Editor: Tiểu Cân.
Sau bữa cơm chiều, Cẩn Lang ngồi trong sân hóng mát, ánh chiều tà dần khuất, hắn khép sách lại, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Phòng bên truyền đến tiếng Nữu Nữu khóc, oa oa không ngừng, giống như bị ủy khuất thật lớn.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý ma ma đang ôm Nữu Nữu trong ngực dỗ dành, thấy hắn, đầu toát mồ hôi giải thích: “Lão gia phu nhân đi ra vườn hoa tản bộ, tiểu thư không chịu ngủ, nhất định đòi phu nhân!”
Cẩn Lang chợt nhớ lúc ăn tối, phụ thân nói muốn dẫn mẫu thân đi tản bộ, mẫu thân mắc cỡ đỏ bừng mặt.
Hiện tại khẳng định bọn họ không hi vọng bị người khác quấy nhiễu?
Cẩn Lang cũng không biết tại sao phải có ý nghĩ này, hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Lý ma ma, vươn tay đón muội muội đang nhắm mắt khóc lớn: “Nữu Nữu không khóc, ca ca dẫn muội đi tìm mẫu thân nhé!”
Nói là ba tuổi nhưng thật ra mới một năm bảy tháng, Nữu Nữu ngừng khóc, cúi đầu nhìn tiểu ca ca nàng, một lúc lâu sau mới đưa ra hai cánh tay nhỏ như hai củ sen: “Ca ca, ôm!”
Nhìn nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, Cẩn Lang cười đón nàng, hắn đã ôm không biết bao nhiêu lần, biết phải ôm muội muội như thế nào.
“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?” Lý ma ma vừa lau mặt cho Nữu Nữu, vừa đi theo hai người ra ngoài.
“Chúng ta đi vườn hoa một lát, Lý ma ma, các ngươi không cần đi theo.” Cẩn Lang đợi nàng làm xong việc, cười nói với nàng.
Lý ma ma nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, không cùng đi lên, từ nhỏ thiếu gia đã hiểu chuyện, nhất định sẽ chăm sóc tót cho tiểu thư.
Lúc Cẩn Lang đi tới vườn hoa, cánh tay ôm có chút rã rời, dù sao hắn mới bảy tuổi.
Hắn dịu dàng thương lượng với muội muội ngoan ngoãn vùi trong ngực: “Nữu Nữu, ca ca mỏi tay rồi, tự mình đi có được không?”
Nữu Nữu ngửa đầu nhìn hắn, mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, ngoan ngoãn nhanh nhẹn ừ một tiếng.
Cẩn Lang liền để muội muội xuống, khom lưng dắt nàng đi. Nữu Nữu nói muốn xem hoa, hắn liền dẫn nàng đi qua nhìn, nàng không với tới, hắn liền kéo cành hoa xuống hoặc bẻ cho nàng.
Dần dần, trong không khí một mùi thơm thanh u ( thanh tịnh đẹp đẽ ) nồng nàn. Đó là hương thơm của hoa Đinh Hương.
Hai gốc Đinh Hương của nhà cực kỳ sum xuê, mỗi lúc tới đây, đều hái mấy bó hoa nhỏ trắng noãn, nhỏ như vậy nhưng lại cực kỳ thơm.
Cẩn Lang dẫn muội muội chạy qua bên đó.
Nhưng âm thanh thở hổn hển của mẫu thân chợt truyền đến: “Trình Khanh Nhiễm, chàng mau dừng tay!” Hình như nàng sợ có người nghe thấy, cố ý đè thấp âm thanh.
Bước chân Cẩn Lang ngừng lại một chút, ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp êm tai của phụ thân: “A Uyển, vậy sao nàng còn không buông ra. . . . . . Chẳng qua ta thích nhất dáng vẻ của nàng bây giờ. . . . . .”
Hắn lặng lẽ nhìn phía bên kia, chỉ thấy mẫu thân bị phụ thân ôm dựa vào trên cây, từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy cặp chân của mẫu thân quấn bên hông phụ thân, bóng tối mông lung, hắn không nhìn rõ hai người đang làm gì, nhưng hắn nghe tiếng bọn họ dồn dập thở dốc.
“Ca ca. . . . . .”
Cẩn Lang sợ hết hồn, nhẹ nhàng che miệng nhỏ nhắn của muội muội: “Nữu Nữu, ngoan, chúng ta qua bên kia ngắm hoa.”
“Vâng.” Nữu Nữu thấy ca ca lại nhìn nàng rồi, cười cùng hắn đi sang chỗ khác.
Dưới tàng cây Đinh Hương, Trình Khanh Nhiễm một lần lại một lần yêu thương tiểu nương tử ngượng ngùng của hắn: “A Uyển, nàng đừng chịu đựng, gọi nhỏ một chút người khác không nghe thấy đâu.”
Thư Uyển vô lực ôm cổ hắn, hàm răng cắn môi, cho dù hắn làm chuyện xấu cỡ nào, cũng không chịu gọi ra.
“A Uyển. . . . . .” Trình Khanh Nhiễm ngậm dái tai nàng cầu xin.
“Thiếp không. . . . . . Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người. . . . . . Nghe được. . . . . . A!” Hắn nặng nề đi vào, nàng vội vàng ngậm chặt môi, hận hận bắt hắn xuống.
“Sẽ không ai tới.” Âm thanh Trình Khanh Nhiễm khàn khàn đảm bảo.
Cho dù thế nào hắn cũng sẽ không thể biết, vừa rồi, hai đứa nhỏ của hắn vừa đi qua nơi này.
Cũng may, bóng đêm che giấu tất cả, cũng may Cẩn Lang của hắn thông tuệ hiểu chuyện.
Người phỏng vấn: *
Người được phỏng vấn: A Lan, sói con
*: sói con, ngươi mang theo trí nhớ mà chuyển kiếp, nghe nói con lười vô cùng xấu xí, lúc ngươi hôn A Lan không để ý sao?
Sói con: Ta chỉ quan tâm hiện tại, cũng không nhớ lại quá khứ, hơn nữa, hình thú của ta cũng rất dọa người, còn có, lúc A Lan còn nhỏ rất đáng yêu. . . . . .
*: A? Nếu nó nhỏ như vậy, vẫn một móng chụp chết Lang Vương là ngươi thì sao? ( oán thầm: duy trì lời nói dối quá vụng về!)
Sói con: hóa thân làm sói cắn chết luôn. . . . . .
*: A Lan, ngươi cũng mang theo trí nhớ chuyển kiếp, lúc sói con nằm trên người ngươi, ngươi không sợ hắn đột nhiên cắn chết ngươi sao?
A Lan: ngủ ở bên trong, (~o~)~zZ
*: Này này, tỉnh, bây giờ đang truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!
A Lan ( dụi mắt ): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?
Sói con: A Lan, ca ca ở đây!
A Lan: Lang ca ca, ta đói rồi, muốn ăn cơm. . . . . .
Sói con: Được, ca ca dẫn nàng về nấu cơm!
*: Wey wey Wey, đừng đi chứ!
*: sói con, ngươi thích làm cái gì nhất?
Sói con: A Lan.
*: A Lan không ở đây, ngươi trả lời vấn đề của ta trước.
Sói con: xin hỏi ngươi đủ mười tám tuổi chưa?
*: á? Có ý gì. . . . . .
*: A Lan, ngươi thích làm cái gì nhất?
A Lan: ngủ ở bên trong, (~o~)~zZ
*: Này này, tỉnh, bây giờ đang truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!
A Lan ( dụi mắt ): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?
Sói con: A Lan, ca ca ở đây!
A Lan: Lang ca ca, ta nghĩ muốn. . . . . .
Sói con: Được, về nhà ca ca liền cho nàng!
*: Wey wey Wey, ta có thể xem không?
Sói con: giương cung lắp tên, bắn chết ngươi.
Sau bữa cơm chiều, Cẩn Lang ngồi trong sân hóng mát, ánh chiều tà dần khuất, hắn khép sách lại, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Phòng bên truyền đến tiếng Nữu Nữu khóc, oa oa không ngừng, giống như bị ủy khuất thật lớn.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý ma ma đang ôm Nữu Nữu trong ngực dỗ dành, thấy hắn, đầu toát mồ hôi giải thích: “Lão gia phu nhân đi ra vườn hoa tản bộ, tiểu thư không chịu ngủ, nhất định đòi phu nhân!”
Cẩn Lang chợt nhớ lúc ăn tối, phụ thân nói muốn dẫn mẫu thân đi tản bộ, mẫu thân mắc cỡ đỏ bừng mặt.
Hiện tại khẳng định bọn họ không hi vọng bị người khác quấy nhiễu?
Cẩn Lang cũng không biết tại sao phải có ý nghĩ này, hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Lý ma ma, vươn tay đón muội muội đang nhắm mắt khóc lớn: “Nữu Nữu không khóc, ca ca dẫn muội đi tìm mẫu thân nhé!”
Nói là ba tuổi nhưng thật ra mới một năm bảy tháng, Nữu Nữu ngừng khóc, cúi đầu nhìn tiểu ca ca nàng, một lúc lâu sau mới đưa ra hai cánh tay nhỏ như hai củ sen: “Ca ca, ôm!”
Nhìn nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, Cẩn Lang cười đón nàng, hắn đã ôm không biết bao nhiêu lần, biết phải ôm muội muội như thế nào.
“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?” Lý ma ma vừa lau mặt cho Nữu Nữu, vừa đi theo hai người ra ngoài.
“Chúng ta đi vườn hoa một lát, Lý ma ma, các ngươi không cần đi theo.” Cẩn Lang đợi nàng làm xong việc, cười nói với nàng.
Lý ma ma nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, không cùng đi lên, từ nhỏ thiếu gia đã hiểu chuyện, nhất định sẽ chăm sóc tót cho tiểu thư.
Lúc Cẩn Lang đi tới vườn hoa, cánh tay ôm có chút rã rời, dù sao hắn mới bảy tuổi.
Hắn dịu dàng thương lượng với muội muội ngoan ngoãn vùi trong ngực: “Nữu Nữu, ca ca mỏi tay rồi, tự mình đi có được không?”
Nữu Nữu ngửa đầu nhìn hắn, mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, ngoan ngoãn nhanh nhẹn ừ một tiếng.
Cẩn Lang liền để muội muội xuống, khom lưng dắt nàng đi. Nữu Nữu nói muốn xem hoa, hắn liền dẫn nàng đi qua nhìn, nàng không với tới, hắn liền kéo cành hoa xuống hoặc bẻ cho nàng.
Dần dần, trong không khí một mùi thơm thanh u ( thanh tịnh đẹp đẽ ) nồng nàn. Đó là hương thơm của hoa Đinh Hương.
Hai gốc Đinh Hương của nhà cực kỳ sum xuê, mỗi lúc tới đây, đều hái mấy bó hoa nhỏ trắng noãn, nhỏ như vậy nhưng lại cực kỳ thơm.
Cẩn Lang dẫn muội muội chạy qua bên đó.
Nhưng âm thanh thở hổn hển của mẫu thân chợt truyền đến: “Trình Khanh Nhiễm, chàng mau dừng tay!” Hình như nàng sợ có người nghe thấy, cố ý đè thấp âm thanh.
Bước chân Cẩn Lang ngừng lại một chút, ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp êm tai của phụ thân: “A Uyển, vậy sao nàng còn không buông ra. . . . . . Chẳng qua ta thích nhất dáng vẻ của nàng bây giờ. . . . . .”
Hắn lặng lẽ nhìn phía bên kia, chỉ thấy mẫu thân bị phụ thân ôm dựa vào trên cây, từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy cặp chân của mẫu thân quấn bên hông phụ thân, bóng tối mông lung, hắn không nhìn rõ hai người đang làm gì, nhưng hắn nghe tiếng bọn họ dồn dập thở dốc.
“Ca ca. . . . . .”
Cẩn Lang sợ hết hồn, nhẹ nhàng che miệng nhỏ nhắn của muội muội: “Nữu Nữu, ngoan, chúng ta qua bên kia ngắm hoa.”
“Vâng.” Nữu Nữu thấy ca ca lại nhìn nàng rồi, cười cùng hắn đi sang chỗ khác.
Dưới tàng cây Đinh Hương, Trình Khanh Nhiễm một lần lại một lần yêu thương tiểu nương tử ngượng ngùng của hắn: “A Uyển, nàng đừng chịu đựng, gọi nhỏ một chút người khác không nghe thấy đâu.”
Thư Uyển vô lực ôm cổ hắn, hàm răng cắn môi, cho dù hắn làm chuyện xấu cỡ nào, cũng không chịu gọi ra.
“A Uyển. . . . . .” Trình Khanh Nhiễm ngậm dái tai nàng cầu xin.
“Thiếp không. . . . . . Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người. . . . . . Nghe được. . . . . . A!” Hắn nặng nề đi vào, nàng vội vàng ngậm chặt môi, hận hận bắt hắn xuống.
“Sẽ không ai tới.” Âm thanh Trình Khanh Nhiễm khàn khàn đảm bảo.
Cho dù thế nào hắn cũng sẽ không thể biết, vừa rồi, hai đứa nhỏ của hắn vừa đi qua nơi này.
Cũng may, bóng đêm che giấu tất cả, cũng may Cẩn Lang của hắn thông tuệ hiểu chuyện.
Người phỏng vấn: *
Người được phỏng vấn: A Lan, sói con
*: sói con, ngươi mang theo trí nhớ mà chuyển kiếp, nghe nói con lười vô cùng xấu xí, lúc ngươi hôn A Lan không để ý sao?
Sói con: Ta chỉ quan tâm hiện tại, cũng không nhớ lại quá khứ, hơn nữa, hình thú của ta cũng rất dọa người, còn có, lúc A Lan còn nhỏ rất đáng yêu. . . . . .
*: A? Nếu nó nhỏ như vậy, vẫn một móng chụp chết Lang Vương là ngươi thì sao? ( oán thầm: duy trì lời nói dối quá vụng về!)
Sói con: hóa thân làm sói cắn chết luôn. . . . . .
*: A Lan, ngươi cũng mang theo trí nhớ chuyển kiếp, lúc sói con nằm trên người ngươi, ngươi không sợ hắn đột nhiên cắn chết ngươi sao?
A Lan: ngủ ở bên trong, (~o~)~zZ
*: Này này, tỉnh, bây giờ đang truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!
A Lan ( dụi mắt ): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?
Sói con: A Lan, ca ca ở đây!
A Lan: Lang ca ca, ta đói rồi, muốn ăn cơm. . . . . .
Sói con: Được, ca ca dẫn nàng về nấu cơm!
*: Wey wey Wey, đừng đi chứ!
*: sói con, ngươi thích làm cái gì nhất?
Sói con: A Lan.
*: A Lan không ở đây, ngươi trả lời vấn đề của ta trước.
Sói con: xin hỏi ngươi đủ mười tám tuổi chưa?
*: á? Có ý gì. . . . . .
*: A Lan, ngươi thích làm cái gì nhất?
A Lan: ngủ ở bên trong, (~o~)~zZ
*: Này này, tỉnh, bây giờ đang truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!
A Lan ( dụi mắt ): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?
Sói con: A Lan, ca ca ở đây!
A Lan: Lang ca ca, ta nghĩ muốn. . . . . .
Sói con: Được, về nhà ca ca liền cho nàng!
*: Wey wey Wey, ta có thể xem không?
Sói con: giương cung lắp tên, bắn chết ngươi.