương.” phu xe nói vào bên trong.
“Ta biết rồi.” Dương Á Sơ lạnh nhạt nói. Nghe thấy giọng nói bên ngoài, hắn chỉ biết có người sắp chết. Có điều đang gắng hết sức lực còn lại mà thôi.
“Tướng công…” Có chuyện gì vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lộ Tùy Tâm cảm giác xe đột nhiên ngừng lại thì lo lắng hỏi Dương Á Sơ.
“Hồng Tham, ngươi đi xem người đó có cứu được không.” Cũng không phải hắn lãnh huyết vô tình, mà là hắn không biết thiếu phụ kia có cứu được nữa không.
“Không cần đâu cô gia, người đó chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.” Nàng vén màn lên nhìn, xem sắc mặt của nữ nhân kia thì chắc độc đã lan tới lục phủ ngũ tạng không thể cứu chữa..Hồng Tham thầm thở dài một hơi. Ranh giới giữa sống và chết đối với người này đã không phân biệt được nữa rồi.
Lộ Tùy Tâm vén màn lên, nhìn nữ tử nằm trên mặt đất và tiểu cô nương đang quỳ phía trước. Trong lòng than nhẹ, sống chết luôn thất thường.
“Chúng ta xuống xem sao!” Liều chết cũng phải giữ hơi thở cuối cùng tất có điều muốn cầu, nếu đã gặp nàng âu cũng là có duyên…
“Mẹ…” Thông Nhi đang ngủ trên giường êm thì tỉnh dậy, dụi dụi mắt, sao xe ngựa lại dừng lại?
“Nào” Dương Á Sơ đỡ Lộ Tùy Tâm xuống.
Hồng Tham bế Thông Nhi tới cho Lộ Tùy Tâm, đi tới bên cạnh người thiếu phụ, cẩn thận lật mí mắt nàng lên rồi sau đó bắt mạch. “Không cứu được, cô nuốt thạch tín đã nửa năm, vài ngày trước lại dùng nhiều dược lượng. Có gì cần nói thì nói đi, cô không còn nhiều thời gian nữa” Thu hồi tay, Hồng Tham lạnh lùng nói.
“Mẹ…” Nhược Nhi vốn đang hy vọng khi thấy động tác của Hồng Tham, giờ lại nghe Hồng Tham nói như vậy thì lập tức khóc lớn… “Mẹ…huhu…mẹ không thể chết được.”
“Cô..cô nương là…đại phu?” Thiếu phụ khó nhọc nói.
Hồng Tham thở dài: “Cô gia, nhờ người điểm đại huyệt của nàng để nàng nói những lời cuối.” Nếu không người này tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Dương Á Sơ khẽ nhún đầu ngón chân, nhặt hòn đá nhỏ trên đường đánh vào người thiếu phụ.
Thân thể thiếu phụ hơi chấn động, mỉm cười cảm kích, đôi mắt cẩn thận quan sát người đang ôm đứa trẻ, rồi chuyển sang nam nhân bên cạnh, người bắt mạch cho nàng gọi hắn là cô gia, nhất định là người giàu có…thật may…cảm tạ ông trời đã để nàng tại lúc sắp chết gặp được những người tốt bụng này. Để Nhược Nhi lại cho bọn họ nàng cũng yên tâm.
“Nhược Nhi.” Gọi to tiểu cô nương đang khóc.
“Mẹ..mẹ…mẽ không sao rồi…huhu…” Tiểu cô nương thấy mẹ có thể nói chuyện thì lập tức mừng rỡ,
“Nhược Nhi, mau..mau dập đầu trước ân công.”
“Vâng ạ.”
Tiểu cô nương đi tới dập đầu trước mấy người Dương Á Sơ. Dương Á Sơ cũng không ngăn cản, người này yêu cầu đứa bé này làm vậy tất có điều nhờ cậy.
“Không biết công tử họ gì?” Ân tình của người này kiếp sau nàng sẽ báo đáp.
“Ta họ Dương.”
“Dương ân công, dân phụ sắp chết, mong rằng ân công sẽ thu nhận tiểu nữ mới có sáu tuổi, làm nô tỳ đổi lấy ba bữa cơm cũng được, kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa dân phụ cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ân công”
“Mẹ…” Nhược Nhi mở to mắt, mẹ đang nói gì?
“Mẹ…” Thông Nhi vươn tay ôm lấy Lộ Tùy Tâm, trong mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Thiếu phụ vẫn chưa nghe được câu trả lời, ánh mắt chuyển về phía Thông Nhi trong lòng Lộ Tùy Tâm “Xin hổi tiểu thiếu gia năm nay bao nhiêu tuổi?” Nàng không thể để Nhược Nhi thành trẻ mồ côi trôi giạt khắp nơi được.
“Ba tuổi ạ” Thông Nhi đã được rèn luyện hai ngày ở Vô Vân sơn trang, giờ cũng không sợ người lạ nữa, giọng nói trẻ con trả lời. Vẫn chưa tới ba tuổi nhưng cậu bé cứ theo thói quen mà nói ba tuổi.
“Nhược Nhi, sau này con phải hầu hạ tiểu thiếu gia cho tốt, sống là người của tiểu thiếu gia, chết là ma của tiểu thiếu gia, là nô tỳ hay thị thiếp đều quyết định bởi một câu nói của tiểu thiếu gia.”
Lộ Tùy Tâm nhướn mi, có hơi khó tin, nàng cũng không từ chối lời thỉnh cầu của nàng ta, có điều tưởng rằng nàng ta sẽ nói muốn nàng coi tiểu cô nương kia như con gái, nên mới không ngắt lời, giờ lại tự dưng nói một câu như vậy, việc này…
“Đại tỷ…” Nàng muốn nói rằng nếu truyền bá tư tưởng cho một đứa bé sáu tuổi như vậy là sai rồi.
“Phu nhân, mong người thành toàn.” Thiếu phụ cử động muốn đứng lên dập đầu. Nếu như không phải sắp chết thì nàng sẽ không để Nhược Nhi đi lên con đường này. Có điều…có điều hắn ta sẽ không tha cho Nhược Nhi. Nàng phải van xin bằng được người trước mắt đồng ý nhận con bé.
Thứ lỗi cho nàng bây giờ chỉ biết nắm chặt lấy bọn họ không tha…
“Nhược Nhi, nhớ kỹ lời của mẹ, sau này con là người của tiểu thiếu gia, hầu hạ tiểu thiếu gia cho tốt. Hầu hạ lão gia, phu nhân.” Thiếu phụ chuyển sang phía người vẫn đang khóc ở kia, cẩn thận dặn dò.
“Mẹ..hu hu…Nhược Nhi không muốn xa mẹ…”
“Hứa với mẹ…Nhược Nhi…Hứa với mẹ…” Hơi thở gấp gáp, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẹ..Nhược Nhi hứa với mẹ…Mẹ..” Tiếng kêu chạy vọt qua, bàn tay nhỏ bé lau máu trên mặt thiếu phụ.
“Nhược Nhi…” Dường như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không kịp nói, thiếu phụ nghe thấy con gái đã hứa thì trong ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp, Nhược Nhi, là mẹ vô dụng! Không có năng lực bảo vệ con, cho con trưởng thành bình yên hạnh phúc…
“Mẹ..” Thấy người chậm rãi nhắm mắt lại, Nhược Nhi hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Lộ Tùy Tâm xoay người sang chỗ khác, trong lòng có cảm giác thương cảm, nàng có thể hiểu được tấm lòng của vị này đối với con gái.
Nhưng…nhìn Thông Nhi trong lòng…cứ coi như giúp Thông Nhi tìm một người bạn đi!
“Hồng Tham, bế Nhược Nhi lên xe.” Có điều không biết tại sao nàng ta lại tới nông nỗi như bây giờ?
“Tiểu thư, người thật sự nhận Nhược Nhi này về làm thị thiếp cho Thông Nhi sao?” Hồng Tham nhìn Lộ Tùy Tâm thì rất kinh ngạc.
“Sao có thể thế được? Trước tiên cho dù đây chỉ là mẹ Nhược Nhi mượn cớ để gửi gắm, nhưng Thông Nhi còn nhỏ như vậy, cũng sao có khả năng đó được” Lộ Tùy Tâm nhướn mày, loại chuyện thái quá đó mà cũng tưởng thật?
“Nhưng Nhược Nhi…” Nhược Nhi cũng đồng ý với mẹ cô bé, hơn nữa đã sáu tuổi rồi, sau này khẳng định sẽ nhớ rõ, việc này…
Dường như biết rõ suy nghĩ của Hồng Tham “Ta sẽ nhận Nhược Nhi làm nghĩa nữ, để con bé làm tỷ tỷ của Thông Nhi.”
“Cũng tốt…” Hồng Tham nhìn tiểu cô nương đang ngất xỉu, cầm lấy khăn tay lau cho cô bé. Sau đó một lát trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. “Việc này..Ai lại tàn nhẫn như thế, ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng không buông tha?”
“Sao vậy?” Lộ Tùy Tâm nhìn Hồng Tham.
“Nhược Nhi cũng trúng độc.”
“Chẳng trách vị đại tỷ đó lại muốn giao Nhược Nhi cho chúng ta.” Lộ Tùy Tâm nhìn Nhược Nhi rồi quay sang hướng Dương Á Sơ “Tướng công, chúng ta nhận Nhược Nhi làm nghĩa nữ nhé!”
“Được” Dương Á Sơ đón lấy Thông Nhi, “Cha, đại tỷ làm sao thế ạ?”
“Đại tỷ đang ngủ, con cũng mới ngủ một lúc” Xoa đầu Thông Nhi đầy trìu mến, Dương Á Sơ nhìn lướt qua Nhược Nhi, sáu tuổi, cũng đã lớn, nhưng cũng có thể dạy bảo thành đệ nhất cao thủ. Sau này để cô bé bảo vệ Thông Nhi thật tốt.
“Cứ đặt nàng ấy ở bên đường như vậy sao?” Lộ Tùy Tâm hỏi Dương Á Sơ.

“Để ta dùng nội lực đào một cái hố, chôn nàng ta xuống.”
“Vậy cũng tốt!” Để thi thể giữa nơi hoang vắng cũng không hay.
“Hồng Tham, Nhược Nhi trúng độc có nghiêm trọng không?” Lộ Tùy Tâm lo lắng hỏi Hồng Tham.
“Cũng đã nửa năm, nhưng độc trong cơ thể phát tán chậm, không như mẹ cô bé, mới đây còn dùng số lượng lớn dược lượng nên mới hết cách để cứu chữa.” Hồng Tham lấy từ trong ngực ra một dược hoàn nhét vào trong miệng Nhược Nhi, khẽ nâng hàm dưới, chỉ nghe thấy tiếng dược hoàn chui vào trong cổ họng.
“Còn nhỏ như vậy đã phải xa mẹ, thật sự là khó khăn với con bé.” Dương Á Sơ nhàn nhạt nói.

Xe ngừa chậm rãi đi từ ngoại thành tới..
Tiểu Nhược Nhi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường êm.
“Tỉnh rồi à? Nào, uống chút nước đi, lát nữa là có thể vào thành dùng bữa tìm chỗ trọ.” Lộ Tùy Tâm mỉm cười dịu dàng với Nhược Nhi.
“Mẹ..mẹ cháu…”
“Nhược Nhi, mẹ cháu đã mất rồi.” Lộ Tùy Tâm thản nhiên nói cho tiểu cô nương trước mắt, đây là sự thật không thể thay đổi.
Cắn chặt lấy môi, Nhược Nhi không dám khóc thành tiếng, cô bé muốn nghe thấy tiếng mẹ.
“Tỷ tỷ…” Thông Nhi thấy Nhược Nhi đang khóc thì cho rằng tỷ ấy muốn bánh bao trong tay cậu bé, vội vã đưa sang.
“Nhược Nhi, khóc đi! Khóc xong rồi sẽ không sao nữa!” Lộ Tùy Tâm than nhẹ, ôm Nhược Nhi vào lòng. Vỗ nhẹ lên vai Nhược Nhi để an ủi.
“Hu…” Nhược Nhi liều mạng khóc. Mẹ vừa mới còn rất khỏe, sao giờ đã rời xa cô bé rồi…

Trong quán trọ
“Nhược Nhi đã ngủ chưa?” Dương Á Sơ thấy Lộ Tùy Tâm đi vào thì ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, mệt quá nên ngủ, Hồng Tham đang chăm sóc con bé.” Đóng cửa lại, Lộ Tùy Tâm nhận lấy trà Dương Á Sơ đưa cho.
“Nhân sinh thất thường..” Sinh mạng thật ra rất mỏng manh. Mỏng manh tới nỗi còn chưa kịp hưởng thụ những điều tốt đẹp đã phải vội vã rời đi…
“Nương tử, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi, mai có thể tới kinh thành rồi.” Ôm lấy nàng ngồi trên giường. Dương Á Sơ hôn lên trán nàng nhẹ nhàng thầm nói trong lòng. Nương tử, nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ để kẻ khác chia cách chúng ta nữa.
“Nương tử..”
“Dạ?”
“Nếu chúng ta chỉ gặp cha và đại ca một lát thì như vậy Tùy Tâm cư cũng không cần dọn dẹp! Mấy ngày ở kinh thành chúng ta sẽ ở Dương gia chủ viện được không?”
“Được” Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cuộn người trong lòng hắn cảm nhận sự dịu dàng.
Ban ngày không khí trong lành, ôn hòa, nhưng khi đêm xuống mới có thể cảm nhận được rõ cái mát mẻ.
Nhưng lúc này tại biên giới Lạc thành máu phun khắp mặt đất, đỏ rực như lửa…kỵ binh thần tốc, vốn dĩ một nghìn kỵ binh thầm muốn dùng tốc độ nhanh nhất tập kích, sau đó gấp rút về thành, có điều không ngờ tới việc lại phải cố đánh một trận, dường như đối phương đã biết họ tập kích từ trước, không chỉ chuẩn bị tốt mà còn bố trí khiến họ tự chui vào tròng.
“Rút..” Đêm nay chỉ là thử tập kích, cũng không phải đấu chính diện, nhưng mà…thống lĩnh đau lòng nhìn chiến mã ngã trên mặt đất. Lần này bọn họ bị tổn thất tới một trăm chiến mã…nhưng cũng khiến hơn trăm quân địch thương vong…
“Vương gia, sao người không đuổi theo?” Lộ Nguyên khó hiểu hỏi Vũ Mặc Nhiên. Rõ ràng quân địch đang yếu thế, tại sao lại thả hổ về rừng?
“Đó chỉ là thăm dò thôi” Kỵ binh của Ngân Lưu Nhân là quân đội tinh nhuệ nhất, lần này tập kích ban đên, tuy rằng chỉ phái một nghìn kỵ binh tới nhưng không hổ là kỵ binh lợi hại nhất, năng lực chiến đấu phi thường. Nếu không phải đã chuẩn bị chu đáo từ trước thì chỉ e trận đánh này sẽ vô cùng ác liệt.
Ngân Lưu Nhân giỏi việc đánh vào tâm lý, hắn ta vẫn không đánh chính diện với Thiên Vũ là bởi vì hắn ta biết Vũ Mặc Nhiên hắn phải khó khăn cỡ nào mới chiếm được thành trì. Cho nên hắn ta không vội quyết đấu, mà chỉ thử thăm dò thực lực đối phương.
Hiện giờ Hiên hoàng đệ cũng đã dùng chiêu thức y hệt để đối phó, đêm nay coi như đã làm Ngân Lưu Nhân tỉnh ngộ, kỵ binh của hắn dám bước ra đây Thiên Vũ sẽ có cách đối phó như thường!
“Hoàng thượng, việc này…” Sắc mặt Đao tướng quân tái nhợt nhìn Ngân Lưu Nhân. Một nghìn kỵ binh tổn thất hơn trăm…cách tập kích này có thể nói là hoàn toàn thất bại.
“Đại hoàng huynh thấy sao?”
“Hiên vương quả thật không tầm thường” Đặt chén trà trong tay xuống, trên mặt nam nhân ốm yếu có hơi tán thưởng.
“Trẫm phải thừa nhận, Vũ Mặc Hiên đúng là khiến trẫm rất bất ngờ” Ngân Lưu Nhân nhàn nhạt nói. Từng kế từng kế của Vũ Mặc Hiên đều lợi hại, đúng là một quân sư hiếm có.
“Đao tướng quân, ông đi đi, không thể để Vũ Mặc Hiên chiếm mất tây thành được”
Đao tướng quân nhìn Ngân Lưu Nhân, thấy vẻ mặt hắn không có gì khác thường thì nhìn về phía Đại vương gia, có hơi lưỡng lự: “Nhưng mà…” Không có ai trấn giữ ở đây, Vũ Mặc Nhiên mà biết được sẽ nhanh chóng công thành. Đến lúc đó…
“Đao tướng quân không cần lo lắng, bản vương và Hoàng thượng sẽ đích thân trấn giữ, ở đây không có việc gì đâu.” Không chiếm được tây thành thì Vũ Mặc Nhiên sẽ không ngu ngốc mà hao binh tổn tướng đánh tại đây.
Thấy bộ dạng Hoàng thượng và vương gia đều có vẻ đã dự tính trước mọi việc, Định quốc Đao đại tướng quân chắp tay về phía hai người “Mạt tướng tuân lệnh” Hắn cũng muốn xem xem có phải Đao Phong bị Vũ Mặc Hiên bắt hay không.
“Đại tướng quân” Âm thanh không nghe ra tâm tình khiến Đao đại tướng quân quay lại.
“Về việc Đao Phong có bị Vũ Mặc Hiên bắt giữ hay chém giết không, trẫm hy vọng ông có thể chuẩn bị sẵn tư tưởng.”
Thân thể Đao tướng quân chấn động, vẻ mặt căng thẳng “Đa tạ Hoàng thượng đã nhắc nhở” Ông là tướng quân, đương nhiên phải lấy việc nước làm trọng.
Nhìn Đao tướng quân đi ra ngoài. Thoáng chốc đôi mắt ôn hòa của Ngân Lưu Nhân trở nên lạnh lẽo, ngươi giỏi lắm Vũ Mặc Hiên!
Than nhẹ một tiếng, Đại vương gia nhìn sắc mặt Ngân Lưu Nhân rồi nói: “Chắc hẳn Hoàng thượng cũng đã dự đoán được hành động tiếp theo của Thiên Vũ. Chỉ phòng thủ thế này cũng không phải là biện pháp tốt, Hoàng thượng định làm thế nào?” Cho nên mới phái Đao đại tướng quân ra trận, để ông ta trấn giữ tây thành, thoát được cuộc chiến tàn khốc sắp xuất hiện ở đây.
“Đại hoàng huynh, truyền lệnh của trẫm, mười vạn kỵ binh chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.” Trong tình thế bắt buộc, hắn sẽ không liều mạng với Vũ Mặc Phong, nhưng để hắn nhìn thấy Vũ Mặc Nhiên và Vũ Mặc Hiên khiêu khích ngay trước mắt thì hắn cũng sẽ không khoanh tay chờ chết…
Kinh thành Thiên Vũ
Lộ Tùy Tâm thấy khung cảnh quen thuộc thì hơi ngây ra, cảm giác như hình ảnh nàng và Dương Á Sơ trở về kinh thành năm đó chỉ mới như ngày hôm qua.
Bên trong xe ngựa
Tiểu cô nương đau lòng vì mất mẹ chỉ qua một đêm đã trưởng thành! Đôi mắt đen mang vẻ trầm mặc không thuộc về một đứa trẻ. Lộ Tùy Tâm nhìn Nhược Nhi, thầm than thở…Ám ảnh trong đầu này chỉ có Nhược Nhi mới tự mình vượt qua được.
“Nhược Nhi.”
“Có Nhược Nhi, thưa phu nhân” Giọng nói của tiểu cô nương sáu tuổi có phần nhu thuận. Trước khi chết mẹ muốn cô bé phải nhớ thật kỹ.
“Cháu có bằng lòng làm con gái ta không, là tỷ tỷ của Thông Nhi không?” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng hỏi. Trên mặt thở dài lần thứ hai. Nàng không hỏi Nhược Nhi xuất thân từ gia đình thế nào, cũng không hỏi cô bé còn người thân khác hay không. Trước khi chết mẹ Nhược Nhi đã cố gắng xin nàng thu nhận Nhược Nhi chắc hẳn là có nỗi khổ tâm. Có lẽ Nhược Nhi cũng hiểu rõ, qua một đêm, Nhược Nhi không còn là cô bé đau thương khóc lóc ngày hôm qua nữa, mà giấu tất cả vào đáy lòng. Đối với các nàng chỉ là cung kính theo lễ nghĩa, không hề thân thiết…
“Mẫu thân đã giao tính mạng của Nhược Nhi cho thiếu gia, cho nên Nhược Nhi sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt. Nhược Nhi đa tạ ý tốt của phu nhân.” Cô bé chỉ nhớ nguyện vọng của mẹ trước khi chết.
Nghe thấy Nhược Nhi nói vậy, Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày lại.
“Nhược Nhi, nếu mẹ cháu đã yêu cầu như vậy thì cháu phải giữ đúng lời hứa…” Dương Á Sơ nhìn nương tử đang nhíu mày. Đương nhiên hắn biết nương tử đang lo lắng điều gì. Nhưng hắn không cho là như vậy, tương lai của Nhược Nhi thế nào thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nhìn thật sâu cô bé như lột xác qua một đêm, trong lòng thầm khen. Còn nhỏ tuổi vậy mà đã có nghị lực thật quật cường!
Dương Á Sơ đặt Thông Nhi vào trong lòng Nhược Nhi “Như vậy sau này cháu có thể làm bạn với Thông Nhi, lớn lên cùng Thông Nhi. Đợt tới khi Thông Nhi trưởng thành, muốn đi đâu thì tùy theo ý cháu”
Nhược Nhi hơi mở to mắt, có chút hoang mang nhìn tiểu thiếu gia đang ngủ say trong tay, vội vã dùng hai tay ôm chặt lấy, chỉ sợ cô bé ôm không chặt sẽ để thiếu gia ngã mất.
Lộ Tùy Tâm và Dương Á Sơ liếc nhìn nhau, như vậy cũng tốt, hiện tại đúng là Nhược Nhi cần một thứ có thể kéo sự chú ý của cô bé sang hướng khác. Để cô bé đi theo Thông Nhi cũng có thể tìm trở lại tính cách ngây thơ của trẻ con. “Nhược Nhi, cháu lớn tuổi hơn Thông Nhi, cháu là tỷ tỷ, cháu hãy yêu thương Thông Nhi như đệ đệ được không?” Nàng không mong Nhược Nhi sẽ thật sự nghe theo lời của mẹ cô bé. Cô bé còn nhỏ như vậy, không nên ôm gánh nặng quá lớn…
Có lẽ lực của Nhược Nhi hơi mạnh khiến Thông Nhi hơi xoay người khó chịu. Nhược Nhi càng hoảng sợ hơn, hai tay cố gắng ôm cậu bé trong lòng…
Hồng Tham thấy Nhược Nhi dùng sức như vậy thì định nhắc, nhưng thấy ánh mắt của Lộ Tùy Tâm ra hiệu cho nàng tạm thời đừng ra mặt. Nàng không còn cách nào khác là lo lắng nhìn Nhược Nhi..
“Ưm..” Thông Nhi vốn đang ngủ thì bị hai tay Nhược Nhi ghì xuống liền tỉnh dậy, mở đôi mắt trong suốt, thấy Nhược Nhi đang nhìn chằm chằm vào cậu bé, hơi thắc mắc một chút rồi chầm chậm lấy tay cấu thử vào cái má trắng nõn trên khuôn mặt tuấn tú, cười sung sướng “Đại tỷ..” Núm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện, khiến Nhược Nhi nhìn đến ngây người. Thiếu gia đẹp quá. Điệu bộ còn thật đáng yêu!
“Đại tỷ, Thông Nhi đau…” Đại tỷ ôm cậu bé chặt quá.
Hồng Tham cũng không nhịn được nữa, không nỡ thấy Thông Nhi bị đau vội vã giành lấy Thông Nhi từ tay Nhược Nhi “Nào, Thông Nhi, để dì Tham bế”
“Mẹ…Cha…” Thông Nhi nũng nịu khiến Tùy Tâm mỉm cười, dọc đường đi tiểu gia hỏa này đúng là ngủ nhiều.
Nhược Nhi nhìn hai tay trống trơn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thông Nhi…Ánh mắt kiên quyết…sau này cô bé sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt!
“Nương tử, tới kinh thành rồi” Tốc độ của xe ngựa rõ ràng chậm hơn hẳn khi vào thành, người đi đường hai bên rất đông đúc, chiến tranh tại biên thành cũng không ảnh hưởng tới phồn hoa nơi kinh thành…
Dương gia
Dương lão gia ngồi trong đình hoa lệ thanh nhã, mỉm cười nhìn vào tiểu cô nương đang trốn trong khóm hoa!
“Hương Nhi, cẩn thận, đừng chạy nhanh quá.” Nâng chén trà trên chiếc bàn đá lên, căn dặn đứa bé.
“Ông nội” Tiểu cô nương được gọi là Hương Nhi cười khanh khách, như một con bướm nhỏ đang bay lượn trên khóm hoa.
“Lão gia, mời người tới dùng bữa, đại thiếu gia và các phu nhân đều đang ở đại sảnh chờ người!” Dương quản gia tiến lên nói.
“Hương Nhi, nào, đi dùng bữa thôi.” Gọi to tiểu cô nương đang chạy như bay ở vườn hoa, trên khuôn mặt già nua của Dương lão gia có phần cưng chiều. Từ sau khi việc đó xảy ra, chỉ trong một đêm ông đã như già đi vài chục tuổi, nằm trên giường đã lâu, cho tới khi Hương Nhi ra đời ông mới từ từ lấp dần nỗi đau mất con.
Tất cả gia sản Dương gia đều giao cho con trai trưởng của ông, ông cũng đã thông suốt rất nhiều chuyện. Ngày ngày ngoại trừ chơi với Hương Nhi ông cũng không muốn làm gì nữa. Thậm chí ông không hỏi chuyện buôn bán tới một câu. Cứ để mặc cho Viễn Chi xử lý! Dù có nhiều của cải thì sao? Cuối cùng vẫn đánh mất những thứ quan trọng…

back top