Dịch giả: aluco
“Diệp Vân huynh đệ xin hạ thủ lưu tình!”
Người chưa tới, thanh âm đã tới trước.
Lông mày Diệp Vân chau lên, hắn nhìn chăm chú nơi phát ra thanh âm, một bóng người rơi xuống hóa ra là Chư Cát Xung.
"Chư Cát huynh? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi, kỳ thật trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Người tới chính là Chư Cát Xung, hắn nhìn chung quanh, đưa tay đánh ra một đạo quang phù, chỉ thấy con Viêm Thú kia đang phẫn nộ đến hầu như phát cuồng tựa hồ nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng cường đại, khiến nó hết sức hoảng sợ, vội vàng thối lui.
"Ta mà không tới kịp thời chắc những con gia hỏa kia sẽ bị Diệp Vân huynh đệ ngươi giết chết." Chư Cát Xung mặc một bộ áo lam, nhìn Diệp Vân gượng cười.
Diệp Vân nói một cách lạnh lùng: "Chư Cát huynh mời ta đến đây, không thể tưởng được lại tiếp đãi ta như thế này, nếu bản thân ta không có thủ đoạn gì, chỉ sợ đã thân tử linh tiêu rồi."
Chư Cát Xung vẫy vẫy tay, nói: "Làm gì có chuyện đó. Ta biết Diệp Vân huynh đệ ngươi thân thủ bất phàm, cảnh giới không phải là yếu ớt như thể hiện bên ngoài của ngươi, chắc hẳn là có loại bảo vật nào đó có thể che giấu cảnh giới, đồ vật tốt như vậy cũng không thấy nhiều."
Sắc mặt Diệp Vân vẫn có chút băng hàn như trước, nói:” "Chư Cát huynh mời ta đến đây, chắc hẳn không phải là để cho ta đi giết mấy con Yêu thú này."
Chư Cát Xung nhún nhún vai nói: "Ai bảo Diệp Vân huynh đệ ngươi bế quan trọn vẹn một tháng, mấy ngày trước việc tuyển chọn đệ tử của Thần Tú Cung ta cũng đã chấm dứt, ta vẫn muốn cho ngươi đến đây, chẳng qua là do ngươi đang bế quan nên Đan Vu Thuần của Đan Đỉnh Lâu cũng không dám báo. Cho nên ngày hôm nay ta mới kêu ngươi đến đây…”
"Đến đây để tiến hành khảo hạch sao? Chẳng lẽ tuyển chọn các đệ tử khác cũng dùng cách đấu với Yêu thú như thế này? Ta không tin đâu." Diệp Vân không đợi hắn nói dứt, đã ngắt lời hắn.
”Như vậy thì không phải.” Chư Cát Xung cười hì hì đi tới, nói:” Những đệ tử kia làm sao có thể so sánh với Diệp Vân huynh đệ ngươi? Một kiếm vừa rồi của ngươi hầu như đem toàn bộ Yêu thú trong phạm vi mười trượng phong ấn, hơn nữa chỉ kiếm quang lưu chuyển đã chém giết hơn năm mươi con, tu vi như vậy đã vượt xa tiêu chuẩn của đệ tử bình thường.”
“Bên trong Đấu Thú Tràng này còn có một con Viêm Thú, chính là con súc sinh kia, đừng nói là ngươi không biết nhé.” Diệp Vân lạnh lùng nói.
"Viêm Thú? Diệp Vân huynh đệ quả nhiên hiểu biết sâu rộng, ngay cả Viêm Thú cũng biết rõ. Con Viêm Thú này vừa mới trưởng thành, hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi, nếu ta tới chậm một chút, chỉ sợ Viêm Thú đã bị ngươi đánh chết." Chư Cát Xung cười hắc hắc nói ra.
"A, Chư Cát huynh rất xem trọng ta à." Diệp Vân nói.
"Chuyện đó là tất nhiên, ý ta là muốn giới thiệu để ngươi trực tiếp trở thành đệ tử nội môn của Thần Tú Cung ta, nếu ngay cả một con Viêm Thú vừa mới trưởng thành mà ngươi cũng không đối phó được mà nói, thì ta làm sao có thể tiến cử huynh đệ ngươi cho cấp trên?" Chư Cát Xung ôm Diệp Vân, chớp chớp mắt.
"Đệ tử nội môn?" Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới Chư Cát Xung lại muốn trực tiếp giới thiệu hắn trở thành đệ tử nội môn của Thần Tú Cung.
"Không sai, vừa rồi ngươi cùng Viêm Thú đối chiến, cấp trên đã nhìn thấy tất cả, bây giờ ta lập tức mang ngươi đi lên, chắc hẳn không có vấn đề." Chư Cát Xung gật gật đầu.
Con mắt Diệp Vân híp lại, nếu là như vậy ngược lại cũng không tệ. Vốn hắn cùng với Kiếm Đạo lão tổ thương nghị chính là muốn tìm biện pháp tiến vào Phiêu Miểu Tông hoặc là Thần Tú Cung, sau đó dùng mọi khả năng đạt được một tư cách để sau này mở ra thiên kiếm bí tàng. Nếu có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, khoảng cách để đạt được tư cách càng gần một bước.
"Đúng rồi, vừa rồi ta xem một chiêu Băng Phong Thiên Lý kia, trong đó băng linh khí tinh khiết hùng hồn, vượt xa tưởng tượng." Chư Cát Xung nhìn Diệp Vân, vẻ mặt hưng phấn: "Sau đó ngươi lại thi triển ra một chiêu thần thông lôi hệ, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết. Tiểu tử ngươi rõ ràng thân mang hai hệ Linh khí, thật sự là khó có thể tin. Đúng rồi, lôi linh khí chính là dị chủng Linh khí lĩnh ngộ khó khăn nhất, tại sao ngươi có thể tìm hiểu được?"
Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: "Chư Cát huynh ngươi đã quên viên Lôi linh thạch sao?"
"Lôi linh thạch? Ngươi nói là miếng Lôi linh thạch mà Vân Thiên Hành của Kim Kiếm Môn đưa cho ngươi ở buổi đấu giá do Đan Đỉnh Lâu tổ chức? Ngươi thật sự từ bên trong của nó tìm hiểu ra lôi linh khí? Điều này sao có thể?" Chư Cát Xung kinh hãi thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống đất, miếng Lôi linh thạch kia hắn và Tăng Huyền đã xem qua kỹ lưỡng, bên trong ẩn chứa lôi linh khí cực kỳ thưa thớt, nếu muốn từ trong đó tìm hiểu lôi linh khí, quả thực là chuyện không thể nào.
"Đúng vậy, chính là miếng Lôi linh thạch đó, ngươi có biết ta thuê một gian mật thất tu hành có Linh khí gấp mười lần, sau đó ta hết lòng tìm hiểu, không thể tưởng được lại thật sự từ trong đó tìm hiểu ra lôi linh khí, có thể thấy được ta có thiên phú hơn người." Diệp Vân hặc hặc cười nói.
Chư Cát Xung nhìn hắn với vẻ mặt hồ nghi, trong mắt toát ra một tia hâm mộ.
"Con bà nó, tiểu tử ngươi thật sự là vận khí tốt." Hắn chụp lấy cánh tay Diệp Vân, nói: "Đợi sau khi gặp được cao tầng, ngươi cứ nói sự thật là mang trong người hai đạo Linh khí dị chủng, việc trở thành đệ tử nội môn sẽ rất đơn giản.”
Diệp Vân gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hai người phóng lên không trung lập tức đã lao ra tầm hơn mười trượng, vòng bảo hộ trong suốt vẫn bao phủ đấu tràng đã biến mất, không hề ngăn cản hai người chút nào.
Tường cao trăm trượng dễ dàng vượt qua, lúc thân hình hai người Diệp Vân rơi xuống đã thấy trước mắt xuất hiện ba lão giả, người đi đầu mặc áo dài màu trắng, tóc bạc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước.
"Bái kiến sư tôn!" Chư Cát Xung bước về phía trước một bước, khom mình hành lễ, sau đó nói với Diệp Vân: "Đây là Thiên Vận Tử sư tôn của ta, chủ nhân Thiên Vận Điện của Thần Tú Cung."
Diệp Vân tiến lên một bước, hành lễ nói: "Diệp Vân bái kiến tiền bối!"
Lão giả áo trắng vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn vào trên mặt Diệp Vân, nói: " Tuổi tác chỉ mới như thế đã tìm hiểu được hai đạo dị chủng Linh khí, thật là khiến cho ta kinh ngạc. Bất quá tại sao cảnh giới của ngươi chỉ mới là Trúc Cơ Cảnh tam trọng?"
"Ta thuở nhỏ tinh nghịch, lúc bắt đầu tu hành cũng không chăm chỉ, trưởng lão trong gia tộc phí không ít tâm tư trên người ta mới đưa cảnh giới của ta tăng lên tới tình trạng này như hiện tại, lúc này mới cho ta đi ra hành tẩu thiên hạ." Diệp Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"Bất quá ngươi thật sự có thiên phú hơn người, chỉ với tu vi Trúc Cơ Cảnh tam trọng của bản thân, lại có thể cùng Viêm Thú ganh đua cao thấp. Hơn nữa băng linh khí kia tinh khiết hùng hồn, chắc hẳn đã tìm hiểu trong một thời gian thật lâu rồi a." Thiên Vận Tử gật gật đầu, khẽ cười nói.
Diệp Vân gật đầu nói: "Băng linh khí chính là ta tìm hiểu cách đây năm năm trước, trong năm năm này hầu như tất cả tu hành đều đặt ở trên đó."
Thiên Vận Tử nhìn hắn, nói: "Vậy lôi linh khí của ngươi là như thế nào? Uy lực của một kiếm kia, quả thật là cực kỳ cường đại."
Trong lòng Diệp Vân thoáng có chút hồi hộp, bất quá sắc mặt không thay đổi, nói: "Chắc là do vãn bối thiên tư hơn người, trong tháng vừa qua mới tìm hiểu lôi linh khí từ trong Lôi linh thạch, không thể tưởng được lại cường đại như thế. Bất quá cũng có chút may mắn, bởi ta từ nhỏ đã từng xem qua mấy chiêu thần thông lôi hệ, trong lúc bế quan cũng từng diễn hóa thêm mấy ngày nữa, mới đạt được thành công như hôm nay."
Sắc mặt Thiên Vận Tử không thay đổi, chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải giải thích với ta hai đạo dị chủng Linh khí này đến từ nơi nào, tìm hiểu nó như thế nào, đã tu luyện qua loại thần thông gì. Thần Tú Cung của ta tuyển chọn đệ tử cũng không coi trọng những thứ này, coi trọng chính là tính tình. Trừ việc đó ra, chỉ cần tuân thủ quy củ của Thần Tú Cung là được, ngươi tu vi cao thấp thế nào chúng ta cũng không thèm để ý, bởi vì tu vi có cao cách mấy cũng không hơn được cao thủ nội cung, cho nên cũng không sợ những đệ tử các ngươi có thể tạo nên những biến cố gì ."
Diệp Vân khẽ giật mình, không biết phải trả lời như thế nào.
"Diệp Vân huynh đệ, còn không tạ ơn sư tôn, lão nhân gia người nói là có thể thu ngươi làm môn hạ, trở thành đệ tử nội môn của Thần Tú Cung." Chư Cát Xung nhìn thấy Diệp Vân sững sờ, vội hạ giọng nhắc nhở.
Trong mắt Diệp Vân hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi, hỏi:"Chỉ có như thế này là được rồi? Thần Tú Cung tuyển chọn đệ tử nội môn sao giống như trò đùa vậy? Hay bởi vì ta có thiên phú hơn người, vượt quá dự liệu của các ngươi?"
Ba người Thiên Vận Tử nhìn nhau, lập tức ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt, quả nhiên là nghé con mới đẻ, ta lại thích tính tình như vậy của ngươi. Bây giờ ta hỏi ngươi, có bằng lòng bái làm môn hạ của ta, trở thành đệ tử của Thiên Vận Tử ta, trở thành nội môn tinh nhuệ của Thần Tú Cung?"
Con mắt Diệp Vân híp lại, sau nửa ngày trầm ngâm, lập tức khom người cúi chào.
"Đệ tử bái kiến sư tôn!"