Thề Nguyền

Chương 37

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương

Nói chuyện tình ái với kẻ chẳng hiểu ái tình thì khác gì đàn gảy tai trâu!

 

Những lời của Bạch Liêm hàm ý châm chích rất nặng nề, cho nên vừa thốt ra hơn phân nửa thần tiên có mặt ở đây đều trở nên căng thẳng, ngay cả Ngũ phương quỷ đế và Thập điện Diêm vương theo Bạch Liêm lên Tây Côn Luân cũng đều nắm chặt pháp khí, chỉ sợ xảy ra điều gì bất ngờ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không hay.

 

Dù sao Cửu Trọng Ngục và Cửu Trọng Thiên trước giờ đã như nước với lửa, một câu cũng không ưa nhau, thậm chí một ánh mắt không phù hợp cũng có thể châm ngòi khai chiến hai thái cực của tiên giới!

 

Quả nhiên, Bạch Liêm vừa dứt lời, lập tức có kẻ sĩ tự nhận chính nghĩa đứng phía trước Hạo Thiên quát lên: “Hỗn láo, sao ngươi có thể vô lễ với đế tôn như thế! ?”

 

Thiên Sắc nhìn kỹ mới phát hiện kẻ đó là Cửu Diệu Nguyệt Bội Tinh quân, chuyên trách bút sách bên cạnh Hạo Thiên. Nếu nàng nhớ không lầm thì xưa nay y và Phong Cẩm có quan hệ rất tốt.

 

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm nhìn Phong Cẩm, chỉ thấy sắc mặt y bình thản.

 

Rõ ràng là một câu không hề khách khí, nhưng Hạo Thiên như chẳng thèm để ý. Chỉ ung dung nhíu mày, chậm rãi phất tay áo ngắt tiếng quát của Cửu Diệu Nguyệt Bội Tinh quân, thoạt nhìn còn có vẻ khoan dung độ lượng: “Không sao, không sao. Diêm Quân nói không sai chút nào, xưa nay bản đế tôn không có cơ hội trải qua tình kiếp, đương nhiên không hiểu tình là gì. Nhưng mà giờ phút này đáy lòng Diêm Quân cũng toàn chua xót, đương nhiên là không thể lĩnh hội được.” Mấy vế cuối đương nhiên là châm chọc không hề che giấu, khiến người khác không dễ chịu chút nào: “Có điều hôm nay, Bắc Âm Phong Đô Đế quân không đến dự tiệc, không biết Diêm Quân có toàn quyền đại diện cho Cửu Trọng Ngục, thương nghị chuyện đại sự liên quan đến tồn vong tiên giới với bản đế tôn không?”

 

Bị châm chọc, Bạch Liêm cũng không tức giận, chỉ cười lạnh lùng liếc nhìn xung quanh. Thong thả bẻ mấy đầu ngón tay, mắt rũ xuống, nét mặt như cười như không: “Xem ra, đế tôn thật sự muốn thương nghị với ta chuyện liên quan đến đại sự của tiên giới. Hơn phân nửa thần tiên Cửu Trọng Thiên đã đến đây, quả là phô trương, hay nghĩ là Cửu Trọng Ngục của ta không thể sánh bằng?” Dừng một chút, y ngẩng đầu nhìn Trường Sinh đại đế vẫn đang khó xử, ánh mắt sáng ngời, tựa như thực sự cảm nhận được tình huống bất tiện của sư phụ mình: “Chẳng qua, hôm nay sư tôn Trường Sinh đại đế Thần Tiêu phái ta kế thừa di ngôn của thiên tôn sáng lập ra môn phái, tuyên giảng đạo pháp Trường Sinh yến, Bạch Liêm ta thân là đệ tử Thần Tiêu phái, sao có thể nào lớn tiếng lấn quyền gia chủ?”

 

Trường Sinh đại đế nhìn Bạch Liêm, bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo y đừng đối đầu trực diện với Hạo Thiên nữa, nhưng Bạch Liêm vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, quyết không thỏa hiệp.

 

Hạo Thiên tự ngẫm trong chớp nhoáng mới mở miệng hỏi: “Vậy ý của ngươi là —”

 

“Cái gọi là đại sự có thể tạm thời để sau?” Bạch Liêm khẽ híp mắt, nói rất đơn giản rõ ràng, chỉ ngón tay, lời nói ngầm ẩn ý. Dừng một chút, y không chờ Hạo Thiên trả lời, khẽ cong môi cố ý chế giễu, đôi mắt lạnh lùng: “Dù sao cũng cách trở hai ba ngàn năm rồi, chẳng cần gấp gáp trong giây lát như vậy, không phải sao?!”

 

Hạo Thiên lạnh lùng nghiêm mặt, khẽ xoay người, đôi con ngươi đen thẳm như đóng băng, nhưng chỉ khẽ lướt qua. Y chống cằm, nhìn Phong Cẩm với ánh mắt ấy, một màn này không ai hay biết nhưng lại lọt vào mắt Thanh Huyền.

 

Bạch Liêm nhìn Thanh Huyền đứng phía sau Thiên Sắc, thấy nàng cúi đầu, nét mặt nghiêm nghị giống như trong lòng đang suy nghĩ rất phức tạp, đôi lông mày nhíu chặt. Dù hơi khó chịu nhưng y vẫn lên tiếng, ý định sẽ giải vây cho Thanh Huyền.

 

“Về phần thằng nhóc này, dù năm đó nó có liên quan mật thiết với Cửu Trọng Ngục và Cửu Trọng Thiên. Nhưng nay nó dù sao cũng là đồ đệ của tiểu sư muội ta, mọi chuyện cũng nên xóa bỏ rồi.” Y chỉ vào Thanh Huyền rồi quay đầu nhìn Hạo Thiên: “Xin đế tôn đừng làm khó cho một đứa trẻ!”

 

Những lời giải vây này cũng mang lại cho người khác cảm giác thỏa hiệp, nhưng vào tai Thanh Huyền thì tất cả không phải như vậy.

 

“Tiểu sư bá lo nghĩ nhiều rồi, sao đế tôn có thể làm khó con?” Không phải không nhận ra ý tốt của Bạch Liêm, nhưng bản thân cảm thấy sẽ đạt được mục đích, sao có thể bỏ qua? Thanh Huyền nhướng mày cười, vẻ mặt bình tĩnh không tương xứng với tuổi tác và tu vi lại hiện ra, những lời này đã cất giấu trong lòng từ lâu, giờ chỉ chờ đợi cơ hội thốt lên: “Bây giờ, Thanh Huyền đang chờ đế tôn công chính liêm minh chủ trì công đạo!”

 

“Chủ trì công đạo?” Hạo Thiên không ngờ Thanh Huyền sẽ nói như thế, phản ứng đầu tiên là hỏi ngược lại: “Ngươi chờ bản đế tôn chủ trì công đạo gì?”

 

Thanh Huyền nhíu mày, bàn tay phải chưa giơ lên quá đầu, sắc mặt và biểu tình của Hạo Thiên tan biến trong mắt hắn, môi nở nụ cười mỉa: “Đế tôn thật đãng trí quá, chẳng lẽ lại muốn Thanh Huyền than thở khóc lóc những gì bản thân mình phải chịu ấm ức sao?”

 

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hiểu.

 

Đương nhiên là thằng nhóc người phàm này không dễ dàng bỏ qua cho người khác, nhưng dù sao Phong Cẩm cũng không thể trừng phạt đệ tử của mình trước mặt mọi người!

 

Không cảnh giác liền rớt ngay vào bẫy, thằng nhóc này, Hạo Thiên thực sự cảm thấy lúng túng khó xử.

 

Nói thế nào, Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa nương nương cũng là mẫu nghi của mặt đất, là “Tứ phụ” trong các nữ thần bảo vệ đất đai sông núi, xưa nay rất có tiếng tăm. Tử Tô chính là con gái duy nhất của bà ta, mặc dù nay chưa mấy tiến bộ nhưng sớm muộn gì cũng có ngày tiếp nhận địa vị này. Tình cảnh này, nếu thật sự muốn chủ trì công đạo sẽ không tránh khỏi cảnh Tử Tô bị trách phạt hoặc răn dạy trước mặt mọi người, mà làm như vậy khác nào hạ thấp thể diện của Hậu Thổ Hoàng nương nương?

 

Nhưng nếu ngó lơ việc này, đương nhiên thằng nhóc Thanh Huyền sẽ không từ bỏ ý đồ, gây náo loạn trước mặt mọi người, đẩy y vào tình cảnh khó xử, không tránh khỏi cái tiếng vì việc riêng mà bao che khuyết điểm, bẻ cong công lý.

 

Nên làm thế nào cho phải?

 

Thật sự rất khó!

 

Mọi người im lặng chờ Hạo Thiên đưa ra công đạo, cuối cùng Hậu Thổ Hoàng nương nương cũng đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy, sắc mặt xanh mét, khó coi hệt như bị người khác giáng cho một đấm: “Phong chưởng giáo!” Bà ta nhìn về phía Phong Cẩm, giờ phút này vẻ mặt không phải quá mức nghiêm nghị, nhưng giọng nói lạnh đến thấu xương: “Con bé đâu?”

 

Phong Cẩm cũng không đáp lại chỉ nhìn về phía Hạo Thiên: “Đế tôn —”

 

Lời này giống như đang chờ chỉ thị của Hạo Thiên.

 

“Hôm nay không cần đế tôn chủ trì công đạo, tất cả đều do ta dạy dỗ con gái không nghiêm!” Hậu Thổ Hoàng nương nương biết nếu lúc này muốn thật sự giữ lại thể diện thì phải vì việc nước quên tình nhà, tự tay phạt Tử Tô mới có thể phục chúng. Đành phải hơi cao giọng, đôi lông mày chưa bao giờ nhíu khẽ nhăn lại, cả người đầy quyết đoán. Bà ta liếc Thanh Huyền, sự nghiêm nghị không chỉ hiện trên khuôn mặt mà còn khắc vào thân thể: “Ta sẽ răn dạy và phạt đứa con gái không chịu tiến bộ kia, đòi lại công bằng cho vị tiểu đạo trưởng này!”

 

“Không cần ngài đòi lại công bằng cho ta.” Thanh Huyền cũng bất chấp thể diện của Hậu Thổ Hoàng nương nương, chỉ giữ cảm xúc, giọng lanh lảnh nhấn rõ từng chữ, khuôn mặt trầm lặng bình thản nhưng ánh mắt vẫn sâu xa: “Tử Tô sư muội ra tay tàn nhẫn, suýt nữa làm tàn phế bàn tay của ta, ta cũng tát muội ấy một bạt tai, xem như hòa nhau. Có điều, muội ấy quá mức hạ lưu buông lời nhục mạ sư phụ ta, vậy có nên nhận lỗi trước mặt sư phụ ta? Chẳng lẽ, chỉ cần lấy cớ ‘diện bích’ để tránh mặt thì bản thân có thể yên tâm thoải mái trốn đi sao! ?”

 

“Thanh Huyền —” Thiên Sắc biết hắn nghĩ gì, nhưng không muốn hắn vì mình mà đắc tội với các tiên tôn. Vội vàng thấp giọng gọi thẳng tên hắn, muốn khuyên hắn bỏ qua đừng tiếp tục khơi chuyện này lên nữa.

 

Thật ra, nàng cũng không để ý có đắc tội với ai hay không, vì dù sao cũng đã phi thăng đắc đạo, không bận lòng những mối quan hệ nhỏ nhặt này. Nhưng Thanh Huyền thì khác, sau này nếu có thành tựu, sớm muộn gì cũng phải quan hệ với đám thần tiên này, đến lúc đó khó tránh khỏi bọn họ sẽ gây khó dễ!

 

Nhưng chính vì tiếng gọi này càng khiến Thanh Huyền quyết tâm đến nghiêng trời lệch đất.

 

“Sư phụ, con biết người sẽ nói cây ngay không sợ chết đứng.” Hắn lập tức ngắt lời Thiên Sắc, xoay người đối diện với nàng, cố ý bẻ cong ý nàng, căm giận bất bình ngầm oán trách những kẻ từng buông lời thị phi: “Có điều, người đương nhiên chẳng cần bận tâm, thẳng thắn bộc trực. Nhưng người ta lại cho rằng người cam chịu vì đuối lý, một đồn mười mười truyền trăm, miệng người xói vàng, ba người thành hổ, những lời khó nghe lại càng trở nên khó nghe hơn!”

 

Khoảnh khắc đó, Thiên Sắc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Thanh Huyền, chỉ thấy lọn tóc đen tao nhã rũ xuống bên mặt hắn, thân hình cao ngất tản ra khí chất trầm tĩnh và bình ổn, giống như tự nhiên hợp nhất cùng đất trời. Trên người hắn ẩn chứa sức mạnh vững chắc mà thong dong, giống như một thanh kiếm lạnh lùng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, thu hết sức mạnh vào bên trong rồi đột nhiên lan tỏa.

 

Đúng là nàng chưa bao giờ phát hiện, thì ra cậu bé con bạc mệnh yếu ớt năm nào đã bất chợt trở thành một chàng thanh niên cao lớn, mạnh mẽ.

 

Hắn không có tu vi thâm hậu, cũng không có sức mạnh to lớn, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy hắn như khai thiên lập địa, như chống đỡ nhật nguyệt?

 

Chuyện đã tới mức này, Phong Cẩm tự biết không còn cách nào khác, đành phái người dẫn Tử Tô đến.

 

Đến trước mặt Thiên Sắc, Tử Tô chỉ im lặng cúi đầu. Lúc thấy Hậu Thổ Hoàng nương nương đã ấm ức đến muốn khóc.

 

Hậu Thổ Hoàng nương nương chưa bao giờ thấy bộ dạng ấm ức đến mức này của con gái, lúc này rất đau lòng, vô thức hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Hài nhi, con có từng nhục mạ sư phụ của tiểu đạo trưởng Thanh Huyền trước mặt hắn không?”

 

Tử Tô vẫn im lặng nhưng nước mắt đã lăn xuống, lại còn dùng ống tay áo lau mạnh nước mắt, lau đến lúc mu bàn tay bị gió lạnh quét qua cũng làm cho đau đớn.

 

Nhìn thấy bộ dạng không chịu tiếp nhận, chẳng chút tiến bộ như vậy, Hậu Thổ Hoàng nương nương cũng không tiện chất vấn, chỉ có thể khuyên nhủ an ủi: “Hài nhi, biết sai có thể sửa, ở đây rất thân thiện, nếu con thực sự có hành vi không hợp lễ nghĩa thì nhận lỗi trước mặt sư phụ hắn đi.”

 

Tử Tô vẫn không ngẩng đầu càng không hé răng, chỉ đứng ở đó, càng gào khóc lớn hơn, ra vẻ bản thân mình vô cùng ấm ức và tổn thương.

 

Biết Tử Tô giở trò gây chuyện, không thể nào theo ý Thanh Huyền nhận lỗi với Thiên Sắc, Phong Cẩm đành phải bước lên.

 

“Cũng do Phong Cẩm ta không biết dạy dỗ đồ đệ, muốn nhận lỗi cũng nên để ta nhận trước.”

 

Nét mặt hắn bình thản và xa cách, thờ ơ xoay người lại đối diện Thiên Sắc, nhưng không nhìn nàng, chỉ chắp tay ra vẻ nhận lỗi cho có lệ.

 

“Chưởng giáo sư bá, muốn nhận lỗi cũng phải có thành ý.” Giống như đọc được hết suy nghĩ của Phong Cẩm, Thanh Huyền cố ý nói thật chậm, thật nhẹ, vừa cười lạnh lùng vừa khiêu khích, ra oai phủ đầu: “Làm cho có lệ như vậy khác nào xem sư phụ ta là người dễ bắt nạt sao?”

 

Trong tiếng cười thâm trầm và khiêu khích của Thanh Huyền, ánh mắt Phong Cẩm tối lại.

 

Y không phải là người ngu ngốc, sao lúc này không nghe ra ý của Thanh Huyền, nhưng hôm nay vẻ mặt y rất ảm đạm không nhìn manh mối gì.

 

Thằng nhóc Thanh Huyền này rõ ràng lúc nào cũng nhằm vào hắn!

 

Thấy Phong Cẩm còn giả bộ hồ đồ, đáy mắt Thanh Huyền càng lạnh lùng hơn. Đôi bạc môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén hút lòng người, thân ảnh càng nhìn càng cao lớn, mang theo sự tồn tại bức người: “Sư phụ ta giữ mình trong sạch, lại vô duyên vô cớ bị đồ đệ yêu dấu của ngài gọi là ‘mụ yêu nữ’, bôi nhọ sự trong sạch. Việc này liên quan đến danh tiết của người con gái, chẳng lẽ không đáng để ngài quỳ xuống nhận tội sao!”

 

 

Thằng nhóc người phàm Thanh Huyền này lại công nhiên muốn chưởng giáo Thần Tiêu phái quỳ xuống nhận tội?!

 

Mọi người đều kinh ngạc ồ lên!

 

Phong Cẩm cứng họng, tâm can chấn động, xoay qua nhìn Thanh Huyền chằm chằm, đầu óc giống như bùng nổ!

 

Thì ra muốn y quỳ xuống nhận lỗi với Thiên Sắc mới là mục đích thật sự của thằng nhóc này!

 

Bây giờ không ngờ y lại ngầm chịu thiệt, không quỳ cũng phải quỳ!

 

“Là ta không biết dạy dỗ đồ đệ, mong sư muội ngàn vạn vạn lần đừng để bụng!” Rốt cục, trước mắt bao người, y chậm rãi quỳ gối, thản nhiên chắp tay nhận lỗi với Thiên Sắc, đôi mắt không chút ấm áp đã kết thêm một tầng sương dày!

 

“Thanh Huyền, ngươi làm càn đủ rồi!” Thiên Sắc cũng không để ý tới cái Phong Cẩm gọi là nhận lỗi, chỉ kéo vạt áo của Thanh Huyền, cúi đầu khiển trách: “Theo vi sư đến Cửu Tiêu điện, phạt quỳ tự xét lại trước các chư vị thần tôn Thần Tiêu phái!”

 

******

 

Thanh Huyền biết, thời điểm cuối cùng sư phụ lấy cớ phạt quỳ để đưa hắn đi là vì bảo vệ hắn.

 

Hắn cũng biết, những người hắn đắc tội ở Trường Sinh yến đều là nhân vật lớn, chỉ cầm dậm chân hô một tiếng thì hắn đã không chống đỡ nổi. Cho nên cuối cùng sư phụ quyết định phạt quỳ hắn ở Cửu Tiêu điện cho đến khi Trường Sinh yến chấm dứt, ngoại trừ tránh tai mắt thì càng vì bảo vệ hắn!

 

Chưa từng bị phạt quỳ nên trong lòng hắn đương nhiên không phục. Nhưng nghĩ lại bản thân mình như thế mà dám lớn gan đùa bỡn các vị thần tiên này một phen, cuối cùng còn làm cho Phong Cẩm phải quỳ xuống nhận lỗi với sư phụ nên cảm thấy cho dù là bị phạt quỳ mấy trăm năm cũng đáng giá!

 

Có điều quỳ đến nửa đêm ở Cửu Tiêu điện bụng đói réo ầm ĩ nên trong lòng có cảm giác ấm ức.

 

Hắn chưa từng bị phạt quỳ như vậy, mà sư phụ lại không đến thăm hắn sao?

 

Lam Không xách theo cái giỏ, lén lút chui vào từ cửa hông Cửu Tiêu điện. Vừa đi vừa ngó đông ngó tây, xác định không có ai bụng dạ khó lường theo dõi, mới chạy đến trước mặt Thanh Huyền, vỗ vỗ vai hắn: “Thằng nhóc con này, khá lắm, có thể làm cho gã Phong Cẩm ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia quỳ xuống nhận lỗi trước mặt mọi người!” Nói xong, y thả cái giỏ xuống, vỗ tay bôm bốp, mặt mày ửng đỏ vì hưng phấn, thỏa mãn cười vang: “Haha, thật là hả giận!”

 

Thanh Huyền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lam Không nên biết sư bá nát rượu lại uống say khướt, liền che mũi gục đầu khẽ nói: “Sư bá nát rượu, người lại uống quá chén rồi.”

 

“Ha ha, đúng!” Lam Không gật đầu đắc ý, không biết xấu hổ mà càng hưng phấn hơn. Không thèm thu bớt mà ngược lại còn ngẩng đầu, nhìn thẳng lên đền thờ các tôn thần khai thiên lập địa, rung đùi đắc ý, thì thào lẩm bẩm: “Chư vị thần tiên, hôm nay Lam Không ta uống hơi nhiều, cho nên ta muốn làm vài chuyện không quy củ, nói gì cũng không quy củ, tất cả đều do bị say nên quấy phá, bị ma quỷ ám ảnh, không phải xuất phát từ ý của ta, không thể xem như biết mà còn cố ý vi phạm!”

 

Thanh Huyền quỳ bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn Lam Không, thầm suy tư trong lòng đoán chừng xem da mặt lão có dày như tường thành hay không!

 

Không ngờ, ngay sau đó Lam Không ngồi xuống, xốc cái giỏ trúc lên đẩy đến trước mặt Thanh Huyề n—

 

“Còn quỳ gì nữa mà quỳ? Thằng nhóc thối tha, mau ăn đi!”

 

“Đây là —”

 

Thanh Huyền nhìn vào trong rổ liền ngây người!

 

Trong cái giỏ trúc đương nhiên là bánh bao trắng mịn, nóng hổi, thơm ngào ngạt! Nhìn thì biết ngay đây không phải thức ăn của Ngọc Hư Cung, vì phần lớn tiên đồng của Ngọc Hư Cung đã đắc đạo cho nên số lượng người cần ăn cơm để duy trì sự sống không nhiều, phần lớn là uống nước ăn hoa quả tươi, những thứ người phàm thường ăn rất ít gặp.

 

Thấy vẻ mặt Thanh Huyền kinh ngạc, Lam Không nheo mắt, căm giận nhíu mi không chút hài lòng: “Này, thằng nhóc thối tha, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Ta đây mang tội danh lớn làm trái giới luật mang đồ ăn đến cho ngươi còn gì!

 

Thanh Huyền nhìn mấy cái bánh bao trắng mịn kia, một lúc lâu mới bình thản ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Lam Không chăm chú. Sau đó lập tức thản nhiên thốt ra ba chữ, nhẹ nhàng như nói chuyện không liên quan đến mình mình —

 

“Con không ăn!”

 

“Ngươi không ăn?” Lam Không trợn tròn mắt, không biết vì nguyên cớ gì thằng nhóc thối tha này trả lời như thế, từ chối miếng ngon dâng đến tận miệng: “Vì sao?”

 

Chẳng lẽ, quỳ hơn nửa ngày nên nó ngu người luôn rồi?

 

Thanh Huyền vẫn quỳ, không thèm nhìn mấy chiếc bánh bao lấy một cái, mặt mày lạnh nhạt trầm giọng nói từng chữ rất rõ ràng, rành mạch: “Sư phụ phạt con quỳ, nếu sư phụ không đồng ý, sao con có thể lén lút ăn?”

 

Ôi da, thằng nhóc này, lại còn bướng bỉnh thế chứ!

 

“Trường Sinh yến kéo dài suốt chín ngày, nếu con không ăn không uống chẳng phải sẽ chết đói sao?” Lam Không trừng mắt, nhìn hắn lạ lùng, thầm nghĩ chắc hắn bị trúng tà!

 

“Chết đói thì chết đói!” Sắc mặt Thanh Huyền bình tĩnh lạ thường, đáy mắt lạnh nhạt sâu thẳm: “Chết đói là chuyện nhỏ, mệnh lệnh của sư phụ mới là chuyện lớn!”

 

“Đúng là chưa thấy thằng nhóc nào đầu óc bảo thủ như ngươi!” Lúc này, Lam Không tức giận đến mức muốn nhét cả giỏ bánh bao vào mệng thằng nhóc láo toét này. Y vốn định kéo tai hắn hét lên rằng —

 

Mấy thứ này là sư phụ ngươi bảo ta đưa tơi.

 

Nhưng cuối cùng, y mỉm cười kỳ lạ, chẳng nói chữ nào chậm rãi cầm cái giỏ lên, mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.

 

Thanh Huyền vẫn thản nhiên quỳ thẳng tắp lưng.

 

Giây lát sau, hắn mãn nguyện nghe thấy giọng sư phụ từ phía sau.

 

“Thanh Huyền, ngươi đã biết sai chưa?”

 

Chỉ là giọng nói, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt và thái độ của sư phụ, tất nhiên là đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vẻ mặt rất nghiêm túc, khóe môi không hề cong lên ngay cả khi cười, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

 

Dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ của sư phụ có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy khó gần, nhưng hắn chỉ thấy sư phụ lạnh lùng nhưng thuần khiết, dù thế gian này có nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể nào sáng bằng, không thể quyến rũ hơn.

 

Rõ ràng là muốn xoay người lại nhìn, nhưng hắn phải cứng rắn buộc mình duy trì tư thế quỳ, kiên quyết lên tiếng: “Đệ tử tự nhận thấy mình không sai.”

 

“Ngươi cũng tự nhận thấy mình không sai, vì sao cam tâm chịu phạt quỳ trong này?”

 

Sư phụ tiếp tục hỏi, tuy rằng bước chân không hề gây ra tiếng động nhưng Thanh Huyền có thể cảm giác được mùi hương trên người sư phụ ngày càng rõ ràng, xem ra sư phụ đã tới gần hắn!

 

“Sư phụ ra lệnh cho Thanh Huyền quỳ, Thanh Huyền sẽ quỳ.” Hắn trả lời rất trôi chảy, không hề giấu giếm đáp: “Sư phụ ra lệnh làm gì Thanh Huyền cũng sẽ làm, dù là chết!”

 

Thiên Sắc đứng phía sau Thanh Huyền, thực sự bị những lời này làm cho nghẹn ngào, khóe mắt cay cay. Một lúc sau, nàng mới ngồi xuống, đặt tay lên cái giỏ bất đắc dĩ thở dài: “Nếu vi sư nói gì ngươi cũng làm thì sao vi sư nói Lam Không sư bá mang thức ăn đến cho ngươi, ngươi lại nhất định không chịu ăn?” Nói xong nàng mở giỏ ra, đương nhiên là bánh bao trắng Lam Không đã mang đến trước đó.

 

“Sư phụ?” Thanh Huyền vui sướng nhìn nàng rồi lại nhìn giỏ bánh bao: “Nhưng không phải sư phụ đã nói, trong lúc phạt quỳ phải tuân thủ giới luật, không được ăn uống sao?”

 

“Đúng, trong lúc phạt quỳ không thể ăn uống, đây là giới luật. Nhưng nếu ngươi thật sự chết đói, vi sư biết đi đâu tìm một đồ đệ tri kỷ thế này?” Thiên Sắc cúi đầu, vừa nói vừa cầm một cái bánh bao đưa đến bên môi Thanh Huyền, thấy hắn vội vàng cắn một miếng nuốt xuống mới mỉm cười: “Do vi sư bảo ngươi ăn nên xem như ngươi không thể làm trái sư mệnh, phạm giới luật cũng nên để vi sư gánh vác. Bắt đầu từ tối nay, vi sư cũng sẽ bị phạt quỳ cho đến khi Trường Sinh yến chấm dứt, để chuộc lại lỗi lầm.”

 

Nói xong, nàng nhét bánh bao vào tay Thanh Huyền, tự quỳ xuống.

 

“Sư phụ, người muốn quỳ với con sao?”

 

Giờ khắc này, Thanh Huyền ngây người —

 

Hết chương 37

back top