Edit: Ong MD Beta: Vô Phương
Theo như lời Phong Cẩm nói về chuyện Thiên Sắc, tuy rằng Thanh Huyền không hiểu rõ hết hoàn toàn nhưng ít nhiều vẫn tìm ra được đầu mối. Theo hắn thấy, những lời của Phong Cẩm có lẽ một phần là thật, chưa hẳn là không thoái thác, có vẻ như bất đắc dĩ, khiến hắn rất khinh thường.
Cứ như vậy, Phong Cẩm im lặng, Thanh Huyền cũng không định giải thích hay đồng cảm, chỉ cười lạnh, lên giọng hỏi: “Cho nên — Ngươi đối xử với nàng như vậy?”
Từ “như vậy” được nhấn mạnh rất rõ ràng, chỉ là hai chữ nhẹ nhàng nhưng lại như nặng ngàn cân, bao hàm mọi sự chỉ trích và châm chọc, không cần nhiều lời vì tất cả đã nói hết những gì cần nói.
“Tất cả mọi chuyện đều do Hạo Thiên sắp xếp cho ta làm, mục đích của ông ta là gì, ta hoàn toàn không rõ.” Không phải không nghe ra sự chỉ trích và châm biếm của Thanh Huyền nhưng Phong Cẩm cũng không so đo, tựa như những xúc động vừa rồi đã lắng xuống, những gì đã nói không phải giải thích hay chối tội mà giống như tự thuật lại. Cuối cùng, đúng như Thanh Huyền dự kiến, y dừng lại một chút rồi thốt lên sự bất đắc dĩ của mình: “Ta không còn sự lựa chọn.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
“Thật không?” Tuy biết nơi đây tối tăm, rộng mênh mông, không ai nhìn thấy mặt ai nhưng Thanh Huyền vẫn hừ một tiếng, đôi lông mày nhướn lên, khoanh hai tay trước ngực miễn cưỡng nhìn Phong Cẩm phía trước, gần như cố ý khiêu khích: “Hay cho câu không còn sự lựa chọn! Dù có duyên không phận, nàng cũng nên biết chân tướng mọi chuyện chứ không phải bị lừa gạt phản bội như thế! Nếu không phải nàng vô tình lọt vào giấc mộng của ngươi, biết được sự thật thì chỉ sợ còn bị ngươi đùa giỡn cả đời!”
Có lẽ không ngờ Thanh Huyền lại nói ngay điểm mấu chốt như thế, ngực Phong Cẩm phập phồng, mí mắt chớp liên tục, sự chua xót không nói nên lời bốc lên từ đáy lòng, nóng lên tận hốc mắt. Y hơi trầm mặc: “Về chuyện này, ta không thể phản bác.” Một lúc sau y mới nói tiếp, mày khẽ nhíu sau đó giãn ra, đôi mắt đen sáng rực như muốn nhìn thấu qua bàn tay đang mở rộng, thẳng về phía Thanh Huyền: “Tuy chắc chắn không thể đối mặt với nàng, nhưng lúc ấy ta vẫn hy vọng có thể giấu giếm mọi việc càng lâu càng tốt, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh ta, dù thêm một ngày cũng tốt.”
“Thì ra theo ý của ngươi, tình cảm của hai người chẳng qua là mua bán!?” Không thể nào nhìn chịu được dáng vẻ ôm ấp tâm sự, bất đắc dĩ không nói thành lời của Phong Cẩm, Thanh Huyền mất kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm lạnh thấu xương chẳng chút đồng tình, chỉ có châm biếm: “Toàn bộ những gì ngươi làm là kiếm nhiều hơn một chút, chỉ cần cố gắng làm ra bản mặt chịu chút khổ cực. Giờ còn ra vẻ đạo mạo, lời lẽ chính nghĩa, đừng khiến ta ghê tởm!” Cuối cùng, hắn chẳng thèm khách khí, ánh mắt lùng thản nhiên, ngôn từ sắc bén.
Thản nhiên lướt qua chỗ Thanh Huyền đang đứng, ánh mắt Phong Cẩm lạnh giá, giọng trầm thấp không cảm xúc, ngay cả cảm xúc thoáng qua cũng như bị đóng băng, giống như y đã lấy lại sự bộ dạng ưỡn ngực ngẩng cao đầu trước đó: “Ngươi tin hay không cũng được, đường tu luyện của nàng thực sự không hề dễ dàng. Ta không đành lòng thấy nàng không thể lịch kiếp, vạn kiếp bất phục.”
Như vô tình bị châm ngòi, giọng điệu lạnh nhạt của Phong Cẩm khiến Thanh Huyền tức giận: “Nhảm nhí!” Hắn giận tím mặt, rốt cục cũng không nhịn nổi, nói hết những gì giữ trong lòng bấy lâu, chỉ hận không thể biến thành thanh kiếm đâm chết Phong Cẩm: “Ngươi đã làm gì bên bờ suối thì trong lòng ngươi rõ nhất, không thèm nghĩ đến trách nhiệm lẫn hậu quả, chỉ dùng một câu “không đành lòng” liền gạt bỏ hết tất cả, bội tình bạc nghĩa! Ngươi đúng là buôn bán không lỗ vốn nha!”
“Chuyện bên bờ suối?” Nghe Thanh Huyền nhắc tới chuyện bên bờ suối, Phong Cẩm lập tức hiểu ngay là chuyện gì, nhưng y vẫn thản nhiên, chỉ cười nặng nề: “Xem ra ngươi rất để tâm chuyện xảy ra ở bờ suối — sao nào, là nàng nói cho ngươi biết ư?”
“Không phải.” Thanh Huyền phủ nhận. Thực sự là cho tới bây giờ Thiên Sắc cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này nửa chữ, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ những lời Chu Ngưng đã nói trên núi Lang Gia. Không phải hắn để ý chuyện Thiên Sắc không còn trong sạch, chỉ là hắn thực sự đau lòng, một người con gái giao cả trái tim lẫn thể xác cho một người, sau đó bị phản bội và vứt bỏ thì khác nào sống không bằng chết, cuối cùng sao tâm có thể không như tro tàn?
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới mười kiếp chết trẻ của mình, chỉ vì một lời dối trá đã thành toàn cho một âm mưu cho đến nay cũng không rõ mục đích, gây liên lụy đến nàng. Còn nàng khi đó, một thân y phục đỏ tươi hệt như vệt máu của số mệnh, vô cùng cô độc và cao ngạo. Tâm tình của nàng ra sao khi hết kiếp này đến kiếp khác chôn thây cho hắn?
Tình thương của nàng, cũng là tình thương của hắn.
“Chẳng lẽ, ngươi cho rằng chuyện đó có thể trói buộc cả đời sao?” Thấy lời Phong Cẩm tựa như có chút đắc ý, hắn cắn răng giận dữ: “Nói cho ngươi biết, nếu thật sự để ý thì không cần ta hỏi, nàng cũng sẽ nói rõ ràng tất cả với ta. Nhưng nàng chưa bao giờ đề cập đến, có thể thấy trong lòng nàng chẳng phải là chuyện đáng bận tâm, đáng để ta phải bận lòng sao?”
Ánh mắt Phong Cẩm lóe sáng.
Ngày ấy trên núi Lang Gia, hắn đứng trên mây, không phải không nghe những lời lẽ quá đáng của Chu Ngưng, nhưng vì sao Thiên Sắc không hề phản bác dù chỉ một lời? Vốn tưởng rằng Thiên Sắc vẫn nhớ chuyện đã xảy ra bên bờ suối, nghe Thanh Huyền nhắc tới nên cũng để ý, nhưng nay nghe những lời của Thanh Huyền, không hiểu vì sao y cảm thấy thất vọng. Thì ra, nàng thực sự chưa bao giờ nhắc chuyện này trước mặt Thanh Huyền, là đã quên hay như lời Thanh Huyền vốn là chẳng bận lòng?
Như vậy, hiện tại nàng để tâm thứ gì?
Là nam tử trước mắt này sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta và nàng đã làm gì bên bờ suối?” Vốn không định giải thích nhưng trong lòng chua xót, y vẫn không kìm lại được. Dù sao, y cũng không muốn nàng mang trên lưng quá nhiều tai tiếng. “Ta và nàng hoàn toàn trong sạch, tình cảm chưa bao giờ vượt quá lễ giáo.”
“Hoàn toàn trong sạch?!” Thanh Huyền nghiến răng nghiến lợi lặp lại lời Phong Cẩm một lần nữa, đôi mắt tóe lửa, thốt ra những lời lạnh lùng và châm chọc: “Những lời này mà ngươi còn mặt mũi nói được sao?”
“Những gì ta nói đều là sự thật.” Ép trái tim đang bị xé tan nát xuống, Phong Cẩm hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn không thể kìm chế được, nhưng y vẫn cố gắng hết sức nở nụ cười như gió thoảng, che giấu mọi thứ: “Không ngờ, ngươi thế mà lại nghi ngờ nàng là một cô gái tùy tiện —”
Những lời này rõ ràng là châm chọc, càng mang ý trách móc hơn, Thanh Huyền nhất thời cứng họng. “Ngươi —!” Hắn hơi tức giận, cũng hơi lúng túng, trong khoảnh khắc không biết nên đáp lại như thế nào.
Nói thật, hắn thực sự không tin Thiên Sắc và Cẩm Phong chưa từng thân mật, nhưng đúng là Thiên Sắc chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, bây giờ bị Phong Cẩm trách móc như vậy, hắn thật sự không biết nên làm sao.
Theo như lời Phong Cẩm, bao lâu nay hắn cũng tin những lời đồn nhảm, xem nàng là một cô gái tùy tiện sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy không thể nói nên lời.
“Cho nên, đừng nói những lời cao ngạo, ra vẻ thanh cao xem thường mọi chuyện như vậy.” Thấy Thanh Huyền không thể đáp lại, Phong Cẩm nhướn đôi mày rậm, đôi mắt tối thâm trầm ẩn hiện ánh sáng, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, ôn hoà, nhưng lại đánh vào điểm yếu của người khác: “Ngươi cũng không phải như lời đã nói: vốn chẳng bận tâm gì.”
“Ta có nàng trong lòng, đương nhiên phải quan tâm đến nàng.” Thanh Huyền kìm chế cảm giác áy náy trong lòng, đón nhận lời Phong Cẩm, chẳng chút e dè buông lời miệt thị Phong Cẩm: “Còn ngươi, nếu trong lòng thật sự có nàng, cho dù là trời định không có duyên thì đã sao? Chỉ sợ trong lòng ngươi chỉ coi trọng bản thân mình!”
Rốt cuộc coi trọng nàng hay chính mình?
Vấn đề này, Phong Cẩm không trả lời được. Y tu đạo mấy ngàn năm mới có thể phi thăng, được ban tên tiên, nếu cố chấp vì người vì mình mà chẳng có lợi ích thì xưa nay không phải là việc y làm. Cho đến nay, y vẫn nhận định bản thân buông tay chính là đẹp cả đôi đường. Đúng vậy, y buông tay là đẹp cả đôi đường, không phải vì lợi ích bản thân. Thiên Sắc không hiểu nên mới thất vọng tổn thương, bỏ đi nơi xa. Bạch Liêm không hiểu nên mới trách y tuyệt tình. Thanh Huyền không hiểu nên mới chỉ trích y vì tư lợi.
Y không cần bất cứ kẻ nào biết, chỉ cần bản thân tự hiểu là đủ rồi.
“Số trời đã định, ai có thể chống lại?” Sau khi im lặng một lúc lâu, y cúi đầu thở dài một tiếng, mày hơi nhíu, tựa như đè nén cảm xúc trong lòng xuống, có cảm giác đau đớn vô cùng: “Ngay cả các vị thần thượng cổ, cũng tuyệt đối không dám chống lại ý trời.”
“Ý trời thì đã sao?” Thanh Huyền lạnh lùng cười nhạo, chỉ cảm thấy những lời lẽ và hành động của y là tìm cớ quanh co, gian dối vì bản thân, lại càng khinh thường hơn. Trong khoảnh khắc nghĩ đến tình cảm của mình với Thiên Sắc, y dõng dạc nói tiếp: “Chỉ cần ta nhận định, cho dù nghịch mệnh trời, đảo càn khôn, ta cũng quyết không buông tay!”
Những lời như vậy, người khác nghe được sẽ cảm thấy rất cao ngạo, nhưng Phong Cẩm chỉ cúi đầu, không nhìn rõ mặt, chỉ có y biết bản thân đang run lên, một cảm xúc không nói rõ thành lời ùa đến, khiến y vừa muốn đưa tay bắt lấy chợt tan biến trong phút chốc: “Thật không?” Y hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng thật bình thản, rõ ràng thần sắc thản nhiên nhưng lời nói rất mơ hồ: “Ăn nói ba hoa, cả thiên hạ này ai mà chẳng nói được?”
Thanh Huyền vốn cũng chẳng thèm khiêm tốn với y, đáp trả lời y, không dài dòng chỉ nói đúng mấy chữ: “Ta nói là làm.”
Giống như từng hạt bạch ngọc rơi xuống chiếc mâm bằng men sứ xanh tạo ra những tiếng trong trẻo, trong chớp mắt, sự kiên quyết và dũng khí không khác gì nghé con mới sinh khiến kẻ khác giật mình. Phong Cẩm dừng lại, giọng điệu bình thản, cuối cùng sự chua xót trong đáy mắt chợt ánh lên nét vui mừng: “Nếu quả thực như thế, đương nhiên vô cùng tốt. Ta mỏi mắt mong chờ —”
Y chưa dứt lời, một bóng người xẹt qua trong ánh sáng mờ nhạt, Phong Cẩm im bặt, lập tức phóng ra phía trước đuổi theo, đúng lúc chặn được người đó lại.
“Quả nhiên là ngươi?!” Nhận ra thân phận của người đó, giọng Phong Cẩm tràn đầy kinh ngạc cũng như không thể tin nổi, tựa hồ rất hiểu biết về y, phút chốc không thể khôi phục lại tinh thần. Người đó cũng giật mình, không ngờ bản thân đã bắt quyết giấu mặt nhưng Phong Cẩm vẫn nhận ra, đứng ngây người một lúc sau cũng chưa có phản ứng.
Thanh Huyền cũng ngạc nhiên đuổi theo, nhìn bộ dạng người nọ, cảm thấy rất xa lạ nhưng nhìn dáng người dù đã bị niệm chú che giấu lại cảm thấy quen thuộc.
Phong Cẩm nhìn chằm chằm người đó, nét mặt kinh ngạc nhanh chóng biến thành nghiêm nghị.”Cửu chuyển chân hồn đan đang ở trên người ngươi!” Y rất chắc chắc, tuy rằng ngôn từ rất khách khí nhưng bóng dáng cao lớn mang theo sự nghiêm nghị bức người, đứng chặn ngay đường đi của kẻ đó, quyết không buông tha.
“Đúng thì đã sao?” Kẻ đó dường như đã trấn tĩnh lại, dùng sự trấn tĩnh che giấu sự bối rối lúc này, giọng nói khàn khàn một cách dị thường thốt lên những lời giận dữ, tuy là cảnh cáo nhưng đôi mắt đầy sát khí: “Cản đường ta sẽ chết. Phong Cẩm, ta không muốn đánh nhau với ngươi”.
“Muốn ta chết, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.” Phong Cẩm nói rất khẽ, đôi đồng tử hơi khác thường, mày nhướn cao không rõ là giận hay mừng. Trầm mặc một hồi lâu, y mới mở miệng, đáy con ngươi đen thẫm chợt lóe sáng, không hề e ngại sát khí và sự đối địch của người giấu mặt kia: “Chỉ cần ngươi giao Cửu chuyển chân hồn đan cho ta, ta có thể xem như chưa từng gặp ngươi, cũng coi như ngươi chưa làm gì.”
Kẻ đó biến sắc: “Đừng hòng!” Chưa dứt lời, đôi mắt đã hơi nheo lại, những thanh đao vô hình đã áp sát Phong Cẩm, dự định tìm kiếm cho mình cơ hội thoát thân! Phong Cẩm không hề hoảng hốt, vẫn đứng yên chỉ nhẹ nhàng vung tay lên tiếp đòn tấn công sắc bén kia.
Kẻ đó và Phong Cẩm quả là tu vi ngang nhau, trong động tối chật chội, không ai nhường ai, khó phân thắng bại.
Thanh Huyền núp sau một tảng thạch nhũ lớn, đang suy nghĩ có nên giúp Phong Cẩm một tay hay không, chợt cảm thấy bên tai có tiếng động khác thường, hắn tỉnh táo xoay người lại thì thấy cách đó mấy bước chẳng phải là Dụ Lam như hổ rình mồi đó sao?!
Thanh Huyền thầm kêu một tiếng không ổn rồi, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện bản thân không còn đường lui cũng không có đường trốn.
Sắc mặt Dụ Lan u ám, trong đôi mắt lạnh lùng pha lẫn vẻ lo lắng, đôi môi đỏ thẫm mím lại, ánh mắt sắc bén hút hồn người khác.”Nếu không đưa Cửu chuyển chân hồn đan cho kẻ đó, sao ta có thể đánh lạc hướng Phong Cẩm?!” Nàng cười đầy bi thương, chậm rãi tới gần Thanh Huyền, ánh mắt sắc bén giống như những mũi dao nhỏ đang nghiền nát, lạnh lùng đâm vào người khác: “Không có Cửu chuyển chân hồn đan, ta vẫn còn cơ hội tìm thứ khác thay thế, nhưng Cứ Phong của ta không thể đợi được nữa rồi!”
Đúng vậy, lúc này Cứ Phong thật sự không thể đợi được nữa, cho nên, nàng thà rằng vứt bỏ Cửu chuyển chân hồn đan, lập bẫy cướp thân thể Thanh Huyền. Chỉ cần có thể giữ được hồn phách Cứ Phong không tiêu tan thì vẫn còn hy vọng, cho dù đời đời kiếp kiếp lưu lạc tứ phương, mang theo y không ngừng tìm kiếm thân thể, thì đã sao? Cho dù bị Thiên Sắc đuổi giết chân trời góc biển cũng thì thế nào? Nàng bằng lòng trả giá, chỉ mong y ở bên cạnh nàng, vĩnh viễn không rời đi!
“Ngươi muốn làm gì?” Tuy biết rõ không thể rút lui hay bỏ trốn nhưng Thanh Huyền vẫn lùi về phía sau theo bản năng, đến khi chạm vào vách đá lạnh lẽo ẩm ướt trong động, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, cũng muốn thử đột phá hiểm cảnh này, quyết không thể ngồi chờ chết như vậy.
Huống chi giao đấu với Dụ Lan, hắn cũng chưa chắc đã thua!
Dụ Lan chớp mắt, hành động lời nói vô cùng lạnh lùng, ngay cả nụ cười cũng lạnh lẽo, giống như ánh trăng cổ lạnh giá từ trăm năm thấm vào xương cốt: “Thật sự có lỗi, nếu hôm nay ta không giết ngươi, Cứ Phong của ta không thể sống được!”
******
Thiên Sắc và Tử Tô một trước một sau kiếm đường tụ họp với Phong Cẩm.
Nước nhỏ xuống bên trong hang đá, mỗi bước chân đều ướt sũng không thoải mái. Tử Tô vừa đi vừa mím môi, mặt mày lạnh lùng không kêu một tiếng, cảm xúc mênh man khó nói thành lời dâng lên như sóng xô bờ.
Nàng không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của sư phụ đối với ả này chưa dứt tình, nhưng ả ta không thèm nhìn tình lang cũ, tựa như đã hạ quyết tâm, trong mắt chỉ có tiểu đồ đệ không biết trên dưới kia. Trong lòng nàng thật sự bực bội và ấm ức, cùng với sự bất bình cho sư phụ, nàng không thể nào nghĩ ra được vì sao sư phụ nhà mình vốn nho nhã tài giỏi học cao hiểu rộng vậy mà không bằng thằng nhóc mỏ nhọn kia, mặt khác cũng thấy chua xót trong lòng.
Thiên Sắc xưa nay vốn ít nói, không có quan hệ gì với Tử Tô, giờ lại lo lắng trong lòng nên càng im lặng, hai người đi lại trong im ắng khiến bầu không khí căng thẳng.
Càng đi về phía trước, hang động càng chật hẹp, trái tim Tử Tô giống như bị nhét xuống một nơi tù túng, co rút nhanh đến mức khó chịu.
“Ngươi thật sự đối với sư phụ ta —” rốt cục, nàng không nhịn được nữa, đột ngột mở miệng, lại cảm thấy xấu hổ, không biết nên tiếp tục như thế nào, nghẹn lời chẳng nghĩ ra nên nói gì.
Sắc mặt Thiên Sắc không hề thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, không tiếp lời. Nàng không hề hứng thú chuyện trò gì, chỉ một lòng hy vọng nhanh chóng gặp lại Phong Cẩm, nhìn thấy Thanh Huyền bình yên vô sự mới buông hết những thứ đang đè nặng trong lòng.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ta chưa bao giờ quên ngươi, trong thư phòng của người toàn bộ đều là sách kinh do ngươi chép lại, người thường đến Ngô cư ngày xưa ngươi ở đứng thất thần tại đó, sau đó đích thân dọn dẹp, không cho người khác đụng tay vào, thậm chí —” một lúc sau, rốt cục Tử Tô cũng lấy được dũng khí, nói hết những lời muốn nói, cũng như nguyên nhân khiến bản thân nàng chướng mắt Thiên Sắc: “Thậm chí người mắc mưu ở Trường Sinh yến phải quỳ xuống xin lỗi ngươi trước mặt mọi người, dù ngươi có tức giận hay oán hận gì cũng nên dừng ở đây đi, không biết ngươi còn muốn tra tấn người như thế nào nữa?!”
Thiên Sắc hờ hững nghe Tử Tô liệt kê từng hành động của Phong Cẩm, đáy lòng bình thản không chút dậy sóng.”Y muốn làm gì là tự do của y, không liên quan đến ta.” Một lúc sau, nàng quay lưng về phía Tử Tô đang căm giận bất bình, tiếp tục tìm đường ra, chỉ đáp lại một câu coi như chẳng liên quan đến mình, mặc kệ người khác.
Tử Tô liệt kê từng chuyện Phong Cẩm đã làm xưa nay, đắm chìm trong thâm tình không sao kể xiết, bản thân đã cảm động đến tột đỉnh, lại thấy Thiên Sắc lạnh lùng như vậy, đương nhiên không thể tiếp nhận.”Sao ngươi có thể lạnh lùng vô tình đến vậy?” Nàng tức giận lên tiếng chỉ trích, không bước tiếp nữa, tức đến đỏ mặt.
Thiên Sắc hơi rũ mắt xuống, đôi mắt không chút ý cười thoáng hiện sự châm chọc, liếc nhìn Tử Tô đang tức giận, trả lời vô cùng mát mẻ: “Ta lạnh lùng hay vô tình thì đã sao, liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi —” Tử Tô bị những lời xa cách ngàn dặm này ngắt lời, mím môi giận dữ một lúc sau mới tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là vì sao sư phụ ta lại không bằng tiểu đồ đệ người phàm kia của ngươi?”
Hàng mi cong dài của Thiên Sắc chớp xuống che phủ đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy, chỉ cười lạnh lùng: “Ngươi lo chuyện bao đồng quá.”
Tử Tô đang định cãi lại, chợt nghe thấy phía trước thoáng truyền tiếng ồn ào. Khuôn mặt Thiên Sắc hơi cứng lại, bước chân càng thêm nhanh, bước qua đoạn hang động chật hẹp là vùng hang rộng rãi, không gian rộng mở thoáng đãng.
Rồi sau đó, xuất hiện ở cách đó không xa, là một người giấu mặt đang đấu với Phong Cẩm!
Nhìn khắp xung quanh theo bản năng mà không hề thấy bóng dáng Thanh Huyền, trái tim Thiên Sắc như rơi xuống vực, cảm giác bất an nảy sinh trong lòng, bất chấp tất cả tiến lên hỗ trợ, nóng lòng hỏi dồn: “Cẩm sư huynh, Thanh Huyền đâu? !”
“Hắn bị Dụ Lan bắt rồi!”
Phong Cẩm nhìn phía cuối hang động, nét mặt đầy vẻ xin lỗi.
Thiên Sắc lập tức phóng về phía cuối hang động rộng rãi kia!
*****
Không thể tránh việc giao đấu với Dụ Lan, Thanh Huyền vốn tưởng rằng ít ra còn có cơ hội thắng. Nhưng thực tế là sau khi ra tay, hắn ngạc nhiên phát hiện Càn Khôn kiếm không hề phát huy uy lực trong hang động, hắn muốn thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng này thật sự rất khó!
Đúng vậy, quẩn quanh trong vòng tuyệt vọng, lúc này Dụ Lan đã trở nên hung ác tàn nhẫn, trên người nàng hiện rõ yêu khí và sự độc ác nặng nề, khuôn mặt bong ra từng mảng như mặt nạ, bộc lộ bản chất thật của nàng — nàng vì Cứ Phong sẽ không kiêng nể, có thể làm bất cứ điều gì!
Cho nên, lúc bản thân bị đẩy vào thế hạ phong, hoàn toàn không thể chạy trốn là lúc Thanh Huyền giãy dụa giữa tuyệt vọng. Nếu hắn thật sự không trốn được thì lấy gì thực hiện lời thề nguyện đã hứa với sư phụ?
Khoảnh khắc đó, hắn không sợ chết, hắn chỉ hận bản thân mình vô dụng, đừng nói là bảo vệ sư phụ, mà ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không làm được.
Đã như vậy thì có tư cách gì để nghịch mệnh trời, đảo càn khôn?
Bị Dụ Lan buộc phải chạy về phía trước, ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng Thanh Huyền cũng đến một hang động thiên nhiên cực rộng. Bên kia vách đá chắc chắn là vùng trời bên ngoài, trên vách đá có một lỗ nhỏ để ánh sáng chiếu xuống, trên tảng đá giữa động chính là Cứ Phong đã sắp hồn phi phách phách tán.
Cứ Phong đã gần ngừng thở, đôi mắt màu xám tro, nhìn thấy Thanh Huyền, ánh mắt không chút sợ hãi lẫn vui mừng, chỉ có nét thê lương đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Y muốn nói chuyện, nhưng bị “Kim giao tiên” làm cổ họng bị thương nên nói năng càng khó khăn.
Thực ra y không thể chống đỡ được lâu đến vậy, là Dụ Lan đã dùng mấy trăm năm tu vi giữ lại hồn phách của y, giúp y kéo dài hơi tàn.
Thanh Huyền bị buộc chạy đến góc hang, không còn chỗ trốn, chỉ có thể dùng hết sức vung “Càn Khôn kiếm” lên, liều mạng cá chết lưới rách. Dù Dụ Lan ra chiêu tàn nhẫn vô tình, cũng không quên bảo vệ Cứ Phong rất chặt chẽ, không để trận giao đấu này ảnh hưởng đến y.
Lúc Thiên Sắc chạy tới là lúc nhìn thấy cảnh tợn đáng sợ nhất —
“Ô giao tiễn” trong tay Dụ Lan đang đâm thẳng về phía cổ họng của Thanh Huyền!
Khoảnh khắc đó, tựa như thấy được cảnh tượng đáng sợ “Ô giao tiễn” cắt cổ họngThanh Huyền, máu tươi phun ra khắp nơi, Thiên Sắc đã bất chấp đạo nghĩa quy củ, cầm Lục Kiếm Tiên trong tay, phóng lên đâm thẳng về phía Dụ Lan từ sau lưng! Làm vậy dù không thể lấy mạng Dụ Lan cũng có thể khiến nàng ta bị thương nặng,
Ngay lúc này, Cứ Phong đã làm một chuyện không ai ngờ tới!
“Dụ Lan!” Y gọi tên người mình yêu đầy thê lương, dùng chút sức lực cuối cùng, đâm thẳng bàn tay vào ngực mình, thậm chí lúc đầu ngón tay chạm đến trái tim cũng không ngừng lại, cứng rắn đẩy mạnh vào trong —
“Cứ Phong —” Dụ Lan hoảng sợ kêu lên đầy tuyệt vọng, không còn cố gắng tấn công Thanh Huyền nữa, phóng thẳng về phía Cứ Phong đã như mành chuông trước gió!
Trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng từ vết thương, đây là lần đầu tiên Dụ Lan đối mặt với vết thương chí mạng thế này, chân tay luống cuống, gấp gáp đến độ mặt mày trắng bệch, như sắp điên loạn: “Cứ Phong, đồ ngốc này! Vì sao chàng — “
“… Đừng… vì ta tạo nghiệp chướng nữa…” Những lời hấp hối nói ra khiến người ta như không thể nghe được, Cứ Phong chỉ mỉm cười, cực kỳ điềm tĩnh, cực kỳ yên bình: “… Dụ Lan… Rất xin lỗi… Cho tới nay… Đều là… Ta… làm liên lụy đến nàng…”
Trong lòng y biết rõ, nếu không tự sát để làm đường lui, chắc chắn Dụ Lan sẽ bị thương nặng dưới kiếm của Thiên Sắc. Khi đó đừng nói muốn lấy thân thể Thanh Huyền để mình sống nhờ, ngay cả Dụ Lan cũng lành ít dữ nhiều, bị buộc vào đường cùng. Nếu tất cả đều là vì y vậy thì để y chấm dứt mọi chuyện đi…
Dụ Lan cũng không nói lời nào, nước mắt tuôn ra không ngừng, vội vàng ôm lấy chàng trai trước giờ luôn quật cường, máu từ ngực y tuôn ra như đóa hoa rực rỡ đầy thê lương, ướt đẫm bàn tay nàng, thấm vào quần áo nàng, cũng làm tổn thương nàng sâu sắc. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nén đau thương tận đáy lòng, cảm giác hành động tự sát này không chỉ làm tổn thương trái tim của y mà còn của chính nàng nữa.
Thấy Dụ Lan không nói gì, Cứ Phong run run vươn tay lên, muốn ôm lấy khuôn mặt nàng, nhưng vì bàn tay kia đang cắm sâu trong ngực, một cử động nhỏ thôi cũng sẽ khiến y đau đớn sống không bằng chết. Y thở nặng nhọc, bàn tay buông xuống nhưng đã được Dụ Lan giữ chặt lại. Sau đó nàng cúi người xuống, áp sát mặt lại gần, đưa bàn tay của y lên vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Hứa… với ta… Kiếp sau đừng đi tìm ta…” Như là đã mỏi mệt không thể chịu đựng nổi, Cứ Phong nhắm mắt lại, hàng mi dày lẳng lặng rủ xuống che khuất ánh mắt, mặc cho ánh ban mai chiếu xuống xua tan bóng tối tịch liêu. Một lúc sau, y mới mở mắt ra, bên môi là ý cười như tự giễu pha lẫn cảm giác thỏa mãn đầy phức tạp, nhẹ nhàng thốt lên: “… Đừng gượng ép nữa… Nàng có số mệnh của nàng… Ta có số mệnh của ta… Luân hồi… Chúng ta… có lẽ nên… Trở lại… những gì thuộc về chính mình… Con đường…”
“Đồ ngốc này!” Những lời Cứ Phong giống như một mũi tên đâm thẳng vào ngực Dụ Lan, khiến nàng ngầm đau đớn không thôi. Thời khắc này, rõ ràng là khoảnh khắc đau đớn trước tử biệt nhưng nàng lại tức giận không thể khống chế đến run người: “Chàng ghét ở cùng ta đến vậy sao?”
“Nếu… Có thể lựa chọn… Ta tình nguyện… Chúng ta… Chưa bao giờ gặp nhau…” Y đáp lại câu hỏi, giọng đứt quãng, mỗi cử động đều chạm đến vết thương chí mạng kia, nhưng vẫn đau khổ chống đỡ.
Đúng vậy, nếu có thể lựa chọn, y nguyện lòng bị thiêu sống trên bờ sông, cũng không muốn nhìn thấy người con gái y yêu thương vì y mà bị chúng bạn xa lánh. Nếu có thể lựa chọn, y nguyện lòng gặp kiếp nạn giữa luân hồi, dù phải chết trẻ cũng không muốn người con gái y yêu thương vì y mà cùng đường.
Thậm chí y biết rất rõ, mỗi lần y đổi thân thể là sẽ hao phí mấy trăm năm tu vi của nàng, tuy rằng nàng rất mạnh nhưng tu vi không phải là thứ không cạn kiệt. Cho tới nay, thật ra là nàng đã dùng mạng của nàng để giữ mạng cho y! Y là người phàm, kết cục cuối cùng cũng chỉ là vào luân hồi đầu thai chuyển kiếp, nhưng nàng là yêu, một khi hết tu vi kết cục chỉ có một mà thôi.
Có lẽ, y nên sớm bước lên con đường này, nên sớm cắt bỏ những ràng buộc này, cùng yêu thương chung hoạn nạn lâu như vậy, cũng là lúc nên quên đi hết mọi chuyện.
“Dụ Lan…” Y kéo dài hơi tàn, khóe môi nở nụ cười cuối cùng, gọi tên nàng, mọi cảm giác như căng lên đến cực hạn không biết sẽ đứt bất cứ lúc nào. Khẽ hé môi, y nhìn nàng thật sâu, tựa như muốn dùng chút sức lực cuối cùng khắc sâu khuôn mặt nàng vào trái tim: “Nàng còn nhớ rõ Cứ Phong lúc ban đầu không?”
“Nàng còn nhớ rõ Cứ Phong lúc ban đầu không?”
“Nàng còn nhớ rõ Cứ Phong lúc ban đầu không?”
“Nàng còn nhớ rõ Cứ Phong lúc ban đầu không?”
…
Giống như tiếng động vang lên từ đáy vực sâu, giọng nói này giống như thanh âm của trời, như tiếng hát từ cõi Phật, lập tức khiến mọi sự giận dữ của Dụ Lan tan biến.
Đúng vậy, Cứ Phong lúc ban đầu, giống như một đóa hồng đầy gai nhọn, tuy rằng lời lẽ cay nghiệt, lạnh lùng kiêu căng, nhưng trái tim của chàng cực kỳ mềm mại. Chính trái tim mềm mại này đã làm nàng hiểu được phồn hoa vạn dặm đều là gió thoảng mây trôi, thế gian này chỉ có một chữ “Tình” là bất diệt.
Nàng và y, không phải không có nghi ngờ, cũng không phải không có hiểu lầm, rất nhiều thời điểm, sự lo lắng của y cũng ảnh hưởng đến sự tự đắc của nàng. Y vốn là một chàng trai có suy nghĩ rất tự tôn, nàng không tiện chủ động nên chỉ có thể chờ, chờ y mở rộng trái tim nói hết những bí mật tận đáy lòng với nàng. Cho tới bây giờ, nàng biết rất rõ, tuy y thường xuyên giương nanh múa vuốt, nhưng trái tim của y tinh tế hơn bất cứ ai, cũng lo lắng cho nàng hơn bất kỳ kẻ nào.
Nàng luôn bảo vệ trái tim mềm mại này thật cẩn thận, nhưng không ngờ sự bảo vệ này lại chính là một kiểu tổn thương bản thân mình.
Có điều, y nghĩ rằng mối liên hệ giữa nàng và y chỉ đến đây là kết thúc rồi sao?
Đồ ngốc này thật khiến người khác đau lòng!
Y có còn nhớ, nàng đã chấp nhận lời hứa “Đời đời kiếp kiếp” không?
“Đồ ngốc.” Nàng cười nhẹ nhàng, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống, chậm rãi nhỏ trên hai gò má của y: “Trong mắt ta, chàng vĩnh viễn là Cứ Phong lúc ban đầu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.”
Hết chương 61