Từ nhỏ Tần Như Hải học tập về buôn bán kinh doanh, cùng trồng trọt không có nửa phần quan hệ, nhưng vì vậy cũng đặc biệt hướng tới cuộc sống điền viên. Trừ ở trấn Nam có điền trang để tránh nóng, hắn dùng hậu viện rộng rãi của mình để trồng rau dưa.
Thư Lan được nha hoàn Xuân Hạnh dắt, không cam không nguyện đi đến hậu viện, nhưng lúc nàng xem cảnh tượng xanh biếc trong hậu viện thì cơn buồn ngủ lại thần kỳ vơi đi hơn phân nửa.
Hậu viện nhà ông ngoại chừng một mẫu đất lớn nhỏ, bên tay phải là một hàng xanh lá giống như giàn nho, hôm nay Tết Đoan Ngọ đã qua, trên dây nho treo đầy từng chuỗi nho xanh lớn nhỏ, óng ánh trong suốt, rất hài lòng, chỉ liếc mắt một cái, cũng làm trong miệng người ta có vị chua chua. Bên cạnh chân tường trồng một dãy cây anh đào, chỉ có tường cao bao quanh, ở giữa lá cây bích lục cất giấu từng quả anh đào hồng diễm.
"Xuân Hạnh tỷ tỷ, ta muốn ăn anh đào!" Thư Lan ngửa đầu, ngọt ngào nói, trong đôi mắt to nồng đậm khát vọng.
Hướng về phía biểu tiểu thư phấn điêu ngọc trác, giọng nói Xuân Hạnh không tự chủ liền nhu hòa ba phần so với bình thường, chỉ vào hai cây Dương Thụ thẳng tắp cao lớn phía tây nói: "Được, trước tiên tiểu thư điqua ngồi bàn đu dây bên kia, nô tỳ hái anh đào này cho ngài."
Thư Lan gật đầu một cái, vòng qua hai ruộng rau cải thấp lùn, chạy lại bàn đu mà hai biểu ca làm cho nàng.
Bàn đu dây là một khối gỗ dài hai thước, tấm ván gỗ rộng 1 bàn tay, phía trên là nệm gấm mềm, hai đầu sợi dây buộc chắc chắn, một đầu sợi dây chia ra cột thật chặt vào hai chạc cây to bằng cánh tay trẻ con, bảo đảm sẽ không rơi xuống. Trong nhà Thư Lan cũng có bàn đu, cột vào cây thiết phụ thân mua về, không hợp ý của nàng giống hai gốc cây Dương Thụ này.
Cái mông nhỏ nhắm ngay nệm gấm, Thư Lan dùng cánh tay miễn cưỡng vòng chắc hai bên sợi dây, đầu ngón chân điểm đất, liền nhẹ nhàng lắc lư, xa xa nhìn bóng dáng phấn lam của Xuân Hạnh ẩn ở sau dây nho, chợt xa, chợt gần. Ánh nắng sáng sớm nghiêng qua đầu tường, khi nàng vút qua hướng đông, ánh mặt trời sẽ tỏa vào mặt, ánh sáng chói chang, lúc trở lại cả người được giấu vào bóng cây, ý nghĩ thoải mái yên tĩnh không nói được.
"Cha, người buông ta ra, buông ta ra!"
Trong một mảnh yên tĩnh, trong sân cách vách chợt truyền đến một giọng nam mười phần trung khí.
Lỗ tai Thư Lan vừa động, đưa chân ngừng bàn đu, nghiêng đầu nghe động tĩnh bên kia.
"Ranh con nhà người, không đi học sách cho tốt, thế nhưng núp ở trong chuồng heo muốn giết heo, muốn học cha ngươi, ngươi còn non lắm!" Chu Lai Tài đưa tay hung hăng vỗ hai cái ở trên mông nhi tử, để người trên cây khô, hai tay mập mạp lại linh xảo ba lần liền trói người chặt chẽ vững vàng, sau đó lui ra ba bước, hai con mặc nhìn chằm chằm dù bộ mặt thịt béo nhưng không cách nào che mắt to sắc sảo, mặt đỏ lên nói: "Ngươi đã không muốn đi học, vậy thì cũng là đừng nghĩ đi đâu, ngoan ngoãn ở chỗ này đóng cửa suy nghĩ cho ta, cơm trưa cũng khỏi phải ăn!" Quay đầu bước đi.
Chu Nguyên Bảo vặn vẹo uốn éo thân thể tròn vo, biết cha trói chặt, không cam lòng quát: "Cha, ta đi học có ích lợi gì, dù sao khi ngươi mất cửa hàng thịt này cũng là của ta, thừa kế nghiệp cha, thay vì đi học lãng phí thời gian, còn không bằng sớm một chút để cho ta theo ngươi học cắt thịt heo!"
"Phi, mạng của lão tử dài lắm, không cần phải ngươi lo lắng hàng thịt này của ta, không muốn đi học, liền ngoan ngoãn ở chỗ này ngây ngô, lúc nào nghe lời, ta lại thả ngươi!" Chu Lai Tài bị con trai "Lý tưởng hào hùng" giận đến cả người thịt béo run rẩy, thiếu chút nữa lại nhịn không được cho hắn một đế giày, thật vất vả mới đè xuống lửa giận trong lòng, giơ nắm tay uy hiếp, đạp nặng nề bước đi Tiền viện.
Chu Nguyên Bảo cắn răng nhìn bóng dáng cha mập cuồn cuộn khỏe mạnh, hung hăng"Phi" một cái, lại có điểm hối hận, sớm biết cha trước khi đi còn phải xem nhìn vài heo mập, hắn ẩn nấp sang nơi khác.
Tiền viện truyền đến một tiếng khóa lại nặng nề, Chu Nguyên Bảo hoàn toàn hết hy vọng, giương mắt nhìn bầu trời mầu xanh bao la.
Thư Lan chưa từng có nhìn thấy phụ tử gây gổ.
Phụ thân mình tính tình ôn hòa, trước kia mặc kệ ca ca bướng bỉnh như thế nào, đều là vẻ mặt ôn hòa cùng hắn phân rõ phải trái, ngược lại mẫu thân thường thường giận đến mức cầm cái chổi đánh cái mông ca ca. Còn ác lang kia, từ nhỏ đã được người lớn hai nhà khen hiểu chuyện, thật đúng là Thư Lan không nghĩ ra khi hắn chọc người lớn tức giận thì thế nào.
Đứa con trai cách vách lại dám già mồm cùng cha hắn, thật là gan lớn, không biết bộ dáng ra sao?
Thư Lan rất tò mò, hơn nữa thật lâu bên kia không có động tĩnh, nàng càng muốn biết rốt cuộc nam oa kia bị trừng phạt gì, nhìn thấy Xuân Hạnh đang cầm khăn tay đi về phía trước rửa anh đào, Thư Lan nhẹ nhàng rời bàn đu, động tác nhanh nhẹn bò lên trên cây, cho đến khi có thể nhìn rõ tình huống sân sát vách thì mới ngừng lại.
Trong viện bên kia có bụi cây hồng, từ góc độ nhìn của Thư Lan, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo khoác lụa cổ tròn màu tro bị trói ở trên thân cây, trên đầu mang mũ cao màu xám bạc, gò má tròn vo, trắng trắng, hai tầng thịt trên cầm hết sức rõ ràng.
Hình như là nhận thấy được có người rình coi, Chu Nguyên Bảo đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang hướng đầu tường.
Vừa nhìn, dọa hắn giật mình.
Thì ra là ở đầu tường không có ai, trên cây Dương Thụ của Tần gia lại có một tiểu cô nương, cánh tay tựa như hai củ sen vòng quanh cây khô thật chặt, ngay cả ống quần thêu hoa cũng rụt lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng noãn. Nhìn lại tiểu cô nương kia, cả thân thể cũng chắn ở phía sau cây, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một đôi mắt hạnh vừa tròn vừa lớn tò mò nhìn hắn.
Sau khi sững sờ ngắn ngủi, Chu Nguyên Bảo tức giận hướng nàng rống lên một câu: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua à?"
Thư Lan ngoan ngoãn lắc đầu một cái, trong vắt mà nói: "Chưa từng thấy qua, vì sao cha ngươi trói ngươi? Cũng bởi vì ngươi muốn giết heo? Vì sao ngươi muốn giết heo? Heo không chọc giận ngươi. . . . . ." Thư Lan chưa từng nhìn thấy giết heo, cũng không biết thịt heo mình thích ăn nhất làm thế nào, nàng chỉ biết đó là thịt heo, nhưng không cách nào liên hệ tới giết heo với “tội ác”. Có lẽ kiếp trước ăn nhiều lá cây, hái mấy miếng lá cây cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thể cây, cho nên chưa bao giờ Thư Lan cảm thấy ăn thịt, chủ nhân thịt sẽ chết.
Chu Nguyên Bảo há miệng, cuối cùng chỉ khạc ra bốn chữ: "Ngươi có bị bệnh không!"
"Ta không có bệnh !" Thư Lan không có nghe được đó là câu cảm thán, nghiêm túc trả lời hắn.
Chu Nguyên Bảo hoàn toàn trợn tròn mắt, vốn không muốn để ý tới nha đầu thiếu sợi dây, chợt nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc hỏi "Ngươi là ai?" khi nào Tần gia có tiểu cô nương?
Thư Lan cảm thấy Chu Nguyên Bảo rất thú vị, mặc dù dáng dấp có chút mập, béo múp míp cũng chơi rất tốt, cùng đứa con trai nàng quen thuộc đều không giống nhau, liền cười đáp: "Ta tên là Thư Lan, ngươi kêu ta A Lan là được, ngươi là ai ?"
Họ Thư? Chu Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, con rể Tần gia họ Thư, trước kia hắn còn gặp qua rồi, còn có một tiểu tỷ tỷ đẹp mắt, chẳng lẽ Thư gia có hai nữ nhi?
"A, tiểu thư, làm sao ngươi trèo lên cây?" Xuân Hạnh rửa xong anh đào trở về mới vừa vén màn cửa, liền nhìn đến trên cây có bóng dáng phấn hồng tròn tròn, nàng bị sợ đến hoảng hồn, không nhịn được kêu lên.
Thư Lan vội vàng bò xuống, ngón trỏ chống đỡ ở trên môi: "Suỵt. . . . . . Xuân Hạnh tỷ tỷ ngươi đừng kêu!" Khi còn bé ca ca leo cây liền bị mẫu thân đánh cho một trận, ký ức Thư Lan vẫn còn mới mẻ, hiểu đứa bé leo cây là bị mắng.
Nhìn bóng người an toàn đứng dưới tàng cây, rốt cuộc trái tim Xuân Hạnh trở lại trong ngực, cẩn thận lắng nghe, mới xác định âm thanh vừa kêu to không có kinh động đến người khác, mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến trước người Thư Lan thay nàng vuốt lên trên nếp uốn y phục, có chút sợ nói: "Tiểu thư, ngài tuyệt đối đừng leo cây nữa, nếu ngài xảy ra chuyện, nô tỳ liền thảm!"
Nàng thật đúng là không dám nói ra, như vậy nhất định mình bị tội danh chăm sóc không chu toàn.
Thư Lan ngoan ngoãn gật đầu một cái, thấy kia bọc anh đào cũng rơi trên mặt đất, không khỏi lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
"Tiểu thư muốn ăn anh đào, nô tỳ một lần nữa rửa cho người, chỉ là, người nên đi theo bên cạnh nô tỳ đi!" Xuân Hạnh cũng không dám để cho chính nàng chơi, đây chính là bảo bối của người Tần gia, phàm là có chút ngoài ý muốn, nàng sẽ chờ bị bán đi đi!
Thư Lan quay đầu lại liếc mắt nhìn, không có lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo Xuân Hạnh đi.
Ăn xong cơm trưa, Thư Lan cùng ngủ với lão thái thái.
Lúc trước nằm trên kháng liền ngủ, hôm nay làm như thế nào cũng không ngủ được, Tiểu Mập Mạp không có ăn cơm rồi, bị đói nhiều sẽ rất khó chịu !
Thư Lan ở trên giường lật người, lúc ngủ lão thái thái không thích có người ở bên cạnh phục vụ, Xuân Hạnh mới vừa canh giữ ở bên ngoài lại đi tiểu tiện rồi, chính là cơ hội tốt chạy ra ngoài.
Nhẹ chân nhẹ tay bò xuống kháng, Thư Lan lấy hai khối bánh đậu xanh bỏ vào trong túi, lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài.
Sự thật chứng minh, leo cây cùng trèo tường cũng là có chút chỗ giống nhau , tay chân linh hoạt chứ sao.
Chỉ nghe"Bùm" một tiếng, Thư Lan từ đầu tường cao cỡ một người nhảy tới trong sân của Chu gia.
Chu Nguyên Bảo bất khả tư nghị mắt lé nhìn Thư Lan, tiểu nha đầu này cũng quá nghịch đi, bé trai cũng không dám nhảy tường !
Thư Lan thần thần bí bí mà đi đến trước người Chu Nguyên Bảo, móc bánh đậu xanh trong túi ra, đưa đến trước mặt hắn: "Cho ngươi ăn!"
Cây hồng tươi tốt, một tiểu cô nương áo trắng phấn điêu ngọc trác nâng lên tay nhỏ bé trắng mịn, đang cầm hai khối bánh đậu xanh, đưa tới tiểu tử mập mạp cao hơn nàng ra nửa cái đầu.
Trái tim Chu Nguyên Bảo chợt dâng lên một loại cảm xúc khác thường, ngu si đần độn mà nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Thư Lan, trong mắt hạnh nàng tựa như trong suốt cũng hàm chứa nụ cười khả ái, giống như một chuyện tốt, chờ người ta nói cám ơn.
Đáng tiếc hắn không có nói cám ơn, mà là cau mày hỏi "Ngươi cho ta ăn làm gì?"
Thư Lan thu tay lại, nghiêm trang nói: "Bởi vì đói bụng sẽ khó chịu!" Mình thật khờ, tay của hắn cũng bị buộc lại rồi, căn bản cũng không có thể nhận lấy chứ sao.
"Ta đói hay không đói bụng có quan hệ gì tới ngươi?" Những lời này ở trên đầu lưỡi, có thể nhìn mặt tiểu nha đầu bộ dáng đáng yêu hết sức ảo não, cuối cùng Chu Nguyên Bảo vẫn không nói ra.
"A, ta giúp ngươi cởi dây, như vậy ngươi là có thể ăn!" đột nhiên Thư Lan hưng phấn nói, cất xong bánh đậu xanh, cũng không đợi Chu Nguyên Bảo nói chuyện, đi vòng qua phía sau cây bắt đầu cởi sợi dây .
Chu Lai Tài thắt nút chết, Thư Landốc bao công sức mới để cho sợi dây giãn ra một chút xíu, nhưng nàngkhông có ý định buông tha, cúi đầu càng không ngừng phấn đấu.
Nghe hô hấp sau lưng lúc nhẹ lúc nặng, Chu Nguyên Bảo chỉ cảm thấy toàn thân chảy qua một dòng nước ấm, từ nhỏ hắn lớn lên cùng với người cha thô lỗ, không có mẫu thân không có tỷ tỷ, căn bản không biết tư vị được nữ hài tử quan tâm là gì. Nhưng một khắc này, lại có tiểu cô nương đẹp mắt bay qua đầu tường, đưa cho hắn ăn, còn chủ động mở trói thay hắn.
"A Lan, về sau ngươi liền gọi ta là Nguyên Bảo ca đi!"
Chu Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, gương mặt mơ hồ chợt đỏ, giống như cây đào mật.
Tác giả có lời muốn nói: nói như thế nào đây, nói riêng về sắc đẹp, A Lan chúng ta vẫn là rất người nam nhân thích, nhưng nếu muốn cùng nhau sống qua ngày ( thiếp ngoại trừ ), bình thường người bình thường sẽ không chọn nàng, O(∩_∩)O ha ha ~, cho nên, thích nàng đều không phải là người bình thường. . . . . .
p. s. Thân môn thích Allan sao (⊙_⊙)?
(Chậc chậc Lang ca mà biết chắc xách dao qua thanh toán Bảo ca quá :-?:-?)
Thư Lan được nha hoàn Xuân Hạnh dắt, không cam không nguyện đi đến hậu viện, nhưng lúc nàng xem cảnh tượng xanh biếc trong hậu viện thì cơn buồn ngủ lại thần kỳ vơi đi hơn phân nửa.
Hậu viện nhà ông ngoại chừng một mẫu đất lớn nhỏ, bên tay phải là một hàng xanh lá giống như giàn nho, hôm nay Tết Đoan Ngọ đã qua, trên dây nho treo đầy từng chuỗi nho xanh lớn nhỏ, óng ánh trong suốt, rất hài lòng, chỉ liếc mắt một cái, cũng làm trong miệng người ta có vị chua chua. Bên cạnh chân tường trồng một dãy cây anh đào, chỉ có tường cao bao quanh, ở giữa lá cây bích lục cất giấu từng quả anh đào hồng diễm.
"Xuân Hạnh tỷ tỷ, ta muốn ăn anh đào!" Thư Lan ngửa đầu, ngọt ngào nói, trong đôi mắt to nồng đậm khát vọng.
Hướng về phía biểu tiểu thư phấn điêu ngọc trác, giọng nói Xuân Hạnh không tự chủ liền nhu hòa ba phần so với bình thường, chỉ vào hai cây Dương Thụ thẳng tắp cao lớn phía tây nói: "Được, trước tiên tiểu thư điqua ngồi bàn đu dây bên kia, nô tỳ hái anh đào này cho ngài."
Thư Lan gật đầu một cái, vòng qua hai ruộng rau cải thấp lùn, chạy lại bàn đu mà hai biểu ca làm cho nàng.
Bàn đu dây là một khối gỗ dài hai thước, tấm ván gỗ rộng 1 bàn tay, phía trên là nệm gấm mềm, hai đầu sợi dây buộc chắc chắn, một đầu sợi dây chia ra cột thật chặt vào hai chạc cây to bằng cánh tay trẻ con, bảo đảm sẽ không rơi xuống. Trong nhà Thư Lan cũng có bàn đu, cột vào cây thiết phụ thân mua về, không hợp ý của nàng giống hai gốc cây Dương Thụ này.
Cái mông nhỏ nhắm ngay nệm gấm, Thư Lan dùng cánh tay miễn cưỡng vòng chắc hai bên sợi dây, đầu ngón chân điểm đất, liền nhẹ nhàng lắc lư, xa xa nhìn bóng dáng phấn lam của Xuân Hạnh ẩn ở sau dây nho, chợt xa, chợt gần. Ánh nắng sáng sớm nghiêng qua đầu tường, khi nàng vút qua hướng đông, ánh mặt trời sẽ tỏa vào mặt, ánh sáng chói chang, lúc trở lại cả người được giấu vào bóng cây, ý nghĩ thoải mái yên tĩnh không nói được.
"Cha, người buông ta ra, buông ta ra!"
Trong một mảnh yên tĩnh, trong sân cách vách chợt truyền đến một giọng nam mười phần trung khí.
Lỗ tai Thư Lan vừa động, đưa chân ngừng bàn đu, nghiêng đầu nghe động tĩnh bên kia.
"Ranh con nhà người, không đi học sách cho tốt, thế nhưng núp ở trong chuồng heo muốn giết heo, muốn học cha ngươi, ngươi còn non lắm!" Chu Lai Tài đưa tay hung hăng vỗ hai cái ở trên mông nhi tử, để người trên cây khô, hai tay mập mạp lại linh xảo ba lần liền trói người chặt chẽ vững vàng, sau đó lui ra ba bước, hai con mặc nhìn chằm chằm dù bộ mặt thịt béo nhưng không cách nào che mắt to sắc sảo, mặt đỏ lên nói: "Ngươi đã không muốn đi học, vậy thì cũng là đừng nghĩ đi đâu, ngoan ngoãn ở chỗ này đóng cửa suy nghĩ cho ta, cơm trưa cũng khỏi phải ăn!" Quay đầu bước đi.
Chu Nguyên Bảo vặn vẹo uốn éo thân thể tròn vo, biết cha trói chặt, không cam lòng quát: "Cha, ta đi học có ích lợi gì, dù sao khi ngươi mất cửa hàng thịt này cũng là của ta, thừa kế nghiệp cha, thay vì đi học lãng phí thời gian, còn không bằng sớm một chút để cho ta theo ngươi học cắt thịt heo!"
"Phi, mạng của lão tử dài lắm, không cần phải ngươi lo lắng hàng thịt này của ta, không muốn đi học, liền ngoan ngoãn ở chỗ này ngây ngô, lúc nào nghe lời, ta lại thả ngươi!" Chu Lai Tài bị con trai "Lý tưởng hào hùng" giận đến cả người thịt béo run rẩy, thiếu chút nữa lại nhịn không được cho hắn một đế giày, thật vất vả mới đè xuống lửa giận trong lòng, giơ nắm tay uy hiếp, đạp nặng nề bước đi Tiền viện.
Chu Nguyên Bảo cắn răng nhìn bóng dáng cha mập cuồn cuộn khỏe mạnh, hung hăng"Phi" một cái, lại có điểm hối hận, sớm biết cha trước khi đi còn phải xem nhìn vài heo mập, hắn ẩn nấp sang nơi khác.
Tiền viện truyền đến một tiếng khóa lại nặng nề, Chu Nguyên Bảo hoàn toàn hết hy vọng, giương mắt nhìn bầu trời mầu xanh bao la.
Thư Lan chưa từng có nhìn thấy phụ tử gây gổ.
Phụ thân mình tính tình ôn hòa, trước kia mặc kệ ca ca bướng bỉnh như thế nào, đều là vẻ mặt ôn hòa cùng hắn phân rõ phải trái, ngược lại mẫu thân thường thường giận đến mức cầm cái chổi đánh cái mông ca ca. Còn ác lang kia, từ nhỏ đã được người lớn hai nhà khen hiểu chuyện, thật đúng là Thư Lan không nghĩ ra khi hắn chọc người lớn tức giận thì thế nào.
Đứa con trai cách vách lại dám già mồm cùng cha hắn, thật là gan lớn, không biết bộ dáng ra sao?
Thư Lan rất tò mò, hơn nữa thật lâu bên kia không có động tĩnh, nàng càng muốn biết rốt cuộc nam oa kia bị trừng phạt gì, nhìn thấy Xuân Hạnh đang cầm khăn tay đi về phía trước rửa anh đào, Thư Lan nhẹ nhàng rời bàn đu, động tác nhanh nhẹn bò lên trên cây, cho đến khi có thể nhìn rõ tình huống sân sát vách thì mới ngừng lại.
Trong viện bên kia có bụi cây hồng, từ góc độ nhìn của Thư Lan, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo khoác lụa cổ tròn màu tro bị trói ở trên thân cây, trên đầu mang mũ cao màu xám bạc, gò má tròn vo, trắng trắng, hai tầng thịt trên cầm hết sức rõ ràng.
Hình như là nhận thấy được có người rình coi, Chu Nguyên Bảo đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang hướng đầu tường.
Vừa nhìn, dọa hắn giật mình.
Thì ra là ở đầu tường không có ai, trên cây Dương Thụ của Tần gia lại có một tiểu cô nương, cánh tay tựa như hai củ sen vòng quanh cây khô thật chặt, ngay cả ống quần thêu hoa cũng rụt lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng noãn. Nhìn lại tiểu cô nương kia, cả thân thể cũng chắn ở phía sau cây, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một đôi mắt hạnh vừa tròn vừa lớn tò mò nhìn hắn.
Sau khi sững sờ ngắn ngủi, Chu Nguyên Bảo tức giận hướng nàng rống lên một câu: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua à?"
Thư Lan ngoan ngoãn lắc đầu một cái, trong vắt mà nói: "Chưa từng thấy qua, vì sao cha ngươi trói ngươi? Cũng bởi vì ngươi muốn giết heo? Vì sao ngươi muốn giết heo? Heo không chọc giận ngươi. . . . . ." Thư Lan chưa từng nhìn thấy giết heo, cũng không biết thịt heo mình thích ăn nhất làm thế nào, nàng chỉ biết đó là thịt heo, nhưng không cách nào liên hệ tới giết heo với “tội ác”. Có lẽ kiếp trước ăn nhiều lá cây, hái mấy miếng lá cây cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thể cây, cho nên chưa bao giờ Thư Lan cảm thấy ăn thịt, chủ nhân thịt sẽ chết.
Chu Nguyên Bảo há miệng, cuối cùng chỉ khạc ra bốn chữ: "Ngươi có bị bệnh không!"
"Ta không có bệnh !" Thư Lan không có nghe được đó là câu cảm thán, nghiêm túc trả lời hắn.
Chu Nguyên Bảo hoàn toàn trợn tròn mắt, vốn không muốn để ý tới nha đầu thiếu sợi dây, chợt nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc hỏi "Ngươi là ai?" khi nào Tần gia có tiểu cô nương?
Thư Lan cảm thấy Chu Nguyên Bảo rất thú vị, mặc dù dáng dấp có chút mập, béo múp míp cũng chơi rất tốt, cùng đứa con trai nàng quen thuộc đều không giống nhau, liền cười đáp: "Ta tên là Thư Lan, ngươi kêu ta A Lan là được, ngươi là ai ?"
Họ Thư? Chu Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, con rể Tần gia họ Thư, trước kia hắn còn gặp qua rồi, còn có một tiểu tỷ tỷ đẹp mắt, chẳng lẽ Thư gia có hai nữ nhi?
"A, tiểu thư, làm sao ngươi trèo lên cây?" Xuân Hạnh rửa xong anh đào trở về mới vừa vén màn cửa, liền nhìn đến trên cây có bóng dáng phấn hồng tròn tròn, nàng bị sợ đến hoảng hồn, không nhịn được kêu lên.
Thư Lan vội vàng bò xuống, ngón trỏ chống đỡ ở trên môi: "Suỵt. . . . . . Xuân Hạnh tỷ tỷ ngươi đừng kêu!" Khi còn bé ca ca leo cây liền bị mẫu thân đánh cho một trận, ký ức Thư Lan vẫn còn mới mẻ, hiểu đứa bé leo cây là bị mắng.
Nhìn bóng người an toàn đứng dưới tàng cây, rốt cuộc trái tim Xuân Hạnh trở lại trong ngực, cẩn thận lắng nghe, mới xác định âm thanh vừa kêu to không có kinh động đến người khác, mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến trước người Thư Lan thay nàng vuốt lên trên nếp uốn y phục, có chút sợ nói: "Tiểu thư, ngài tuyệt đối đừng leo cây nữa, nếu ngài xảy ra chuyện, nô tỳ liền thảm!"
Nàng thật đúng là không dám nói ra, như vậy nhất định mình bị tội danh chăm sóc không chu toàn.
Thư Lan ngoan ngoãn gật đầu một cái, thấy kia bọc anh đào cũng rơi trên mặt đất, không khỏi lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
"Tiểu thư muốn ăn anh đào, nô tỳ một lần nữa rửa cho người, chỉ là, người nên đi theo bên cạnh nô tỳ đi!" Xuân Hạnh cũng không dám để cho chính nàng chơi, đây chính là bảo bối của người Tần gia, phàm là có chút ngoài ý muốn, nàng sẽ chờ bị bán đi đi!
Thư Lan quay đầu lại liếc mắt nhìn, không có lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo Xuân Hạnh đi.
Ăn xong cơm trưa, Thư Lan cùng ngủ với lão thái thái.
Lúc trước nằm trên kháng liền ngủ, hôm nay làm như thế nào cũng không ngủ được, Tiểu Mập Mạp không có ăn cơm rồi, bị đói nhiều sẽ rất khó chịu !
Thư Lan ở trên giường lật người, lúc ngủ lão thái thái không thích có người ở bên cạnh phục vụ, Xuân Hạnh mới vừa canh giữ ở bên ngoài lại đi tiểu tiện rồi, chính là cơ hội tốt chạy ra ngoài.
Nhẹ chân nhẹ tay bò xuống kháng, Thư Lan lấy hai khối bánh đậu xanh bỏ vào trong túi, lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài.
Sự thật chứng minh, leo cây cùng trèo tường cũng là có chút chỗ giống nhau , tay chân linh hoạt chứ sao.
Chỉ nghe"Bùm" một tiếng, Thư Lan từ đầu tường cao cỡ một người nhảy tới trong sân của Chu gia.
Chu Nguyên Bảo bất khả tư nghị mắt lé nhìn Thư Lan, tiểu nha đầu này cũng quá nghịch đi, bé trai cũng không dám nhảy tường !
Thư Lan thần thần bí bí mà đi đến trước người Chu Nguyên Bảo, móc bánh đậu xanh trong túi ra, đưa đến trước mặt hắn: "Cho ngươi ăn!"
Cây hồng tươi tốt, một tiểu cô nương áo trắng phấn điêu ngọc trác nâng lên tay nhỏ bé trắng mịn, đang cầm hai khối bánh đậu xanh, đưa tới tiểu tử mập mạp cao hơn nàng ra nửa cái đầu.
Trái tim Chu Nguyên Bảo chợt dâng lên một loại cảm xúc khác thường, ngu si đần độn mà nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Thư Lan, trong mắt hạnh nàng tựa như trong suốt cũng hàm chứa nụ cười khả ái, giống như một chuyện tốt, chờ người ta nói cám ơn.
Đáng tiếc hắn không có nói cám ơn, mà là cau mày hỏi "Ngươi cho ta ăn làm gì?"
Thư Lan thu tay lại, nghiêm trang nói: "Bởi vì đói bụng sẽ khó chịu!" Mình thật khờ, tay của hắn cũng bị buộc lại rồi, căn bản cũng không có thể nhận lấy chứ sao.
"Ta đói hay không đói bụng có quan hệ gì tới ngươi?" Những lời này ở trên đầu lưỡi, có thể nhìn mặt tiểu nha đầu bộ dáng đáng yêu hết sức ảo não, cuối cùng Chu Nguyên Bảo vẫn không nói ra.
"A, ta giúp ngươi cởi dây, như vậy ngươi là có thể ăn!" đột nhiên Thư Lan hưng phấn nói, cất xong bánh đậu xanh, cũng không đợi Chu Nguyên Bảo nói chuyện, đi vòng qua phía sau cây bắt đầu cởi sợi dây .
Chu Lai Tài thắt nút chết, Thư Landốc bao công sức mới để cho sợi dây giãn ra một chút xíu, nhưng nàngkhông có ý định buông tha, cúi đầu càng không ngừng phấn đấu.
Nghe hô hấp sau lưng lúc nhẹ lúc nặng, Chu Nguyên Bảo chỉ cảm thấy toàn thân chảy qua một dòng nước ấm, từ nhỏ hắn lớn lên cùng với người cha thô lỗ, không có mẫu thân không có tỷ tỷ, căn bản không biết tư vị được nữ hài tử quan tâm là gì. Nhưng một khắc này, lại có tiểu cô nương đẹp mắt bay qua đầu tường, đưa cho hắn ăn, còn chủ động mở trói thay hắn.
"A Lan, về sau ngươi liền gọi ta là Nguyên Bảo ca đi!"
Chu Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, gương mặt mơ hồ chợt đỏ, giống như cây đào mật.
Tác giả có lời muốn nói: nói như thế nào đây, nói riêng về sắc đẹp, A Lan chúng ta vẫn là rất người nam nhân thích, nhưng nếu muốn cùng nhau sống qua ngày ( thiếp ngoại trừ ), bình thường người bình thường sẽ không chọn nàng, O(∩_∩)O ha ha ~, cho nên, thích nàng đều không phải là người bình thường. . . . . .
p. s. Thân môn thích Allan sao (⊙_⊙)?
(Chậc chậc Lang ca mà biết chắc xách dao qua thanh toán Bảo ca quá :-?:-?)