Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 109: Lại mặt


Trước khi Minh Lan xuất giá, rất nhiều người đến cửa chúc mừng khen nàng gả cho nhà hiển hách, lúc
đó nàng cũng không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ thấy lễ hỏi Cố Đình Diệp đưa đến rất nhiều, rất kiểu thần tài. Mãi đến tận hôm lại mặt ngày thứ ba, hai vợ chồng xuống xe ngựa ở cửa phủ Thịnh, hai anh em Trường Bách
và Trường Ngô ra cửa đón, đúng lúc hai vợ chồng Mặc Lan cùng Như Lan
đến.

Minh Lan được Đan Quất đỡ từ trên xe xuống, nhìn kiệu nhỏ chóp bằng nhà
Như Lan, nhà Mặc Lan là xe một ngựa kéo đỉnh bằng, lại nhìn xe nhà mình
ba ngựa kéo thân sơn đen tuyền, màn trướng màu thạch thanh thêu hình ly
bạc xa hoa lồ lộ, Minh Lan bắt đầu hơi mất tự nhiên.

Như Lan ngừng ý cười, ánh mắt lạnh nhạt. Mặc Lan cũng cứng đờ rồi ngay
lập tức trở lại bình thường. Minh Lan không nhịn được liếc Cố Đình Diệp, xe này không phải là làm quá chứ?

Xuống xe chào hỏi, Cố Đình Diệp cười nhạt với Lương Hàm, cũng không nói
gì. Minh Lan lại tinh tế nhìn ra, hắn có vẻ không thích Lương Hàm. Nhóm
người nối đuôi nhau đi vào trong phủ, vợ chồng mới cưới tất nhiên là đầu tiên phải đến Thọ An Đường bái kiến lão phu nhân.

Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao, Minh Lan cùng Cố Đình Diệp quỳ rạp xuống trên nệm bái lạy. Mới chỉ có mấy ngày nhưng lão phu nhân giống
như nửa đời không gặp Minh Lan, lôi kéo tay nàng xem xét, càng nhìn sắc
mặt càng đen.

Chẳng qua là có hai ngày mà Minh Lan giống như mất một lớp da, mí mắt
hiện ra quầng xanh đen nhàn nhạt, màu xanh giống như màu bột vẽ mày
nhuộm thnhf, son phấn mỏng manh không thể che giấu được, nét mặt uể oải
suy sụp, giữa lông mày lại lộ ra nét quyến rũ. Lại nhìn Cố Đình Diệp bên cạnh tinh thần thoải mái, mặt mày khoan khoái, đáy mắt vẻ mặt mơ hồ lộ
nét thỏa mãn.

Lão phu nhân dâng lên một luồng tức giận, vừa đau lòng vừa không vui,
lại không tiện nói gì chỉ có thể dùng ánh mắt sắc như dao mạnh mẽ mài Cố Đình Diệp mấy cái. Cố Đình Diệp vẻ mặt vẫn như bình thường bình tinh
thản nhiên, coi như chả biết gì.

Lão phu nhân hít thở trong bụng mấy lần mới nói: “Nhanh đi dập đầu với cha mẹ con, còn đang lo lắng cho các con đấy.”

Minh Lan không nỡ xa lão phu nhân, dựa vào trong lòng bà nhẹ giọng nói: “Dập đầu xong con lại về cùng nói chuyện với bà.”

Lão phu nhân cười gật đầu, đưa mắt nhìn theo hai vợ chồng đi ra ngoài.
Trong giây lát, sắc mặt bà liền thay đổi, liếc mắt ra hiệu Phòng ma ma
một cái. Phòng ma ma hiểu ra quay người ra ngoài tìm Thôi ma ma đến hỏi
chuyện.

Thôi ma ma xưa nay là người không ham danh lợi, cả đời không tranh với
ai, mấy chục năm chưa bao giờ lắm mồm gây sự, lần này sợ là lần đầu tiên trong đời bà có ham muốn tố cáo mạnh mẽ như vậy. Không đợi Phòng ma ma
gọi vào, từ lúc đến Thọ An đường bà đã đứng dưới mái hiên chái nhà chờ.

“Vợ chồng mới cưới bình thường thân thiết chút thì cũng có, ai lại như
cậu ta! Cũng không cần biết có người hay không, vừa nhìn thấy cô chủ là
giống như sói hoang trong khe núi, hai mắt lập lòe sáng, vừa thấy không
có ai là táy máy chân tay, ban ngày đêm tối đều càn quấy!” Thôi ma ma vỗ bàn, cắn răng nói: “Thân thể cô chủ mới nảy nở, sao mà chịu … như
vậy?!”

Phòng ma ma nghe mà trợn mắt há mồm, vẻ mặt có chút lúng túng, nếu không phải bà biết tính tình Thôi ma ma ít lời thẳng thắn, sợ là sẽ không
chịu tin. “Cậu rể Sáu này đã từng này tuổi rồi, sao lại giống như thanh
niên mới lớn vậy, trong phòng… chẳng lẽ không có người?” (này thì thanh
niên mới lớn)



Nói đến đây, Thôi ma ma cũng coi như hơi hả giận chút: “Cô chủ đáng
thương mấy hôm nay cũng không có sức quản sự, chẳng qua là tôi có ra
ngoài hỏi một vòng. Cậu rể vốn là có một lẽ với một hầu ngủ đều ở lại
phủ Ninh Viễn hầu, nói là qua một thời gian sẽ đón về. Cậu rể Sáu này vô cùng bận rộn, cả ngày ở bên ngoài làm việc cũng không hồi phủ, trong
phủ cũng tính là yên tĩnh, chỉ có một người gọi là ‘cô Phượng Tiên’ ở
Thiên viện, hình như là do vị tướng quân nào đó đưa đến, nghe nói cậu rể cũng không để ý tới cô ta.”

Phòng ma ma nghe xong không biết nên vui hay buồn, sau một lúc mới nói:
“Cậu ta yêu thương cô chủ cũng là việc tốt, nhưng mà…” Bà cũng không
biết tìm từ nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vẫn nên nói lại cho lão phu
nhân.”

Thịnh lão phu nhân vốn ưa thanh tĩnh, chưa bao giờ gọi bảy cô tám dì đến tụ tập ở Thọ An đường, bởi vậy một đám thân thích đều ngồi chờ dùng trà ở chính viện của Vương thị. Cố Đình Diệp với Minh Lan đi vào trong
chính đường đã thấy vợ chồng dì Khang, Duẫn nhi, Mặc Lan, Như Lan, Hải
thị bụng lớn ưỡn ra, còn có Trường Ngô, Trường Bách, Trường Phong,
Trường Đống, Lương Hàm, Văn Viêm Kính, Viên Văn Thiệu đều đang ở đó.

Mọi người chào hỏi, Minh Lan cùng Cố Đình Diệp đi vào gian phía đông
trước, Thịnh Hoành cùng Vương thị đang ngồi ở trên giường cạnh cửa sổ,
nở nụ cười nhìn hai người quỳ lạy.

Vương thị cười khả ái nhìn Cố Đình Diệp nói: “Minh Lan nhà ta không đem thêm phiền phức cho tướng quân chứ?”

Nghe thấy lời này, thân thể Thịnh Hoành cứng đờ, ông ta vô cùng khâm
phục vị phu nhân nhà mình, ngoại trừ Hoa Lan, ngày lại mặt của ba đứa
con gái Vương thị đều dùng lời kịch mở màn giống y như nhau.

Khác biệt chẳng qua là, về phía Lương Hàm, bà ta nhíu chặt lông mày, mặt như thu nợ, giọng điệu lạnh nhạt: “Mặc Lan nhà ta không đem phiền toái
cho con chứ?” Đến lượt Văn Viêm Kính, bà ta nhìn ngắm với ánh mắt nóng
như lửa, vẻ mặt khẩn thiết mong chờ, ôn hòa hỏi: “Như Lan nhà ta không
đem phiền phức cho con chứ?” Cuối cùng đến Cố Đình Diệp, bà ta nửa lấy
lòng, nửa kính nể, giọng điệu mềm mỏng.

Thịnh Hoành không nói gì. Minh Lan là con gái út của ông ta rồi, lần này cũng là lần cuối cùng ông ta phải nghe những lời này, cám ơn trời đất.

Cố Đình Diệp trả lời từ tốn: “Minh lan biết lễ hiểu chuyện, ôn hòa kính cẩn, người lớn nhỏ trong nhà đều yêu thích.”

Minh Lan cúi đầu trợn trắng mắt, nàng tự cho rằng, hai ngày nay bao nhiêu biểu hiện đặc sắc của nàng đều là ở trên giường.

“Nhìn các con từng đứa lập gia đình, cha cũng yên tâm.” Thịnh Hoành vuốt râu, quay về Cố Đình Diệp mỉm cười nói, “Sau này ta cùng mẫu thân con
bé không ở kinh thành, con phải rộng lượng với đứa trẻ Minh Lan này.”

“Cha, ngài muốn ra ngoài rồi sao?” Minh lan trong lòng phập phồng, khẽ hỏi.

Thịnh Hoành hài lòng nhìn Minh Lan, đứa con gái này thật sự là thông
minh nhanh trí, nghe nhạc biết ý, ông ta cười nói: “Anh trai con ở Hàn
Lâm viện biên soạn đã mãn kỳ, mấy ngày trước vừa truyền tin đến, không
phải là nhận chức thị giảng (‘) thì cũng là vào lục khoa làm cấp sự
trung (‘) học hỏi kinh nghiệm, chúng ta hai cha con không nên cùng làm
quan trong triều, ta làm cha vẫn nên nhường một chút, ha ha…”

(‘) thị giảng, thị đọc: đọc giảng kinh sử cho vua


(‘) cấp sự trung: tên chức quan của lục khoa tuy có phẩm cấp thấp, song
chức quyền lại rất cao, họ có thể bác bỏ ý chỉ của hoàng đế, cũng có thể nắm giữ chức trách gián quan, đối với quan lại lục bộ cũng có quyền
giám sát tương ứng.

Lời này của ông ta nói với Minh Lan nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Đình Diệp. Cố Đình Diệp trong lòng hiểu rõ, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cha vợ lo
lắng cũng đúng. Hàn Lâm viện là nơi thanh quý, vào đó giảng kinh sử,
thảo luận cơ mật, cấp sự trung lục khoa thì thiết thực hơn, sao chép sớ chương, giám sát quan lại làm sai, đều là vị trí quan trọng. Anh vợ Tắc Thành là người cẩn thân, dù vào chỗ nào cũng có thể làm tốt.”

Thịnh Hoành muốn chính là mấy câu này, nghe xong vẻ mặt càng thêm thân thiện dễ gần, kéo Cố Đình Diệp lại nói thêm mấy câu.

Minh Lan hiểu rõ dự định của cha Thịnh. Họ Thịnh nếu có thể có một vị
quan nội các thì giá trị bản thân tăng gấp trăm lần rồi. Theo nàng biết, vào bên trong nội các có hai con đường, một là từ tiến sĩ vào hàn lâm
viện, ở bên cạnh hoàng đế giảng kinh sử tích lũy tư lịch thành đại học
sĩ hàn lâm, còn lại là sau khi hết kì thứ cát sĩ ở hàn lâm viện, vào lục bộ hoặc lục khoa làm ban sai, lại một đường tích lũy tư lịch thăng
chức. Trong thời gian đó có thể ra tỉnh ngoài nhậm chức một hai kỳ để
rèn luyện, sau đó tích lũy tư lịch vào Lục bộ Thị Lang hoặc Thượng thư,
tiếp theo liền có thể tiến vào nội các.

Trường Bách làm việc kín kẽ cẩn thận, vốn mấy vị đại học sĩ thủ trưởng
của anh đều là môn sinh của nhà họ Hải, có bọn họ để ý thì không lo
chuyện một bước lên mây. Ai biết trong loạn Thân Thìn năm đó gần như
toàn quân bị tiêu diệt, giờ Thịnh Hoành mới cần Cố Đình Diệp tỏ thái độ. Đương kim hoàng đế đang có khí thế, gốc rễ của Trường Bách giống như
cây mầm, khoa đồ còn đang dang dở, coi như không có quan hệ trong nội
các, chỉ cần Hoàng đế nắm rõ trong lòng, chuyện gì cũng dễ nói.

Minh Lan trong lòng thầm nghĩ, đây chính là sức mạnh của gia tộc, không
ngừng kết thông gia tạo thành thế lực. Ở bên trong giai cấp quý tộc cổ
đại, so với thân thích thì quyền lực còn có ràng buộc mạnh mẽ hơn, nghe
rất tầm thường nực cười nhưng lại là chân lý.

Lễ pháp cổ đại lấy dòng họ làm cơ sở, nhưng coi trọng người tài thì
không kể thân thích, bởi vì một người phạm sai lầm có thể liên lụy đến
ba họ, phạm vi rộng còn đến chín họ. Vận may kém gặp phải hoàng đế tính
cách đặc biệt không tốt có thể liên quan đến hàng thứ mười, môn sinh
cùng thầy giáo đều có thể trở thành bia đỡ đạn. Nếu có họa cùng chịu thì cũng phải có phúc cùng hưởng. Chỉ cần họ hàng thân thích không quá kém
cỏi, hoặc là có người tài, giúp đỡ chính người của mình, gia tộc mới có
thể thịnh vượng lâu dài không suy bại.

Giả Sử Vương Tiết bốn gia tộc lớn suy bại vì một nguyên nhân. Họ Giả tốt xấu gì cũng có một con gái là quý phi, họ Vương ít nhiều gì có một vị
quan chín tỉnh thì lại bị kiểm điểm là Vương Tử Đằng, duy nhất Giả Châu
có thể đọc sách thì chết trẻ. Còn lại những ai? Giả Xá vì mấy cây quạt
mà làm người ta nhà tan cửa nát? Tiết Bàn đánh chết người? Giả Bảo Ngọc
quyến rũ nam sủng của họ Vương? Người này chuốc họa còn giỏi hơn cả
người kia.

Không có người nối nghiệp gia tộc, suy yếu diệt vong chẳng qua là vấn đề thời gian.

Minh Lan nghe hiểu nên chỉ ngồi yên tĩnh đợi, Vương thị cái gì cũng
không biết, cảm thấy nhàm chán. Bà ta vốn định thể hiện dáng điệu của mẹ cả, ở trước mặt con rể hiển hách dạy dỗ Minh Lan một phen nhưng cuối
cùng lại bị Thịnh Hoành đoạt mất câu chuyện, từ vận mệnh quốc gia đến

tiền đồ dân tộc, câu nọ nối tiếp câu kia. Bà ta trước sau chen miệng
không lọt.

Cũng may qua không lâu lắm, đoàn người từ ngoài chính đường đi vào. Viên Văn Thiệu với Trường Ngô ồn ào cười đi vào, nói đồ nhắm rượu sắp nguội
rồi, Thịnh Hoành thấy nói gần xong bèn cười theo mọi người ra ngoài uống rượu.

Minh Lan thì bị nữ quyến lôi kéo vào bên trong dùng cơm. Hầu gái bê lên
bàn tròn bằng gỗ sơn đen ngồi được bảy, tám người. Chờ món ăn bày biện
xong, mọi người vây quanh bắt đầu ồn ào nói chuyện, Vương thị lôi kéo
Minh Lan ngồi bên cạnh mình.

Đang ngồi đều là phụ nhân, nhìn bộ dáng của Minh Lan trong lòng đều hiểu rõ, có hâm mộ hoặc ghen tuông hoặc vui mừng, mỗi người một suy nghĩ
riêng.

Đôi mắt Mặc Lan nhìn chằm chằm Minh Lan, thấy Minh Lan mặc váy dài bằng
tơ tằm đỏ thẫm hoa văn loan phượng bằng lông công, áo bối tử bằng vải
dệt sợi vàng mỏng như cánh ve thêu hoa văn phượng tròn, tóc búi như ý
cao cài trâm vàng ngũ phượng chiêu dương khảm hạt châu lớn, tai đeo hoa
vàng ròng treo hồng ngọc sáng loáng bằng ngón tay cái khiến người ta hoa cả mắt. Trước khi ra cửa Cố Đình Diệp còn kéo tay Minh Lan đeo vào sáu
bảy cái nhẫn vàng khảm ngọc, làm cho Minh Lan xòe tay ra cũng ngượng
ngùng.

Cách ăn mặc thể hiện sự phú quý hiển hách, không phải phu nhân mệnh phụ
cấp cao không dám mặc. Mặc Lan nhìn mà trong lòng vô cùng không thoải
mái, trên mặt lại thể hiện hết sức vui vẻ, liên tục nói chuyện với Minh
Lan.

Minh Lan chịu đựng đến váng cả đầu, dứt khoát bưng chén rượu lên nhìn
Vương thị, ánh mắt chân thành trong suốt nói: “Chén rượu đầu tiên, con
gái xin kính phu nhân. Minh Lan khi còn bé ốm yếu, nếu không có phu nhân cùng chị cả dốc lòng chăm sóc sợ là mạng nhỏ này đã sớm mất. Minh Lan
vô cùng biết ơn.” Nói xong chén rượu nâng lên cạnh sạch, lời này phần
liên quan đến Hoa Lan là thật.

Vương thị ướt viền mắt, một hơi uống cạn rượu, lôi kéo Minh Lan rất có
vài phần cảm động nói: “Con đứa trẻ này, ngày vui nói mê sảng cái gì!
Người trong nhà nói gì mà biết ơn với không biết ơn. Con từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, so với mấy đứa lớn còn bớt lo hơn. Ta làm sao lại không
thương con?” Xúc động nổi lên, nói đến mức bản thân bà ta cũng tưởng
thật.

Mặc Lan sắc mặt trắng bệch cúi đầu không nói gì. Minh Lan liếc mắt nhìn
chị ta chỉ thấy Mặc Lan trang điểm cực kỳ trang trọng tinh xảo, phấn
trang điểm mỏng, búi tóc quy củ, khuyên tài tròn nghiêm chỉnh không đung đưa, giống y như một phu nhân vợ cả tiêu chuẩn nhưng không che được
khóe mắt mệt mỏi căng thẳng, giữa lông mày hiện ra nếp nhăn lờ mờ do suy nghĩ nhiều.

Minh Lan thở dài, nàng không hề muốn tính sổ thu nợ, chỉ hi vọng Mặc Lan rõ ràng trong lòng, đừng có cho rằng mình không phải người ngoài, trắng trợn yêu cầu gì đó, đầu tiên ở chỗ này phải dự phòng trước.

Nhìn mẹ con các nàng hòa thuận, dì Khang có chút chua chát: “Cái Minh
bây giờ có tiền đồ, sau này trong nhà cũng phải dựa vào cháu, cháu phải
nhớ kỹ mẹ cả đối xử với cháu tốt, không thể quên!” Bà ta mất đến một nửa đồ cưới cho mấy đứa con vợ lẽ, vốn định chấp nhận mấy việc hôn nhân cho xong, khổ nỗi họ Khang ỷ vào dòng dõi cao quý, nghèo cũng phải ra vẻ.

Minh Lan hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười mà không đáp lời. Như Lan ngồi
cạnh cũng không vui vẻ gì, chị ta là người thẳng tính, từ sau khi Khang
Nguyên Nhi gả vào nhà họ Vương, chị ta liền coi dì Khang là tiểu nhân bỉ ổi, nếu không phải nể mặt Duẫn Nhi, chị ta đã sớm nói mấy lời khó nghe
kiểu ‘Con gái họ Thịnh lại mặt, họ Khang nhà dì đến làm gì? Không có
việc gì đến cửa ăn chực cơm à.’

“Dì nói rất dúng! Em Sáu em phải nhớ kỹ, tốt với em em phải báo đáp, nếu không thể thì cũng không nên lấy oán báo ân!” Như Lan mặc áo nhung đỏ
viền nhũ bạc, bên trong là áo lụa thêu hoa sáng màu, làm hai gò má chị
ta càng hồng hào hơn, khí sắc rất tốt, có vẻ sau khi kết hôn sống cũng
không tệ.

Vẻ mặt dì Khang rất không tự nhiên cúi đầu uống rượu. Duẫn nhi biết ngọn nguồn câu chuyện cảm thấy rất áy náy cho mẹ mình. Trường Ngô đối với


mình rất tốt, những năm gần đây không ngừng giúp đỡ họ Khang. Nhà chồng
mình với nhà Thịnh Hoành quan hệ cũng rất thân thiết, bản thân chị ta
cũng không muốn khiến cho mọi người chán ghét, chỉ hy vọng mẹ mình bớt
tranh cãi một chút.”

Chị ta ngồi bên cạnh lôi kéo Như Lan khẽ nói chuyện nhận lỗi. Vương thị
ngồi cạnh thì liên tục gắp rau. Minh Lan nhìn mà thở dài trong lòng.

Hải thị thấy bầu không khí có chút cứng ngắc liền ra mặt hòa hoãn: “Mấy
hôm trước mẫu thân đi nhà họ Viên thăm chị cả, nói là bụng còn lớn hơn
cả con nữa. Rõ ràng hai tháng trước bụng nhỏ hơn con, hay là bên trong
có hai em bé? Chị cả thường kêu đau bụng, có khi là hai cậu bé nho nhỏ
đang luyện quyền trong đấy.”

Nói xong nữ quyến đều nở nụ cười. Vương thị vui vẻ nhất, vô cùng đắc ý
uống thêm mấy chén. Có hơi rượu vào nói chuyện cũng lớn giọng hơn, thêm một lúc bên ngoài có đứa hầu gái đi vào, đến bên Minh Lan nói nhỏ vài
câu.

Minh Lan đứng dậy, cười nói với mọi người: “Lão phu nhân sợ là muốn nhắc nhở con vài câu, con xin phép đi trước.”

Vương thị đã không còn tỉnh táo, Hải thị cười nói: “Đi đi, lão phu nhân có nhiều chuyện muốn nói với em đấy.”

Minh Lan cười chào, đi theo hầu gái rời đi. Vừa ra khỏi cửa liền rảo
bước chân đi thẳng đến Thọ An đường, dừng một bước rồi đi qua cửa lớn,
đi vào gian bên trái, quả nhiên bên trong đã bày sẵn một bàn cơm, lão
phu nhân thì đang ngồi bên cửa sổ.

Minh Lan cảm động trong lòng, cười hì hì nhào tới, ôm cánh tay của bà
lắc làm nũng: “Con với bà nội có thần giao cách cảm, con biết bà nội chờ cháu ở đây nên cố ý để bụng rỗng đến!” Lão phu nhân không giữ được nét
mặt cười mắng: “Cũng là vì con khỉ nhỏ này, bà chờ đến đói cả bụng!”
Minh Lan nhào vào trong lồng ngực lão phu nhân nịnh nọt nói: “Con giúp
bà nội xoa bụng!”

Lão phu nhân nhéo gò má Minh Lan: “Sao còn phải xoa bụng, sợ còn chưa đủ đói sao?!” Minh Lan đỡ lão phu nhân ngồi xuống bàn, tự mình múc cho bà
một chén đầy canh bí đao sườn nấu nấm: “Bà ăn, bà ăn!”

Phòng ma ma nhìn mà nóng vành mắt nói: “Lão phu nhân bao lâu không vui vẻ như thế!”

“Cái gì mà bao lâu?” Lão phu nhân quay đầu trợn mắt nói: “Mới có hai ngày thôi!”

Minh Lan nâng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt long lanh đau buồn: “Một ngày
không gặp giống như xa cách ba thu, ai nha, bao nhiêu mùa thu như vậy,
bà nội nhất định là nhớ cháu thành bệnh tương tự rồi! Phải làm sao bây
giờ, ai bảo cháu khiến người ta thương yêu như vậy, không có cách nào
nha?”

Lão phu nhân cuối cùng không chịu nổi, cười đến chảy nước mắt: “Cháu là
cái đồ không biết xấu hổ còn dát vàng lên mặt mình! Không cần mặt mũi
nữa à!”

Minh Lan nghiêng đầu cười tươi rói nói với lão phu nhân: “Không cần! Bà giữ đi!”

Lão phu nhân cười ngã vào Minh Lan, hai bà cháu nghiêng ngả cùng một chỗ.

Bữa cơm này lão phu nhân nghe Minh Lan líu ra líu ríu kể chuyện người ở
phủ Cố, một lúc nói một lúc cười. Minh Lan khổ sở trong lòng, biết sau
này không thể thường xuyên thấy lão phu nhân bèn tạo ra cảnh thái bình
giả tạo, kể lại cuộc sống mới gả thú vị vui vẻ, cuộc sống ở nhà họ Cố
hạnh phúc mỹ mãn.

Lão phu nhân cũng mỉm cười nghe, ăn hết cơm. Phòng ma ma dặn dò hầu gái dọn hết chén đĩa, khép cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.



back top