*
Màn đêm mông lung, mặt sóng lăn tăn dưới ánh trăng sáng như bạc, mái hiên treo đầy đèn lồng màu sắc hai bên sông, càng tôn thêm quang cảnh mỹ lệ mê người, trên thuyền phảng phất truyền lại tiếng ồn ào, bên này thì tiếng chúc rượu, bên kia là tiếng hát như yến như oanh…Vô cùng náo nhiệt, trong lúc đó nhất thời trên mặt sông hiện ra một mảnh hoan ca cười nói.
Trên một chiếc thuyền thoạt nhìn cực kỳ lịch sự tao nhã.
Lộ Tùy Tâm nghĩ vừa lên thuyền đã cảm giác như sắp ngất, thuyền này rất lớn, rộng rãu, bố trí trang nhã, còn thoang thoảng hương thơm. Ở giữa để đàn tranh, phía trước thì đặt bàn trà, trên đó có bộ trà cùng điểm tâm.
“Nương tử, ăn chút mứt hoa quả đi” Dương Á Sơ vẫn chú ý tới nương tử, nhìn nàng lúc lên thuyền sắc mặt tái nhợt, biết nàng bị say sóng.
“Dương phu nhân chưa từng đi thuyền sao?” Đông Phương Trị nhìn Dương Á Sơ, xoay người qua Lộ Tùy Tâm hỏi.
Lộ Tùy Tâm lắc đầu, không muốn trả lời, nàng đúng là đang say sóng. Nàng chưa từng ngồi loại thuyền như vậy, lúc nàng ngồi qua thuyền máy cũng đâu có say như thế này?
“Nương tử, nếu không chúng ta trở về?” nhìn nàng không thoải mái như vậy, Dương Á Sơ ôn nhu hỏi. Nàng mới có mang, mấy ngày qua cũng không muốn ăn gì, ngày càng gầy gò làm cho hắn nhìn thấy đau lòng. Nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ.
Còn chưa chờ Lộ Tùy Tâm trả lời thì một hương thơm theo gió thổi tới “Xin chào các vị khách nhân, Kiều Hà hữu lễ” thanh âm trong trẻo mát ngọt từ một mỹ nhân đi từ ngoài thuyền vào, theo sau còn có hai tỳ nữ.
“Nương tử? nàng không khoẻ sao? ta về trước thôi, lần sau sẽ quay lại” Dương Á Sơ không để ý tới mỹ nhân, nhẹ giọng nói.
“Không sao, chờ ta thích ứng một chút là được” Lộ Tùy Tâm đem tầm mắt hướng tới trên người mỹ nữ, thoạt nhìn mười tám, mười chin tuổi, đôi lông mày cong cong kẻ đen, bên dưới là đôi mắt to long lanh như nước, mũi thon nhỏ đĩnh trực, môi anh đào ướt át, da thịt trắng nõn nà trơn mượt, hai má khẽ ửng đỏ, mang theo một lực hấp dẫn kì lạ! Tròng mắt xấu hổ có thêm tia kiều mỵ, nhìn người bên trong có chút kinh ngạc! nhưng ngay sau đó tự nhiên cười, phút chốc trở nên phong tình, giống như nụ hoa mới nở.
“Kiều cô nương, không cần đa lễ, mời ngồi” nói chuyện chính là Nhiễm Lượng.
Kiều Hà nhìn qua Nhiễm Lượng, phúc lễ: “Đa tạ công tử”
Công tử trước mắt mặc dù cẩm hoa y phục, khuôn mặt cũng rất ấn tượng nhưng so với hai vị kia vẫn không thể bằng, len lén liếc nhìn hai nam tử khác. Hai má Kiều Hà càng đỏ ửng rõ.
“Không biết công tử muốn nghe thơ phú hay đàn khúc?” Kiều Hà nhẹ giọng hỏi.
“Gảy một khúc nghe đi” Đông Phương Trị bình thản nói, một mình ngồi ở một bên, bên cạnh là người hầu. Một bên khác là Lộ Tùy Tâm cùng Dương Á Sơ, Linh nhi cũng không ngồi chung một chỗ với hắn, ngược lại là cùng Nhiễm Lượng ngồi ở bên Dương Á Sơ.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm có chút kì quái, tinh thần Linh nhi vốn rất sảng khoái, lại còn có hứng thú du ngoạn, theo lẽ thường mà nói, nàng giờ phút này hẳn là cùng Đông Phương Trị nói không ít chuyện. Vậy mà lại ngồi vào một bên thuyền, Đông Phương Trị ngồi một bên có phải cảm giác là lạ hay không? Nhưng vì sao nàng lại tình nguyện ngồi cạnh Nhiễm Lượng?
“Dạ, công tử” Kiều Hà hai tay đặt ở bên hông phúc lễ một chút, ngồi xuống đàn tranh trước mặt, tay khẽ đặt trên dây đàn.
Dương Á Sơ cầm chén trà trên bàn lên, khẽ nhíu mày nhưng ngay sau đó lên tiếng: “Kiều Hà cô nương, mời tỳ nữ đun nước thay trà”
Thuỷ mâu Kiều Hà loé lên quái lạ, hai vị công tử này mặc dù bề ngoài thu hút chú ý của người khác nhưng nàng cũng rất tự tin, vậy mà hai vị công tử này không hề có bất kì cảm giác gì với nàng, trong đó lại còn có một người chỉ lo cho một vị ngồi bên cạnh mình, ánh mắt cũng không đặt trên người nàng, một vị khác ngồi một mình một bên cũng không nhìn nàng. Cũng chỉ có công tử trẻ tuổi ban đầu lên tiếng là một mực chăm chú, ngồi bên cạnh là một vị cô nương có đôi mắt to tròn vô cùng khả ái.
“Dạ, thì ra công tử không thích uống trà, là Kiều Hà chậm hiểu” nói xong hướng người đứng trước khoang thuyền ý bảo mang nước lại.
Dương Á Sơ thấy có người đi lấy nước, không lên tiếng nữa. Đông Phương Trị hữu ý vô ý nhìn thoáng qua người bên cạnh hắn, khoé miệng khẽ mở: “Bắt đầu đi”
“Dạ, công tử”
Kiều Hà lên tiếng, ngón tay dài di động.
Thanh âm leng keng như tiếng nước chảy truyền đến, tiếng đàn dễ nghe để cho khoang thuyền đột nhiên yên tĩnh, đầu lông mày Đông Phương Trị khẽ nhếch, tựa hồ tiếng đàn này làm cho hắn bất ngờ!
Giai điệu du dương thanh lệ âm sắc đặc thủ để cho Dương Á Sơ cũng nhướng mày nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, trong con ngươi nở nụ cười, đây…đây không phải là khúc đàn nương tử hắn đã từng gảy sao? *Hoa sen nổi trên mặt nước*, đúng không?
Trên mặt cười lúm đồng tiền mơ hồ hiện lên, khoé miệng lại hơi điểm làm cho người ta nhìn không rõ độ cong.
Nghe thấy tiếng đàn, Lộ Tùy Tâm vốn do say sóng mà nhắm mắt lại liền phút chốc mở ra, nhìn về phía Kiều Hà cô nương, trong lòng rất khiếp sợ…Đây là khúc *hoa sen nổi trên mặt nước*, mặc dù đoạn giữa có sai mấy âm tiết khiến cho thủ khúc hơi mất vị, nhưng tổng thể mà nói, Kiều Hà cô nương gảy vô cùng hay. Nhưng cái này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là…Kiều Hà tại sao lại gảy thủ khúc này?
Chẳng lẽ nàng cũng…
Nghĩ tới đây, Lộ Tùy Tâm ngồi thẳng lại, cẩn thận đánh giá người đang đánh đàn, vẻ ngoài rất đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên. Nhưng trong ánh mắt lại mang bộ dạng xấu hổ, thoạt nhìn không hề giống là đến cùng một chỗ với nàng a.
Linh nhi không thích đánh đàn, nhưng nghe thủ khúc này, trong lòng cảm giác rất trong lành. Có lẽ là bởi vì Đông Phương Trị tại đây, nên Linh nhi trên thuyền không có hoạt bát nghịch ngợm như ngày thường.
Còn lại Nhiễm Lượng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Kiều Hà, nhìn hắn có vẻ rất hứng thú.
Lộ Tùy Tâm kinh ngạc cũng rơi vào trong mắt Đông Phương Trị. Hắn cho là nàng đối với chuyện gì cũng thờ ơ, xem ra không phải như thế, vậy sao trong mắt nàng không nhìn tới hắn?
Dương Á Sơ nhận lấy nước từ tỳ nữ, cẩn thận thổi, sau đó mới đưa vào tay nương tử hắn.
Lộ Tùy Tâm đưa lên uống một hớp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiều hà cô nương.
“Hay, đàn thật hay” một khúc kết thúc, Nhiễm Lượng phục hồi lại tinh thần, vỗ tay thật lớn.
Linh nhi nhẹ gõ Nhiễm Lượng “Ngươi làm sao vậy, có cần phải kích động như thế không?” mặc dù Kiều Hà cô nương đánh đàn đúng là dễ nghe, nhưng có biểu ca ở đây, hắn không biết khiêm tốn một chút sao? làm hại nàng nhịn không được gõ hắn.
Không biết tại sao, Linh nhi không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ có biểu ca của nàng, có lẽ ngày bé sợ hắn, trong lòng có bóng ma cho nên tới lúc trưởng thành, nàng cũng không tránh xa như trước nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn nhích lại gần Trị biểu ca.
Nhìn Linh nhi, trong mắt Đông Phương Trị cũng không lộ ra cái gì, nhưng Linh nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cảm thấy Trị biểu ca vô cùng không thích nàng lên tiếng, rời tầm mắt đi chỗ khác, nàng quyết định tối nay không mở miệng.
Hài lòng biểu hiện của Linh nhi, Đông Phương Trị dừng tầm mắt trên người Kiều Hà “Đúng là không tệ” mà người hầu bên cạnh hắn nghe thấy thiếu gia nói vậy, vội vàng móc ra chút bạc đưa cho hai tỳ nữ, “Đây là công tử nhà ta thưởng”
“Tạ công tử” Kiều hà đứng dậy thi lễ với Đông Phương Trị.
“Thủ khúc này tên là gì?” giữa mày Đông Phương Trị có chút ngạo nghễ.
“Thủ khúc này tên là *hoa sen nổi trên mặt nước*” Kiều hà vừa dứt lời, cái chén trong tay Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng dao động một chút, sao nàng biết khúc này? Còn có thể gảy? đây…
“Nương tử, rất kinh ngạc đúng không. Ta cũng rất kinh ngạc! ha ha, bất quá cô nương này không đàn ra được ý cảnh như nàng” Dương Á Sơ kê vào lỗ tai Lộ Tùy Tâm nhẹ nói, thổi ra hơi ấm làm cho tay nàng càng run lên, véo nhẹ nam nhân bên cạnh, ý bảo hắn không nên làm như vậy.
Dương Á Sơ cúi đầu cười thầm, vươn tay ôm nhẹ nàng.
Hai động tác rơi vào trong mắt Đông Phương Trị, hạ lông mày xuống, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thủ khúc này là…” Lộ Tùy Tâm hỏi thăm.
“Là một khách nhân truyền dạy cho Kiều Hà, đến từ kinh thành, nghe nói là do tiểu thiếp bị vứt bỏ của Lộ vương gia đàn ra, cụ thể cũng là nghe khách nhân đó nói vậy”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Nhiễm Lượng cùng Nhiễm Linh Nhi đồng thời la hoảng lên! Không thể nào, thủ khúc này là nàng làm? Hai người cùng đem ánh mắt đổ vào trên người Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm có hơi mất mát, nàng còn tưởng cô nương này đến từ cùng thời đại với nàng a.
Đông Phương Trị giương nhẹ mi mắt, trong mắt thanh đầm cũng rơi vào Lộ Tùy Tâm. Chậm rãi hướng nàng cười nhạt. Cười không rõ ý tứ.
Dương Á Sơ quét nhẹ Nhiễm Lượng cùng Nhiễm Linh Nhi một cái, hai người lại cúi đầu, ánh mắt sư thúc đúng là đáng sợ nha.
Dương Á Sơ nghênh hướng ánh mắt Đông Phương Trị, khoé miệng lộ ra cười. “Đông Phương công tử, thấy thủ khúc này như thế nào?” ánh mắt của Đông Phương Trị nhìn Tuỳ Tâm làm cho hắn thấy không vui, có vẻ là đang hiếu kì với nương tử hắn.
“Nghe danh không bằng gặp mặt” Đông Phương Trị trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt. Nhưng cũng chỉ ra hắn đối với nàng rất hiếu kì.
Kiều Hà nhìn tình hình bên trong khoang thuyền, trong mắt khẽ suy nghĩ sâu xa, lời nàng nói làm bọn họ kinh ngạc như thế sao? “Không biết khúc tử này có gì không thoả đáng sao?” thủ khúc này nàng luyện tập đã lâu, hoàn toàn là dựa vào khúc phổ mà luyện.
“Không, cô nương đàn vô cùng hay” Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng, nàng không nghĩ rằng khúc đàn này lại truyền lưu Thiên Vũ như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, đây có phải là đang truyền bá văn hoá hay không?
“Cô nương quá khen, thật ra khúc tử này còn có một câu đề từ” Kiều Hà ngượng ngùng mỉm cười nói. “Nga, nói nghe một chút” Đông Phương Trị hỏi giống như đang rất hứng thú.
“Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm mùi bùn”, trong lòng có nhàn nhạt buồn bã, nàng vốn không phải tên Kiều Hà, cũng bởi vì thủ khúc này đàn ra mới đổi tên. Nguyên danh của nàng là Johanne Nhi.
“Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm mùi bùn?” Đông Phương Trị cúi đầu lập lại một lần, khẩu vị tinh tế, trên mặt bất động thanh sắc.
Lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỗ sâu nhất trong tròng mắt chăm chú mang theo tia trào phúng nhìn Lộ Tùy Tâm. Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm? đây có phải nàng đang quá đề cao bản thân.
Dương Á Sơ thấy Đông Phương Trị biểu hiện đắc ý như thế, trong mắt thanh hà đột nhiên bén nhọn, thanh âm cũng mang theo căng thẳng, đủ cho người khác nhìn ra hắn không vui, không ai được phép khinh thị nương tử của hắn. “Đông Phương công tử, có cần phải vậy không?”
Đông Phương Trị cũng không vì Dương Á Sơ tức giận mà thu liễm, ngạo nghễ trên người lại càng rõ ràng “Đông Phương Trị rất biết thưởng thức hoa sen thanh nhã thoát tục” ngụ ý là nàng không xứng.
“tướng công…” Lộ Tùy Tâm cắt đứt lời nói Dương Á Sơ.
Đông Phương Trị này phong thái thần vận, thanh nhược thu thuỷ nhưng ánh mắt thâm trầm như biển nhìn nàng có chứa đắc ý cùng khinh thường, còn có chút hiếu kì. Nam nhân này thanh cao kiêu ngạo, ngạo nghễ từ trong xương cốt, đuôi mày nhếch lên mang vẻ mèo khen mèo dài đuôi. Hắn tình nguyện sống trong thế giới của mình chứ không chung sống với người khác, bởi vì hắn tự nhận là không người nào hiểu rõ suy nghĩ của hắn, hắn xem người tới gần hắn chỉ vì tư lợi, mà nữ nhân thì khỏi nói, không vì thân phận cũng là vẻ ngoài xuất sắc của hắn. Cho nên mới vài xích mọi người đến gần hắn, đến với thế giới của hắn, vì chỉ làm bẩn hắn mà thôi. Ánh mắt hắn nhìn nàng hoàn toàn là khinh thường.
Với loại người này cần gì so đo, cho nên nàng mới cắt đứt bất mãn của Dương Á Sơ.
Dương Á Sơ nhìn vẻ mặt nương tử sau đó cũng cười nhạt một tiếng.
Đuôi mày Đông Phương Trị giương nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn đúng là khinh thị, một nam nhân như thế lấy thê tử sẽ làm cho người ngoài ý kiến, huống chi còn đối với nàng nói gì nghe nấy. Hắn không xứng với danh xưng giang hồ đệ nhất công tử.
Lộ Tùy Tâm thấy Đông Phương Trị này quá kiêu ngạo, lão công nàng không có e ngại hắn chút nào, vì sao hắn lại khinh thị?
Nhìn Dương Á Sơ đã khôi phục lại thần thái ban đầu, trong lòng có chút tức giận!
Dương Á Sơ dĩ nhiên biết vì sao Đông Phương Trị lại nhìn như thế, bất quá ảnh hưởng gì tới hắn?
Vỗ nhẹ vai Tuỳ Tâm, ý bảo nàng không cần để ý, bởi vì hắn không cần.
(khiếp, vợ chồng bảo vệ nhau thế P )
Lộ Tùy Tâm cũng không thèm nhìn tới Đông Phương Trị, thản nhiên cười với Kiều Hà. “Kiều cô nương, khúc tử vừa rồi, ta cũng có thể đàn như vậy, không bằng để ta đàn một lần, cô nương chỉ giáo?”
Kiều Hà kinh ngạc nhìn thẳng Lộ Tùy Tâm, nhất thời quên đáp lại thế nào.
“Nương tử…” Dương Á Sơ ngăn lại Lộ Tùy Tâm đứng dậy, trên mặt có chút lo lắng, nàng không phải đang mệt sao? còn có thể đánh đàn? Dĩ nhiên hắn biết nương tử vì sao lại muốn đánh đàn, là bởi vì ánh mắt của Đông Phương Trị quá mức vô lễ để cho nàng thấy không vui.
“Không có chuyện gì, ta bây giờ ổn rồi” coi như là ngất đi, nàng cũng không thể để người khác xem thường lão công của nàng. Mới vừa rồi Kiều Hà cũng không thể đàn ra đắc ý cảnh trong khúc tử, khó trách sẽ làm cho Đông Phương Trị xem thường, như vậy bất kể là vì đắc ý cảnh hoa sen nổi trên mặt nước cũng được, là vì nàng bất mãn cũng được, tối nay nàng nhất định phải cho tên Đông Phương Trị này nghe chân chính khúc thủ hoa sen nổi trên mặt nước”
Đông Phương Trị có chút ngoài ý muốn nhìn Lộ Tùy Tâm.
Không để ý tới phản ứng của người trong thuyền, Lộ Tùy Tâm ngồi trước đàn tranh, đợi một chốc điều chỉnh âm sắc, đợi đến lúc trong lòng hoàn toàn thanh tĩnh như nước mới đưa đầu ngón tay lên dây đàn.
Thanh âm thứ nhất xuất hiện, tiếng đàn du dương dễ nghe, cũng tương tự như Kiều Hà ban nãy, nhưng người hiểu biết âm luật nghe cũng biết hoàn toàn khác nhau, nếu như nói tiếng đàn trước khiến người ta rung động, thì lần này làm cho người không nhịn được trong lòng toàn tâm toàn ý lắng nghe, chỉ sợ nghe không lọt bất cứ âm tiết nào trong đó.
Thanh lệ giai điệu đặc biệt ý nhị cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là đắc ý cảnh bên trong thủ khúc, mát lành trong sáng, xa xôi vô cùng rồi lại như gần bên tai, trên mặt sông lăn tăn phát sáng phảng phất cũng hoá thành những đoá hoa sen tươi đẹp. Làm cho người ta ngừng thở chỉ đợi nhìn khung cảnh tuyệt mỹ kia trong nháy mắt.
Trong mắt Đông Phương Trị khiếp sợ dị thường, thủ khúc này ngay cả hắn cũng chấn động. Giống như sét đánh trong lòng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ là bởi vì mọi người đều chìm trong cảnh sắc tuyệt đẹp này, mấy chiếc thuyền lớn đang xôn xao bên cạnh cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ sợ phá vỡ mất cảnh đẹp, giờ khắc này chỉ có tiếng đàn cùng ánh trăng hoà trên mặt sông nhộn nhạo…
Âm thanh cuối cùng trên tay Lộ Tùy Tâm vừa dứt, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt vẫn ôn nhu chăm chú của Dương Á Sơ. Trong đó có khen ngợi cùng kính phục, còn có ôn nhu như nước.
Hướng Dương Á Sơ cười một tiếng “Tướng công, ta hát một khúc cho ngươi nghe nha” xem ra quả thật dời lực hấp dẫn đi khá hơn một chút, nàng quả thật không còn cảm giác say sóng, chỉ cảm nhận được nhu tình trong mắt Dương Á Sơ làm cho nàng say mê. Cho nên mới nghĩ tới hát, hát cho lão công nàng nghe.
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ tiếng đàn du dương, tiếp theo đã bị giọng nữ thanh thuý trong trẻo cùng tiếng đàn tranh trong lành đoạt đi tâm trí.
“Có hát ca, cũng là vì ngươi hát một lần.
Đem ngươi tới ôn nhu cùng ẩn sâu trong lòng ta,
Chuyện nhân gian, không cần phải gấp gáp giải thích,
Thời gian như con thuyền nhỏ chờ chúng ta đi tới phương xa. Bọn họ nói ước mơ như vậy quá đơn giản không thực tế, nhưng mà lời thề tay trao tay của chúng ta vẫn không từ bỏ. Bọn họ nói yêu như vậy quá ngây thơ, nhiều trở ngại nhưng chỉ có ngươi là bù đắp được đau đớn vĩnh viễn trong lòng ta. Không cần quan tâm bọn họ có nói gì làm gì, ta cũng chỉ muốn ngươi yêu ta như ánh mặt trời chiếu sáng cả vùng đất. Bằng hữu nhiều như vậy… thống khổ vui vẻ cùng thương tâm, chúng ta cùng nhau vượt qua”
Mặt sông cơ hồ trở nên tĩnh mịch, ai cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ cuốn đi mất tiếng ca thâm tình của nữ nhân. Du dương dễ nghe, cũng làm cho những người trong thuyền lục tục đi ra ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chiếc thuyền, muốn xem ai mà lại có thể hát ra những lời sâu nặng đến như vậy, làm cho người ta rung động trái tim.
Rất nhiều nữ nhân cảm động đến rơi lệ, bởi vì đây chính là khát vọng của nữ nhân, khát vọng tình cảm.
Nam nhân thì lộ ra hâm mộ, hy vọng sẽ có nữ nhân như vậy hát khúc ca cho mình.
…
Đông Phương Trị giờ phút này có thể nói là kinh ngạc nhìn nữ tử kia, trong đầu không có gì cả, trống rỗng, hắn không biết nên nói gì? Cứ ngây ngốc nhìn nàng hát khúc ca rung động hướng tới nam nhân kia, đây là lần đầu tiên Đông Phương Trị hắn luống cuống như thế! Rối loạn tâm trí như thế…
Hắn chỉ biết nàng cùng với những gì hắn nghe được hoàn toàn khác. Vốn hiếu kì với nàng là tới từ Dương Á Sơ, bởi vì tự cho mình cao ngạo, hắn tự đem Dương Á Sơ trở thành đối thủ, gia thế của hắn không thua gì Dương Á Sơ, bề ngoài, võ công còn có tài văn chương, nhưng giang hồ đệ nhất công tử lại là Dương Á Sơ, mà không phải Đông Phương Trị hắn! hắn vẫn không hiểu, tại sao, tại sao hắn lại thua Dương Á Sơ. Cho nên lúc nghe nói Dương Á Sơ vì một tiểu thiếp bị vứt bỏ mà nói không phải nàng thì không lập gia thất, hắn hoàn toàn đã quên đi, vì Dương Á Sơ căn bản không đáng để hắn coi làm đối thủ.
Thọ yến ngày mai vốn hắn không muốn tham gia, tuy nhiên nghe nói Dương Á Sơ mang theo thê tử thì hắn có chút hiếu kì. Cho nên mới xuất hiện ở đây, cho nên mới gặp được bọn họ. Đối với vẻ ngoài Uông Tùy Tâm, hắn rất thất vọng. Mặc dù biểu hiện của nàng bình tĩnh, để cho hắn thấy ngoài ý muốn…Nhưng giờ phút này vì sao hắn không tìm được mình?
Màn đêm mông lung, mặt sóng lăn tăn dưới ánh trăng sáng như bạc, mái hiên treo đầy đèn lồng màu sắc hai bên sông, càng tôn thêm quang cảnh mỹ lệ mê người, trên thuyền phảng phất truyền lại tiếng ồn ào, bên này thì tiếng chúc rượu, bên kia là tiếng hát như yến như oanh…Vô cùng náo nhiệt, trong lúc đó nhất thời trên mặt sông hiện ra một mảnh hoan ca cười nói.
Trên một chiếc thuyền thoạt nhìn cực kỳ lịch sự tao nhã.
Lộ Tùy Tâm nghĩ vừa lên thuyền đã cảm giác như sắp ngất, thuyền này rất lớn, rộng rãu, bố trí trang nhã, còn thoang thoảng hương thơm. Ở giữa để đàn tranh, phía trước thì đặt bàn trà, trên đó có bộ trà cùng điểm tâm.
“Nương tử, ăn chút mứt hoa quả đi” Dương Á Sơ vẫn chú ý tới nương tử, nhìn nàng lúc lên thuyền sắc mặt tái nhợt, biết nàng bị say sóng.
“Dương phu nhân chưa từng đi thuyền sao?” Đông Phương Trị nhìn Dương Á Sơ, xoay người qua Lộ Tùy Tâm hỏi.
Lộ Tùy Tâm lắc đầu, không muốn trả lời, nàng đúng là đang say sóng. Nàng chưa từng ngồi loại thuyền như vậy, lúc nàng ngồi qua thuyền máy cũng đâu có say như thế này?
“Nương tử, nếu không chúng ta trở về?” nhìn nàng không thoải mái như vậy, Dương Á Sơ ôn nhu hỏi. Nàng mới có mang, mấy ngày qua cũng không muốn ăn gì, ngày càng gầy gò làm cho hắn nhìn thấy đau lòng. Nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ.
Còn chưa chờ Lộ Tùy Tâm trả lời thì một hương thơm theo gió thổi tới “Xin chào các vị khách nhân, Kiều Hà hữu lễ” thanh âm trong trẻo mát ngọt từ một mỹ nhân đi từ ngoài thuyền vào, theo sau còn có hai tỳ nữ.
“Nương tử? nàng không khoẻ sao? ta về trước thôi, lần sau sẽ quay lại” Dương Á Sơ không để ý tới mỹ nhân, nhẹ giọng nói.
“Không sao, chờ ta thích ứng một chút là được” Lộ Tùy Tâm đem tầm mắt hướng tới trên người mỹ nữ, thoạt nhìn mười tám, mười chin tuổi, đôi lông mày cong cong kẻ đen, bên dưới là đôi mắt to long lanh như nước, mũi thon nhỏ đĩnh trực, môi anh đào ướt át, da thịt trắng nõn nà trơn mượt, hai má khẽ ửng đỏ, mang theo một lực hấp dẫn kì lạ! Tròng mắt xấu hổ có thêm tia kiều mỵ, nhìn người bên trong có chút kinh ngạc! nhưng ngay sau đó tự nhiên cười, phút chốc trở nên phong tình, giống như nụ hoa mới nở.
“Kiều cô nương, không cần đa lễ, mời ngồi” nói chuyện chính là Nhiễm Lượng.
Kiều Hà nhìn qua Nhiễm Lượng, phúc lễ: “Đa tạ công tử”
Công tử trước mắt mặc dù cẩm hoa y phục, khuôn mặt cũng rất ấn tượng nhưng so với hai vị kia vẫn không thể bằng, len lén liếc nhìn hai nam tử khác. Hai má Kiều Hà càng đỏ ửng rõ.
“Không biết công tử muốn nghe thơ phú hay đàn khúc?” Kiều Hà nhẹ giọng hỏi.
“Gảy một khúc nghe đi” Đông Phương Trị bình thản nói, một mình ngồi ở một bên, bên cạnh là người hầu. Một bên khác là Lộ Tùy Tâm cùng Dương Á Sơ, Linh nhi cũng không ngồi chung một chỗ với hắn, ngược lại là cùng Nhiễm Lượng ngồi ở bên Dương Á Sơ.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm có chút kì quái, tinh thần Linh nhi vốn rất sảng khoái, lại còn có hứng thú du ngoạn, theo lẽ thường mà nói, nàng giờ phút này hẳn là cùng Đông Phương Trị nói không ít chuyện. Vậy mà lại ngồi vào một bên thuyền, Đông Phương Trị ngồi một bên có phải cảm giác là lạ hay không? Nhưng vì sao nàng lại tình nguyện ngồi cạnh Nhiễm Lượng?
“Dạ, công tử” Kiều Hà hai tay đặt ở bên hông phúc lễ một chút, ngồi xuống đàn tranh trước mặt, tay khẽ đặt trên dây đàn.
Dương Á Sơ cầm chén trà trên bàn lên, khẽ nhíu mày nhưng ngay sau đó lên tiếng: “Kiều Hà cô nương, mời tỳ nữ đun nước thay trà”
Thuỷ mâu Kiều Hà loé lên quái lạ, hai vị công tử này mặc dù bề ngoài thu hút chú ý của người khác nhưng nàng cũng rất tự tin, vậy mà hai vị công tử này không hề có bất kì cảm giác gì với nàng, trong đó lại còn có một người chỉ lo cho một vị ngồi bên cạnh mình, ánh mắt cũng không đặt trên người nàng, một vị khác ngồi một mình một bên cũng không nhìn nàng. Cũng chỉ có công tử trẻ tuổi ban đầu lên tiếng là một mực chăm chú, ngồi bên cạnh là một vị cô nương có đôi mắt to tròn vô cùng khả ái.
“Dạ, thì ra công tử không thích uống trà, là Kiều Hà chậm hiểu” nói xong hướng người đứng trước khoang thuyền ý bảo mang nước lại.
Dương Á Sơ thấy có người đi lấy nước, không lên tiếng nữa. Đông Phương Trị hữu ý vô ý nhìn thoáng qua người bên cạnh hắn, khoé miệng khẽ mở: “Bắt đầu đi”
“Dạ, công tử”
Kiều Hà lên tiếng, ngón tay dài di động.
Thanh âm leng keng như tiếng nước chảy truyền đến, tiếng đàn dễ nghe để cho khoang thuyền đột nhiên yên tĩnh, đầu lông mày Đông Phương Trị khẽ nhếch, tựa hồ tiếng đàn này làm cho hắn bất ngờ!
Giai điệu du dương thanh lệ âm sắc đặc thủ để cho Dương Á Sơ cũng nhướng mày nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, trong con ngươi nở nụ cười, đây…đây không phải là khúc đàn nương tử hắn đã từng gảy sao? *Hoa sen nổi trên mặt nước*, đúng không?
Trên mặt cười lúm đồng tiền mơ hồ hiện lên, khoé miệng lại hơi điểm làm cho người ta nhìn không rõ độ cong.
Nghe thấy tiếng đàn, Lộ Tùy Tâm vốn do say sóng mà nhắm mắt lại liền phút chốc mở ra, nhìn về phía Kiều Hà cô nương, trong lòng rất khiếp sợ…Đây là khúc *hoa sen nổi trên mặt nước*, mặc dù đoạn giữa có sai mấy âm tiết khiến cho thủ khúc hơi mất vị, nhưng tổng thể mà nói, Kiều Hà cô nương gảy vô cùng hay. Nhưng cái này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là…Kiều Hà tại sao lại gảy thủ khúc này?
Chẳng lẽ nàng cũng…
Nghĩ tới đây, Lộ Tùy Tâm ngồi thẳng lại, cẩn thận đánh giá người đang đánh đàn, vẻ ngoài rất đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên. Nhưng trong ánh mắt lại mang bộ dạng xấu hổ, thoạt nhìn không hề giống là đến cùng một chỗ với nàng a.
Linh nhi không thích đánh đàn, nhưng nghe thủ khúc này, trong lòng cảm giác rất trong lành. Có lẽ là bởi vì Đông Phương Trị tại đây, nên Linh nhi trên thuyền không có hoạt bát nghịch ngợm như ngày thường.
Còn lại Nhiễm Lượng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Kiều Hà, nhìn hắn có vẻ rất hứng thú.
Lộ Tùy Tâm kinh ngạc cũng rơi vào trong mắt Đông Phương Trị. Hắn cho là nàng đối với chuyện gì cũng thờ ơ, xem ra không phải như thế, vậy sao trong mắt nàng không nhìn tới hắn?
Dương Á Sơ nhận lấy nước từ tỳ nữ, cẩn thận thổi, sau đó mới đưa vào tay nương tử hắn.
Lộ Tùy Tâm đưa lên uống một hớp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiều hà cô nương.
“Hay, đàn thật hay” một khúc kết thúc, Nhiễm Lượng phục hồi lại tinh thần, vỗ tay thật lớn.
Linh nhi nhẹ gõ Nhiễm Lượng “Ngươi làm sao vậy, có cần phải kích động như thế không?” mặc dù Kiều Hà cô nương đánh đàn đúng là dễ nghe, nhưng có biểu ca ở đây, hắn không biết khiêm tốn một chút sao? làm hại nàng nhịn không được gõ hắn.
Không biết tại sao, Linh nhi không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ có biểu ca của nàng, có lẽ ngày bé sợ hắn, trong lòng có bóng ma cho nên tới lúc trưởng thành, nàng cũng không tránh xa như trước nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn nhích lại gần Trị biểu ca.
Nhìn Linh nhi, trong mắt Đông Phương Trị cũng không lộ ra cái gì, nhưng Linh nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cảm thấy Trị biểu ca vô cùng không thích nàng lên tiếng, rời tầm mắt đi chỗ khác, nàng quyết định tối nay không mở miệng.
Hài lòng biểu hiện của Linh nhi, Đông Phương Trị dừng tầm mắt trên người Kiều Hà “Đúng là không tệ” mà người hầu bên cạnh hắn nghe thấy thiếu gia nói vậy, vội vàng móc ra chút bạc đưa cho hai tỳ nữ, “Đây là công tử nhà ta thưởng”
“Tạ công tử” Kiều hà đứng dậy thi lễ với Đông Phương Trị.
“Thủ khúc này tên là gì?” giữa mày Đông Phương Trị có chút ngạo nghễ.
“Thủ khúc này tên là *hoa sen nổi trên mặt nước*” Kiều hà vừa dứt lời, cái chén trong tay Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng dao động một chút, sao nàng biết khúc này? Còn có thể gảy? đây…
“Nương tử, rất kinh ngạc đúng không. Ta cũng rất kinh ngạc! ha ha, bất quá cô nương này không đàn ra được ý cảnh như nàng” Dương Á Sơ kê vào lỗ tai Lộ Tùy Tâm nhẹ nói, thổi ra hơi ấm làm cho tay nàng càng run lên, véo nhẹ nam nhân bên cạnh, ý bảo hắn không nên làm như vậy.
Dương Á Sơ cúi đầu cười thầm, vươn tay ôm nhẹ nàng.
Hai động tác rơi vào trong mắt Đông Phương Trị, hạ lông mày xuống, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thủ khúc này là…” Lộ Tùy Tâm hỏi thăm.
“Là một khách nhân truyền dạy cho Kiều Hà, đến từ kinh thành, nghe nói là do tiểu thiếp bị vứt bỏ của Lộ vương gia đàn ra, cụ thể cũng là nghe khách nhân đó nói vậy”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Nhiễm Lượng cùng Nhiễm Linh Nhi đồng thời la hoảng lên! Không thể nào, thủ khúc này là nàng làm? Hai người cùng đem ánh mắt đổ vào trên người Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm có hơi mất mát, nàng còn tưởng cô nương này đến từ cùng thời đại với nàng a.
Đông Phương Trị giương nhẹ mi mắt, trong mắt thanh đầm cũng rơi vào Lộ Tùy Tâm. Chậm rãi hướng nàng cười nhạt. Cười không rõ ý tứ.
Dương Á Sơ quét nhẹ Nhiễm Lượng cùng Nhiễm Linh Nhi một cái, hai người lại cúi đầu, ánh mắt sư thúc đúng là đáng sợ nha.
Dương Á Sơ nghênh hướng ánh mắt Đông Phương Trị, khoé miệng lộ ra cười. “Đông Phương công tử, thấy thủ khúc này như thế nào?” ánh mắt của Đông Phương Trị nhìn Tuỳ Tâm làm cho hắn thấy không vui, có vẻ là đang hiếu kì với nương tử hắn.
“Nghe danh không bằng gặp mặt” Đông Phương Trị trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt. Nhưng cũng chỉ ra hắn đối với nàng rất hiếu kì.
Kiều Hà nhìn tình hình bên trong khoang thuyền, trong mắt khẽ suy nghĩ sâu xa, lời nàng nói làm bọn họ kinh ngạc như thế sao? “Không biết khúc tử này có gì không thoả đáng sao?” thủ khúc này nàng luyện tập đã lâu, hoàn toàn là dựa vào khúc phổ mà luyện.
“Không, cô nương đàn vô cùng hay” Lộ Tùy Tâm cười nhạt một tiếng, nàng không nghĩ rằng khúc đàn này lại truyền lưu Thiên Vũ như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, đây có phải là đang truyền bá văn hoá hay không?
“Cô nương quá khen, thật ra khúc tử này còn có một câu đề từ” Kiều Hà ngượng ngùng mỉm cười nói. “Nga, nói nghe một chút” Đông Phương Trị hỏi giống như đang rất hứng thú.
“Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm mùi bùn”, trong lòng có nhàn nhạt buồn bã, nàng vốn không phải tên Kiều Hà, cũng bởi vì thủ khúc này đàn ra mới đổi tên. Nguyên danh của nàng là Johanne Nhi.
“Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm mùi bùn?” Đông Phương Trị cúi đầu lập lại một lần, khẩu vị tinh tế, trên mặt bất động thanh sắc.
Lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỗ sâu nhất trong tròng mắt chăm chú mang theo tia trào phúng nhìn Lộ Tùy Tâm. Hoa sen, gần bùn mà không nhuốm? đây có phải nàng đang quá đề cao bản thân.
Dương Á Sơ thấy Đông Phương Trị biểu hiện đắc ý như thế, trong mắt thanh hà đột nhiên bén nhọn, thanh âm cũng mang theo căng thẳng, đủ cho người khác nhìn ra hắn không vui, không ai được phép khinh thị nương tử của hắn. “Đông Phương công tử, có cần phải vậy không?”
Đông Phương Trị cũng không vì Dương Á Sơ tức giận mà thu liễm, ngạo nghễ trên người lại càng rõ ràng “Đông Phương Trị rất biết thưởng thức hoa sen thanh nhã thoát tục” ngụ ý là nàng không xứng.
“tướng công…” Lộ Tùy Tâm cắt đứt lời nói Dương Á Sơ.
Đông Phương Trị này phong thái thần vận, thanh nhược thu thuỷ nhưng ánh mắt thâm trầm như biển nhìn nàng có chứa đắc ý cùng khinh thường, còn có chút hiếu kì. Nam nhân này thanh cao kiêu ngạo, ngạo nghễ từ trong xương cốt, đuôi mày nhếch lên mang vẻ mèo khen mèo dài đuôi. Hắn tình nguyện sống trong thế giới của mình chứ không chung sống với người khác, bởi vì hắn tự nhận là không người nào hiểu rõ suy nghĩ của hắn, hắn xem người tới gần hắn chỉ vì tư lợi, mà nữ nhân thì khỏi nói, không vì thân phận cũng là vẻ ngoài xuất sắc của hắn. Cho nên mới vài xích mọi người đến gần hắn, đến với thế giới của hắn, vì chỉ làm bẩn hắn mà thôi. Ánh mắt hắn nhìn nàng hoàn toàn là khinh thường.
Với loại người này cần gì so đo, cho nên nàng mới cắt đứt bất mãn của Dương Á Sơ.
Dương Á Sơ nhìn vẻ mặt nương tử sau đó cũng cười nhạt một tiếng.
Đuôi mày Đông Phương Trị giương nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn đúng là khinh thị, một nam nhân như thế lấy thê tử sẽ làm cho người ngoài ý kiến, huống chi còn đối với nàng nói gì nghe nấy. Hắn không xứng với danh xưng giang hồ đệ nhất công tử.
Lộ Tùy Tâm thấy Đông Phương Trị này quá kiêu ngạo, lão công nàng không có e ngại hắn chút nào, vì sao hắn lại khinh thị?
Nhìn Dương Á Sơ đã khôi phục lại thần thái ban đầu, trong lòng có chút tức giận!
Dương Á Sơ dĩ nhiên biết vì sao Đông Phương Trị lại nhìn như thế, bất quá ảnh hưởng gì tới hắn?
Vỗ nhẹ vai Tuỳ Tâm, ý bảo nàng không cần để ý, bởi vì hắn không cần.
(khiếp, vợ chồng bảo vệ nhau thế P )
Lộ Tùy Tâm cũng không thèm nhìn tới Đông Phương Trị, thản nhiên cười với Kiều Hà. “Kiều cô nương, khúc tử vừa rồi, ta cũng có thể đàn như vậy, không bằng để ta đàn một lần, cô nương chỉ giáo?”
Kiều Hà kinh ngạc nhìn thẳng Lộ Tùy Tâm, nhất thời quên đáp lại thế nào.
“Nương tử…” Dương Á Sơ ngăn lại Lộ Tùy Tâm đứng dậy, trên mặt có chút lo lắng, nàng không phải đang mệt sao? còn có thể đánh đàn? Dĩ nhiên hắn biết nương tử vì sao lại muốn đánh đàn, là bởi vì ánh mắt của Đông Phương Trị quá mức vô lễ để cho nàng thấy không vui.
“Không có chuyện gì, ta bây giờ ổn rồi” coi như là ngất đi, nàng cũng không thể để người khác xem thường lão công của nàng. Mới vừa rồi Kiều Hà cũng không thể đàn ra đắc ý cảnh trong khúc tử, khó trách sẽ làm cho Đông Phương Trị xem thường, như vậy bất kể là vì đắc ý cảnh hoa sen nổi trên mặt nước cũng được, là vì nàng bất mãn cũng được, tối nay nàng nhất định phải cho tên Đông Phương Trị này nghe chân chính khúc thủ hoa sen nổi trên mặt nước”
Đông Phương Trị có chút ngoài ý muốn nhìn Lộ Tùy Tâm.
Không để ý tới phản ứng của người trong thuyền, Lộ Tùy Tâm ngồi trước đàn tranh, đợi một chốc điều chỉnh âm sắc, đợi đến lúc trong lòng hoàn toàn thanh tĩnh như nước mới đưa đầu ngón tay lên dây đàn.
Thanh âm thứ nhất xuất hiện, tiếng đàn du dương dễ nghe, cũng tương tự như Kiều Hà ban nãy, nhưng người hiểu biết âm luật nghe cũng biết hoàn toàn khác nhau, nếu như nói tiếng đàn trước khiến người ta rung động, thì lần này làm cho người không nhịn được trong lòng toàn tâm toàn ý lắng nghe, chỉ sợ nghe không lọt bất cứ âm tiết nào trong đó.
Thanh lệ giai điệu đặc biệt ý nhị cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là đắc ý cảnh bên trong thủ khúc, mát lành trong sáng, xa xôi vô cùng rồi lại như gần bên tai, trên mặt sông lăn tăn phát sáng phảng phất cũng hoá thành những đoá hoa sen tươi đẹp. Làm cho người ta ngừng thở chỉ đợi nhìn khung cảnh tuyệt mỹ kia trong nháy mắt.
Trong mắt Đông Phương Trị khiếp sợ dị thường, thủ khúc này ngay cả hắn cũng chấn động. Giống như sét đánh trong lòng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ là bởi vì mọi người đều chìm trong cảnh sắc tuyệt đẹp này, mấy chiếc thuyền lớn đang xôn xao bên cạnh cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ sợ phá vỡ mất cảnh đẹp, giờ khắc này chỉ có tiếng đàn cùng ánh trăng hoà trên mặt sông nhộn nhạo…
Âm thanh cuối cùng trên tay Lộ Tùy Tâm vừa dứt, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt vẫn ôn nhu chăm chú của Dương Á Sơ. Trong đó có khen ngợi cùng kính phục, còn có ôn nhu như nước.
Hướng Dương Á Sơ cười một tiếng “Tướng công, ta hát một khúc cho ngươi nghe nha” xem ra quả thật dời lực hấp dẫn đi khá hơn một chút, nàng quả thật không còn cảm giác say sóng, chỉ cảm nhận được nhu tình trong mắt Dương Á Sơ làm cho nàng say mê. Cho nên mới nghĩ tới hát, hát cho lão công nàng nghe.
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ tiếng đàn du dương, tiếp theo đã bị giọng nữ thanh thuý trong trẻo cùng tiếng đàn tranh trong lành đoạt đi tâm trí.
“Có hát ca, cũng là vì ngươi hát một lần.
Đem ngươi tới ôn nhu cùng ẩn sâu trong lòng ta,
Chuyện nhân gian, không cần phải gấp gáp giải thích,
Thời gian như con thuyền nhỏ chờ chúng ta đi tới phương xa. Bọn họ nói ước mơ như vậy quá đơn giản không thực tế, nhưng mà lời thề tay trao tay của chúng ta vẫn không từ bỏ. Bọn họ nói yêu như vậy quá ngây thơ, nhiều trở ngại nhưng chỉ có ngươi là bù đắp được đau đớn vĩnh viễn trong lòng ta. Không cần quan tâm bọn họ có nói gì làm gì, ta cũng chỉ muốn ngươi yêu ta như ánh mặt trời chiếu sáng cả vùng đất. Bằng hữu nhiều như vậy… thống khổ vui vẻ cùng thương tâm, chúng ta cùng nhau vượt qua”
Mặt sông cơ hồ trở nên tĩnh mịch, ai cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ cuốn đi mất tiếng ca thâm tình của nữ nhân. Du dương dễ nghe, cũng làm cho những người trong thuyền lục tục đi ra ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chiếc thuyền, muốn xem ai mà lại có thể hát ra những lời sâu nặng đến như vậy, làm cho người ta rung động trái tim.
Rất nhiều nữ nhân cảm động đến rơi lệ, bởi vì đây chính là khát vọng của nữ nhân, khát vọng tình cảm.
Nam nhân thì lộ ra hâm mộ, hy vọng sẽ có nữ nhân như vậy hát khúc ca cho mình.
…
Đông Phương Trị giờ phút này có thể nói là kinh ngạc nhìn nữ tử kia, trong đầu không có gì cả, trống rỗng, hắn không biết nên nói gì? Cứ ngây ngốc nhìn nàng hát khúc ca rung động hướng tới nam nhân kia, đây là lần đầu tiên Đông Phương Trị hắn luống cuống như thế! Rối loạn tâm trí như thế…
Hắn chỉ biết nàng cùng với những gì hắn nghe được hoàn toàn khác. Vốn hiếu kì với nàng là tới từ Dương Á Sơ, bởi vì tự cho mình cao ngạo, hắn tự đem Dương Á Sơ trở thành đối thủ, gia thế của hắn không thua gì Dương Á Sơ, bề ngoài, võ công còn có tài văn chương, nhưng giang hồ đệ nhất công tử lại là Dương Á Sơ, mà không phải Đông Phương Trị hắn! hắn vẫn không hiểu, tại sao, tại sao hắn lại thua Dương Á Sơ. Cho nên lúc nghe nói Dương Á Sơ vì một tiểu thiếp bị vứt bỏ mà nói không phải nàng thì không lập gia thất, hắn hoàn toàn đã quên đi, vì Dương Á Sơ căn bản không đáng để hắn coi làm đối thủ.
Thọ yến ngày mai vốn hắn không muốn tham gia, tuy nhiên nghe nói Dương Á Sơ mang theo thê tử thì hắn có chút hiếu kì. Cho nên mới xuất hiện ở đây, cho nên mới gặp được bọn họ. Đối với vẻ ngoài Uông Tùy Tâm, hắn rất thất vọng. Mặc dù biểu hiện của nàng bình tĩnh, để cho hắn thấy ngoài ý muốn…Nhưng giờ phút này vì sao hắn không tìm được mình?