Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó


Bất kể vui hay buồn thì Minh Lan cùng Mặc Lan vẫn có khoảng cách, về cơ bản là chẳng có cái gì gọi là cùng yêu cùng thích cùng đam mê, nhưng thiếu nữ mày thanh áo gấm ở trước mắt này lại thành công khiến cho cả hai chị em đều ghét chị ta.

“Em Như à, lần trước em đưa bạch trà tới chị uống thấy ngon lắm, mẹ chị ban đầu thấy hình dáng là lạ, búp thì trắng bạc, ai ngờ uống vào thì thơm mát tươi mới.”. Trong Đào Nhiên cư, mấy cô gái đang dùng trà, Khang Nguyên Nhi cầm tay Như Lan trò chuyện.

Như Lan cười mỉm: “Chị họ đã thích, em vốn nên tặng thêm một ít cho chị, nhưng mà bạch trà này là em Sáu chia cho tụi em, hay là chị đến hỏi em ý đi.”

Khang Nguyên Nhi lập tức nhìn về phía Minh Lan, Minh Lan thổi thổi tách trà, cười nói: “Cũng chẳng phải đồ tốt gì, đều là chị Yên Nhiên gửi từ Vân Nam tới, chẳng qua chỉ là hiếm lạ thôi, vốn cũng không nhiều lắm, em là người chẳng giữ được cái gì, của mình đều tặng hết đi rồi.”

Khuôn mặt trái xoan thanh tú của Khang Nguyên Nhi trầm xuống, nhìn chằm chằm Minh Lan mà nói: “Xem ra em Sáu không coi người chị này như chị em trong nhà rồi, lúc chia đồ sao không thấy phần của chị đây?” Trong ánh mắt ẩn chứa tức giận.

Mặc Lan cười duyên nói: “Ấy, chị Khang ơi, em Sáu của em thành thật lắm, có một tý trà, chị em trong nhà còn chẳng đủ chia, tất nhiên là phải trong trước ngoài sau rồi.”

Lời này chính là lửa cháy còn đổ thêm dầu, Khang Nguyên Nhi là con gái nhỏ nhà dì Khang, từ nhỏ đã ỷ được mẹ yêu thương, ở nhà quen thói hất hàm sai khiến, chị em con vợ lẽ ở trước mặt chị ta ngay cả thở cũng chẳng dám, chị ta chưa từng chịu sự sỉ nhục thế này bao giờ, nghe xong câu đó của Mặc Lan thì lập tức cười khẩy nói: “Tặng đồ này đồ kia, ngay cả chị Văn Anh bên chồng chị cả cũng có, mà chỉ mình chị đây không có phần! Hóa ra là em xem thường người chị này, chị thật sự muốn nói chuyện với dì một chút.”

Như Lan cũng nhíu mày nói: “Em cũng thật là, sao không chia một chút đưa sang chỗ chị họ, đều là người trong nhà.”

Minh Lan buông tách trà nóng trong tay, phẩy phẩy cái tay bị nóng, chậm rãi nói: “Chị Yên Nhiên gửi đến chỉ có hai cân bạch trà, một cân em đưa đến Hựu Dương cho lão phu nhân, bà đến đấy thay một nhà chúng ta chăm sóc bà bác, quả thực vất vả, phận làm cháu như chúng ta vốn nên hiếu thuận. Sau đó nửa cân cho phu nhân, còn lại bốn chị em chúng ta gộp cả chị dâu cả cùng chị Duẫn Nhi chia ra. Chị Cả từ nhỏ đã chăm sóc em, nên em gộp cả phần của mình chia qua đó, vậy nên chị Văn Anh cũng có phần; nếu chị họ thật sự thích, sau này em viết thư cho chị Yên Nhiên, xin chị ý lại gửi một ít đến, nhưng mà Vân Nam đường xa, có lẽ phải đợi.”

Nói tới cùng, đối tượng Minh Lan chia trà đều là người nhà họ Thịnh, chị là cái loại chó sủa bậy không cùng họ, Minh Lan ngay cả bản thân còn chẳng giữ lại, toàn bộ đều cho Hoa Lan, cho dù bẩm báo trước mặt Vương thị, Minh Lan cũng ăn nói được.

Khang Nguyên Nhi không tìm được nhược điểm, giật giật khóe miệng tỏ vẻ không vui, lập tức cười nói: “Chị chẳng qua chỉ nói thế thôi, em hà tất coi là thật.”



Chị ta vốn là con gái dòng chính nhà thế gia, bởi vì cha không có chí tiến thủ, nên gia thế ngày một suy giảm. Ăn mặc ở kém Hoa Lan Như Lan thì cũng thôi đi, chị ta nhìn Mặc Lan với Minh Lan cũng thấy chướng mắt, lúc nào cũng châm ngòi Như Lan, giáp mặt thì cười giả lả, sau lưng lại lặng lẽ nói với Như Lan, lúc ở nhà chị ta oai phong trước mặt chị em dòng thứ ra sao. Cứ lúc nào chị ta đến, là Như Lan lại “lập trận” với Mặc Lan, Minh Lan.

Mắt Khang Nguyên Nhi vừa chớp thì cười nói: “Vẫn nghe nói em Sáu khéo tay khéo miệng, thêu thùa may vá được khen rất nhiều, lần trước chị nhờ em Sáu làm hai tấm màn trướng cho mẹ chị, không biết thế nào?” Minh Lan chỉ bâng quơ nói: “Còn sớm, sợ là phải chờ.”

Khang Nguyên Nhi quen thói nổi điên với chị em dòng thứ nhà mình, hừ một tiếng nói: “Làm chút việc cho người lớn mà cũng một mực từ chối, đều nói cô hiếu thuận hiền hậu, lần nào cũng đùn đẩy như vậy sao? Hay là coi thường mẹ tôi?”

Minh Lan nhìn Mặc Lan vẫn cúi đầu dùng trà ở một bên, quyết định hay là đơn binh tác chiến đi, nên tỏ vẻ khó xử nói: “Nhìn chị họ nói kìa, em cũng đâu phải từ chối. Lúc trước trời nóng, em nghĩ trẻ con dễ bị cảm trong ngày nóng nhất, bèn gấp rút làm hai cái yếm lụa mềm hai lớp cho Thực Nhi với Toàn Nhi, em thì ngốc, tay chân lại chậm chạp, khó khăn lắm mới làm xong đưa qua đó, dì Khang là bề trên, chắc là cũng thương tụi trẻ con còn nhỏ.”

Ánh mắt Như Lan sáng lên: “Cái yếm kia………. Em làm hai cái?” Minh Lan khẽ nháy mắt với nàng, ngầm ra hiệu, nói: “Đúng vậy.”

Như Lan lập tức cúi đầu không nói, mỗi lần Minh Lan làm đồ gì đó cho Hoa Lan đều là hai phần, một phần nói là Như Lan làm, như thế trong lúc lui tới, Như Lan cũng có vẻ cực kỳ hiền lương thục đức, Minh Lan ở mặt này cho tới bây giờ đều rất thức thời.

Khang Nguyên Nhi thấy Như Lan không giúp đỡ, giận quá nên nói: “Vậy tóm lại màn trướng kia bao giờ mới xong? Hay là muốn trì hoãn hả, mấy chị em trong nhà tôi đã làm xong từ lâu rồi.”

Minh Lan vuốt hai bàn tay trắng nõn, tỏ vẻ vô tội nói: “Làm sao có thể so với nhà của chị họ chứ? Chị Năm chỉ có một cô em là em thôi, nhà chị họ đông đúc, ây da, chị Năm à, nếu chị có thêm mấy em gái nữa thì tốt rồi, vừa náo nhiệt, vừa có thể làm đồ.”

Sắc mặt Như Lan là lạ, đừng nói con vợ lẽ, chính là chị em ruột thịt thì nàng cũng không muốn. Mặc Lan xì một tiếng bật cười, lập tức che miệng run run, Khang Nguyên Nhi dậm chân nói: “Ai nói thế, tôi là nói tay chân cô quá chậm chạp!”

Minh Lan còn thành thật nói: “Chị họ nói đúng lắm, em đúng là cần chăm chỉ luyện tập, cần học hỏi mấy chị họ nhiều hơn, như thế nào cũng phải bắt kịp thợ thêu ở bên ngoài mới được!”

Lần này ngay cả Như Lan cũng không quản được khóe miệng của mình nữa, bắt đầu cong cong rồi. Dì Khang là kiểu nhịn miệng khổ lòng, thường làm khó mấy đứa con vợ lẽ, cưới vợ thì không cưới được vợ hiền, gả chồng thì không gả được nhà tốt. Dì Khang đến nhiều lần như vậy rồi, mà Minh Lan chỉ thấy hai cô con gái dòng thứ nhà họ Khang, diện mạo đúng là như hoa như ngọc, đáng tiếc, một người thì rụt rè nhút nhát, không với được tới nơi tốt, một người dụng tâm lấy lòng, nịnh hót em gái mẹ cả.


Mỗi lần thấy tình cảnh này, Minh Lan đều cảm ơn ông trời đã để mình đầu thai đến một nhà như thế này, nếu không phải vậy, có lẽ nàng lập tức chết quách cho xong. Lại nói, Khang Nguyên Nhi này cũng là mềm nắn rắn buông, chẳng qua là thấy mình đã không có mẹ đẻ lại chẳng có anh ruột, nghĩ mình là quả hồng mềm mà nắn.

Khang Nguyên Nhi chán nản, cãi lại cũng chẳng được cái gì, trên câu chữ của Minh Lan chưa bao giờ để người ta nắm được nhược điểm.

Lúc này bên ngoài bỗng ầm ĩ một trận, hình như có âm thanh tranh chấp. Như Lan nhíu mày, gọi Hỉ Thước đi xem. Qua một lát, Hỉ Thước trở về, cười nói: “Cô chủ, không có gì đáng lo đâu ạ. Hỉ Chi ở trong phòng thử cái thoa cài tóc mới, Hỉ Nghiệp nhìn thấy, tưởng rằng là của mình bị thiếu, ai ngờ là nhà Hỉ Chi đưa tới, nên cãi nhau nhau mấy câu, bảo em nói mấy câu thông suốt, nên đã làm hòa rồi ạ.”

Như Lan đang muốn nói, Mặc Lan lại cướp lời mở miệng trước, nửa đùa nửa thật nói: “Con bé kia cũng quá là không biết ý, tuy cùng là người hầu trong phủ, nhưng cha mẹ Hỉ Chi là người hầu đắc lực của lão gia phu nhân, anh trai chị dâu cũng tài giỏi, mẹ Hỉ Nghiệp làm lao dịch từ lâu, cha lại là con sâu rượu, sao có thể so với Hỉ Chi? Nếu muốn so, cũng phải nhìn lại mình xem có xứng không đã chứ?”

Sắc mặt Khang Nguyên Nhi tái mét, Như Lan hơi bất an, lại không biết nói gì. Mặc Lan cố ý liếc nàng một cái, tiếp theo nói với Hỉ Thước: “Còn có, mặc dù đều là hầu gái trong viện cô chủ, nhưng cha mẹ mỗi người không giống nhau, dòng họ tổ tông cũng khác, cả ngày chỉ chăm chăm dòm ngó chuyện trong nhà người khác, cho hai phần nhan sắc thì mở phường nhuộm, đừng để bản thân làm những chuyện như vậy.”

(từ nhan sắc này cũng có nghĩa là thuốc nhuộm)

Khang Nguyên Nhi vỗ bàn đứng lên, cái tay nho nhỏ nổi đầy gân xanh bị vỗ cho đỏ, giận dữ nói: “Mày có ý gì?”

Mặc Lan tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Chẳng qua là dạy con bé kia đôi câu, không đánh cũng chẳng mắng, hay là chị họ cảm thấy bất an? Em cũng không dám đi quá giới hạn, nếu thích quản giáo hầu gái, sẽ về viện của mình mà quản.” Mặc Lan mỉm cười nhìn Khang Nguyên Nhi, chỗ dựa vững chắc của chị ta chưa bao giờ là Vương thị. Khang Nguyên Nhi không ít lần châm chọc thân phận con vợ lẽ của chị ta, dì Khang lại tích cực khuyên bảo Vương thị không cần tìm mối hôn sự tốt cho con vợ lẽ, miễn cho sau này chèn ép chi chính, tự mình tích oán quá sâu.

Khang Nguyên Nhi tức giận đỉnh điểm, còn nói thêm mấy câu, rời đi chẳng vui vẻ gì.

Minh Lan nhìn lá trên cảnh bên ngoài run rẩy, hình như sắp rụng rồi, quay đầu cười nói với Như Lan: Trời sắp lạnh, đầu gối cha bị lạnh thì sẽ đau, không bằng làm hai cái bao đầu gối cho cha đi, chị Năm, nếu không thì chị tới vê vải nhung đi?”


Thịnh Hoành đối với con gái mình vẫn có mấy phần hiểu rõ, không tiện giả đò, nhưng mà giúp một chút cũng có tính một phần, có thể khiến Thịnh Hoành khen ngợi đôi câu, Như Lan lập tức vui vẻ đáp: “Được đấy, bây giờ chị vừa vặn có mấy tấm vải tốt, đợi em tới chọn.” Kỳ thật ngay cả việc chà xát cũng là hầu gái làm, chị ấy đơn giản chỉ góp chút vật liệu mà thôi.

Ấn theo tước quan chịu tang, phụ nữ ở trong nhà thì có phận sự gì nào, chẳng qua là đừng nghe hí, đừng mở tiệc lớn là được, dù sao cũng có thể la cà thăm người thân, thêu thùa may vá, chuyện trò linh tinh, ngày qua cũng nhanh.

Chỉ là đàn ông thì khó chịu rồi, đám con cháu quan lại quyền thế nhịn mấy tháng đầu, mấy nhà đắc thế dần dần hiện nguyên hình, có ở nhà tụ tập mở tiệc nghe nhạc mua vui, cũng có người tới kỹ viện chơi bời, còn có người vụng trộm nạp tiểu thiếp.

Tân hoàng vừa đăng cơ, chúng thần chưa biết tính tình hoàng đế, lúc viết tấu dâng sớ không khỏi có chút rụt rè. Nào biết trong đơn vị Thịnh Hoành có một người là Lăng Đầu Thanh vừa được phân công vào, dâng lên một tờ sớ, vạch trần chuyện có liên can tới kỹ nữ của nhóm già trẻ ăn chơi trong kinh thành, Hoàng Đế tức giận, sắc mặt xanh mét, nổi giận ngay trong triều.

(Lăng Đầu Thanh là từ chỉ loại người lúc làm việc không sử dụng đầu óc hoặc không động não, không phân tích đúng sai phải trái đã hành động, kết quả là sự việc phát triển có mâu thuẫn với hành động, cuối cùng thì chuyện nhỏ hóa chuyện lớn, chuyện tốt hóa chuyện xấu.

Truyền thuyết kể lại, Lăng Đầu Thanh tên đầy đủ là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, thiên túc trùng nghĩa là sâu ngàn chân, còn gọi là rồng đất, là quái vật hiếm thấy ở Đông Bắc, kể rằng nó trông như con rết bình thường có rất rất nhiều chân, màu xanh biếc, lại rất rất to, đầu nó to như nắm tay người trưởng thành. Nhìn thấy cái gì thì trước tiên nó cũng tấn công trước, bởi vậy người ta mới gọi nó là Lăng Đầu Thanh, nghe đồn ở nông thôn, Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ lúc nhỏ cho tới lúc trưởng thành cần phải mất mấy trăm năm. Miệng nó nhiều răng mọc thành cụm, con người một khi b nó cắn thì không còn đường sống, nhưng sinh vật thần kỳ này xác thực là bảo bối hiếm có. Ngoại trừ răng nọc trên miệng nó ra, còn lại cái gì trên người nó cũng là báu vật. Lăng Đầu Thanh sau khi chết, xác nó có thể trăm năm không cứng không mục, dùng chân dài của nó để trị bệnh thấp khớp của người già cùng bệnh phong thấp sẽ có hiệu quả kỳ diệu. Da của nó còn là khắc tinh của bệnh ngoài da. Nội tạng nó lại càng kỳ diệu, có thể nói là dùng gì bổ nấy, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.)

Làm Hoàng Đế thật khó khăn, vì giữ đạo hiếu với cha già, y không dám ngủ với phi tần, không dám bày tiệc rượu, ngay cả nhạc nữ trong cung cũng giải tán, cuộc sống so với hòa thượng còn thanh tịnh hơn, so với nước khoáng còn thuần khiết hơn, nhưng cái đám con cháu có tước có quyền hưởng bổng lộc hoàng thượng lại dám “phóng hỏa” bách tính?! Xem châu quan như hắn là người chết hả!

Hoàng Đế ra tay rất nhanh, đầu tiên là không ngừng khen ngợi Ngự Sử Lăng Đầu Thanh một phen, khen hắn cương trực trung hiếu, không xu nịnh, sau đó lập tức thăng quan ban thưởng, tiếp theo, buộc thuận thiên phủ doãn gia tăng lực đả kích, ngôn quan mở rộng chức năng giám sát, ngũ thành binh mã ti chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thế bắt người.

Có người làm gương, đô sát viện lập tức trở nên bận rộn, bản thân Thịnh Hoành có chút căn cơ, tất nhiên không muốn đắc tội nhiều người quyền quý, chỉ chọn chút lỗi nhẹ mà viết, nhưng mấy ngôn quan ít tóc này lại mọc gan hùm, gần như buộc tội toàn bộ “tôm cá tươi sống” trong kinh thành. Ngày xưa yêu cầu đối với phẩm đức của đàn ông rất đơn giản, trăm thiện lấy hiếu làm đầu, tân hoàng định ra “Vì tiên đế tận hiếu làm đầu, ai cũng không nói được gì, nhất là ngôn quan thanh lưu vốn không vừa mắt nhà quyền tước.”

Ngắn ngủi nửa tháng, hoàng đế phạt bổng lộc một hơi hơn mười nhà, phạt gậy giáng chức khiển trách nặng nhẹ khác nhau.

Có mười mấy hoàng thân quốc thích đặc biệt gây chú ý, không phục quản chế, ở trên đường nhục mạ quan viên tuần tra, hoàng đế lập tức điều động cấm vệ quân, bắt bọn chúng vào trong cung đánh cho mấy gậy, sau khi dưỡng thương thì kéo vào túc xá Quốc Tử Giám giam lại, mời mấy tiến sĩ ghét ác như cừu tới mở lớp huấn luyện, tập trung học tập lễ nghĩa liêm sỉ trung hiếu tiết nghĩa.

Hoàng đế đích thân phái hai vị đại học sĩ định kỳ khảo sát, tùy cơ kiểm tra việc học thuộc lòng, không đọc thuộc được thì sẽ không cho về nhà, coi thường thầy giáo thì sẽ đánh bằng roi, má nó chứ, còn đánh nữa thì cũng phục cái sự thiển cận của mấy người!

Cái đám quần là áo lượt ngày thường chỉ biết chọi gà chơi chó, nạt nam cường nữ, quá là bận rộn, làm sao có thời gian học tập văn hóa tri thức, thời gian tạm giam lại lần nữa kéo dài. Thời tiết dần lạnh, bọn chúng còn ở bên trong khổ khổ sở sở gặm rau xanh màn thầu, mấy người đặc biệt không ngoan ngoãn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trong đó người kêu cha gọi mẹ ghê nhất chính là con trai bảo bối của Khánh Ninh đại trưởng công chúa, bà ta vừa vào cung khóc lóc cầu xin, còn chưa nhìn thấy mặt hoàng thái hậu hai cung, đã bị ngăn ở bên ngoài.



Một nội thị mặt lạnh như băng đọc chỉ: “Quân phụ băng hà, cả nước khóc thương, trong người ngươi chảy dòng máu hoàng gia, nhận hoàng ân sâu nặng, há lại dung túng loại phóng túng ngỗ nghịch, loại người bất trung bất hiếu như thế, giữ lại vô ích.”

Khánh Ninh công chúa nghe xong, vạn phần kinh hãi. Nhân Tông hoàng đế xưa nay khoan dung nhân từ, đối với hoàng tôn nội ngoại có liên can đều thiên vị hơn, đối với thân thích trong kinh thành có lỗi gì cũng trách phạt rất nhẹ, công chúa lúc này mới ý thức được, hoàng đế đã đổi người rồi. Đến lúc này, không còn người nào dám vào cung cầu xin, đợi sau khi cái đám quần là áo lượt này tốt nghiệp lớp huấn luyện, còn phải vào trong cung tạ ơn, không ngừng biểu hiện trình độ văn hóa của mình đã tăng vọt, về sau viết đôi câu đối chút thiệp mời cho nhà mình cũng không vấn đề, có mấy người trong lúc lao động cải tạo tâm hồn bị tổn thương, còn có thể làm hai câu thơ méo mó bày tỏ nỗi lòng, trái lại bằng trắc vế đối cũng coi như ngay ngắn.

Đòn tiến công như vậy, trong ngoài triều đình đều hiểu rõ trong lòng, tân hoàng đế là người thông minh không nói lời tối nghĩa, nhưng tuyệt đối không dễ chọc, không như hoàng đế già trước kia dễ dàng bị thao túng.

“Đây là hoàng thượng đang lập uy.” Thịnh Hoành đứng trước bàn, mặc áo xanh cổ tròn như thường ngày, đặt bút viết xong một chữ phúc, sau đó vuốt râu, “Cũng đúng, trước yên ổn trong kinh rồi mới nói tới bên ngoài.”

Trường Bách đứng ở một bên trầm ngâm giây lát, nói nhỏ: “Hoàng thượng tự đăng cơ, chẳng lẽ còn có người không phục?”

Thịnh Hoành đổi sang loại bút lông nhỏ, ở góc chữ phó viết vào chữ nhỏ: “Tất nhiên có, Kinh vương là em trai thứ năm của tiên đế, nếu luận tuổi tác, thì phải là ngài ấy lên ngôi. Nhưng tiên đế không thích tính tình bạo ngược của ngài ấy, đã sớm phong đất phiên, đuổi ra ngoài kinh. Sau loạn thân thìn, tiên đế gấp rút lập mẹ đương kim thánh thượng làm hoàng hậu, phá vỡ lề thói lập trưởng, lập thái tử này, Kinh vương làm sao chịu phục?”

Trường Bách khẽ gật đầu, càng thêm sáng tỏ: “Hiện nay danh phận quân thần đã định, đại nghĩa ở phía hoàng thượng, chỉ mong hoàng thượng khoan dung độ lượng, chớ có so đo với Kinh vương, thái bình không đổi.”

Thịnh Hoành dừng bút, dường như đối với chữ phúc mình viết cảm thấy hài lòng, hạ bút, lấy con dấu riêng ấn vào, nói với con trai: “Chuyện nhà hoàng đế, không phải thứ chúng ta có thể nắm bắt; vẫn nên nghĩ cho nhà mình thì hơn.” Sau khi ấn con dấu lên, Thịnh Hoành lại nói: “Trong thư lão phu nhân nói, sợ là bà bác sẽ đi trong mấy ngày nữa, khi đó Ngô Nhi phải đại tang một năm, đáng tiếc, cái ghế võ quan kia của nó còn chưa ngồi đầy một năm đâu.”

Trường Bách nhỏ giọng nói: “Chuyện của anh họ cũng dễ xử lý, công việc của anh ấy đang lúc rất tốt, quan hệ với cấp trên với đồng nghiệp đều rất tốt, chờ chín tháng sau, chúng ta giúp đỡ khơi thông quan hệ là được, nhưng mà……… Hôm qua dì lại tới nữa.”

Thịnh Hoành giơ tác phẩm thư pháp lên, dựa theo ánh sáng mà nhìn, nghe vậy thì nhếch lông mày: “Chuyện của dượng con, không phải là chúng ta không chịu giúp sức. Chỉ là hắn cậy tài khinh người, vọng ngôn thị phi nội các, lại to gan lớn mật, muỗi trên đùi cũng dám đập.”

Trường Bách cũng không thích dượng Khang, nhưng mà dù sao cũng là thân thích, dì liên tục tới cửa cầu xin, cũng không thể mặc kệ, nhân tiện nói: “Không bằng chúng ta giúp anh họ một chút, con thấy anh ấy cũng chững chạc hữu dụng.”

Thịnh Hoành buông tác phẩm thư pháp, đi qua đi lại vài bước, ngẩng đầu nói: “Cái này thì có thể.”


back top