Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 15

Nữ hài kia tầm 8, 9 tuổi, một thân xiêm y lam sắc, từ trên núi chậm rãi bước xuống, tuy trong lời nói có chứa đao, lại nở nụ cười ôn nhu hàm súc, tuổi còn nhỏ đã có khí chất nổi bật.

 

Lien Ngữ Hàm biết nàng ta hỏi mình, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn, quay đầu nói gì đó vào tai tổ phụ, khiến An quốc công cười to không dứt, phất tay ý bảo các thị vệ mở đường, ôm tiểu tôn nữ đi vào trong sơn môn.

 

Nhìn thoáng qua gương mặt nữ hài kia, Liên Ngữ Hàm thấy trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ kinh ngạc. Nàng dựa đầu lên vai tổ phụ, híp mắt hưởng thụ nắng ấm đầu xuân – Mạnh Vũ Tình ngươi là cái thá gì chứ? Cũng xứng nói chuyện với ta ư? Hừ!

 

Đợi đoàn người biến mất sau sơn đạo, Mạnh Vũ Tình mới phục hồi từ trong kinh ngạc, bởi vì khuất nhục mà tràn đầy nước mắt, ngửa đầu nghẹn ngào hô một tiếng: “Sư phó…”

 

Yến Hoài Tiên – vị nam tử trung niên lúc đầu mở miệng – đưa tay xoa đầu an ủi tiểu đồ đệ, tầm mắt vẫn hướng về nơi hai ông cháu kia biến mất, trong mắt có lửa giận, cũng có tò mò.

 

Hắn xuất thân từ đệ tử thế gia, trước kia bởi hôn sự không như ý mà rời nhà trốn đi, dựa vào môt thân võ nghệ lăn lộn trên giang hồ. Vận khí của hắn khá tốt, sau mười mấy năm đánh ra chút tên tuổi, người giang hồ thấy hắn luôn tỏ vẻ tôn kính, đã nhiều năm chưa gặp người đối xử với hắn như vậy rồi.

 

Không cần quan sát nhiều, chỉ đơn thuần nhìn kiểu xuất hành phô trương này và đám thị vệ kia là biết tổ tôn này có thân phận bất phàm, nhưng khiến hắn nghi hoặc nhất là, tiểu cô nương kia tuy nhỏ tuổi nhưng cước bộ nhẹ nhàng, rõ ràng là người luyện công phu. Sao gia đình như vậy lại để nữ nhi tập võ?

 

Điều này thật làm người ta khó hiểu.

 

Lắc đầu, tạm thời đè nén những nghi hoặc này xuống, Yến Hoài Tiên cúi đầu thấy tiểu đồ đệ đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, dường như vì không được hắn an ủi, lúc này chu chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa bất mãn vừa khổ sở.

 

Yên Hoài Tiên thấy phiền, lại không thể phát giận với nàng, chỉ có thể tận lực làm cho sắc mặt mình không quá cứng ngắc, nói: “Sao con lại đi xuống một mình? Hạ nhân đâu hết rồi?”

 

Mạnh Vũ Tình khoe khoang: “Con nghe nói sư phó muốn đi gặp tỷ phu tương lai nên xuống đây đón người. Nhóm nha hoàn ma ma nhìn chằm chằm không để con chạy loạn, con liền ném bọn họ lại tự mình chạy đến.”

 

Yến Hoài Tiên nghe vậy tâm tình càng hỏng mất, đồ đệ này hắn thật sự không thể thích nổi – Cữu cữu của Mạnh Vũ Tình chính là viện trưởng thư viện Vạn Tùng Bạch Dung An. Hắn nể mặt bằng hữu mới nhận nàng. Sau khi thu đồ đệ hắn cũng muốn dạy dỗ thật tốt, thế nhưng Mạnh Vũ Tình không những tư chất tập võ bình thường, lại vô cùng hẹp hòi, bản lĩnh giả vờ yêu kiều duyên dáng là đệ nhất, có lẽ phụ huynh nàng thích bộ dáng này, nhưng Yến Hoài Tiên lại chán ghét đến cực điểm, thật sự khó có thể chịu đựng.

 

Cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, Yến Hoài Tiên thản nhiên mở miệng:“Tỷ phu con đã lên núi trước, ta cũng chưa gặp, bây giờ chắc đang ở chỗ cữu cữu con đó.” Nữ hài nhi còn nhỏ đã nhiều mưu mô như vậy , mấy tâm tư nho nhỏ của nàng Yến Hoài Tiên không hiểu ư? Hắn chỉ lười vạch trần thôi.

 

Mạnh Vũ Tình không có chút tự giác nào, lau khô nước mắt, cười hì hì kéo tay sư phó: “Sư phó, vậy chúng ta nhanh lên đi!”

 

“Ừ” Yến Hoài Tiên nhịn xuống gân xanh nổi trên trán, không dấu vết rút tay ra khỏi tay nàng. Quả nhiên phải so sánh mới biết, hiện tại hắn vô cùng hoài niệm đại đệ tử của mình, tuy rằng tên kia ba hoa thích đùa giỡn, nhưng lại nhanh nhẹn biết tiến thối…

 

Bởi tùy tùng quá đông, tổ tôn hai người quần áo bất phàm, thủ vệ không dám ngăn cản, chỉ cẩn thận tiến lên hỏi hai câu liền mở cửa cho đi, thậm chí còn phái người chỉ đường.

 

An quốc công nắm tay tiểu tôn nữ bước đi chậm rãi, vừa đi vừa hỏi: “Hàm nhi muốn đi dạo ở đâu? Nếu mệt chúng ta có thể đi Dục Tú Các, nghe thủ vệ nói đó là nơi các học giả tiếp khách.”

 

Liên Ngữ Hàm lắc đầu: “Con không mệt, tổ phụ, chúng ta đi xem tượng Khổng Tử đi.”

 

“Được!”

 

Điện đại thành của Thư viện Vạn Tùng là nơi thờ cúng khổng lồ Thánh nhân.

 

Danh tự của điện bắt nguồn từ một câu đánh giá của Mạnh Tử đối với Khổng Tử: "Khổng Tử chi vị tập đại thành.” Ý là Khổng Tử đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Thánh nhân tiên hiền. Trong điện Đại Thành, trừ tượng Khổng Tử còn có tượng bốn học trò của ông, bích họa (tranh tường) hai bên vẽ cảnh Khổng Tử dạy học, theo thứ tự là giáo dục từ vò hạnh (1), cảm giác khi đọc Dịch, vũ vu tòng du (2), Thái Sơn vấn chính (3), chào từ biệt Tử Cống (4), trung tín tế thủy (5), thị hầu Lỗ quân (6), lễ đọa tam đô (7), cùng với đồ thờ cúng bằng đồng thau.

 

Nếu thư sinh nho sĩ tuân theo tư tưởng Nho gia bước đến nơi này, chỉ sợ sẽ ba quỳ chín lạy, bằng không không thể tỏ bày hết sự vui sướng kích động trong lòng.

 

Bất quá từ trước đến giờ Liên Ngữ Hàm chỉ tin tưởng chính mình, có thể khiến nàng nảy sinh sự đồng cảm chỉ có Tiêu Đao đạo (sự tự do không gì ràng buộc), khi học văn cũng chỉ hứng thú với thuật số thiên văn, những thứ khác từng lướt qua, nhưng đều là vừa đọc vừa giễu cợt mà thôi.

 

Còn lão quốc công lại là truyền nhân chính thống của tư tưởng Pháp gia (*), thời niên thiếu khinh cuồng từng lên giọng phê phán Nho gia là tư tưởng 'giả nhân giả nghĩa, lúc đó còn bị không ít học giả uyên thâm phản bác lại. Nay tuổi đã lớn, bỏ qua rất nhiều chuyện, khi dạy dỗ nhi tử thỉnh thoảng cũng đưa ra vài ví dụ của Nho gia, không hoàn toàn phản đối nữa.

 

(*) Trong Lịch sử Trung Quốc, Pháp gia là một trong bốn trường phái triết lý ở thời Xuân Thu và thời Chiến Quốc (Gần cuối thời nhà Chu từ khoảng thế kỷ thứ 6 TCN cho tới khoảng thế kỷ thứ 3 TCN). Trên thực tế, nó mang nhiều tính cách triết lý chính trị thực tiễn, với châm ngôn kiểu "khi thời đại thay đổi, những đường lối cũng thay đổi” làm nguyên tắc chính của mình, hơn là một triết học về luật. Trong hoàn cảnh đó, "Pháp gia” ở đây có thể mang ý nghĩa "triết lý chính trị tán thành sự cai trị của pháp luật”.

 

Vì vậy, đôi tổ tôn này đi đến đại điện thờ phụng Khổng Thánh nhân, chỉ đơn giản để ngắm cảnh.

 

Cho nên, khi Sở vương Lưu Trạch cùng viện trưởng Bạch Dung An bước vào đại điện thì thấy một cảnh tượng thế này: Liên Ngữ Hàm chỉ vào tượng Khổng Thánh nhân nói gì đó, lão công gia đứng đó vừa vuốt râu vừa cười – không có nửa điểm tôn trọng tiên hiền.

 

Trong điện trống trải, thanh âm trong trẻo của nữ hài nhi vang vọng, dù đứng cách vài chục bước có thể nghe thấy nàng nói:”... Lông mày quá dài che mất mắt, chắc chắn không thân với huynh đệ; tiền tài họ Khổng không thể nên chuyện; mắt như mắt cá chép đỏ, chết trong tù tội*... Tướng mạo kém cỏi như vậy mà cũng lưu danh muôn đời?” (bạn đoán ý vì Hàm tỷ nói quá khó hiểu. NV: Mi hoàn tắc nhãn, nhạn hành tất sơ; tài tinh khổng ngưỡng, vô cách túc chi lương; nhãn như xích lý, quyết tử đồ hình)

 

Bạch Dung An nghe lời này nghẹn một cục tức ở ngực, suýt nữa khó thở hôn mê!

 

Nhưng Sở vương nghe xong mà mặt không biến sắc, thản nhiên mỉm cười tiến lên chắp tay với An quốc công: "Không ngờ có thể gặp được lão công gia ở đây, thật sự là duyên phận a!”

 

An quốc công không ngờ có người nhận ra ông, sửng sốt quay đầu lại, lúc này mới trả lễ, cười nói: "Thì ra là Vương gia giá lâm, ngài dọa lão nhân này nhảy dựng đó, không ngờ mặc thường phục du ngoạn cũng gặp người quen a!”

 

Sở vương cười ha ha, vành mắt cong cong cúi đầu nhìn tiểu nha đầu xinh xắn An quốc công nắm tay: "Đây là thiên kim của vị nào trong quý phủ vậy?”

 

"Là của nhà lão Tam, trong phủ vừa vặn đứng thứ ba.” An quốc công cười giới thiệu.

 

"Thì ra là nữ nhi của Liên học sĩ.” Sở vương giả như bừng tỉnh đại ngộ (giật mình hiểu ra), "Chẳng trách tuổi còn nhỏ đã thông minh đến vậy.

 

Nụ cười của An quốc công cứng lại, lời này có ý là... Lời Ngữ Hàm nói khi nãy đã bị hắn nghe thấy sao? "Ha ha, tiểu nha đầu nghe Tây tịch* nói tướng thuật mấy ngày, bây giờ cứ nhìn thấy người là lại xem loạn, khiến Vương gia chê cười rồi.” Tính pha trò bưng bít cho qua.

 

(*tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây)

 

Sở vương không dễ lừa như vậy, hắn sớm đã hiếu kỳ với sự thông tuệ của Liên Ngữ Hàm, vừa rồi hắn chỉ nghe loáng thoáng vài câu, bây giờ nhìn lại pho tượng kia thì phát hiện câu nào cũng đúng.

"Tam cô nương có thể xem tướng cho ta không?” Sở vương cố ý khom lưng xuống, tươi cười nói với Liên Ngữ Hàm.

 

An quốc công hơi sốt ruột, vội vàng nói: "Vương gia tất nhiên là nhân trung long phượng, cả đời phú quý vô lo. Con bé chỉ là tiểu nhân nhi (bé con), làm sao biết những thứ này! Vừa rồi chỉ nói lung tung mà thôi!”

 

Lien Ngữ Hàm biết tổ phụ đang lo lắng cái gì nhưng không thèm để ý. Nàng cẩn thận quan sát diện mạo Sở vương, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp, nghiêm túc nói: "Ngài trán cao mặt đầu, chắc chắn là người đứng trên vị trí cao; lông mày dài nhập vào tóc mai, tài trí hơn người; mắt sáng mà dài, địa vị cao quý ngang quân vương; mũi cao mà thẳng, thanh danh lan xa...”

 

Mắt Sở vương sáng lên, An quốc công hơi nhíu mày lại.

 

Lại nghe nàng tiếp tục nói: "... Quan phụ mẫu (cha mẹ) khi thấp khi cao, mất cha khi còn nhỏ; tai mỏng, về già lụi bại;nội các nghiêng vẹo, chịu ơn sâu mà lại báo oán, tướng chết yểu.”

 

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Vụ xem tướng mạo kia là ta bịa...

 

back top