Edit: Như Bình Beta: Vô Phương
Trông thấy biểu cảm như bị sét đánh của Thanh Huyền, Thiên Sắc nheo mắt lại. Dường như nàng đã nhìn thấu sự bất an lo lắng trong lòng đồ đệ, đôi con ngươi đen láy dần trở nên lạnh lẽo đáng sợ, tầm mắt sắc bén như lưỡi dao khiến bầu không khí trong phút chốc cũng đông cứng lại.
“Quần áo của ngươi nồng nặc mùi hồ yêu, còn mặc làm gì?” Nén cơn giận trào dâng trong lòng, Thiên Sắc ném chiếc áo bào xám Thanh Huyền hay mặc xuống đất. Sau đó, nàng xoay lưng về phía hắn, giọng nói cứng nhắc giảng giải: “Dù lúc nãy ngươi không gặp thụ yêu, thì mùi hồ yêu để lại trên quần áo ngươi cũng sẽ kéo yêu ma quỷ quái khác tới thôi.”
“Hồ yêu?” Thanh Huyền ngẩn ra, cậu nhìn y phục màu xám bị vứt trên đất, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Nhận ra sự hoang mang và ngờ vực trong giọng nói của cậu, Thiên Sắc hơi rũ mắt dường như đang suy ngẫm: “Người chỉ ngươi đi đường tắt qua rừng khóc đêm ở chỗ nào?”
Thanh Huyền trả lời theo phản xạ: “Không phải là ông chủ quán trà đầu đường…” Cậu nói được một nửa rồi đột ngột ngừng lời.
Khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên nhớ tới lời thụ yêu đã nói, suy nghĩ cặn kẽ thì không biết vì mục đích gì mà chủ quán trà không những chỉ cho cậu một con đường không có lối về, mà còn tặng cậu một bộ y phục cũ có mùi hồ yêu.
“Quán trà?” Nghe thấy âm thanh thay quần áo loạt xoạt của cậu, Thiên Sắc khẽ hừ: “Đầu đường vắng vẻ hoang vu, mồ hoang cỏ dại khắp nơi, làm gì có quán trà chứ?”
Nghe sư phụ nói tới ‘mồ hoang cỏ dại’ Thanh Huyền bất chợt rùng mình. Cậu nhớ tới khuôn mặt tươi cười của người bán trà kia, phút chốc thấy sởn cả gai ốc, mồ hôi lạnh toát đầy lưng, đầu óc hỗn loạn. Cậu tức tốc nhặt y phục dưới đất lên, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất.
Thay ra bộ y phục nghe sư phụ bảo đầy mùi hồ yêu, cậu thấy nghi ngờ bèn đưa lên mũi ngửi nhưng lại không ngửi ra mùi gì lạ. Nếu người bán trà kia quả thật do yêu hồ biến thân vì có âm mưu khác, vậy tột cùng mục đích của nó là gì? Thanh Huyền cậu chẳng qua chỉ là một tên đệ tử vô danh tiểu tốt ở Đông Cực, vừa không tinh thông thuật pháp, tu vi lại nông cạn, sao cần phải lãng phí công sức lừa cậu lòng vòng như vậy?
Thay quần áo xong, thấy Thiên Sắc vẫn còn khoanh tay đưa lưng về phía mình. Thanh Huyền cười lấy lòng, hơi bất an bước đến sau lưng Thiên Sắc.
Thật ra, lúc cậu được sư phụ mang về Yên sơn đã được mười một tuổi. Nay hồi tưởng lại, cậu còn nhớ mang máng lúc trước mình là một tên ăn mày không cha không mẹ lang thang khắp chốn, bị người ta khinh khi chèn ép, chịu đủ khổ cực rày đây mai đó. Nhưng chuyện sau đó, vì sao cậu gặp được sư phụ, tại sao lại đến Yên sơn, cậu không còn nhớ rõ. Đến chuyện sư phụ bị thương nặng mà sư bá kể cậu cũng không có chút ấn tượng nào.
“Sư phụ, lần này Thanh Huyền tự mình xuống núi, tội của đệ tử không thể dung thứ. Nhưng mà, Thanh Huyền vì thấy người bị thương lâu ngày chưa khỏi… Nên con mới muốn tới Tây Côn Luân tìm… cỏ tiên linh chi… trị nội thương… cho người…” Một câu lộn xộn vừa dứt, cậu bất chợt nghẹn lời. Tuy rằng chuyện này là có nguyên nhân, nhưng cậu vẫn thấy mình thật bất hiếu.
Từ lúc theo sư phụ lên Yên sơn tới nay, tuy sư phụ kiệm lời tính tình lạnh lùng, nhưng ở phương diện ăn mặc đi lại người chưa từng xử tệ với cậu. Mà cậu, chẳng những nảy sinh sự nghi kỵ và đề phòng chỉ vì lời nói đùa của các sư thúc sư bá, mà còn tự cho mình thông minh một mình xuống núi đến Tây Côn Luân, khiến sư phụ chưa bế quan xong đã phải đuổi theo. Bây giờ còn học nghệ không tinh, suýt nữa đã vào bụng của con thụ yêu kia, nếu không phải sư phụ…
Nghĩ đến đây cậu hơi xấu hổ, cũng khó tránh khỏi cảm giác áy náy.
Thiên Sắc xoay người, liếc nhìn nụ cười lấy lòng của đồ đệ: “Nếu vi sư muốn tìm cỏ tiên linh chi thì sẽ tự tới Tây Côn Luân tìm, còn cần ngươi làm chuyện thừa sao?” Tuy rằng ngữ điệu trước sau vẫn lạnh lùng, nhưng sắc mặt đã trở lại bình thường.
“Vậy…” Thanh Huyền xấu hổ nuốt nước miếng, tất nhiên không dám nói thẳng rằng cậu muốn lấy cỏ tiên linh chi là để cứu lấy trinh tiết đang ngấp nghé bờ vực thẳm của mình, bèn cố lắp bắp: “Thanh Huyền chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu thảo với người.”
“Nếu ngươi muốn tỏ lòng hiếu thảo, vậy nên ngoan ngoãn ở lại Yên sơn, bớt gây phiền phức cho vi sư đi.” Thiên Sắc im lặng một lát, dường như đang cân nhắc điều gì. Rất lâu sau, giọng nói trầm trầm cất lên, khuôn mặt gầy gò không chút cảm xúc cũng bắt đầu thay đổi: “Nếu còn có lần sau, vi sư nhất định không tha. Đi thôi, theo vi sư về Yên sơn.” Dứt lời, nàng xoay người muốn bước đi.
“Sư phụ, thằng bé này…” Thanh Huyền nhìn cậu bé con ở trên đất. Cậu bé ngây ngô cười với Thanh Huyền, khóe môi còn nhễ nhại nước miếng, đã không còn vẻ hoảng sợ đờ đẫn lúc trước nữa.
Thiên Sắc ngừng bước: “Nó vừa sinh ra đã bị thiểu năng, lúc nãy nó không bị thụ yêu ăn sống, xem ra nó đúng là kiểu kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc rồi, gặp được quý nhân.”
Nghe thấy từ quý nhân, Thanh Huyền gãi gãi đầu, cậu biết đó không phải là mình. Ngẫm nghĩ, sư phụ cũng xem như là quý nhân của cậu, cậu bỗng thấy cảm động, thương hại cậu bé ngây ngốc kia: “Không biết thụ yêu bắt được đứa bé ở đâu, có lẽ cha mẹ của nó đã sốt ruột lắm rồi.”
“Dù họ có sốt ruột thế nào cũng là chuyện của họ.” Thiên Sắc thờ ơ, xem ra nàng không muốn xen vào.
“Nhưng mà, để nó lại đây hình như cũng không ổn lắm…” Thanh Huyền đưa mắt nhìn xung quanh, nhớ tới cảnh thụ yêu, linh hồn và quỷ sai lúc nãy chợt rùng mình, tóc gáy dựng đứng cả lên, cảm thấy gió lạnh đang quét từng cơn. Cậu thấy không đành lòng: “Sư phụ, chi bằng chúng ta đem nó tới thị trấn hỏi thử, chưa biết chừng sẽ tìm được người thân của nó. Trả nó về nhà để nó đoàn tụ với gia quyến, cũng xem như tích thêm công đức cho người tu tiên chúng ta!”
Thiên Sắc liếc nhìn đứa bé bị thiểu năng kia rồi đưa mắt ngó Thanh Huyền, vẻ mặt cậu ngập tràn chờ mong. Nàng bèn vung ống tay áo, làn sa mỏng đỏ tươi vẽ lên trên không trung một độ cong mềm mại, chớp mắt người đã đi xa.
Thanh Huyền dù gì cũng đã ở chung với Thiên Sắc hơn bốn năm, cậu cũng biết tính sư phụ nhà mình hơi kỳ quặc, người không nói gì có thể hiểu hơn phân nửa là đã chấp thuận. Cậu lén thè lưỡi, vác cậu bé lên nhanh chóng đuổi theo.
***
Cách khu rừng khóc đêm khoảng năm mươi dặm là trấn Hồng Trù, nơi này nổi danh vì gấm nhuộm.
Vừa vào trấn nhuộm, Thanh Huyền và đứa bé thiểu năng kia lập tức bị cô ba thím bảy xì xầm bàn tán…
“Đó không phải là con trai độc nhất của ông chủ Triệu nhà giàu nhất trấn ta ư ? Sao nó lại ở cùng với hai người lạ?”
“Nghe nô bộc Triệu phủ kể, thằng bé thiểu năng này bị lạc mất mấy hôm trước, mà ông chủ Triệu còn đang bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện ma quái ở xưởng nhuộm của mình nên chưa kịp phái người tìm kiếm.”
“Nhiều người chết khó hiểu trong xưởng nhuộm như vậy, người làm và nô bộc của ông chủ Triệu đều chạy vắt giò lên cổ, sao còn thời gian tìm một đứa con ngốc nghếch nữa chứ?”
“Cũng đúng, chỉ chưa đầy một tháng, nhà họ đã chết hơn mười mấy người làm rồi, aiii…”
“Nghe nói người chết đều là nam tử, máu thịt bị hút khô chỉ còn trơ lại bộ da, cha mẹ ơi…”
“Ông chủ Triệu không phải đã bỏ số tiền lớn phái người đi tìm pháp sư trừ yêu sao?”
“Pháp sư? Lần trước đã mời một gã pháp sư tự xưng là môn đồ số một của chân nhân gì đó, kết quả thì sao? Hừ! Toàn là đồ lừa đảo!”
***
Thanh Huyền cũng không quá để tâm những lời xì xầm sau lưng của mọi người, cậu chỉ thắc mắc một điều, sư phụ với phong thái hơn người và bộ quần áo đỏ rực đi đằng trước đáng lẽ phải hấp dẫn ánh mắt của người khác mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, đám người đang bu lại xầm xì dường như không trông thấy sư phụ, họ chỉ bàn tán về đứa bé thiểu năng cậu đang vác trên lưng.
Thật lạ lùng!
“Sư phụ…” Cậu vừa mở miệng, nhưng không ngờ đúng lúc này bụng réo to.
Thiên Sắc dừng chân liếc nhìn cậu, hiển nhiên nàng đã nghe thấy âm thanh khiến người ta xấu hổ đó. Thanh Huyền tức thì lúng túng mặt đỏ bừng, lúc này mới nhớ ra mình đã một đêm chưa có gì bỏ bụng.
“Đừng xen vào việc người khác.” Thiên Sắc nhắc nhở với vẻ mặt không hề thay đổi, nàng đi vào một khách điếm. Thanh Huyền cũng nhanh chóng theo sau.
Chủ khách điếm là một ông lão gầy gò tháo vát, vừa thấy hai người lập tức nở nụ cười thân thiện hỏi: “Hai vị khách quan muốn ăn chút gì đó hay muốn nghỉ trọ?” Vừa dứt lời, cặp mắt tam giác híp lại đảo quanh người Thanh Huyền.
“Lấy một phòng.” Thiên Sắc lên tiếng, theo thói quen lời ít ý nhiều, không một chữ dư thừa.
Chủ khách điếm tức thì vui vẻ gọi tiểu nhị đến, mà Thanh Huyền lúc này đã trợn mắt ngay đơ tại chỗ.
“Hả? Một phòng?”
Cậu chậm chạp lặp lại lần nữa, không biết vì sao trong lòng dâng lên dự cảm xấu!
Đến trước cửa phòng, Thiên Sắc ra hiệu bảo Thanh Huyền vào trước rồi sau đó mới dặn dò tiểu nhị: “Lập tức chuẩn bị đồ ăn, mang vào phòng!”
Thanh Huyền vào phòng, đặt cậu bé lên trên ghế rồi cuống quít xem xét cách bày trí căn phòng. Lúc cậu nhận ra trong phòng chỉ có một cái giường, đầu cậu đột ngột hiện ra hình ảnh mình và sư phụ hai người trần trụi nằm trên đó, phút chốc run như cầy sấy.
Không phải chứ!!!
“Sư phụ, cái giường này, hai người ngủ hình như hơi chật.” Cậu cố gắng đè nén sự khủng hoảng và căng thẳng trong lòng, nhưng hai hàm răng vẫn run lên lập cập. Sau đó, cậu bắt đầu lắp bắp: “Sư phụ… chi bằng… đặt hai phòng đi. Con không quen… ngủ cùng người khác… À, không phải vậy… ý con là… nếu lỡ như… lúc ngủ con nằm mơ… đấm đá lung tung…”
Thiên Sắc đã nhận thấy dáng vẻ run rẩy hoảng sợ của cậu, nhưng nàng không giải thích nhiều. Chỉ hơi nhíu mày thong thả phất ống tay áo, ngữ khí kiên quyết: “Vi sư nói một phòng là một phòng.”
Tức khắc, Thanh Huyền hóa đá!!!