Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 61: Cuộc chiến áo cưới

Chương 61: Cuộc chiến áo cưới

 

Sáng sớm, thành phố còn còn chìm trong sương mờ. Mạc Tạp mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, cho không khí mát mẻ luồng vào bên trong. Sau đó cậu xé một góc của bịch sữa tươi ra, rót sữa trắng vào hai ly thủy tinh trong suốt, sau đó nữa dùng ngón tay trỏ khẽ đẩy một cái ly đến trước mặt Thần Cách.

 

Mạc Tạp đang hưởng thụ kỳ nghỉ hè, chuông điện thoại di động vang dội cả gian phòng, ồn ào không chịu được.

 

"Tất cả phụ nữ trên đất nước này đều yêu cậu, yêu lòng tốt của cậu, yêu vẻ đẹp trai của cậu. Mị lực của cậu chinh phục tất cả phụ nữ: mẹ tôi, em gái tôi, chị dâu tôi... Cho nên bảo bối à, mau nhận điện thoại của tôi đi."

 

(@Phong: Nhạc chuông điện thoại thôi mà ^^)

 

Thần Cách hạ mí mắt, nhìn cũng lười nhìn Mạc Tạp, ăn điểm tâm.

 

Mạc Tạp có chút bối rối. Lúc trước cậu đổi nhạc chuông, cứ tưởng như vậy là rất có cá tính, nào ngờ lại bị Thần Cách bày tỏ thái độ như vậy, làm cho cậu nghĩ Thần Cách đối với cậu là khinh bỉ, châm chọc, cười nhạo, chê bai. Chuyện này, có phải Mạc Tạp hiểu rõ Thần Cách hơi nhiều rồi không? Thần Cách chỉ hạ mí mắt một cái, cậu liền tổng kết ra nhiều tâm tình như vậy, hơn nữa còn rất chính xác. Cậu cuống quít nghe điện thoại.

 

"Âm Nam à, sớm như vậy đã gọi điện thoại cho tớ sao?"

 

"Vốn là tối hôm qua muốn gọi cho cậu, mà cậu lại tắt máy. Tớ có rất chuyện quan trọng muốn nhờ cậy cậu."

 

"Cậu nói đi, trừ Thần Cách cái gì tớ cũng cho cậu." Mạc Tạp rất tốt bụng.

 

"Thôi đi, trừ Thần Cách những vật khác của cậu tất cả đều là rách nát, không đáng giá bao nhiêu tiền."

 

"Cậu nói như vậy sẽ làm tổn thương lòng của tớ, đừng ép tớ bán cái mông cho cậu nha."

 

"Không có đủ công phu để đấu với cậu nữa, lãng phí tiền điện thoại của tớ. Nói chính sự, khoảng hai tháng nữa tớ sẽ kết hôn."

 

"Cái gì? Không phải là cậu đã kết hôn rồi sao!!! Ly hôn hồi nào vậy?"

 

"Ít nói lung tung lại đi. Lúc đó chẳng phải chỉ là mới đăng kí kết hôn thôi sao? Mẹ tớ nói muốn làm một buổi hôn lễ đơn sơ, sau đó thu về một khoản tiền chúc phúc của khách tham dự mới được."

 

"Mẹ của cậu thật đúng là thực tế. Vậy cậu muốn tớ làm cái gì?"

 

"Kết hôn phải làm gì?" Âm Nam hỏi.

 

"Động phòng." Mạc Tạp trả lời rất trực tiếp.

 

Bị Âm Nam mắng trở lại: "Đầu óc cậu sao lại bẩn thỉu như vậy? Là phải mặc áo cưới. Chẳng phải mấy năm nay tớ có hơi mập một chút xíu sao? Người phụ nữ lúc nào cũng cũng muốn mình có được trạng thái đẹp nhất để mặc áo cưới, cho nên tớ phải giảm cân. Nhưng mà tớ không tự mình kiên trì được, phải tìm một người hung hăng mắng tớ, nhắc nhở tớ mới được. Trong tất cả bạn bè của tớ, chỉ có cậu là độc mồm độc miệng nhất."

 

Lời này Mạc Tạp thật đúng là không thể định nghĩa thành khích lệ: "Sao không nhờ Lão Ngũ?"

 

"Anh ấy không nỡ mắng tớ, anh ấy cảm thấy tớ như vậy rất tốt, không cần giảm cân."

 

"Lão Ngũ cậu ấy thật sự rất yêu cậu! Nhưng mà, để cho tớ nói những lời như thế đối với cậu, tớ sợ làm không được. Thật ra thì tớ cũng cảm thấy mập mạp cũng không có gì to lớn, nhìn rất đẹp mắt."

 

"Đẹp mắt em gái cậu chứ đẹp mắt. Bà đây phải giảm cân để mặc áo cưới, nhất định phải giảm cân, nếu không bà tình nguyện không làm hôn lễ!" Âm Nam lại mắng thô tục, làm Mạc Tạp sợ hết hồn. Người phụ nữ này chỉ vì muốn mặc áo cưới mà không khỏi trở nên quá đáng sợ.

 

"Tớ thật muốn giúp cậu, nhưng đối với cậu nói những lời khó nghe, tớ ~~~"

 

"Vậy cậu giúp tớ tìm một người thường nói chuyện khó nghe đi. Tớ thật khẩn cấp muốn giảm cân. Mạc Tạp, tớ van cậu, tớ biết đàn ông các cậu sẽ không hiểu, nhưng mà chuyện này đối với phụ nữ, đối với tớ rất quan trọng. Tớ muốn ngày hôm đó tớ là cô dâu xinh đẹp nhất toàn thế giới." Âm Nam còn chưa nói xong, Mạc Tạp liền đem tầm mắt nhìn về phía Thần Cách ngồi đối diện. Ánh mắt kia tựa như muốn ăn thịt người, Thần Cách thấy không thoải mái: "Đừng nhìn tôi, tôi không có đồng ý đâu."

 

"Tôi còn chưa nói chuyện gì mà, cậu cự tuyệt như thế là quá nhanh rồi đó!" Mạc Tạp kêu la, sau đó tiếp tục nói với Âm Nam: "Cậu chờ một chút!" Nếu Âm Nam cũng đã cầu xin mình như vậy, hơn nữa mình luôn luôn được Âm Nam chiếu cố, Mạc Tạp mình bất kể thế nào cũng phải báo đáp. Cậu cười híp mắt, cười hì hì, cười tủm tỉm, cười ha ha dời cái ghế ngồi của mình từ đối diện kéo qua bên cạnh Thần Cách, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Thần Cách, giọng nũng nịu: "Thần Cách ~~~~" Nếu như không phải là tình huống đặc biệt, Mạc Tạp tuyệt đối sẽ không dùng chiêu này. Nói thật, lúc nghe được âm thanh từ trong miệng mình phát ra, cậu cũng không nhịn được có chút muốn ói.

 

"Đi ra, tôi đang ăn điểm tâm." Xem ra không chỉ có một mình Mạc Tạp muốn ói.

 

"Thật ra thì, chuyện là như vầy. Âm Nam cô ấy muốn giảm cân để mặc áo cưới. Chuyện này đối với phụ nữ rất quan trọng, rất quan trọng, so với sinh mạng còn quan trọng hơn. Nhưng mà cô ấy là một người không có tính kiên trì, muốn tìm một người mắng chửi mình mỗi khi thèm ăn, cho mình động lực. Con người của tôi đây chính là quá hiền lành, lòng dạ quá mềm yếu, hơn nữa lại cùng Âm Nam quen biết nhiều năm như vậy, thật sự là không thể mở miệng mắng chửi cô ấy được. Không có biện pháp gì ngoài cách tìm cậu~" Lời này của Mạc Tạp cũng có chút đúng.

 

"Tìm tôi cũng không phải là cách!"

 

"Tại sao vậy chứ ~~~" Hôm nay đôi mắt của Mạc Tạp lúc nào cũng mở to tròn trịa, miệng thì không ngừng ồn ào. Thần Cách hờ hững nhìn Mạc Tạp: "Cậu muốn chết à?"

 

"Cậu người này sao lại không hiểu phong tình gì hết!"

 

"Tôi không thể đem thân thể của phụ nữ ra đùa giỡn!" Thần Cách nói ra nguyên tắc của mình, Mạc Tạp sửng sốt. Hình như đúng là như vậy! Nghĩ lại, mặc dù Thần Cách luôn luôn nói chuyện khó nghe, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có nhạo báng bộ ngực nhỏ của An Na, cũng chưa từng nghe qua Thần Cách cười nhạo người phụ nữ nào quá mập hoặc là quá gầy. Tựa hồ trong mắt hắn người phụ nữ nào cũng như nhau, bất kể là ai tỏ tình với hắn, thái độ của hắn vẫn giống nhau, cũng không có đặc biệt bày tỏ chán ghét đối với người nào.

 

Mạc Tạp ôm cánh tay của Thần Cách, tựa đầu đặt trên bả vai của Thần Cách: "Đây không phải là nói giỡn, cũng sẽ không tổn thương ai hết. Đây là đang giúp tôi, đang giúp Âm Nam. Âm Nam luôn ở bên cạnh giúp đỡ vào những lúc tôi khăn nhất, cũng là người đã động viên tôi nên mạnh dạn thích cậu. Nhân cơ hội lần này cậu giúp tôi đền đáp Âm Nam một chút đi. Nhờ cậy ~~ chồng ~ người yêu ~~ bảo bối ~~ honey ~~~"

 

"Gọi tôi bằng những từ kì quái như vậy nữa, tôi cắt cục xương ở cổ họng của cậu liền."

 

Mạc Tạp im lặng, nuốt nước miếng.

 

Âm Nam lại gọi điện thoại tới, Mạc Tạp chột dạ nhìn Thần Cách nhận điện thoại, đầu kia liền vội vàng nói: "Sao rồi?"

 

"Tớ~ Âm Nam, cậu rất... cậu quá ~~" Lúc càng muốn mắng Âm Nam, cậu càng nghĩ đến việc Âm Nam trước kia đối xử tốt với mình. Mặc dù biết đây là đang giúp cô ấy, nhưng, hình như cho tới bây giờ cậu không có mắng Âm Nam dù chỉ là một lần. Mạc Tạp cắn môi dưới.

 

Thần Cách giựt điện thoại của Mạc Tạp, một cái tay đưa điện thoại di động đặt bên tai, một cái tay khác bưng ly sữa lên uống một hớp: "Ừ!"

 

Mạc Tạp trợn trắng mắt, ngay cả thời điểm này mà nghe điện thoại cũng phải ừ, ừ cái gì mà ừ. Sao hắn lúc nào mở đầu một cuộc điện thoại cũng dùng từ "ừ" hết vậy? Có lí do gì sao?

 

"Gì? Là, là Thần Cách sao?" Âm Nam nghe được giọng nói trong điện thoại di động thì hết hồn, liền đoán được là Thần Cách. Dáng vẻ của Thần Cách trong đầu Âm Nam hiện lên rất rõ ràng. Lúc Mạc Tạp dẫn Thần Cách đến giới thiệu cho Âm Nam, dáng vẻ đẹp trai của Thần Cách đã làm Âm Nam sửng sốt mười giây, trước kia kỷ lục cao nhất chỉ là năm giây.

 

"Tôi gọi đến sớm như vậy, đã làm phiền cậu rồi sao? Tôi là Âm Nam."

 

"Âm Nam? À~ là bà mập lần trước sao?"

 

Một tảng đá lớn rơi xuống đầu Âm Nam. Cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, Thần Cách nói tiếp: "Cô còn muốn mặc áo cưới sao? Làm sao mặc được đây? Ở dưới thì chân quá to, eo thì quá nhiều mỡ, phía trên thì bả vai quá rộng."

 

"Tôi, tôi cũng không phải quá mập như thế." Bị một người đẹp trai nói như vậy, là phụ nữ ai cũng sẽ vì mặt mũi của mình mà quyết tâm thay đổi để khỏi bị chê cười.

 

"Đã bao lâu cô không có soi gương rồi? Lần đầu tiên gặp mặt tôi còn tưởng rằng cô là Thiên bồng nguyên soái. Mập như vậy rồi mà suốt ngày còn nghĩ đến chuyện ăn sao? Nghe Mạc Tạp nói mặt mũi, dáng dấp của cô rất đẹp, nhưng mà tôi không thấy như vậy, chắc là do bị mấy cục mỡ trên người cô che lấp hết rồi."

 

(@Phong: Thiên bồng nguyên soái = Trư bát giới trong Tây du kí.)

 

Âm Nam như bị dao đâm vài nhát. Thì ra là ngày nào cũng sống trong lời nói dối của Trần Lão Ngũ. Cái gì mà như vậy vừa người rồi, chẳng qua là đầy đặn, không mập, anh rất thích. Sống trong loại ảo giác này, Âm Nam cảm giác như mình từ 130 cân giảm xuống còn 90 cân, thực tế để cho Âm Nam có chút tỉnh lại. Âm Nam dùng sức gật đầu một cái, giọng nói khẩn thiết: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn."

 

"Hết tuần này mà chưa giảm được 5 cân cũng đừng gọi điện thoại tới lãng phí thời giờ của tôi." Giọng điệu của Thần Cách cũng không có một chút thay đổi, nghe không ra là đang nói đùa.

 

"Được, nhất định tôi phải giảm được 5 cân, nhất định."

 

"Không cần vội vả như vậy, còn có hai tháng nữa đúng không? Âm Nam, đây là ước mơ của cô, quyết định của chính cô. Đến lúc đó, hãy để cho tôi thấy cô thật xinh đẹp." Thần Cách cúp điện thoại, ném trả điện thoại lại cho Mạc Tạp. Mạc Tạp giơ ngón tay cái lên, nhào tới trong ngực Thần Cách, ôm cổ: "Thần Cách, cậu nói quá tuyệt vời. Tôi cũng biết cậu nhất định là lòng dạ yêu ma độc ác!"

 

"Được cậu khen thật đúng là làm cho tôi cảm thấy hãnh diện!" Thần Cách lạnh lùng châm chọc: "Ăn điểm tâm nhanh lên một chút cho tôi!"

 

"Tuân lệnh, bây giờ lời của cậu đối với ta mà nói chính là thánh chỉ. Cậu đã cứu sống được một mạng người."

 

"Chứng đầu to!"

 

"Được cậu mắng, tôi thấy thật là thoải mái a ~~"

 

Thần Cách giống như nhìn một tên ngu ngốc nhìn quét qua Mạc Tạp một cái.

 

Còn chưa có ăn được bao lâu, Ngũ Khu Dương lại gọi điện thoại tới, nhạc chuông điện thoại di động lại thay đổi.

 

"Tôi là heo, tôi là con heo đực, chúa tể của loài heo. Nếu như cậu không nghe điện thoại, tôi sẽ dùng sự kiên nhẫn của loài heo làm cho cậu không chịu nổi."

 

Mạc Tạp thật đúng là rãnh rỗi, mỗi người cài đặt một tiếng chuông khác nhau. Cậu cắt đứt điện thoại của Ngũ Khu Dương, quấy rầy chuyện tốt của lão tử.

 

Cắt đứt điện thoại của Ngũ Khu Dương không bao lâu, Quảng Lý lại gọi điện thoại tới, chuông điện thoại di động lần nữa vang lên: "Tôi là một người cô độc, tôi là một người thích tịch mịch, tôi là một người có bệnh. Còn cậu, cậu là một người rực rỡ, cậu là ánh mặt trời, cậu là thần thánh. Mời ngài chiếu sáng cái thế giới này, khai trừ bóng tối đi. Xin ngài, nhận đi, nhận điện thoại của tôi đi.

 

Ngoài thực tế, những loại nhạc chuông điện thoại như thế sẽ không tìm thấy được. Những cái này là do Mạc Tạp tự làm.

 

Lần này Mạc Tạp lúng túng hơn. Thần Cách ngồi ngay trước mặt Mạc Tạp nghe được những loại tiếng chuông này, tâm tình quá mâu thuẫn. Mạc Tạp nổi giận đùng đùng nhấn nút tắt cuộc gọi tới của Quảng Lý.

 

An Na lại điện thoại tới, tiếng chuông rất sắc bén: "Biết bà đây là là người nào không? 10 người đàn ông cởi hết quần áo đứng trước mặt của bà, đôi mắt của bà cũng sẽ không nháy một cái. Nếu như cháu dám không nhận điện thoại của bà, bà sẽ để cho cháu trở thành người đàn ông thứ 11 cởi hết quần áo." Mạc Tạp nhanh chóng nhận điện thoại của An Na: "Này, tiểu thư An Na, sáng sớm có chuyện gì à? Tôi còn ở trong phòng ăn điểm tâm đây."

 

"Chúng tôi lập tức sẽ đến trước cửa phòng của các người, đi ra bên ngoài chèo thuyền trong hồ đi."

 

"Được, được, lập tức tới ngay."

 

Thần Cách híp mắt dựa vào ghế ngồi, một cái tay chống càm, một cái tay khác lấy điện thoại di động của mình ra, bấm số điện thoại của Mạc Tạp. Mạc Tạp vừa nghe điện thoại của An Na xong, không có chú ý tới, tiếng chuông điện thoại di động liền bắt đầu vang lên.

 

"Ông nội, cháu van ông, nhận điện thoại của cháu đi, Nếu như ông không nhận điện thoại, vậy thì hôn cháu một chút đi; nếu ông không hôn cháu, vậy thì hãy để cháu được bên cạnh ông; còn nếu ông không để con được bên cạnh ông, vậy chỉ còn một cách, ông hãy để con đứng ở nơi xa xa lặng lẽ nhìn ông. Ông nhất định phải đáp ứng a, cháu van ông, ông nội, cháu van xin ông."

 

Mạc Tạp phun tất cả sữa tươi trong miệng ra bên ngoài, run rẩy không dám nhìn mặt của Thần Cách. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thần Cách đứng lên đi mở cửa: "Các cậu ở bên ngoài chờ một chút, tôi phải xử lý một chút chuyện nhỏ trước." Thần Cách nói xong, đóng cửa lại, khởi động gân cốt. Mạc Tạp hiểu rất rõ cái động tác đặc thù này của Thần Cách, dấu hiệu hắn đang muốn động thủ.

 

Thần Cách khẽ cắn răng, giọng nói giá rét: "Mạc Tạp, cậu đang muốn tìm cái chết đây mà."

 

Ngũ Khu Dương, Quảng Lý, An Na ở ngoài cửa nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của Mạc Tạp bên trong: "Đau, ông nội, thật là đau. Ông nội, cầu xin ông đừng đánh, a ~~~ ông nội, cháu van xin ông."

back top