Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 267: Nhất Kiếm


Phía trên khối băng, vết rạn chẳng quả chỉ là một tia vô cùng nhỏ, nhưng lập tức liền lan ra, giống như là mạng nhện, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khối băng.

Đùng!

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, rồi toàn bộ đều biến thành nát bấy. Lam quang đầy trời cũng tiêu tán không còn chút gì, chỉ thấy một tên thiếu niên đang lẳng lặng mà đứng, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân biến đổi một cách mãnh liệt. Khi mà những mảnh băng tinh bắn tung tóe đầy trời thì hắn tựa hồ như cảm nhận được một luồng khí tức nóng bức, mặc dù chỉ trong chớp mắt liền biến mất, thế nhưng luồng khí tức nóng bức này lại khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, tựa hồ như toàn bộ chân khí ngưng tụ thành băng của mình cũng không phải là đối thủ của luồng khí tức này. Hiển nhiên, khối băng tinh bị phá vỡ là vì luồng khí tức đó.

Một chiêu Băng Phong của Mộ Dung Vô Ngân này đúng là vô cùng cường đại, cho dù là đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, muốn phá giải cũng vô cùng khó khăn. Ít nhất như là Tô Ngâm Tuyết, nàng ta cũng không thể nào phá giải được một chiêu này. Một khi bị đóng băng thì chỉ có thể chống cự được một chút mà thôi, kết cục cuối cùng vẫn là hương tiêu ngọc vẫn mà thôi.

Nhưng mà, trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn có chút nghi hoặc. Luồng khí tức nóng bức kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền tiêu tán vô tung vô ảnh, khiến cho hắn cũng không dám khẳng định là nó có xuất hiện qua hay không nữa, hay chỉ là một loại ảo giác. Bởi vì luồng khí tức nóng bức này, hiển nhiên không phải là do linh khí ngưng luyện mà thành, chỉ có thể là do hỏa linh khí sau khi tu luyện thành mới có thể bộc phát ra được. Nhưng mà cho dù là hỏa linh khí, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt tới cấp bậc như vậy được. Khí tức nóng bức như vậy hiển nhiên là đã chạm tới pháp tắc, mà pháp tắc thì cũng chỉ tu sĩ sau khi Trúc Cơ thành công mới có tư cách tìm hiểu mà thôi.

Hiển nhiên là Diệp Vân đã có được lôi linh khí. Phóng nhãn nhìn toàn bộ Thiên Kiếm Tông thì trong ngàn năm qua cũng chỉ có vài người có thể tu thành lôi linh khí mà thôi, mà trong hai trăm năm trở lại đay thì lại không có một ai. Diệp Vân có thể tu thành lôi linh khí thì cũng đã là môt thành tựu không tệ rồi. Hắn sao có thể cùng một lúc mà tu thành hai loại linh khí chứ? Phải biết rằng, cho dù là Mộ Dung Vô Ngân hắn với thiên phú và tài nguyên cuồn cuộn thì cũng chỉ linh ngộ được băng linh khí mà thôi.

Mộ Dung Vô Ngân chau mày, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hình ảnh của Diệp Vân nhanh chóng hiện lên. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn an bài nhân thủ theo dõi Diệp Vân, nhưng mà cũng chỉ phát hiện ra Diệp Vân có lôi linh khí, tuyệt đối không hề phát hiện ra Diệp Vân có những linh khí khác.

“Vô Ngân sư huynh. Một chiêu vừa rồi dường như không có quá nhiều tác dụng a.” Tiếng nói của Diệp Vân mang theo vẻ cười nhạo, vang lên.

Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Diệp Vân ngươi vừa rồi dùng chiêu pháp gì mà có thẻ phá được Băng Phong của ta?”

Diệp Vân nhún vai, nói: “Khối băng tinh của ngươi cũng không phải là quá mềm đó chứ, chân khí của ta chỉ bộc phát một cái mà đã nứt ra rồi.”

Mộ Dung Vô Ngân biết không thể hỏi thêm đượ điều gì, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi đã có thể đỡ được một chiêu của ta thì ân oán của chúng ta coi như xong, cáo từ.”



Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, rồi quay người bước đi.

Diệp Vân cười nói: “Vô Ngân sư huynh cũng không phải là người không theo quy củ chứ? Vửa rồi nói chúng ta một chiêu phân định thắng bại. Hiện tại ngươi đã ra một chiêu, ta chặn. Như vậy thì bây giờ đến phiên ta ra chiêu, xem ngươi có thể cản được hay không. Nếu như ngang tay thì ân oán coi như dừng lại tại đây, chúng ta không ai nợ ai.”

Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân bắn ra một tia tinh mang mãnh liệt, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể giết được ta ư?”

Diệp Vân nhún vai, nói: “Thế thì cũng không phải. Chúng ta đều là đồng môn thì sao có thể tương tàn lẫn nhau được chứ. Cứ theo như lời ngươi nói lúc trước. Nếu như ngươi thua thì các huynh đệ của ngươi cứ để lại một cánh tay. Các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tốt, biện pháp này được đó.” Thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên.

“Đúng đúng. Vừa rồi bọn hắn còn ầm ĩ đòi lấy tay và chân của chúng ta đâu rồi, thật sự là hù chết ta nha.” Tô Linh vỗ tay, cười tủm tỉm, nói. Nàng luôn luôn tin tưởng Diệp Vân. Hôm nay hắn có thể phá giải được Băng Phong thì hiển nhiên là hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Như vậy là tốt nhất!” Dư Minh Hồng cũng không muốn nói nhiều, nhưng câu nói ra lại cực kỳ kiên quyết.

Tô Ngâm Tuyết không nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trông vô cùng xinh đẹp.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân lạnh lại, nói: “Diệp Vân ngươi không hối hận chứ?”

Diệp Vân làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Hối hận? Không phải là chúng ta đã từng ước hẹn sao? Vậy thì sao mà phải hối hận? Đúng rồi, tên kia hình như là Giang sư huynh phải không? Ngươi nói xem, vừa rồi có phải là đúng như vậy không?”

Giang Như Triều nghe thấy Diệp Vân nhắc tên mình thì như chuột sợ mèo, giật mình đánh thót một cái, gật đầu cái rụp, nhưng sau đó lại khoát tay, không biết là đến cùng hắn muốn biểu đạt ý tứ như thế nào nữa.


Diệp Vân cười nói: “Giang sư huynh ngươi chỉ cần nói chuyện là được, không cần phải dùng những hành động khó hiểu như vậy đâu.”

Mộ Dung Vô Ngân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Giang Như Triều, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, quay đầu lại nói: “Nếu ngươi muốn thì ra tay đi!”

Từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra một tia sáng màu lam. Lập tức, một chiếc mâm tròn xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Màn sáng chiếu xuống, bao phủ hoàn toàn Mộ Dung Vô Ngân ở bên trong.

Băng Quang Kiếm trong tay Mộ Dung Vô Ngân phát ra ánh sáng lập lòe. Mà cũng không biết là hắn lấy ra một viên đan dược gì, sau đó nhét vào miệng. Lúc này, Băng Quang Kiếm cũng phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn, so với lúc trước thì còn sáng chói hơn hẳn.

“Diệp Vân. Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm nay.” Trong màn sáng màu lam, âm thanh của Mộ Dung Vô Ngân phát ra một cách lạnh lùng.

Mũi Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân nghiêng nghiêng, chỉ xéo xuống mặt đất, mí mắt hắn hơi khép lại, cũng không thèm nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân. Giờ phút này, Diệp Vân như đang bước vào một cảnh giới vô cùng kỳ diệu, phảng phất như là hoàn làm một thể với cả thiên địa vậy.

Trong một chớp mắt, Tử Ảnh Kiếm liền rung lên cả trăm ngàn lần. sau đó đột nhiên dừng lại, chỉ thấy ánh sáng tím lưu chuyển. Hắn nâng Tử Ảnh Kiếm lên trước người, sau đó chậm rãi đâm về phía trước.

Thiên Sinh Nhất Kiếm!

Giờ khăc này, Diệp Vân gần như đã ngưng tụ tất cả những phương pháp công kích mà hắn lĩnh ngộ được vào trong một kiếm này. Ba thức của Lôi Điện Vân Quang Kiếm, Băng Phong Thiên Hạ và một số chiêu thức khác, tất cả đều dung hợp một cách hoàn mỹ vào trong một kiếm này. Một kiếm này thoạt nhìn thì chậm rãi vô cùng, thế nhưng lại bao phủ hoàn toàn Mộ Dung Vô Ngân vào trong đó.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân đại biến, trong khoảnh khắc liền trở nên ngưng trọng vô cùng. Hắn chưa từng thấy một kiếm nào lại có áp lực mạnh mẽ như một kiếm này. Hắn cũng không biết là nếu như một kiếm này mà đâm vào người mình thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

“Đây là kiếm pháp gì vậy? Sao ta chưa từng thấy lần nào?” Mộ Dung Vô Ngân thấp giọng quát lên, lại móc ra thêm một viên đan dược nữa nhét vào trong miệng. Sau đó, cả người hắn đều phát ra ánh sáng màu lam, khuôn mặt, cánh tay, toàn bộ thân thể đều hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.


Trong chốc lát, chiếc mâm tròn trên đỉnh đầu của hắn cũng phát ra ánh sáng mạnh hơn lúc trước. Từng cột sáng to bằng ngòn tay từ trên chiếc mâm tròn chiếu xuống, bao phủ Mộ Dung Vô Ngân vô cùng kín kẽ.

Ánh sáng tím trên Tử Ảnh kiếm nhìn thì chậm rãi, nhưng lại nhanh chóng vô cùng, chỉ trong nháy mắt thì nó đã xuất hiện trước người của Mọ Dung Vô Ngân, sau đó liền đâm lên màn sáng màu lam.

Răng rắc!

Thiên Sinh Nhất Kiếm tựa hồ như không gặp phải bất cứ sự trở ngại nào, trực tiếp đâm thẳng vào màn sáng màu lam. Chỉ thấy một âm thanh nhỏ vang lên, màn sáng liền nhanh chóng xuất hiện một vết rạn nứt, sau đó liền vỡ vụn.

Mộ Dung Vô Ngân thấy vậy thì sợ hãi tột độ. Màn sáng màu lam trên cơ thể hắn tựa hồ như vật sống, tự đông chuyển động rồi ngưng tụ lại trước ngực. Mà cùng lúc đó thì chiếc mâm tròn trên đỉnh đầu của hắn cũng hạ xuống, cản trước ngực của hắn, mong muốn cản được Tử Ảnh Kiếm.

Tử Ảnh Kiếm với tốc độ không giảm, tựa hồ như trong thiên địa không có thứ gì có thể ngăn cản nó tiến đến, xuyên qua màn sáng rồi đâm thẳng vào chiếc mâm tròn.

Rốt cuộc, Thiên Sinh Nhất Kiếm giống như gặp phải vật cản, không thể tiến thêm được nữa.

Sắc mặt khẩn trương của Mộ Dung Vô Ngân lúc này cũng hơi giãn ra một chút, xem ra là đã có thể chặn được một kiếm có uy năng cường đại đến cực hạn này rồi.

Nhưng mà, hắn chưa kịp thả lỏng một chút thì đột nhiên lại trở nên khẩn trương hơn hẳn lúc trước.

Đùng!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó thì có thể thấy chiếc mâm tròn màu lam kia vỡ vụn thành vô số mảnh vụn, hóa thành trăm ngàn điểm sáng bắn ra bốn phương tám hướng, rồi tiêu tán trong không khí.

Tử Ảnh Kiếm chậm rãi đâm đến, giống như thanh kiếm đòi mạng, mang theo khí tức tử vong phá vỡ mâm tròn, tiếp đó thì đâm lên màn phòng hộ cuối cùng trên người Mộ Dung Vô Ngân, màn sáng màu lam.

Ánh sáng tím đại thịnh, mang theo năng lượng hùng hậu lúc này hoàn toàn bạo phát ra ngoài. Lôi đình đầy trời trong thời gian ngắn liền ngưng tụ thành một điểm, sau đó hóa thành một tia điện mang cực nhỏ, từ trong Tử Ảnh Kiếm bắn ra, tựa hồ còn mang theo một tia hàn ý lạnh băng, đâm thẳng vào màn sáng lam quang.



Phốc!

Màn sáng căn bản không thể chịu đựng được luồng năng lượng lớn như vậy, chỉ chống đỡ được một chút rồi tiêu tán, hóa thành hư vô. Điện mang tiếp tục bắn về phía trước, lao thẳng về phía ngực của Mộ Dung Vô Ngân.

Khi mà màn sáng màu lam sắp tiêu tán thì Mộ Dung Vô Ngân với vẻ mặt trắng bệch , đột nhiên bước sáng bên cạnh nửa bước. Diện mang xẹt qua, đâm thẳng vào vai trái của hắn, không có chút máu nào chảy ra, chẳng qua là chỉ lưu lại trên áo của hắn một lỗ rất nhỏ mà thôi.

Mộ Dung Vô Ngân sững lại. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng năng lượng đang khiến cho hắn tê liệt cả nửa người trên, tựa hồ như có mmotoj luồng hàn ý lạnh băng đang lao về phía trái tim của hắn một cách nhanh chóng.

Mộ Dung Vô Ngân vô cùng sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng. Dưới tình huống nửa người trên đang bị tê liệt, hắn đột nhiên nhảy lên, lộn một vòng trên không trung, sau đó hạ xuống cách đó cả trăm trượng, bên cạnh Giang Như Triều.

Tay phải hắn nhanh chóng điểm một điểm vào ngực. Từng luồng ánh sáng đánh lên ngực, sau đó lại lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống.

Tay phải Mộ Dung Vô Ngân ôm lấy ngực, trong mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn về phía Diệp Vân

“Đây là kiếm pháp gì vậy?”

Trong mắt Diệp Vân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Khi mà Thiên Sinh Nhất Kiếm đâm trúng Mộ Dung Vô Ngân, điện mang xuyên thấu xương bả vai hắn thì Diệp Vân hắn đoán rằng, Mộ Dung Vô Ngân không chết thì cũng sẽ mất đi sức chiến đấu. Thế nhưng không ngờ là, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà tên giả hỏa này lại có thể cố gắng nhảy lên, sau đó trong nháy mắt liền có thể khống chế được thương thế của mình.

Mộ Dung Vô Ngân quả nhiên không hổ là một trong những thiên tài kiệt xuất cả ngàn năm nay của Thiên Kiếm Tông. Xem ra có tin đồn là thiên phú của hắn còn cao hơn cả Mộ Dung Vô Tình cũng không phải là không có căn cứ.

Diệp Vân hiểu rõ, nếu như Mộ Dung Vô Ngân có thể cưỡng ép không chế được thương thế của mình, sau đó còn dám ở lại truy vấn thì tất nhiên là còn có thủ đoạn còn chưa thi triển ra. Đã như vậy thì muốn giết hắn là điều không thể.

“Một kiếm vừa rồi à? Tất nhiên là kiếm pháp giết người rồi!”

Diệp Vân mỉm cười, nói tiếp: “Hiện tại thì Vô Ngân sư huynh và các sư huynh sẽ tự cắt tay trái hay tay phải đây?”





back top