Edit: Ong MD Beta: Vô Phương
Lúc xem kiếp trước trên đá Tam Sinh, Thanh Huyền cảm giác như đang xem chuyện quá khứ của người khác, dù thổn thức nhưng bản thân không có quá nhiều cảm xúc. Bây giờ, thật sự nhớ lại vận mệnh của mình và sự phản bội này, cảm giác thất vọng và mất mát từ đáy lòng cùng với sự chua xót, bất lực quét khắp người cậu.
Không hề lên án hay mắng chửi, Thanh Huyền chỉ lẳng lặng nhìn Phó Vân Xuyên không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ. Ngược lại, Phó Vân Xuyên bị ánh mắt bình tĩnh của cậu làm cho khiếp sợ, mặt mày càng trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Ta thật sự không còn cách nào khác, ta cùng đường rồi!” Lúc này, Phó Vân Xuyên không tưởng tượng được Thanh Huyền đã từng trải qua những ngày khủng khiếp như thế nào, cũng không rõ trước mắt mình là người hay quỷ đòi mạng. Chỉ có thể co rúc người vào đống củi, tự dày vò bản thân, không ngừng lẩm bẩm: “Nếu lúc đó ta không trốn đi thì sẽ hối hận cả đời, ta thật sự không ngờ…”
Y muốn nói, y không ngờ lão chủ viện kỹ nam lại độc ác tra tấn Thanh Huyền đến chết để trút giận. Y nghĩ rằng cùng lắm thì chỉ dạy dỗ Thanh Huyền một trận rồi bắt cậu hành nghề tiếp khách thôi. Nhưng y lại phát hiện mình không thể nói những lời biện giải là mình không thể ngờ này được. Qua những năm tháng sống trong viện kỹ nam, y hoàn toàn có thể đoán được kết cục đó.
Mười chín tuổi, cha y bị bệnh nặng phải có thuốc quý để chữa trị, vì không có tiền nên muốn bán Thu Nương mới mười lăm tuổi vào lầu xanh. Nhưng y ngăn lại nói là sẽ tự đi kiếm việc làm, không ngờ cùng đường đành phải bán thân vào viện kỹ nam mới có tiền chữa bệnh cho cha.
Trong viện kỹ nam, mặc dù y rất nổi danh, nam nữ khách khứa đều là quan to quý nhân nhưng cuối cùng cũng chỉ xem y như đồ chơi. Đúng vậy, nếu không phải vì lúc đó chẳng còn sự lựa chọn, y tuyệt đối không dùng Thanh Huyền làm mồi nhử mở đường cho mình chạy trốn, tất cả chỉ vì lá thư Thu Nương nhờ người mang đến.
Y không ngại thừa nhận, y và muội muội của mình có tình yêu nam nữ trái với luân thường. Mẹ chết rất sớm, cha lại già yếu không có bản lĩnh, cả ngày đau ốm nằm trên giường như người tàn phế, chỉ có hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau. Y cũng không biết từ lúc nào tình thân không gì phá nổi đã bắt đầu biến chất. Chỉ biết là từ khi y cố gắng che giấu cho đến khi xấu hổ thừa nhận cũng là lúc Thu Nương nói cho y biết tình cảm của mình.
Trong thư nói, Triệu lão gia năm lần bảy lượt tuyên bố muốn cưới Thu Nương, còn đồng ý dùng một ngàn lượng bạc làm sính lễ khiến cha y động lòng. Nhưng trong thư không hề đề cập đến việc Thu Nương bằng lòng, y hiểu nàng không tỏ rõ thái độ là vì muốn biết y tính toán như thế nào.
Y muốn trở về dẫn Thu Nương xa chạy cao bay, nhưng thật bất hạnh vì đã bán thân cho viện kỹ nam từ lâu, sao có thể mơ ước cao xa? Sau bao lần do dự và suy nghĩ, rốt cục vẫn không cam lòng để người con gái mình yêu gả cho kẻ khác. Y chuyên tâm sắp đặt, bí quá hoá liều, đã không ngại lợi dụng thằng bé đầy tớ làm kẻ chết thay. Sau bao gian khổ mới trở về nhà được không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự tính.
Lão họ Triệu ngang ngược, ác bá kia cưỡng bức người thương của y!
Khi đó, y chỉ hận vì sao bản thân lại do dự. Nếu trở về sớm hơn một chút, không chùn bước đưa Thu Nương đi thì cớ gì nàng phải chịu sự nhục nhã này, sao có thể xảy ra biến cố này?
Nghe Phó Vân Xuyên thì thào, Thanh Huyền vẫn im lặng, chỉ không rõ nét mặt của Phó Vân Xuyên là ân hận vì lúc đầu đã làm sai hay không biết hối cải.
“Ta biết, năm đó ca ca ta có lỗi với ngươi. Nhưng những năm gần đây lúc nào huynh ấy cũng bất an, đêm đêm đều gặp ác mộng, luôn nơm nớp lo sợ nghĩ ngợi không yên, sợ oan hồn ngươi đến đòi mạng.” Phó Thu Nương ôm chặt Phó Vân Xuyên, không chút e ngại bệnh hiểm nghèo trên người y. Nhìn người mình yêu thương hốt hoảng như vậy, lòng nàng đau xót không nói nên lời, cố gắng kìm nén cuối cùng vẫn không chịu nổi. Tuy rằng nói chuyện với Thanh Huyền nhưng nàng không có can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ có giọng điệu cầu xin: “Bây giờ huynh ấy ra nông nỗi này, còn ngươi được trời phù hộ bình yên vô sự, chi bằng —”
Không đợi nàng ta nói xong, Thanh Huyền đột nhiên xoay người, cúi thấp đầu không cho người khác thấy rõ sắc mặt mình lúc này, thái độ hơi khác thường đưa tay tính kéo Thiên Sắc đi, ngay cả giọng nói vốn trong trẻo cũng trở nên khàn khàn: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Lúc sắp chạm tay đến người Thiên Sắc, cậu đột nhiên nhận thức được hành động này như đang bắt buộc sư phụ rời đi, cảm thấy không phù hợp liền thu tay lại, rầu rĩ ôm mấy cây vải trên mặt đất chui ra ngoài căn lều cỏ.
Không phải cậu cố gắng tỏ ra rộng lượng mà cảm giác lúc này thật khó chịu, không thể kêu gào nhưng chẳng biết làm sao cho phải. Nếu thật sự tính toán thì tính sao cho hợp? Chẳng lẽ, mắng Phó Vân Xuyên không bằng chó rồi đánh một trận, nhưng như vậy có bù lại niềm tin và sự thất vọng của cậu không? Đúng là những chuyện này đã qua, nhưng những ký ức không thể nào chịu nổi này đã in sâu trong tiềm thức, những tổn thương khôn xiết đã thực sự xảy ra, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Cậu hơi tức giận, cảm thấy mình giống như một thằng ngốc luôn bị người khác lợi dụng, mười kiếp trước cho đến mười kiếp sau cũng không chút tiến bộ!
“Lúc trước lập mưu hãm hại người khác, bây giờ thân mang bệnh hiểm nghèo sống không bằng chết, coi như đã bị báo ứng.” Thiên Sắc nhìn huynh muội nhà họ Phó đang ôm chặt lấy nhau, chậm rãi lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nói ra bí mật động trời không ai biết: “Hai huynh muội ngươi làm chuyện trái luân thường, quan hệ bất chính với nhau sinh ra đứa con thiểu năng cũng coi như tự nhận quả đắng.” Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài.
“Sao ngươi biết?—” Phó Thu Nương giật mình!
Phó Thu Nương chắc chắn chuyện này ngoại trừ nàng ta và Phó Vân Xuyên ra tuyệt đối không có người thứ ba biết, vì sao nữ tử mặc áo đỏ này lại biết?
Đúng vậy, ngày đó Phó Thu Nương bị Triệu Phú Quý làm nhục cảm thấy sống không bằng chết, đang tính tự sát ở trong nhà, không ngờ Phó Vân Xuyên lại trốn về đúng lúc này. Nàng vừa xấu hổ vừa đau đớn khóc nức nở kể ngọn nguồn mọi chuyện. Phó Vân Xuyên vô cùng đau lòng, ôm nàng tự trách không thôi, hận bản thân không chịu trở về sớm hơn dẫn nàng bỏ trốn.
Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Huynh muội hai người vốn định đưa người cha bị bệnh nặng bỏ xứ đi thật xa, không ngờ lại đụng phải người của viện kỹ nam phái tới tìm kiếm Phó Vân Xuyên. Phó Vân Xuyên đành ẩn mình, kế hoạch rời bỏ quê hương phải gác lại. Sau khi đám người của viện kỹ nam bỏ cuộc quay trở về, y chợt phát hiện trên người mình xuất hiện một số mụn nhọt khả nghi. Đến y quán khám thử thì đại phu vô cùng hoảng hốt, giống như những mụn nhọt này rất bẩn thỉu, lập tức lấy chổi lông gà đuổi y đi.
Khi đó, y mới bừng tỉnh nhận ra mình đã mắc bệnh hoa liễu chết người!
(* Bệnh hoa liễu là tên gọi chung cho các bệnh lây lan qua đường tình dục, truyện không nói rõ là bệnh gì. Nhưng cũng hơi thắc mắc là sao Phó Thu Nương không bị.) Cha già bệnh nặng, y lại gặp phải chứng bệnh quái ác này, không ngờ sau đêm gặp mặt hôm ấy Phó Thu Nương lại có thai. Cuối cùng, may mắn là Triệu Phú Quý chủ động đến tận nhà tự nhận là cha của đứa bé trong bụng, đón Phó Thu Nương về Triệu phủ, còn đưa không ít ngân lượng làm sính lễ, chuyện của huynh muội bọn họ mới được che giấu. Còn y cũng coi như có tiền chạy chữa bệnh hoa liễu.
Có điều, không ai ngờ con của y và Phó Thu Nương lại là một đứa bé thiểu năng?
Nếu nói cái gì cũng có báo ứng thì có lẽ tất cả những chuyện này đều là báo ứng.
Thiên Sắc không trả lời câu hỏi của Phó Thu Nương chỉ đưa lưng về phía bọn họ, thoáng dừng chân, rũ mắt thốt lên một câu sâu xa, giọng nói trở nên lạnh lùng như trước: “Hai ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Ra khỏi căn nhà cỏ, nhìn quanh liền nhìn thấy bóng lưng buồn bã, lặng im của Thanh Huyền. Sắc mặt Thiên Sắc bình thản, giọng trầm thấp giấu hết mọi cảm xúc: “Thanh Huyền, đi thôi.” Tuy nói thế nhưng nàng cũng không bước đi ngay như thường ngày mà đứng yên tại chỗ, đôi mắt trong veo thoáng chút ánh sáng sâu thẳm.
“Sư phụ.” Thanh Huyền khẽ gọi, ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy hơi thở run rẩy giữa chiều thu tĩnh lặng, không biết tại sao Thiên Sắc đang đứng trước mặt lại dần trở nên mơ hồ. Một lúc sau, cậu nén cảm xúc đang dâng tràn xuống: “Sao người lại phong ấn đoạn ký ức này của con?”
Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều ký ức không thể nào chịu nổi, tới nay cậu đều để nó tự lãng quên hoặc xóa nhòa những cảm xúc đau đớn ấy. Về chuyện không thể nhớ nổi lần đầu gặp sư phụ, cậu nghĩ cũng chẳng cần thiết phải vắt óc tìm hiểu mọi chuyện, có điều cậu thật sự không ngờ sự thật lại như thế này.
“Dù lúc ấy người đang hôn mê nhưng cực kỳ tức giận, sắc mặt thê lương, oán hận và thù hằn rất nặng nề. Nếu để ngươi tu luyện trong tình trạng như vậy hoàn toàn không có lợi.” Thiên Sắc bình tĩnh đáp lại, nàng không nói cho cậu biết mười kiếp trước vì dễ dàng tin tưởng người khác cậu đã mang nghiệp chướng vào người, mỗi kiếp đều phải chịu đày ải để đền bù và chuộc tội, chỉ nhẹ nhàng nói tránh nhằm cảm hóa: “Bây giờ ngươi đã biết phân biệt đúng sai, quay đầu nhìn lại tất cả mọi chuyện chắc chắn sẽ tỉnh ngộ.”
Tỉnh ngộ sao?
Nói thật, có lẽ ngộ tính của cậu quá thấp, cậu không hề ngộ ra điều gì từ cái gọi là nghiệp chướng kia, ngược lại chỉ ghi sâu vào trí óc tất cả những việc sư phụ đã làm cho cậu. Thật ra, nghĩ kỹ lại có khi cậu phải cảm ơn Phó Vân Xuyên, nếu y không bán đứng hãm hại, khiến cậu thập tử nhất sinh thì cậu sẽ không có cơ hội gặp sư phụ và có được hàng loạt may mắn như vậy?
“Không ngờ ngày đó sư phụ lại cứu Thanh Huyền không chút tính toán.” Giọng cậu trầm thấp nhẹ nhàng trả lời, khẽ cúi đầu giấu mặt sau đống vải, không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng lúc này.
Nghe cậu nói vậy, Thiên Sắc trầm mặc một lúc, đôi mắt đen thẳm ẩn hiện ánh sáng càng làm nổi bật nét tĩnh mịch. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nói một câu không đầu không đuôi nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa sâu xa: “Ta xưa nay không thích nợ người khác thứ gì, cũng không thích người khác nợ ta gì cả.” Nói xong nàng xoay người bước đi.
Thanh Huyền ngây người, trong phút chốc không hiểu ý nàng, một lúc sau mới có phản ứng, lập tức ôm đống vải đuổi theo.
******
Bóng đêm lạnh lẽo, tuy rằng Triệu Phú Quý tuyên bố con quỷ hút máu kia đã bị thu phục, nhưng cứ đêm xuống là xưởng nhuộm nhà họ Triệu không một bóng người, không một ai dám ở lại qua đêm.
Canh ba, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào xưởng nhuộm, đi thẳng đến mấy thùng nhuộm, cố sức dời một cái thùng rồi nhanh chóng đào thứ gì đó dưới đáy thùng. Một lúc sau, bóng đen đó nhét thứ đào được vào ống tay áo rồi lấp bùn đất chỗ đó lại, đặt thùng nhuộm về chỗ cũ, tiếp tục di chuyển thùng nhuộm thứ hai và đào bới.
Đúng lúc kẻ đó đào sắp xong thùng cuối cùng, một tiếng cười lười biếng vang lên kèm theo giọng điệu mỉa mai: “Biết cách dùng pháp khí trấn hài cốt và hồn phách con người, ngươi quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.”
Bóng đen kia quá sợ hãi, vội vàng đứng thẳng dậy!
Hết chương 16