Edit: Như Bình Beta : Vô Phương
Chát!
Một bạt tai không nương tình tát thẳng vào mặt Thanh Huyền, hòa trong âm thanh chát chúa vang dội là sự xấu hổ và giận dữ không thể kiềm chế. Bàn tay trắng nõn gầy guộc run lên nhè nhẹ vì phẫn nộ, khuôn mặt vốn đang ửng hồng vì thất thố ngượng ngùng, giờ đây đã nhuốm lửa giận đỏ như ráng chiều!
Thanh Huyền không thể ngờ mình lại bị tát vào lúc này, cho nên khi một dòng chất lỏng nóng hầm hập từ từ trào ra khỏi mũi, thế mà hắn vẫn không hề phát giác. Thanh Huyền sững sờ ngay tại chỗ, sự bất ngờ tràn ngập đáy mắt.
Hắn theo sư phụ đã rất lâu, từ trước tới giờ sư phụ chưa từng nặng lời một lần nào chứ đừng nói là đánh, ngày thường dù khiển trách hắn sư phụ đa phần đều dùng lời nhỏ nhẹ, khuyên răn. Nhất là sau khi ỷ vào bàn tay đang bị bỏng mà hôn sư phụ, hắn bắt đầu dùng phương pháp vừa đe dọa vừa giả vờ đáng thương để khiến sư phụ quên đi ý định bỏ lại hắn ở Trường Sinh Cung. Chính từ lúc đó, hắn mới cảm thấy, vị trí của mình trong lòng sư phụ không hề giống người bình thường.
Cũng vì ý nghĩ thấy ấy mới khiến hắn vì được chiều mà càng ngày càng kiêu ngạo trên Tây Côn Luân gần đây. Nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng với dục niệm thiêu đốt xương tủy, một lòng một dạ yêu quý sư phụ, trong tâm trí hằng ngày đều là giấc mộng tươi đẹp “Tóc mây búi lệch, nỉ non cùng người, rèm thưa gấm rũ đắm say cõi lòng” (*), cho nên lời nói và cử chỉ ngày càng không kiêng nể ai.
* Hai câu đầu lấy từ Tố Nữ kinh (sách giáo dục chuyện phòng the ngày xưa của Trung Quốc, tương tự như Kamasutra của Ấn Độ). Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái tát bất thình lình mang theo cảm giác bỏng rát chấn động, cực kỳ đau đớn đã đánh hắn tỉnh mộng.
“Rốt cuộc, ngươi có xem ta là sư phụ của ngươi hay không?” Nhìn dấu tay in hằn trên mặt Thanh Huyền, và dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi mũi do nàng không nương tay. Thiên Sắc thấy hơi hối hận mình quá mạnh tay, nhưng vẫn dằn lòng cứng rắn, sắc mặt phẫn nộ từ đỏ chuyển dần sang xanh mét, đôi mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người, ngữ điệu luôn bình thản giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi. Nàng dùng thái độ nghiêm khắc bên ngoài để che giấu nỗi đau thắt lòng, trái tim như vỡ toác ra ở bên trong.
Nàng chưa từng giáo huấn hắn như thế này.
Đây là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Giờ khắc này, Thanh Huyền mới dần cảm nhận được nỗi đau bỏng rát ở một bên mặt, tích tắc đó hắn khó khăn hít vào một hơi, nét mặt hoảng hốt, kinh ngạc. Trái tim lạnh giá đang dần rơi, dần rơi, cho đến khi rơi vào một vực lửa sâu thăm thẳm, ngọn lửa thiêu đốt khiến lục phủ ngũ tạng của hắn cũng đau buốt.
“Sư phụ?” Thanh Huyền khẽ cất tiếng gọi, giờ khắc này hắn muốn thổ lộ những lời vẫn ấp ủ ngày đêm, nhưng lời đã đến bên miệng mà tâm trí hoảng loạn, rối như tơ vò, không biết nên bắt đầu từ đâu. Khoảnh khắc ấy, thời gian lướt qua như một dòng thủy triều cuốn lên liền mất, giờ nhìn lại từng chi tiết, từng cảnh tượng hai người bên nhau vẫn rõ ràng nguyên vẹn, nhưng dường như nó đã không giống những hồi ức đã qua.
“Vi sư không cần biết ngày thường ngươi nằm mơ hạ lưu thế nào, cũng không muốn hỏi tới những hành động vô liêm sỉ trong mơ của ngươi. Nhưng mà, một khi ngươi đã tỉnh mộng thì phải biết rõ một việc, cả đời này vi sư mãi mãi chỉ là sư phụ của ngươi…” Ngữ điệu nghiêm khắc, lạnh lùng, Thiên Sắc không lớn tiếng, nhưng ẩn chứa trong ánh mắt thản nhiên là sự phẫn nộ khó mà kiềm nén, giọng điệu lạnh giá đủ khiến màng tai người nghe phải đóng băng. Giống như cố tình nhấn mạnh, nàng dừng một lát, cắn nhẹ môi thốt ra lời từ chối thẳng thừng nhất, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng: “Mãi mãi là sư phụ!”
Mãi mãi là sư phụ?!
Năm chữ tựa như sấm sét bổ thẳng vào đầu hắn, đánh tan nát cảm giác ngọt ngào hạnh phúc mà nhiều ngày nay Thanh Huyền vẫn hằng ảo tưởng. Hắn không thể ngờ sẽ nhận được một lời từ chối thẳng thắn mà không thể thương lượng thế này. Trong tư tưởng của hắn, chỉ cần hắn tu thành tiên thân thì việc kết thành vợ chồng với sư phụ sẽ là lẽ tất nhiên.
Hóa ra, ý nghĩ này lại ngây thơ trẻ con đến vậy!
Ngắm nhìn nữ tử mình yêu quý từ lâu đang đứng trước mắt, trái tim Thanh Huyền đau đớn run rẩy, vạn sợi tơ tình quẩn quanh tim, khiến thể xác và tinh thần hắn rách toạc, hắn không biết phải đối đáp thế nào.
Thanh Huyền vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc ngơ ngác, một lúc lâu sau mà vẫn chưa kịp hoàn hồn, Thiên Sắc hơi nheo mắt, đẩy phắt hắn ra, nhíu chặt mày lại, lời nói và đôi mắt đen thẫm như nền trời ẩn chứa sự thâm trầm và nghiêm khắc: “Nếu ngươi còn dám tự tung tự tác làm chuyện không biết xấu hổ, vi sư sẽ đánh chết ngươi.”
Bị đẩy ra đột ngột, Thanh Huyền lảo đảo, va vào chiếc bàn sau lưng, hắn theo bản năng đưa tay phải ra vịn, nhưng bất ngờ chạm phải vết thương chưa lành trên bàn tay phải. Cúi đầu, hắn nhìn vết bỏng trên bàn tay mình, nét đau thương lấp loáng lóe qua ánh mắt, thậm chí nỗi chua xót đã hòa vào toàn bộ hơi thở, nghẹn lại ở yết hầu.
“Thanh Huyền biết sai rồi ạ.” Cúi đầu khẽ đáp, hắn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, Thanh Huyền cảm nhận được có thứ gì đó đang trào ra mũi mình, hắn dùng bàn tay quệt quệt mũi, lúc này hắn mới phát hiện trên mu bàn tay toàn máu!
Màu đỏ sẫm đó giống hệt màu y phục của sư phụ, mang theo nỗi đau thương khiến lòng người hoảng hốt. Mà trái tim hắn tựa như vết máu lem luốc kia, một cảm giác chẳng biết là chua xót hay là đau khổ âm thầm dâng lên trong lòng, hắn muốn trốn tránh cũng không được. Chẳng hiểu vì sao, khoảnh khắc đó, hắn đột ngột nhớ tới những lời ác độc mà tiểu hoa yêu Chu Ngưng từng mắng sư phụ trước khi lên Tây Côn Luân…
Đừng tưởng rằng không ai biết ngươi và cái gã họ Phong đã làm cái việc không biết xấu hổ kia ở dốc Lưu Tuyền, ngươi gieo nhân xấu, thì đáng nhận quả xấu, đáng bị người ta bội bạc…
Trái tim hắn bỗng đau thắt lại, tựa như có một cây kim cực nhỏ cực sắc bất ngờ đâm vào trái tim mà hắn chưa kịp phòng bị, đâm tràn ra nỗi cô đơn vạn dặm, mờ mịt hoảng loạn, đau đớn và khủng hoảng, nhưng tất cả lại chỉ có thể biểu hiện bằng một nét đau thương thoảng qua đáy mắt..
Rốt cuộc chuyện không biết xấu hổ kia là chuyện gì?
Có lẽ chính là bước cuối cùng của nỗi khao khát tột độ trong những giấc mơ của hắn.
Cũng có thể sư phụ ghét cay ghét đắng nó, cho nên người mới gọi thứ đó là hạ lưu, không biết xấu hổ.
Sư phụ chắc chắn còn rất yêu Phong Cẩm, nếu Chu Ngưng không nói bậy, có lẽ người đã từng có tiếp xúc xác thịt với Phong Cẩm. Nếu không thì tại sao đã qua ngàn năm mà người vẫn chưa quên được?
Hắn không biết người và Phong Cẩm đã từng có kỷ niệm thế nào, tình cảm ra sao. Có phải sư phụ vẫn muốn gỡ bỏ khúc mắc, nối lại tình xưa với Phong Cẩm?
Mà hắn, là thứ gì đây? Hắn tự mình đa tình giúp sư phụ trút giận, nhưng chưa từng nghĩ rằng có lẽ sư phụ không hề cảm kích hắn. Thanh Huyền chưa bao giờ muốn cướp lấy địa vị của Phong Cẩm trong lòng sư phụ, hắn chỉ hy vọng sư phụ có thể quên Phong Cẩm. Nhưng mà, có lẽ sư phụ chưa bao giờ có ý định để hắn thay thế vị trí của Phong Cẩm.
Như những lời Ngọc Thự từng nói, có lẽ không một ai có thể thay thế địa vị Phong Cẩm trong lòng sư phụ, mà hắn chẳng qua là kẻ mặt dày mày dạn giả vờ đáng thương cố quấn lấy sư phụ! Nhưng mà, ngẫm kỹ lại, đến cả hắn cũng không thể tin, ngoại trừ quyết tâm lạ lùng và những lời hứa hùng hồn ra, thì hắn dựa vào gì mà có thể khiến sư phụ quên đi Phong Cẩm?
Thật lâu, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, lẳng lẳng nhìn Thiên Sắc, sắc mặt xanh trắng, một sự phức tạp khó có thể phai mờ lóe lên trong ánh mắt, nhưng vẫn cố che giấu cơn lốc đang cuộn trào trong đáy mắt. Thần sắc cô độc đau thương, giọng nói khàn khàn trầm lặng chứa đựng sự quạnh quẽ, cô đơn, từng lời từng chữ đều nhuộm sắc thê lương.
“Thanh Huyền không dám nữa.”
******
Rời khỏi Ngọc Hư Cung, dường như Thiên Sắc không muốn quấy rầy bất kỳ ai, nàng một mạch đi thẳng xuống núi, không còn cố tình đi chậm chờ Thanh Huyền như xưa nữa. Nàng đi hơi gấp, mà Thanh Huyền đuổi theo phía sau cũng khá vất vả, nhưng hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn không lên tiếng, lẳng lặng theo sát sau nàng.
Những ngày tiếp theo, hai thầy trò dường như không nói một câu nào với nhau, mà cũng không còn lời nào để nói. Dù là, những lúc không thể không nói chuyện, hai người mới dùng những từ ngắn gọn nhất để trao đổi. Có lúc nghỉ tạm giữa đường, Thiên Sắc có thể cảm giác được Thanh Huyền đang nhìn nàng, nhưng nhìn xong rồi thì hắn lại gục đầu, cô đơn nhìn bàn tay phải của mình.
Vết thương trên tay hắn, dù đã được Lam Không độ cho một ngàn năm tu vi, trị thương giúp hắn, nhưng vết bỏng vẫn chưa khỏi hẳn, e rằng sẽ để lại sẹo sau này.
Không phải nàng không đau lòng, nhưng bây giờ nàng cũng chẳng còn cách nào nữa.
Nàng có linh cảm từ lâu, có lẽ nàng sẽ không vượt qua nổi thiên kiếp, nếu không nàng đã chẳng bất chấp mọi thứ mà dẫn Thanh Huyền lên Ngọc Hư Cung. Nàng định để Thanh Huyền ở lại Ngọc Hư Cung, phó thác hắn cho sư phụ, nhưng ai ngờ được, Thanh Huyền lại to gan làm bậy kiếm một đống chuyện ở Trường Sinh yến? Bởi vậy, nếu thật sự để hắn ở lại đó, nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến sư phụ khó xử? Từ trước tới nay, đứa bé Thanh Huyền này rất ỷ lại nàng, sự ỷ lại này dần biến thành một thứ tình cảm khác, thậm chí còn sinh ra ma chướng…
Đúng vậy, chuyện xảy ra ở Cửu Tiêu điện, chắc chắn là ma chướng!
Hắn tuổi trẻ nông nỗi, e rằng đây không phải là lần đầu tiên có ma chướng như thế, nếu lún quá sâu sẽ không có lợi cho việc tu tiên của hắn. Nếu đến khi thiên kiếp của nàng tới mà hắn vẫn chưa tu được tiên thân, thì phải làm thế nào đây?
Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn quay về vận mệnh ban đầu. Mà nàng, đến một ngày nào đó vẫn phải rời xa hắn, không thể để hắn tiếp tục ỷ lại nàng.
Lúc xưa, nàng không nhẫn tâm nổi, nhưng hôm nay nàng mượn cơ hội này, có lẽ sẽ hạ quyết tâm được?
Ngẩng đầu, ngắm nhìn vầng trăng sáng ở phía chân trời, nàng bất chợt nở nụ cười khổ sở, tạp niệm trong lòng nàng càng ngày càng nhiều. Một Thiên Sắc một lòng một dạ chuyên tâm tu tiên, e rằng đã không còn nữa!
Sau khi quay lại Yên Sơn, Thanh Huyền tìm một lượt đằng trước và sau núi, mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Nhục Nhục biến mất rồi!
Lương thực và y phục Thanh Huyền chuẩn bị cho cậu bé trước khi đi vẫn nằm nguyên một chỗ chưa ai đụng tới, trong và ngoài phòng cũng không hề có dấu vết gì, cậu bé ngốc Nhục Nhục giống như bay lên trời hay lặn xuống đất mất tích, chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Khi Thanh Huyền cuống quýt báo lại chuyện này với Thiên Sắc, nàng không hề ngạc nhiên, chỉ dùng thần thái bình tĩnh vừa tiếp tục chép kinh vừa trả lời.
“Ừ.”
“Sư phụ?” Thanh Huyền nhìn điệu bộ bình thản của Thiên Sắc, dường như người hoàn toàn không hoảng hốt, một nỗi nghi hoặc thoáng dâng trong lòng.
Dường như sư phụ đã sớm biết điều gì đó…
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng điệu đều đều của Thiên Sắc là minh chứng tốt nhất điều hắn đang nghi ngờ. “Vi sư đã từng nói, nó có số mệnh của riêng nó, vận mệnh đến, lúc đó nó tự khắc rời đi.” Giọng nói nàng vô cùng bình thản, nắn nót viết từng chữ từng chữ lên mảnh giấy Tuyên Thành trắng tinh, bóng rèm mi hạ xuống in bên khóe mắt.
Số mệnh, mệnh số, rốt cuộc số mệnh là thứ gì vậy?
Một sự phức tạp trầm ngâm thoáng hiện trên nét mặt của Thanh Huyền, hắn che giấu cơn sóng dữ trong đáy mắt, khẽ cau màu rồi lại giãn ra.Thanh Huyền cúi đầu suy nghĩ rất lâu, tựa như biết mình sẽ không thể có được đáp án mà mình vừa lòng, cho nên hắn cũng không hỏi lại những chuyện liên quan đến số mệnh của Nhục Nhục. Hắn hơi dè dặt bước lên trước, đưa tay với tới nghiên mực: “Sư phụ, để Thanh Huyền mài mực cho người.”
Nhưng chẳng hiểu sao lại khéo đến thế, hắn vươn tay tới chỗ nghiên mực lại vừa vặn chạm vào bàn tay đang cầm bút chấm mực của Thiên Sắc. Trong tích tắc, như chạm phải lửa nóng, tay Thiên Sắc run bắn lên rồi vội vã rụt tay về.
Hắn chỉ là vô tình chạm trúng tay nàng, nhưng trong đầu nàng lại bất chợt hiện ra cảnh tượng quyến luyến triền miên trong giấc mơ ngày đó.
Lồng ngực ấm áp và nụ hôn nóng bỏng của hắn, những lời thì thầm nỉ non trượt theo chiếc gáy mẫn cảm của nàng, cơ thể quyến luyến dây dưa, tựa như thân dây leo quấn quít nương tựa nhau, khó mà lìa xa được. Nàng thậm chí vẫn nhớ rất rõ cảm xúc khi bàn tay nàng đặt lên cơ thể hắn, thân thể trẻ trung, dòng máu nóng đập rộn ràng bên dưới da thịt, khiến nàng khẽ cất tiếng nỉ non như đang khao khát mà vẫn cố chối từ. Trong lòng dường như thầm khát vọng hắn tiến thêm một bước, sự chờ mong kia là một mối nguy hại không rõ tên, dường như nàng chợt ngửi thấy hơi thở mờ ám lênh đênh trôi giạt trong bầu không khí.
Ma chướng!
Lại là ma chướng!
Ma chướng xâm nhập bất kỳ lúc nào!
Thanh Huyền, hắn chỉ là một đứa trẻ, tuổi trẻ ngông cuồng, nhiệt huyết, nông nỗi, khó tránh khỏi thường suy nghĩ lung tung. Nhưng nàng là người đã trải qua những sự thăng trầm của đời người, nàng tự cho rằng mình đã nhìn thấu sự đời, ấy thế mà từng giờ từng phút nàng vẫn nhớ rõ rành rành cái cảnh tượng không thể chấp nhận nổi đó?
Chẳng biết là do chân tay luống cuống hay là do cảm giác tội lỗi bất thình lình bùng lên, mặt nàng thoát trắng bệch ra, bất giác buông lỏng chiếc bút lông sói đang nắm trong tay, chiếc bút rơi đánh “cạch”, khiến mực giây ra nhem nhuốc.
“Không cần mài mực đâu.” Nàng ngồi xuống nhặt chiếc bút kia lên, nhân cơ hội che giấu sự mất tự nhiên của mình, đợi đến khi đứng lên, sự xa cách đã ngập tràn trong ánh mắt, đến cả giọng nói cũng lạnh lẽo giá băng: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Không thèm nhìn hắn một cái, nàng tiếp tục chép kinh, muốn mượn thứ này rửa sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu mình, và bình ổn lại cảm giác tội lỗi vô biên trong lòng. Nhưng nàng không biết, Thanh Huyền đã kịp bắt hết từng cử chỉ nhỏ nhặt của nàng.
Cúi đầu xuống, Thanh Huyền nhìn bàn tay mình, nỗi mất mác như một cây kim sắc đột ngột xuyên thấu qua trái tim của hắn. Trong chớp mắt, hắn bỗng cảm thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình bây giờ đã không còn như xưa nữa, tựa như hắn là thuốc độc, là bệnh dịch, người ta tránh còn không kịp nữa là.
Theo bản năng, hắn chợt nhớ tới khi hắn gặp Phó Vân Xuyên, y mắc bệnh hiểm nghèo, bị người đời xa lánh. Một sự cô độc và bất lực tựa như một đám mây đen đè nén trái tim của Thanh Huyền, khiến hắn tức thở.
Đó có phải sẽ là vận mệnh tương lai của hắn?
“Sư phụ, người vẫn còn giận Thanh Huyền sao?” Hắn vô cùng dè dặt hỏi một câu vẫn luôn muốn mà không dám hỏi, Thanh Huyền lặng lẽ giấu bàn tay bị bỏng chưa khỏi ra sau lưng, cảm giác chua xót tràn ngập cõi lòng hắn.
Bàn tay đang chép kinh của Thiên Sắc hơi khựng lại, lòng nàng hoang mang run sợ, nhưng giọng nói vẫn luôn bình tĩnh: “Làm gì có chuyện đáng để vi sư giận chứ?”
“Sư phụ vẫn để bụng chuyện đó ư?” Dù biết rõ không nên moi ra khúc mắc giữa hai người, nhưng Thanh Huyền vẫn ủ rũ hạ tầm mắt xuống, cố tình đề cập tới, khóe mắt loáng thoáng ánh nước, cất tiếng cam đoan từng lời từng chữ: “Thanh Huyền không dám nữa. Sư phụ, người đừng tức giận.” Nói tới lời cuối cùng, sự cô đơn, quạnh quẽ đang cố chôn chặt tận đáy lòng loáng thoáng ẩn hiện, khiến người ta thổn thức khôn nguôi.
Từng lời hắn nói chứa bao nỗi uất ức và chua sót, sao Thiên Sắc lại không hiểu chứ?
“Tu vi ngươi còn thấp, vẫn chưa biết cái gì được gọi là ma chướng. Nếu ngươi cứ một mực suy nghĩ lung tung, lún vào đó càng lúc càng sâu, e rằng sau này khó mà thoát thân.” Lặng lẽ thở dài, nàng gác chiếc bút trong tay xuống, nhưng vẫn chưa một lần ngước lên nhìn hắn, chỉ rũ mắt nhìn mảnh giấy Tuyên Thành đầy những dòng kinh văn, trái tim âm ỉ đau đớn, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng khó tả nên lời: “Ngày mai, vi sư có việc phải làm, sau khi ngươi thu dọn xong thì cứ đi về hướng bắc.”
“Sư phụ, người không đi với Thanh Huyền sao?” Trái tim Thanh Huyền hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy lời này tựa như lời dỗ dành trước khi bị vứt bỏ, một dự cảm chẳng lành đột ngột dâng lên trong lòng.
Có khi, thứ dự cảm khiến người ta lo sợ bất an, tựa như là ma quỷ sắp đặt vận mệnh, nó luôn luôn tấn công vào những lúc người ta không hề đề phòng, thiêu đốt trái tim, quấn quít không buông, mãi không tan biến, mà muốn trốn tránh cũng chẳng được.
Mà giờ phút này, hắn đang có cảm giác đó!
“Chờ vi sư xong việc sẽ đến gặp ngươi!” Thiên Sắc đáp lời, chẳng biết là trả lời qua loa hay là thật sự có chuyện quan trọng cần làm, nàng không hề giải thích với hắn.
“Sư phụ có chuyện quan trọng cần làm, vậy Thanh Huyền chờ cũng được.” Dường như hơi do dự, hắn khẽ cắn môi, không muốn thỏa hiệp, hắn quật cường trả lời, lòng chua chát hỗn loạn, tâm sự trĩu nặng trong đáy mắt: “Thanh Huyền từng hứa, sẽ bảo vệ sư phụ.”
Câu trả lời làm theo ý mình của Thanh Huyền, khiến Thiên Sắc sa sầm mặt!
“Ngươi bảo vệ vi sư? Bằng ngươi bây giờ lấy gì bảo vệ vi sư?” Nàng khẽ hừ lạnh lùng, ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi câu nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt nàng u ám như ngập tràn nỗi thất vọng và trào phúng: “Đừng tưởng rằng ngươi không biết trời cao đất rộng phát biểu vài câu hùng hồn trên Trường Sinh yến, thì nghĩ rằng mình là số một, không có gì không làm được. Ngươi chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt, đạo hạnh thấp kém, kiến thức nông cạn. Phong Cẩm không tiện so đo với ngươi, Hạo Thiên là không thèm tính toán với ngươi, thế mà ngươi lại cho là thật!”
Không nghi ngờ gì lời này cực kỳ đả kích!
Khoảnh khắc những lời đó lọt vào tai, trái tim Thanh Huyền quặn thắt, cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua chát đan xen trong tích tắc khiến máu huyết toàn thân dâng trào. Những ngón tay siết chặt chỉ còn một màu xanh trắng. Khuôn mặt dần dần nhăn nhúm lại, hắn hơi nhếch môi, nhíu chặt mày, nét mặt rất đáng sợ, thần thái hung tợn chưa một ai từng thấy!
“Nói tóm lại, con không đi.” Hắn đột ngột rít lên, ánh mắt hung tợn, dữ dằn, hắn muốn tung “đòn sát thủ” thêm một lần nữa: “Nếu sư phụ nhất quyết đuổi Thanh Huyền đi, Thanh Huyền sẽ…”
“Ngươi sẽ buông xuôi bản thân phải không?” Thiên Sắc đã đoán được hắn sẽ nói thế, nàng không hề nể tình cười khẩy, cắt ngang lời uy hiếp của hắn: “Nếu ngươi quả thật muốn làm thế, vậy vi sư cũng không thể nói gì được nữa. Chỉ đành xem như ta chưa bao giờ cứu ngươi, cũng chưa từng thu một đồ đệ nào như ngươi!”
Đột nhiên chẳng còn kế sách nào, Thanh Huyền dùng ánh mắt khó tin nhìn Thiên Sắc, hắn không thể ngờ được nàng lại nói những lời tuyệt tình đến thế?
Hắn cứ tưởng sư phụ sẽ thương xót hắn, quan tâm hắn, nhưng hôm nay thì thế nào?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn đã gây ra cái tội đáng chết vạn lần trong một giấc mơ hay sao?
Hít sâu một hơi, sự đau thương chồng chất dâng lên trong đôi mắt hắn, nỗi đau và lửa bỏng quyện vào nhau tựa như dòng nam thạch nóng chảy đang trào dâng trong lòng hắn, ngọn lửa đỏ đột ngột phun trào thiêu rụi những ngọt ngào và hạnh phúc thành tàn tro: “Thanh Huyền chỉ là thích sư phụ, muốn ở bên sư phụ, rốt cuộc Thanh Huyền đã sai ở đâu chứ?” Hắn cúi đầu cất tiếng, cực kỳ uất ức, hắn như đang hỏi nàng mà càng giống đang hỏi chính bản thân.
“Ngươi cứ khăng khăng là mình không sai, mà không biết tự suy xét lại bản thân, không chịu giác ngộ!” Thừa dịp này, Thiên Sắc khiển trách rất lạnh lùng: “Ra ngoài! Vi sư không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
“Sư phụ?” Thanh Huyền ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc, tiếng gọi khẽ khàng mang theo ý cầu xin.
Không thèm đoái hoài tới lời cầu xin của hắn, nàng dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía hắn, đến cả lời trách mắng cũng không hề nể tình: “Đã không nghe lời vi sư, thì đừng xem ta là sư phụ!”
Thanh Huyền không lặp lại nữa, do dự rất lâu, rốt cuộc hắn thỏa hiệp, nhấc chân máy móc bước đến bên cạnh cửa. Hắn chậm rãi đẩy cửa ra, cơn gió lạnh lập tức ùa vào, hóa ra ngoài trời đã mưa tự lúc nào, nhưng hắn lại dường như mất đi toàn bộ tri giác. Thanh Huyền cúi đầu đứng dưới mái hiên, trầm mặc nhìn từng giọt mưa rơi tí ta tí tách.
Mưa rơi xuống đất, để lại một vết lõm nho nhỏ, giống như dấu chân của vận mệnh, cho dù rất cạn nhưng không dễ dàng biến mất. Một giọt mưa, từ mái hiên chảy xuống rồi bắn tung tóe trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ gần như không thể nghe thấy, nhưng thính giác của hắn lại bắt lấy từng tiếng một, âm thanh đó nghe thật giống nhạc khúc oán hận triền miên.
Hắn quả thật không biết mình sai ở đâu…
Chẳng lẽ thích một người là sai sao?
Chẳng lẽ, chỉ vì người hắn thích là sư phụ của mình, nên đó là sai lầm ư?
Cũng có thể, cho dù là thích cũng không được sinh ra dục vọng, mà hắn thì không chỉ có dục vọng mà còn nảy sinh ý muốn chiếm hữu, cho nên hắn đã sai?
Đứng dưới mái hiên rất lâu, rất lâu, sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống, tựa vào cánh cửa, lặng yên ngắm nhìn cơn mưa đêm liên miên không dứt.
Được rồi, cho dù hắn đã sai, nhưng còn có cách nào cứu vãn đâu?
Nếu sư phụ không thích hắn, hắn sẽ không gượng ép người. Nếu sư phụ vẫn còn nhớ nhung Phong Cẩm, vậy hắn có phải nên giống như Ngọc Thự, giúp sư phụ nối lại tình xưa với Phong Cẩm?
Chôn đầu vào hai gối, lòng hắn đang gào thét không nguôi, mà nét mặt lại cô đơn, quạnh quẽ.
Nếu sư phụ khẳng định hắn sai, vậy có lẽ hắn đã sai thật rồi…
Nhưng mà, nhưng mà… tại sao đến giờ hắn vẫn không hề muốn hối cải?
******
Nửa đêm, Thiên Sắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trông thấy Thanh Huyền đang tựa vào cửa mơ màng ngủ, nàng bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn khuôn mặt quật cường của hắn, đang ngủ mà hắn vẫn nhíu chặt mày, thì thào lẩm bẩm: “Ta không sai… ta sai ở đâu chứ?”
Thật ra, hắn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, xưa nay vẫn quen thẳng thắn, thành thật, làm sao biết mình có sai hay không, sai ở đâu?
Xoay người lấy y phục đến đắp cho hắn, nàng ngồi xuống, đau lòng nhìn nét mặt đang ngủ mà vẫn luôn bất an của hắn.
“Thanh Huyền, ngươi không sai.” Nàng nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy, cất giọng khàn khàn tự trách: “Người sai là vi sư.”
Hết chương 40