Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)


Đêm này, hai người nói chuyện một lúc lâu, đến tận nửa đêm mới đi ngủ.

Minh Lan ngủ rất nhức nhối, ngay cả trong mộng cũng hận không thể đấm
ngực dậm chân một phen. Cố Đình Diệp lại không bị giày vò gì, chỉ ôm
nàng ngủ say. Minh Lan thầm nghĩ, đoán là hồi ức về người mẹ đã mất vừa
rồi này hắn cũng chả ngại.

Thân thể đàn ông nóng như lửa, ngang nhiên ôm Minh Lan vào ngực. Minh
Lan giống như nằm cạnh cái bếp lò, không qua bao lâu cả người toàn mồ
hôi, mơ màng muốn đá chăn ra nhưng đá rồi chỉ thấy đau ngón chân. Đang
lơ mơ kêu ô ô mấy câu ‘ngón chân đau’, sau đó cảm thấy một bàn tay lớn
đầy chai xoa xoa ngón chân mũm mĩm của mình. Lúc đầu thật là xoa cho hết đau nhưng xoa một lúc cảm giác liền thay đổi, bàn tay lớn kia chậm rãi
lần lên phía trên ống chân óng ả mượt mà. Minh Lan vặn eo muốn thoát
khỏi bàn tay kia, nàng rất muốn nói: “Nhớ người mẹ đáng thương của chàng không,” nhưng không có gan, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngày mai chàng còn phải lâm triều.”

Người kia hình như dừng lại một chút, khó chịu nắn bóp, càng quấn Minh Lan chặt chẽ, ở trên người mè nheo thêm mấy lần.

Không biết qua bao lâu, sắc trời còn chưa rõ, Minh Lan nheo mắt mờ mịt
nhìn cái màn giường, đưa tay sang bên cạnh, bên người đã trống rỗng từ
bao giờ. Nàng giật mình tỉnh lại, khẽ hỏi: “Lão gia đâu?”

Mành lụa mỏng đỏ tươi thêu chỉ vàng được nhấc lên, gương mặt Đan Quất
tươi cười lại gần nói: “Chờ cô á? Lão gia có mà đi muộn mất. Lão gia giờ đã lên triều rồi.”

Minh Lan ngơ ngác ngồi ở đầu giường, lên triều là giữa giờ Dần bắt đầu,
tính lại đồng chí Cố sợ là mới ngủ không đến hai canh giờ đã thức dậy,
chẳng trách tối qua lại dễ dàng để yên như vậy, làm quan ở cổ đại thật
không dễ dàng.

“Ai hầu hạ lão gia rửa mặt?” Giọng Minh Lan còn có chút mơ hồ.

“Chúng em cũng dậy trễ, may mà hai đứa Hạ Hà còn nhớ, sau này cô chủ sắp xếp cho họ thay phiên hầu hạ lão gia vào triều sớm.” Đan Quất liếc mắt
nhìn cả người Minh Lan vẫn đang vùi trong chăn gấm, bả vai trần chưa tan hết dấu vết cũ đã lại có thêm mấy vết mới, một đám màu xanh tím mờ ám,
cổ chỉ có một dây chuyền như ý đỏ sẫm, phía dưới là cái yếm vàng thêu
hoa diên vĩ xanh lá mạ.

Đan Quất nhìn vành mắt Minh Lan vẫn đen như cũ, vừa giận vừa đau lòng, cầm lấy áo bông bằng lụa trắng phủ thêm cho Minh Lan.

Minh Lan ngơ ngẩn để Đan Quất đỡ xuống giường, chợt nhớ tới một chuyện,
bỏ Đan Quất lại, chân nhỏ để trần đi trên thảm dày đến bên đồng hồ nước
nhìn một cái, a, mới có giờ Mão.

Minh Lan ngẩn người ra, tình huống của nàng bây giờ rất kỳ lạ, trong phủ không có ai cần nàng thỉnh an, cũng không cần điểm danh, chồng lại đi
làm rồi, vậy có phải hay không nghĩa là… nàng có thể ngủ thêm một chút?

Nghĩ đến đây, nàng chạy thẳng lên trên giường, co chân lên, hất chăn chuẩn bị chui vào.

Mấy động tác này Đan Quất không thể quen thuộc hơn. Chị ta tức đến nổ
phổi kéo Minh Lan lên trách móc: “Cô chủ, cô không phải định ngủ nữa đấy chứ? Hôm nay cô có nhiều việc phải làm lắm, mới vừa rồi một ma ma vừa
đến truyền lời, nói là một đám hầu gái hầu già đầy tớ đã tập hợp ở trước sảnh chờ cô chủ đến dạy dỗ. Cô còn ngủ nữa… ngủ nữa? Tôi sẽ gọi Thôi ma ma.”

Minh Lan đau khổ đứng lên, ngâm trong thùng nước tắm một hồi lâu mới
thấy người thư giãn hơn, đèn lồng dương giác mờ ảo cũng dần mất đi ánh
sáng, trời đã rạng sáng. Minh Lan ngồi trước gương cho Đan Quất chải đầu trang điểm. Tiểu Đào đi vào truyền lời: “Ma ma quản sự với vợ Liêu Dũng đã đến rồi.”

“Gọi họ vào.” Minh Lan nói nhỏ “Đan Quất, hôm nay không phải ra khỏi
cửa, búi tóc đơn giản là được rồi, bên cạnh lỏng lỏng chút, chặt quá tôi đau da đầu.”

Tay nghề của Đan Quất do Phòng ma ma đích thân truyền, mười năm qua hầu
hạ Minh Lan đã sớm quen, động tác cực kỳ dứt khoát, nhanh gọn vấn tóc
lên, phần tóc còn lại nhẹ nhàng xếp lại, uốn lượn quanh thành mấy búi
hình hoa ở ngoài búi tóc phía dưới, cài ít hoa châu nho nhỏ cùng trâm
cài bằng vàng.

Một lúc sau, một phụ nhân thấp mặt tròn đầy đặn cùng một phụ nhân trung
niên gày gò da đen đi vào, mặt tươi cười làm lễ cúi chào Minh Lan, tư
thế dương như rất cung kính. Minh Lan khẽ xoa cằm: “Lại ma ma, vợ Liêu
Dũng.”

Hai người lúc này mới đứng dậy. Lại ma ma cười nói: “Thỉnh an phu nhân,
phu nhân ngủ được ngon không ạ. Vốn lão nô sớm nên đến thỉnh an phu nhân nhưng mấy ngày thấy phu nhân bận bịu cũng không tiện quấy rầy. Hôm qua
lão gia có dặn dò nói là hôm nay phu nhân muốn gặp đầy tớ trong nhà.”

Minh Lan cười điềm đạm nói: “Cũng được, gọi tất cả mọi người đến đi.”

“Phu nhân lần đầu dạy dỗ, bọn họ từ sớm đã chờ.” Lại ma ma cười vô cùng kính cẩn nghe theo “Không biết…”

Minh Lan nhìn đồng hồ nước bên cạnh nói: “Sau nửa canh giờ, tới Triêu Huy đường. Các ngươi phân chia người trong nhà ra.”

Lại ma ma ngẩn người, lúc này vợ Liêu Dũng mới ngẩng đầu cẩn thận hỏi:
“Xin hỏi phu nhân nên chia thế nào? Chia theo công việc hay chia theo
gia đình?”

Minh Lan hơi tán thưởng nhìn chị ta một cái nói: “Chia theo công việc,
cùng nhiệm vụ thì đứng cùng một chỗ.” Nói xong nhìn Lại ma ma giống như
muốn nói chuyện, Minh Lan nói: “Lại ma ma trước kia hẳn là người hầu của Thái phu nhân, bà hãy dẫn những người đến từ phủ Ninh Viễn hầu đi,
những người khác thì đứng cùng chỗ.”

Lại ma ma miễn cưỡng cười: “Đều là người một nhà, sao lại phải phân biệt thế, trước khi đi Thái phu nhân còn cố ý dặn dò, nói phu nhân tính tình rất tốt, chúng tôi phải hầu hạ tận tâm.”

Minh Lan chậm rãi quay đầu từ phía trước gương, lẳng lặng nhìn bà ta,
nhìn đến mức Lại ma ma sợ sệt trong lòng. Nhìn một lúc khóe miêng Minh
Lan hiện ý cười nhạt, giọng điệu trầm tĩnh lạnh lùng: “Ta nói cái gì bà
làm theo đi.” Một câu giải thích lí do cũng không nói.



Vợ Liêu Dũng hơi có chút kinh ngạc, vội liếc trộm Minh Lan một cái sau
đó cúi đầu. Lại ma ma nhìn Minh Lan khuôn mặt đẹp lạnh như băng tuyết,
sinh ra cảm giác kính nể, cúi đầu trả lời.

Hai người ra khỏi Gia Hi cư, cười chào lẫn nhau, chia ra đi hai phương hướng khác nhau.

Vợ Liêu Dũng trẻ tuổi, bước chân nhanh, nhanh chóng đi ra hẻm ngoài nhà, bên kia đang có một đám nàng dâu bà hầu đang chờ, thấy chị ta đến lập
tức tiến lại, quây chị ta vào một góc mồm năm miệng mười hỏi.

“Phu nhân là người thế nào?”

“Tính tình có tốt không?”

Vợ Liêu Dũng trầm giọng nói: “Thật không nhìn ra, tuổi còn trẻ, dáng dấp thì yểu điệu như hoa nhưng lại có uy như vậy! Vừa rồi bà hầu Lại đạp
phải cây đinh, mọi người thành thật chút, đừng có tự làm mình mất mặt!”

Ở bên kia, Lại mama cũng vừa về sân của vú già, đối diện với câu hỏi của mọi người, bà ta chỉ nặng nề trả lời: “Sợ là người lợi hại!”



Minh Lan ngồi một mình ở gian phía tây dùng điểm tâm, một lúc thì cau
mày giận dữ ăn cũng không làm sao ngon miệng được, một lúc lại chậm rãi
nhớ lại chuyện đông tây tối hôm qua, trước tiên để sang một bên gặp
người đã, Minh Lan liếc qua tờ danh sách nhân viên, trong đầu nhanh
chóng sắp xếp thông tin.

Đầy tớ trong phủ đô đốc có tổng cộng sáu mươi hai người, một cái phủ viện lớn như thế này, số người như vậy tính ra là hơi ít.

Những người này cơ bản là có thể chia làm ba nhóm. Nhóm thứ nhất là từ
sau khi Cố Đình Diệp lập phủ ra ngoài mua về, không có gốc rễ gì nhưng
có thể đã theo thế lực nào đó không biết chừng, nhóm thứ hai là do hoàng đế ban thưởng, phần lớn là gia nô tội thần, cực kì liều mạng, trong đó
có khi còn có thể chen vào cậu chủ cô chủ ngày xưa nào đó, cái này cần
chú ý. Loại thứ ba chính là bốn nhà do phủ Ninh Viễn Hầu đưa tới, Thái
phu nhân đưa hai nhà, Tứ lão phu nhân với Ngũ lão phu nhân đưa mỗi người một nhà.

Đúng rồi, còn có những người đi theo hồi môn của nàng nữa.

Dùng điểm tâm xong, Minh Lan sửa sang sơ lại trang phục một hồi, trên
người là áo bối tử vạt đối xứng mặc ở nhà màu vàng nhạt thêu hoa mai đài xanh, bên ngoài choàng lụa mỏng màu khói nhạt, cả người tươi đẹp, đi
theo một nhóm hầu gái đến Triêu Huy đường.

Lúc này trời đã sáng choang, bình phong bốn phía đều mở ra, hai bên
tường treo bốn bức họa, trên tường chính bắc treo tấm biển ngự bảo do
đương kim thánh thượng ban tặng, phía dưới là một cái bàn bát tiên bằng
gỗ lim sáng bóng, hai bên là ghế dựa lớn, bên dưới là hai hàng thẳng tắp ghế thấp hơn một chút, giữa hai cái ghế liền nhau là một cái bàn như ý
nho nhỏ trạm trổ hoa văn. Nền đất lát đá xanh sáng bóng, ở giữa trải
thảm nhung đỏ sậm.

Đúng là gian chính đường của phủ lớn! Khí thế lớn lao, phong thái hào hùng trào dâng bốn phía.

Minh Lan nhìn ghế dựa cao lớn bằng gỗ lim, thầm nghĩ loại ghế này thực
ra người lớn tuổi như Thịnh lão phu nhân ngồi sẽ rất có khí thế đi. Có
điều giờ nàng là chủ mẫu của phủ này, ngoài nàng đúng là không có ai có
thể ngồi.

Nàng điềm tĩnh tiến lên ngồi xuống, đã có bà hầu bưng khay trà ở một bên chờ, nhanh chóng dâng trà thỉnh an. Minh Lan hơi gật đầu, nâng mắt nhìn lại chỉ thấy bên ngoài chính đường phía dưới bậc thềm đã đứng đầy
người, chia ra mấy nhóm lớn, có nhóm đứng chỉnh tề, có nhóm lại rất rời
rạc.

Vợ Liêu Dũng tiến lên một bước, cúi đầu cung kính nói: “Bẩm phu nhân,
người trong phủ đều đã ở đây, chỉ để lại bốn người canh cửa trước, người trong nhà bếp cũng đã tới hết.”

Minh Lan rất hài lòng cách làm việc dứt khoát của chị ta, nhìn chị ta tán thưởng một cái, gật gật đầu.

Vợ Liêu Dũng giống như được khuyến khích, chỉ vào mấy hàng người bên
ngoài giới thiệu sơ lược: “Bên này là mấy đứa chuyên lo việc vẩy nước
quét sân, đây là mấy đứa làm thêu thùa may vá, mấy người này là do quản
sự chọn mua, này là hộ viện, mấy đứa này…” Giới thiệu một lúc chị ta lại chỉ vào ở ngoài góc có khoảng mười cô bé nhỏ nói: “Mấy đứa này còn chưa được phân công việc cụ thể, Thường ma ma nói chờ phu nhân vào cửa xong
cẩn thận dạy quy củ rồi mới dùng, hiện giờ mới giúp mấy việc vặt.”

Mấy bé gái kia co rúm lại lén nhìn Minh Lan, thấy con người Minh Lan trong trẻo như nước nhìn sang lập tức cúi đầu.

Minh Lan nhìn theo vợ Liêu Dũng chỉ từng nhóm một, phát hiện ra hoàng đế vẫn là rất đáng tin, nô bộc gửi đến đều là thanh niên trai tráng, không có cái loại đặc biệt già nua, mấy đứa con gái nhìn cũng xinh xắn. Minh Lan nhớ kỹ nhóm nào đứng ngay ngắn, nhóm nào đứng rời rạc, sau đó lại
nhớ người đứng đầu của bọn họ.

Cuối cùng vợ Liêu Dũng chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng: “Còn có, phía sau viện ở Kinh Phi các… Ấy Linh Đinh các có cô Phượng Tiên đang ở một
mình, bên người có hai đứa hầu gái đều không phải là người trong phủ,
việc này… không tới đây.”

Minh Lan khẽ cau mày: “Viện kia cuối cùng tên là gì?”

Vợ Liêu Dũng phản ứng rất nhanh: “Trước kia gọi là Kinh Phi các, sau đó
được cô Phượng Tiên đổi thành Linh Đinh các. Lão gia không có thời gian
để ý đến, mọi người cũng gọi theo.”

Minh Lan không nói một từ chỉ nhìn chị ta cười cười. Vợ Liêu Dũng trong
lòng đột nhiên giật mình, cúi đầu lui ra. Minh Lan cười thầm trong
lòng, xem ra cô Phượng Tiên này rất thanh cao, không những không đặt
quan hệ, còn chọc cho không ít người ghét.

Sau đó Minh Lan quay đầu nhìn sang Lại ma ma, chỉ thấy trên bậc thang
mấy người quần áo gọn gàng đang đứng, Lại ma ma cười giới thiệu, nhà họ

Lại và họ Hoa là do Thái phu nhân đưa đến, nhà họ Điền là chi thứ tư
đưa, họ Điêu là chi thứ năm đưa đến.

Giới thiệu xong xuôi, mọi người cùng quỳ gối rập đầu hành lễ với Minh Lan, cùng hô lớn thỉnh an.

Nhiều người như vậy đồng thanh rập đầu hành lễ hô lớn, Minh Lan có chút
không quen nhưng nàng nỗ lực nhịn xuống, điềm tĩnh mỉm cười gọi mọi
người dậy, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đặt khẽ hai tay đặt ở trên đùi
cất giọng nói: “Lão gia từng nói, Triêu Huy đường này không thường mở
cửa, ngày lễ tết hoặc có khách quý tới chơi mới mở. Ta liền nghĩ, hôm
nay ta lần đầu gặp mọi người cũng coi như là chuyện lớn đi, liền cả gan
mở phòng lớn này, cũng coi như chính thức cùng gặp mặt mọi người.”

Phía dưới phản ứng của đám người không giống nhau, có cảm động, có mừng rỡ, có nghi hoặc, cười giả lả, đủ loại.

Minh Lan quan sát phản ứng của tất cả mọi người, sau đó mỉm cười nói:
“Sau này chúng ta chính là người nhà. Nhưng mà giờ ta cũng không biết
mọi người, như vậy hôm nay ta cũng không nói gì thêm, chỉ làm quen với
các vị đi.”

Lời này nói xong, phía dưới tất cả mọi người đều mơ hồ, không hiểu gì cả.

Minh Lan cũng không giải thích gì, chỉ phất tay phía sau một cái. Đan
Quất đã sớm chuẩn bị sẵn, gọi người ở bên gian trong bê ra một cái bàn
nhỏ, bên trên có giấy và bút mực, sau đó Nhược Mi lại gần cầm bút ngồi
xuống, Đan Quất đứng ở một bên, Hạ Trúc rụt rè tiến lên.

Đan Quất mỉm cười nói: “Đừng sợ, chị bắt đầu hỏi em, năm nay em bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu?”

Hạ Trúc sửng sốt, ngơ ngác nói: “Mười ba tuổi, thôn… Thổ Đôn, thôn Thổ Đôn ở phía tây Thông Châu.”

“Trong nhà có mấy người? Làm những việc gì?” Tay Đan Quất cầm một tờ giấy, hỏi lưu loát.

“Cha, mẹ, bà ngoại, còn có ba anh trai, hai chị gái, em… em nhỏ nhất, trong nhà đều là nông dân.”

“Sao lại vào phủ?”

Hạ Trúc nhìn Minh Lan một cái, thấy Minh Lan ôn hòa gật gù con bé mới
lấy dũng khí nói tiếp: “Năm em mười một tuổi, trời không mưa, thu hoạch
ruộng không tốt, các anh trai lại muốn lấy vợ, cha tìm người môi giới
bán cả ba chị em chúng em cho người ta làm hầu gái. Em số may được đến
đây, mỗi ngày đều được ăn ngon!”

Phía dưới có tiếng cười khẽ, Minh Lan lạnh nhạt quét mắt một cái, âm
thanh hoàn toàn biết mất, mọi người đều đứng trang nghiêm. Nhược Mi đang nhanh chóng ghi chép lại, chỉ nghe thấy tiếng bút xoàn xoạt trên giấy.

“Sau đó thì sao?” Đan Quất ôn hòa hỏi.

Hạ Trúc lớn gan dần: “Sau đó Thường ma ma chọn em, dạy em quy củ trong
nửa năm, sau đó vào nhà hầu hạ.” Đối diện với mấy đứa Đan Quất, Hạ Trúc
tự nhiên có cảm giác tự ti, giống như học sinh cấp hai hâm mộ nhìn thạc
sĩ.

Sau đó Nhược Mi dừng bút, mặt không hề cảm xúc hỏi: “Đến đây điểm chỉ
đi, sau đó nếu phát hiện em lừa gạt chủ nhân, đây là bằng chứng, đến lúc đó đừng trách người khác.”

“Sẽ không đâu ạ, sẽ không!” Hạ Trúc lắc đầu liên tục, vội vã điểm chỉ.

Minh Lan cười nói: “Được rồi, em tốt lắm, lại đây bên ta đi.”

Hạ Trúc như được nhận đại xá thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đến bên người Minh Lan rồi đứng lại. Phía dưới mọi người từ từ rõ ràng có chuyện gì
xảy ra, có mấy người sắc mặt trắng bệch, có người lo lắng, còn có người
hình như không phục.

Minh Lan không để ý đến bọn họ, hướng về phía Lại ma ma nhìn một cái,
sau đó quay về phía một cô bé xinh đẹp ngoắc ngoắc tay. Cô bé kia lông
mày lá liễu mắt to, eo nhỏ ngực nở, xinh đẹp quyến rũ, có vài phần nhan
sắc: “Đúng, chính là em, đến đây đi.”

Cô bé mặt đầy hoài nghi nhìn bà hầu trung niên đứng cạnh, sau đó hít một hơi tiến lên. Đan Quất đầy mặt cười nhã nhặn, kéo nó đứng trước mặt.
Con bé này hình như gan lớn, cũng không ngượng ngùng gì, đôi mắt còn
liên tục nhìn Minh Lan đánh giá. Lục Chi nhìn mất hứng, đi đến kéo Đan
Quất rồi quay đầu nói: “Phu nhân, để em hỏi chị gái này được không?”

Minh Lan mỉm cười gật đầu, đồng thời gọi Tần Tang bên cạnh đến thay Nhược Mi.

Chưa chờ Lục Chi hỏi, cô bé kia đã cười mở miệng: “Tôi tên là Minh Nguyệt, tôi là…”

“Tên này không được!” Lục Chi ngắt lời nó, “Tên này xung với tên phu nhân, về bảo mẹ chị đổi tên, xóa chữ phía trước đi!”

Minh Nguyệt lúc này đỏ mặt, quay lại nhìn bà hầu đứng cạnh Lại ma ma,
trong ánh mắt hình như không cam lòng. Lục Chi cũng không thèm quan tâm
nó, hỏi tiếp ngay lập tức.

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm tuổi rưỡi.”


“Là người hầu sinh trong nhà hay là mua bên ngoài?”

“Là sinh trong nhà!” Minh Nguyệt hơi có chút tự hào. “Mẹ tôi là Điêu ma ma, vốn là hầu gái của Ngũ lão phu nhân, cha tôi là…”

Lục Chi lần thứ hai ngắt lời nó: “Bọn họ có đến trong phủ này không?”

“Đương nhiên!” Minh Nguyệt kiêu ngạo quay đầu lại chỉ, một bà hầu bên
cạnh Lại ma ma cùng với một người đàn ông trung niên tiến lên cúi đầu
khom lưng.

“Vậy chị cũng không cần nói, sau này hỏi đến họ tự nhiên sẽ biết.” Khẩu
khí Lục Chi giống như phán quan, “Trong nhà còn người nào không? Bọn họ
hiện ở chỗ nào?”

“Có.” Minh Nguyệt cắn răng, “Còn có một chị gái với hai anh trai, chị
gái hầu hạ bên người cô Linh, các anh trai, hiện giờ còn chưa có việc
chờ Nhị lão gia với Nhị phu nhân phân cho công việc.”

Tần Tang ở một bên tập trung ghi chép, Lục Chi vẫn không lộ vẻ gì: “Nói
đúng ra, chị cũng không phải là cả gia đình sang đây? Được rồi, chị thì
sao, trước làm chỗ nào?”

Minh Nguyệt đắc ý nói: “Tôi vốn là được chọn hầu hạ cô Huệ…”

“Hầu gái bậc mấy?” Lục Chi ngắt lời chị ta vô cùng thành thạo.

Minh Nguyệt lúng túng: “Ba… bậc ba, nhưng mà tôi thường ở bên cạnh cô chủ…”

“Vào phủ hầu hạ lúc mấy tuổi?”

“Mười… mười ba tuổi, nhưng mà tôi….”

“Như vậy chị chỉ hầu hạ được có một, hai năm, lên bậc ba lúc nào?”

“… Là … nửa năm trước, nhưng mà Dương đại lão gia thường khen tôi…”

“Có biết chữ không?”

“Biết một ít…”

“Biết bao nhiêu? Nói rõ ràng chút! Tam Tự kinh đã đọc chưa? Thiên Tự văn thì sao?”

“… Tam tự kinh đọc một nửa, còn lại chưa…” Minh Nguyệt nhìn Tần Tang hạ
bút như bay trước mặt, còn có Nhược Mi vừa rồi, mặt đỏ như tiết lợn.

“Trong thời gian gần đây có được ban thưởng gì không? Bạc? Đồ trang sức? Quần áo?”

“Có!” Minh Nguyệt nhịn đỏ cả mặt: “Mợ cả thưởng tôi mấy bộ đồ mới, bảo
tôi sang hầu hạ Nhị lão gia Nhị phu nhân cho tốt, còn khen tôi…”

“Đã bị trách phạt bao giờ chưa? Bị mắng? Bị đòn? Lí do là gì?”

“Tuyệt đối không có!”

“Chị nghĩ cho kĩ đi!” Lục Chi lạnh lùng, “Đây chính là để điểm chỉ, có
thể trước đây chị phạm lỗi nhỏ không quan trọng, giờ coi như chuyển chỗ
rồi, nhưng mà lần đầu gặp phu nhân đã nói dối, tội đó là không thể tha!”

Minh Nguyệt lúng túng một hồi, ở trước mặt rất nhiều người quay lại nhìn Điêu ma ma, sắc mặt xám trắng, mới nói khẽ như muỗi kêu: “Chỉ bị đại
phu nhân quở trách vài lần, bởi vì tôi làm hỏng đồ của cô Huệ, chuyện
khác không có…”

“Xong rồi!” Lục Chi vỗ tay một cái, thể hiện hỏi đã xong.

Sắc mặt Minh Nguyệt hết sức khó coi điểm chỉ, chậm chạp lùi xuống, hình
như có giọt nước mắt rơi xuống từ viền mi, trờ về liền ôm Điêu ma ma nhẹ nhàng nức nở.

Minh Lan quay về phía Lục Chi gật gù, thể hiện vừa hòng. Nàng trước đó
chỉ nói sơ qua. Trong phủ nhiều người như vậy nếu mỗi người đều kể một
chuyện dài, đoán là phải hỏi đến nửa đêm. Vì vậy lần này hỏi trọng điểm
là làm việc yêu cầu phải rõ ràng nghiêm túc, lý lịch cá nhân phải hết
sức chính xác, cái gì mà khổ tâm trong lòng hay chuyện cũ bi thảm đều
tạm bỏ qua, chờ lúc cần thì có thể hỏi lại.

Lúc này khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy phòng bên cạnh có một bóng người
quen mắt, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, âm thầm buồn cười.

Hai người đã được hỏi, tất cả mọi người đều rõ ràng dụng ý của Minh Lan, có mấy người thì biểu thị không vấn đề gì, mấy người khác thì dáng vể
vô cùng oán giận, còn có mấy người lại lén lút, nói chung phía dưới xôn
xao.

Minh Lan nhìn đủ rồi đứng dậy, mọi người lập tức yên tĩnh lại. Minh Lan
lại cười nói: “Mọi người đều đã thấy rồi. Sau này các người còn làm việc cho ta, muốn dùng người tự nhiên phải biết người ta có năng lực gì,
trước đây làm những việc gì, làm như thế nào? Như vậy mới có thể phát
huy tài năng của các vị, không phải sao?”

Câu này nói xong phía dưới đa số mọi người dần yên lặng lại, không ít
người thậm chí còn thản nhiên hơn, đặc biệt là vợ Liêu Dũng cùng mấy
nàng dâu bà hầu đứng cạnh, ngược lại còn cảm thấy như thế này với họ
những người mua từ bên ngoài tới càng có lợi.

Vợ Liêu Dũng tiến lên một bước, lớn tiếng phụ họa nói: “Phu nhân nói rất đúng. Phương pháp này vừa bớt việc lại rõ ràng. Phu nhân không biết gì
về chúng tôi, so với việc khiến chúng tôi hồ đồ thăm dò hỏi thăm, còn
không bằng làm như thế này công khai rõ ràng.”

Lại ma ma đứng bên kia sắc mặt có chút khó coi nhưng ngay lập tức cũng không dám phản đối, chỉ cúi đầu nháy mắt.

Minh Lan quay về phía vợ Liêu Dũng khẽ mỉm cười, tiến lên vài bước, ở
trên cao nhìn xuống đám người trước mặt, ngữ khí vẫn điềm đạm: “Chờ
chuyện này xong xuôi, ta sẽ bố trí người làm trong phủ. Bây giờ, ta vẫn
phải nói một câu trước. Ta cảm thấy, chủ và tớ đối với nhau, quý trọng
nhất ở chữ ‘thành thật’, sau này chúng ta năm rộng tháng dài, trên dưới
phải hỗ trợ nhau mới là phải đạo. Bây giờ ta chỉ hy vọng các vị không
nên hồ đồ, nếu như mắc lỗi ‘lừa gạt’, họ Cố ta thật là không dám dùng.
Lời cảnh cáo này, trước tiên phải nói sớm.”

Phu nhân trẻ trung đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, ngẩng đầu trang nhã
dịu dàng, nói chuyện từ tốn nhã nhặn, nhìn thì ồn hòa điềm đạm, nhưng mà phía dưới cũng không ai dám coi thường nữa.



Nhóm người Lại ma ma nhìn nhau, vốn là họ muốn tranh nắm quyền, ai biết
đầu tiên là gặp người nham hiểm như Cố Đình Diệp, cả ngày mặt đen thui,
cái gì cũng không cho phép bọn họ can thiệp. Thái phu nhân ép hai câu,
hắn ở trước mặt toàn bộ người trong phủ, mạnh mẽ tàn khốc nói cái gì mà
bên trong để cho chủ mẫu an bài, nhưng mà khi đó vẫn chưa có chủ mẫu.

Cho nên bọn họ chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng chờ đến lúc Minh Lan vào
cửa, vốn nghĩ Minh Lan nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nàng dâu mới gả da
mặt mỏng, mấy người bọn họ là người nhà họ Cố đã lâu, ỷ vào mặt mũi của
người phủ Cố đòi hỏi là có thể được. Ai biết Minh Lan ở trong phòng trốn hai ngày mới ra ngoài, vừa ra cũng không nói phân chia công việc thế
nào đã lập tức ‘tra khảo’ một phen.

Lại ma ma sắc mặt xoay chuyển vài lần, cuối cùng không nhịn được tiến
lên lớn tiếng phân bua: “Phu nhân tính toán vô cùng chu đáo, người bên
ngoài vào nhà tất nhiên là muốn hỏi han cho rõ ràng, Nhưng mà mấy người
chúng tôi là đầy tớ mấy đời ở nhà họ Cố, việc gì phải như vậy? Phu nhân
nếu như không biết có thể đi hỏi Thái phu nhân, Tứ lão phu nhân hoặc Ngũ lão phu nhân.”

Minh Lan thu nụ cười lại, chỉ lạnh nhạt nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo
bình tĩnh, chỉ mơ hồ thấy lạnh cả người. Lại ma ma đã ướt đẫm mồ hôi. Bà ta thực sự không hiểu, con nhỏ mới có mười mấy tuổi thì có uy hiếp gì!

Cả phòng lớn hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người chờ xem.

Minh Lan nhìn chằm chằm Lại ma ma, chậm rãi nói: “Lại ma ma, hôm nay đây đã là lần thứ hai bà bắt bẻ ta.”

Lại ma ma lập tức quỳ xuống run rẩy nói: “Lão nô không dám, lão nô chỉ muốn nhắc nhở phu nhân.”

Minh Lan lạnh lùng nói: “Ta cho rằng trưởng bối đưa các ngươi tới là để giúp đỡ ta, không phải đến làm tổ tông của ta.”

Lại ma ma chảy mồ hơi ướt đẫm áo trong, luôn mồm nói: “Lão nô không dám, lão nô không dám…”

Minh Lan hơi nheo mắt lại, nói rất chậm, trong giọng nói còn mang theo
loại ngọt ngào băng giá: “Lại ma ma, sáng nay lúc bà bác bỏ lời của ta,
ta đã nói cái gì?”

Lại ma ma ngẩng đầu, ánh mắt co rúm lại một lúc, lúng túng không dám nói lời nào. Minh Lan mỉm cười trầm giọng nói thêm: “Đừng nói bà đã quên,
bản lãnh chỉ có một chút như thế, trí nhớ không tốt, vẫn nên quay về
dưỡng lão thôi.”

Lại ma ma giật mình vội vã nói: “Phu nhân nói, phu nhân nói, phu nhân nói cái gì chúng ta bèn làm theo mới đúng.”

Minh Lan tự nhiên nở nụ cười, lúm đồng xu ẩn hiện, rực rỡ không gì tả
nổi: “Lại ma ma trí nhớ thật tốt.” Lập tức dừng cười lạnh nhạt nói: “Lần tới đừng quên nữa.”

Lại mama liên tục rập đầu lạy, lui xuống cả người đã ướt mồ hôi.

Minh Lan hình như có chút mệt mỏi, uể oải nói: “Vợ Liêu Dũng, chị nói xem, trong phủ này ai là người tôn quý nhất?”

“Đương, đương nhiên là lão gia.” Vợ Liêu Dũng nhanh nhẹn trả lời.

Minh Lan lại hỏi: “Vậy ta là ai?”

Vợ Liêu Dũng cao giọng nói: “Người là đương gia chủ mẫu trong phủ.”

“Rất tốt.” Mặt Minh Lan lờ mờ hiện ra nét mỏi mệt, lại chậm rãi ngồi
xuống dựa lưng vào ghế, bưng trà lên nhấp một ngụm: “Không nhớ được điều này, trong phủ cũng không dùng nổi.”

Lần này nói xong còn ai dám phí lời nửa câu. Đám người Đan Quất Lục Chi
đều vui vẻ trong lòng, còn có cảm giác đặc biệt kiêu ngạo thỏa mãn, lúc
nhìn người khác cũng có cảm giác vẻ vang hơn. Vốn bọn họ còn lo Minh Lan là con vợ lẽ quan tứ phẩm, ở trong nhà cao cửa rộng sẽ bị ức hiếp, bị
người ta xem thường, bọn họ đều mang tâm trạng lo sợ.

Ai biết Minh Lan tâm rắn như đá, không hề sợ sệt tí nào, vẻ mặt tự
nhiên, cười nhẹ nhàng khẽ trách, cũng không hề phát cáu, không nói thừa
nửa câu đã kiếm soát được tình hình. Bọn họ không nhịn được mà hai mắt
đều tỏa sáng.

Mọi người lần lượt lùi xuống đi trả lời câu hỏi, bên ngoài thính đường
dần vắng vẻ. Tiểu Đào ở lại bên người Minh Lan hầu hạ cùng hai đứa Hạ
Trúc cùng với mấy tiên sinh phòng thu chi vừa gọi đến, còn có vài gã sai vặt đứng hầu ở một bên.

Minh Lan lười nhác ngồi ở trên ghế, quay đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngài thấy được chứ.”

Vốn đứng góc phòng lớn là một người đàn ông trung niên nho nhã khoác áo
sam dài xanh, lúc này mới ung dung đi ra, đến trước Minh Lan vừa chắp
tay, khom người thấp xuống chào, cười nói: “Thư sinh ngông cuồng vô lễ,
xin thỉnh an phu nhân.”

Minh Lan đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi cung kính đáp lễ, sau đó mời
Công Tôn Bạch Thạch ngồi xuống ghế hàng đầu tiên phía dưới.

“Phu nhân vì sao làm vậy?” Công Tôn Bạch Thạch nâng chén trà lên, cười
có vẻ cáo già: “Tôi vốn tường hôm nay phu nhân muốn phân công công
việc.”

Minh Lan nhìn ông ta trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Mới nghe qua mẩu
chuyện xưa, thời cổ có một hoàng đế không quá ngờ nghệch nhưng lại có
quần thần vô cùng gian xảo. Hoàng đế chỉ muốn chọn hai mĩ nhân, người
phía dưới lại đi khắp cả nước tìm người không hề e dè, làm cho tiếng
than nổi lên bốn hía. Rõ ràng Hoàng đế chỉ muốn xây khu vườn nhỏ nhưng
người phía dưới lại cướp đoạt tiền bạc của cả nước, làm cho dân chúng
lầm than. Không qua được mấy năm, quốc gia liền mất, lúc hoàng đế bị
chặt đầu còn cảm giác mình rất oan uổng.”

Công Tôn Bạch Thạch rất có hứng thú nhìn Minh Lan, chờ nàng nói tiếp.
Minh Lan tiếp tục: “Từ xưa đến nay đã có bao nhiêu chuyện hỏng ở chỗ
‘dùng người không đúng’. Bốn chữ này, phía trên nói đông, phía dưới làm tây. Thế nên, muốn làm việc thì đầu tiên phải hiều người. Nếu như không có người tin tưởng được để làm việc, dù tính toán tốt thế nào cũng vô
dụng.”

Minh Lan nhìn ra ngoài phòng, vẻ mặt thong dong: “Muốn dùng họ, ít nhất
phải biết bọn họ là ai đã.” Quản lý một xí nghiệp, tỉ mỉ xác nhận hồ sơ
nhân sự là vô cùng quan trọng, hơn nữa bọn họ dám nói dối, nàng càng có
cớ đuổi người.

Vẻ mặt Công Tôn Bạch Thạch dần nghiêm túc, lặng lẽ nhìn Minh Lan một hồi lâu rồi cung kính chắp tay thấp giọng nói: “Tướng quân may mắn, cưới
được vợ tốt.”



back top