Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 343: Kiên quyết chém giết


Bầu không khí ngưng trệ.

Thi trưởng lão chính là Thiên Kiếm Tông Thái Thượng Trưởng Lão, thế lực sâu đậm, huống hồ sau lưng hắn mơ hồ còn có tiền bối tông môn thoái ẩn "bảo kê", thân phận địa vị như thế, thử hỏi ai dám giết hắn?

"A, vì cái gì không dám?" Tô Hạo nhàn nhạt hỏi.

"Nếu như ngươi dám ra tay, như vậy toàn bộ gia đình ngươi sẽ bị trả thù một cách thảm thiết nhất, bi thảm đến độ ngươi không cách nào tưởng tượng." Trong đôi mắt Thi trưởng lão hiện lên ánh sáng lập lòe lành lạnh, khuôn mặt trong giây phút này trở nên có chút dữ tợn.

Lông mày Tô Hạo nhíu lại, giọng nói trở nên băng lạnh cực kỳ:" Giờ phút này mà ngươi còn dám nói ra những lời này, chẳng lẽ không cảm thấy là không thích hợp hay sao?"

Thi trưởng lão cười một cách điên dại:" Bởi vì ngươi sẽ không muốn nhìn thấy vợ con thân tử linh tiêu, cũng không muốn nhìn thấy vợ con ngươi sẽ bị trả thù một cách thảm thiết nhất, cho nên ngươi sẽ không dám động thủ."

Tô Hạo lẳng lặng đứng yên tại đó đến nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn về phía Thủy Thanh Huyên.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Thanh Huyên nổi lên một vòng ôn nhu, khẽ mỉm cười.

Tô Hạo mãnh liệt quay đầu lại, ngửa đầu ầm ĩ cười to. Đột nhiên, trong tay quang ảnh lập lòe, một đạo kiếm quang lăng không xuất hiện, đâm rách hư không, chém về phía Thi trưởng lão.

"Tiểu bối ngươi dám!"

Đột nhiên, một giọng nói nổ vang giữa không trung, một cỗ chi lực tràn đầy từ hư không phát tán ra, hướng về phía kiếm quang nhanh chóng bắn đến, muốn đem đạo kiếm quang chém giết Thi trưởng lão ngăn lại.



Nhưng mà, không nghĩ tới đạo kiếm quang đột nhiên co rụt lại, lăng không tiêu tán, cỗ chi lực tràn đầy này vọt thẳng tới, hung hăng đánh vào mặt đất trên Tài Quyết Đài, trực tiếp đánh thành một cái lỗ thủng lớn. Cùng lúc đó, thân ảnh Tô Hạo đột nhiên biến mất trong không khí, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Thi trưởng lão, chỉ thấy tay phải của hắn nhẹ nhàng duỗi ra, vỗ vào đỉnh đầu Thi trưởng lão.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, nghe như là không có ý nghĩa. Nhưng mà, hai con ngươi tràn ngập âm độc của Thi trưởng lão bỗng nhiên tối sầm lại, trên mặt ngay lập tức biểu hiện ra vẻ khó có thể tin, ngay sau đó thân thể mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất.

Tô Hạo, chỉ một chưởng, đem Thi trưởng lão chém giết, không có chút nào do dự cùng lưu thủ. (RIP Thi trưởng lão)

"Ta nếu đã đứng trên Tài Quyết Đài, ngươi nghĩ rằng cả nhà chúng ta còn để ý đến sinh tử hay sao?"

Thanh âm của Tô Hạo cực kỳ bình thường, vang vọng trên không trung, rơi vào trong tai mọi người, như là sấm sét bạo tạc nổ tung, đinh tai nhức óc.

Nguyên lai, Tô Hạo mang theo tâm lý " chịu chơi chơi tới cùng, một đi không trở lại", không còn gì để mất, có chết cũng không sợ.

Toàn trường lặng im, không có nửa điểm âm thanh.

"Hai vị Vương Gia, Đỗ gia chủ, các ngươi có muốn hay không cũng lên đây cùng ta một trận chiến?"

Thanh âm của Tô Hạo nhàn nhạt, rất là bình thản, nhưng mà rơi vào trong tai hai người, lại mang theo một sự châm chọc cùng giễu cợt.


Đoàn Uân Sa sắc mặt trầm như nước, không nói gì.

"Tô Hạo, ngươi đừng nên cuồng vọng quá mức." Đoàn Hồng Trình tính nết nóng nảy làm sao có thể chịu được, nhịn không được liền mở miệng.

"Có ngon thì lên đây." Tô Hạo mỉm cười.

Đoàn Hồng Trình hiện lên vẻ giận dữ, tuy biết rõ mình thực sự không địch lại nhưng cũng muốn đi lên, Đoàn Uân Sa bên cạnh liền nắm lấy tay hắn, ghé vào tai nói nhỏ hai câu, chỉ thấy Đoàn Hồng Trình hiện lên sắc mặt âm lãnh, hừ lên hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Tô Hạo cũng không nghĩ hai vị Thân Vương sẽ đi lên cùng hắn một trận chiến, hắn giờ phút này giống như Chiến Thần, quét mắt nhìn khắp xung quanh, không có ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

"Thật sự là quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng nữa a."

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua quanh quẩn trên không trung, cũng không thể xác định được phương vị, giống như lúc trước sư huynh của Mai Nghiễn Sinh truyền âm không sai biệt.

"Kim trưởng lão, ngài cũng nên xuất hiện rồi." Trên mặt Tô Hạo hiện lên vẻ tươi cười, không có chút nào khiếp sợ.

Tiếng nói vừa dứt, trên Tài Quyết Đài một chỗ không gian hơi rung động, giống như sóng nước nhộn nhạo. Ngay sau đó liền thấy một bóng người thình lình xuất hiện, chậm rãi ngưng thực, cuối cùng hiện ra một lão già tóc bạc, mặc trường bào màu xanh, đứng yên trên đài.


"Kim trưởng lão, đã mười lăm năm chưa từng gặp qua lão nhân gia ngài." Giọng nói Tô Hạo nhẹ nhàng, trên mặt vui vẻ.

"Năm đó ngươi chỉ là một tên tiểu hài tử mười mấy tuổi, không thể tưởng tượng được là có thể phát triển đến trình độ này, xem ra ngươi cũng đã tìm hiểu được một điểm chân ý của Không Gian Pháp Tắc, đột phá đến Kim Đan Cảnh chỉ là chuyện trong tầm tay." Ánh mắt lão giả rơi vào mặt Tô Hạo, chậm rãi nói ra.

Tô Hạo không trả lời, chỉ đứng đó mỉm cười.

"Ngươi biết rõ người "bảo kê" sau lưng của Thi Chính Vinh chính là ta, cũng nghe thấy tiếng hét thất thanh của ta, rõ ràng đã như thế mà còn hạ sát thủ, thật sự là không cho lão đầu tử ta đây mặt mũi a." Kim trưởng lão giọng nói nhàn nhạt, từ từ lạnh như băng.

"Trên Tài Quyết Đài, sinh tử dựa vào ý trời, nếu như Thi trưởng lão chiếm cứ thượng phong, chắc hẳn cũng không lưu thủ đâu." Tô Hạo chậm rãi nói ra, không có nửa điểm kinh hoảng.

"Vậy cũng được, bất quá ngươi chết trong tay của Thi Chính Vinh là chuyện...bình thường, chẳng qua bây giờ ngươi lại đem Thi Chính Vinh giết đi, như vậy ngay bây giờ ngươi lập tức tự sát, vợ con của ngươi tự nhiên sẽ có người đi giết." Kim trưởng lão đứng chắp tay, lạnh lùng nói ra.

"Kim trưởng lão, ta suy nghĩ là đầu ngươi bị lừa đá hay là già quá rồi nên hồ đồ? Nhiều năm không rời núi, chỉ biết trốn trong núi tu hành, có phải hay không đem đầu óc tu luyện hư mất?" Tô Hạo giọng nói nhàn nhạt, mang theo một tia cười nhạo mỉa mai.

Trong mắt Kim trưởng lão tinh mang lóe lên, trong khoảnh khắc cả tòa Tài Quyết Đài dường như bị mùa đông giá rét bao phủ.

"Tô Hạo, ngươi cũng đã biết vừa rồi ăn nói bậy bạ sẽ mang đến hậu quả thế nào không?"

Đối mặt với uy áp cường đại của Kim trưởng lão, Tô Hạo không có biểu hiện ra nửa điểm bối rối không thể chèo chống, lạnh lùng nói:" Chẳng lẽ Kim trưởng lão ngài cho rằng tu luyện đến Kim Đan Cảnh về sau, là có thể vô địch khắp thiên hạ sao?"

Kim trưởng lão lông mày chau lên, trong mắt hơi kinh ngạc:" Không thể tưởng tượng được ngươi rõ ràng có thể ngăn cản được uy áp của thần hồn của ta, đúng là vượt quá dự liệu của ta. Bất quá, Thi Chính Vinh là một tay ta bồi dưỡng, tuy rằng trên danh nghĩa là sư điệt của ta, kỳ thật tu vi của hắn đều là do ta dạy dỗ, có danh phận thầy trò. Hôm nay ngươi giết đồ đệ của ta, chẳng lẽ còn muốn ta động thủ?"

Tô Hạo cười ha hả, cất cao giọng nói:" Dù sao hôm nay Tô Hạo ta cũng khó có đường sống, nếu như phải chết thì "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt", cũng thật sự nghĩ rằng muốn mở mang kiến thức một chút, thần thông thuật pháp của Kim Đan Cảnh đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu?"



"Hặc hặc! Sư tôn, vừa rồi không phải người đã gặp được hay sao? Mộ Dung sư huynh chỉ có tu vi là Trúc Cơ Cảnh, lại đánh cho Kim Đan Cảnh tay mơ kêu trời trách đất, kêu cha gọi mẹ, bây giờ đang trốn chui trốn nhủi ở cái lỗ thủng trên sườn núi kìa."

Đột nhiên, Diệp Vân cất tiếng cười to, trong tiếng nói mang theo một tia trào phúng.

"Thằng nhóc ngu ngốc, muốn chết!"

Xa xa, quần áo trên người te tua như cái bang, toàn thân không có một chỗ nào sạch sẽ, Mai Nghiễn Sinh nghe thấy nói như thế toàn thân như muốn bốc hỏa.

"Đến đây, cho ta nhìn xem Kim Đan Cảnh cường đại đến cỡ nào." Ánh mắt Diệp Vân đảo qua khuôn mặt của hắn, biết rõ giờ phút này sinh lực của Mai Nghiễn Sinh không còn đến một phần trăm, có thể miễn cưỡng đứng lên chữa thương đã là không tệ, căn bản không có khả năng tái chiến.

Mai Nghiễn Sinh khẽ giật mình, lại phát hiện trong cơ thể rỗng tuếch, hắn mặc dù là Kim Đan Cảnh nhưng giờ phút này muốn đánh chết Diệp Vân cũng là người si nói mộng.

"Làm sao vậy? Bị Mộ Dung sư huynh cùng sư tôn của ta đánh cho một trận bây giờ nói không ra lời hả? Nói không được thì tốt rồi, ngồi xuống đó nghĩ ngơi đi, không nên cố gắng kẻo lại hộc máu nữa bây giờ." Diệp Vân tiếp tục cười nhạo.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ miệng của Mai Nghiễn Sinh phun thẳng ra, hắn là thân phận gì, tu vi thế nào, rõ ràng lại bị một tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh cười nhạo, rồi lại không có bất cứ phương pháp gì để phản kích, trong lúc nhất thời phẫn nộ công tâm, thương thế chấn động, máu tươi bắn thẳng ra.

"Tiểu tử quả nhiên cuồng vọng, ta đây sẽ giáo huấn ngươi một phen."

Ngay lúc Mai Nghiễn Sinh thổ huyết, Kim trưởng lão đi đến một bước, trong mắt lãnh ý lập lòe, một cỗ uy áp mênh mông thình lình ập tới, gần như hóa thành thực chất thẳng đến Diệp Vân.

Uy áp Kim Đan Cảnh, có thể ngăn cản được sao?





back top