Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 349: Bách niên lão tổ


Đại kiếm trì trệ, ngừng lại trên không trung.

Thanh âm âm u quanh quẩn trên không trung, một cỗ uy lực sâm nghiêm theo thanh âm truyền đền, đem cả không gian bao phủ, khóa một kiếm này lại.

Tu vi đến bực này quả thực kinh người.

Thất trưởng lão chính là Kim Đan Cảnh nhị trọng cường giả, Thiên Sinh Nhất Kiếm mặc dù không có tu luyện tới cực hạn nhưng cũng vượt xa không gian tưởng tượng. Một kiếm này ngay cả Kim trưởng lão còn không thể ngăn cản được chứ đừng nói chi là người bên ngoài.

Nhưng mà, một kiếm uy thế trầm trọng như thế chỉ bằng vào giọng nói quát bảo của một người lập tức dừng lại trên không trung, không có cách nào hạ xuống mảy may, quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Sắc mặt Thất trưởng lão cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hiện ra một tia kinh hãi. Với tu vi của hắn, tại Thiên Kiếm Tông còn có người có thể dễ dàng áp chế như thế, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Mọi người đều kinh sợ, nhìn xem hai người đang đứng trên không trung với vẻ mặt khó có thể tin, thần sắc mỗi người mỗi vẻ.

Những đệ tử có tu vi hơi thấp thì trên mặt lộ ra vẻ mê mang, bọn hắn rất nghi hoặc tại sao tại thời khắc này Thất trưởng lão đột nhiên thu tay lại, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà hắn không dám tiếp tục công kích? Điều này hiển nhiên không phải là tính cách của Thất trưởng lão, đặc biệt là những đệ tử của Thất trưởng lão tại Thiên Kiếm Tông.

Nhưng mà, trong mắt của đám người Yến Trường Xuân lại đầy vẻ ngưng trọng cùng kinh hãi . Bọn họ đều có tu vi là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra điểm mấu chốt tinh diệu trong đó.

Không phải Thất trưởng lão không muốn chém xuống mà là không chém xuống được, một cỗ lực lượng thần kỳ đã phong tỏa không gian, hai người căn bản là không thể nào nhúc nhích.

Tu vi này đến bực nào, quả thực là khó có thể tin, chỉ sợ vị sư huynh theo như lời của Mai Nghiễn Sinh có đến đây cũng không thể nào có chiến lực như thế.

“Tất Hạo, thì ra ngươi vẫn còn sống.”



Thanh âm của Thất trưởng lão vang lên, quanh quẩn trong không trung.

Bỗng nhiên, Yến Trường Xuân khẽ giật mình, lập tức sắc mặt đại biến, hắn nhìn vào hư không với vẻ mặt khó tin, khóe miệng hơi hơi co rúm.

“Thất trưởng lão, người nói cái gì?”

Thất trưởng lão nhìn hắn và thở dài, nói:” Ngươi không có nghe lầm, ta nói là Tất Hạo, sư phụ của sư phụ ngươi, chính là sư tổ của ngươi.”

Yến Trường Xuân căn bản không thể tin những gì Thất trưởng lão vừa nói ra, giọng nói run rẩy:” Thất trưởng lão người đừng có ăn nói nói lung tung, sư tổ lão nhân gia người đã sớm chết đi cách đây trăm năm nay rồi, căn bản là không còn trên nhân thế.”

Thất trưởng lão bất đắc dĩ cười khổ, nhìn vào hư không chậm rãi nói:” Tất Hạo, ngươi còn không ra?”

Tất Hạo, ngươi còn không ra!

Thanh âm của Thất trưởng lão trên không trung truyền bá ra ngoài, tiếng nói vang vang, kéo dài không dứt.

“Lão Thất, luận về bối phận ngươi so với ta nhỏ hơn, dám gọi thẳng tên ta có chút quá đáng.”

Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện rung động, lập tức hơi hơi nhộn nhạo như gợn sóng. Chỉ thấy từ chỗ rung động đó một bóng người chậm rãi thoáng hiện ra.

Râu tóc trắng noãn, áo bào trắng như tuyết, một lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng đứng đấy.

Ánh mắt của lão giả rơi vào khoảng trồng giữa Thất trưởng lão cùng Kim trưởng lão, tay phải hắn điểm nhẹ ra, một thanh âm răng rắc vang lên tựa hồ không gian vỡ nát.

Ngay sau đó, chỉ thấy chuôi đại kiếm của Thất trưởng lão khẽ rung lên, trên không trung kéo lê một đạo lưu quang sau đó rơi vào tay Thất trưởng lão.


“Nhị sư huynh, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.” Kim trưởng lão thấy lão giả xuất hiện, cúi người hành lễ.

“Tiểu Kim, ngươi gọi ta là Nhị sư huynh, như vậy chẳng phải là lão Thất so với ta còn lớn hơn?” Tất Hạo mỉm cười, bước vào giữa hai người.

“Lão Thất hắn mà nghĩ đến tôn ti trật tự? Đừng nói là Nhị sư huynh ngươi, nếu là lão nhân gia có tái thế chỉ sợ lão Thất cũng sẽ gọi thẳng tên ra.” Kim trưởng lão nhàn nhạt nói ra.

“Chuyện đó cũng không phải là không có, tính tình lão Thất vốn là như thế, cứ mặc kệ hắn đi.” Tất Hạo ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía mọi người.

Trong mắt Yến Trường Xuân hiện lên vẻ khó có thể tin, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, bỗng nhiên mãnh liệt bay lên và rơi xuống trước người Tất Hạo.

“Trường Xuân bái kiến sư tổ.”

“Đứng lên đi, ta ẩn nấp trăm năm, giả chết lánh đời, cũng không trách ngươi được. Nhớ năm đó, thời điểm mà ta thu sư tôn ngươi nhập môn thì hắn mới chỉ là một tên tiểu gia hỏa, không thể tưởng được nhoáng cái đã trăm năm qua đi, thậm chí ngay cả ngươi cũng đã leo lên đến vị trí tông chủ.” Tất Hạo vẫy vẫy tay, đối với gã đồ tôn Yến Trường Xuân này hắn cũng không có nửa phần cảm tình.

Yến Trường Xuân đứng lên, nhìn xem dung mạo của Tất Hạo mà trong lòng cảm thán. Hắn mặc dù là đồ tôn của Tất Hạo nhưng lại chưa từng bái kiến qua Tất Hạo, chẳng qua là thời điểm sư tôn truyền thụ thần thông tuyệt học, đã nghe lão nhân gia nhắc đến vô số lần. Hơn nữa tại chính giữa mật thất của sư tôn có treo một bức họa của Tất Hạo, người trong bức họa giống lão giả trước mặt như đúc.

Nhưng mà theo như lời của sư tôn hắn, Tất Hạo hơn trăm năm trước đã đi “bán muối”, thân tử linh tiêu. Hai mươi năm trước, sư tôn của Yến Trường Xuân trùng kích Kim Đan Cảnh thất bại, tẩu hỏa nhập ma, cỡi hạc chầu trời.

Không thể tưởng được hôm nay lại nhìn thấy người đã được cho là chết đi cách đây cả trăm năm, sư tổ Tất Hạo. Giờ phút này tâm tình của hắn quả thật không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Tất Hạo vừa ra tay đã áp chế cả hai cao thủ Kim Đan Cảnh, tu vi như thế thật không thể tin nổi, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Diệp Vân nhìn vào lão giả đang đứng giữa hư không, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nguy cơ không thể giải thích nổi.


Trò khôi hài này của Thiên Kiếm Tông, xem ra người đứng giật dây đằng sau chính là lão giả có địa vị cao vô cùng này, Tất Hạo. Hắn đợi đến thời điểm Thất trưởng lão ra tay đả thương Kim trưởng lão thì đột nhiên ra tay, cứu Kim trưởng lão. Bởi vậy có thể thấy hắn cũng không phải cùng một đường với mình, đối mặt với một nhân vật mạnh như thế, cục diện sẽ có bao nhiêu cải biến đây?

Tô Linh tựa hồ cũng cảm nhận được lo lắng của Diệp Vân, bàn tay nhỏ bé không biết từ lúc nào nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Vân, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Tô Ngâm Tuyết cũng đứng ở bên cạnh Tô Linh, nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai của muội muội, khuôn mặt đầy vẻ ngưng trọng.

Khuôn mặt của Tô Hạo đồng dạng cũng trầm như nước, nếu như nói Kim trưởng lão còn có Thất trưởng lão có thể áp chế, Thi trưởng lão thì bị chính mình chém giết, những người khác ngoại trừ tên sư huynh do Mai Nghiễn Sinh nhắc đến còn chưa thấy mặt thì hầu như số còn lại đều không đáng nhắc tới. Như vậy, Tất Hạo nguyên là Thiên Kiếm Tông chủ sư tổ, lão đầu này tu vi cao đến khó có thể tin, bây giờ hiện thân sẽ mang đến hậu quả thế nào?

Tô Hạo hơi hơi bước ra một bước đem hai đứa con gái cùng với Diệp Vân bảo vệ phía sau lưng, trên mặt thần sắc biến hóa mấy lần, cuối cùng hiện lên vẻ dứt khoát.

Ngược lại Thủy Thanh Huyên bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, tựa hồ sự xuất hiện của Tất Hạo đối với nàng không có nửa điểm ảnh hưởng, chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đấy, càng phát ra lạnh nhạt.

“Ngươi gọi là Trường Xuân à, nếu như trong tông xuất hiện Yêu Tộc hậu nhân, hơn nữa có được Yêu Tộc huyết mạch, như vậy cứ dựa theo luật pháp của Nhân tộc, nên xử lý thế nào thì cứ vậy mà xử lý.” Thanh âm của Tất Hạo nhàn nhạt vang lên.

Yến Trường Xuân nhíu mày, chần chừ một lúc, nói:” Bẩm báo sư tổ, Tô Linh cùng Tô phu nhân dù sao cũng là con gái cùng phu nhân của Vô Ảnh Phong chủ của Thiên Kiếm Tông ta, cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, bây giờ sự thật còn chưa rõ ràng, ta thân là nhất tông chi chủ không thể đưa ra quyết định sai lầm.”

Tất Hạo nói:” Không phải đã có Yêu chi mạt lộ sao? Cho cả hai ăn vào thì sẽ biết kết quả ngay thôi.”

Yến Trường Xuân thở dài, nói:” Nguyên bản đệ tử cũng có ý định như thế. Nhưng mà không nghĩ tới Đỗ gia cùng các tông môn khác, dưới sự giật dây của Tấn quốc Vương thất tụ họp nhiều người đến Thiên Thần Phong, uy bức lợi dụ, muốn chúng ta phải giao ra Tô Linh. Thiên Kiếm Tông ta đường đường là Tấn quốc đệ nhất thế lực, há có thể cho đám đạo chích này điều khiển.”

“Lời này ngược lại cũng không tệ, đã như vậy thì chuyện này để ta giải quyết, ngươi cùng với tiểu Kim mặc kệ bọn chúng đi, không cần phí đầu óc, tính mạng bọn chúng như là con sâu cái kiến không đáng giá.” Tất Hạo gật gật đầu, chậm rãi nói ra.

Một mảnh xôn xao lập tức im lặng, một đám người trợn mắt nhìn nhau, cũng không có ai dám chống đối những lời vừa rồi.

“Tất tiền bối, tất cả mọi người đều là tu sĩ Nhân tộc cùng tồn tại ở Tấn quốc, lời này của ngươi nói ra không khỏi có chút quá mức.”

Mọi người ở đây giận mà không dám nói gì, ngay thời điểm này một thanh âm già nua vang lên.
Mọi người chăm chú nhìn lại xem thì ra là Ân Mỗ Mỗ đang chống cây quải trượng đầu rồng.



Ánh mắt Tất Hạo đảo qua Ân Mỗ Mỗ, trong mắt tinh mang chợt lóe lên, tựa hồ có một đạo khí tức thẩm thấu bay đi, lập tức biến mất ở phía xa.

Bỗng nhiên, chỉ thấy Ân Mỗ Mỗ đang chống quải trượng thân hình run rẩy kịch liệt, lập tức chậm rãi tê liệt, trong miệng mũi máu tươi chảy ra, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin cùng tuyệt vọng.

“Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ!” Vài tên đệ tử Tề Dương Tông vội vàng đỡ lấy Ân Mỗ Mỗ, lớn tiếng kêu gọi. Nhưng mà thân thể Ân Mỗ Mỗ nhanh chóng lạnh dần, sinh cơ tiêu tán.

“Chỉ là một cảnh cáo nhỏ. Chư vị phải hiểu là Thiên Kiếm Tông ta không dễ mạo phạm, hiện tại ta cho các ngươi thời gian là ba cái hô hấp, tự chặt một tay rời đi, hay là ở lại.” Thanh âm của Tất Hạo nhàn nhạt quanh quẩn trên không trung.

Rời đi, tự chặt một tay; lưu lại, hiển nhiên kết cục sẽ giống như là Ân Mỗ Mỗ không thể khác được.

Tất Hạo tuy rằng ẩn nấp trăm năm, nhưng cường giả tất có khí phách, giờ phút này đã hoàn toàn hiển thị ra không bỏ sót.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Tất Hạo thật là bá đạo, muốn cho bọn hắn tự chặt một tay.

Đám người của Diệp Vân cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ quả thật có chút nhìn không thấu Tất Hạo, rút cuộc là muốn đóng kín cửa xử lý chuyện của Tô Linh, định ra tông chủ mới hay là muốn cấp cho cái bọn không biết chết sống đến tham gia náo nhiệt, bọn ngu xuẩn muốn bức bách Thiên Kiếm Tông một chút giáo huấn.

Bất quá, mặc kệ thế nào, đối với bọn người của Diệp Vân thì chuyện này không có nửa điểm chỗ xấu.

“Ba , hai, một.” Tất Hạo giọng nói nhàn nhạt, không có chút nào cảm tình.

“Xem ra các ngươi cũng không muốn rời đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại Thiên Kiếm Tông của ta a.”

Một mảnh kinh hô, chỉ nghe được tiếng cầu xin tha thứ, tiếng quát mắng, tiếng kêu sợ hãi…, liên tiếp, xen kẽ đan xen với nhau, hỗn loạn không khác gì cái chợ… cá.

“Ồ, không thể tưởng tượng được ở một nơi man di nho nhỏ thế này lại có cao thủ như thế, thật là ngoài dự liệu của ta.”

Trong lúc mọi người đang kinh hoàng, một giọng nói chợt vang lên, dường như đến từ bốn phương tám hướng, lại dường như đến từ mỗi tấc không gian bên cạnh, vang lên trong tai mọi người.

Thanh âm, lạ lẫm, lại quen thuộc!





back top