Lúc từ tiểu khu đi ra đã là buổi chiều, Trang Khải mờ mịt lái xe trên đường. Hắn đột nhiên không biết mình nên đi đâu, ngã tư trước mặt phồn hoa tấp nập, vậy mà hắn lại ngồi đây, nắm chặt tay lái, ánh mắt không tìm ra phương hướng.
Hắn muốn đi tìm Ngôn Thư Vũ, thế nhưng hắn chợt phát hiện ra mình không biết gì về gia đình của cậu. Thực sự hoàn toàn không biết gì cả.
May mà còn nhớ rõ công ty của cậu, nghĩ vậy Trang Khải liền chuyển tay lái, theo trí nhớ chạy trên lộ tuyến.
Đến khi tìm được công ty kia, lại phát hiện Ngôn Thư Vũ đã từ chức từ một năm trước. Tới nơi này hắn vốn đã không yên, lúc này lại càng cảm thấy hoang mang thất lạc, loại cảm giác khó chịu giống như quả khinh khí cầu bị chọc thủng. Tìm được một đồng sự trước đây của Ngôn Thư Vũ, nghĩ muốn hỏi chút tin tức nhưng đối phương cũng không biết gì.
Người nọ coi như nhiệt tâm, nói cho hắn biết có vị tên là Triệu Đông ngày trước rất thân thiết với Thư Vũ, có lẽ cậu ta sẽ biết.
Trang Khải xưa nay không thường cùng người hàn huyên nói chuyện phiếm trừ khi bắt buộc phải xã giao, một ngày này hắn lại trưng ra mặt mũi nghiêm túc khắp nơi hỏi thăm Ngôn Thư Vũ. Nếu không phải hắn khí chất xem như tốt, một thân quần áo thẳng thớm, không chừng còn có người ở sau lưng chỉ trỏ hắn không bình thường.
Rốt cuộc cũng tìm được Triệu Đông, đối phương cũng không biết tin tức gì về Ngôn Thư Vũ.
Trong lòng lại càng thêm sốt ruột, trước kia mỗi lần quay đầu lại hắn đều nhìn thấy Thư Vũ ở phía sau, lúc này đã quá lâu không thấy, hắn bắt đầu có điểm sợ hãi. Ngôn Thư Vũ vốn luôn ngờ vực đứng một chỗ sau lưng, ngơ ngác chờ người phía trước quay đầu lại, lúc ấy hắn chỉ nghĩ cậu là đứa ngốc. Có lẽ lúc này hắn không ngốc, cho nên hắn sẽ không đợi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Trang Khải nhuộm một thần sắc lo lắng, hắn mơ hồ biết mình đã mất đi điều gì đó trọng yếu, hơn nữa còn là vĩnh viễn mất đi.
Triệu Đông nhìn người trước mặt lắc lắc đầu, nhất thời cũng có điểm không quen. Y biết Trang Khải vốn là danh nhân nổi tiếng trong thương giới, lúc này thấy hắn uể oải hoang mang cảm thấy không nhẫn được, não dưa lộn xộn cố nghĩ ra cái gì đó.
“A ta nhớ ra rồi, Thư Vũ có thể là chia tay với bạn gái rồi không?” Triệu Đông vỗ mạnh tay, như bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Bạn gái?” Trang Khải lặp lại danh từ lạ lẫm, nghi hoặc nghĩ tại sao Thư Vũ lại có thể có bạn gái, là người nào vì sao hắn có thể không biết.
“Ân, chính miệng cậu ấy đã thừa nhận mà, hơn nữa còn kết giao suốt sáu năm.” Triệu Đông càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng, ngữ khí khẳng định.
Trang Khải đại khái cũng đoán được bạn gái trong miệng Triệu Đông chính là mình, gian nan mỉm cười, “Phải không?”
Triệu Đông lại bắt đầu phát huy bản tính bát quái, du côn kề sát vào Trang Khải nhỏ giọng kể, “Nhất định là tiểu tử Thư Vũ kia đem bạn gái coi như bảo bối, bình thường cũng không nói cho ai biết, nếu không phải tôi thật sự tâm chân ý chuyên đến hỏi cũng sẽ không biết đâu nha. Nghe nói đã quen nhau sáu năm, anh không biết đâu, bình thường khi Thư Vũ ngẫu nhiên nghe điện thoại miệng đều kéo đến lỗ tai, cái kia gọi là ngọt ngào a.”
Hóa ra những sự tình nho nhỏ kia người khác đều có thể để ý thấy, tại sao hắn nhiều năm như vậy lại không nhìn ra, hơn nữa còn tận tình hưởng dụng tình cảm của cậu đối với mình. Mỗi lời của Triệu Đông lúc này đều như dao chậm rãi cứa từng vết châm chọc vào lòng hắn, Trang Khải rất nhanh đã cười không nổi, “Cậu thân với cậu ấy như vậy, hẳn là còn biết chuyện gì khác nữa?”
Triệu Đông sờ lên cằm, gã vốn rất thích động tác này, giống như mình là thám tử vậy, “Cụ thể thì tôi không biết rõ, đã qua một năm rồi, à, một năm trước có một ngày tiểu tử kia như kích động cả ngày lên mạng tra tư liệu gì đó. Tôi đi qua không cẩn thận thoáng liếc nhìn, hóa ra là đang tìm tư liệu về bữa tối ánh nến với ngày kỉ niệm này nọ. Tôi ép hỏi mới biết sắp tới kỉ niệm sáu năm ngày với bạn gái quen nhau, muốn chuẩn bị cho đối phương cái kinh hỉ. Ân, nhìn không ra tiểu tử này cũng lãng mạn như vậy.”
Trang Khải thoáng yên lặng, trong lòng một hồi chua xót.
Thì ra là như vậy!
Khi hắn cùng Đông Phái trải qua bữa tối kỉ niệm một tháng cũng có nghĩ qua vấn đề này, cuối cùng chính mình lại tận lực bỏ qua. Nguyên lai ngày đó Ngôn Thư Vũ tỉ mỉ như vậy là chuẩn bị cho kỉ niệm sáu năm, vậy mà ly rượu của hai người chưa kịp chạm hắn đã vì Yến Dương mà bỏ lại.
Triệu Đông nói tiếp, “Tiểu tử kia a, từ trước đến nay làm việc đều rất chuyên chú, tôi nhớ rõ có một ngày, hẳn chính là ngày kỉ niệm đáng nhớ kia đi, hắn rõ ràng cả ngày nhúc nhích không yên, vụng trộm vui vẻ, thiếu chút nữa còn đánh sai bảng biểu. Đúng rồi, vẫn bị đánh sai phê bình, bất quá hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình nha. Vừa tan tầm đã không thấy tăm hơi bóng người, chúng ta đi ra ngay sau cũng không sờ nổi cái đuôi, nghĩ đêm đó chắc ngọt ngào lắm.” Triệu Đông nói xong còn mơ màng nghĩ ngợi.
Trang Khải trong lòng trùng xuống, khổ sở cùng thất lạc của Ngôn Thư Vũ đêm đó, dù đã qua một năm vẫn có thể tràn vào lòng hắn, khiến cho hắn phải phiền muộn.
Đầu óc hỗn loạn thành một mảnh, hắn nghe được thanh âm của mình vẫn tỉnh táo như trước kia hỏi, “Vậy cậu có biết thân nhân của cậu ấy không?”
Triệu Đông gãi gãi đầu, “Tôi có nghe thấy hắn nhắc đến một người chị gái, hình như tên Ngôn Thư Nghi, đang làm việc tại công ty XX.”
Trang Khải chiếm được thông tin này cũng không ở lại lâu, lễ phép cảm ơn rồi cáo biệt.
Hắn rời đi cước bộ rất nhanh, như sợ chậm một chút thôi nỗi đau sẽ càng đè nén trong ngực, hắn không thể không đi nhanh hơn để rời sự chú ý của mình.
Có công tác địa điểm cùng danh tự nên tìm người dễ dàng hơn nhiều, Trang Khải thuận tiện thăm dò được một chút tình huống trong nhà của Ngôn Thư Vũ, kể cả quan hệ với gia đình, điều kiện kinh tế và thân thế.
Hắn không thích đánh mà không nắm chắc trận chiến, chỉ là lần này tìm hiểu về Ngôn Thư Vũ như vậy hắn thoáng không nhịn được hoảng hốt. Nếu người nhà cậu ghét hắn, không muốn hắn qua lại với cậu vậy phải làm thế nào?
Lúc Trang Khải đi tìm Ngôn Thư Nghi, nội tâm hắn đầy bồn chồn lo lắng, so với lúc đặt bút kí hợp đồng còn khẩn trương hơn. Tuy biểu hiện ra bên ngoài không thấy gì nhưng chỉ có hắn biết rõ, lòng bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh.
Hắn gọi điện thoại hẹn gặp Ngôn Thư Nghi tại một nhà hàng.
Ngôn Thư Nghi nghe hắn giới thiệu là bằng hữu của Thư Vũ liền khéo léo từ chối, hơn nữa còn không muốn dây dưa.
Thẳng đến khi hắn bắt đầu nói mình là bạn trai của cậu, hết thảy đều thay đổi.
Ngôn Thư Nghi cười lạnh một tiếng, cầm xắc tay nhanh chóng chạy đi.
Trang Khải đứng dậy giữ nàng lại, Ngôn Thư Nghi căn bản không khỏe bằng hắn, hai người giằng co một hồi. Cuối cùng vì bận tâm ở nơi công cộng nên mới một lần nữa ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, Ngôn tiểu thư, tôi sẽ không trì hoãn của chị quá nhiều thời gian. Xin hãy nói cho tôi biết Thư Vũ hiện đang ở đâu?”
“Anh không phải bạn trai nó sao, như thế nào lại chạy tới hỏi tôi?” Ngôn Thư Nghi tùy tiện ngồi xuống, sắc mặt như cũ rất kém. Ngôn Thư Vũ tuy không kể cho nàng nghe toàn bộ sáu năm qua của bọn họ nhưng nàng cũng đoán được bảy, tám phần, nội tâm tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét với Trang Khải, ngữ khí cũng lộ ra lạnh nhạt.
“Là tôi sai rồi, ta muốn tìm cậu ấy để đền bù, từ nay về sau tôi sẽ đối xử tốt với cậu ấy, tuyệt không tổn thương.” Trang Khải không thèm để ý thái độ của Ngôn Thư Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng, mục quang tha thiết, ngữ khí chân thành.
Đáng tiếng Ngôn Thư Nghi căn bản bất vi sở động, cầm tách hồng trà trước mặt uống một ngụm, trào phúng nói, “Sau một năm mới nhận ra, thật là sớm quá.”
Trang Khải thành khẩn xin lỗi, “Là tôi ngu dốt, đến hiện tại mới hiểu được tâm ý của mình, nhưng tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không… như trước nữa. Xin chị hãy cho tôi một cơ hội, nói cho tôi biết Thư Vũ đang ở đâu.”
Ngôn Thư Nghi đặt tách trà xuống, hừ lạnh một tiếng, “Khá lắm cho câu ngu dốt của anh. Em trai tôi yêu anh sáu năm, ly khai một năm, anh lại còn nói – anh đến hiện tại mới hiểu được.” Nàng xách túi, đứng lên sửa sang lại quần áo sau đó cúi người nói với Trang Khải, “Tôi đây sẽ nói cho anh biết, nó chưa từng trở về nhà, chúng ta đều chưa hề gặp lại nó.”
“Cái gì?” Sắc mặt bình tĩnh của Trang Khải cuối cùng cũng nứt ra, hắn cho rằng nếu Ngôn Thư Vũ từ chức ở công ty cũng sẽ trở về nhà. Hôm nay Ngôn Thư Nghi nói như vậy là có ý gì, hắn lòng nóng như lửa đốt vội vã truy vấn, “Cậu ấy như thế nào lại không về nhà?”
Ngôn Thư Nghi phảng phất như rất thưởng thức biểu tình của Trang Khải, khoái chí chậm rãi từng chữ từng chữ nói, “Vì cái gì? Bởi vì người bằng hữu như anh, nó năm năm trước come-out với gia đình, quỳ suốt một đêm, từ đấy đến nay đã không còn có thể trở về nhà nữa.” Nói xong mặc kệ phản ứng của Trang Khải mà xoay người rời đi, giày cao gót “Đát đát” nện xuống sàn, thanh âm tàn khốc như đóng đinh vào trái tim của Trang Khải.
Hắn không giữ nàng lại, cả người tựa hồ như bị thời gian đông cứng đè nặng. Những lời Ngôn Thư Nghi vừa nói hắn như là nghe hiểu, lại như cái gì cũng không hiểu, từng từ từng chữ hợp thành một chuỗi đâm vào trong lòng hắn.
Cậu không trở về nhà.
Cậu come-out.
Hơn nữa còn quỳ suốt một đêm.
Trang Khải lái xe trở về, hai tay như nhũn ra thiếu chút nữa không nắm được tay lái.
Hắn trở lại phòng ở trước kia ở cùng Ngôn Thư Vũ. Nửa đêm dọn dẹp vệ sinh phòng ngủ, lau dọn sạch sẽ bụi bẩn, cẩn cẩn dực dực duy trì bài trí ban đầu, đồ dùng của Ngôn Thư Vũ ở tủ đầu giường vẫn giữ nguyên tại chỗ.
Dọn dẹp xong hết bề bộn liền ngã đầu ngủ vùi một giấc.
Sau khi tỉnh lại, hắn lại trở thành Trang Khải quyết đoán mà lạnh lẽo. Đối với việc đã nhận định hắn quyết không buông tha, vô luận phải dùng phương pháp gì. Giờ phút này hắn đã rõ tâm ý của mình, lại muốn một lần nữa cùng Ngôn Thư Vũ ở một chỗ, hắn muốn gì thì bắt buộc phải đạt được.
Cho nên qua vài ngày, Ngôn Thư Nghi vừa về đến nhà hoảng hốt phát hiện Trang Khải đang quỳ trong phòng khách. Sau hôm gặp mặt nàng biết rõ Trang Khải sẽ còn có hậu chiêu, ánh mắt của người này quá mức chấp nhất, khẳng định sẽ tìm biện pháp khác, chỉ là nàng không nghĩ tới Trang Khải lại đến đây quỳ xuống trước mặt cha mẹ. Bởi nàng minh bạch Trang Khải là nam nhân kiêu ngạo đến mức nào.
Mẹ không nói được lời nào, sắc mặt cha cũng có chút khó xử.
Xem ra nhất định hai người đã biết mọi chuyện, Trang Khải khuyên bảo không thành công liền trầm mặc hạ hai gối xuống đất.
Cha mẹ nàng là người phúc hậu, trải qua việc này về sau ngược lại sẽ không quá mức câu nệ với hắn. Ngôn Thư Nghi trong lòng cười lạnh, kế sách này của hắn ngược lại hay, tuy vậy trên mặt cũng không động thanh sắc, không nói một câu mặc kệ để hắn yên lặng quỳ.
Cuối cùng vẫn là cha Ngôn đến đỡ hắn đứng dậy, cha Ngôn xưa nay ôn hòa, cử chỉ phong độ nho nhã, tự nhiên không xem được ngoại nhân quỳ trong nhà mình. Trang Khải lúc đầu còn không chịu để ông nâng, cho đến khi khẩu khí cha Ngôn có phần buông lỏng hắn mới mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện còn có hi vọng.
Sau ngày hôm đó, Trang Khải thường đi đi lại lại với Ngôn gia, số lần ngày một nhiều hơn. Cha mẹ Ngôn cũng không kháng cự giống trước kia, thật sự là bởi vì Trang Khải quá mức cố chấp nên hai người cũng không biết cự tuyệt như thế nào.
Ngôn Thư Nghi ngược lại vẫn như cũ bất vi sở động, lạnh mặt nhìn Trang Khải yên lặng xơi tái chống cự của người nhà nàng. Nàng hiểu em trai mình, nếu nó đã buông tay thì dù Trang Khải có quay đầu tuyệt đối cũng không còn khả năng trở lại. Quyền quyết định cuối cùng không phải trong tay người nhà nàng mà trong tay nó, thế nên cho dù hắn thật sự đả động người nhà nàng cũng vô ích. Ngôn Thư Nghi đứng bên ngoài coi như xem kịch vui, nhìn Trang Khải ra sức diễn xuất, ngẫu nhiên thưởng cho diễn viên vài cái khinh khỉnh.
Cứ như vậy nửa năm trôi qua.
Đến một ngày mẹ Ngôn đột nhiên tăng huyết áp, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mang đến bệnh viện kiểm tra còn có xuất huyết não cần phải phẫu thuật ngay lập tức nhưng bệnh viện hiện đang nhiều ca mổ khác, không đủ bàn giải phẫu.
Đúng lúc cha Ngôn cùng Ngôn Thư Nghi gấp đến không biết làm thế nào, Trang Khải sau khi biết tin nhanh chóng chạy tới, gọi vài cuộc điện thoại sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chuyển mẹ Ngôn sang bệnh viện gần nhất phụ cận, hơn nữa còn tìm được vài bác sĩ chuyên môn cao tới giúp.
Thời gian cứu chữa kịp thời, người không có trở ngại gì, sau Trang Khải lại một tay an bài cho bà phòng bệnh cao cấp, ăn, mặc, ở, đi lại các mặt đều chiếu cố thỏa đáng.
Ngôn Thư Nghi cũng không nên bày ra sắc mặt, đành thấp giọng nói câu cảm ơn. Nàng biết rõ lần này phần lớn là nhờ có Trang Khải, tuy hắn thu được tin tức kịp thời hơn nữa còn có hỗ trợ đúng chỗ, nhất định là cố tình.
Trang Khải không tiếp nhận lời cảm tạ, “Tôi coi dì cũng như mẹ của mình, những lời khách khí này không cần nói.”
Ngôn Thư Nghi không nói thêm nữa, nàng nhìn được ra Trang Khải là thật tâm.
Lúc mẹ Mẫu nằm viện Trang Khải mỗi ngày đều quan tâm hỏi han, lại mời cả hộ sĩ chiếu cố bà hằng ngày, quả thực vô cùng cẩn thận.
Thời gian lâu dần, tâm tính hai cha mẹ đều thả lỏng, Trang Khải thực sự là hài tử tốt, thành ý của hắn bọn họ đều xem tới, bây giờ còn có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể làm như vậy. Bọn họ không rõ ràng lắm giữa Trang Khải và con mình đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng đứa con ngốc nghếch kia trước đây là vì người này mà come-out.
Thôi thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, đều do chúng nó tự lăn qua lăn lại thôi.
Cứ như vậy lại hơn một năm trôi qua, Ngôn Thư Vũ rời đi đã là năm thứ ba.
Trang Khải đã có thể tự do xuất nhập Ngôn gia. Hắn đối tốt với mọi người, hai năm qua đối với cha mẹ Ngôn đều thăm hỏi lễ nghĩa. Thời gian có thể thay đổi cảm nhận của một người về người khác, cũng có thể thành tâm làm cho một người cảm động.
Dần dần hắn có thể cùng cha Ngôn chơi một bàn cờ, ngẫu nhiên cũng có thể vào ăn một bữa cơm của mẹ Ngôn.
Tay nghề của Ngôn Thư Vũ xem ra chính là từ mẹ Ngôn, Trang Khải một lần nữa được ăn thức ăn có mùi vị quen thuộc, trong lòng không khỏi trăm mối ngổn ngang.
Nhoáng một cái đã tròn ba năm, thế nhưng hắn lại cảm thấy dường như đã có mấy đời.