Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 57

Mặt Mạnh Vũ Tình xám ngoét như người chết, hai mắt mất đi tiêu cự, môi trắng bệch không ngừng run rẩy. Lưu Trạch thấy vậy lại không đành lòng, nhưng không thể nói gì, đành đứng trầm mặc trước mặt nàng.

 

Vẫn bị Lưu Trạch bảo vệ sau lưng, lúc này Mạnh Sơ Tuyết chợt mở miệng, nhẹ giọng nói: “Muội muội, có thể được Hoàng Thượng coi trọng, một khi bay lên trời lập tức biến thành Phượng Hoàng, đây chính là vận may không biết bao nhiêu người cầu mà không được. Dù muội không để ý đến bản thân, cũng phải nghĩ đến phụ thân và mẫu thân.”

 

Vừa nghe thấy giọng nàng, Mạnh Vũ Tình như gà hăng tiết, nháy mắt dấy lên ý chí chiến đấu, nàng cười lạnh ba tiếng, “Không cần mày giả mù sa mưa! Tiện nhân! Đợi ta được sủng ái, việc đầu tiên là muốn giết chết mi!”Từng từ hận ý tận xương.

 

Lòng Mạnh Sơ Tuyết nặng trĩu, bỗng nhiên có chút hối hận.

 

Lưu Trạch ngước mắt, thản nhiên nói với Mạnh Vũ Tình: “Cha mẹ muội ở Lâm An xa xôi, trong kinh chỉ có phủ Sở vương xem như là hậu thuẫn của muội. Vũ Tình, nhớ kỹ, muội và chúng ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.”

 

Mạnh Vũ Tình cảm thấy cay đắng, nhưng trải qua cuồng loạn ban nãy, lúc này lý trí áp chế tình cảm, nàng yên tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu, xem như nghe vào lời Lưu Trạch, sau đó nhắm mắt lãnh đạm nói: “Các người đi đi, ta mệt mỏi.”

 

Mạnh Sơ Tuyết lui về sau mấy bước, thấy Lưu Trạch đứng yên, không khỏi dừng bước.

 

Lưu Trạch đứng đó, có rất nhiều lời định dặn dò nàng, nhưng hiện tại không phải thời điểm. Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, “Vũ Tình, hậu cung khắp nơi hiểm ác, muội phải cẩn thận. Tề tu nghi và vương phủ là chỗ quen biết cũ, nếu muội có chỗ khó xử, có thể tìm nàng giúp đỡ.”

 

Mạnh Vũ Tình không đáp, chỉ quay lưng lại, chẳng biết từ lúc nào lệ rơi đầy mặt.

 

Lưu Trạch thấy nàng như thế bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người dắt Mạnh Sơ Tuyết rời đi.

 

Vài ngày sau, ý chỉ sắc phong Mạnh Vũ Tình ban xuống, phong chiêu nghi Tam phẩm, chủ cung Nghiễm Minh, đặc cách phong hào “Mị”.

 

Vừa nghe phong hào, mấy nhà vui mấy nhà sầu. Hậu cung người hiểu rõ như hoàng hậu và Thục phi nhất thời thả lỏng, không còn rối rắm việc này; mà kiến thức thiển cận như Đức phi thì không biết đập nát bao nhiêu bình hoa, chén trà.

 

Sau khi Mị chiêu nghi chính thức nhậm chức, Lưu Diên liên tục nghỉ lại nửa tháng ở cung Nghiễm Minh. Hậu cung ồ lên, trên dưới bàn tán ầm ĩ. Hơn nữa hắn không ngừng ban thưởng cho nhà mẹ đẻ Mị chiêu nghi vàng bạc châu báu. Mọi người đều nói: Hoàng thượng bị vị chiêu nghi nương nương mới này mê đảo hồn trí.

 

Năm Thừa Bình thứ tám.

 

Mười bảy tháng tư, Dự Bắc trời trong xanh, sét đánh đùng đùng, không mây mà mưa.

 

Mười tám tháng tư, phía đông có làn khói trắng, thật là một ngày dài, xem quẻ là sao chổi.

 

Mười chín tháng tư, An Dương có động đất, núi lở nước lũ, gạch xây phòng rơi vỡ, vô số thương vong.

 

Từ xưa đến nay, bất luận nào triều đại nào, xảy ra thiên tai hay nhân họa, việc mọi người thích làm nhất chính là quy tất cả tội lỗi cho một hồng nhan. Cực kỳ bất hạnh, tuy rằng khuôn mặt Mạnh Vũ Tình chưa đến mức họa thủy nhưng ông trời không xem nàng vừa mắt. Tin dữ liên tục truyền về khiến danh xưng họa thủy rơi xuống đầu nàng, khiến nàng không thể thoát.

 

Dù sau đó Lưu Diên phản ứng rất nhanh chóng vẹn toàn, cứu trợ thiên tai, mở kho gạo miễn thuế, mỗi hành động đều cực kì đúng chỗ, thậm chí có thể nói anh minh thần võ, nhưng dân gian vẫn nghị luận ầm ĩ, đa phần nói chiêu nghi Mạnh thị là hậu duệ của Ðát Kỷ Bao Tự, hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.

 

Tấu chương xin cách chức chiêu nghi Mạnh thị gần như chất đầy bàn án trong điện Tuyên Thất, đều bị Lưu Diên đè xuống. Vì thể hiện chân thật hơn, hắn còn trách cứ mấy tên quan viên đòi giáng chức Mị chiêu nghi tích cực nhất, mắng những kẻ đó xối xả —— nhưng Liên Tam nhớ rõ, mấy người kia đời trước hình như cũng là tâm phúc của Lưu Diên.

 

Thiên tai chưa qua, chiến tranh đã tới.

 

Năm Thừa Bình thứ tám, đầu tháng năm, kỵ binh Nhung Địch (1) đột ngột tập kích Lương Châu, thủ bị Lương Châu nhát gan, bỏ thành trốn. Quân lính còn lại tản mạn không thành tổ chức, không quá ba ngày, Lương Châu luân hãm.

 

(1) Một dân tộc thiểu số ở tây bắc Trung Quốc cổ.

 

Sau Lương Châu sau là U Châu. Cố lão tướng quân suất lĩnh Cố gia quân trấn thủ U Châu, chống đỡ với Nhung Địch ngoài thành U Châu liên tục nửa tháng, bất đắc dĩ lần này quân số Nhung Địch đông đúc, dường như có chuẩn bị mà đến, chiến sự giằng co, chưa chấm dứt.

 

Có điều biên cảnh cách kinh đô đâu chỉ xa ngàn dặm?

 

Cho dù hai châu chiến tranh hoảng loạn, ngọn lửa chiến tranh lan tràn, kinh đô ca múa mừng cảnh thái bình như trước, phồn hoa gấm vóc. Ngoài những người có người thân ở nơi biên cương, dù những đại thần ở trên triều biểu hiện dõng dạc, hận không thể làm gương ra trận giết địch, sau khi về nhà đều ôm vợ bé, uống rượu, tự tại nhàn nhã.

 

Ban đêm, Liên Ngữ Hàm bước ra khỏi phòng chính của Tần lão phu nhân, chậm rãi tản bộ trong hoa viên phía sau, nhìn đỉnh đầu trời sao lung linh, đột nhiên nổi hứng muốn đến đài Vọng Tinh ngắm.

 

Đài Vọng Tinh ở trong Nam Uyển, Nam Uyển tuy là một bộ phận của lâm viên Hoàng gia, nhưng vẫn thông với đại trạch phủ An quốc công. Nơi giáo không xây tường bao, trong có hộ vệ tuần tra, dân chúng bình thường không dám đến. Có không ít quan to, quý nhân, công tử, thiên kim rãnh rỗi vào du lãm.

 

Nha hoàn ma ma tất nhiên không ai dám cả, có người nhanh trí lặng lẽ đi báo với Hàn thị. Khóe mắt Liên Tam thoáng nhìn, cũng không để tâm, tùy nàng đi báo một tiếng, sau đó đi thẳng ra ngoài.

 

Có lẽ Liên Ngữ Tương đi ra từ viện Nhị phu nhân, đụng phải Liên Tam đang đi muốn ra ngoài trong sân.

 

Gần đây Lưu Trạch bận rộn không thấy bóng dáng, nàng rảnh rỗi nhàm chán, nhìn thấy Liên Tam cũng không sợ bị mất mặt, cười híp mắt hỏi: “Tam muội muội buổi tối khuya khoắt định đi đâu a?”

 

Liên Tam dừng bước, nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta đi đài vọng tinh ngắm sao, Nhị tỷ tỷ có muốn đồng hành không?”

 

Liên Ngữ Tương giật mình, không rõ Liên Tam bất thình lình mời vì cớ gì. Nhưng nàng chưa kịp phản ứng, Liên Tam đã nhíu mày, không kiên nhẫn thúc giục: “Tỷ đi hay không? Không đi ta tự đi.”

 

… Đây mới là Liên Ngữ Hàm nha!

 

Ngược lại Liên Ngữ Tương tò mò trong hồ lô Liên Tam muốn làm gì, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lập tức đồng ý, đi bên cạnh Liên Tam, tùy ý nàng đi bộ đến đài Vọng Tinh.

 

Đài Vọng Tinh là chỗ cao nhất ở kinh đô, đứng trên đài có thể quan sát hơn nửa kinh đô, ngắm trăng xem sao đều là chỗ rất đẹp, đáng tiếc người bình thường không thể vào.

 

Nếu chỉ có một mình Liên Tam, nàng sẽ trực tiếp dùng khinh công, nhưng bất đắc dĩ đi theo sau có một chuỗi dài hạ nhân, bên cạnh còn có Liên Ngữ Tương, vì thế đành phô trương thân phận quận chúa.

 

Nha hoàn xách đèn bát giác chạm rỗng hoa văn mây đi trước dẫn đường, Liên Tam không cần người đỡ, tự mình bước từng bước trên cầu thang lên trên, Liên Ngữ Tương mảnh mai hơn, do hai nha hoàn đỡ từ từ đi lên.

 

Đạp lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên rộng mở sáng sủa. Ban đêm đế đô phồn hoa giống như bị đạp dưới chân. Bầu trời đêm tháng năm trong trẻo, đèn đuốc từ vạn gia đình và các vì sao khắp không trung cùng tỏa sáng, đẹp không sao tả xiết.

 

Liên Ngữ Tương hít một hơi thật sâu, không nhịn được cười nói: “Đúng là không uổng công đến.”

 

Liên Tam đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn quần sao trên trời, một lúc lâu không động đậy.

 

Liên Ngữ Tương liếc nàng vài lần, cười trêu: “Muội muội đang ngắm sao à? Có nhìn ra vận mệnh triều đại gì không?” Nàng không tin vào tinh tượng, hiện đại khoa học lý luận rõ ràng, có lẽ nàng không biết nội dung cụ thể, nhưng cũng đủ để nàng kinh thường những cổ nhân ngu muội này.

 

Liên Tam không hề nhìn nàng ta, bản thân ngẩng đầu nhìn trời, xem cực kỳ lâu, đến khi mỏi cổ, nàng mới dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Nơi tuế tinh(sao Mộc) là quốc gia, người dấy binh khởi phạt tất bại.”

 

“Đúng là chuyện tốt.” Vẻ mặt Liên Ngữ Tương không rõ là chế giễu hay mỉa mai, “Đợi hết chiến sự, Đại bá sẽ không bận bịu nữa.”

 

Liên Tam hiếm khi không so đo với nàng ta, đột nhiên chuyển đề tài hỏi:“Nghe nói Sở vương chủ động xin đi giết giặc, xin được dẫn dắt một đạo quân đến Tây Bắc, thu phục Lương Châu?”

 

Nhắc tới điều này, Liên Ngữ Tương thoáng có chút tự hào ưỡn ngực, khẽ cười nói: “Lão Vương gia khi còn tại thế đã được tôn là ‘Chiến Thần’, mười sáU Châu Tây Bắc, danh tiếng Sở vương không ai không biết. Năm đó khi lão Vương gia tuẫn quốc, huynh ấy còn quá nhỏ, nay đã qua nhược quán, đến lúc kế thừa ý chí phụ thân.”

 

Thấy nàng như thế, Liên Tam không nhịn được bật cười, “Tỷ rất tự hào.”

 

“Đương nhiên.” Liên Ngữ Tương không giả bộ trước mặt nàng, thẳng thắn thừa nhận.

 

Lại im lặng một lúc, Liên Tam từ tốn nói: “Lão Sở vương uy vọng cực cao ở Tây Bắc, Sở Thái phi xuất thân Lý thị Thanh châu, Lý thị là cường hào Tây Bắc.” Nàng nhìn thẳng vào mắt Liên Ngữ Tương, “Sở vương lần đi, nếu có thể đánh bại Nhung Địch, thu phục Lương Châu… Nói vậy, có năng lực một lần nữa chiếm trọn lòng tin của quân dân Tây Bắc.”

 

Lòng Liên Ngữ Tương trầm xuống, sắc mặt hơi thay đổi, “Muội nói cái này làm gì? Lão Vương gia một đời trung dũng, tất nhiên huynh ấy không thể phá hỏng danh tiếng phụ thân mình. Huống chi, lần đi U Châu cát hung chưa biết, huynh ấy chưa từng chỉ huy chiến dịch, thắng bại chưa rõ!”

 

“Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, Nhị tỷ tỷ không cần kích động như thế.”Liên Tam vân đạm phong khinh khoát tay, “Từ khi lão Sở vương qua đời, Hoàng Thượng rất quan tâm đến hai mẹ con Sở vương. Chiến sự Tây Bắc hung hiểm, lão Sở vương chỉ có một độc đinh này, chắc là hoàng thượng sẽ không để Sở vương mạo hiểm.”

 

Liên Ngữ Tương bình tĩnh nhìn nàng, không nói.

 

“Nhắc tới Hoàng Thượng chăm lo cho phủ Sở vương thì có rất nhiều chuyện để nói.” Liên Tam mặc kệ nàng có nghe hay không, tự lẩm bẩm một mình.“Mị chiêu nghi đó thật ra trước đây ta từng gặp nàng ta một lần ở Lâm An. Điều khiến ta ấn tượng sâu đậm không phải là tỷ muội các nàng xuất chúng như thế nào, mà là cậu ruột của Mị chiêu nghi kia chính là viện trưởng Bạch Dung An của thư viện Vạn Tùng ở Lâm An.” Liên Tam không chút để ý nói, “Thư viện Vạn Tùng nổi tiếng trong thiên hạ, nhiều sĩ từng là học sinh ở đó. Kỳ quái là, Mị chiêu nghi không học ở cậu, ngược lại bái một người trong giang hồ làm sư phụ. Thật khéo, thứ tử Thẩm gia, tiểu thúc thúc của Thẩm Hi ca ca cũng đã bái người sư phụ giang hồ đó, hai người chính là sư huynh muội đồng môn.”

 

Quan hệ đan xen phức tạp, hỗn độn dường như có một sợi dây kết nối vô hình, sợi dây đó thật sự là cái gì, không cần nói cũng biết.

 

Liên Ngữ Tương rất thông minh, nghe là hiểu. Nghe xong những lời này, lòng nàng dần chìm xuống, sắc mặt trắng bệch.

 

Nói xong, Liên Ngữ Hàm đột nhiên nghiêng đầu, hoạt bát thè lưỡi, cười tươi nói: “Nhị tỷ tỷ, giống như năm ngoái tỷ từng khuyên ta vậy, ta cũng hiểu Sở vương không phải lương xứng. Mạnh trắc phi trong phủ hắn ta rất được sủng ái, lần lượt sinh thứ trưởng tử thứ trưởng nữ, vốn là xuất thân quan gia đứng đắn, nay nàng ta có một muội tử làm chiêu nghi, phẩm hàm cha mẹ thậm chí cao hơn cả Nhị thúc Nhị thẩm. Nếu tương lai Mị chiêu nghi sinh hoàng tử, dù nàng được phù chính làm Sở vương phi cũng đủ tư cách. Nay, nhóm khuê tú trong kinh đều e sợ tránh không kịp, khó trách Sở vương đã đến tuổi này mà cưới chính phi, vừa vào cửa đã phải đứng trên võ đài với tiểu thiếp lưng thẳng tắp, ai dám gả cho hắn nhỉ?”

 

“Nhưng hình như dạo này tỷ với hắn đi lại rất gần?” Liên Tam xấu bụng cười, “Những tin đồn kia, ngay cả ta đều nghe nói! Truyền y như thật.”

 

Làm gì có chuyện Liên tỷ tốt bụng nhắc nhở vậy, giễu cợt mới đúng. Chương sau có thêm 1 kẻ tưởng bở chả kém LNT, tác giả ko để ai bình thường hết thì phải, ai cũng chi tiết làm ta cười lăn lộn.

back top