“Lý đại ca, hắn thế nào rồi, tối hôm qua có sốt hay không?” nhìn người trên giường, Tử Vân lo lắng hỏi, tối qua nàng trở về mà tâm trạng không yên, chỉ sợ hắn lên cơn sốt, xuất hiện bất trắc nên sáng sớm hôm nay đã chạy tới.
“Tử Vân, ngươi không cần phải hầu hạ Dương phu nhân sao?” Lý Thuận thấy nàng sáng sớm đã chạy tới lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, ta chỉ đến xem một chút rồi sẽ trở về, như thế nào? Hắn…” nàng cũng không biết tại sao mình lại lo cho người trên giường như vậy.
“Tối hôm qua người hắn hơi nóng, nhưng không sao, vẫn ngủ mê man, ta nghĩ thuốc hôm qua là để trị thương, ngươi nhìn đi, hắn cũng sắp tỉnh rồi” nhìn người trên giường nhíu chặt lông mày, Lý Thuận vui mừng nói.
“Lý đại ca, cám ơn ngươi” nếu như không phải có Lý đại ca giúp đỡ, một mình nàng thật không biết làm như thế nào.
Lý Thuận thật thà cười: “Hắn cứu ngươi cũng coi như là đã cứu ta, cũng là ân nhân của ta…” thấy thần sắc Tử Vân liền vội vàng giải thích “Ta đã nói coi ngươi là muội muội a, hắn cứu muội muội của ta thì đương nhiên là ân nhân của ta” Lý Thuận lúng túng tự bào chữa, cũng không biết nói vậy Tử Vân có tin không?
“Lý đại ca, cảm ơn, ta cũng xem ngươi như ca ca của ta. Có ca ca thật tốt” hít hít lỗ mũi, Tử Vân cảm kích nhìn Lý Thuận cười cười.
Lý Thuận nghe nàng nói rõ ràng trong mắt có chút mất mát, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể được gặp Tử Vân.
Lưu Tinh mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt giống hệt như tiểu Bảo, ở trong đó có lo lắng cùng vui mừng.
“Công tử, ngươi tỉnh rồi” thấy hắn muốn rời giường, Tử Vân bước lên trước hỗ trợ vịn hắn. Vui mừng quay đầu lại phía Lý Thuận nói: “Lý đại ca, hắn tỉnh”
“Đây là đâu?” không phải là chỗ hôm qua hắn vào, tại sao hắn lại ở chỗ này?
“Đây là nhà của Lý đại ca, ngày hôm qua ngươi ngất ở ngôi nhà cách vách” Tử Vân trả lời, hắn mới tỉnh, có phải nên ăn một chút gì không?
“Lý đại ca, ngươi chú ý vị công tử này đi, ta đi nấu chút cháo, hắn vừa mới tỉnh, chắc chắn rất đói bụng rồi”
“Được”
“Tử Vân, cô nương, có thể nói cho ta biết tại sao lại cứu ta không?” bây giờ cả kinh thành không ai không biết hắn là phạm nhân bị triều đình truy nã, tại sao nàng còn cứu hắn?
Tử Vân chăm chú nhìn hắn: “Bởi vì công tử đã từng cứu ta cùng tiểu thư”
Lưu Tinh nhìn đôi mắt giống hệt tiểu Bảo, trong con ngươi khẽ buồn bã, nếu tiểu Bảo không chết, có phải cũng mang bộ dáng như nàng hay không?
“Công tử? Có phải vết thương rất đau a?” Tử Vân có chút kì quái với ánh mắt của vị công tử này khi nhìn nàng, thật có chút khổ sở. Bất quá vết thương trên người hắn nặng như vậy nhất định là rất đau.
“Nha….không sao” phục hồi lại tinh thần, hắn tự nói với mình, nàng không phải là tiểu Bảo của hắn, tiểu Bảo đã chết rồi, là do đích thân hắn chôn.
“Vậy ta đi nấu cháo thật nhanh cho ngươi ăn, nếu cần gì thì để Lý đại ca giúp ngươi là được” nàng vội vàng đi chuẩn bị, hắn khẳng định là rất đói, mà Lý đại ca có thể cũng chưa ăn cái gì.
Y phục hôm qua nàng đã giúp hắn giặt sạch, có rất nhiều máu, hắn là ai? Tại sao vương gia phải truy bắt hắn? hắn phạm vào chuyện lớn gì sao?
“Ngươi là bộ khoái?” Lưu Tinh nhìn nam nhân trước mắt, hắn là bộ khoái, vậy nhất định là biết hắn chính là người đang bị truy bắt, vậy sao còn cứu hắn? bất quá, nam nhân này có chút quen mặt, đã gặp nhau ở đâu a?
“Không, ta không phải bộ khoái, chỉ là hạ nhân canh gác ở Lộ vương phủ” trên mặt Lý Thuận ửng đỏ, có thể có một chức vị nho nhỏ ở vương phủ cũng không phải chuyện dễ dàng, nói gì tới bộ khoái. Hắn cũng chưa từng nghĩ qua.
Lộ vương phủ? Lưu Tinh híp mắt lại, Vũ Mặc Nhiên xem ra không lấy mạng của hắn thì không từ bỏ a. Nếu như không phải là võ công không phân cao thấp thì sớm đã bị hắn giải quyết tại chỗ rồi. Nam nhân này là hạ nhân trong Lộ vương phủ, vì sao còn cứu hắn?
“Công tử đã cứu Tử Vân, cho nên cũng chính là ân nhân của Lý Thuận” thấy hắn nghi ngờ, Lý Thuận lên tiếng giải thích.
“Tử Vân? Ngươi cùng với nàng sao?” đúng rồi, hắn nhớ bởi vì nhìn thấy nàng cùng tên này ở chung một chỗ nên mới để ý tới đôi mắt giống tiểu bảo. Sau đó trước khi rời đi muốn nhìn nàng một cái, không nghĩ tới các nàng bị người khác hãm hại nên hắn mới kịp thời xuất thủ.
“Ân… ta coi nàng như muội muội của mình” mặt hơi hồng hồng, Lý Thuận không tự nhiên dời tầm mắt đi hướng khác, nam nhân này mắt rất sáng, hắn sợ sẽ bị nhìn thấu việc mình thích Tử Vân.
“Nàng…không có người thân sao?” Lưu Tinh thử hỏi.
“Ân, không có, cha mẹ Tử Vân đã qua đời nên mới bị đại nương đem bán làm nha hoàn trong Lộ vương phủ” Tử Vân mạng tốt nên gặp được Thất phu nhân, Thất phu nhân còn giúp nàng chuộc thân, bây giờ ở Dương phủ làm người hầu cũng tốt hơn là ở Lộ vương phủ.
Rũ mắt xuống, nàng cũng không có cha mẹ sao?
“À, công tử, ngươi có muốn uống chút nước hay không?” Lý Thuận cúi đầu hỏi người không nói gì, quan tâm hỏi, hôm qua hắn mất rất nhiều máu.
Lưu Tinh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thành thật của Lý Thuận, nhìn kĩ một phen, quả thật hắn không có tâm tư nào khác mới gật đầu.
Lý Thuận cao hứng bước tới bàn rót một chén nước rồi cẩn thận mang đến.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta” hắn nên nhanh chóng gửi tín hiệu cho Thái tử, Thái tử đã quyết định ám sát nàng không phải nhiệm vụ của hắn lại thay đổi rồi sao? xem ra hắn phải xin chỉ thị của Thái tử xem bước kế tiếp làm như thế nào, vẫn phải lưu lại nơi này sao?
“Không…….không cần khách khí” công tử này vẻ ngoài cũng thật là xuất sắc.
“Cháo tới đây” Tử Vân bưng một bát cháo đi vào, hướng Lý Thuận nói “Lý đại ca, trong nồi còn đó, ngươi lấy ăn đi, để chỗ này cho ta là được rồi”
“Ngươi đi ăn đi”
“Ngươi mau đi đi, ta cho công tử ăn một chút” Tử Vân lấy cái muỗng nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Nhìn cô gái trước mắt, Lưu Tinh cảm thấy như đang nhìn thấy tiểu Bảo của hắn, nàng vốn rất thích kề cận hắn, đòi hắn mang nàng đi chơi.
“Công tử? ngươi lại làm sao vậy?” Tử Vân nhìn thấy người đang thất thần, lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, thấy hắn không có chuyện gì là tốt rồi. Hắn không phải là người Thiên Vũ, còn là thị vệ của Thái tử, vậy sao không trở về a?
Tuỳ Tâm cư
“A, tử vân đâu?” trên bàn cơm, Lộ Tùy Tâm hỏi. Nha đầu này từ sáng sớm đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
“Bẩm phu nhân, Tử Vân nói sáng nay ra ngoài một lát, còn nói nếu phu nhân có hỏi nàng thì nói nàng sẽ nhanh chóng trở về” một nha hoàn trả lời.
Xem ra là đi tìm Lý Thuận. Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
“Sư phụ, ta nói cho ngươi biết, Vô Vân Sơn rất đẹp nha” Nhiễm Linh Nhi vừa nghe nói ngày mai được đi du ngoạn, sau đó sẽ về Vô Vân Sơn để chúc thọ, trong lòng vui sướng cực kì.
Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng hưng phấn của Linh nhi, trong lòng cười thầm, Linh nhi này vừa nói tới đi chơi là sẽ không thể ngừng lại được, tâm tình lúc nào cũng treo lên cao.
“Nương tử, ăn nhiều một chút, đừng để ý tới nha đầu này làm gì, nó là bị sư huynh của ta nuông chiều thành hư, trừ chơi ra thì chẳng làm gì hết” Dương Á Sơ gắp lấy một miếng thịt bỏ vào bát Lộ Tùy Tâm, khẽ cười nói.
“Hứ, không phải chứ? Cha ta đâu có làm hư ta, hắn lúc nào cũng lắc đầu nhìn ta, nói ta sau này không ai thèm lấy nên ta mới không muốn bị gả đi a” lúc nói lời này còn đặc biệt liếc qua Phương Mạc Ngôn. Cha còn tiếc hận nói đáng tiếc đại sư huynh lại vô tình với nam nữ, nếu không dứt khoát sẽ đem nàng hứa gả cho hắn. Hừ! nàng mà biết tại sao đại sư huynh lại thích cái vị Thân tiểu thư mắt nhìn trên trời kia thì mới là kì lạ a. Nàng ta thì có cái gì đặc biệt hơn người?
…
Bên cửa lớn Tuỳ Tâm cư dừng lại một cỗ xe ngựa nhìn rất đẹp mắt, bố trí trang nhã, hai bên cửa sổ là tấm sa trắng che kín, cửa không phải dùng rèm vải mà là cửa gỗ đóng kín.
“Oa, sư thúc, xem ra người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nha, xe ngựa này thật là đẹp, ta không muốn cưỡi ngựa, ta muốn ngồi xe ngựa” Vốn Linh nhi là người làm loạn đòi cưỡi ngựa nhìn thấy xe ngựa trước mắt này lập tức đổi ý. Xe dài như vậy cũng có thể ngủ.
Phương Mạc Ngôn sủng nịch nhìn Nhiễm Linh Nhi nhảy lên xe ngựa, nghe thanh âm Oa bên trong, bất đắc dĩ nhìn về hướng sư thúc, xin lỗi cười cười.
Vén lụa mỏng ở cửa sổ lên, Linh nhi thò đầu ra ngoài hô to với Lộ Tùy Tâm: “Sư phụ, mau tới đây a! trong này rất thoải mái nha”
Lộ Tùy Tâm hướng Dương Á Sơ hiểu ý cười một tiếng, lão công của nàng thật là tỉ mỉ, còn bố trí cả xe ngựa xa hoa thế này cho nàng.
Dương Á Sơ đỡ lấy Lộ Tùy Tâm đi tới: “Đi đi nương tử, nhìn xem ta chuẩn bị gì cho nàng”
Thấy bên trong, Lộ Tùy Tâm mới hiểu sao Linh nhi lại vui mừng như vậy. Trong này rất rộng, phía sau có giường êm vừa để nằm vừa để ngồi, thậm chí còn trải gấm ở bên trên, hai bên chỗ ngồi cũng là đệm êm. Ở giữa là bàn trà nho nhỏ hình vuông, trên còn đặt điểm tâm mứt hoa quả. Không gian này có thể chứa sáu bảy người, một nơi thật tuyệt!
“Nương tử, nàng ngồi đây, nếu mệt có thể nằm xuống nghỉ ngơi!” Dương Á Sơ ôm lấy Lộ Tùy Tâm chỉ vào chiếc giường êm nói.
(= =, em cũng muốn vào, á á á. Băng tỷ: *đá* không gian hạnh phúc của hai vợ chồng người ta, mụi vào làm cái gì, làm nha hoàn à. Phong tỷ: = =, *cốc đầu*ta lớn hơn, để ta vào trước chứ a~~. Như muội: *kéo hai người phụ trợ cho Băng tỷ* *lon ton ra nhìn cửa sổ* em ko cần vào a, em chỉ cần nhìn a, ha ha ha. Kết cục chắc mọi người tự hiểu =.,=”)
Linh nhi thấy sư thúc quan tâm chăm sóc cho sư phụ như thế, đột nhiên trong lòng cũng muốn lập gia đình, không biết nàng có tìm được một tướng công tốt như vậy hay không? Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đại sư huynh cũng ôn nhu với nàng như vậy, trên mặt hơi ửng đỏ.
“Linh nhi, sao ngươi đỏ mặt vậy? nóng sao?” Dương Á Sơ nhìn Linh nhi có chút nghi ngờ.
“A? không….không phải a!” cố che giấu đem mặt hướng ra phái bên ngoài, thấy Phương Mạc Ngôn đang cất hành lý, ánh mắt lộ ra như của thiếu nữ đang yêu.
“Tiểu…tiểu thư…” Tử Vân đứng bên cạnh xe ngựa ấp a ấp úng.
Lộ Tùy Tâm nhô đầu ra từ cửa sổ: “Tử Vân, lên xe a!”
Trong lòng Tử Vân như đang giao chiến kịch liệt, nàng muốn theo tiểu thư, nhưng mà….nàng không từ bỏ được vị công tử bị thương kia! Mặc dù Lý đại ca nói sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng Lý đại ca vẫn có nhiệm vụ của mình, mà công tử kia lại không thể ra ngoài, quan binh đang tra khảo vô cùng nghiêm ngặt, hắn lại bị thương…
“Tử Vân?” Lộ Tùy Tâm có chút kì quái nhìn vẻ mặt khó khăn của Tử Vân, không khỏi nhíu mày lại, Tử Vân làm sao vậy?
“Tiểu thư, ta có thể không đi được không a?” tiểu thư có tức giận không? Nàng là nha hoàn của tiểu thư, đương nhiên phải ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư, nhưng mà…nàng thật không yên lòng vị công tử kia!
“Tại sao? có chuyện gì không?” là Lý đại ca kia có chuyện gì sao? Hay là Tử Vân gặp phải chuyện? Lộ Tùy Tâm từ trong xe ngựa đi ra, Dương Á Sơ tới đỡ nàng xuống xe.
Đi tới trước mặt Tử Vân, nhìn vẻ mặt có chút làm khó, Lộ Tùy Tâm suy nghĩ sâu xa một chút rồi mở miệng nói: “Tử Vân, là Lý Thuận…”
“Tiểu thư, là Lý đại ca hắn…thân thể của hắn không khoẻ a, ta…ta muốn ở lại chăm sóc cho hắn!” Tử Vân không dám nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm, chỉ có thể cúi đầu.
Lộ Tùy Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tử Vân không yên lòng với Lý Thuận có phải là đã từ từ phát giác ra tâm ý của mình hay không? Nếu đã như vậy, để Tử Vân ở lại cũng không phải chuyện xấu. Dù sao Lý Thuận đối nhân xử thế cũng không đến nỗi tệ, thật thà đàng hoàng, chắc sẽ không để cho tử vân chịu uỷ khuất!
“Vậy cũng được, ngươi cứ ở lại đi!” nếu như vậy, có khi nàng trở về sẽ phải đi chuẩn bị đồ cưới đó a?
“Tiểu…tiểu thư…người đồng ý?” Tử Vân đang bất an lo sợ vội ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhìn Lộ Tùy Tâm.
Thấy thần sắc mừng rỡ của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm lại càng khẳng định suy đoán của mình, có lẽ Tử Vân đã thật động tâm. Trong lòng có chút phức tạp, nha đầu này đã trưởng thành rồi!
“Ân, vậy ngươi tự chăm sóc mình cho tốt, chờ ta trở lại sẽ nghĩ cách giúp ngươi” Lý Thuận mà bị đuổi khỏi Lộ vương phủ, nếu cho hắn ở Tuỳ Tâm cư không biết hắn có đồng ý hay không?
Nghĩ cách gì? Tử Vân đang định hỏi thì thấy thần sắc trên mặt của tiểu thư, ngây ngốc tiếp nối mà đỏ mặt, tiểu thư nhất định hiểu nhầm là nàng thích Lý đại ca. “Tiểu thư, không phải là…” đang muốn giải thích đột nhiên nghĩ nếu giải thích rõ cho tiểu thư, lại bị phát hiện ra có vấn đề thì biết làm sao bây giờ?
“Không phải là cái gì?” nhìn Tử Vân đỏ mặt, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, như vậy cũng tốt.
“Kia…tiểu thư…không ai chăm sóc cho người thì sao a?” nghĩ như vậy, Tử Vân lại cảm thấy khó xử, nàng có phải là nên đi chăm sóc cho tiểu thư không? Dù sao tiểu thư mới là quan trọng nhất.
Nhẹ vuốt đầu Tử Vân, “Yên tâm đi, ta sẽ tự mình làm tốt, còn có Linh nhi cùng mọi người nữa kia mà” lão công nàng sẽ quan tâm tới nàng tốt nhất.
“Yên tâm đi, Tử Vân, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu thư nhà ngươi” Dương Á Sơ đứng ở phía sau Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nói. Mặc dù hắn không biết tại sao Tử Vân đột nhiên không đi, bất quá nương tử nhà hắn không có ý kiến thì hắn cũng không có ý kiến.
“Cô gia, vậy thì nhờ cậy người” Tử Vân hướng Dương Á Sơ hành lễ.
“Được rồi, vậy ngươi đi đi, có chuyện gì thì tìm quản gia” Dương Á Sơ nói với Tử Vân, sau đó ôm lấy Lộ Tùy Tâm đỡ lên xe ngựa.
“Tiểu thư…” Tử Vân có chút luyến tiếc.
“Không cần phải lo cho ta, cứ chăm sóc thật tốt cho Lý Thuận đi a” Lộ Tùy Tâm vén rèm lên nói, phất tay về phía Tử Vân một cái.
“Sư thúc, sư mẫu, lên đường thôi” Phương Mạc Ngôn an vị ngồi trên lưng ngựa bên cạnh xe, chậm rãi đi về phía trước.
Tử Vân nhìn xe ngựa lên đường, nước mắt thổn thức chảy xuống, nàng cũng không muốn xa tiểu thư a! Nhưng vị công tử kia cũng rất cần người bên cạnh.
Tử Vân tâm trạng đê mê cầm một giỏ đồ ăn đi vào nhà Lý Thuận.
“Ngươi đã đến rồi…..làm sao vậy?” Lưu Tinh nhìn thấy Tử Vân đi vào, có chút vui mừng nhưng nhìn thấy đôi mắt rõ ràng đã khóc kia, sắc mặt trầm xuống, là ai khi dễ nàng.
Tử Vân cố nén lại, lắc đầu, đang muốn nói gì thì bị thanh âm Lý Thuận cắt đứt.
“Tử Vân? Hôm nay không phải ngươi đi theo Dương phu nhân sao? Còn tới đây làm gì?”
“Chuyện gì xảy ra?” Lưu Tinh có chút lo lắng hỏi.
“Nga, Dương thiếu gia cùng Dương phu nhân hôm nay ra ngoài, nói là đi Vô Vân Sơn thăm người thân, vốn Tử Vân đi theo Dương phu nhân nhưng ta nghĩ là tử vân không yên lòng để ân nhân ngươi ở đây nên mới không đi” nhìn tử vân khóc đến đỏ cả mắt, Lý Thuận tự mình đoán ra.
Lưu Tinh nghe vậy trong lòng thấy cảm động, cô bé này rất thiện lương, giống như tiểu Bảo vậy.
Bất quá, tròng mắt híp lại, nàng đã rời khỏi kinh thành?
“Dương phu nhân đi trong bao lâu?” Thái tử vẫn chưa trả lời cho hắn, cũng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
“Có lẽ là một tháng” Tử Vân trả lời không chút nghi ngờ.
Một tháng, khoảng thời gian rất dài, Lưu Tinh nghĩ thầm, trước tiên chữa trị vết thương trên người cho tốt hẵn rồi nói, cho dù bây giờ Thái tử ra nhiệm vụ hắn cũng không có cách nào đi thực hiện, hắn vẫn không quên võ công Dương Á Sơ rất cao.
Ánh mắt nhìn thoáng qua Tử Vân ở đó vẫn chưa nói lời nào, tựa hồ rất quan tâm tới Uông cô nương
Đang định nghĩ tới, hắn nghe thấy không trung có cảm giác khác thường, xem ra là hồi âm của thái tử…
“Ân nhân, nếu Tử Vân đã tới thì ra cũng phải đi làm nhiệm vị đây” Lý Thuận lễ phép gật gật đầu, hướng Tử Vân nói: “Tử Vân, ta đi làm việc đây” hắn là về để chuẩn bị đồ ăn cho ân nhân.
“Chờ một chút, Lý đại ca, ngươi mang cái này ăn trên đường đi a!” Tử Vân vội vàng lấy ra mấy cái bánh bao đưa cho Lý Thuận.
“Hắc…hắc hắc, Tử Vân, ngươi thật tốt, lúc nào cũng cho ta bánh bao nhân thịt” nam nhân thật thà gãi đầu cười khúc khích nói.
Lưu Tinh nhìn hắn, cảm giác có chút không thoải máu, ho nhẹ một tiếng.
“Ân nhân, người không thoải mái sao?” nhìn Tử Vân ngẩn người, nam nhân bước lên phía trước quan tâm hỏi.
“A?” ngốc đứng ở đó mà, Tử Vân không biết nên nói gì.
“Ngươi và muội muội ta Tiểu Bảo rất giống nhau, nhìn thấy ngươi ta nhớ tới tiểu Bảo” Lưu Tinh trong lòng khẽ qua nỗi khổ riêng, tiểu Bảo là người quan trọng nhất trong lòng hắn, hắn trơ mắt nhìn muội muội chết trước mặt mình mà không thể cứu, cho nên hắn mới luyện võ công thật tốt. Nhưng khi thấy võ công của hắn công của hắn cuối cùng cũng chưa đủ, ngay cả Vũ Mặc Nhiên cũng chỉ miễn cưỡng ngang tay. Nghĩ được như vậy, trong con ngươi Lưu Tinh lộ ra kiên quyết.
“Thì ra ta nhìn giống muội muội tiểu bảo của công tử a? khó trách lúc thấy ta lại gọi là tiểu Bảo” Tử Vân thoải mái cười một tiếng.
“Muội muội công tử giống ta lắm sao?” Tử Vân tò mò hỏi.
“Ân, nếu như nàng còn sống thì bây giờ sẽ rất giống ngươi” thanh âm trầm thấp nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ đau.
Tử Vân kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, mặc dù vẻ mặt hắn không biểu lộ cái gì nhưng nàng cảm giác được trong lòng hắn đang rất đau khổ.
“Việc này…thật xin lỗi a…ta không biết..” nàng đột nhiên hy vọng hắn dừng đau khổ như vậy, nàng muốn nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của hắn.
Lưu Tinh chấn động, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên đứng ở bên cạnh người hắn, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bảo…”
Không, nàng không phải là tiểu bảo, nàng chẳng qua chỉ là người có ánh mắt giống tiểu bảo mà thôi, nàng không phải là tiểu bảo của hắn, tiểu bảo sớm đã chết rồi.
“Tử Vân, ngươi mang cái gì đến cho ta vậy a?” đúng, tiểu bảo đã chết trong ngực của hắn, cho nên nàng không phải là tiểu bảo, tiểu bảo đã không còn ở trên đời này.
Tử Vân có chút kinh ngạc với chuyển biến của hắn, bất quá chỉ đơn thuần cười: “Trong người ngươi có thương tích, nên ăn cháo, đây là cháo ta đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có thịt gà nha, để ta đi hâm nóng đã”
Nhìn nụ cười đơn thuần của nàng, Lưu Tinh gật đầu, đưa mắt nhìn nàng tiến vào phòng bếp, nhưng trong lòng lại nhớ lại những việc trước kia hắn đã từng quên mất: Hắn xuất thân trong gia đình nghèo khổ, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng cha mẹ rất hoà thuận, hắn hay mang tiểu bảo đi chơi, sau đó, trong thôn xuất hiện ôn dịch, người chết rất nhiều, cha mẹ hắn cũng lần lượt mắc bệnh rồi chết, cuối cùng hắn mang tiểu bảo ra khỏi thôn. Trên đường tiểu bảo ngã bệnh, hắn vì muốn có tiền cho tiểu bảo chữa bệnh mà quỳ xuống van xin người khác, nghĩ mọi cách có tiền, nhưng lòng người dễ thay đổi, ai cũng không muốn vươn tay ra cứu người, cuối cùng tiểu bảo ngủ thiếp đi trong ngực của hắn, không bao giờ tỉnh lại!
Hắn còn nhớ rõ tiểu bảo lúc cuối cùng còn cười nói với hắn: “Ca ca, cố gắng sống sót cho tốt” đó là thanh âm cuối cùng của tiểu bảo..
Sau đó vì sinh tồn mà cái gì hắn cũng làm, đi trộm cướp cũng chỉ vì đầy cái bụng. Có một lần bị bắt được, lúc sắp bị đánh tới chết thì xuất hiện một thiếu niên cười vô cùng ôn hoà, một thân cẩm y thể hiện thân phận tuyệt đối không tầm thường, ngồi xổm người xuống, nhìn ánh mắt của hắn, hỏi hắn có nguyện ý từ nay về sau đi theo bên người hay không! Hắn nhìn nụ cười ôn hoà đó, ánh mắt thấu hiểu nhân tình thế thái lại có chút lạnh như băng, một khắc kia hắn biết nếu hắn không gật đầu, thiếu niên đó sẽ không cứu hắn, vì sinh tồn, vì sống sót, hắn gật đầu, bất kể thiếu niên này muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ làm..
“Tử Vân, ngươi không cần phải hầu hạ Dương phu nhân sao?” Lý Thuận thấy nàng sáng sớm đã chạy tới lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, ta chỉ đến xem một chút rồi sẽ trở về, như thế nào? Hắn…” nàng cũng không biết tại sao mình lại lo cho người trên giường như vậy.
“Tối hôm qua người hắn hơi nóng, nhưng không sao, vẫn ngủ mê man, ta nghĩ thuốc hôm qua là để trị thương, ngươi nhìn đi, hắn cũng sắp tỉnh rồi” nhìn người trên giường nhíu chặt lông mày, Lý Thuận vui mừng nói.
“Lý đại ca, cám ơn ngươi” nếu như không phải có Lý đại ca giúp đỡ, một mình nàng thật không biết làm như thế nào.
Lý Thuận thật thà cười: “Hắn cứu ngươi cũng coi như là đã cứu ta, cũng là ân nhân của ta…” thấy thần sắc Tử Vân liền vội vàng giải thích “Ta đã nói coi ngươi là muội muội a, hắn cứu muội muội của ta thì đương nhiên là ân nhân của ta” Lý Thuận lúng túng tự bào chữa, cũng không biết nói vậy Tử Vân có tin không?
“Lý đại ca, cảm ơn, ta cũng xem ngươi như ca ca của ta. Có ca ca thật tốt” hít hít lỗ mũi, Tử Vân cảm kích nhìn Lý Thuận cười cười.
Lý Thuận nghe nàng nói rõ ràng trong mắt có chút mất mát, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể được gặp Tử Vân.
Lưu Tinh mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt giống hệt như tiểu Bảo, ở trong đó có lo lắng cùng vui mừng.
“Công tử, ngươi tỉnh rồi” thấy hắn muốn rời giường, Tử Vân bước lên trước hỗ trợ vịn hắn. Vui mừng quay đầu lại phía Lý Thuận nói: “Lý đại ca, hắn tỉnh”
“Đây là đâu?” không phải là chỗ hôm qua hắn vào, tại sao hắn lại ở chỗ này?
“Đây là nhà của Lý đại ca, ngày hôm qua ngươi ngất ở ngôi nhà cách vách” Tử Vân trả lời, hắn mới tỉnh, có phải nên ăn một chút gì không?
“Lý đại ca, ngươi chú ý vị công tử này đi, ta đi nấu chút cháo, hắn vừa mới tỉnh, chắc chắn rất đói bụng rồi”
“Được”
“Tử Vân, cô nương, có thể nói cho ta biết tại sao lại cứu ta không?” bây giờ cả kinh thành không ai không biết hắn là phạm nhân bị triều đình truy nã, tại sao nàng còn cứu hắn?
Tử Vân chăm chú nhìn hắn: “Bởi vì công tử đã từng cứu ta cùng tiểu thư”
Lưu Tinh nhìn đôi mắt giống hệt tiểu Bảo, trong con ngươi khẽ buồn bã, nếu tiểu Bảo không chết, có phải cũng mang bộ dáng như nàng hay không?
“Công tử? Có phải vết thương rất đau a?” Tử Vân có chút kì quái với ánh mắt của vị công tử này khi nhìn nàng, thật có chút khổ sở. Bất quá vết thương trên người hắn nặng như vậy nhất định là rất đau.
“Nha….không sao” phục hồi lại tinh thần, hắn tự nói với mình, nàng không phải là tiểu Bảo của hắn, tiểu Bảo đã chết rồi, là do đích thân hắn chôn.
“Vậy ta đi nấu cháo thật nhanh cho ngươi ăn, nếu cần gì thì để Lý đại ca giúp ngươi là được” nàng vội vàng đi chuẩn bị, hắn khẳng định là rất đói, mà Lý đại ca có thể cũng chưa ăn cái gì.
Y phục hôm qua nàng đã giúp hắn giặt sạch, có rất nhiều máu, hắn là ai? Tại sao vương gia phải truy bắt hắn? hắn phạm vào chuyện lớn gì sao?
“Ngươi là bộ khoái?” Lưu Tinh nhìn nam nhân trước mắt, hắn là bộ khoái, vậy nhất định là biết hắn chính là người đang bị truy bắt, vậy sao còn cứu hắn? bất quá, nam nhân này có chút quen mặt, đã gặp nhau ở đâu a?
“Không, ta không phải bộ khoái, chỉ là hạ nhân canh gác ở Lộ vương phủ” trên mặt Lý Thuận ửng đỏ, có thể có một chức vị nho nhỏ ở vương phủ cũng không phải chuyện dễ dàng, nói gì tới bộ khoái. Hắn cũng chưa từng nghĩ qua.
Lộ vương phủ? Lưu Tinh híp mắt lại, Vũ Mặc Nhiên xem ra không lấy mạng của hắn thì không từ bỏ a. Nếu như không phải là võ công không phân cao thấp thì sớm đã bị hắn giải quyết tại chỗ rồi. Nam nhân này là hạ nhân trong Lộ vương phủ, vì sao còn cứu hắn?
“Công tử đã cứu Tử Vân, cho nên cũng chính là ân nhân của Lý Thuận” thấy hắn nghi ngờ, Lý Thuận lên tiếng giải thích.
“Tử Vân? Ngươi cùng với nàng sao?” đúng rồi, hắn nhớ bởi vì nhìn thấy nàng cùng tên này ở chung một chỗ nên mới để ý tới đôi mắt giống tiểu bảo. Sau đó trước khi rời đi muốn nhìn nàng một cái, không nghĩ tới các nàng bị người khác hãm hại nên hắn mới kịp thời xuất thủ.
“Ân… ta coi nàng như muội muội của mình” mặt hơi hồng hồng, Lý Thuận không tự nhiên dời tầm mắt đi hướng khác, nam nhân này mắt rất sáng, hắn sợ sẽ bị nhìn thấu việc mình thích Tử Vân.
“Nàng…không có người thân sao?” Lưu Tinh thử hỏi.
“Ân, không có, cha mẹ Tử Vân đã qua đời nên mới bị đại nương đem bán làm nha hoàn trong Lộ vương phủ” Tử Vân mạng tốt nên gặp được Thất phu nhân, Thất phu nhân còn giúp nàng chuộc thân, bây giờ ở Dương phủ làm người hầu cũng tốt hơn là ở Lộ vương phủ.
Rũ mắt xuống, nàng cũng không có cha mẹ sao?
“À, công tử, ngươi có muốn uống chút nước hay không?” Lý Thuận cúi đầu hỏi người không nói gì, quan tâm hỏi, hôm qua hắn mất rất nhiều máu.
Lưu Tinh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thành thật của Lý Thuận, nhìn kĩ một phen, quả thật hắn không có tâm tư nào khác mới gật đầu.
Lý Thuận cao hứng bước tới bàn rót một chén nước rồi cẩn thận mang đến.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta” hắn nên nhanh chóng gửi tín hiệu cho Thái tử, Thái tử đã quyết định ám sát nàng không phải nhiệm vụ của hắn lại thay đổi rồi sao? xem ra hắn phải xin chỉ thị của Thái tử xem bước kế tiếp làm như thế nào, vẫn phải lưu lại nơi này sao?
“Không…….không cần khách khí” công tử này vẻ ngoài cũng thật là xuất sắc.
“Cháo tới đây” Tử Vân bưng một bát cháo đi vào, hướng Lý Thuận nói “Lý đại ca, trong nồi còn đó, ngươi lấy ăn đi, để chỗ này cho ta là được rồi”
“Ngươi đi ăn đi”
“Ngươi mau đi đi, ta cho công tử ăn một chút” Tử Vân lấy cái muỗng nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Nhìn cô gái trước mắt, Lưu Tinh cảm thấy như đang nhìn thấy tiểu Bảo của hắn, nàng vốn rất thích kề cận hắn, đòi hắn mang nàng đi chơi.
“Công tử? ngươi lại làm sao vậy?” Tử Vân nhìn thấy người đang thất thần, lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, thấy hắn không có chuyện gì là tốt rồi. Hắn không phải là người Thiên Vũ, còn là thị vệ của Thái tử, vậy sao không trở về a?
Tuỳ Tâm cư
“A, tử vân đâu?” trên bàn cơm, Lộ Tùy Tâm hỏi. Nha đầu này từ sáng sớm đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
“Bẩm phu nhân, Tử Vân nói sáng nay ra ngoài một lát, còn nói nếu phu nhân có hỏi nàng thì nói nàng sẽ nhanh chóng trở về” một nha hoàn trả lời.
Xem ra là đi tìm Lý Thuận. Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
“Sư phụ, ta nói cho ngươi biết, Vô Vân Sơn rất đẹp nha” Nhiễm Linh Nhi vừa nghe nói ngày mai được đi du ngoạn, sau đó sẽ về Vô Vân Sơn để chúc thọ, trong lòng vui sướng cực kì.
Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng hưng phấn của Linh nhi, trong lòng cười thầm, Linh nhi này vừa nói tới đi chơi là sẽ không thể ngừng lại được, tâm tình lúc nào cũng treo lên cao.
“Nương tử, ăn nhiều một chút, đừng để ý tới nha đầu này làm gì, nó là bị sư huynh của ta nuông chiều thành hư, trừ chơi ra thì chẳng làm gì hết” Dương Á Sơ gắp lấy một miếng thịt bỏ vào bát Lộ Tùy Tâm, khẽ cười nói.
“Hứ, không phải chứ? Cha ta đâu có làm hư ta, hắn lúc nào cũng lắc đầu nhìn ta, nói ta sau này không ai thèm lấy nên ta mới không muốn bị gả đi a” lúc nói lời này còn đặc biệt liếc qua Phương Mạc Ngôn. Cha còn tiếc hận nói đáng tiếc đại sư huynh lại vô tình với nam nữ, nếu không dứt khoát sẽ đem nàng hứa gả cho hắn. Hừ! nàng mà biết tại sao đại sư huynh lại thích cái vị Thân tiểu thư mắt nhìn trên trời kia thì mới là kì lạ a. Nàng ta thì có cái gì đặc biệt hơn người?
…
Bên cửa lớn Tuỳ Tâm cư dừng lại một cỗ xe ngựa nhìn rất đẹp mắt, bố trí trang nhã, hai bên cửa sổ là tấm sa trắng che kín, cửa không phải dùng rèm vải mà là cửa gỗ đóng kín.
“Oa, sư thúc, xem ra người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nha, xe ngựa này thật là đẹp, ta không muốn cưỡi ngựa, ta muốn ngồi xe ngựa” Vốn Linh nhi là người làm loạn đòi cưỡi ngựa nhìn thấy xe ngựa trước mắt này lập tức đổi ý. Xe dài như vậy cũng có thể ngủ.
Phương Mạc Ngôn sủng nịch nhìn Nhiễm Linh Nhi nhảy lên xe ngựa, nghe thanh âm Oa bên trong, bất đắc dĩ nhìn về hướng sư thúc, xin lỗi cười cười.
Vén lụa mỏng ở cửa sổ lên, Linh nhi thò đầu ra ngoài hô to với Lộ Tùy Tâm: “Sư phụ, mau tới đây a! trong này rất thoải mái nha”
Lộ Tùy Tâm hướng Dương Á Sơ hiểu ý cười một tiếng, lão công của nàng thật là tỉ mỉ, còn bố trí cả xe ngựa xa hoa thế này cho nàng.
Dương Á Sơ đỡ lấy Lộ Tùy Tâm đi tới: “Đi đi nương tử, nhìn xem ta chuẩn bị gì cho nàng”
Thấy bên trong, Lộ Tùy Tâm mới hiểu sao Linh nhi lại vui mừng như vậy. Trong này rất rộng, phía sau có giường êm vừa để nằm vừa để ngồi, thậm chí còn trải gấm ở bên trên, hai bên chỗ ngồi cũng là đệm êm. Ở giữa là bàn trà nho nhỏ hình vuông, trên còn đặt điểm tâm mứt hoa quả. Không gian này có thể chứa sáu bảy người, một nơi thật tuyệt!
“Nương tử, nàng ngồi đây, nếu mệt có thể nằm xuống nghỉ ngơi!” Dương Á Sơ ôm lấy Lộ Tùy Tâm chỉ vào chiếc giường êm nói.
(= =, em cũng muốn vào, á á á. Băng tỷ: *đá* không gian hạnh phúc của hai vợ chồng người ta, mụi vào làm cái gì, làm nha hoàn à. Phong tỷ: = =, *cốc đầu*ta lớn hơn, để ta vào trước chứ a~~. Như muội: *kéo hai người phụ trợ cho Băng tỷ* *lon ton ra nhìn cửa sổ* em ko cần vào a, em chỉ cần nhìn a, ha ha ha. Kết cục chắc mọi người tự hiểu =.,=”)
Linh nhi thấy sư thúc quan tâm chăm sóc cho sư phụ như thế, đột nhiên trong lòng cũng muốn lập gia đình, không biết nàng có tìm được một tướng công tốt như vậy hay không? Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đại sư huynh cũng ôn nhu với nàng như vậy, trên mặt hơi ửng đỏ.
“Linh nhi, sao ngươi đỏ mặt vậy? nóng sao?” Dương Á Sơ nhìn Linh nhi có chút nghi ngờ.
“A? không….không phải a!” cố che giấu đem mặt hướng ra phái bên ngoài, thấy Phương Mạc Ngôn đang cất hành lý, ánh mắt lộ ra như của thiếu nữ đang yêu.
“Tiểu…tiểu thư…” Tử Vân đứng bên cạnh xe ngựa ấp a ấp úng.
Lộ Tùy Tâm nhô đầu ra từ cửa sổ: “Tử Vân, lên xe a!”
Trong lòng Tử Vân như đang giao chiến kịch liệt, nàng muốn theo tiểu thư, nhưng mà….nàng không từ bỏ được vị công tử bị thương kia! Mặc dù Lý đại ca nói sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng Lý đại ca vẫn có nhiệm vụ của mình, mà công tử kia lại không thể ra ngoài, quan binh đang tra khảo vô cùng nghiêm ngặt, hắn lại bị thương…
“Tử Vân?” Lộ Tùy Tâm có chút kì quái nhìn vẻ mặt khó khăn của Tử Vân, không khỏi nhíu mày lại, Tử Vân làm sao vậy?
“Tiểu thư, ta có thể không đi được không a?” tiểu thư có tức giận không? Nàng là nha hoàn của tiểu thư, đương nhiên phải ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư, nhưng mà…nàng thật không yên lòng vị công tử kia!
“Tại sao? có chuyện gì không?” là Lý đại ca kia có chuyện gì sao? Hay là Tử Vân gặp phải chuyện? Lộ Tùy Tâm từ trong xe ngựa đi ra, Dương Á Sơ tới đỡ nàng xuống xe.
Đi tới trước mặt Tử Vân, nhìn vẻ mặt có chút làm khó, Lộ Tùy Tâm suy nghĩ sâu xa một chút rồi mở miệng nói: “Tử Vân, là Lý Thuận…”
“Tiểu thư, là Lý đại ca hắn…thân thể của hắn không khoẻ a, ta…ta muốn ở lại chăm sóc cho hắn!” Tử Vân không dám nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm, chỉ có thể cúi đầu.
Lộ Tùy Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tử Vân không yên lòng với Lý Thuận có phải là đã từ từ phát giác ra tâm ý của mình hay không? Nếu đã như vậy, để Tử Vân ở lại cũng không phải chuyện xấu. Dù sao Lý Thuận đối nhân xử thế cũng không đến nỗi tệ, thật thà đàng hoàng, chắc sẽ không để cho tử vân chịu uỷ khuất!
“Vậy cũng được, ngươi cứ ở lại đi!” nếu như vậy, có khi nàng trở về sẽ phải đi chuẩn bị đồ cưới đó a?
“Tiểu…tiểu thư…người đồng ý?” Tử Vân đang bất an lo sợ vội ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhìn Lộ Tùy Tâm.
Thấy thần sắc mừng rỡ của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm lại càng khẳng định suy đoán của mình, có lẽ Tử Vân đã thật động tâm. Trong lòng có chút phức tạp, nha đầu này đã trưởng thành rồi!
“Ân, vậy ngươi tự chăm sóc mình cho tốt, chờ ta trở lại sẽ nghĩ cách giúp ngươi” Lý Thuận mà bị đuổi khỏi Lộ vương phủ, nếu cho hắn ở Tuỳ Tâm cư không biết hắn có đồng ý hay không?
Nghĩ cách gì? Tử Vân đang định hỏi thì thấy thần sắc trên mặt của tiểu thư, ngây ngốc tiếp nối mà đỏ mặt, tiểu thư nhất định hiểu nhầm là nàng thích Lý đại ca. “Tiểu thư, không phải là…” đang muốn giải thích đột nhiên nghĩ nếu giải thích rõ cho tiểu thư, lại bị phát hiện ra có vấn đề thì biết làm sao bây giờ?
“Không phải là cái gì?” nhìn Tử Vân đỏ mặt, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, như vậy cũng tốt.
“Kia…tiểu thư…không ai chăm sóc cho người thì sao a?” nghĩ như vậy, Tử Vân lại cảm thấy khó xử, nàng có phải là nên đi chăm sóc cho tiểu thư không? Dù sao tiểu thư mới là quan trọng nhất.
Nhẹ vuốt đầu Tử Vân, “Yên tâm đi, ta sẽ tự mình làm tốt, còn có Linh nhi cùng mọi người nữa kia mà” lão công nàng sẽ quan tâm tới nàng tốt nhất.
“Yên tâm đi, Tử Vân, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu thư nhà ngươi” Dương Á Sơ đứng ở phía sau Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nói. Mặc dù hắn không biết tại sao Tử Vân đột nhiên không đi, bất quá nương tử nhà hắn không có ý kiến thì hắn cũng không có ý kiến.
“Cô gia, vậy thì nhờ cậy người” Tử Vân hướng Dương Á Sơ hành lễ.
“Được rồi, vậy ngươi đi đi, có chuyện gì thì tìm quản gia” Dương Á Sơ nói với Tử Vân, sau đó ôm lấy Lộ Tùy Tâm đỡ lên xe ngựa.
“Tiểu thư…” Tử Vân có chút luyến tiếc.
“Không cần phải lo cho ta, cứ chăm sóc thật tốt cho Lý Thuận đi a” Lộ Tùy Tâm vén rèm lên nói, phất tay về phía Tử Vân một cái.
“Sư thúc, sư mẫu, lên đường thôi” Phương Mạc Ngôn an vị ngồi trên lưng ngựa bên cạnh xe, chậm rãi đi về phía trước.
Tử Vân nhìn xe ngựa lên đường, nước mắt thổn thức chảy xuống, nàng cũng không muốn xa tiểu thư a! Nhưng vị công tử kia cũng rất cần người bên cạnh.
Tử Vân tâm trạng đê mê cầm một giỏ đồ ăn đi vào nhà Lý Thuận.
“Ngươi đã đến rồi…..làm sao vậy?” Lưu Tinh nhìn thấy Tử Vân đi vào, có chút vui mừng nhưng nhìn thấy đôi mắt rõ ràng đã khóc kia, sắc mặt trầm xuống, là ai khi dễ nàng.
Tử Vân cố nén lại, lắc đầu, đang muốn nói gì thì bị thanh âm Lý Thuận cắt đứt.
“Tử Vân? Hôm nay không phải ngươi đi theo Dương phu nhân sao? Còn tới đây làm gì?”
“Chuyện gì xảy ra?” Lưu Tinh có chút lo lắng hỏi.
“Nga, Dương thiếu gia cùng Dương phu nhân hôm nay ra ngoài, nói là đi Vô Vân Sơn thăm người thân, vốn Tử Vân đi theo Dương phu nhân nhưng ta nghĩ là tử vân không yên lòng để ân nhân ngươi ở đây nên mới không đi” nhìn tử vân khóc đến đỏ cả mắt, Lý Thuận tự mình đoán ra.
Lưu Tinh nghe vậy trong lòng thấy cảm động, cô bé này rất thiện lương, giống như tiểu Bảo vậy.
Bất quá, tròng mắt híp lại, nàng đã rời khỏi kinh thành?
“Dương phu nhân đi trong bao lâu?” Thái tử vẫn chưa trả lời cho hắn, cũng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
“Có lẽ là một tháng” Tử Vân trả lời không chút nghi ngờ.
Một tháng, khoảng thời gian rất dài, Lưu Tinh nghĩ thầm, trước tiên chữa trị vết thương trên người cho tốt hẵn rồi nói, cho dù bây giờ Thái tử ra nhiệm vụ hắn cũng không có cách nào đi thực hiện, hắn vẫn không quên võ công Dương Á Sơ rất cao.
Ánh mắt nhìn thoáng qua Tử Vân ở đó vẫn chưa nói lời nào, tựa hồ rất quan tâm tới Uông cô nương
Đang định nghĩ tới, hắn nghe thấy không trung có cảm giác khác thường, xem ra là hồi âm của thái tử…
“Ân nhân, nếu Tử Vân đã tới thì ra cũng phải đi làm nhiệm vị đây” Lý Thuận lễ phép gật gật đầu, hướng Tử Vân nói: “Tử Vân, ta đi làm việc đây” hắn là về để chuẩn bị đồ ăn cho ân nhân.
“Chờ một chút, Lý đại ca, ngươi mang cái này ăn trên đường đi a!” Tử Vân vội vàng lấy ra mấy cái bánh bao đưa cho Lý Thuận.
“Hắc…hắc hắc, Tử Vân, ngươi thật tốt, lúc nào cũng cho ta bánh bao nhân thịt” nam nhân thật thà gãi đầu cười khúc khích nói.
Lưu Tinh nhìn hắn, cảm giác có chút không thoải máu, ho nhẹ một tiếng.
“Ân nhân, người không thoải mái sao?” nhìn Tử Vân ngẩn người, nam nhân bước lên phía trước quan tâm hỏi.
“A?” ngốc đứng ở đó mà, Tử Vân không biết nên nói gì.
“Ngươi và muội muội ta Tiểu Bảo rất giống nhau, nhìn thấy ngươi ta nhớ tới tiểu Bảo” Lưu Tinh trong lòng khẽ qua nỗi khổ riêng, tiểu Bảo là người quan trọng nhất trong lòng hắn, hắn trơ mắt nhìn muội muội chết trước mặt mình mà không thể cứu, cho nên hắn mới luyện võ công thật tốt. Nhưng khi thấy võ công của hắn công của hắn cuối cùng cũng chưa đủ, ngay cả Vũ Mặc Nhiên cũng chỉ miễn cưỡng ngang tay. Nghĩ được như vậy, trong con ngươi Lưu Tinh lộ ra kiên quyết.
“Thì ra ta nhìn giống muội muội tiểu bảo của công tử a? khó trách lúc thấy ta lại gọi là tiểu Bảo” Tử Vân thoải mái cười một tiếng.
“Muội muội công tử giống ta lắm sao?” Tử Vân tò mò hỏi.
“Ân, nếu như nàng còn sống thì bây giờ sẽ rất giống ngươi” thanh âm trầm thấp nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ đau.
Tử Vân kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, mặc dù vẻ mặt hắn không biểu lộ cái gì nhưng nàng cảm giác được trong lòng hắn đang rất đau khổ.
“Việc này…thật xin lỗi a…ta không biết..” nàng đột nhiên hy vọng hắn dừng đau khổ như vậy, nàng muốn nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của hắn.
Lưu Tinh chấn động, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên đứng ở bên cạnh người hắn, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bảo…”
Không, nàng không phải là tiểu bảo, nàng chẳng qua chỉ là người có ánh mắt giống tiểu bảo mà thôi, nàng không phải là tiểu bảo của hắn, tiểu bảo sớm đã chết rồi.
“Tử Vân, ngươi mang cái gì đến cho ta vậy a?” đúng, tiểu bảo đã chết trong ngực của hắn, cho nên nàng không phải là tiểu bảo, tiểu bảo đã không còn ở trên đời này.
Tử Vân có chút kinh ngạc với chuyển biến của hắn, bất quá chỉ đơn thuần cười: “Trong người ngươi có thương tích, nên ăn cháo, đây là cháo ta đặc biệt chuẩn bị, bên trong còn có thịt gà nha, để ta đi hâm nóng đã”
Nhìn nụ cười đơn thuần của nàng, Lưu Tinh gật đầu, đưa mắt nhìn nàng tiến vào phòng bếp, nhưng trong lòng lại nhớ lại những việc trước kia hắn đã từng quên mất: Hắn xuất thân trong gia đình nghèo khổ, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng cha mẹ rất hoà thuận, hắn hay mang tiểu bảo đi chơi, sau đó, trong thôn xuất hiện ôn dịch, người chết rất nhiều, cha mẹ hắn cũng lần lượt mắc bệnh rồi chết, cuối cùng hắn mang tiểu bảo ra khỏi thôn. Trên đường tiểu bảo ngã bệnh, hắn vì muốn có tiền cho tiểu bảo chữa bệnh mà quỳ xuống van xin người khác, nghĩ mọi cách có tiền, nhưng lòng người dễ thay đổi, ai cũng không muốn vươn tay ra cứu người, cuối cùng tiểu bảo ngủ thiếp đi trong ngực của hắn, không bao giờ tỉnh lại!
Hắn còn nhớ rõ tiểu bảo lúc cuối cùng còn cười nói với hắn: “Ca ca, cố gắng sống sót cho tốt” đó là thanh âm cuối cùng của tiểu bảo..
Sau đó vì sinh tồn mà cái gì hắn cũng làm, đi trộm cướp cũng chỉ vì đầy cái bụng. Có một lần bị bắt được, lúc sắp bị đánh tới chết thì xuất hiện một thiếu niên cười vô cùng ôn hoà, một thân cẩm y thể hiện thân phận tuyệt đối không tầm thường, ngồi xổm người xuống, nhìn ánh mắt của hắn, hỏi hắn có nguyện ý từ nay về sau đi theo bên người hay không! Hắn nhìn nụ cười ôn hoà đó, ánh mắt thấu hiểu nhân tình thế thái lại có chút lạnh như băng, một khắc kia hắn biết nếu hắn không gật đầu, thiếu niên đó sẽ không cứu hắn, vì sinh tồn, vì sống sót, hắn gật đầu, bất kể thiếu niên này muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ làm..