Đây là lần thứ hai Dương Á Sơ không mời mà đến trúc viện này,cũng chỉ muốn an ủi lòng mình khỏi vì tư tình mà suy nghĩ quá nhiều, lần trước là quan sát nàng có an toàn tránh được Vũ Mặc Nhiên trách phạt hay không! Hắn cũng tại chỗ này quyết định vận mệnh sau này của mình, những ngày qua bởi vì bận việc tiếp nhận Dương gia mà không có thời gian, phải nói là hắn loay hoay mãi không thể tách rời ra được. Hôm nay rốt cuộc cũng được rảnh tay,nhưng tối nay hắn không thể kiềm chế nỗi bất an trong lòng, cứ trằn chọc nghiêng qua nghiêng lại không tĩnh tâm được, hắn không thể làm gì khác là tự giễu cợt chính mình một cái! Dương Á Sơ từ sau khi gặp nàng đã không còn là Dương Á Sơ trước kia nữa, bây giờ ngay cả chính hắn cũng cảm giác được bất khả tư nghị.
Mặt trăng treo phía chân trời tản ra ánh sáng dịu nhạt, mặt đất giống như đang khoác vào một tầng ngân sa.
Bóng người nhanh như chớp đã cách trúc viện không xa, nhìn vào nơi trống trải được nàng sửa sang chỉnh tề sạch sẽ, thậm chí nàng còn đem vây bốn phía khu một mảnh đất trống thành hình chữ nhật, hắn đoán nàng vây bốn phía này để trồng chút hoa cỏ, không chỉ để vui mắt mà còn có thể làm thành một mảnh vườn.
Lẳng lặng đứng ở đằng xa, biết trong phòng phía trước có nàng tâm mới dần dần bình tĩnh lại, lưu lại trên mảnh đất bóng trăng yên lặng.
Khuôn mặt tinh xảo mông lung dưới ánh trăng làm cho không người nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mỹ cảm của hắn. Tia sáng nhu hòa trong ánh mắt cũng phải làm cho nguyệt thẹn mà thất sắc,tay áo màu trắng phiêu giật theo cơn gió ban đêm nhẹ nhàng lay động! Cảnh sắc vốn đơn điệu nhưng vì có mặt hắn mà trở thành một bức phong cảnh tuyệt thế vô song.
Cứ như vậy nam nhân đứng dưới ánh trăng dịu dàng ngắm nhìn nữ nhân mà hắn cả đời khó khăn lắm mới tìm thấy. Khí chất tao nhã chi tư áp đảo cả tiên nhân thế gian này khó có thể được thấy vài lần.
Thần sắc nhu hòa chợt biết đổi bóng dáng liền dời đi tránh mặt, phiên hồng nhẹ nhàng khiêu vũ thoắt cái đã thấy hắn ở trên cây cao mấy trượng. Phong cảnh tuyệt mỹ mới vừa rồi chỉ để lại cơn gió nhẹ thổi qua. Giống như Nguyệt tiên tử bay lên tầng mây vậy.
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua cửa trúc viện,sau đó từ trong lồng ngực lấy ra vật gì đó đặt trước cửa, gõ nhẹ hai cái trước cửa phòng.
“Người nào…?” đợi thanh bên trong truyền tới mới nhanh như chớp dùng khinh công bay đi, phảng phất như chưa từng tới đây.
“Người nào, là ai ở ngoài gõ cửa?” có thể nghe được thanh âm bên trong có chút run rẩy hoặc là đang cố gắng hạ giọng xuống.
Dương Á Sơ nhẹ nhíu lông mày, là thanh âm nha hoàn của nàng, đêm đã khuya, vì sao nàng còn chưa ngủ? Còn nam nhân vừa rồi la ai? Khoảng cách khá xa mà người nọ che mặt nhưng khinh công lại cực kì lợi hại, lướt như vô ảnh! Trên giang hồ có ai khinh công lợi hại như hắn? còn có…hắn để vật gì trên mặt đất?
Để xem một chút trúc phòng này có chỗ nào nhìn vào được hay không, hắn cảm giác người nọ còn đang cách đó không xa, hẳn là đang đợi người trong nhà ra lấy đồ.
Cửa “cạch” một tiếng, lộ ra một cái đầu ở ngoài, là nha hoàn kia!
Phu nhân đau quá vất vả lắm mới ngủ được,mà nàng cũng ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật! Lại bị hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng này mà tỉnh dậy! này…trễ như vậy còn ai có thể tới a? chẳng lẽ là Tuyết Đào tỷ?
Trong lòng chợt cảm thấy bất an nhìn về phía phu nhân, Tử Vân phải hỏi: “Người nào?”
Một là sợ đánh thức phu nhân, hai là cũng không muốn để phu nhân biết Tuyết Đào tỷ đến tìm nàng. Xem ra nàng phải nói rõ ràng cho Tuyết Đào tỷ mới được, Thất phu nhân bây giờ không hề muốn đi hại người, không những thế còn bị Vương gia đánh trọng thương, tính mạng giờ đang như mành treo chuông, càng không có khả năng đi tranh giành tình cảm của các vị phu nhân khác.
“Phu nhân?” nàng nhẹ nhàng thử dò xét, nhìn thấy người trên giường không có phản ứng mới từ từ tiến ra cửa.
“Người nào…Người nào gõ cửa?” Nếu là Tuyết Đào tỷ thì sẽ đáp lại ngay, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có thanh âm trả lời làm cho nàng cảm thấy sợ hãi dần! Chẳng lẽ là tiếng gió thổi? nhưng là…nàng rõ ràng nghe thấy tiếng đập cửa a! A…không biết…là cái kia sao? Nghĩ đến đây trên mặt Tử Vân khó nén sợ hãi. Khẩn trương đẩy cửa ra, khẽ run thò đầu ra ngoài nhìn.
Ách? Không có ai? Chẳng lẽ nàng nghe nhầm?Đang định đóng cửa lại thì nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó,là một cái bao, này…là ai để?
Hôm nay là ngày trăng tròn, phía sân dưới ánh trăng không có gì cả nói chi là một bóng người.
Kỳ quái! Cầm cái bao lên, đóng kín cửa.
Dương Á Sơ cảm giác người kia đã rời đi mới từ trên cây đáp xuống đất.
Tròng mắt đen lúc nghi ngờ lại càng thêm sâu, vừa rồi là tình huống gì vậy? Trúc viện đã xảy ra chuyện gì sao?
Bên trong phòng
“Thật là kỳ quái,ai để thứ này trước cửa a?” Tử Vân cầm cái bao nhỏ lên, không khỏi có chút tò mò. Trong này là cái gì a?
Suy nghĩ một chút rồi vẫn không nhịn được liền mở ra xem một chút, vừa nhìn thấy trong này là 2 lọ thuốc.
Đưa tay cầm 2 lọ thuốc lên xem mới thấy cả kinh, nhìn cái bình thôi cũng biết thuốc bên trong không tầm thường chút nào.
Trong lòng lại càng thêm bất an, ai mà lại đưa thuốc tới a? Chẳng lẽ là Vương gia? Nhưng Vương gia không phải đã phái người tới đưa thuốc rồi sao?
Nhưng trừ trong phủ thì còn có ai có thể đưa cho phu nhân a?
Mà Dương Á Sơ ở trên nóc nhà nhìn thấy hai đồ này cũng cả kinh, đây là…thánh dược trị nội thương. Là ai bị nội thương? Ánh mắt vội vàng nhìn người trên giường, trong con ngươi nhu hòa xẹt qua tia hàn quang, nàng bị thương! Tổn thương không nhẹ, là Vũ Mặc Nhiên đả thương nàng?
“Nước…” người trên giường cúi đầu rên rỉ kêu, Tử Vân ở nơi đó không nghe thấy nhưng Dương Á Sơ lại nghe thấy.
Nhìn trên mặt nàng tái nhợt, chỉ lặng yên nằm trên chiếc giường đơn sơ, hơn nữa nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng, Dương Á Sơ cảm giác trong lòng như có ai đang dày vò cùng cực, làm cho hắn không thở nổi. Nàng làm sao có thể trải qua cuộc sống như thế này? Hắn tại sao lại có thể làm thương tổn nàng đến mức như vậy? Vũ Mặc Nhiên, làm sao ngươi có thể?
Nhẹ phi thân xuống, gõ cửa, hắn không cần biết gì nữa, hắn nhất định phải giúp nàng trị thương! Người tập võ thì chút ít thụ thương này cũng không thành vấn đề nhưng nàng không biết võ công, chỉ là một nữ tử yếu đuối a!Mặc dù nhìn nàng chắc hẳn đã uống thuốc, mà vừa rồi đã có người đưa thánh dược trị nội thương đến, nhưng hắn vẫn không nhịn được khi thấy nàng thống khổ.
Cho nên hắn liều mạng tới gõ cửa, bất kể nàng có khiếp sợ khi hắn xuất hiện hay không hoặc là…dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn thì hắn cũng không thể khống chế tiếng nói trong lòng.
“Người nào? Tối nay Tử Vân đúng là bị kinh sợ nhiều lần a, đầu tiên là phu nhân bị thương, sau là sợ phu nhân chết, lại vừa có người đưa đồ, bây giờ lại có tiếng gõ cửa.
“Người nào a?” nàng hơi cao giọng hỏi.
“Cô nương xin mở cửa, ta là bằng hữu của phu nhân nhà ngươi, ta là tới giúp nàng trị thương”, Dương Á Sơ cố gắng trấn tĩnh nỗi lo lắng trong lòng, để thanh âm nhẹ giọng nói. Hắn không phải sợ người khác nghe thấy mà là không muốn đánh thức nàng.
Cái gì? Tử Vân kinh ngạc nhìn phu nhân ở trên giường, nam nhân này là người nào? Hắn tự xưng là bằng hữu của phu nhân? Nhưng mà hắn là nam a?
“Đi mở cửa xem sao” Lộ Tùy Tâm cảm giác miệng khô muốn chết, nàng vẫn ngủ mê man nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, chẳng qua thân thể đau tới mức mở mắt không nổi.
Bất kể người bên ngoài có ác ý hay không, nàng cùng Tử Vân lúc này cũng không thể chống cự được, không bằng mở cửa để xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Phu nhân, người đã tỉnh?” Tử Vân vội vàng chạy nhanh tới bên giường.
“Tử Vân, ra mở cửa đi”. Thương thế này còn nặng hơn so với nàng tưởng tượng, có lẽ khí lực giận dữ của Vũ Mặc Nhiên không khống chế được mới làm nàng thương nặng đến thế này, cũng có lẽ thân thể này có quá nhiều trọng thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nay lại bị lộng thương dẫn đến không chịu nổi. Ai! Uông Tùy Tâm này thật không muốn sống nữa, thân thể đã hai lần bị thương thế mà nàng vẫn cam tâm chấp nhận! Bất quá…Lần trước Uông Tùy Tâm là bất đắc dĩ, mà lần này nàng Lộ Tùy Tâm cũng bất đắc dĩ. Mục đích không giống nhưng kết quả thì chẳng khác gì nhau.
Mặt trăng treo phía chân trời tản ra ánh sáng dịu nhạt, mặt đất giống như đang khoác vào một tầng ngân sa.
Bóng người nhanh như chớp đã cách trúc viện không xa, nhìn vào nơi trống trải được nàng sửa sang chỉnh tề sạch sẽ, thậm chí nàng còn đem vây bốn phía khu một mảnh đất trống thành hình chữ nhật, hắn đoán nàng vây bốn phía này để trồng chút hoa cỏ, không chỉ để vui mắt mà còn có thể làm thành một mảnh vườn.
Lẳng lặng đứng ở đằng xa, biết trong phòng phía trước có nàng tâm mới dần dần bình tĩnh lại, lưu lại trên mảnh đất bóng trăng yên lặng.
Khuôn mặt tinh xảo mông lung dưới ánh trăng làm cho không người nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mỹ cảm của hắn. Tia sáng nhu hòa trong ánh mắt cũng phải làm cho nguyệt thẹn mà thất sắc,tay áo màu trắng phiêu giật theo cơn gió ban đêm nhẹ nhàng lay động! Cảnh sắc vốn đơn điệu nhưng vì có mặt hắn mà trở thành một bức phong cảnh tuyệt thế vô song.
Cứ như vậy nam nhân đứng dưới ánh trăng dịu dàng ngắm nhìn nữ nhân mà hắn cả đời khó khăn lắm mới tìm thấy. Khí chất tao nhã chi tư áp đảo cả tiên nhân thế gian này khó có thể được thấy vài lần.
Thần sắc nhu hòa chợt biết đổi bóng dáng liền dời đi tránh mặt, phiên hồng nhẹ nhàng khiêu vũ thoắt cái đã thấy hắn ở trên cây cao mấy trượng. Phong cảnh tuyệt mỹ mới vừa rồi chỉ để lại cơn gió nhẹ thổi qua. Giống như Nguyệt tiên tử bay lên tầng mây vậy.
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua cửa trúc viện,sau đó từ trong lồng ngực lấy ra vật gì đó đặt trước cửa, gõ nhẹ hai cái trước cửa phòng.
“Người nào…?” đợi thanh bên trong truyền tới mới nhanh như chớp dùng khinh công bay đi, phảng phất như chưa từng tới đây.
“Người nào, là ai ở ngoài gõ cửa?” có thể nghe được thanh âm bên trong có chút run rẩy hoặc là đang cố gắng hạ giọng xuống.
Dương Á Sơ nhẹ nhíu lông mày, là thanh âm nha hoàn của nàng, đêm đã khuya, vì sao nàng còn chưa ngủ? Còn nam nhân vừa rồi la ai? Khoảng cách khá xa mà người nọ che mặt nhưng khinh công lại cực kì lợi hại, lướt như vô ảnh! Trên giang hồ có ai khinh công lợi hại như hắn? còn có…hắn để vật gì trên mặt đất?
Để xem một chút trúc phòng này có chỗ nào nhìn vào được hay không, hắn cảm giác người nọ còn đang cách đó không xa, hẳn là đang đợi người trong nhà ra lấy đồ.
Cửa “cạch” một tiếng, lộ ra một cái đầu ở ngoài, là nha hoàn kia!
Phu nhân đau quá vất vả lắm mới ngủ được,mà nàng cũng ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật! Lại bị hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng này mà tỉnh dậy! này…trễ như vậy còn ai có thể tới a? chẳng lẽ là Tuyết Đào tỷ?
Trong lòng chợt cảm thấy bất an nhìn về phía phu nhân, Tử Vân phải hỏi: “Người nào?”
Một là sợ đánh thức phu nhân, hai là cũng không muốn để phu nhân biết Tuyết Đào tỷ đến tìm nàng. Xem ra nàng phải nói rõ ràng cho Tuyết Đào tỷ mới được, Thất phu nhân bây giờ không hề muốn đi hại người, không những thế còn bị Vương gia đánh trọng thương, tính mạng giờ đang như mành treo chuông, càng không có khả năng đi tranh giành tình cảm của các vị phu nhân khác.
“Phu nhân?” nàng nhẹ nhàng thử dò xét, nhìn thấy người trên giường không có phản ứng mới từ từ tiến ra cửa.
“Người nào…Người nào gõ cửa?” Nếu là Tuyết Đào tỷ thì sẽ đáp lại ngay, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có thanh âm trả lời làm cho nàng cảm thấy sợ hãi dần! Chẳng lẽ là tiếng gió thổi? nhưng là…nàng rõ ràng nghe thấy tiếng đập cửa a! A…không biết…là cái kia sao? Nghĩ đến đây trên mặt Tử Vân khó nén sợ hãi. Khẩn trương đẩy cửa ra, khẽ run thò đầu ra ngoài nhìn.
Ách? Không có ai? Chẳng lẽ nàng nghe nhầm?Đang định đóng cửa lại thì nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó,là một cái bao, này…là ai để?
Hôm nay là ngày trăng tròn, phía sân dưới ánh trăng không có gì cả nói chi là một bóng người.
Kỳ quái! Cầm cái bao lên, đóng kín cửa.
Dương Á Sơ cảm giác người kia đã rời đi mới từ trên cây đáp xuống đất.
Tròng mắt đen lúc nghi ngờ lại càng thêm sâu, vừa rồi là tình huống gì vậy? Trúc viện đã xảy ra chuyện gì sao?
Bên trong phòng
“Thật là kỳ quái,ai để thứ này trước cửa a?” Tử Vân cầm cái bao nhỏ lên, không khỏi có chút tò mò. Trong này là cái gì a?
Suy nghĩ một chút rồi vẫn không nhịn được liền mở ra xem một chút, vừa nhìn thấy trong này là 2 lọ thuốc.
Đưa tay cầm 2 lọ thuốc lên xem mới thấy cả kinh, nhìn cái bình thôi cũng biết thuốc bên trong không tầm thường chút nào.
Trong lòng lại càng thêm bất an, ai mà lại đưa thuốc tới a? Chẳng lẽ là Vương gia? Nhưng Vương gia không phải đã phái người tới đưa thuốc rồi sao?
Nhưng trừ trong phủ thì còn có ai có thể đưa cho phu nhân a?
Mà Dương Á Sơ ở trên nóc nhà nhìn thấy hai đồ này cũng cả kinh, đây là…thánh dược trị nội thương. Là ai bị nội thương? Ánh mắt vội vàng nhìn người trên giường, trong con ngươi nhu hòa xẹt qua tia hàn quang, nàng bị thương! Tổn thương không nhẹ, là Vũ Mặc Nhiên đả thương nàng?
“Nước…” người trên giường cúi đầu rên rỉ kêu, Tử Vân ở nơi đó không nghe thấy nhưng Dương Á Sơ lại nghe thấy.
Nhìn trên mặt nàng tái nhợt, chỉ lặng yên nằm trên chiếc giường đơn sơ, hơn nữa nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng, Dương Á Sơ cảm giác trong lòng như có ai đang dày vò cùng cực, làm cho hắn không thở nổi. Nàng làm sao có thể trải qua cuộc sống như thế này? Hắn tại sao lại có thể làm thương tổn nàng đến mức như vậy? Vũ Mặc Nhiên, làm sao ngươi có thể?
Nhẹ phi thân xuống, gõ cửa, hắn không cần biết gì nữa, hắn nhất định phải giúp nàng trị thương! Người tập võ thì chút ít thụ thương này cũng không thành vấn đề nhưng nàng không biết võ công, chỉ là một nữ tử yếu đuối a!Mặc dù nhìn nàng chắc hẳn đã uống thuốc, mà vừa rồi đã có người đưa thánh dược trị nội thương đến, nhưng hắn vẫn không nhịn được khi thấy nàng thống khổ.
Cho nên hắn liều mạng tới gõ cửa, bất kể nàng có khiếp sợ khi hắn xuất hiện hay không hoặc là…dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn thì hắn cũng không thể khống chế tiếng nói trong lòng.
“Người nào? Tối nay Tử Vân đúng là bị kinh sợ nhiều lần a, đầu tiên là phu nhân bị thương, sau là sợ phu nhân chết, lại vừa có người đưa đồ, bây giờ lại có tiếng gõ cửa.
“Người nào a?” nàng hơi cao giọng hỏi.
“Cô nương xin mở cửa, ta là bằng hữu của phu nhân nhà ngươi, ta là tới giúp nàng trị thương”, Dương Á Sơ cố gắng trấn tĩnh nỗi lo lắng trong lòng, để thanh âm nhẹ giọng nói. Hắn không phải sợ người khác nghe thấy mà là không muốn đánh thức nàng.
Cái gì? Tử Vân kinh ngạc nhìn phu nhân ở trên giường, nam nhân này là người nào? Hắn tự xưng là bằng hữu của phu nhân? Nhưng mà hắn là nam a?
“Đi mở cửa xem sao” Lộ Tùy Tâm cảm giác miệng khô muốn chết, nàng vẫn ngủ mê man nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, chẳng qua thân thể đau tới mức mở mắt không nổi.
Bất kể người bên ngoài có ác ý hay không, nàng cùng Tử Vân lúc này cũng không thể chống cự được, không bằng mở cửa để xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Phu nhân, người đã tỉnh?” Tử Vân vội vàng chạy nhanh tới bên giường.
“Tử Vân, ra mở cửa đi”. Thương thế này còn nặng hơn so với nàng tưởng tượng, có lẽ khí lực giận dữ của Vũ Mặc Nhiên không khống chế được mới làm nàng thương nặng đến thế này, cũng có lẽ thân thể này có quá nhiều trọng thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nay lại bị lộng thương dẫn đến không chịu nổi. Ai! Uông Tùy Tâm này thật không muốn sống nữa, thân thể đã hai lần bị thương thế mà nàng vẫn cam tâm chấp nhận! Bất quá…Lần trước Uông Tùy Tâm là bất đắc dĩ, mà lần này nàng Lộ Tùy Tâm cũng bất đắc dĩ. Mục đích không giống nhưng kết quả thì chẳng khác gì nhau.