Thẻ Đọc Tâm

Chương 39: Thổ lộ là một trò chơi quá mạo hiểm với những lời lẽ thật lòng (5)

Hồ Bội Bội hồi hộp băn khoăn trong suốt cả tháng, Liêu Thanh Tùng gần như không hề có phản ứng gì, cô không thể kiềm chế được nữa. Cô quyết định thổ lộ tình cảm với Liêu Thanh Tùng.

 

Con đường từ thầm yêu chuyển sang thổ lộ tình cảm chính là: Trong lòng quá mệt mỏi, đã làm tốt công tác chuẩn bị của việc kết thúc.

 

Yêu thầm càng lâu thì tâm trạng khi thổ lộ tình cảm càng thê lương. Mong đợi rất ít mà buồn phiền thì quá nhiều.

 

Một buổi tối bình yên, Hồ Bội Bội gửi tin nhắn cho Liêu Thanh Tùng: “Thầy Liêu, em yêu thầy”.

 

Hồ Bội Bội không dùng từ “thích”, bởi cô cảm thấy từ “thích” này chưa thổ lộ được hết tình cảm của mình.

 

Hồ Bội Bội đã thích quá nhiều người, cũng có cả những vị đại gia bằng tuổi chú, bác cô, họ nhếch miệng tươi cười nói với cô rằng: “Em gái, số tiền này em cứ cầm lấy mà tiêu, nếu có chuyện gì thì tìm đến anh”.

 

Hồ Bội Bội rất dễ thích người khác, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, những cuộc tình kéo dài hơn ba ngày là rất hiếm hoi.

 

Lần này, cô đã suy đi tính lại rồi lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho Liêu Thanh Tùng. Đã một tháng rồi! Hồ Bội Bội cảm thấy tình cảm mình dành cho Liêu Thanh Tùng chính là tình yêu.

 

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đã chờ đợi mong ngóng, đau khổ và hồi hộp.

 

Sau hai tiếng, Hồ Bội Bội vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm, cô gọi taxi đến ký túc nơi Liêu Thanh Tùng đang ở.

 

Cửa phòng của Liêu Thanh Tùng khóa chặt nhưng đèn vẫn sáng. Ánh sáng vàng vọt xuyên qua tấm rèm cửa trắng mỏng, phát ra những tia sáng ấm áp mà dịu nhẹ.

 

Hồ Bội Bội gõ cửa. Liêu Thanh Tùng thực ra đã đoán được đó là ai nhưng anh vẫn ra mở cửa.

 

Sự đấu tranh tâm lý của con người luôn ở trong những giây phút như thế này.

 

Hồ Bội Bội bước vào phòng.

 

Liêu Thành Tùng có chút khó xử. Anh ta nhận được tin nhắn của Hồ Bội Bội nhưng không biết phải trả lời thế nào, cũng không dám tin đó là sự thật.

 

Liêu Thanh Tùng cho rằng khả năng lớn nhất là Hồ Bội Bội đã cấu kết với một nhóm bạn cùng lớp để trêu đùa mình. Những người thiếu tự tin, luôn có thái độ nghi ngờ với thế giới, luôn thầm tin rằng: Thế giới này luôn là những điều xấu xa.

 

Liêu Thanh Tùng không trả lời tin nhắn của Hồ Bội Bội nhưng cũng không thể chứng minh được rằng anh ta rất bình tĩnh.

 

Trên thực tế, Liêu Thanh Tùng chưa bao giờ có bạn gái chính thức. Đương nhiên anh ta cũng đang thầm yêu một người khác trong trường. Nhưng anh ta bảo thủ và nhu nhược, anh ta không theo đuổi cô gái kia vì cảm thấy như thế là rất đáng hổ thẹn. Anh ta có chút tự ti, cảm thấy mình không thể theo đuổi nổi. Cho dù đối với cô gái mà trước đây đã từng thích, anh cũng chỉ đối tốt hơn người khác một chút, gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe và những đoạn truyện cười để người đẹp vui lòng.

 

Nhưng những mánh khóe làm vui lòng đó đâu được tính là sự chính thức theo đuổi và càng dễ bị người khác coi là biểu hiện không thẳng thắn.

 

Yêu thầm một khi không cẩn thận thì càng giống hành động không thẳng thắn. Không thẳng thắn nghĩa là hai bên đều biết rõ tâm ý của nhau nhưng vẫn không dám coi đó là cuộc chơi thật sự.

 

Điều càng khiến cho Liêu Thanh Tùng chán nản là: Anh ta đã thích nữ đồng nghiệp của mình – cô Tống, nhưng cô Tống lớn hơn anh ta hai tuổi, xinh đẹp và điềm tĩnh.

 

Liêu Thanh Tùng muốn theo đuổi cô Tống. Nhưng trước đó mấy ngày, anh ta nhìn thấy cô Tống lên một chiếc xe sang trọng ở trước cổng trường, anh cảm thấy thế giới tình yêu của mình bỗng sụp đổ, hoàn toàn không hy vọng.

 

Bởi thế, đối diện với sự thổ lộ của Hồ Bội Bội, Liêu Thanh Tùng cảm thấy rất mâu thuẫn.

 

Những câu chuyện tình yêu đều như thế, bạn yêu cô ấy nhưng cô ấy lại yêu người khác. Yêu nhau cũng là một chuyện có xác suất rất nhỏ.

 

Liêu Thanh Tùng nhớ tới cảnh cô Tống quay người rời đi, chui vào chiếc xe sang trọng đó mà trong lòng bỗng đau đớn. Hiện tại, anh ta không muốn hoàn toàn cự tuyệt Hồ Bội Bội, anh ta muốn mượn điều này để giảm bớt nỗi nhớ nhung và tình yêu mà mình dành cho cô Tống.

 

Liêu Thanh Tùng còn chưa hiểu rõ suy nghĩ của mình thì Hồ Bội Bội đã bước vào phòng.

 

Vừa bước vào phòng, Hồ Bội Bội đã ngồi ngay lên giường của Liêu Thanh Tùng. Chiếc giường đơn màu trắng xanh của anh rất sạch sẽ. Cô vội hỏi: “Thầy nhận được tin nhắn của em không?”.

 

Liêu Thanh Tùng khẽ “Ừm” một tiếng.

 

“Thế tại sao lại không trả lời em?”, Hồ Bội Bội ngẩng đầu mang theo chút khiêu khích, giọng điệu oan ức, khiến Liêu Thanh Tùng bỗng chốc không biết trả lời thế nào.

 

Liêu Thanh Tùng thở dài một tiếng rồi nói: “Thầy không biết phải trả lời như thế nào. Điều đó rất không tốt!”.

 

Liêu Thanh Tùng không có năng khiếu từ chối, anh ta chỉ biết nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.

 

“Có gì không tốt chứ?”, Hồ Bội Bội sán lại khiến Liêu Thanh Tùng như bị làn khí nóng bao phủ.

 

“… Không biết”, Liêu Thanh Tùng muốn ngồi cách xa Hồ Bội Bội một chút, nhưng anh ta gần như không dịch nổi người.

 

Hồ Bội Bội đã tiến lên ôm chầm lấy Liêu Thanh Tùng. Cô hôn anh. Anh không từ chối, gần như chỉ do dự trong ba giây rồi bắt đầu hôn trả cô cuồng nhiệt.

 

Đây là bản năng, dục vọng luôn có thể khiến não bộ của con người tê liệt trong giây lát.

 

Hậu quả của việc não bộ bị tê liệt luôn luôn nghiệm trọng, Liêu Thanh Tùng nếu biết được sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì thì bất luận như thế nào, anh ta cũng không hôn đáp lại cô ta.

 

Nhưng cuộc sống … từ trước tới giờ đều không có chuyện “nếu như”.

 

Cái đêm bình yên lạnh giá ấy, trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh điện vàng ấm áp, nụ hôn cũng ấm áp khiến Hồ Bội Bội cảm thấy đây chính là khởi đầu tốt đẹp của tình yêu, cô và Liêu Thanh Tùng đã có một nụ hôn ước hẹn.

 

Nhưng nụ hôn ước hẹn chỉ là vở kịch. Bởi thế… có thể tin được không?

 

Ngày hôm sau, Hồ Bội Bội lại đi tìm Liêu Thanh Tùng.

 

Sau khi tan học, cô trực tiếp đến ký túc của giáo viên ở phía sau sân vận động.

 

Đèn trên gác đã hỏng, trong không gian tối đen chất đầy những đồ vặt vãnh và thùng giấy.

 

Hồ Bội Bội vừa đá một chiếc thùng, lại vấp vào chiếc khác và bị ngã, những tiếng động này lại không khiến cô cảm thấy bực bội, cô chỉ muốn nhanh chóng lên tầng gặp thầy Liêu.

 

Chí ít cô cũng vui vẻ ngân nga bài hát Mua bán tình yêu: “Phản bội tình yêu của em, anh sẽ phải gánh trách nhiệm lương tâm…”.

 

Liêu Thanh Tùng vừa mở cửa nhìn thấy cô, bỗng chốc toàn thân như đứng trong tủ lạnh, vừa rét vừa cứng đờ.

 

“Em đến đây làm gì?”, câu hỏi này tràn đầy cảm giác xa cách, điều đó còn có thể cảm nhận được rõ ràng hơn nụ hôn ấm áp hôm qua.

 

Hồ Bội Bội nhạy bén nhận ra, nhưng chẳng sao cả, cô là nữ sinh hư, chẳng cần quan tâm xem người khác đánh giá mình thế nào.

 

Tiêu chí của những nữ sinh hư chính là không quá để tâm đến những chuyện người khác khen ngợi hay chế giễu. Hơn nữa cô cũng chẳng phải là bà chủ buôn bán gì nên những lời khen chê thì có gì quan trọng chứ?

 

Hồ Bội Bội ngẩng đầu lên nói: “Không làm gì em cũng đến, lẽ nào không được sao?”, cô đã quen thói ngang ngược như thế rồi.

 

Một giáo viên ở phòng kế bên ngó đầu ra, ở phía thang máy cũng vọng lại tiếng bước chân.

 

Liêu Thanh Tùng bỗng cảm thấy rất ngại, mở cửa, nhanh chóng kéo Hồ Bội Bội vào phòng.

 

Liêu Thanh Tùng quyết định dạy bảo Hồ Bội Bội một chút.

 

Trên thực tế, tối qua Liêu Thanh Tùng hôn Hồ Bội xong, trong giây phút rời nụ hôn đó, anh đã hối hận.

 

Anh đã buồn chán.

 

Anh cảm thấy đã gặp phiền phức lớn rồi.

 

Liêu Thanh Tùng biết bản thân mình căn bản là không thích Hồ Bội Bội.

 

Hơn nữa, cảm giác hôn một người con gái, anh chưa bao giờ trải qua. Đây là nụ hôn đầu của Liêu Thanh Tùng.

 

Hồ Bội Bội sau khi vào phòng thì ngồi luôn lên giường, nhìn Liêu Thanh Tùng đứng đó, cô liền vỗ vỗ xuống giường, ỏn ẻn nói: “Ngồi đây đi! Sợ em ăn thịt thầy à?”.

 

Hồ Bội Bội mới mười mấy tuổi, điệu bộ rõ àng là không tương thích với độ tuổi này khiến Liêu Thanh Tùng vừa sợ vừa có chút chán ghét.

 

Anh kéo một chiếc ghế lại, ngồi đối diện với Hồ Bội Bội, bắt đầu lên lớp cô.

 

“Bội Bội, có một số chuyện thầy nghĩ cần phải làm rõ với em”, để vỗ về nỗi buồn của Hồ Bội Bội, Liêu Thanh Tùng gọi cô thân mật theo cách không gọi cả họ, muốn cô không cảm thấy khó chịu.

 

Hồ Bội Bội nghe thầy gọi mình như thế, quả nhiên nở nụ cười tươi như hoa.

 

“Thực ra em còn nhỏ, sau này em còn có thể gặp được những anh chàng rất tốt, họ đều hơn hẳn thầy, lại hợp với em hơn thầy. Là thầy giáo của em, thầy hy vọng em có thể nỗ lực học tập, gạt chuyện tình cảm sang một bên…”, rất dễ nhận thấy, các thầy giáo đều quay lưng lại với “việc yêu sớm”, nếu không thì vì sao tất cả những người thầy giáo dưới gầm trời này lại luôn dùng câu nói đó để khuyên học sinh không nên yêu sớm chứ.

 

“Em không nghĩ đến chuyện yêu đương, em chỉ nhớ thầy thôi!”, Hồ Bội Bội vừa trêu chọc vừa khiêu khích.

 

Liêu Thanh Tùng lắc đầu nói: “Những điều đó đều không được, sau này em không nên như thế. Thầy nói xong rồi, mời em ra cho”.

 

Hồ Bội Bội bỗng kích động, lớn tiếng: “Thế chuyện tối qua nói thế nào đây? Vì sao thầy lại hôn em?”.

 

Liêu Thanh Tùng sợ những giáo viên phòng bên nghe thấy, liền bịt chặt miệng cô lại.

 

Hồ Bội Bội vùng vẫy quyết liệt, cô càng vùng vẫy thì Liêu Thanh Tùng càng bịt miệng cô chặt hơn.

 

Mặt của Hồ Bội Bội dần dần chuyển thành màu đỏ tía, trong tim như bị trút vào nghìn cân sắt, không thể thở được, cuối cùng cô im lặng.

 

Lúc đó Liêu Thanh Tùng mới buông tay ra.

 

Hồ Bội Bội rất lâu sau mới thở được dễ dàng, nói với Liêu Thanh Tùng: “Thiếu chút nữa thì thầy giết chết em rồi”, nói xong cô lại sán đến.

 

Liêu Thanh Tùng căm ghét đẩy cô ra và nói: “Em còn như thế nữa là thầy thật sự sẽ giết em đấy, mau đi đi”.

 

Hồ Bội Bội khoác ba lô đi ra khỏi ký túc chật hẹp đó.

 

Trong đường hành lang mờ tối, cô giẫm từng bước hậm hực, đá đổ bốn chiếc thùng giấy, giẫm phải một đống phân chó, lại bước hẫng một bậc cầu thang làm trẹo cả chân.

 

Cô chịu đau, kìm những giọt nước mắt, bước đi khập khiễng.

 

Đôi mi bị nước mắt làm ướt nhòe, đôi môi đỏ hồng bị bàn tay của Liêu Thanh Tùng bịt chặt đến nỗi nhợt nhạt, kính áp tròng cũng bị nước mắt làm rơi, một sợi mi rơi vào mắt, vừa ngứa vừa khó chịu. Hồ Bội Bội muốn dùng thuốc nhỏ mắt, lại nhớ đến lần đầu tiên Liêu Thanh Tùng đặt tay lên vai cô, giúp cô nhỏ thuốc mắt, thế là nước mắt cô càng giàn giụa.

 

Hồ Bội Bội từ nhỏ chưa hề biết được rằng bị một người từ chối lại khó chịu đến thế.

 

Thậm chí cô còn nghĩ đến cái chết.

 

Trời như sập xuống. Thở cũng trở nên khó khăn, không khí như đông đặc khiến người ta không thở nổi, vô cùng khó chịu.

 

Khoảnh khắc đó, cô nghĩ nếu chết đi mà không phải đau khổ nữa thì cô sẽ chọn cái chết.

 

Càng ở thời tuổi trẻ thì càng dễ nghĩ đến cái chết. Thuở thiếu niên vẫn còn chưa biết được rằng đời người có bao nhiêu khó khăn, cũng không biết rằng ánh sáng tuổi trẻ đẹp như thế nào, cứ gặp thất bại là cảm thấy chết là cách giải quyết vấn đề dễ nhất.

 

Nhưng cô không đi chết vì có một mưu đồ khác nảy lên trong suy nghĩ.

 

Hồ Bội Bội bắt đầu hận Liêu Thanh Tùng. Cô cảm thấy: Anh ta đã dụ dỗ cô. Vừa bắt đầu đã biết cô thích anh ta rồi, nhưng anh ta làm như thế nào chứ? Anh ta dụ dỗ cô bằng cách vừa cự tuyệt vừa chào đón, lời nói thì cự tuyệt nhưng hành động thì lại nhập nhằng để dụ dỗ cô gái ngốc nghếch và ngây thơ như cô.

 

Anh ta đã đem đến cho cô rất nhiều mộng tưởng, sau đó lại khăng khăng giết chết những mộng tưởng ấy trước mắt cô.

back top