Thất phu nhân

Chương 82: Thọ yến (2)

Lộ Tùy Tâm cảm thấy vài tầm mắt đang đánh giá nàng, trong lòng thầm cười trộm, không biết lão công nàng nghĩ thế nào? Dù sao nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này!
Ngẩng đầu lên đang định nhìn Dương Á Sơ, ánh mắt nàng sáng lên vì Linh nhi dang từ bên trong đi ra.
Linh nhi nghe mọi người trong sảnh bàn luận về chuyện tối ngày hôm qua, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Những người này không biết người đánh ra thủ khúc đó chính là sư phụ của nàng!
“Linh nhi…” là sư phụ gọi nàng.
Linh nhi ngẩng đầu nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở phía trên, trên mặt cười nghịch ngợm.
“Sư phụ, người thật lợi hại nga!” Linh nhi sùng kính nhìn Lộ Tùy Tâm, tiếng đàn của sư phụ quá hay, còn cả tiếng ca nữa! không biết nàng có thể học được như thế không? Quyết định rồi, nàng sẽ năn nỉ sư phụ dạy nàng hát.
“Linh nhi, ta giới thiệu cho ngươi” mặc dù Hoàng Thạch Ngạo không muốn lấy thê, nhưng giới thiệu hai người chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
“Linh nhi, đây là Hoàng Thạch Ngạo Hoàng công tử, còn đây là Nam Cung Tuyệt Nam Cung công tử” Lộ Tùy Tâm đem hai người giới thiệu với Linh nhi.
Linh nhi gật đầu với hai người “Ta là Nhiễm Linh Nhi” nàng bây giờ không có tâm tình để ý tới bọn họ, mà chỉ muốn sư phụ dạy nàng học khúc hát!
“sư phụ, ta muốn học hát khúc đó, người có thể dạy ta được hay không?” ngày hôm qua sư phụ quả thật hát rất rất hay.
“Linh nhi…” Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi, trong lòng than thở, uổng công nàng hăng say như vậy mà nha đầu này một chút cũng không để ở trong lòng.
“Không biết Linh nhi cô nương nói hát khúc đó là khúc gì?” Bọn họ dĩ nhiên biết Nhiễm Linh Nhi là ai! Bất quá hắn cũng muốn biết hôm qua mình đã bỏ lỡ cái gì?
“Oa, ngươi không biết tối qua sư phụ ta hát một khúc nghe rất hay, ngươi nhìn xem, trong sảnh hiện tại cũng đang bàn luận về tiếng đàn và khúc hát của sư phụ ta a” vẻ mặt Linh nhi cực kiêu ngạo.
“Nga? Là đàn bài gì? Hát khúc gì?” thanh âm Nam Cung Tuyệt mặc dù phát ra hướng Linh nhi, nhưng tầm mắt lại hướng thẳng Lộ Tùy Tâm.
Lộ Tùy Tâm nhìn qua những người xung quanh, may mà những khách nhân này đều đang bàn chuyện, bây giờ không ai chú ý tới các nàng đang nói cái gì.
“Linh nhi, chuyện đó nói sau, bây giờ là thọ yến” chuyển hướng Dương Á Sơ nãy giờ chưa nói gì “Tướng công, sư phụ khi nào thì đến a?”
“Hành tung sư phụ khó đoán, ta cũng không biết khi nào người mới đến, bất quá người đã nhận lời sư huynh rồi, nhất định sẽ tới” Dương Á Sơ gắp một khối điểm tâm để vào đĩa ý bảo nàng ăn. Nàng gầy quá, đến lúc sinh con sẽ cực khổ, xem ra hắn phải sớm nghĩ cách làm thế nào để nàng ăn nhiều hơn một chút.
Nhìn nàng thành công chuyển hướng sang việc khác, Nam Cung Tuyệt cũng không lên tiếng, nhếch miệng mỉm cười.
“Dương phu nhân, sao vậy? ngươi sợ người ta biết người đánh đàn hát khúc trên thuyền tối hôm qua chính là ngươi sao?” Đông Phương Trị đột nhiên nói lời hàm ý tức giận, để cho tân khách cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm.
Không thể nào, tối hôm qua đánh đàn chính là nàng?
Nhưng…không phải nói đó là Kiều Hà cô nương sao?
Đây…
Cảm nhận được lão công nàng sắp giận đến nổi điên, Lộ Tùy Tâm liền đưa tay chế trụ hắn, sau đó chậm rãi liếc nhìn mọi người trong đại sảnh an tĩnh, rồi lại chuyển hướng Đông Phương Trị.
“Đông Phương công tử tại sao lại cho rằng như thế?” đối với nam nhân này quả thật không thể nói lý. Bất quá nàng cũng không muốn làm cho Dương Á Sơ đánh nhau với hắn, nếu không buổi thọ yến sẽ hỏng mất.
“Không phải là như vậy sao? vì sao lại không dám thừa nhận?” Đông Phương Trị không hiểu tại sao mình lại làm loạn, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của nàng là hắn lại thấy tức giận, cho nên hắn muốn nàng đem ánh mắt đặt ở trên người hắn, giống như hiện tại… (biến thái, biến thái bà con ơi >0<)
Lộ Tùy Tâm cảm giác có chút yên lặng, hít một hơi thật sâu, áp chế xung động trong ngực: “Xin hỏi, Đông Phương công tử, vừa rồi có ai hỏi ta sao? mà ta có phủ nhận sao?”
Này…Đông Phương Trị không biết trả lời như thế nào!
“Nhưng ngươi cũng không có thừa nhận?”
“Đông Phương công tử, ngươi không cảm thấy mình làm vậy rất thất lễ sao?” Dương Á Sơ vẫn hít sâu một hơi, hắn biết nương tử không mong muốn hai người bọn hắn xảy ra xung đột, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Đông Phương Trị này lại không coi ai ra gì như thế.
Đông Phương Trị không quan tâm tới Dương Á Sơ đang tức giận, chỉ chăm chăm nhìn nàng: “vậy tại sao ngươi không thừa nhận?”
“Ngươi…” Dương Á Sơ đứng lên, Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo cũng nhíu mày.
Linh nhi nhăn mày nhìn không khí trên bàn, quăng ánh mắt về phía Nhiễm Lượng ý bảo hắn chạy nhanh tìm mẹ nàng tới đây, Trị biểu ca từ trước tới giờ vẫn âm tình bất định, nhưng sư phụ đâu có đắc tội với hắn a? vì sao hắn phải làm khó cho sư phụ?”
“Trị biểu…”
Một ánh mắt của Đông Phương Trị làm cho Linh nhi ngừng lên tiếng…Nàng sợ Trị biểu ca, từ nhỏ đã sợ rồi! Bởi vì không ai lại đem cô bé 5 tuổi ném vào trong nước….nhưng Trị biểu ca lại có! Cho nên từ sau lần đó, nàng đối với Trị ca có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, bởi vì nàng biết trong mắt hắn nàng không là cái gì hết, thậm chí nếu chọc giận hắn, hắn sẽ giết không tha!
Cả đại sảnh giờ phút này không ai dám nói gì, không ai nhận ra đó là Đông Phương thế gia Đông Phương Trị?
Đông Phương Trị, tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường! hắn từng đem cô gái thổ lộ với mình chém tại chỗ, đơn giản là cô gái kia không tự biết rõ bản thân mình là ai, còn dám ái mộ hắn… cũng có một vị công tử thế gia tự phụ tìm hắn khiêu chiến, hắn một câu cũng không nói phế võ công của người ta đi, để cho hắn lại phải đi luyện lại từ đầu…còn…dù sao vị này là Đông Phương công tử, trên giang hồ không người nào đồng ý giao lưu với hắn, nên hắn cũng rất ít khi bước vào giang hồ.
“Tướng công, ngồi xuống” Lộ Tùy Tâm kéo tay Dương Á Sơ ép hắn ngồi xuống. “tướng công, để ta trả lời vấn đề này của Đông Phương công tử, được không?” nhẹ giọng hỏi, nàng biết tướng công bị tên này làm cho tức giận không nhỏ, nhưng giờ phút này cũng không phải chỗ để động võ. Huống chi đối phó với một người như thế tạm thời không cần tướng công phải ra mặt…
“Đông Phương công tử, vấn đề này chưa có ai hỏi ta, mà ta đã phủ nhận chưa? Nếu đã chưa từng hỏi, ta biết thừa nhận cái gì? Rồi hãy nói, chuyện hôm qua chẳng phải rất mất mặt sao? vì sao ta phải tận lực đi phủ nhận?” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng hỏi lại Đông Phương Trị sắc mặt không rõ ràng.
Mà lời của nàng cũng làm cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tối hôm qua đúng là Dương phu nhân đánh đàn hát khúc a?
Nhìn về phía Lộ Tùy Tâm trong ánh mắt vô cùng tận…
Đông Phương Trị nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Đã như vậy, sao phu nhân không đàn thêm một khúc nữa?”
Nghe thế ai cũng thấy tò mò, Dương phu nhân không thể đàn hát một lần nữa sao? bất quá tối hôm qua cũng chưa từng nghe qua, sinh ra lòng hiếu kì.
“Đông Phương công tử, xin hỏi ta là tỳ nữ của ngươi sao?” Lộ Tùy Tâm cảm giác hoả khí trong ngực đã bốc lên hừng hực. Hắn có thể cao ngạo, có thể không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, nhưng mà…hắn là chó điên sao? Vì sao phải cắn vào nàng? Từ trước tới giờ nàng cũng chưa từng đắc tội với hắn! (chị Tâm chửi quá đúng, quá chuẩn =,,=)
Nghĩ được như vậy, Lộ Tùy Tâm thấy phiền não trong lòng càng ngày càng dâng cao, nàng cũng không cố ý đi áp chế, không đợi Đông Phương Trị trả lời.
“Nếu ra không phải nô tỳ của người, vì sao ngươi nói muốn cái gì là ta phải làm theo cái ấy? xin nhớ kĩ điểm này, ngươi không có quyền chất vấn ta bất cứ vấn đề gì, cũng không có quyền sai ta làm bất cứ chuyện gì” Lộ Tùy Tâm không để ý tới phản ứng của những người trong sảnh. Ngồi xuống, vươn tay vỗ về bụng, bên trong người khó chịu, Lộ Tùy Tâm âm thầm lắc đầu, nàng thật là càng ngày càng mất đi lý trí, mang thai mới có một tháng mà đã như ngựa phi rồi, tại sao lại có tư tưởng như vậy? xem ra định lực của nàng kém, trong tiềm thức đem định lực dưới cả việc mang thai.
Ánh mắt Đông Phương Trị đen lại, không có nữ nhân nào dám nói như thế với hắn: “Ngươi thật to gan”
Dương Á Sơ cũng không nhịn được nữa, Đông Phương Trị này, là ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi!
“Đông Phương Trị, ra ngoài, ta hôm nay sẽ lãnh giáo một chút bản lãnh Đông Phương thế gia” không thể ở đây đập phá khách đường của sư huynh, Dương Á Sơ đưa tay ý bảo hắn đi ra ngoài.
Đông Phương Trị cười lạnh, cũng tốt, hắn cũng muốn thử xem võ công Dương Á Sơ rốt cuộc đến đâu.
Thấy động tác của hai người, trong mắt Nam Cung Tuyệt loé ra hàn quang, khoé miệng Hoàng Thạch Ngạo cũng cười lạnh, Đông Phương Trị này quá cuồng vọng.
“Tướng công…” lúc này có thể đánh sao? Lộ Tùy Tâm nhìn khách trong nội đường. Trước đừng nói đợi sư phụ lão công tới, sau là nói bọn họ đều là người làm khách, nghĩ như vậy…đáy mắt hiện lên một đạo quang, có khi nàng chính là biện pháp làm tức chết Đông Phương Trị.
“Nương tử, nàng làm sao vậy? có phải không thoải mái nơi nào hay không?” Dương Á Sơ nghe được thanh âm Lộ Tùy Tâm như thế, có chút lo lắng hỏi.
“Tướng công, tâm tình ngươi hôm nay thật không tốt, ta biết, nhưng ta là nghĩ cho tướng công, tướng công, ngươi bị chó cắn, đồng quan hệ, chó điên chỗ nào đều có, nhưng ngươi không thể đi cắn lại chó một cái, hiểu không?” Vô cùng đứng đắn khuyên nhủ làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên.
Đây…
Đây…
“Ha ha, phu nhân, Nam Cung Tuyệt cam bái hạ phong” Nam Cung Tuyệt cất tiếng cười to, còn kém chưa đem mái ngói nóc nhà Vô vân sơn trang rơi xuống thôi.
Đông Phương Trị vô cùng phẫn nộ, tâm tuỳ ý động, trường kiếm trong tay loé ra tia lửa hướng thẳng vào mặt Lộ Tùy Tâm.
Dương Á Sơ ôm nhẹ Lộ Tùy Tâm lắc mình tránh qua, vẫn giận dữ như trước, Đông Phương Trị lại dám xuất thủ với nương tử hắn. Thân thể vừa chuyển, đem Lộ Tùy Tâm đặt nhẹ nhàng trên ghế, gật đầu với Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo, ý bảo đem nương tử giao cho bọn họ.
“Á Sơ, ngươi cũng lâu rồi chưa có động thủ, để ta xem ngươi có thụt lùi không a, đúng rồi, ta thích kim quan trên đỉnh đầu Phương công tử, ngươi mượn cho ta vui đùa một chút” Nam Cung Tuyệt thản nhiên nói xong, bóng dáng vừa động, người đã đứng ở bên trái Lộ Tùy Tâm.
Hoàng Thạch Ngạo cũng khẽ gật đầu, hắn rút kiếm ra chĩa về phía tay nàng.
“Sư thúc…Trị biểu ca…” Linh nhi gấp đến độ giơ chân, sao mẹ còn chưa có tới a? cha thì đi đón sư phụ, nhưng mà mẹ nghe được lời Nhiễm Lượng không biết có liền trở về không?
Thời điểm không khí ngưng trọng khẩn trương
“A di đà phật” thanh âm dài làm cho tất cả mọi người hơi chấn động, khí trong lúc này thật cường đại!
“A di đà phật…”
Là Huyền pháp trưởng lão Thiên chùa! Bên cạnh còn có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, thân thể gầy gò nhưng lại có một cỗ khí chất phiêu du như tiên nhân.
“Ha ha, sư đệ, tiểu đồ đệ trẻ tuổi hấp tấp, để cho sư đệ chê cười” lão nhân hướng huyền pháp đại sư khẽ cười nói.
Cái gì? Cao tăng đắc đạo của Thiên chùa lại là sự đệ của Vô thường lão nhân? Này…
Trong sảnh mọi người đều khiếp sợ không nói thành lời..
“A di đà phật…”
“Trị nhi, còn không mau buông kiếm ra, vì sao ngươi lại xung đột với sư đệ như vậy?” Nhiễm đại phu nhân đứng ở sau hai vị lão nhân nhíu chặt mày lại nhìn về phía Đông Phương Trị, cháu nàng từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, trong mắt không có ai khác, khó trách sư đệ lại tức giận!
Đông Phương Trị thu hồi kiếm trong tay, ngồi xuống uống trà giống như không hề phát sinh ra chuyện gì.
Dương Á Sơ nhìn ánh mắt xin lỗi của sư tẩu, gật gật đầu, ý bảo nàng không cần áy náy! Đi đến bên cạnh Lộ Tùy Tâm nhẹ đỡ lấy nàng.
“Sư phụ, đồ nhi đã lâu chưa được nhìn thấy lão nhân gia ngài, đây là nương tử của đồ nhi”
“Nương tử, đây là sư phụ ta”
Lộ Tùy Tâm chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ, lại bị một đạo khí ép ngăn lại động tác của nàng! Ngẩng đầu, nhìn về phía Vô thường lão nhân. Đầu tóc trắng như tuyết, chải ngược lại chỉnh tề, trên mặt còn có nụ cười khẽ, bề ngoài trông như mới 70 tuổi vậy, một thân lam trường bào màu xám, phong tư trông giống với thần tiên trong Ti vi vậy!
“không cần đa lễ” nhìn thoáng qua Huyền pháp, hai người nhìn nhau, thiên đạo đã định.
“Đa tạ sư phụ” Lộ Tùy Tâm vừa rồi cũng nhìn thấy ánh mắt giao nhau của Vô thường lão nhân và Huyền pháp trưởng lão, trực giác của nàng cảm thấy có gì đó là lạ.
Vô thường lão nhân cúi đầu nhìn người đang quỳ, trong lòng có chút vui mừng “Đồ nhi, mau đứng dậy”
Dù sao hắn đem…
“Tạ sư phụ”

Các tân khách nhìn Vô thường lão nhân cùng đắc đạo cao tăng xuất hiện thế này, cũng dùng tâm tư sùng kính hướng bọn họ hành lễ.
“Các vị, hôm nay nể mặt Nhiễm mỗ tới đây, Nhiễm mỗ cảm kích vạn phần, mời!” Nhiễm Thế Hùng hướng Vô thường lão nhân cạn một hơi, rồi đứng dậy mời rượu tân khách.
“Nhiễm trang chủ quá khách khí, mời”
“Là chúng ta có phúc phận mới được tới đây”
“Mời…”

Lộ Tùy Tâm nhìn về phía Vô thường lão nhân, thấy ánh mắt ông ta nhìn về phía mình có chút quái dị. Có một cảm giác không thể hiểu nổi.
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo cũng lần lượt đứng lên khom lưng hành lễ với Vô thường lão nhân. Duy chỉ có Đông Phương Trị nâng ly rượu trong tay không nhìn… “Sư phụ, đồ nhi chúc lão nhân gia phúc thọ tề thiên” Dương Á Sơ đứng lên quỳ lễ với Vô thường lão nhân.
“Đứng lên đi! Đồ nhi không cần đa lễ” Vô thường trên mặt khẽ lộ ra vui mừng!
“Đa tạ sư phụ”
Đông Phương Trị cũng không đem hai lão nhân ấy để vào trong mắt, vẻ mặt làm cho người ta vừa nhìn cũng biết hắn vẫn còn đang vì lời nói của Lộ Tùy Tâm mà tức giận! Trong mắt băng lãnh để cho Lộ Tùy Tâm nheo mắt lại. Hắn muốn giết nàng, nàng biết! Rũ tròng mắt xuống, trong lòng tự khẳng định, hắn đối với lão công nàng nhất định là có âm thù từ trước, cho nên sẽ bám chặt nàng không tha. Bất quá hôm nay hắn cũng thật quá đáng! Nghĩ được như vậy, trong mắt nhìn hắn lộ ra khinh bỉ. Đông Phương Trị này làm cho nàng thấy phiền toái. Nàng không tin hắn lại có thể nhịn không động thủ, nhiều cao thủ tại đây như thế, hắn không thể gây thương tổn được nàng, có thể hắn sẽ tức đến hộc máu mất!

Quả nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của nàng, gương mặt tuấn tú vặn bẹo nhanh chóng. Nàng lại dám khinh thị hắn? Dám? Thật to gan…cái chén trong tay ngay sau đó bị một lực đạo nhanh chóng phi đến
Linh nhi lên tiếng kinh hô “Cẩn thận…” nhưng võ công của nàng so với Đông Phương Trị còn kém hơn một chút, cho nên nàng không đón được cái chén kia, chỉ kinh hãi nhìn cái chén bay về hướng sư phụ.
Một đạo vô hình mang theo sát khí đánh về cái chén, vững càng rơi vào trong tay Đông Phương Trị. Nhưng tiếp theo cái chén rõ ràng khẽ lay động.
“Đông Phương công tử, chén này xin cầm chắc! Chớ đả thương người” nếu như không phải là nhìn thấy tay áo Vô thường khẽ phật động, người ở chỗ này thậm chí không kịp phản ứng.
“Đa tạ sư phụ” mặc dù biết nương tử không bị thương, nhưng trong mắt Dương Á Sơ vẫn phát ra hàn khí sát người!
“Đông Phương Trị, đây là ngày thọ yến của lão gia sư, Dương mỗ vốn không nên động thủ, nhưng ngươi làm cho Dương mỗ không thể nhịn được nữa, mời!” từ trong ngực rút ra ngọc tiêu xé gió nhằm thẳng vào Đông Phương Trị.
Lộ Tùy Tâm nhìn ngọc tiêu kia, thì ra đây chính là vũ khí của Dương Á Sơ. Giờ phút này nàng cũng có chút tò mò về võ công của lão công, chẳng phải là cũng ngang tầm với Đông Phương Trị sao? nhìn qua Vô thường lão nhân khí định thần nhàn, nàng khẽ thả lỏng tâm mình. Cũng tốt, đánh một trận với Đông Phương Trị có lẽ cũng không phải là chuyện xấu. Đối phó với người kiêu ngạo, vậy phải đem niềm kiêu ngạo của hắn đánh ngã, để cho hắn không dám xuất hiện trước mắt bọn họ lần nữa!
Vốn chỉ cần hắn không chọc vào nàng và lão công, thì hắn có dùng lỗ mũi nhìn nàng, nàng cũng sẽ không để ý, nhưng mà hắn lại nhiều lần lặp đi lặp lại trêu chọc, vậy thì đừng trách nàng tức giận. Nàng là phụ nữ có thai, nàng có quyền tức giận (ở đâu ra cái này vậy trời, chắc là có quyền tức giận với anh Sơ, vì anh ý *thê tử nói gì thì phải nghe theo cái đấy mà* =,,=)
“Tướng công, tha cho hắn đi, không nên chơi quá lâu” ý tứ chân chính là như vậy, đừng hạ thủ lưu tình, cứ hung hăng đánh tới, tốt nhất đem hắn đánh tới chừa thì thôi (hai vợ chồng ác như nhau =)))
Dương Á Sơ mắt hàm sủng nịch “Được” thời điểm chuyển hướng Đông Phương Trị, khoé miệng dấy lên vẻ cười. Phảng phất lễ phép giống như đang uống rượu cùng nhau, nhưng khí thế trên người hắn lại làm cho Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo phải nhìn nhau, tình cảnh này rất quen thuộc. Đây là biểu hiện lúc Dương Á Sơ động sát khí.
Đông Phương Trị vẫn cảm thấy khí thế chân chính của Dương Á Sơ, trong mắt cũng xuất hiện cuồng nhiệt, trận chiến này hắn chờ đợi quá lâu. Không có cơ hội, vì Dương Á Sơ luôn cự tuyệt!
Tay vừa động, kiếm cầm chắc, dẫn đầu phi ra ngoài! Đứng ở phía ngoài mặt sân khấu. Thân ảnh Dương Á Sơ chớp động, Lộ Tùy Tâm chỉ thấy mắt hoa lên, lão công nàng đã đứng ở trên sân khấu.
Trong chốc lát, mọi người trong đại sảnh đều chăm chú nhìn vào hai bóng dáng tung bay trên đài! Hai người cũng coi là cao thủ tuyệt đỉnh, đối chiến tất nhiên không thể so với người bình thường. Lộ Tùy Tâm xem cái gì cũng không hiểu, chỉ nhìn thấy tựa như một khối không khí mờ mờ bao quanh hai bóng người, cũng không biết ai thắng ai thua.
“Không cần lo lắng, phu nhân, ngồi đi” người nói chuyện là Hoàng Thạch Ngạo. Hắn rút ánh mắt nhìn trên đài về, nhìn nàng lo lắng an ủi. Nam Cung Tuyệt cũng hi hi cười ra tiếng “sẽ mau kết thúc thôi, phu nhân” đưa tay ý bảo Lộ Tùy Tâm trở lại chỗ ngồi.
Lộ Tùy Tâm nhìn Vô thường lão nhân và Huyền pháp đại sư vẫn ngồi trong sảnh đường, cùng với Nhiễm trang chủ, thân thể bọn họ cũng không động! hơn nữa vẻ mặt thản nhiên của Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo làm cho nàng thu hồi tầm mắt, lại ngồi vào bàn.
Mà mọi người còn đứng vây quanh giờ phút này thấy màn khói trắng tản đi, hai bóng người rốt cuộc cũng hiện ra, Dương Á Sơ thì đứng ngạo nghễ, ngọc tiêu trong tay sớm đã thu hồi trên người, vẻ mặt mỉm cười làm cho người ta không cần nhìn cũng biết ai thua ai thắng.
Đông Phương Trị cũng đứng ngạo nghễ trên đài, nhưng kiếm trong tay đã gãy thành hai khúc. Một đoạn nằm trên đài, một…đoạn khác nằm trong tay hắn.
Trên mặt Đông Phương Trị cao ngạo vẫn như cũ, trong con ngươi như tro nguội làm cho người ta thổn thức, biết rõ mình không phải là đối thủ, vì sao còn cố gắng đi trêu chọc người ta a?
Dương Á Sơ từ trên đài bước xuống, lúc đi bên cạnh Đại phu nhân, bỗng dừng một chút, sau đó trở về bên trong nội đường.
Đại phu nhân nhìn đứa cháu trên đài, trong lòng thầm thở dài một hơi, mặc dù sư đệ không nói, nhưng nàng biết vì phân tình của nàng nên mới hạ thủ lưu tình. Cá tính Trị nhi nàng vô cùng rõ ràng…Ai!
Ngoắc tay ý bảo người hầu tới dìu Đông Phương Trị vào phòng khách nghỉ ngơi, nàng cũng xoay người.
“Thiếu gia…” người hầu khiếp đảm nhìn người trên mặt đất ngập ngừng nói.
“Cút đi” trong lòng Đông Phương Trị giờ phút này đang cười giễu cợt, thì ra khoảng cách xa như thế! Thời điểm kiếm của hắn bị ngọc tiêu cắt đứt, hắn rõ ràng là có thể ra một chiêu giết chết mình, nhưng hắn lại không làm vậy… việc này đối với Đông Phương Trị mà nói, so với chết trong tay hắn còn thống khổ hơn…
Chỉ một chiêu dứt điểm, chỉ một chiêu, chỉ một chiêu, cho nên hắn là giang hồ đệ nhất công tử, mà mình chẳng qua chỉ là Đông Phương thế gia Đông Phương Trị.
Lộ Tùy Tâm cùng đi với Dương Á Sơ tới đài. Nhìn Đông Phương Trị hiển nhiên là bị đả kích nặng nề, trong lòng Lộ Tùy Tâm mặc dù rất muốn người này biến mất trước mặt mình, nhưng nàng cũng không muốn kết thù cùng người khác. Để người ta hận, không bằng để cho người ta làm bạn mình.
“Tự phụ kiêu ngạo là thói xấu nhất của con người, thế nhưng ngươi lại tình nguyện mang nó, kết quả là biến ngươi trở thành không thể gặp gỡ người bình thường khác, không thể kết bằng hữu được với họ, ta biết ngươi có lẽ cũng không cần bằng hữu, nhưng chỉ cần là người thì nhất định có giao tế, giữa người với người, không mở lòng thì sẽ không thể được như ngươi mong muốn! Đông Phương công tử, ta đã nói hết sức như thế, ngươi nghe lọt hay không ta cũng không quan tâm”
Đông Phương Trị nhìn cô gái dưới đài.
“Vô luận là ai, nam nhân, nữ nhân, người có võ công tuyệt đỉnh, thậm chí người quyền cao chức trọng, cái quan trọng nhất chính là dám đối mặt với chính bản thân mình. Thua cũng không phải là đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là ngươi không hiểu tại sao mình thua, không biết sửa chữa, ngược lại còn mắc thêm lỗi lầm”
Đông Phương Trị kinh ngạc nhìn ánh mắt bình tĩnh cùng thản nhiên của nàng! Hắn đột nhiên cảm giác, thì ra trước mắt nàng, hắn không là cái gì cả, hắn đã bại hoàn toàn như thế!
“Tướng công, chúng ta đi vào thôi” nói hết sức như thế, hắn mà không quên được thì nàng cũng không cần!
Dương Á Sơ chưa từng mở miệng, chỉ mỉm cười nhìn nương tử của hắn, có thê tử như thế, tướng công còn đòi hỏi cái gì? …
Trời chiều ngả về tây, mặt trời đã không còn lửa nóng như ban ngày, tân khách cũng lục đục ra về, lúc này trong lương đình Vô vân sơn trang, ba người đang ngồi, có Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo vẫn chưa đạt được mong ước uống say một bữa.
Bất quá lần này…
“Á Sơ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Nam Cung Tuyệt cầm lấy ly rượu giơ giơ trước mặt Dương Á Sơ. Dương Á Sơ vẫn không yên lòng, hắn rời nương tử của hắn một lát mà cũng không được sao?
Hoàng Thạch Ngạo chỉ lẳng lặng nhìn ly rượu trong tay, không biết là đang suy nghĩ gì. Sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Thạch Ngạo, ngươi có ý kiến gì về Huyền pháp đại sư không?” Dương Á Sơ quay đầu lên tiếng hỏi, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe sư phụ nói Huyền pháp đại sư lại là sư đệ của người.
“Ta không phải là không rõ, bất quá…” Hoàng Thạch Ngạo khẽ nheo mắt lại, “Võ công của đại sư cùng với sư phụ ngươi cũng tương đương nhau”. Chỉ bằng một tiếng khí thế trầm thấp “A di đà phật” cũng biết ba người bọn họ không thể đạt được.
“Võ công của ông ta rất cao”
“Ngươi nói chẳng khác nào không nói” Nam Cung Tuyệt tức giận nhìn hắn một cái “sư phụ Á Sơ võ công cao như vậy, thân là sư đệ của người, tất nhiên không thể thua kém” thời điểm Vô thường lão nhân đón cái chén của Đông Phương Trị, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ ông ấy xuất thủ như thế nào.
“Hoặc là hôm nay đại sư muốn theo sư phụ ta thượng tuyết sơn” Á Sơ đè lại bất an trong lòng, hướng hai người nói.
“Cái gì?”
“Tại sao?”
Hai tiếng nghi vấn đồng thời vang lên.
“Á Sơ, tình thầy trò giữa ta và ngươi cũng là do thiên định, vi sư lần này thượng tuyết sơn cũng là thuận theo thiên đạo” Vô thường lão nhân mỉm cười cười nhạt với hắn.
“sư phụ, vì sao người phải thượng tuyết sơn?” Tuyết sơn ở Thiên Vũ quanh năm mùa đông, bốn mùa hàng năm đều có băng tuyết trên ngọn núi, là vùng đất cực kì âm lãnh.
Vô thường lão nhân cũng không trả lời hắn, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, điều này làm cho Dương Á Sơ rất bất an, trong đầu dâng lên một ý niệm hôm nay chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy sư phụ, nhưng ngay sau đó liền gạt ra, võ công sư phụ hắn đã là đăng phong tạo cực, trên cõi đời này còn chuyện gì có thể đả động tới sư phụ?
“Á Sơ, nhớ kĩ, vĩnh viễn không nên hữu hận, dùng thiện tâm để nhìn nhân gian này” nói xong liền cùng Huyền pháp trưởng lão biến mất.
Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo tái diễn lại lời vừa rồi: “Vĩnh viễn không nên hữu hận”
“Lời nói của Vô thường lão nhân quả là huyền cơ” Hoàng Thạch Ngạo hoàn toàn nhíu mày lại, cũng khốn hoặc không dứt.
Dương Á Sơ gật đầu, “Ta cũng cho là như vậy, nhưng ta không biết rốt cuộc sư phụ đang nói cái gì?” sư phụ vẫn chưa nói cho hắn biết, vì sao phải thượng tuyết sơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Á Sơ lại nổi lên bất an, sẽ phát sinh chuyện gì sao? nhưng là gì cơ chứ?
“Á Sơ, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có lẽ Vô thường lão nhân chỉ là lên tuyết sơn có việc a” Nam Cung Tuyệt an ủi.
“Đúng vậy a, Vô thường lão nhân cộng thêm Huyền pháp đại sư, ngươi còn lo lắng gì nữa” Hoàng Thạch Ngạo cũng lên tiếng.
Nhìn hai vị bằng hữu khuyên nhủ, lúm đồng tiền trên mặt Dương Á Sơ cũng lộ ra, tạm thời vứt bỏ lo lắng trong lòng!
“Á Sơ kính hai vị”
“Có phải hôm nay không say không về?” Nam Cung Tuyệt trêu đùa.
“Không được, nương tử của ta đang mang thai, ta muốn chăm sóc nàng” còn chưa chờ Hoàng Thạch Ngạo lên tiếng, Dương Á Sơ đã đoạt trước một bước.
Hoàng Thạch Ngạo khẽ mỉm cười: “Tối hôm qua ta cũng may mắn nghe được tiếng đàn xuất thần nhập hoá của phu nhân, thấy Á Sơ có thê tử như thế, cuộc sống lại hạnh phúc, làm cho Thạch ngạo cũng muốn lấy một thê tử hợp ý” chỉ là hắn có phúc khí có được một giai nhân tình đầu ý hợp như thế hay không? Tỷ như…cô gái đặc biệt giống như nàng?
“A…” Nam Cung Tuyệt há miệng ra thật to, đây là Thạch Ngạo nói?
“Ha ha, Thạch Ngạo, chỉ cần ngươi muốn, nữ nhân đã xếp thành đống ở trong Hoàng gia bảo rồi. Đúng a, nương tử ta không phải muốn đem Linh nhi giới thiệu cho ngươi sao? có muốn suy nghĩ lại một chút không?” Á Sơ trêu chọc nói.
“Việc kia, phu nhân đàn quả thực hay đến thế sao?” Nam Cung Tuyệt tò mò hỏi, có thể làm cho Thạch Ngạo khen ‘xuất thần nhập hoá’ làm cho hắn vô cùng hiếu kì.
Dương Á Sơ mỉm cười không nói! Nương tử hắn đàn đúng là không ai sánh bằng, đến Vũ Mặc Hiên còn phải tâm phục nữa kia mà!
Ba người bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, thanh âm truyền đến tai Nhiễm Linh Nhi ở cách vách hậu hoa viên, làm cho ba người chú ý lắng nghe.
“Sư phụ, người dạy ta đi. Ta muốn học hát ca”
Trong hậu hoa viên, Lộ Tùy Tâm ngồi trong đình quan sát cảnh trời chiều xinh đẹp, không để ý tới Linh nhi cùng Nhiễm Lượng ở một bên.
“Đúng vậy a, sư mẫu, nếu không người hát một lần cho chúng ta nghe a” Nhiễm Lượng cũng thích thú tiếp cận nàng.
Nhìn hai đứa háo hức, còn kề cận nàng không buông tha, Lộ Tùy Tâm lại thấy nhớ đến Tử Vân, một tháng rồi, nha đầu Tử Vân kia không biết trải qua như thế nào? Tính cảm với Lý Thuận tiến triển đến mức nào rồi?
“Sư phụ…đây là cầm ta tới mượn ở chỗ đại tẩu, người dạy ta đi” Linh nhi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Tùy Tâm, cái miệng nhỏ nhắn mân mê.
“Sư mẫu, ngươi hát lại khúc ngày hôm qua cho ta nghe có được không?” trên mặt Nhiễm Lượng có hơi đỏ ửng, cũng chạy đến một bên khác Lộ Tùy Tâm.
“Các ngươi rất nhàn rỗi có phải không?” Lộ Tùy Tâm nhìn hai tỷ đệ bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười, hai người này quả thực giống như tiểu hài tử chưa trưởng thành vậy. Bất quá theo suy nghĩ của nàng, mười mấy tuổi quả thực chỉ là tiểu hài tử.
“Còn ngươi, Nhiễm nhị thiếu gia, ngươi muốn khúc phổ làm cái gì?”
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của bọn họ, khoé miệng Lộ Tùy Tâm ẩn cười, lông mày cao cao vung lên.
“Sư phụ, nhất định phải nói sao?” Linh nhi nhăn nhó day day y phục. Mà Nhiễm Lượng cũng xấu hổ đem chén nước trên bàn đá đưa vào trong miệng…
“Nhiễm Lượng, đó là nước sôi, ngươi lấy nhầm rồi” Lộ Tùy Tâm thản nhiên nói.
“A…ha ha…sư mẫu, ta thật vô ý a” Nhiễm Lượng vội vàng để cái chén trong tay xuống, ngập ngừng nói.
Nhìn một chút vẻ mặt của Lộ Tùy Tâm, Linh nhi đột nhiên nghĩ ra cái gì rồi bật thốt lên: “ta muốn học để sau này đàn cho tướng công nghe”
“Phụt” Nhiễm Lượng phun nước trà bắn hết lên mặt Nhiễm Linh Nhi.
“Khụ…ta xin lỗi…tỷ…ngươi…ha ha…” Ngón tay Nhiễm Lượng càn rỡ chỉ vào Nhiễm Linh Nhi cười to, Linh nhi đang hồn nhiên bất giác đỉnh đầu đã bốc khói.
Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng Linh nhi cùng Nhiễm Lượng không biết sống chết kia, cũng phì cười một tiếng, đúng là hai kẻ dở hơi!!
Vì không muốn hai tỷ đệ chúng chém giết lẫn nhau, Lộ Tùy Tâm vội vàng thay đổi chủ đề, “Câu trả lời của Linh nhi được thông qua, bây giờ tới lượt ngươi, Nhiễm Lượng, vì sao ngươi muốn khúc phổ, nếu ta cảm thấy hợp lý thì sẽ dạy cho ngươi”
“Thật, sư phụ?” Linh nhi vui mừng lên tiếng.
“Thật, sư mẫu?” đây là giọng nói chần chờ của Nhiễm Lượng.
“Nếu ngươi không nói thì coi như ta chưa từng nói qua” cầm lấy chén nước của nàng uống một hớp, Lộ Tùy Tâm âm thầm cười trộm.
“Được, ta nói…” Nhiễm Lượng nhìn qua Linh nhi, vẻ mặt cũng trở nên nhăn nhó.
“Nói mau” Linh nhi gõ đầu Nhiễm Lượng nặng một cái, tức giận nói. Tự thấy xui xẻo cầm khăn lên lau mặt.
“Ta muốn đem khúc phổ đưa…đưa cho Kiều Hà cô nương” Nhiễm Lượng nói thật nhanh, sau đó ánh mắt cũng không dám nhìn Lộ Tùy Tâm.
“Ha ha…cáp…Thật buồn cười. Tiểu quỷ” Linh nhi đã quên rằng nàng chỉ hơn Nhiễm Lượng có một tuổi mà thôi.
“Ngươi…” trên mặt Nhiễm Lượng đỏ lên rõ ràng”
“sư mẫu, ta nói rồi, ngươi có đổi ý không?” Nhiễm Lượng không thèm để ý tới Linh nhi, khẩn trương hỏi.
Lộ Tùy Tâm trong mắt mỉm cười, mối tình đầu của hai người này như hoa chớm nở, tất nhiên sẽ có người thầm thương trộm nhớ trong lòng. Làm cho nàng cũng cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt.

back top