Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 164: Phóng chân khí ra ngoài


Lần khảo hạch này đối với Diệp Vân mà nói thì chính xác là không cần phải tiếp tục, bởi vì tu vi hắn bước vào Luyện Khí Cảnh cũng đã vượt rất xa những đệ tử khác. Thiên kiếp của cửu phẩm yêu thú Thần Vũ Thứu Vương Hóa Linh mà hắn còn tiếp được phân nửa, chẳng những không tổn hao lông tóc mà còn chiếm được nhiều chỗ tốt.

Bây giờ Diệp Vân hoàn toàn có thể thông qua khảo hạch đệ tử nội môn, hơn nữa tiềm lực tuyệt đối mạnh hơn so với biểu hiện bên ngoài rất nhiều, nếu như đám người Chân Hoa Thành trong lòng còn ảo tưởng trêu chọc hắn thì kết cục sẽ rất bi thảm.

“Đi thôi, chúng ta xuống núi.” Diệp Vân quay đầu, nhìn hai người và một con thú.

“Đi nơi nào? Đi giáo huấn đám gia hỏa kia một chút, lão tử ít xuất hiện nên bọn hắn còn cho rằng rất dễ ức hiếp ta.” Đoàn Thần Phong rút đao soàn soạt.

“Chúng ta đã có không ít lệnh bài, không cần tiếp tục tranh chấp với bọn họ.” Dư Minh Hồng không đồng ý.

Diệp Vân liếc nhìn hai người, thật ra Đoàn Thần Phong khá tốt, mặc dù có thời điểm không được khiêm tốn nhưng hắn thực chất là một người cực kỳ kiêu ngạo. Chẳng qua là Dư Minh Hồng càng ngày càng có chút nhìn không thấu, lúc trước là tiểu sư đệ khiêm tốn trầm lặng, sau khi đi ra từ đại mộ thì tính tình có chút vội vàng xao động, hai ngày nay lại có vẻ trở nên khiêm nhường trầm lặng, dường như trong thân thể có hai linh hồn, tuy không phải vô cùng rõ ràng nhưng quan sát cẩn thận thì vẫn nhìn ra được.

“Tên tiểu tử này đạt được lệnh bài cũng không có tư cách trở thành đệ tử nội môn, tiềm lực cùng tu vi quá kém. Nếu tại thời điểm khảo hạch đệ tử nội môn, bọn chúng làm cái gì để gạt bỏ chúng ta thì sao?” Đoàn Thần Phong dù sao đến từ Vương tộc kinh đô nên từ nhỏ đã nhìn quen tranh đấu trong tộc với nhau, nói ra theo bản năng.

“Chẳng lẽ Đoàn sư huynh ngươi không có lòng tin sao? Ta cảm thấy tu vi cùng tiềm lực của chúng ta nhất định có thể thông qua khảo hạch đệ tử nội môn.” Dư Minh Hồng nắm tay, ánh mắt kiên quyết.

“Ta dĩ nhiên là tin tưởng nhưng không muốn có biến hóa nào bất ngờ.” Đoàn Thần Phong nhíu mày, hừ lạnh nói.

“Ngươi vẫn không có tự tin.” Không biết vì điều gì mà Dư Minh Hồng lại bắt đầu cãi nhau với Đoàn Thần Phong.

“Được rồi, đám người này còn đáng để huynh đệ chúng ta lo lắng sao?” Diệp Vân vẫy tay, ngăn cản hai người cãi nhau.

Lập tức, hắn không quay đầu lại mà dẫn đầu đi xuống núi. Ánh mặt trời chiếu xuống bộ lông vũ màu vàng của Thần Vũ Thứu Vương nhìn cực kỳ rực rỡ tươi đẹp, nó quay lại nhìn Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng với vẻ trào phúng.

“Con bà nó, ngốc chim cũng dám cười nhạo chúng ta.” Đoàn Thần Phong trừng mắt, lập tức muốn trả đủa.

“Đoàn sư huynh đừng xúc động, Thứu Vương là Linh Thú đấy.” Dư Minh Hồng nhanh tay kéo hắn lại.



Đoàn Thần Phong nhìn thấy Thần Vũ Thứu Vương lạnh lùng theo dõi hắn thì toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh.

Trên đường đi xuống núi, đám người Diệp Vân gặp không ít đệ tử, nhưng mà khi bọn hắn nhìn thấy Thần Vũ Thứu Vương cao lớn uy mãnh sau lưng Diệp Vân thì mặt lập tức vàng như đất, quay đầu đi ngay, không ai dám đến nói nửa câu.

Đến lúc này, tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn có lẽ đã kết thúc.

Diệp Vân đi đến địa điểm lúc trước tiến vào, đứng vươn người.

“Bây giờ đứng đợi sao?” Đoàn Thần Phong nhịn không được hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi muốn tranh đấu với người khác?” Diệp Vân liếc mắt nhìn hắn.

“Được rồi, chúng ta tu luyện ở đây nhưng có đám tiểu tử nào đui mù dám đến chọc ta thì cũng đừng trách lão tử không khách khí.”Đoàn Thần Phong dựng thẳng Phá Nhật Thương một bên, sau khi tu vi đột phá đến Luyện Khí Cảnh còn chưa kịp phát huy đã bị đánh tơi tả (^ ^ ) nên trong lòng đều là khó chịu.

Diệp Vân không để ý hắn nữa mà khoanh chân ngồi.

Luyện Khí Cảnh quan trọng nhất chính là ngưng luyện chân khí, cũng không phải trong tích tắc là hoàn thành được. Khi tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh thì linh lực trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành chân khí cơ bản nhất, sau đó còn phải ngưng luyện mới phát huy ra toàn bộ lực lượng.

Sau khi Diệp Vân tiến lên Luyện Khí Cảnh cũng không có thời gian ngưng luyện chân khí, hiện tại có hậu duệ Kim Sí Đại Bằng Thần Vũ Thứu Vương hộ pháp nên muốn tu luyện thật tốt, làm cho tu vi cao hơn một bậc.

Diệp Vân ngồi lặng Yên, chân khí trong cơ thể trào lên mạnh mẽ không dứt.

Từng đạo chân khí nhanh chóng ngưng luyện, áp súc nên càng thêm chặt chẽ và tràn đầy lực lượng. Sau khi được Tiên Ma Chi Tâm cải biến thể chất thì thân thể Diệp Vân có thể dung nạp chân khí so với đệ tử bình thường không chỉ mười lần mà là mấy chục lần, hơn nữa phẩm chất cũng tốt hơn vài chục lần, thậm chí là cả trăm lần.

Bởi vậy, hiện tại nếu hắn gặp cao thủ Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, cũng có thể chính diện đánh bại đối phương. Hơn nữa với Tử Ảnh kiếm và các loại linh khí thì năng lực chiến đấu chân chính của hắn đã không cách nào đánh giá đo lường.


Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày đi đêm đến. Diệp Vân vẫn khoanh chân ngồi rèn luyện chân khí.

Cũng không biết qua bao lâu, khi tia nắng ban mai kéo đến phía chân trời, mang ánh nắng đến cho thiên địa thì Diệp Vân chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy trong mắt hắn bắn ra hai đạo tinh mang giống như thực chất, đánh vào cây đại thụ trước mắt, tạo ra một cái lổ thủng.

Phóng chân khí ra ngoài!

Thật không tin được trong mắt hắn có thể bắn ra chân khí.

Nói như vậy, khi đạt đến Chân Khí Cảnh thì thân thể liền được chân khí bồi dưỡng rèn luyện, trở nên cường đại hơn. Chân khí cũng có thể phóng ra ngoài, nhưng mà chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng trở lên mới làm được, vì chân khí trong người vận chuyển được một cái đại chu thiên thì mới có thực lực phóng được chân khí ra ngoài thành công kích.

Tuy rằng Đoàn Thần Phong bọn hắn cũng có thể phóng chân khí ra ngoài, nhưng mà lực lượng ẩn chứa trong đó không đáng nhắc đến mà lực lượng ẩn chứa trong cái nhìn vừa rồi của Diệp Vân, nếu như đánh lên người một tên đệ tử Luyện Thể Cảnh bất kỳ nào thì tất nhiên sẽ khiến cho hắn thân tử linh tiêu, hình thần câu diệt.

“Mấy ngày rồi?” Diệp Vân nhàn nhạn hỏi.

“Chín ngày.” Dư Minh Hồng ở bên cạnh hắn, thấp giọng trả lời.

Diệp Vân nhìn hắn, nói: “Ồ, còn một ngày cuối cùng à? Dư sư đệ, ngươi không đem chân khí ngưng luyện đi.”

Dư Minh Hồng nói: “Đệ chỉ dùng nửa ngày là ngưng luyện xong, sư huynh đã ngưng luyện cái này trọn vẹn hơn ba ngày.”

Diệp Vân gật đầu nói: “Đã đến ngày cuối cùng, xem ra lần khảo hạch này cũng không có ai đui mù mà đến đây. Ồ, Đoàn sư huynh đâu?”

Dư Minh Hồng nhíu mày, nói: “Hôm trước Đoàn sư huynh nói khó chịu, chân khí cũng đã ngưng luyện xong, liền đi ra ngoài một chút.”

“Đến giờ cũng chưa trở về sao?” Diệp Vân nhíu mày.


Dư Minh Hồng gật đầu, không dám nói lời nào.

Diệp Vân thở dài, thực chất tên Đoàn Thần Phong này là người không nhịn được cô đơn lạnh lẽo, hắn trời sinh đã cuồng vọng kích động, đôi khi cũng xuất hiện chút xíu khiêm tốn nhưng bản tính kiêu ngạo gây chuyện thị phi thì vẫn không thay đổi.

“Tên này đúng là phiền toái.” Diệp Vân quay người, vỗ nhẹ Thần Vũ Thứu Vương đang cuộn mình ngủ một cái.

“Ai, ai dám đập ta? Không muốn sống sao?” Thần Vũ Thứu Vương đột nhiên bừng tỉnh, tức giận quát.

“Thần Vũ, chúng ta đi tìm tiểu tử Đoàn Thần Phong kia.” Diệp Vân nói.

“Đoàn Thần Phong chỉ là một tên Luyện Khí Cảnh nhỏ nhoi cũng đáng để ta bay lên tìm sao? Vả lại, ở trong Linh Thứu Phong này mà còn cần ta tự mình ra tay? Thật là ngây thơ!” Thần Vũ Thứu Vương hừ một tiếng nói ra.

Ngay sau đó, nó đột nhiên thét dài, kêu gào xuyên qua rừng rậm, đâm rách bầu trời, quanh quẩn trên không trung.

“Khứu vương ngươi đang làm gì đó?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.

Thần Vũ Thứu Vương liếc hắn, nói: “Ta bảo đám tiểu thú tìm hiểu tiểu tử Đoàn Thần Phong kia rốt cuộc đang làm cái gì.”

Sau một khắc, chỉ nghe mấy tiếng kêu to bén nhọn của Thứu Ưng truyền đến, vừa dồn dập vừa cao vút.

Thần Vũ Thứu Vương trong mắt hiện lên một đạo hung quang, lạnh lùng nói: “Đúng là phiền toái, tên con sâu cái kiến kia đang bị người ta vây công.”

Diệp Vân nhíu mày lại, trọng mặt bắn ra ánh sáng lạnh, nói: “Mang ta đi.”

Nói xong, Diệp Vân trực tiếp nhảy lên phía sau lưng Thần Vũ Thứu Vương.

Thần Vũ Thứu Vương cũng không nói nhảm, chẳng qua là hừ một tiếng, lập tức phóng lên trời, mở hai cánh ra, bay lượn trên không trung.

Cho dù là Khứu vương hay Diệp Vân, với nhãn lực kinh người nên chỉ trong thời gian ngắn, liền phát hiện ra Đoàn Thần Phong ở phía đông nam cách đó khoảng mười dặm đang bị vây vào chính giữa.



Diệp Vân cũng không để Thần Vũ Thứu Vương cứ vậy bay xuống mà trốn ở sau gốc cây cổ thụ cách đó mười trượng, che dấu thân hình.

Sắc mặt Đoàn Thần Phong trắng bệch, Phá Nhật Thương trong tay nghiêng nghiêng chỉ vào gã đệ tử áo đen phía trước, hơi run rẩy.

Hắn trời sinh là người không thể ngồi yên một chỗ được, sau khi ngưng luyện xong chân khí liền không nhịn được đi dạo bốn phía. Bất quá phần lớn đệ tử biết hắn và Diệp Vân đi chung nên không dám trêu chọc.

Có điều, vừa rồi Đoàn Thần Phong gặp ba gã đệ tử áo đen, một người là Chân Hoa Thành trước kia đã từng có mâu thuẩn.

Chân Hoa Thành vốn là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Hắn từ áo tím bị hạ xuống, vốn đã rất tức giận lại còn bị Đoàn Thần Phong vạch trần nên thẹn quá hóa giận, nếu lúc đó không phải có chỗ cố kỵ thì e rằng Đoàn Thần Phong đã không sống đến bây giờ.

Mà vừa rồi Đoàn Thần Phong gặp hắn thì câu đầu tiên chính là: đây không phải là Chân Hoa Thành sư huynh đệ tử áo tím bị hạ xuống áo đen!

Chân Hoa Thành tháng trước vẫn là đệ tử áo tím cao cao tại thượng, được tông môn che chở, vạn người ngưỡng mộ. Bây giờ bị hạ xuống đệ tử áo đen còn bị đệ tử mới Đoàn Thần Phong này trào phúng, giận dữ ra tay đánh hắn bị thương.

Bất quá tu vi Đoàn Thần Phong trong mắt hắn cũng không là gì, một chiêu liền đánh Đoàn Thần Phong bị thương, sau đó hai gã đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh đi bên cạnh, liên thủ công kích.

Đoàn Thần Phong tu vi quả thật cũng bất phàm, rõ ràng đối mặt với hai người Luyện Khí Cảnh liên thủ không bại, nhưng sau khi đối kháng hai canh giờ thì chân khí hầu như tan rả, không có khả năng tiếp tục chiến đấu.

“Chân Hoa Thành, ngươi thực sự muốn bức bách ta như thế, cùng lắm lão tử bóp nát hộ phù bảo mệnh ly khai là được.” Đoàn Thần Phong chỉ xéo trường thương trong tay, miệng thở phì phò.

Chân Hoa Thành cười lạnh, ánh mắt xem thường: “Bóp đi, ngươi cho rằng có hộ phù bảo mệnh là không lo? Dù hôm nay không giết được ngươi thì chờ sau khi ta ra ngoài, ngươi cũng sẽ phải chết.”

Đoàn Thần Phong thở hổn hển nói: “Nếu ngươi giết ta thì Tông Luật Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi đã từ đệ tử áo tím bị hạ xuống đệ tử áo đen, đủ thấy trong môn đã bị thất thế, đừng cho rằng ngươi còn có thể muốn làm gì thì làm?”

Chân Hoa Thành trong mắt hiện lên một đạo sát ý ngưng thực như đao. Việc bị hạ xuống đệ tử áo đen vĩnh viễn là đau nhức trong lòng hắn, cũng chính là vẩy rồng nghịch lân trong lòng hắn, không cho đụng vào.

“Thật to gan, dù cho người Tông Luật Điện ở nơi này thì hôm nay ngươi cũng phải chết!”

Vừa dứt lời, hắn bước lên một bước, quang ảnh trong tay lóng lánh, ngưng tụ thành một hình thù vũ khí kỳ lạ.

“Khẩu khí thật lớn, Tông Luật Điện cũng không để trong mắt!”





back top