Thư Lan đã quen một ngày ăn hai bữa, cho nên hậu quả của việc không ăn cơm trưa, chính là ăn cơm tối quá no, bụng nhỏ tròn vo, khiến chiếc áo nhỏ Trình Khanh Nhiễm đặc biệt mua cho nàng căng lên.
Trình Khanh Nhiễm ngồi bên bàn sách, đôi mắt hoa đào mênh mang sóng nước lại mỉm cười nhìn đứa nhỏ đang lăn qua lộn lại trên giường, khi Thư Lan lần nữa hướng mặt ra ngoài, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được đi tới, cúi đầu nhìn xuống: “Không ngủ được sao?”
Không ngủ được, đối với Thư Lan mà nói, còn khó hơn lên trời.
“Không ngủ được, trong bụng giống như có cái gì đó rơi xuống, ta nằm về bên này, nó cũng rơi về bên này, ta xoay bên kia, nó cũng hướng về bên kia, rất là khó chịu. . . . . .” Thư Lan đáng thương lại mờ mịt mà xoa xoa cái bụng tròn tròn nhô lên, chợt nghĩ đến năm đó lúc Tiêu nhị thẩm mang thai, không khỏi trợn to hai mắt nhìn: “Đại ca ca, ta không muốn sinh con đâu?” Thật đáng sợ, phụ thân từng nói, Tiêu Nhị thẩm vì khó sinh đứa bé nên mới chết, nàng không muốn chết!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng sợ hãi, hai mắt mở to chớp chớp, thấy thế lòng Trình Khanh Nhiễm bỗng hóa thành nước, đưa tay bế Thư Lan lên, bắt đầu giúp nàng mặc y phục: “Nói linh tinh nào, ngươi mới chừng này tuổi, làm sao sẽ có con? Ngươi ấy, bởi vì bữa tối ăn quá nhiều, bảo ngươi ăn từ từ, cố tình không nghe, như có người tranh ăn với ngươi vậy!” Đây là đã uống trà tiêu thực rồi đấy, nếu không uống, không biết sẽ khó chịu thành cái dạng gì nữa, haiz, đều do mình mềm lòng, thấy bộ dạng nàng ôm cái đĩa không buông tay, cũng không kiên trì nữa. Ngay cả hắn cũng như thế này, không biết cha mẹ nàng sẽ cưng chiều tới mức nào.
Khom lưng mang chiếc giày thêu mềm vào cho nàng, Trình Khanh Nhiễm dắt Thư Lan đang ù ù cạc cạc đi ra ngoài: “Chúng ta vào vườn hoa đi bộ một chút, lập tức sẽ hết khó chịu.”
Thư Lan bĩu môi, nàng không muốn đi, là ai làm nàng không ngủ được đấy.
Lúc ra cửa, Phương Trúc muốn cầm đèn đi theo, Trình Khanh Nhiễm nhàn nhạt khoát tay chặn lại, để nàng về phòng nghỉ ngơi.
Sắc trời cũng chưa tối hẳn, phía tây còn rơi rớt lại tầng mây màu xanh thẫm, sau cùng dưới ánh mặt trời nhìn có chút dữ tợn, Thư Lan chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, vô cùng buồn chán mà nhìn bên trái một ít, xem bên phải một chút, thứ gì cũng đen thùi lùi, cây là màu xanh thẫm, hoa cũng đều ủ rũ rồi, chỉ có gió lạnh thổi tới hương hoa nhàn nhạt.
Dần dần, mùi hương kia càng ngày càng đậm, chính là Trình Khanh Nhiễm đưa nàng đến dưới hai tàng cây đinh hương tươi tốt, từng đóa đinh hương trắng noãn thanh nhã cực kỳ đẹp mắt.
“Ngồi đây một lát nhé,” Trình Khanh Nhiễm lấy ra chiếc khăn, lau qua lau lại chiếc ghế tre cho một người ngủ, quay đầu nói với Thư Lan.
Gió thổi qua, hai cánh đinh hương nhẹ nhàng rơi xuống, một cánh rơi xuống đỉnh đầu Trình Khanh Nhiễm, một cánh rơi trên vạt áo thêu lan diệp của hắn, trong nháy mắt đó hắn quay đầu cười, Thư Lan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, “Đại ca ca, ngươi thật là đẹp.” Đưa tay lên lấy cánh hoa kia xuống.
Trình Khanh Nhiễm sững sờ, ngay sau đó tùy ý cười, một tay ôm lấy Thư Lan đặt ở trên đùi, vuốt đỉnh đầu nàng nói: “Sau này khi ngươi lớn lên còn đẹp hơn so với ca ca.” Lúc nói đến đây, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Trước khi ông hắn qua đời, không ngừng nhắc hắn nhanh chóng lấy vợ sinh con, sinh cho Trình gia mấy đời độc đinh con đàn cháu đống. Mắt thấy tuổi mình quả thật không nhỏ, Trình Khanh Nhiễm cảm thấy cũng nên nghĩ đến chuyện hôn sự rồi. Đáng tiếc, đại khái nguyên nhân là do dung mạo của mình vô cùng xuất chúng, nữ tử bình thường nhìn thấy hắn, đều lộ ra nét mặt si ngốc như nhau, một hai lần còn có thể chấp nhận, nhiều lần, Trình Khanh Nhiễm không có cách nào dễ dàng tha thứ. Dĩ nhiên, cũng có nữ tử ngoài mặt làm ra vẻ chẳng thèm ngó tới, chỉ khi xoay người, Trình Khanh Nhiễm có thể cảm nhận được ánh mắt bám người phía sau truyền đến. Nghĩ đến tương lai mỗi ngày sẽ đối mặt cùng thứ người như thế, nhất thời Trình Khanh Nhiễm không còn ý định lập gia đình.
Cho đến bây giờ, nữ tử có thể làm cho hắn vừa mắt, có lẽ chỉ có tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện này?
Trình Khanh Nhiễm cúi đầu, nhìn Thư Lan ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi, tiếc rẻ than một tiếng.
Haiz, nếu là tiểu nha đầu lớn hơn mấy tuổi nữa, lấy nàng về nhà, cứ giữ ở bên người cũng tốt, đáng tiếc, nàng thật sự quá nhỏ, không cách nào làm hắn sinh ra một chút tình cảm nam nữ. Hơn nữa, bây giờ nàng ngây thơ hồn nhiên, không hiểu nhân tình thế thái, nếu thật sự lớn, có thể giống những cô gái kia.
“Đại ca ca, sao ngươi lại thở dài?” Thư Lan ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi. Mẫu thân nói người có phiền não sẽ thở dài, đại ca ca xinh đẹp dịu dàng như thế, không lo ăn uống, còn chưa có người nào buộc hắn làm này làm nọ, đổi lại là nàng, sợ là sẽ sướng chết thôi.
Nói ngươi cũng không hiểu, Trình Khanh Nhiễm cười khẽ một tiếng, khuôn mặt như ngọc lần nữa sáng lên, vừa vỗ sau lưng Thư Lan như dỗ một đứa trẻ vừa tùy ý nói: “Muội muội, ngươi rời nhà đã lâu, có nhớ mẫu thân ngươi không? Bây giờ bọn họ không tìm thấy ngươi, e rằng đều rất sốt ruột.”
Thư Lan mắt tối sầm lại, cúi đầu, nhìn cánh hoa đinh hương bị ngón cái và ngón trỏ nghiền nát.
Nàng nghĩ đến mẫu thân, mẫu thân nấu cơm rất ngon, bà còn cười khi thấy nàng tự mình ăn cơm. Nghĩ đến phụ thân, mỗi lần phụ thân về nhà đều sẽ bế bổng nàng lên cao xoay một vòng, tay của ông vừa to vừa ấm, nàng căn bản không sợ sẽ té xuống. Nghĩ đến ca ca, ca ca sẽ nằm bò trên giường giả làm đại mã cho nàng cưỡi, cho dù bị nương mắng hắn cũng không sợ. Còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ dịu dàng nhất rồi, trước khi ngủ sẽ giúp nàng rửa mặt, đắp chăn cho nàng, mùa đông sẽ cùng nàng ngủ chung một chăn. . . . . .
Nhưng mà mẫu thân không cần nàng nữa rồi, nước mắt Thư Lan im lặng rơi, theo khuôn mặt chảy xuống, hội tụ trên cằm nho nhỏ, từng giọt từng giọt.
Thật lâu không thấy trả lời, bờ vai dựa vào mình lại khe khẽ run run, trong lòng Trình Khanh Nhiễm giật mình, lúc này mới phát hiện ra tiểu nha đầu đã khóc rồi.
Hắn chợt tò mò, vì sao Thư Lan lại bị đánh.
Kết quả, nghe nàng vô cùng uất ức kể lại, nhất thời Trình Khanh Nhiễm dở khóc dở cười, thì ra là nha đầu này lười như vậy, thật khó cho mẫu thân nàng rồi.
Muốn khuyên nàng vài câu, lại cảm thấy nói gì nàng cũng không hiểu, dù sao không lâu nữa nàng cũng sẽ đi về, đến lúc đó tự nhiên biết nỗi khổ tâm của mẫu thân nàng, liền lấy chuyện thú vị khi mình còn nhỏ kể cho Thư Lan nghe.
Thanh âm của Trình Khanh Nhiễm trầm thấp dễ nghe, Thư Lan đang khóc liền an tĩnh lại, chớp mắt nghe hắn kể chuyện xưa, chỗ nào khó hiểu liền hỏi. Một lớn một nhỏ, ngươi hỏi ta đáp, không khí hết sức hài hòa.
Màn đêm buông xuống, xung quanh lập tức tối lại.
Trình Khanh Nhiễm xoa xoa bụng nhỏ của Thư Lan, cười nói: “Đi thôi, chúng ta về ngủ.”
Mí trên mí dưới của Thư Lan sớm đã đánh nhau rồi, nghe vậy, co rụt lại trong lòng ấm áp của Trình Khanh Nhiễm, “Đại ca ca ôm ta trở về, A Lan muốn ngủ cùng với ngươi.” Bộ dáng hết sức ỷ lại.
Trình Khanh Nhiễm cưng chiều điểm điểm cái mũi của nàng, “Làm nũng như vậy, không biết tương lai tiện nghi cho ai.”
Một tay nâng đầu gối Thư Lan, một tay ôm hông của nàng, định đứng lên.
Chưa từng nghĩ, trong nháy mắt, sau lưng chợt truyền đến tiếng gió bén nhọn, Trình Khanh Nhiễm kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bỗng dưng sau gáy đau nhói, vô lực ngã xuống.
Thư Lan chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, sau đó ôm thật chặt tay mình rồi lại đột nhiên buông ra, “Thịch” một tiếng nàng liền bị ném trên mặt đất, may mà lúc đầu Trình Khanh Nhiễm ngồi, nàng ngã cũng không đau.
Phủi phủi tay nhỏ, Thư Lan bĩu môi xoay người: “Đại ca ca, ngươi. . . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, thiếu chút nữa bị hù chết!
Trong bóng đêm mông lung, một bóng đen mơ hồ lạnh lùng đứng ở sau ghế tre, cặp mắt sắc lạnh, chằm chằm nhìn nàng.
Mặc dù không thấy rõ, Thư Lan liếc mắt một cái vẫn nhận ra người đó là ai: “Sao ngươi lại ở đây?” Vừa kinh vừa sợ mà đứng lên, muốn tìm kiếm bảo hộ của Trình Khanh Nhiễm, nhưng lại kinh hãi phát hiện hắn ngã lệch trên ghế trúc, mà trong tay Tiêu Lang còn nắm một cây đoản côn.
Nhớ tới âm thanh trầm đục kia, Thư Lan hét lớn: “Ngươi đánh chết đại ca ca. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Tiêu Lang ném đoản côn trong tay, bước một bước dài vọt đến trước người Thư Lan, một tay che miệng nàng, một tay chặt chẽ ôm nàng, ngăn ý đồ vùng vẫy, cười lạnh nói: “Đại ca ca? Gọi thân mật nhỉ, nửa ngày ngắn ngủi liền bị người ta đổ thuốc mê, sao ngươi không ngu chết đi?”
Nghĩ đến hắn cực khổ từ thôn đuổi tới trấn, thật vất vả nghe được âm thanh của nàng, nhưng lại phát hiện nàng bị người khác ôm vào trong ngực, một tiếng lại một tiếng “Đại ca ca”, mềm nhũn, nàng chưa từng dùng giọng điệu đó nói với mình, hắn hận không thể đánh chết nam nhân dụ dỗ nàng kia, hận không thể cắn chết cái người không tim không phổi này!”
“Đi, theo ta trở về!”
Dù có lửa giận ngút trời, cũng không thể ở chỗ này phát giận, Tiêu Lang lý trí nói, cứ như vậy giam cầm Thư Lan buộc nàng hướng bên tường mà đi.
Thư Lan sớm đã hận chết Tiêu Lang rồi, đều tại hắn, mẫu thân mới không cần nàng!
Thấy mình giãy không thoát trói buộc của ác lang, Thư Lan há mồm cắn mạnh ngón giữa Tiêu Lang, chỉ nháy mắt, trong miệng liền nếm được vị ngọt của máu.
“Sss……” Tiêu Lang không ngờ nàng sẽ cắn mình, bản năng buông lỏng tay ra, sâu thẳm trong con ngươi đầy phức tạp, thế nhưng nàng vì người ngoài cắn hắn?”
Thừa dịp hắn nhất thời ngây người, Thư Lan nhanh chóng thoát thân, chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa hô: “Cứu mạng, người đâu nhanh tới!”
Căm phẫn vì Trình Khanh Nhiễm bị đánh chết tan đi, trong lòng Thư Lan đầy hoảng sợ, nói cái gì nàng cũng không đi cùng Tiêu Lang, ai mà biết hắn sẽ ăn nàng hay không? Ác nhân như vậy, nàng sẽ không bao giờ muốn cùng hắn sống chung một chỗ!
Chỉ là không đợi nàng chạy được mấy bước, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Thư Lan bị dọa đến giật mình, nếu như bị ác lang bắt được, chắc chắn sẽ chết!
Không được, khẳng định chạy không được, ác lang am hiểu nhất là chạy, Thư Lan khó khăn động não một lần, phía trước Tiêu Lang đuổi tới, lắc mình nhào vào bên một gốc cây đại thụ thẳng tắp không biết tên, từ từ bò lên trên, trong nháy mắt liền cách mặt đất đến mấy mét rồi, vừa bò vừa lớn tiếng hô cứu mạng.
Tiêu Lang giận đến mức trong mắt tóe lửa, điều duy nhất hắn kém lười nha đầu, chính là bản lĩnh trèo cây!
“Thư Lan, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngoan ngoãn xuống, nếu không ta không tha cho ngươi đâu!” Hắn dưới tàng cây thấp giọng uy hiếp, nắm tay hung hăng đánh thân cây.
Đáp lại hắn, chỉ có cành cây nhỏ bị Thư Lan bỏ lại, không chênh lệch, vừa vặn nện trúng đỉnh đầu hắn.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay số chữ nhiều một chút, O(^_^)O, ít nhất nội dung trên, ta rất hài lòng, hi vọng thích ~
Trình Khanh Nhiễm ngồi bên bàn sách, đôi mắt hoa đào mênh mang sóng nước lại mỉm cười nhìn đứa nhỏ đang lăn qua lộn lại trên giường, khi Thư Lan lần nữa hướng mặt ra ngoài, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được đi tới, cúi đầu nhìn xuống: “Không ngủ được sao?”
Không ngủ được, đối với Thư Lan mà nói, còn khó hơn lên trời.
“Không ngủ được, trong bụng giống như có cái gì đó rơi xuống, ta nằm về bên này, nó cũng rơi về bên này, ta xoay bên kia, nó cũng hướng về bên kia, rất là khó chịu. . . . . .” Thư Lan đáng thương lại mờ mịt mà xoa xoa cái bụng tròn tròn nhô lên, chợt nghĩ đến năm đó lúc Tiêu nhị thẩm mang thai, không khỏi trợn to hai mắt nhìn: “Đại ca ca, ta không muốn sinh con đâu?” Thật đáng sợ, phụ thân từng nói, Tiêu Nhị thẩm vì khó sinh đứa bé nên mới chết, nàng không muốn chết!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng sợ hãi, hai mắt mở to chớp chớp, thấy thế lòng Trình Khanh Nhiễm bỗng hóa thành nước, đưa tay bế Thư Lan lên, bắt đầu giúp nàng mặc y phục: “Nói linh tinh nào, ngươi mới chừng này tuổi, làm sao sẽ có con? Ngươi ấy, bởi vì bữa tối ăn quá nhiều, bảo ngươi ăn từ từ, cố tình không nghe, như có người tranh ăn với ngươi vậy!” Đây là đã uống trà tiêu thực rồi đấy, nếu không uống, không biết sẽ khó chịu thành cái dạng gì nữa, haiz, đều do mình mềm lòng, thấy bộ dạng nàng ôm cái đĩa không buông tay, cũng không kiên trì nữa. Ngay cả hắn cũng như thế này, không biết cha mẹ nàng sẽ cưng chiều tới mức nào.
Khom lưng mang chiếc giày thêu mềm vào cho nàng, Trình Khanh Nhiễm dắt Thư Lan đang ù ù cạc cạc đi ra ngoài: “Chúng ta vào vườn hoa đi bộ một chút, lập tức sẽ hết khó chịu.”
Thư Lan bĩu môi, nàng không muốn đi, là ai làm nàng không ngủ được đấy.
Lúc ra cửa, Phương Trúc muốn cầm đèn đi theo, Trình Khanh Nhiễm nhàn nhạt khoát tay chặn lại, để nàng về phòng nghỉ ngơi.
Sắc trời cũng chưa tối hẳn, phía tây còn rơi rớt lại tầng mây màu xanh thẫm, sau cùng dưới ánh mặt trời nhìn có chút dữ tợn, Thư Lan chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, vô cùng buồn chán mà nhìn bên trái một ít, xem bên phải một chút, thứ gì cũng đen thùi lùi, cây là màu xanh thẫm, hoa cũng đều ủ rũ rồi, chỉ có gió lạnh thổi tới hương hoa nhàn nhạt.
Dần dần, mùi hương kia càng ngày càng đậm, chính là Trình Khanh Nhiễm đưa nàng đến dưới hai tàng cây đinh hương tươi tốt, từng đóa đinh hương trắng noãn thanh nhã cực kỳ đẹp mắt.
“Ngồi đây một lát nhé,” Trình Khanh Nhiễm lấy ra chiếc khăn, lau qua lau lại chiếc ghế tre cho một người ngủ, quay đầu nói với Thư Lan.
Gió thổi qua, hai cánh đinh hương nhẹ nhàng rơi xuống, một cánh rơi xuống đỉnh đầu Trình Khanh Nhiễm, một cánh rơi trên vạt áo thêu lan diệp của hắn, trong nháy mắt đó hắn quay đầu cười, Thư Lan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, “Đại ca ca, ngươi thật là đẹp.” Đưa tay lên lấy cánh hoa kia xuống.
Trình Khanh Nhiễm sững sờ, ngay sau đó tùy ý cười, một tay ôm lấy Thư Lan đặt ở trên đùi, vuốt đỉnh đầu nàng nói: “Sau này khi ngươi lớn lên còn đẹp hơn so với ca ca.” Lúc nói đến đây, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Trước khi ông hắn qua đời, không ngừng nhắc hắn nhanh chóng lấy vợ sinh con, sinh cho Trình gia mấy đời độc đinh con đàn cháu đống. Mắt thấy tuổi mình quả thật không nhỏ, Trình Khanh Nhiễm cảm thấy cũng nên nghĩ đến chuyện hôn sự rồi. Đáng tiếc, đại khái nguyên nhân là do dung mạo của mình vô cùng xuất chúng, nữ tử bình thường nhìn thấy hắn, đều lộ ra nét mặt si ngốc như nhau, một hai lần còn có thể chấp nhận, nhiều lần, Trình Khanh Nhiễm không có cách nào dễ dàng tha thứ. Dĩ nhiên, cũng có nữ tử ngoài mặt làm ra vẻ chẳng thèm ngó tới, chỉ khi xoay người, Trình Khanh Nhiễm có thể cảm nhận được ánh mắt bám người phía sau truyền đến. Nghĩ đến tương lai mỗi ngày sẽ đối mặt cùng thứ người như thế, nhất thời Trình Khanh Nhiễm không còn ý định lập gia đình.
Cho đến bây giờ, nữ tử có thể làm cho hắn vừa mắt, có lẽ chỉ có tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện này?
Trình Khanh Nhiễm cúi đầu, nhìn Thư Lan ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi, tiếc rẻ than một tiếng.
Haiz, nếu là tiểu nha đầu lớn hơn mấy tuổi nữa, lấy nàng về nhà, cứ giữ ở bên người cũng tốt, đáng tiếc, nàng thật sự quá nhỏ, không cách nào làm hắn sinh ra một chút tình cảm nam nữ. Hơn nữa, bây giờ nàng ngây thơ hồn nhiên, không hiểu nhân tình thế thái, nếu thật sự lớn, có thể giống những cô gái kia.
“Đại ca ca, sao ngươi lại thở dài?” Thư Lan ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi. Mẫu thân nói người có phiền não sẽ thở dài, đại ca ca xinh đẹp dịu dàng như thế, không lo ăn uống, còn chưa có người nào buộc hắn làm này làm nọ, đổi lại là nàng, sợ là sẽ sướng chết thôi.
Nói ngươi cũng không hiểu, Trình Khanh Nhiễm cười khẽ một tiếng, khuôn mặt như ngọc lần nữa sáng lên, vừa vỗ sau lưng Thư Lan như dỗ một đứa trẻ vừa tùy ý nói: “Muội muội, ngươi rời nhà đã lâu, có nhớ mẫu thân ngươi không? Bây giờ bọn họ không tìm thấy ngươi, e rằng đều rất sốt ruột.”
Thư Lan mắt tối sầm lại, cúi đầu, nhìn cánh hoa đinh hương bị ngón cái và ngón trỏ nghiền nát.
Nàng nghĩ đến mẫu thân, mẫu thân nấu cơm rất ngon, bà còn cười khi thấy nàng tự mình ăn cơm. Nghĩ đến phụ thân, mỗi lần phụ thân về nhà đều sẽ bế bổng nàng lên cao xoay một vòng, tay của ông vừa to vừa ấm, nàng căn bản không sợ sẽ té xuống. Nghĩ đến ca ca, ca ca sẽ nằm bò trên giường giả làm đại mã cho nàng cưỡi, cho dù bị nương mắng hắn cũng không sợ. Còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ dịu dàng nhất rồi, trước khi ngủ sẽ giúp nàng rửa mặt, đắp chăn cho nàng, mùa đông sẽ cùng nàng ngủ chung một chăn. . . . . .
Nhưng mà mẫu thân không cần nàng nữa rồi, nước mắt Thư Lan im lặng rơi, theo khuôn mặt chảy xuống, hội tụ trên cằm nho nhỏ, từng giọt từng giọt.
Thật lâu không thấy trả lời, bờ vai dựa vào mình lại khe khẽ run run, trong lòng Trình Khanh Nhiễm giật mình, lúc này mới phát hiện ra tiểu nha đầu đã khóc rồi.
Hắn chợt tò mò, vì sao Thư Lan lại bị đánh.
Kết quả, nghe nàng vô cùng uất ức kể lại, nhất thời Trình Khanh Nhiễm dở khóc dở cười, thì ra là nha đầu này lười như vậy, thật khó cho mẫu thân nàng rồi.
Muốn khuyên nàng vài câu, lại cảm thấy nói gì nàng cũng không hiểu, dù sao không lâu nữa nàng cũng sẽ đi về, đến lúc đó tự nhiên biết nỗi khổ tâm của mẫu thân nàng, liền lấy chuyện thú vị khi mình còn nhỏ kể cho Thư Lan nghe.
Thanh âm của Trình Khanh Nhiễm trầm thấp dễ nghe, Thư Lan đang khóc liền an tĩnh lại, chớp mắt nghe hắn kể chuyện xưa, chỗ nào khó hiểu liền hỏi. Một lớn một nhỏ, ngươi hỏi ta đáp, không khí hết sức hài hòa.
Màn đêm buông xuống, xung quanh lập tức tối lại.
Trình Khanh Nhiễm xoa xoa bụng nhỏ của Thư Lan, cười nói: “Đi thôi, chúng ta về ngủ.”
Mí trên mí dưới của Thư Lan sớm đã đánh nhau rồi, nghe vậy, co rụt lại trong lòng ấm áp của Trình Khanh Nhiễm, “Đại ca ca ôm ta trở về, A Lan muốn ngủ cùng với ngươi.” Bộ dáng hết sức ỷ lại.
Trình Khanh Nhiễm cưng chiều điểm điểm cái mũi của nàng, “Làm nũng như vậy, không biết tương lai tiện nghi cho ai.”
Một tay nâng đầu gối Thư Lan, một tay ôm hông của nàng, định đứng lên.
Chưa từng nghĩ, trong nháy mắt, sau lưng chợt truyền đến tiếng gió bén nhọn, Trình Khanh Nhiễm kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bỗng dưng sau gáy đau nhói, vô lực ngã xuống.
Thư Lan chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, sau đó ôm thật chặt tay mình rồi lại đột nhiên buông ra, “Thịch” một tiếng nàng liền bị ném trên mặt đất, may mà lúc đầu Trình Khanh Nhiễm ngồi, nàng ngã cũng không đau.
Phủi phủi tay nhỏ, Thư Lan bĩu môi xoay người: “Đại ca ca, ngươi. . . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, thiếu chút nữa bị hù chết!
Trong bóng đêm mông lung, một bóng đen mơ hồ lạnh lùng đứng ở sau ghế tre, cặp mắt sắc lạnh, chằm chằm nhìn nàng.
Mặc dù không thấy rõ, Thư Lan liếc mắt một cái vẫn nhận ra người đó là ai: “Sao ngươi lại ở đây?” Vừa kinh vừa sợ mà đứng lên, muốn tìm kiếm bảo hộ của Trình Khanh Nhiễm, nhưng lại kinh hãi phát hiện hắn ngã lệch trên ghế trúc, mà trong tay Tiêu Lang còn nắm một cây đoản côn.
Nhớ tới âm thanh trầm đục kia, Thư Lan hét lớn: “Ngươi đánh chết đại ca ca. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Tiêu Lang ném đoản côn trong tay, bước một bước dài vọt đến trước người Thư Lan, một tay che miệng nàng, một tay chặt chẽ ôm nàng, ngăn ý đồ vùng vẫy, cười lạnh nói: “Đại ca ca? Gọi thân mật nhỉ, nửa ngày ngắn ngủi liền bị người ta đổ thuốc mê, sao ngươi không ngu chết đi?”
Nghĩ đến hắn cực khổ từ thôn đuổi tới trấn, thật vất vả nghe được âm thanh của nàng, nhưng lại phát hiện nàng bị người khác ôm vào trong ngực, một tiếng lại một tiếng “Đại ca ca”, mềm nhũn, nàng chưa từng dùng giọng điệu đó nói với mình, hắn hận không thể đánh chết nam nhân dụ dỗ nàng kia, hận không thể cắn chết cái người không tim không phổi này!”
“Đi, theo ta trở về!”
Dù có lửa giận ngút trời, cũng không thể ở chỗ này phát giận, Tiêu Lang lý trí nói, cứ như vậy giam cầm Thư Lan buộc nàng hướng bên tường mà đi.
Thư Lan sớm đã hận chết Tiêu Lang rồi, đều tại hắn, mẫu thân mới không cần nàng!
Thấy mình giãy không thoát trói buộc của ác lang, Thư Lan há mồm cắn mạnh ngón giữa Tiêu Lang, chỉ nháy mắt, trong miệng liền nếm được vị ngọt của máu.
“Sss……” Tiêu Lang không ngờ nàng sẽ cắn mình, bản năng buông lỏng tay ra, sâu thẳm trong con ngươi đầy phức tạp, thế nhưng nàng vì người ngoài cắn hắn?”
Thừa dịp hắn nhất thời ngây người, Thư Lan nhanh chóng thoát thân, chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa hô: “Cứu mạng, người đâu nhanh tới!”
Căm phẫn vì Trình Khanh Nhiễm bị đánh chết tan đi, trong lòng Thư Lan đầy hoảng sợ, nói cái gì nàng cũng không đi cùng Tiêu Lang, ai mà biết hắn sẽ ăn nàng hay không? Ác nhân như vậy, nàng sẽ không bao giờ muốn cùng hắn sống chung một chỗ!
Chỉ là không đợi nàng chạy được mấy bước, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Thư Lan bị dọa đến giật mình, nếu như bị ác lang bắt được, chắc chắn sẽ chết!
Không được, khẳng định chạy không được, ác lang am hiểu nhất là chạy, Thư Lan khó khăn động não một lần, phía trước Tiêu Lang đuổi tới, lắc mình nhào vào bên một gốc cây đại thụ thẳng tắp không biết tên, từ từ bò lên trên, trong nháy mắt liền cách mặt đất đến mấy mét rồi, vừa bò vừa lớn tiếng hô cứu mạng.
Tiêu Lang giận đến mức trong mắt tóe lửa, điều duy nhất hắn kém lười nha đầu, chính là bản lĩnh trèo cây!
“Thư Lan, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngoan ngoãn xuống, nếu không ta không tha cho ngươi đâu!” Hắn dưới tàng cây thấp giọng uy hiếp, nắm tay hung hăng đánh thân cây.
Đáp lại hắn, chỉ có cành cây nhỏ bị Thư Lan bỏ lại, không chênh lệch, vừa vặn nện trúng đỉnh đầu hắn.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay số chữ nhiều một chút, O(^_^)O, ít nhất nội dung trên, ta rất hài lòng, hi vọng thích ~