Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 272: Sụp xuống


Diệp Vân bỗng đem hai kiện linh khí chạm vào nhau.

Ánh sáng màu xanh đậm của băng phách trộn lẫn với hỏa diễm trong nháy mắt, một lực lượng khó có thể hình dung đột nhiên nổ tung giữa không trung, lực lượng kỳ dị lan tỏa khắp trời đất.

Diệp Vân chưa từng có thể dung hợp nghĩ hai kiện linh khí khác nhau hoàn toàn , lúc này hắn đã không thể cảm giác được vị trí của hai kiện linh khí, tinh thần của hắn chỉ cảm giác được một kiện bảo vật, linh khí này là một đoàn hỏa diễm, nhưng lại có một khối băng lam sáng chói giữa trung tâm hỏa diễm.

Bạo liệt ma diễm, băng phách khiến linh hồn người cảm thấy lạnh lẽo, lúc này hai lực lượng bất đồng đã dung hòa hoàn mỹ, căn bản không thể phân biệt.

Diệp Vân chỉ cảm thấy Hỏa linh khí cùng băng linh khí trong cơ thể đều bắn ra, rót vào chính giữa Linh Khí này, hắn dường như cảm giác đã mở được một cánh cửa hoàn toàn khác biệt, hắn lý giả về hỏa hệ pháp tắc lại cao hơn một tầng. Đó chính là lý giả thực sự chứ không phải là cảm giác còn mờ mịt.

Diệp Vân lại có thể lĩnh ngộ hỏa hệ pháp tắc chân chính trước khi đạt tu vi Trúc Cơ Cảnh, hơn nữa còn lĩnh ngộ rất sâu. Giờ khắc này, hỏa hệ linh khí là cường đại nhất so với tất cả chân khí trong cơ thể hắn, dù là Lôi linh khí cũng không thể so sánh.

Oanh!

Bụi mù đá vụn bay ở chính giữa, người đá khổng lồ cao khoảng mười trượng lại xuất hiện, lúc này nó đã thực sự tức giận, khi nó nhìn thấy Diệp Vân thì cả người đều bị oanh một phát thành đống đá vụn, chỉ còn lại cái đầu.

Tất cả đá vụn bay loạn trong không trung, lại bị bao bởi một lực lượng kỳ dị, hình thành một thạch chùy cực lớn, đập thẳng về phía Diệp Vân.

Diệp Vân không có lộ ra nửa điểm kinh ngạc trên mặt, ngược lại hắn lại lộ thần sắc như có như không vui vẻ.

"Băng Phách phong tỏa, ma diễm bạo liệt!"

Diệp Vân quát khẽ một tiếng, hai tay đẩy mạnh phía trước.



Trong chớp mắt, băng quang lóe lên giữa không trung hóa thành băng long, tản mát ra lam quang chói mắt, gào thét bay về phía thạch chùy.

Phía sau băng long, đột nhiên hỏa diễm bạo liệt giữa không trung hóa thành ngàn vạn tia lửa nhỏ, rồi đột ngột thu lại hóa thành Viễn Cổ Thần Thú toàn thân đều là lửa, ầm ầm bước tới.

Phốc!

Băng long màu xanh đậm lao đầu vào trên thạch chùy cực lớn, chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ, công kích của thạch chùy bị dừng lại giữa không trung, bị bao phủ hoàn toàn bởi băng tinh, sau đó bị băng phong thành một khối.

Đùng!

Khối băng cực lớn rơi xuống từ không trung, đụng mạnh xuống nền núi đá, phát ra một tiếng nổ mạnh.

Nhưng khối băng lại không hề tổn hại, thậm chí không có nửa điểm rạn nứt. băng tinh tỏa ra hòa quang màu lam, dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ. một thạch chùy cực lớn bị băng phong giữa khối băng, trông rất rõ ràng.

“Nứt ra cho ta”. Diệp Vân bước lên một bước, Viễn Cổ Thần Thú toàn thân là lửa lao mạnh tới, bao lấy khối băng cực lớn, thân hình hỏa diễm thần thú lập tức trở nên mờ nhạt, sau đó chỉ có một ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt.

Những vết rạn hiện đầy trên khối băng cực lớn, chằng chịt như mạng nhện, lập tức vang lên một hồi tiếng đùng đùng, tất cả vết rận đồng loạt vỡ tung, hóa thành băng tinh.

Toàn thân người đá khổng lồ hóa thành thạch chùy, vậy mà biến thành một đống vụn băng tinh, rơi đầy đất. người đá khổng lồ chỉ còn lại cái đầu, lẳng lặng lơ lửng trên không, không còn phản ứng.

Diệp Vân cũng không có thu tay lại, Tử Ảnh Kiếm trong tay hắn thình lình xuất hiện, chém ngang về phía đầu của người đá khổng lồ.

Đùng!


Lập tức đầu của người đá khổng lồ bị chém thành hai nửa, sau đó đùng một cái vỡ tung ra, hóa thành vô số đá vụn, bắn ra khắp nơi.

Diệp Vân thở dài, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, bao sức lực trong người bị rút đi hầu như không còn chút nào. Hiện giờ không cần tới một địch nhân Trúc Cơ Cảnh xuất hiện, chỉ cần một gã Luyện Khí Cảnh ngũ trọng cũng có thể lấy mạng hắn dễ dàng.

"Diệp Vân, ngươi không sao chứ." Tô Linh là người đầu tiên chạy tới, nâng lên Diệp Vân đang chuẩn bị ngã co quắp xuống đất.

"Ngươi có bị thương không?" Khuôn mặt đẹp của Tô Ngâm Tuyết tràn đầy khiếp sợ, trong đôi mắt mang theo một tia ân cần.

Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng đi đến phía trước, , nhìn Diệp Vân tràn đầy kích động.

"Ta không sao, chẳng qua là chân khí trong cơ thể hao hết." Diệp Vân lắc đầu, cười khổ nói: "Lần này đúng là đã đến mức dầu hết đèn tắt, chân khí không còn chút nào, muốn khôi phục thì cần ít nhất là một ngày.”

"Không sao, nếu như tông môn an bài chúng ta đến Đoạn Hồn Sơn Mạch rèn luyện, vậy chắc chắn sẽ không xuất hiện địch nhân mà chúng ta không thể đối phó. Sức mạnh của người đá khổng lồ này đã vượt ngoài dự liệu của chúng ta, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không còn nguy hiểm.” Đàu óc Đoàn Thần Phong thật ra vô cùng nhạy bén, nhanh chóng nói ra.

"Đoàn Thần Phong nói không sai, tạm thời chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, sau đó nói tiếp:

“Bốn người chúng ta sẽ hộ pháp cho ngươi, ngươi mau khôi phục tu vi, ngươi là người quan trọng, nhất định pahir luôn giữ được trạng thái tốt nhất.”

“Không gian trong trận pháp đã có thay đổi gì?” Diệp Vân gật gật đầu, trong lòng của hắn minh bạch, Đoàn Thần Phong cùng Tô Ngâm Tuyết nói đúng, tạm thời vẫn an toàn.

“Trận pháp không gian có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, không thể tưởng tượng được thạch đầu cự nhân này chính là mắt trận, chỉ cần phá đi nó thì trận pháp này không còn cách nào duy trì.” Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, giọng nói lộ vẻ cảm thán.


“Đã như vậy, trước tiên chúng ta xuống núi đã, sau đó tìm một nơi an toàn, ta mới có thể tranh thủ khôi phục tu vi.” Diệp Vân gật gật đầu, khóe miệng hiện ra một tia vui vẻ.

Tuy rằng Tô Ngâm Tuyết bọn hắn nói tạm thời an toàn, nhưng mà đó cũng chỉ là tạm thời, bên trong sơn mạch Đoạn Hồn, ngoại trừ linh thú cùng những tên cùng hung cực ác, còn có bốn đội đệ tử khác. Nếu như bây giờ Diệp Vân gặp được bọn hắn, e rằng tuyệt đối sẽ không buông tha.

Tuy nhiên, trong lòng Diệp Vân đã có tính toán. Hắn hiện tại đã hao hết chân khí, nếu như bình thường thì phải mất tối thiểu hơn một ngày mới có thể khôi phục.

Nhưng mà, nếu có đầy đủ linh thạch, lấy Tiểu Hấp Tinh Quyết thúc giục, sau đó để cho Tiên Ma Chi Tâm hấp thu luyện hóa, cuối cùng chuyển ngược lại thì tốc độ khôi phục chân khí của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Đối với đệ tử bình thường, hầu như không thể làm theo phương pháp này được, bởi vì linh thạch thượng phẩm cực kỳ trân quý, ngày bình thường còn không đủ để tu luyện thì làm sao có thể lãng phí như vậy.

Thế nhưng, đối với Diệp Vân, hắn không thiếu linh thạch, đủ để chèo chống đến khi hắn Trúc Cơ thành công, hơn nữa hắn còn có các loại đan dược có thể khôi phục chân khí. Dù sao cũng cần khoảng ba bốn canh giờ, mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Không gian ngày càng trở nên không ổn định, dường như phía dưới mặt đất của núi đá cứng rắn có quái thú gì đó đang trùng kích, thi thoảng lắc lư một phát, nếu như kéo dài nữa, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ gặp phải tình trạng đất rung núi chuyển.

“Ta tìm được thông đạo rời đi rồi.” Âm thanh Tô Linh từ phía trước truyền đến. Vừa rồi, sau khi xác nhận Diệp Vân không có việc gì, Tô Linh liền tranh thủ lúc trận pháp không gian bị sụp đổ tìm kiếm thông đạo rời đi, nàng sợ nếu chậm một chút, thời điểm trận pháp không gian sụp đổ hoàn toàn sẽ phát sinh ra tình huống bất ngờ, vậy nên tranh thủ khi nó chưa hoàn toàn phá vỡ ly khai trước là thỏa đáng nhất.

Đoàn Thần Phong đã sớm đứng bên cạnh Diệp Vân, nghe được Tô Linh hưng phấn kêu to, hắn lập tức vác Diệp Vân lên vai, nhanh chóng chạy về phía Tô Linh.

“Ta nói Đoàn sư huynh, ngươi có thể thay đổi tư thế không, cõng ta trên lưng cũng được đi, sao có thể vác ta trên vai như vậy, nếu người ta nhìn thấy lại cười nhạo ta.” Sắp đi ra khỏi mảnh không gian này, Diệp Vân rốt cuộc cũng buông lỏng, mở miệng trêu đùa.

“Bớt nói nhảm, tiểu tử ngươi thì có hình tượng gì, người khác chê cười ngươi còn không ít nha.” Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, căn bản không thèm để ý đến kháng nghị của Diệp Vân.

“Ta lớn lên đẹp trai như vậy, có nội hàm, ngươi nói như vậy là quá không nể tình rồi, chờ ta khôi phục chân khí nhất định phải hảo hảo nói chuyện với ngươi.” Diệp Vân cười ha ha.

Đoàn Thần Phong nói: “Có gì mà phải hảo nói chuyện đây, hai đại nam nhân không bằng uống rượu một bữa, không say không về.”

Diệp Vân nói: “Đây đúng là một cái đề nghị hay, chờ ly khai khỏi sơn mạch Đoạn Hồn, huynh đệ chúng ta liền uống một trận không say không về.”

“Ta đây thì sao?” Giọng nói Tô Linh truyền đến, thân thể mềm mại nhanh chóng chạy đến, nhìn bộ dạng Diệp Vân bị vác trên vai Đoàn Thần Phong, không ngừng cười hắc hắc.



Diệp Vân hừ một tiếng, nói: “Ngươi rót rượu cho chúng ta, ta quyết định sẽ đến nhà ngươi uống, quậy cho cái tiểu viện kia long trời lở đất.”

Tô Linh bĩu môi, nói: “Không nên ngoài miệng nói thật hay, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có dám làm cho tiểu viện nhà ta gà bay chó chạy, long trời lở đất không.”

Diệp Vân khóe miệng co quắp hai cái, cười nói: “Nha đầu ngươi một chút ý tứ cũng không có, không biết phối hợp với ta một chút.”

Tô Linh làm nũng cười liên tục, giơ tay lên vỗ đầu Diệp Vân.

Diệp Vân nửa người treo ngược trên vai Đoàn Thần Phong, trong cơ thể không còn nửa điểm chân khí, nên không cách nào thoát khỏi bàn tay đang vỗ đến của Tô Linh, chỉ có thể yên lặng để nàng đập xuống.

Không bao lâu, năm người cuối cùng cũng đi ra khỏi trận pháp không gian, chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, mà phía dưới chân núi cũng không ngừng chấn động, trên đỉnh núi thi thoảng có đá lăn xuống, rung động ầm ầm.

Tô Ngâm Tuyết mang theo bốn người đi nhanh hơn, ước chừng nửa nén hương đã ra khỏi ngọn núi này, sau đó chạy như điên ra ngoài hơn mười dặm mới dừng bước lại.

“Đoàn Thần Phong tiểu tử, ngươi thả ta xuống.” Diệp Vân trên đường đi thiếu chút nữa bị xóc đến chết đi sống lại.

Đoàn Thần Phong cũng không đấu võ mồm với hắn, đặt hắn từ trên vai xuống.

Diệp Vân hai chân chạm đất liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tô Linh ở bên cạnh, đỡ hắn lại.

Năm người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười dặm bên ngoài tòa đỉnh núi bắt đầu sụp đổ, cự thạch lăn từ đỉnh núi xuống, đá vụn văng ra khiến cho bụi bặm mù mịt, che lấp cả bầu trời.

Ngọn núi cao mấy trăm trượng, cứ như vậy mà sụp đổ xuống.

“Ngọn núi này bố trí một đạo trận pháp không gian, mà thạch đầu cự nhân kia chính là mắt trận, hiện tại chúng ta phá vỡ được trận pháp, vì sao cả tòa núi đều sụp đổ vậy?” Dư Minh Hồng có chút không hiểu, nhìn ngọn núi đang sụp xuống, nhíu mày.

Lông mày Diệp Vân bỗng nhiên nhíu lại, mạnh mẽ quát một tiếng: “Không tốt, chúng ta đi mau!”





back top