Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 151: Oan gia ngõ hẹp


Thần Vũ Thứu Vương cũng chính là kền kền vương. Tu vi của đầu yêu thú cửu cấp đỉnh phong này có thể so với Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, hơn nữa lại sắp thức tỉnh linh trí. Đối với mấy tên đệ tử ngoại môn muốn đối phó với nó nhất định chết không kịp ngáp. Mấy thứ như thế muốn tránh đi còn không kip chứ nói gì chủ động trêu chọc.

Thần Vũ Thứu Vương đứng ở trung tâm đỉnh Linh Thứu Phong cũng là nơi cao nhất. Không cần phân biệt phương hướng, chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy ngọn núi phía xa được mây mù bao phủ. (Thứu phong=> núi kền kền)

Từ chỗ bọn Diệp Vân đi tới ngọn núi củaThần Vũ Thứu Vương ở khoảng hơn mười dặm. Đối với bọn họ trong nháy mắt có thể tới.

"Diệp sư huynh, chúng ta đi bây giờ sao?" Dư Minh Hồng hiển nhiên không thể chờ đợi được nên có chút vội vàng, liền hỏi.

"Không vội, cả ngọn Linh Thứu Phong này phạm vi chỉ lớn hơn mười dặm. Lúc này đi đánh chết Thần Vũ Thứu Vương sẽ khiến người khác chú ý. Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, đợi bọn chúng tàn sát lẫn nhau tranh đoạt lệnh bài một lát rồi chúng ta mới giải quyết." Đoàn Thần Phong nói tiếp, cười lạnh một tiếng.

"Thật sự phải tàn sát lẫn nhau sao?" Dư Minh Hồng chần chừ một chút, thấp giọng hỏi.

"Tiểu tử ngươi không phải đến từ đế quốc Đại Tần sao? Cả đời chẳng lẽ chưa thấy cảnh giết người? Gặp chuyện lại trở nên nhu nhược. Tình hình giữa Chúng ta và Chân Hoa Thành từ đầu đã không chết không thôi rồi." Đoàn Thần Phong vỗ đầu hắn một cái, tức giận quát.

"Ta. . ." Dư Minh Hồng muốn tranh luận, nhưng lại không biết phải nói gì.

"Được rồi, trong mười ngày này thể nào chung ta cũng đánh một trận với Thần Vũ Thứu. Về phần những người khác nếu không chủ động trêu chọc, chúng ta cũng không chủ động ra tay trước. Trước tiên tìm một nơi an toàn tu luyện khôi phục thực lưc." Diệp Vân vẫy tay, ánh mắt lướt qua Dư Minh Hồng, lóe lên một tia dị sắc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hiện tại đối với đệ tử ngoại môn mà nói nơi nguy hiểm nhất bên trong Linh Thứu Phong chính là lãnh thổ của Thần Vũ Thứu Vương. Dưới tình huống này đương nhiên tránh đi càng xa càng tốt.

Ý nghĩ của Diệp Vân thì ngược lại, nhân lúc mấy ngày này bọn Chân Hoa Thành chưa có ý định đi đánh Thần Vũ Thứu Vương, tốt nhất dùng thời gian hai ngày này đột phá Luyện Khí Cảnh. Đến lúc gặp lại thì Chân Hoa Thành đã không còn chút uy hiếp nào đối với hắn.

Thứu Phong là một nơi sâu bên trong Yêu Thú Cốc. Nơi này thực ra được gọi là Thứu Phong cũng bởi vì có Thần Vũ Thứu Vương toạ trấn nên mới có cái tên như thế. Tuy nhiên trăm năm qua Thiên Chúc Phong lại đặt cho nó cái tên Thần Thứu Phong.



Thần Thứu Phong cao chót vót như một thanh kiếm sắc bén chui từ dưới đất lên vươn tới mây xanh. Nửa trên ngọn núi ẩn bên trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện rất khó nắm rõ.

Giữa sườn núi Thần Thứu Phong, nơi vừa vặn ẩn trong mây mù có một bình đài lõm vào bên trong núi, nếu không cố ý đi vào tuyệt nhiên không thể phát hiện được.

Trên bình đài ba người Diệp Vân yên tĩnh ngồi xếp bằng. hai bên là Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng đang hồi phục, còn Diệp Vân đang ngồi khoang chân ánh mắt sáng ngời đảo qua bốn phía.

Thần Thứu Phong chính là địa bàn của Thần Vũ Thứu Vương, nên ba người căn bản không dám cùng nhau trùng kích Luyện Khí Cảnh. Trùng kích Luyện Khí Cảnh không giống với tu luyện tiên kỹ, tu luyện tiên kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại nhưng xung kích Luyện Khí Cảnh một khi bị quấy rối, nhẹ thì bao nhiêu công sức đổ xuống biển, nặng thì phế bỏ tu vi.

Cho nên, Diệp Vân quyết định để cho Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng xung kích trước, nếu bọn họ có thể xung kích Luyện Khí Cảnh thành công thì thực lực tất nhiên sẽ tăng mạnh, lúc gặp lại Chân Hoa Thành hai người liên thủ có thể có chút phần thắng.

Mặc dù Diệp Vân vô cùng khát vọng đột phá đến Luyện Khí Cảnh tuy nhiên cũng không quá vội, ít nhất là lúc này. Theo tu vi hiện tại của hắn, nếu không xung kích Luyện Khí Cảnh thì khi đối mặt với Chân Hoa Thanh có thể liều mạng, nếu như phối hợp vói Linh Khí tốt thì cơ hội giết chết Chân Hoa Thành cũng không nhỏ.

Suy cho cùng tu vi của Chân Hoa Thành vẫn thấp hơn La Văn Thành. Nên biết La Văn Thành là đệ tử nội môn có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng, lần đó sơ suất bị Cửu U Định Linh Khí khống chế, không thể vận chuyển chân khí mới bị Diệp Vân dùng sức mạnh thân thể đánh cho trọng thương, mặc dù cuối cùng chân khí phục hồi nhưng thương thế quá nặng, chiến đấu gian khổ vẫn không địch lại bị Diệp Vân giết chết.

Nếu như Chân Hoa Thành bị Cửu U Định Linh kính khống chế linh khí, Diệp Vân hoàn toàn tin tưởng không cho hắn kiên trì đến khi Cửu U Định Linh hết tác dụng.

Kể từ khi biết Tấn Quốc vương quốc lệ thuộc Đại Tần đế quốc, tầm mắt hắn lại được mở rộng. Hiện tại một ít tranh chấp này hắn đã không để trong mắt. Lần khảo nghiệm tranh giành danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn này chỉ cần có được lệnh bài là xong. Với tu vi hiện tại của hắn muốn có được một cái lệnh bài quả thực dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt Diệp Vân nhìn bốn phía, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Sau khi từ trong Đại Mộ trở về, khoảng thời gian đó hắn thật ra cũng không cố gắng gia tăng tu vi mà chỉ củng cố lại cảnh giới. Mặc dù linh lực đã tích góp đến đỉnh nhưng tu vi chưa ổn định nên tạm tời không cách nào xung kích Luyện Khí Cảnh.

Diệp Vân cẩn thận nghĩ lại khoảng thời gian vừa qua, tu vi từng bước tăng lên, hắn nhìn lại cũng không quá nhanh thế nhưng thật ra đã đạt tới cực hạn rồi. Nửa tháng qua tu vi của hắn từ Luyện Thể Cảnh ngũ trọng đạt tới Luyện Thể Cảnh thất trọng Ngộ Khí Cảnh đỉnh phong, cho dù là đệ tử yêu nghiệt có thiên phú cực cao cũng chỉ có thể có tốc độ tu hành thế này mà thôi.


Quá nhanh, thật sự quá nhanh!

Diệp Vân nhận ra từ trước tới nay một lòng tu, luyện tốc độ thật sự quá nhanh, đến mức không có thời gian củng cố vững chắc tu vi thì đã đột phá cảnh giới mới.

Trong lòng Diệp Vân phút chốc lại hoàn toàn bình tĩnh, không chút vội vàng, dường như bốn phía tất cả đều trở nên trống rỗng, biến mất không còn gì.

Hắn và mảnh thiên địa này dường như hòa thành một thể.

Hắn vô tình từ từ nhắm mắt lại. Theo thời gian linh lực bên trong cơ thể bắt đầu khởi động, giây lát liền phát sinh biến hóa. Vốn đạt đến cực hạn, từng bước ngưng tụ linh lực, cảm giác có chút thay đổi về chất, dường như trở nên hư ảo.

Đang khi Diệp Vân nhắm hai mắt lại không đến một nén nhang, phía trên hắn cách một trượng hai mắt Đoàn Thần Phong chợt mở ra, ngay sau đó một đạo tinh mang từ trong con ngươi trực tiếp bắn lên cây tùng.


Chỉ nghe đùng một tiếng, gốc cây tùng thế mà đứt thành hai đoạn cái, chỗ đứt cỡ một chiếc chén nhỏ, nhẵn nhụi như mặt gương.

Luyện Khí Cảnh!

Uy lực chân khí phóng ra, sức mạnh này rõ ràng là Luyện Khí Cảnh!

Đoàn Thần Phong chết lặng nhìn cái gốc cây tùng có lỗ thủng bằng chén cơm, sững sờ nửa ngày liền gào to một tiếng. Tiếng gào lướt qua không gian truyền ra âm thanh dao động khắp nơi.

Sau đó hắn thu lại nét hung phấn trên mặt, ánh mắt liếc Diệp Vân cùng Dư Minh Hồng hai mắt khép hờ vẫn còn đang tu luyện.


"Tên Diệp Vân này, không phải hắn nói sẽ hộ pháp sao? Thế nào lại đang tu luyện? Rõ ràng không đáng tin cậy." Đoàn Thần Phong lầm bầm một câu sau đó xoay người lại, nét hưng phấn lại hiện ra trên mặt.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên tiếp đó điểm ra một cái liền có một đạo quang ảnh từ đầu ngón tay hắn bắn ra đụng vào núi đá.

Phốc!

Vang lên một tiếng đá vỡ bắn tung tóe, trên núi đá xuất hiện một lỗ thủng sâu nửa xích.

Lực lượng chân khí phóng ra xuyên qua ba trượng.

Luyện Khí Cảnh, đây chính thức là Luyện Khí Cảnh!

Đoàn Thần Phong cực kỳ hưng phấn, cảm nhận chân khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, hắn chưa hề nghĩ hiện tại bản thân lại mạnh mẽ như vậy.

"Thực lực so với lúc trước tăng gấp mười lần, không thể tưởng tượng nổi đây chính là sức mạnh Luyện Khí Cảnh. Bây giờ mà gặp lại Chân Hoa Thanh lão tử chắc chắn đánh cho hắn chạy bán sống bán chết." Sự tự tin, cuồng vọng cùng với ngạo mạn của Đoàn Thần Phong đã trở lại.

"Tiểu Dư xem ra sắp đột phá rồi, trái lại tên Diệp Vân này vốn thực lực mạnh nhất nhưng không có dấu hiệu đột phá Luyện Khí Cảnh." Đoàn Thần Phong nhìn hai người tu luyện, lông mày nhíu lại.

Trong lòng hắn biết rõ thực lực của Diệp Vân. Bên trong Đại Mộ có thể chính diện chiến đấu với La Văn Phong có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng, đồng thời sử dụng một món Linh Khí làm linh lực hai bên không thể phát huy, sau đó kiên quyết sử dụng thân thể dũng mãnh đánh cho đối phương bị trọng thương.

Tuy nhiên trong mắt Đoàn Thần Phong, Diệp Vân không có chút dấu hiệu nào cho thấy hắn có cơ hội để đột phá Luyện Khí Cảnh. Ngược lại sắc mặt Dư Hồng Minh có chút xanh xanh tím tím, quang ảnh đôi khi lóe lên. Sức mạnh mờ ảo phát ra từ trong cơ thể, có dấu hiệu đột phá Luyện Khí Cảnh.

"Tu vi tên Diệp Vân này rất kỳ lạ, sợ rằng ta cùng Tiểu Dư đột phá Luyện Khí Cảnh liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. " Trên mặt Đoàn Thần Phong hiện lên một nụ cười.

Bỗng nhiên, hắn chợt quay đầu, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang nhìn phía dưới ngọn núi.

Ánh mắt xuyên qua mây mù, Đoàn Thần Phong thấy có khoảng bảy tám tên đệ tử chậm rãi đi về phía đỉnh núi.



"Tên kia là ai? Nhìn rất quen mắt." Đoàn Thần Phong sửng sốt chăm chú quan sát, ngay sau đó trên lông mày thoáng qua một tia kiêu ngạo: "Hình như là Chung Ưng, nghe nói tu vi tên này đã đạt tới Luyện Khí Cảnh tứ trọng, ta trái lại muốn xem hắn có bao nhiêu năng lực."

Nhóm Chung Ưng mặc dù leo lên chậm chạp, khoảng cách mấy trăm trượng đối với bọn họ chỉ nháy mắt dễ dàng vượt qua, vọt tới bình đài nơi sương mù ẩn giấu.

"Ồ, lại có người đến trước chúng ta một bước." Một tên đệ tử áo đen tràn đầy kinh ngạc cất giọng nói.

"Là ai?" Lông mày Chung Ưng nhíu lại, lạnh lùng quát.

Đoàn Thần Phong từ từ đi ra, liếc nhìn tám tên đệ tử áo đen, cười nói: “Thì ra là các ngươi, muốn đi lên đỉnh núi tìm Thần Vũ Thứu Vương gây phiền phức sao?"

"Đoàn Thần Phong, Diệp Vân và Dư Minh Hồng. Không thể tin được các ngươi lại núp ở đây tu luyện." Ánh mắt Chung Ưng đảo qua quan sát đánh giá ba người.

Hai ngày trước đám đệ tử vì một cái lệnh bài mà ra tay tàn nhẫn, tổng cộng thu được mười cái, tuy nhiên có hơn ba mươi người bóp nát bùa hộ mệnh để bảo vệ tính mạng rời khỏi Thần Thứu Phong. Cũng có hai tên đệ tử không kịp bóp nát bùa hộ mệnh mà bỏ mình.

Hai ngày trước ba người Diệp Vân không hề xuất hiện giống như đã bốc hơi. Không thể tin được là đang núp ở giữa ngọn Thần Thứu Phong tu luyện. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Chung Ưng.

"Đúng vậy a, Chung Ưng sư huynh, các ngươi tu vi hơn bọn ta, ba huynh đệ bọn ta là sao có thể cướp đoạt trước mặt các ngươi, đương nhiên phải trốn đi tu luyện tìm cách đột phá tu vi, như vậy mới có sức mà đánh một trận a!" Đoàn Thần Phong cười lạnh nói.

Chung Ưng là nhân vật bậc nào, làm sao lại không hiểu ý châm chọc trong lời nói của Đoàn Thần Phong. Sắc mặt trở nên!” âm u lạnh lẽo.

"Xem ra ba huynh đệ các ngươi không biết trời cao đất dày, thật sự chán sống rồi. Như vậy ta liền đá các ngươi ra ngoài!"

Giọng Chung Ưng lạnh như băng, vung tay. Bảy người phía sau nhanh chóng vây ba người Diệp Vân lại.

Đoàn Thần Phong nhìn bọn hắn, cười cười!





back top