Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 264: Âm dương


Hai người mặt đối mặt đứng đó, trên mặt Mộ Dung Vô Ngân không có nửa điểm biểu lộ, một mảnh lạnh nhạt, mà Tô Ngâm Tuyết lại có chút khẩn trương, dù tu vi Mộ Dung Vô Ngân vừa mới đạt tới Trúc Cơ cảnh, nhưng nàng có thể thắng được hay không, nửa phần cũng không nắm chắc, thậm chí có một cảm giác khó hiểu, cảm giác như một khi Mộ Dung Vô Ngân ra tay, nàng liền không thể nào ngăn cản.

“Hạn định trong ba chiêu, hy vọng Tô sư tỷ có thể tiếp đỡ được.” Mộ Dung Vô Ngân bước lên một bước, tay phải chậm rãi giơ lên.

Trong khoảnh khắc, lấy Mộ Dung Vô Ngân làm trung tâm, một cỗ uy áp nhàn nhạt thình lình dựng lên, sau đó dần dần ngưng tụ.

Mộ Dung Vô Ngân vừa mới vào Trúc Cơ, vậy mà thần hồn đã tu luyện tới tình trạng này, uy áp đã ngưng tụ thành thực chất.

Thông thường, tu vi bước vào Trúc Cơ cảnh, thần hồn liền chính thức mở ra, có thể dùng bí pháp ngưng luyện, tu luyện đến trình độ nào đó có thể nhờ vào khí thế đó làm cho đối thủ sợ hãi, không phát huy được toàn bộ tu vi.

“Trúc Cơ nhất trọng phân âm dương, chắc hẳn Tô sư tỷ cũng đã hiểu rõ Âm Dương Chi Lực, cũng tu luyện ra một ít. Thiên Địa Vạn Vật đều phân chia Âm Dương, chưởng này của ta gọi là Âm Dương Băng Toái, hy vọng Tô sư tỷ có thể tiếp đỡ được.” mặt Mộ Dung Vô Ngân mỉm cười, ánh mắt nhìn tay phải. Bàn tay hắn rõ ràng chia làm hai mặt Hắc Bạch, tức thì có sương mù bay lên.

Mộ Dung Vô Ngân mặt mỉm cười, tay phải Hắc Bạch tương giao, chậm rãi đánh về phía Tô Ngâm Tuyết.

Khoảng khắc ấy, Tô Ngâm Tuyết chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dồi dào đến khó tin bỗng nhiên xuất hiện, phong kín phạm vi mười trượng xung quanh, bất kể chỗ nào cũng đều bị Hắc Bạch chưởng ảnh phong bế.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngâm Tuyết tràn đầy vẻ ngưng trọng, ngay từ lúc đầu nàng cũng đoán tằng tu vi của Mộ Dung Vô Ngân tương đối cao, nhưng khi đối mặt với Hắc Bạch chưởng ảnh nàng mới biết được, tuy cùng là Trúc Cơ cảnh nhất trọng nhưng tu vi giữa nàng và Mộ Dung Vô Ngân chênh lệch không nhỏ.

Bất quá nàng cũng không bối rối, nếu Mộ Dung Vô Ngân gọi chưởng này là Âm Dương Băng Toái vậy tất sẽ có hậu chiêu. Hắc bạch chưởng ảnh lập lòe trước mắt, trải rộng bốn phía, phong tỏa tất cả đường ra, tiếp theo băng nứt vỡ ra.

Tô Ngâm Tuyết không biết Băng Toái chưởng này uy lực bạo phát thật sự là bao nhiêu, nhưng nàng biết rõ, bằng tu vi của mình, tuyệt đối không thể ngạnh kháng được.

Đinh!

Một tiếng thanh thúy vang lên, trước người Tô Ngâm Tuyết xuất hiện một cái chuông lục lạc màu bạc, cánh tay màu trắng của nàng vươn ra, nắm nó ở ngón giữa.

Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, rốt cuộc sắc mặt cũng xuất hiện một dia động dung.

“Thiên Âm phá ma linh!”



Tô Ngâm Tuyết căn bản không trả lời hắn, sắc mặt đang cực kỳ ngưng trọng, ngón tay xanh nhạt như ngọc của nàng nắm lấy chuông lục lạc màu bạc, sau đó một đạo chân khí từ tay trái của nàng nhanh chóng bắn ra, đánh vào trên Thiên Âm phá ma linh.

Trong chớp mắt, lục lạc màu bạc phát ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe, sóng âm nhộn nhạo giống như mặt nước bị một cục đá ném vào. Chỉ thấy không khí một hồi vặn vẹo, dũng mãnh lao đi bốn phương tám hướng.

Răng rắc!

Sóng âm dường như cực kỳ sắc bén, không gì không phá nổi, chỉ một cái nháy mắt đã rơi vào bên trong Hắc Bạch chưởng ảnh. Hắc Bạch chưởng ảnh đầy trời hầu như không thể ngăn cản, trực tiếp bị cắt ra từng đạo, ngay sau đó đùng một tiếng, nổ tung lên.

Hắc Bạch chưởng ảnh lập tức bị xé rách, sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ. Nhưng mà những mảnh vỡ này không tiêu tán, với các loại tư thái dừng lại trên không trung, giống như vô số những ngôi sao, lóe ra hào quang.

“Tô sư tỷ, trí nhớ của ngươi thật là không tốt, ta nói một chưởng này gọi là Âm Dương Băng Toái, chính là sau khi nứt vỡ mới phát huy lực lượng mạnh nhất. Vốn tưởng rằng ta cần phải hao phí chân khí để thúc giục, không ngờ ngươi lại làm giúp ta. Đã như vậy, hãy đón nhận sự cảm kích của Âm Dương Băng Toái này.” Mộ Dung Vô Ngân cười to mấy tiếng, tay phải đột nhiên vung lên.

Chỉ thấy vô số quang ảnh trôi giạt trên không trung tập trung lại, một lần nữa ngưng tụ thành một cái Hắc Bạch bàn tay, hung hăng chụp về phía đầu Tô Ngâm Tuyết.

Một chưởng này thế tới vô cùng nhanh, trong đó chất chứa lực lượng lớn đến cực hạn, so với lúc trước ít nhất cũng mạnh hơn gấp mấy lần, dường như không cách nào ngăn cản.

“Thiên Âm phá ma, huyễn âm thuẫn!”

Tô Ngâm Tuyết nghiến chặt hàm răng, quát nhẹ, trong tay quang ảnh lóng lánh, lục lạc chuông màu bạc đinh đinh rung động, dường như có một loại sóng âm trong trời đất bao phủ tới đây, ngưng tụ thành một mảnh quang thuẫn trên đỉnh đầu nàng.

Oanh!

Hắc Bạch bàn tay hung hăng rơi xuống, vỗ vào trên huyễn âm thuẫn.

Quang ảnh bắn ra, sóng âm khuếch tán, bầu trời dường như cuồng nộ, sấm sét ầm ầm rung động.

Sóng xung kích cuồng bạo dũng mãnh điên cuồng bay khắp bốn phương tám hướng, đám người Dư Minh Hồng cùng Tô Linh sắc mặt đại biến, lập tức bay nhanh về phía sau hơn trăm trượng mới miễn cưỡng ngăn cản được cỗ cuồng bạo trùng kích.


Dù cho tu vi mạnh mẽ như Giang Như Triều cũng phải lui về sau mười bước, mặt mày trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hắn thật sự không nghĩ tới, Mộ Dung Vô Ngân và Tô Ngâm Tuyết giao thủ lại bộc phát lực lượng khổng lồ như vậy, khiến hắn đứng cũng không vững.

Tuy rằng Hắc Bạch chưởng ấn tiêu tán, nhưng lực lượng cường đại vẫn khiến cho Tô Ngâm Tuyết không thể đứng vững, thân hình bỗng nhiên trùn xuống, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

Bất quá Tô Ngâm Tuyết vô cùng quật cường, vẻ xinh đẹp trong hai con ngươi hiện lên vẻ kiên quyết, cứng rắn đứng lên.

Một kích của Mộ Dung Vô Ngân không thành, cũng lùi về sau nửa bước, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đứng chắp tay.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Mộ Dung Vô Ngân và Tô Ngâm Tuyết, không ai phát hiện lần công kích này, trùng kích tạo thành ở bên trong, chỉ có Diệp Vân vẫn như cũ, an ổn ngồi khoanh chân, thỉnh thoảng từng đạo quang ảnh lướt qua, nhưng cuồng bạo lực lượng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn.

“Tu vi của Tô sư tỷ quả thật làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như có thiên phú về lực lượng cùng ý chí, thật khiến người khác khó lý giải.” Mộ Dung Vô Ngân đứng chắp tay nhìn Tô Ngâm Tuyết, hứng thú nói.

Mái tóc Tô Ngâm Tuyết có chút rối loạn, vẻ trắng bệch trên khuôn mặt đẹp chậm rãi biến mất, khôi phục lại như thường.

“Còn hai chiêu!”

Tiếng nói của nữ hài nhu hòa nhưng cũng tràn đầy kiên quyết, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng rung động, Thiên Âm phá ma linh phát ra âm thanh đinh linh thanh thúy dễ nghe.

“Thức thứ hai tên là Âm Dương tụ hợp, tên như ý nghĩa, tức đem âm dương chi lực trong thiên địa, vạn vật dung hợp lại một chỗ, ngưng tụ thành một kích tuyệt cường. Uy lực so với Âm Dương Băng Toái mạnh mẽ hơn một ít, hy vọng Tô sư tỷ ngươi có thể tiếp được.” tiếng Mộ Dung Vô Ngân vẫn nhàn nhạt như trước, tâm tình vẫn chưa có nửa điểm xao động, càng không có chút trào phúng nào.

“Mộ Dung Vô Ngân ngươi không nên quá mức.” Tô Linh từ ngoài trăm trượng bay thẳng đến, phẫn nộ quát.

“Tô Linh sư muội, ngươi nhanh chóng lui ra, ta không muốn giết ngươi.” Mộ Dung Vô Ngân nhìn nàng một cái, phất phất tay.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn bắn ta một đạo quang hoa, rất nhanh đánh vào thân thể Tô Linh, quang ảnh bao bọc lấy Tô Linh, đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp rớt xuống trăm trượng phía ngoài.

Chiêu thức ấy điều khiển tinh diệu đến khó tin, hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn đám người Tô Ngâm Tuyết.


“Còn hai chiêu!” Tô Ngâm Tuyết nhìn cũng không nhìn muội muội nàng, tiếng nói nhàn nhạt.

Mộ Dung Vô Ngân chậm rãi đưa hai tay đến trước ngực, từ trong lòng bàn tay hắn tản ra từng đạo ánh sáng, rồi từ từ hội tụ lại thành một đoàn, tạo thành một cái quang ảnh bát quái.

Bát quái phân chia ra Âm Dương đột nhiên hóa thành hai cái Âm Dương Ngư, chuyển động theo đầu ngón tay của Mộ Dung Vô Ngân.

“Âm Dương vỡ, đoàn tụ hợp!”

Mộ Dung Vô Ngân nhẹ giọng quát, hai tay mạnh mẽ bắn ra. Âm Dương Ngư nhanh chóng bắn xen kẻ trên không trung, giao hòa cùng một chỗ, rồi lại phân biệt rõ ràng, không có nửa điểm xung đột.

Đùng!

Trong nháy mắt, tưởng như Âm Dương Ngư sẽ dung hợp cùng một chỗ, bỗng nhiên nổ tung ra, sau đó liền chứng kiến Âm Dương Ngư đầy trời lóe ra ánh sáng nhạt.

Đám người Tô Ngâm Tuyết cảm thấy dường như có lực hút rất lớn, hút lấy linh khí trong phạm vi trăm trượng, từng đạo linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, rót vào trong Âm Dương Ngư.

Trăm ngàn đạo Âm Dương Ngư lập tức bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, càng ngày càng lớn.

Khi độ sáng Âm Dương Ngư đạt đến mức tận cùng, làm cho người ta không mở được mắt ra trong chốc lát, sau đó tất cả quang ảnh thu vào, tiêu tán không thấy gì nữa.

Đám người Tô Linh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, quang ảnh bỗng nhiên tiêu tán đột ngột làm cho bọn hắn hầu như không nhìn thấy thứ gì.

Cùng lúc đó, trước mặt Tô Ngâm Tuyết xuất hiện một cái Bát Quái cực lớn, xoay tròn trên không trung, hung hắn đánh về phía nàng.

“Tỷ tỷ cẩn thận.” Ngay khi thị giác Tô Linh khôi phục, lập tức la lớn.

Nhưng mà đã chậm, Bát Quái cực lớn kia đã rơi vào người Tô Ngâm Tuyết, quang ảnh tăng vọt, bao phủ nữ hài tử trong đó.

Ầm!

Lực lượng khó có thể hình dung bạo liệt ra, phát ra từng trận nổ vang, nhưng lại không bắn ra bên ngoài chút nào, giống như bị một vòng bảo hộ trong suốt bao trùm lại, trong đó không ngừng truyền đến những tiếng nổ mạnh nặng nề.



Đệ tử bình thường không thể nào ngăn cản được lực lượng cuồng bạo như vậy, mặc dù là đệ tử Trúc Cơ nhất trọng cũng không cách nào thừa nhận trong thời gian dài.

Sắc mặt Giang Như Triều đại biến, nhìn thấy từ vòng bảo hồ trong suốt truyền đến quang ảnh nổ tung, trong lòng hắn hoảng hốt, hắn không thể ngăn cản được công kích như vậy, nếu như đổi lại thì chắc chắn hắn đã tan thành mây khói.

“Ồ!”

Thời điểm trong lòng mọi người đang hoảng hốt, Mộ Dung Vô Ngân nét mặt nãy giờ không biểu lộ gì bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Lập tức thấy quang ảnh trong vòng bảo hộ chợt tiêu tán, lộ ra nữ tử y phục lay động theo gió, nhợt nhạt như tờ giấy trắng, nhưng mà trong đôi mắt nàng tràn đầy kiên quyết, không có chút nào tỏ ra thoái lui.

“Còn một chiêu nữa!”

Giọng nàng vô cùng suy yếu, lực lượng cuồng bạo không xé nát nàng. Tuy rằng không biết Tô Ngâm Tuyết dùng cái gì phòng ngự để ngăn cản được đạo công kích này, nhưng mà hiển nhiên bản thân nàng đã bị trọng thương, khóe miệng lưu lại một tia máu tươi trên khôn mặt trắng nhợt nhạt, lại càng thêm nổi bật sự tươi đẹp kinh tâm động phách của Ngâm Tuyết.

Mộ Dung Vô Ngân yên lặng nhìn Tô Ngâm Tuyết, trong lòng tràn đầy rung động, hắn cũng không biết vì sao nàng ta có thể ngăn cản được một chiêu Âm Dương Tụ Hợp này. Nhưng mà dù cho nàng có thể ngăn cản một chiêu này, hắn cũng chắc chắn nàng không có khả năng còn đứng được ở chỗ đó.

“Thật làm cho ta kinh ngạc đấy.” Mộ Dung Vô Ngân nhìn Tô Ngâm Tuyết, trong tiếng nói lộ vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.

“Còn một chiêu!” giọng nói Tô Ngâm Tuyết vô cùng suy yếu, gió núi thổi qua khiến thâm thể nàng khẽ run nhè nhẹ.

“Tô sư tỷ, ngươi đã không đủ sức để tiếp chiêu thứ ba, cần gì phải như vậy chứ.” Mộ Dung Vô Ngân vừa cười vừa nói.

“Còn một chiêu nữa!” Giọng nàng tràn đầy quật cường.

“Một chiêu này gọi là Âm Dương, ta cho ngươi trước khi chết nhìn thấy chính thức Âm Dương rốt cuộc là cái gì.” Mộ Dung Vô Ngân thở dài, bước ra một bước, trên người hắn bay ra quang ảnh đen trắng, khiến hắn nổi bật như một vị thần tướng.

Một chưởng này đánh ra, sơn băng địa liệt, Tô Ngâm Tuyết căn bản không thể tiếp được.

Thân thể Ngâm Tuyết không ngừng run rẩy nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, trên mặt đều là vẻ kiên quyết.

“Âm Dương chính thức sao? Ta ngược lại rất mong chờ đấy!”

Bỗng nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên, liền thấy Diệp Vân đang khoanh chân ngồi sau lưng Tô Ngâm Tuyết, chậm rãi mở hai mắt ra!





back top