Thất phu nhân

Chương 54: Đại phóng tia sáng kỳ dị

hiên đang tò mò nhìn vào hộp gấm không nghĩ rằng nghe được ba chữ “Uông Tùy Tâm”, chấn động tại chỗ. Hắn cũng tưởng mình nghe nhầm, không thể nào? Người tài ba trong lời của Hoàng thượng là nữ nhi Uông Tùy Tâm mà hắn chưa bao giờ chào đón? Hay là người cùng tên a?
Nhìn qua Lộ vương, nhớ đến phản ứng hôm này của Lộ vương, Uông Chấn cảm giác trong lòng mình đang mừng như điên! Người tài giỏi này thật sự là con gái của mình?
Nghe tiếng tuyên triệu của tiểu Thân tử, người trong toàn trường đều ngơ ngẩn, tiện thể đem tầm mắt hướng về phía Lộ vương gia, rồi lại chuyển hướng phía Uông Chấn ở đằng sau, sau đó hai mặt nhìn nhau.
Mà phản ứng của toàn trường cũng rơi vào ánh mắt ôn hòa kia, chỉ thấy tinh mâu lóe lên, thầm nghĩ tới thân phận của người kia…
Thanh vương Vũ Mặc Thanh ngẩn ngơ trong chốc lát rồi trong ánh mắt lộ ra tia cười nhạo! Những vấn đề này ngay cả Hiên vương văn hoa hơn người của Hoàng đế ngươi cũng thấy khó, vậy mà đem một nữ nhân tới giải đề, nhìn qua Lộ vương, chính là nữ nhân đê tiện dâm đãng của hắn.
Vũ Mặc Phong, ngươi muốn làm cái gì?
Vũ Mặc Hiên tròng mắt đen chợt hiểu ra, thì ra là như vậy! Người giải đề này hẳn là tiểu thiếp của Tam hoàng huynh, chuyện của Tam hoàng huynh và Uông tiểu thư hắn cũng có nghe thấy một chút! Chỉ nghĩ nữ tử như thế sao có giải đáp ba đạo đề này? Mà Tam hoàng huynh vì sao lại vừa lộ ra vẻ mặt như vậy?
Nghĩ như vậy trong con ngươi Vũ Mặc Hiên cũng hiện lên vẻ hiếu kì!
Một nữ tử nhẹ nhàng bước từ ngoài cửa vào trong đại điện, mà sự xuất hiện của nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong toàn trường.
Tiên tử! Bọn họ phảng phất nhìn thấy tiên tử hạ phàm!
Đầu búi tóc đơn giản,gắn thêm châu ngọc màu lam nhạt, bên trái có cây trâm cài tóc trân châu nhã trí, đơn giản nhưng không giảm bớt tinh xảo.
Khuôn mặt tuyệt diễm màu da trắng nõn, mày liễu nhàn nhạt nhìn chung quanh, nhẹ rũ xuống mắt đẹp làm cho người ta nhìn không rõ đôi mắt của nàng, dưới cái mũi thanh tú là đôi môi hồng nhuận. Cô gái như vậy chưa thể nói là tuyệt sắc nhưng lại làm cho ánh mắt của người ta không có cách nào dời đi được.
Một thân y phục lụa trắng mỏng phiêu diêu như gió, trắng như bông tuyết, eo nhỏ mang thắt lưng nhưng không bó chặt, thân thể thon dài trong y phục màu trắng lộ ra đường cong mê người! đi lại nhẹ nhàng, thân thể thướt tha.
“Uông Tùy Tâm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” giọng nói cùng với nàng giống nhau đều lạnh nhạt.
“Bình thân” Vũ Mặc Phong nhìn ánh mắt mọi người lóe lên một tia không quá rõ, cho dù đứng ở trong đám người nàng cũng có khả năng thu hút người khác nhìn chăm chú vào mình.
Uông Chấn nhìn cô gái đi tới thậm chí còn thấy hoảng hốt, đây là nữ nhi của hắn nhưng vì sao lại có cảm giác xa lạ như vậy? Nữ nhi luôn lạnh lùng nhìn hắn sao lại biến thành cô gái thoát tục trước mắt này?
Vũ Mặc Nhiên nhìn người tiến vào trong ánh mắt lộ ra chút ngây dại, sao bây giờ hắn mới biết nàng đẹp như vậy? nhìn nàng hờ hững đi tới tim hắn đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của nàng lại làm cho hắn nhớ đến việc nàng muốn rời đi mà lại thêm đau khổ.
Vũ Mặc Hiên vốn tò mò nên ánh mắt khẽ nhìn nhanh rồi cũng thất thần! thế gian còn có cô gái thoát tục như vậy sao?
Ánh mắt ôn hòa của Ngân Lưu Nhân lộ ra đánh giá thật sâu, cô gái này bề ngoài cũng chưa hẳn là xuất sắc nhưng một thân khí chất lạnh nhạt khiến cho người ta nhìn vào không dứt ra được, nàng có thể giải đề này của hắn?
“Ngân thái tử, đây chính là người tài mà trẫm nói tới, nàng có thể giải đáp đề của Thái tử”
Ngân Lưu Nhân khẽ mỉm cười tiến lên phía giai nhân cười nói: “Tại hạ Thái tử Thập Ngân quốc Ngân Lưu Nhân, cô nương tài hoa tuyệt thế”
Lộ Tùy Tâm đưa mắt lên đánh giá một chút nam nhân biểu hiện ôn hòa thân thiện này, nam nhân này có thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt sắc của Das, nhưng không có khuôn mặt tinh xảo hào hiệp như Dương Á Sơ, khí chất trên người đã làm giảm bớt vẻ bề ngoài của hắn, nụ cười thân thiết làm cho người ta thấy yên tâm! Khí chất ôn hòa làm cho người khác nghĩ có thể dễ dàng tới gần hắn nhưng hắn chính là người chôn dấu tâm cơ sâu nhất không ai có thể nhìn ra! Hắn là thiên tài ngụy trang.
“Ngân thái tử khách khí, ta chẳng qua chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi”
Ngân Lưu Nhân trong lòng thầm khen, quả là một cô nương có tài đối đáp, mới vừa rồi nhìn thấy hắn đang đánh giá nàng mà cũng không biểu hiện thái độ gì, vô sóng vô dạng! thanh đạm như nguyệt, đôi mắt bình tĩnh như nhìn thấu được lòng người, để cho hắn rất là kinh ngạc! Con ngươi khẽ cười, nữ tử này rất đặc biệt!
“Ha ha, thử vận may cũng được, có chân tài thực học cũng được, cô nương, mời đáp đề”
Hắn hồi hộp không biết nàng có thể đưa ra đáp án như thế nào!
Lộ Tùy Tâm hạ thấp tròng mắt xuống, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang!
“Ta muốn nhìn qua loại quả này!” nàng cũng muốn chứng thực suy đoán trong lòng!
Lúc này cả Kim loan điện đều yên lặng dị thường, nhìn chăm chú vào nữ tử này, vì nàng lạnh nhạt mà càng cảm thấy bội phục! còn kinh ngạc hơn so với tài văn chương của nàng!
Vũ Mặc Hiên cũng không biết tại sao hắn lại cứ nhìn cô gái trước mắt không dứt ra được, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, ánh mắt bình tĩnh ấy, hắn đột nhiên nghĩ muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, xem trong đôi mắt bình tĩnh có thứ gì ở đó?
Bây giờ nghe nàng nói muốn nhìn lại trái cây hắn không khỏi kinh ngạc!
Mắt Ngân Lưu Nhân híp lại, một lần nữa đánh giá Lộ Tùy Tâm: “Ám Dạ”
“Vâng, thái tử” tên nam tử đang cầm hộp gấm bước lên hướng về phía Vũ Mặc Phong mở hộp gấm trong tay ra, xoay người lại để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được, bên trong là những trái cây lớn nhỏ đỏ tươi mê người nhưng lại căng mọng mềm mại như đôi bàn tay thiếu nữ.
Mọi người nhìn thấy cũng phải sững sờ, này…đây là trái gì a?
Trong tâm khẩn trương của Lộ Tùy Tâm cũng nhẹ nhàng dãn ra, quả thật như thế! Xem ra ở thế giới này cái gì cũng có a?
Hay đầu lông mày dãn nhẹ, nụ cười từ trong ánh mắt chuyển tới khóe miệng cười rung động lòng người, trong phút chốc, mấy người vẫn đang nhìn chăm chú vào nàng hô hấp đồng thời cứng lại!
Trong nháy mắt như được thấy hoa khai tuyệt mỹ, vừa nhiễu loạn tâm ai?
Lộ Tùy Tâm chuyển hướng tới Ngân Lưu Nhân giật mình ở đó: “Ngân thái tử, ta nghĩ sẽ bắt đầu từ đây”
Ngân Lưu Nhân lấy lại tinh thần! Hắn thật giống như thấy hoa khai trong nháy mắt! nụ cười của cô gái này có thể mê hoặc được tất cả nam nhân trên đời! Ánh mắt như cười lan tràn trên khuôn mặt làm cho người ta ngừng thở mà quên đi tất cả.
Thật là không khống chế nổi, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị nàng mê hoặc bằng nụ cười! Nghĩ được như vậy, tròng mắt ôn hòa lộ ra tia sắc nhọn! Dùng ánh mắt tỉ mỉ lần nữa đánh giá nàng.
Trên mặt nàng lại khôi phục bình thản không còn chút dấu vết của nụ cười vừa nãy, làm cho hắn lại càng bị mê hoặc, chẳng lẽ vừa rồi là hắn bị ảo giác? Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào?
“Ngân thái tử…” Vũ Mặc Phong tròng mắt híp lại, gọi nam tử đang đánh giá Tùy Tâm kia, vẻ đẹp của nàng hắn không phải chưa nhìn thấy nhưng khi nhìn thấy đáy mắt tìm tòi của Ngân Lưu Nhân hắn lại thấy không vui mừng chút nào hết,lại càng không muốn cho nam nhân khác nhìn thấy nàng.
“Thiên Vũ hoàng, có thể, mời cô nương” Ngân Lưu Nhân cảm nhận được hai đạo ánh mắt sắc bén nhìn hắn liền không xem xét nữa, kết quả để cho hắn trong lòng phải khiếp sợ.
Một ánh mắt là từ chính Lộ vương trứ danh vô tình, tròng mắt quá phức tạp làm cho hắn liền giật mình! Cô gái này cùng Lộ vương có quan hệ không tầm thường!
Một ánh mắt khác đến từ Vũ Mặc Phong, thân là đế vương, mà nam nhân cơ trí khôn khéo cũng đồng dạng để ý tới nữ nhân này như vậy sao?
Xem ra Thiên vũ hoàng triều thật đúng là để cho hắn phát hiện ra việc hay, chẳng qua là…nữ tử này lại có thể làm cho hai nam nhân bất phàm nhìn mình chăm chú! Nghĩ đến thứ vừa mới mê hoặc mình, Ngân Lưu Nhân liền hiểu ra ngay!
“Trước khi trả lời vấn đề của Ngân thái tử, Hoàng thượng, mời đem những thứ ta viết ra, cộng thêm một cái, cuộc sống sau này của ta là tự ta quyết định, nếu ta không đồng ý cho dù là kẻ nào cũng không được can dự” nàng sở dĩ nói cường điệu là bất kì kẻ nào vì nhìn thấy trong ánh mắt nam tử ở đây đang mừng như điên! Nàng nghĩ chính là phụ thân Uông Tùy Tâm! Hắn không phải có tình đối với nữ nhi mà là phát hiện có thể lợi dụng nên mới kích động! Thời điểm hắn đưa Uông Tùy Tâm đi cũng chính là chặt đứt khát vọng của nàng, huống chi nàng không phải Uông Tùy Tâm nên không có bất cứ giao tình gì với hắn. Phụ thân, nàng so với Uông Tùy Tâm càng không cần.
Còn mặt khác cũng muốn dùng cái này ngăn cản tâm cơ của Vũ Mặc Phong, đế vương này, vĩnh viễn chỉ cần hắn muốn thì tất cả thiên hạ này đều là của hắn, bao gồm cả nữ nhân, không cần xem nàng có cự tuyệt hay không! Cho nên nàng mới ra yêu cầu như vậy trước mặt mọi người.
Bỏ qua thời cơ lần này nàng cũng không thể tìm thấy được lần nữa nên hắn mới có ý đồ như vậy, nhưng nàng cũng sẽ không dừng bước.
Lời Lộ Tùy Tâm vừa nói ra, trong ánh mắt của các vị đại thần cũng lộ ra hàm ý chêu chọc cười nhạo, khó trách, hôm nay Lộ vương gia có cái gì đó khác thường? thì ra là như vậy a! xem ra vận khí nữ nhân này quả thật tốt, dựa vào thời cơ có một không hai này để có thể từ bỏ thân phận tiểu thiếp bị vứt bỏ bay lên làm Lộ vương phi, nữ nhi Uông Chấn quả thật là lợi hại.
Lúc này các vị đại thần cũng quăng ánh mắt không rõ vào người Uông Chấn, trong lòng giễu cợt nhưng ánh mắt lại lấy lòng.
Vũ Mặc Hiên trong lòng thì lại hơi buồn mà bản thân hắn cũng không hiểu, kết hợp với vẻ mặt Tam hoàng huynh chẳng lẽ nàng muốn nhân chuyện này lên làm Vương phi sao? nếu như nàng thật sự có thể đáp đề, như vậy yêu cầu này Hoàng thượng chắc chắn sẽ đáp ứng?
Chẳng qua là…nàng nói cuộc sống sau này không muốn người khác quấy rầy là có ý gì?
Địa vị Lộ vương phi thật là yêu cầu của nàng sao?
Vũ Mặc Hiên phát giác trong lòng nôn nóng muốn biết yêu cầu đó là gì..
Vũ Mặc Nhiên đầu óc trống rỗng, quả thật nàng muốn như vậy sao? không được can dự! nàng sợ hắn lại dây dưa không buông tha sao?
Nàng là không muốn có bất kì mối quan hệ gì với hắn nữa hay sao? Rũ mắt xuống, mặc cho cảm giác đau khổ lan tới toàn thân! Hắn đột nhiên cảm giác đã mất đi nàng nhưng lại giống như đã mất tất cả. Trong mắt lộ ra vẻ cười khổ, nàng từ khi nào đã trở thành tất cả của hắn rồi?
Nhưng nàng không cần!
Vũ Mặc Phong nhìn chằm chằm nữ nhân bên dưới: “Được”
Nhìn thánh chỉ trên tay, Lộ Tùy Tâm mới vui vẻ cười thật lòng.
Trong thánh chỉ kia là cái gì? Mà lại làm nàng cười đến mị hoặc như vậy?
Ngân Lưu Nhân còn chưa ngẫm nghĩ đã bị một thanh âm hấp dẫn lực chú ý. Mọi người lại càng như vậy, tất cả đều nhìn chăm chú vào nàng, nữ nhân này sẽ giải đáp đề này như thế nào?
“Câu thứ nhất, ta đáp một vạn binh lính thắng, Ngân thái tử, ý ngài thế nào?”
Ngân Lưu Nhân tròng mắt thẫm lại, khóe miệng lộ ra vẻ cười: “Mong cô nương nói cụ thể tỉ mỉ ra, ta nguyện rửa tai lắng nghe”
Nhàn nhạt chăm chú vào nam tử trước mắt, nàng chậm rãi nói: “Người trong thiên hạ đều biết Thập Ngân quốc có kỵ binh lợi hại nhất, nhưng là mọi người đều biết đạo lý quả bất địch chúng, cho nên ta đáp một vạn binh lính thắng.”
“Nga? Tại sao lại như vậy?”
“cách để đánh thắng dĩ nhiên cần có binh pháp để hỗ trợ, có thể sử dụng trường kích(một loại vũ khí), bính lính cầm trường kích trong tay nghiêng trên mặt đất hướng lên phía trước thành một góc thích hợp, phía sau có thể thả ngựa hay phun khói ra đánh lạc hướng kỵ binh để không còn chú ý đến ta nữa. Mượn tất cả địa hình thuận lợi để đánh. Kỵ binh mang cây thương dài sẽ không thể vượt quá năm thước, căn bản sẽ không thể đánh tới binh sĩ trên mặt đất. Mà binh sĩ dưới mặt đất chỉ cần nhanh nhẹn tiếp cận kỵ binh, dùng trường kích giữ vững góc độ hướng lên trên làm cho kỵ binh phân tán, đến lúc đó binh lính sẽ tự nhiên xông lên trước. Dĩ nhiên kỵ binh cũng có khuyết điểm duy nhất đó là không thể tập trung quân chủ lực, bởi vì kỵ binh trừ lực chiến đấu mạnh còn những thứ khác đều không có. Chỉ sợ quân kỵ binh lúc phân tán sẽ không cách nào huy động sức mạnh mà bị diệt toàn bộ”.
“Vậy phải bố trí thế nào mới có thể phá vỡ được trận thế?” người lên tiếng chính là Vũ Mặc Nhiên từ đầu im lặng tới giờ, trong mắt của hắn vừa có khiếp sợ còn có cả cuồng nhiệt! mới vừa rồi nghe nữ nhân này nói phương thức tốt nhất chống lại kỵ binh hắn cũng thấy ẩn chứa kích động trong lòng, không thể kiềm chế mà lên tiếng.
Đối với đánh giặc thì có muôn vàn kế sách, bọn họ chính là muốn một phương thức tác chiến không ai có thể phá vỡ, hắn vừa mới thấy ánh mắt khiếp sợ của đao phong, hắn biết nữ nhân này nói trúng tim đen của hắn.
“Dùng kế du kích” Nhìn Vũ Mặc Nhiên trong mắt cuồng nhiệt, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, nam nhân đối với xã tắc như vậy thật hiếm có, bởi vì hắn đối với Thiên Vũ hoàng triều luôn coi là trọng trách lớn lao. Hắn là tướng quân trời sinh, là người bảo vệ. Có hắn ở đây, giang sơn Vũ Mặc Phong vững chắc như tảng đá lớn.
Phụ thân của bọn hắn biết rất rõ năng lực của từng người mà an bài trọng trách cho từng người, nói vậy Vũ Mặc Phong cũng hiểu điều này nên mới đen quyền lực trong tay trao cho hắn, như vậy vừa lấy được lòng trung thành lại không gây ra nội chiến trong hoàng thất, đúng là một cao thủ.
“Đánh du kích?” Vũ Mặc Nhiên thì thầm trong miệng.
“Chính là tránh đấu chính diện với kỵ binh chủ lực,chỉ cần hắn hướng ra chỗ khác là tới phiên ngươi ra đánh, một chút biện pháp đánh trả cũng không có, cho dù kỵ binh có đánh tới chỉ cần ngươi còn đang đánh thì hắn căn bản không động được tới, bởi vì số người kỵ binh tuyệt đối có hạn. Hơn nữa kỵ binh không thể cách nơi đóng quân quá xa, nếu không bị vây hoặc chiếm lương thảo là coi như xong đời. Cho nên ngươi chỉ cần hy sinh một phần đội quân dụ kỵ binh vào chỗ được mai phục sẵn, quân đội dù có mạnh đến đâu cũng không có cách nào thoát ra.”
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh! Tĩnh mịch cùng trầm mặc. Vũ Mặc Phong khó nén được kích động đang dâng lên “Tốt, hay cho một cách đánh du kích, ha ha,hay cho một cách đánh du kích”
Vũ Mặc Nhiên sau khi tiêu hóa hết lời của nàng trong ánh mắt có phần kính trọng cùng bội phục! Dương Á Sơ nói đúng, hắn không xứng với nàng! Cô gái như vậy không thể chỉ dùng hai từ đặc biệt mà hình dùng được.
“Thái tử, ý ngài như thế nào?” khóe mắt dư quang nhìn vị nam nhân quốc tự phía sau Ngân Lưu Nhân sắc mặt tái nhợt, nàng biết đã nói trúng tim đen của hắn.Không có biện pháp a, Mao Trạch Đông chính là dùng kế đánh du kích này mà làm nên Trung Quốc thành tựu như hiện nay. Mà đối với đánh du kích, trên sách có dạy không ít.
Cho nên nàng có thể hoàn toàn hiểu được vẻ mặt của nam tử trung niên đang đổ mồ hôi lạnh kia.
Trong lòng khiếp sợ chỉ có Ngân Lưu Nhân tự mình biết, mặc dù trên mặt vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa nhưng ánh mắt rung động hắn không thể nào khống chế được. Phải biết rằng cách đánh kỵ binh này là tâm huyết mười mấy năm của hắn, cho nên mới lập được công lao lớn như thế cho Thập Ngân quốc, hôm nay lại bị một nữ tử phân tích tỉ mỉ chính xác, đầu ngón tay khẽ run lên, nữ tử này…
“Thái tử điện hạ, không biết thái tử có hài lòng với đáp án này hay không?” Vũ Mặc Phong cảm thấy toàn thân hưng phấn khó tả nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, trong mắt rõ ràng đang làm ra vẻ nếu như ngươi không bị thuyết phục trẫm sẽ làm thật cho ngươi xem.
Ngân Lưu Nhân nhìn thật sâu cô gái đứng ở đàng kia: “Xin hỏi phương danh cô nương?”
Lộ Tùy Tâm hơi nhíu lông mày, nam nhân này khẳng định đang hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi mà còn ra vẻ. Từ ánh mắt sát khí hầm hầm của tên đằng sau cũng đủ thấy nàng đả kích bọn họ lớn như thế nào.
“Uông Tùy Tâm”
“Tại hạ Ngân Lưu Nhân, lời cô nương vừa nói tại hạ xin bội phục”
Quái lạ nhìn nam nhân này, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, xem ra cũng có chút phong độ ha, ít nhất là có thật lòng hay không thật lòng cũng có thể thấy tên này rất biết điều khiển hành động của mình.
“Thiên Vũ hoàng có Uông cô nương tài hoa tương trợ, Ngân Lưu Nhân tâm phục khẩu phục.”
Một nữ tử mà có thể kiến giải được như thế đúng là kinh bang thế tài. Lần này là hắn đã khinh địch.
Con ngươi Vũ Mặc Phong lộ ra mỉm cười, nhìn biểu hiện của Ngân Lưu Nhân trong lòng cũng giật mình, đúng là Ngân Lưu Nhân, lúc nào cũng tự nhiên trấn định.
Vũ Mặc Nhiên nhìn nàng, vẻ mặt luôn luôn đạm mạc nhưng lại tỏa ra kì dị quang mang! Trên đời lại có một nữ nhân như thế sao?
Uông Chấn thì hối hận muốn chết, sớm biết nữ nhi này bản lĩnh như thế thì đã đối xử tốt hơn rồi, bất quá bây giờ cũng chưa có muộn.
Các vị thần tử cũng phục hồi lại tinh thần, đối với cô gái trước mắt trở nên nghiêm túc cung kính! Hướng vào nàng ánh mắt phức tạp không dứt, phải biết rằng những thứ này người trong nhân gian nằm mơ cũng không nghĩ ra đáp án, nhưng lại được một nữ tử nói ra, việc này đối với bọn họ mà nói chẳng phải là quá châm chọc hay sao?
“Ở đề thứ ba, Tùy Tâm muốn thái tử trả lời ta một câu trước có được không?”
Lời nói của Lộ Tùy Tâm làm cho mọi người lại lấy lại tinh thần vểnh tai lên lắng nghe.
“Nga?” dung nhan hoàn mỹ của Ngân Lưu Nhân lộ ra vẻ kì dị. Hắn rất tò mò nữ tử này còn có thể làm kinh động đến hắn tới mức nào nữa?
Nhìn khuôn mặt trước mắt tò mò nhưng có thể nói là hoàn mỹ,Lộ Tùy Tâm thầm than trong lòng, nam tử này không nói đến một thân ôn văn nhĩ nhã,chỉ bằng vẻ ngoài suất của hắn cũng đáng để ngưỡng mộ rồi, toàn thân từ trên xuống tản mát ra như hoa như ngọc, tay chân khiêm tốn, đôi mắt tỏa ra phong thái xuất thần len lỏi động lòng người, lưu doanh vận chuyển, mị mị hoặc hoặc!
Nụ cười nơi khóe miệng làm cho người ta như tắm xuân phong! Như xuân như phong như nguyệt! nam nhân này quả là xuất chúng.
“Tại hạ lớn lên có thể vào được trong mắt Uông cô nương?” trong lòng có chút mong đợi câu trả lời của nàng, muốn biết trong mắt nàng, hắn có tính là đẹp không?
Nghe nói giương mắt nhìn chăm chú vào hắn, đôi mắt bình thản không một gợn sóng của Lộ Tùy Tâm nổi lên một tia thưởng thức, theo như nàng thấy, hắn đúng là rất xuất sắc.
“Thái tử một thân nhuận hoa, dĩ nhiên Tùy Tâm cũng không thể bỏ qua” nhìn nam nhân này, trong lòng Lộ Tùy Tâm đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của Dương Á Sơ, vẻ mặt nàng cũng có chút ôn nhu, khẽ mỉm cười, hắn nói hôm nay sẽ ở ngoài hoàng thành đón nàng.
Ngân Lưu Nhân một mực nhìn biến hóa trên mặt nàng, gặp nụ cười nơi đáy mắt kia không khỏi hiếu kì không biết trong lòng nàng đang nghĩ tới điều gì?
Vũ Mặc Phong vẫn nhìn hai người có hơi trầm xuống: “Tùy Tâm, ngươi muốn hỏi Thái tử vấn đề gì?”
Hắn thậm chí vừa có một loại cảm giác khó chịu, chỉ muốn đem nàng dấu đi không cho mọi người nhìn thấy vẻ đẹp trên người nàng.
“Đúng vậy a, không biết là vấn đề gì?” Ngân Lưu Nhân cũng tò mò hỏi.
“Mời thái tử nói cho ta biết, gà và trứng gà thứ nào có trước, đáp án của Thái tử cũng chính là đáp án của ta”
Ngân Lưu Nhân vẻ mặt có hơi kinh ngạc rồi lộ ra vẻ cười, hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lời Lộ Tùy Tâm vừa nói ra, mọi người trong đại điện đều bừng tỉnh, này…chỉ đơn giản giải quyết như vậy mà làm cho người ta lâm vào khó xử! này…tại sao bọn họ chưa từng nghĩ tới?
Đáy mắt Vũ Mặc Hiên sáng lên! Thật là đáp án tuyệt vời.
“Ha ha, thái tử điện hạ, trẫm rất thích đề này” Vũ Mặc Phong cho đến giờ vẫn chưa có cảm giác giống khoái như thế này. Sâu trong tròng mắt vui vẻ làm cho trên khuôn mặt trắng nõn của hắn càng thêm phần tuyệt mỹ.
“Ám Dạ”
“Dạ”
“Mời Hoàng thượng thử độc” Ngân Lưu Nhân bất trí một từ, nhìn về phía Vũ Mặc Phong khẽ nở ra nụ cười có ý đồ.
Đây là loại cây hắn tình cờ tìm thấy dưới chân núi, màu sắc đỏ tươi động lòng người mới hao hết tâm tư tìm người mang về, Thập Ngân quốc ngoài hắn ra không ai biết được, mà hắn cũng đã biết trong này có độc hay không, lần này đến đây hắn liền nảy ra ý tưởng muốn thử loại quả này có tác dụng như thế nào?
Lộ Tùy Tâm nhìn viên cà chua đỏ mọng không khỏi nhớ tới hiện đại, nơi đó quả này ngay cả trẻ con cũng biết. Nhưng đến nơi này lại là một vật phẩm hiếm có.
“Có thể cho ta sờ vào?” nàng muốn cảm nhận một chút đồ mà nàng thường ăn trong cuộc sống, cũng thấy thân thiết với mình. Xem ra nàng chỉ không còn nghĩ tới cuộc sống hiện đại nhưng trong tâm vẫn còn hoài niệm.
“Này…” Ám Dạ khó xử nhìn Thái tử, loại quả này là Thái tử thích nhất, giao dễ dàng như vậy hắn thật không yên lòng!
“Đưa cho Uông cô nương” Ngân Lưu Nhân có thể cảm nhận huyết mạch mình đang sôi trào. Cô gái này là cỗ mê hương! Làm cho hắn muốn vạch trần vẻ ngoài thần bí kia của nàng!
Nhẹ nhàng vịn trong tay xúc cảm trơn bóng, Triệu Trung Nghiệp thích nhất là canh trứng cà chua cho nên hắn thường xuyên bắt nàng làm món ăn này, nhưng là…có ai biết được thân nàng đang ở chỗ đây?
“Tùy Tâm?” thanh âm Vũ Mặc Phong cắt đứt suy tư của Lộ Tùy Tâm! Cúi đầu bình phục những lay động trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vũ Mặc Phong, không khỏi có chút do dự! Cho dù nàng nói thứ này không có độc thì hắn dám ăn sao? Những đại thần này sẽ để yên cho hắn ăn sao?
Nàng khẽ thở dài một cái, vì tự do, nàng quyết đi đến cùng.
“Đưa một chậu nước mang vào đây” nàng có thói quen ăn loại trái cây gì cũng rửa sạch. Huống chi cà chua này vốn bình thường lại được coi là trân bảo xuất hiện, tất nhiên sẽ không sạch sẽ đến đây.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ không giải thích được nhìn nàng.
Nước? chẳng lẽ ai cũng có thể giải độc?
Rất nhanh có người mang chậu nước lên, Lộ Tùy Tâm đem thứ trong tay vào chậu nước, nhẹ nhàng chà sát rửa sạch..
Toàn trường đều nhìn chằm chằm vào nàng, nghi ngờ động tác của nàng nhưng không ai dám lên tiếng.
Ngân Lưu Nhân quái lạ nhìn nàng đang thanh tẩy viên trái cây, cũng kinh ngạc, nàng muốn làm cái gì?

Nhìn cà chua đã được rửa, rồi cả vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, nàng đột nhiên nghĩ sao không để cho tất cả mọi người cùng thử? “Cầm dao gọt trái cây lên đây đi”
Nhẹ nhàng đem cắt cà chua ra làm mấy miếng, bên trong màu sắc tiên diễm làm cho người ta lóa mắt, rồi lại thầm lắc đầu: quả thật là thứ quả mê người, đáng tiếc không có người nào dám thử.
Cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng khẽ cắn.
“Không thể…” nhìn động tác của nàng, mấy giọng nói đồng thời vang lên, nhưng cô gái đã cắn một miếng…
Mọi người cùng khẩn trương nhìn vào nàng.
Thưởng thức hương vị bên trong! Ân! Mùi vị so với hiện đại thanh hơn một chút! Chua chua ngọt ngọt! xem ra đồ thiên nhiên trong lành thật dễ ăn! Nếu tìm vị thái tử này xin vài quả không biết hắn có cho không a?
Nuốt vào trong bụng, Lộ Tùy Tâm nhìn về nam nhân trên thượng vị: “Hoàng thượng, thử một miếng xem”
Rồi quay sang bốn phía: “Các vị cũng nên thử mùi vị xem sao, không có độc”
Các đại thần đang tiến lên liền lui về sau một bước! Nói giỡn chứ! Ai biết được trong này có độc hay không? Nàng nói không có độc có nghĩa là không có độc hay sao?
Không thèm để ý tới mấy người lùi lại, Lộ Tùy Tâm nhìn về phía Vũ Mặc Phong, Ngân Lưu Nhân rồi cả Vũ Mặc Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Mùi vị không tệ”có phải không dám ăn, ta xem người nào ai gan dạ sáng suốt đây.
Vũ Mặc Hiên nhìn nàng rốt cuộc tâm cũng hạ xuống, lại nhìn một chút mọi người, rồi nhìn vẻ mặt của nàng, dứt khoát đi tới bên cạnh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, không biết tại sao hắn lại tin tưởng tuyệt đối trong này không có độc! Nàng đã dùng hành động để chứng minh rồi.
Mà hành động này của Vũ Mặc Hiên cũng làm cho toàn trường phải kinh ngạc: Hiên vương này đầu óc có vấn đề rồi a?
“Hiên đệ…” giọng nói của Thanh vương có chút nguy cấp, Hiên đệ sao lại thử đồ kia a! vạn nhất có độc thì làm sao bây giờ?
Vũ Mặc Nhiên đáy mắt cũng hơi lộ ra vẻ kiên quyết.
Đi tới bên cạnh nàng, cầm một miếng lên nếm thử.
Mùi vị này vừa chua vừa ngọt ngào, cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không khó ăn.
Ánh mắt Ngân Lưu Nhân lướt qua nghi ngờ, nàng biết loại quả này từ trước sao? tại sao nàng biết? che dấu vẻ rung động trong mắt, người nào có thể lấy được nữ nhân này là tam sinh hữu hạnh!
“Hoàng thượng, người có muốn thử một chút hay không?” Lộ Tùy Tâm nhìn về phía Vũ Mặc Nhiên cùng một nam nhân chưa từng gặp đáy mắt hơi nở nụ cười! Việc làm của bọn họ khiến nàng rất vui, tin tưởng tuyệt đối một người là rất khó khăn. Mà bọn họ còn làm như vậy, nàng cảm kích còn chưa xong nữa là! Bất quá cà chua bọn họ chưa từng thử qua, chắc là không quen đây
Nhìn về phía hai người hơi nhíu chân mày, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng cười ra thành tiếng!
Mà nàng cười làm cho hai người hơi bị chấn động! nàng lại có vẻ phong tình khác đến như vậy! trên dung nhan thanh lệ là nụ cười vui vẻ!
Trong lòng hai người cùng vang lên câu nói: Cho dù thực sự có độc đi chăng nữa, bọn họ cũng không hối hận.
Nhìn nàng vui vẻ, trong con ngươi Vũ Mặc Phong không khỏi xẹt qua tia ảo não!
“tiểu Thân tử, đi lấy một miếng lên cho Trẫm thử”
“Hoàng thượng…” mặc dù có Hiên vương cùng Lộ vương đã nếm thử nhưng Hoàng thượng là thân thể ngàn vàng!này…
“Hoàng thượng không thể…”các đại thần cũng ra mặt nói.
Vũ Mặc Phong đứng dậy đi xuống đài, đứng ở trước mặt Lộ Tùy Tâm, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Tùy Tâm thích ăn loại quả này sao?”
“Ân! Mùi vị cũng không tệ lắm” không thích cũng không ghét! Chẳng qua là đã lâu rồi chưa được ăn mà thôi.
Bàn tay trắng nõn cầm lấy một miếng, “Hoàng thượng, không thể a…”
Một bàn tay khác nhanh hơn cũng đồng thời lấy một miếng đưa lên, hắn là Ngân Lưu Nhân!
“Ân, mọi người đều không biết loại quả này ăn rất ngon! Thiên vũ hoàng, thử một chút xem sao, mùi vị này quả rất tuyệt”
“Thái tử, đáp án cho ba đề này còn có gì dị nghị hay không?”
Lộ Tùy Tâm cũng không đi nhìn Vũ Mặc Phong, hắn bây giờ ăn hay không ăn cũng không quan trọng! Quan trọng là…nàng-Lộ Tùy Tâm rốt cục cũng có tự do!
“Không có, tài hoa của cô nương khiến cho ta bội phục”Khẽ mỉm cười, trong mắt không hề che dấu thưởng thức.
“Lộ vương gia, ngài còn có gì để nói không?” hướng Vũ Mặc Nhiên hỏi, Lộ Tùy Tâm yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.
Ngăn chặn hối hận cùng thống khổ trong lòng, đáy mắt Vũ Mặc Nhiên lộ ra vẻ kiên trì, hắn sẽ làm cho nàng biết tình cảm của hắn, chắc chắn sẽ đường đường chính chính cưới nàng vào vương phủ,vị trí Lộ vương phi không phải nàng thì không ai có ngồi vào!
“Không có” chẳng qua Bổn vương rất hối hận đã từng đối với ngươi như vậy. nếu không…nếu không…hài tử của chúng ta cũng đã rất lớn rồi. Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận để thử, ta chỉ có thể ở trong lòng mà cam đoan với ngươi, sau này ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, dùng hành động để chứng minh quyết tâm của ta, chắc chắn sẽ làm ngươi phải hồi tâm chuyển ý.
“Cám ơn đã thành toàn” nhìn sâu vào nam nhân này một cái, Lộ Tùy Tâm cũng có phần cảm kích với hắn!
“Hoàng thượng, mời tuyên chỉ”
Vũ Mặc Phong giờ phút này trong lòng đều nếm đủ ngũ vị, nàng thật đã làm được!
Trở về ngồi trên long ỷ: “tiểu Thân tử, tuyên chỉ”
“Dạ”

Tuyên chỉ xong mọi người vẫn như cũ không phục hồi được tinh thần trở lại, không khỏi hoài nghi xem lỗ tai mình vừa rồi có nghe nhầm hay không? Hay là Thân công công tuyên đọc sai rồi a? nếu không tại sao không trở thành Lộ vương phi mà lại là giáng chức làm thứ dân?
Uông Chấn vốn đang nằm mộng tưởng mình sẽ trở thành phụ thân của Lộ vương phi, này…này…Uông Tùy Tâm có phải đang u mê không a? làm Lộ vương phi không làm lại muốn làm thường dân cái gì?
“Dân nữ Uông Tùy Tâm tạ Hoàng thượng đã ban ơn, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” quỳ xuống mặt đất, lần này là thật tâm thành ý của Lộ Tùy Tâm.
Nghĩ đến việc sau này có thể tùy ý muốn đi đâu thì đi, không có gì bó buộc…Lộ Tùy Tâm trong lòng vui đến mức không diễn tả thành lời!
Tử Vân chắc là đã chờ lâu rồi! Tử Vân, ta không cần phải trốn vẫn ra được!
Dương Á Sơ có lẽ đang ở hoàng thành đợi nàng? Ha ha, Lộ Tùy Tâm ta không ngờ cũng có ngày có cảm xúc mãnh liệt như vậy a!
Nhìn Tùy Tâm vui vẻ từ bên trong, mấy tên nam tử kinh ngạc lại càng bị mê hoặc!
Vũ Mặc Hiên rốt cuộc cũng biết yêu cầu của nàng là gì, nhưng lại làm cho hắn khiếp sợ! ấn tượng ngày càng sâu đậm!
Một thân thong dong bình tĩnh đến chói mắt, mê hoặc tâm của bao nhiêu người? một cái nhăn mày một nụ cười đã làm rung động bao nhiêu hồn người?
Ngoài hoàng thành.
“Dương công tử, phu nhân nhà ta…không phải…tiểu thư nhà ta ra ngoài hay chưa?” những lời này Tử Vân cũng không biết đã hỏi bao nhiêu lần rồi. Từ khi phu nhân nói muốn có tự do sau đó muốn nàng gọi người là tỷ tỷ, nhưng nàng nói không có quen, cứ gọi nhầm rồi lại sửa thành tiểu thư.
“Chắc sẽ nhanh thôi”trong lòng hắn cũng khẩn trương y như vậy.
Bất quá, hiện tại cũng chỉ có thể đợi ở đây, nhưng mà…Vũ Mặc Phong sẽ thả nàng sao?
Loại quả này nàng biết sao?
Giờ phút này hắn cũng không biết là nàng có biết không, chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng.
Đứng bên cạnh xe ngựa, Tử Vân thỉnh thoảng lại đi tới đi lui! Phu nhân không biết tối qua có ngủ ngon giấc không?
Còn nữa…phu nhân thật sự có thể tự do sao?
Đang suy nghĩ thì cánh cửa dày cộp nặng nề kia rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, một đội cấm vệ quân đi ra ngoài.
“Phu…Tiểu thư…tiểu thư, Dương công tử, ta nhìn thấy tiểu thư nhà ta” Tử Vân ánh mắt hưng phấn khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc.
Dương Á Sơ nhìn bóng dáng đang tới gần, nụ cười động lòng người trên khuôn mặt tuyệt đẹp, nàng thật đã làm được!
Nhìn những người đi cạnh nàng có cả Vũ Mặc Hiên hắn liền giật mình.
“Dương huynh” Vũ Mặc Hiên nhìn thấy nam tử bên cạnh xe ngựa cũng thấy quái lạ! nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh! Gật đầu hướng Dương Á Sơ ý bảo! trong lòng thì lại nghĩ Uông cô nương này có quan hệ với Dương Á Sơ như thế nào? Uông cô nương hình như rất tin vào Dương Á Sơ.
“Thì ra Uông cô nương là bằng hữu của Á Sơ huynh a!”
“Hiên vương, chúng ta lại gặp mặt” mặc dù Dương Á Sơ hướng về phía Vũ Mặc Hiên nói chuyện nhưng chỗ sâu nhất trong mắt chỉ có bóng hình xinh đẹp một thân bạch y của nàng.
Hắn vẫn biết nàng rất đẹp nhưng khi nhìn nàng mặc bộ y phục này xuất hiện trước mắt hắn, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng mới mẻ tươi đẹp.
Gặp y phục may trên người nàng, trong lòng Vũ Mặc Phong tâm tư càng sáng tỏ, Thiên thiền gấm này tồn tại là vì có nàng.
Nhìn ánh mắt nàng đang nhìn mình, Dương Á Sơ đột nhiên cảm thấy, có thể nhìn nàng như vậy thôi hắn cũng rất hạnh phúc rồi.
“Uông cô nương, Vũ Mặc Hiên đối với tài hoa của cô nương quả là bội phục cúi đầu, không biết Vũ Mặc Hiên này có vinh dự được làm bằng hữu của cô nương hay không?” Vũ Mặc Hiên tiến lên trước mắt giai nhân nói.
Dương Á Sơ ngạc nhiên tiện thể mặt biến sắc, bây giờ hào quang trên người nàng đã phát ra có muốn ngăn cũng không ngăn được nữa, chỉ cần là nam nhân nhất định sẽ vì nàng đặc biệt mà động tâm! Bởi vì nam nhân đều bác ái!
Chẳng qua là…Vũ Mặc Hiên từ trước tới nay vẫn không quan tâm tới nữ nhân! Thái độ của hắn nghĩa là gì?
Khẩn trương nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm, Vũ Mặc Hiên nhận ra chính mình cũng đã bị mê hoặc, đây là việc hắn thật sự đang làm sao? tại sao trong lòng lại thấp thỏm đến như vậy? thậm chí người trước mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thật tình nhìn hắn.
Lộ Tùy Tâm đón nhận ánh mắt nam tử, có thể coi là một nam tử anh tuấn bất phàm, hắn lơn lên cũng giống mấy vị ca ca của hắn thật là đẹp mắt, một thân cẩm y thác đổ thon dài trên người hắn, vừa như hoa như ngọc rồi lại như nguyệt, không đơn thuần như vậy, trên người hắn còn tỏa ra khí chất hấp dẫn người khác, tôn quý mà không hoa lệ, sang trọng rồi lại đạm mạc, ôn hòa rồi lại làm bất hòa, một nam nhân lòng dạ sâu sắc! có thể do bối cảnh thân phận mà làm cho hắn có chút u buồn! Chẳng qua là…một nam nhân như vậy sẽ không dễ dàng đi thổ lộ lòng mình. Vì sao hôm nay hắn lại đi ngược lại nếm thử cà chua kia?
Còn có, hắn tại sao lại nghĩ muốn cùng nàng trở thành bằng hữu?
Vũ Mặc Hiên nhìn giai nhân trầm mặc không khỏi cười khổ, là mình quá hấp tấp.
“Thời điểm Hiên vương lên nếm thử loại quả Tùy Tâm cũng thấy rất bất ngờ, dũng khí của Hiên vương ta rất bội phục! Mà lý do Tùy Tâm mời Hiên vương đưa tiễn, mặc dù chỉ có duyên gặp mặt nhau một lần nhưng ta tin tưởng cách đối nhân xử thế của Vương gia. Những thứ này Tùy Tâm vô cùng cảm kích,trong tâm cũng sớm coi vương gia là bằng hữu của mình, huống chi Tùy Tâm còn thiếu nợ vương gia một ân tình” có lẽ nàng nên mở lòng mình, tiếp nhận vài bằng hữu cũng tốt.
Vũ Mặc Hiên nghe Lộ Tùy Tâm nói trong lòng vui mừng, ý của nàng là nàng mới cự tuyệt Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh đưa tiễn mà lại nhờ hắn là vì nàng tín nhiệm hắn sao? theo lời nàng chỉ gặp mặt một lần? nhưng nàng nói thiếu ân tình của hắn, chẳng lẽ vì vậy với nhận hắn làm bằng hữu sao?
Đang định giải thích.
“Hiên vương gia, sau này còn gặp lại!”
Đi tới bên cạnh Dương Á Sơ, hướng người ở ngoài đường cười: “Tử Vân, ngươi cũng tới đây sao?”
Tử Vân một mực kiềm chế lại kích động bởi vì nhìn thấy phu nhân với một nam tử thoạt nhìn địa vị cao quý đang nói chuyện! Hơn nữa Dương công tử cũng tiến lên cho nên đành phải đứng nguyên tại chỗ, chờ phu…à không tiểu thư nói xong.
“Tiểu thư…” tiểu thư thật tự do rồi sao?
“Ha ha, đồ nha đầu này” bảo nàng gọi là tỷ tỷ nhưng nói mãi cũng không quen nên khăng khăng gọi là tiểu thư. Nàng thuyết phục mãi mà nha đầu này vẫn không thay đổi ý nghĩ, cũng chỉ bảo tùy nàng. Nha đầu này tính tình thật là bướng bỉnh.
“Tử Vân, sau này muốn đi đâu thì đi nơi đó! Cuộc sống như thế thật là sảng khoái có phải không?” nghĩ đến việc có thể trải qua những ngày tháng tự do tự tại, trên mặt nàng lại nở nụ cười khẽ.
Nhìn tiểu thư như vậy Tử Vân cũng thấy rất vui vẻ.
“Ân! Tử Vân sau này suốt đời ở bên cạnh tiểu thư, dù tiểu thư có đuổi Tử Vân đi, Tử Vân cũng sẽ không đi”
“Vậy a, chờ một ngày ngươi yêu một nam nhân rồi ngươi cũng sẽ không nói như vậy nữa đâu” Lộ Tùy Tâm gạt gạt mũi của Tử Vân trêu chọc nói.
Tử Vân dậm chân: “Không đâu, tiểu thư, Tử Vân sẽ không lấy chồng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên người”
Vĩnh viễn bên cạnh nàng? Vĩnh viễn có xa lắm không? Nghe Tử Vân nói Lộ Tùy Tâm liền giật mình nhưng trên mặt vẫn cười như cũ.
Yên tâm đi! ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng! Nhìn ánh mắt chần chờ của nàng, Dương Á Sơ rất muốn nói như vậy nhưng tâm lại đè nén. Hiện tại hắn không thể hù nàng được! hắn tình nguyện chờ, tình nguyện được một mực bên cạnh nàng, làm cho nàng từng chút từng chút một yêu hắn.
Biệt viện hoàng gia.
“Thái tử…”Đao phong nhìn thái tử điện hạ vẫn đang trầm mặc từ sau khi hạ triều, nhớ tới cách đối phó kỵ binh của nàng hắn không khỏi hơi gấp gáp.
“Đao phó tướng, ngài lui xuống trước đi, Thái tử có việc sẽ triệu kiến ngươi” nam tử ưu nhã hướng người đang lo lắng nói.
“Vậy ti chức cáo lui”
Bên trong phòng lại một mảnh yên lặng, nam tử ưu nhã bưng một chén trà tới bên cạnh phía sau Ngân Lưu Nhân.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngân Lưu Nhân mới nhận lấy chén trà nhấp nhẹ: “Ám Dạ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam tử ưu nhã vốn tên là Ám Dạ, đang suy tư một chút rồi mới lên tiếng: “Thuộc hạ cho là Thái tử nên vứt bỏ Thanh vương”
Cười khẽ một tiếng: “Dạ, Bổn cung cho tới bây giờ cũng chưa từng đem Vũ Mặc Thanh để vào trong mắt, chỉ là đang tìm kiếm một cơ hội thì hắn vừa đúng lúc xuất hiện mà thôi” một con cờ không đáng cho hắn phải suy nghĩ đến, chỉ bất quá…cô gái Uông Tùy Tâm này mang lại phiền phức không nhỏ cho hắn. Nghĩ như vậy trong con ngươi ôn hòa tản mát ra ánh nhìn tà mị! Bất quá chuyến này đi không uổng phí, để cho hắn tìm được một nữ nhân trên đời này có tư cách làm thái tử phi của hắn.
“Lưu Tinh”
“Có thuộc hạ”
Nam nhân một mực đứng ngoài cửa nhanh chóng đi vào.
“Ta muốn biết tất cả những gì liên quan tới Uông Tùy Tâm”
Ánh mắt hỏa diễm như nhiên phát sáng ngẩng đầu nhìn về hướng thái tử nhưng ngay sau đó đã trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh”
“Điện hạ, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?” kế hoạch có phải nên thay đổi hay không?
“Đi đi, cũng coi như đưa Vũ Mặc Phong lễ vật gặp nàng” Vũ Mặc Phong, đối với lễ vật của bổn cung, ngươi sẽ xử trí ra sao đây?
Bổn cung sẽ chống mắt lên nhìn xem.
Hoàng cung Phong Vũ cung
Vũ Mặc Phong đứng ở đây, Phong Vũ cung thiếu nàng, trong tâm cảm thấy một mảnh phiền muộn cùng trống rỗng! trong lòng âm thầm thề rằng, một ngày nào đó, Tùy Tâm, Trẫm sẽ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh trẫm! Phong Vũ cung này sẽ là nơi ngươi chung sống!
Tiểu Thân tử cuối cùng đã hiểu được tất cả, chuyện trên điện hôm nay không ai có thể rõ ràng bằng hắn, Hoàng thượng đã yêu cô gái vốn là thị thiếp Lộ vương gia cam tâm có một cuộc sống bình thường! Nhìn vẻ mặt của hoàng thượng làm cho hắn nhớ tới cô gái khí chất phi thường kia! Khó trách Hoàng thượng lại yêu nàng!
“Truyền ám vệ”
Vũ Mặc Phong trầm giọng nói
“Vâng, Hoàng thượng”
“Tham kiến Hoàng thượng” Ám vệ quỳ xuống mặt đất thỉnh an.
“Ngươi đi chọn một ám vệ thông minh nhanh nhẹn đi ra ngoài, trẫm muốn đích thân ra lệnh” hắn nhất định phải nắm giữ được nàng.
Ám vệ suy nghĩ một chút, thông minh cơ trí… “Hoàng thượng, Như Nguyệt có thể không?” Như Nguyệt là ám vệ thân cận bên cạnh Hoàng thượng, cũng rất hiểu Hoàng thượng, mà khuôn mặt của nàng không…dễ dàng làm người khác không chú ý tới nhất, có thể nói là ám vệ trời sinh.
“Không được” lòng dạ phụ nữ là khó nắm giữ nhất, huống chi là một nữ nhân yêu chủ tử của mình cũng đã không xứng với xưng hô ám vệ này rồi! mà việc cần làm là theo dõi nàng!
“Vâng, thuộc hạ sẽ chọn vài người cho Hoàng thượng tuyển lựa?” Ám vệ mặc dù có chút quái lạ nhưng chủ tử tự có tính toán của chủ tử, có lẽ lần này Như Nguyệt không thích hợp để làm.
“Đi đi”
Tùy Tâm, trước hết Trẫm cho ngươi ở bên ngoài bay lượn thưởng thức cuộc sống tự do một thời gian! Nhưng ngươi là trời cao ban xuống cho trẫm! Con ngươi cơ trí lộ ra kiên quyết làm cho người ta rung động! người chưa từng hiểu tình một khi đã hiểu thì như thế nào có thể bỏ cuộc được?

back top