Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 67

Từ Lương mang theo quân 1000 tinh nhuệ vượt qua mười mấy châu huyện mời tiểu quận chúa đi đạp thanh về nhà mình ở thành Ung Châu, dùng thức ăn ngon hảo tửu chiêu đãi nàng, kiên nhẫn dụ dỗ tiểu cô nương an tâm ở lại. Sau khi xoay người ông lập tức viết phong thư hoả tốc tám trăm dặm đưa đến phủ An quốc công tại kinh đô.

 

Dẫu sao Từ Lương cũng là trưởng quan quân sự một châu, phủ đệ của ông tuy không cực kì hoa lệ nhưng thoải mái tinh xảo. Về việc tru diệt Lý thị Thanh Châu, Liên Tam tạm thời chưa nghĩ ra cách hay nên khi Từ Lương sắp xếp chỗ ở cho nàng, nàng liền biết thời biết thế đồng ý.

 

Ngoài mấy bà thiếp thất và một tá thứ nữ của Từ Lương thường xuyên xin cầu kiến, kiếm cớ làm thân với nàng, thời điểm còn lại Liên Tam ăn ngủ rất thoải mái. Từ Lương rất để tâm chuyện của nàng, sợ nàng buồn chán, ông còn ra lệnh cho đích thứ tử ưa nhìn nhất của mình dẫn Liên Tam ra ngoài đi dạo. Chẳng qua đến mời mười lần, có chín lần Liên Tam không đi  —— nàng bận nghiên cứu binh pháp trong phòng.

 

Không đề cập tới Liên Tam cô nương không tim không phổi, quay lại đoàn người Liên Tam gia đang trên đường đến Lâm An. Hôm đó, đại nha hoàn Lục Tụ là người đầu tiên phát hiện không thấy tiểu thư, nàng hoảng sợ bối rối, lảo đảo chạy đi tìm Lý Ung. Ai ngờ Lý Ung và đám ám vệ đều bị hạ độc, đến lúc Lục Tụ tìm đến thì đám người Lý Ung vừa mới tỉnh.

 

Để người cần bảo vệ mất tích  —— trong nháy mắt Lý Ung cảm giác trời đất đảo lộn, hắn kiên cường xốc lại tinh thần, một mặt sai người liên hệ ám vệ khắp nơi, mau chóng hồi báo hành tung của quận chúa, mặt khác phái người đuổi theo tất cả các hướng. Bản thân hắn cũng lên ngựa, dẫn mấy thuộc hạ lao theo một hướng.

 

Trước khi đi Lục Tụ xông lên, níu ống quần hắn, vừa khóc vừa hỏi: “Lão đại, có cần gửi một bức thư cho chủ tử không? Nếu không tìm được, để chủ tử biết, chúng ta toi rồi!” Chủ tử đương nhiên chỉ Lưu Diên.

 

Lý Ung do dự một lúc, đá văng Lục Tụ, hét lớn: “Cô báo tin! Ta đi đây!”Giơ roi vội vã bỏ chạy.

 

Vó ngựa cao cao giơ lên rồi hạ xuống, Lục Tụ ăn nguyên một đám bụi đất, phun phì phì vài tiếng, đứng tại chỗ sững sờ một lúc rồi khóc lóc bước vào khách điếm.

 

Thời điểm Liên Thế Giác nhận được tin gần như cùng lúc với Lý Ung, ông đọc thư hết lần này đến lần khác, cả người rơi vào trạng thái khiếp sợ, đến khi ông hoàn hồn, bức thư đã nhăn nhúm vì bị siết chặt.

 

Liên Tam gia vừa ra khỏi phòng thì thấy nha hoàn thường xuyên xuất hiện bên cạnh khuê nữ – Lục Tụ thất tha thất thểu chạy tới, trên mặt toàn bụi và nước mắt, thập phần thảm hại. Lục Tụ sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền tin cho chủ tử, nhớ ra phải báo cho lão gia cùng phu nhân, vội vàng chạy tới khóc sướt mướt nói: “Lão gia, không thấy cô nương!”

 

Nghe nha hoàn nói thế, Liên Tam gia bình tĩnh một cách kỳ lạ, trầm giọng trách mắng: “Khóc sướt mướt ra thể thống gì nữa! Ngươi mau đi gọi tất cả hạ nhân trong phòng đến đây, ta có lời muốn hỏi!”

 

Lục Tụ nghẹn ngào nhận lệnh, xoay người nức nở đi làm.

 

Tiếng động quá lớn, Hàn thị cũng bị kinh động. Bà chịu đả kích liên tiếp vì cháu trai, mẫu thân qua đời, thật sự không thể chịu nổi kích thích, thấy bảo khuê nữ mất tích thân mình mềm nhũn đổ về phía sau, khiến người trong phòng sợ tới mức nhốn nháo.

 

Liên Thế Giác trông đến khi vợ tỉnh, Hàn thị vừa thấy trượng phu thì khóc, hết lo lắng lại sợ, “Tướng công, sao đang yên đang lành Hàm nhi lại mất tăm mất tích? Có phải con bé bị kẻ xấu bắt không? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền chúng ta đưa hết, hãy trả Hàm nhi lại cho thiếp ô ô ô…”

 

“Tú Tú đừng khóc nữa, không phải, không phải như nàng nghĩ.” Liên Thế Giác lau nước mắt cho kiều thê, ôn nhu dỗ: “Hàm nhi để lại thư cho ta, con bé không sao, nàng xem!” Dứt lời, ông lấy bức thư Liên Tam lưu lại đưa cho Hàn thị.

 

Hàn thị run tay tiếp nhận, không dám bỏ sót một chữ, xem xong tim vẫn treo lơ lửng, nhào vào lòng trượng phu thút tha thút thít, “Con bé muốn ra ngoài giải sầu, thiếp đi cùng nó! Sao chỉ đi một mình? Con bé lớn bằng đó chưa từng rời khỏi thiếp, lúc này chẳng mang theo hộ vệ, bảo thiếp làm sao yên tâm?!” Vùi đầu anh anh khóc.

 

Liên Tam gia ôm bà dỗ dành, “Ai bảo không mang theo hộ vệ? Bên cạnh con bé có các cao thủ phụ thân đưa cho! Thường ngày cảm thấy không cần thiết nên không nói với nàng, những người đó đã bảo vệ con bé nhiều năm, có mười người.”

 

“Nhưng con bé ra ngoài, sinh hoạt thế nào?” Hàn thị không ngừng khóc,“Trong nhà mười mấy nha hoàn, ma ma hầu hạ còn không đủ, đi ra ngoài con bé chẳng có ai hầu hạ mặc xiêm y, thiếp nghĩ đến đây đã đau lòng…”

 

“Con bé có mang theo một nha hoàn thiếp thân.” Liên Thế Giác cũng đau lòng, nhưng ông dặn dò người chú ý tin tức dọc đường đi. Việc cấp bách trước mắt là khuyên bảo vợ mình. “Con bé không phải chịu khổ, chỉ nghĩ bên ngoài thú vị, đến khi nó phát hiện mọi thứ bên ngoài không tốt như tưởng tượng, ta đoán, không quá vài ngày, chính con bé sẽ tự về.”

 

Khuyên hồi lâu mới khiến Hàn thị ngừng khóc.

 

Dỗ xong thê tử, nghĩa tử đến tìm. Hiển nhiên Tạ An bị dọa, mặt trắng bệch, “Cha, muội muội mất tích ạ?!”

 

“Không, không phải!” Sắc mặt Liên Thế Giác tối sầm, mất hứng nói: “Hạ nhân nói luyên thuyên!”

 

Tạ An sợ hãi nhìn ông.

 

Sắc mặt Liên Thế Giác dần trở về bình thường, vỗ vỗ mu bàn tay nghĩa tử trấn an, “Con cũng biết, từ lúc Lâm Việt mất, muội muội luôn không vui. Cộng thêm ngoại tổ mẫu qua đời làm trong lòng con bé càng khó chịu. Thấy gần đến Lâm An, ta nghĩ vừa đến đó tất nhiên công vụ chồng chất, nên bảo người hộ tống con bé ra ngoài giải sầu.”

 

Lời này nửa thật nửa giả, có điều do Liên Tam gia nói ra rất dễ làm người ta tin tưởng. Có điều Tạ An không còn là thiếu niên đơn thuần, giản dị, hơi ngốc năm đó nữa, hắn cảm thấy còn có ẩn tình nhưng vẫn gật đầu, lo lắng trở về phòng.

 

Ám vệ trong hoàng thất có con đường truyền tin đặc biệt, rất nhanh, tin Liên Tam mất tích truyền đến tai Lưu Diên. Nhưng trước đó, hắn vừa nhận tin báo rất nhiều tinh nhuệ ở núi Thanh Nhai lên đường, đi về hướng Ung Châu.

 

Liên kết hai sự việc, Lưu Diên lập tức đoán được Liên Tam tự rời đi, hiển nhiên hành động lần này của nàng có mục đích rõ ràng. Chỉ cần bảo bối vui vẻ, bệ hạ vung tay, cho 1000 quân Thanh Nhai thông quan, chẳng thèm hỏi nàng muốn làm gì.

 

Thật ra, chưa nói đến hiện tại Tây Bắc hỗn loạn, dù là năm xưa thiên hạ thái bình, một nghìn người vô duyên vô cớ rời kinh đô đi về hướng Ung Châu là chuyện bất khả thi. Nếu không phải Lưu Diên mở cửa sau, họ đã bị cản lại ở trấn Kim Thủy trạm kiểm soát đầu tiên tại ngoại ô kinh thành.

 

Mười sáu châu Tây Bắc, không biết còn sót lại bao nhiêu tâm phúc năm xưa của lão Sở vương. Lưu Diên trùng sinh mấy năm, dựa vào ký ức kiếp trước, người giết đã giết, nhưng còn để lại một số không trừ sạch sẽ khiến hắn nắm mười sáu châu trong tay không chặt chẽ bằng Trung Nguyên và Giang Nam.

 

Nói đi nói lại cũng khéo, trong các châu huyện ở bốn phương tám hướng, Liên Tam chọn đúng Ung Châu làm điểm dừng chân. Tri châu và chỉ huy sứ Ung Châu vừa vặn là người Lưu Diên tín nhiệm, nhất là chỉ huy sứ Từ Lương, thậm chí được coi là tâm phúc của hắn.

 

Tin Lục Tụ vừa truyền tới, Lưu Diên lập tức đoán được mục đích của quân Thanh Nhai. Hắn lén phái một đám ám vệ tinh nhuệ võ nghệ cao cường đến Ung Châu giúp Liên Tam trước. Thư gửi Từ Lương chỉ huy sứ Ung Châu cũng lên đường, ít ngày nữa sẽ giao tận tay ông.

 

Lúc Từ Lương cầm phong thư có đóng ấn của hoàng đế, ông còn tưởng mình hoa mắt. Đến khi xem hết nội dung, Từ Lương sợ hãi vỗ vỗ ngực —— may mắn ông làm việc cẩn thận, liên tục mấy ngày đối xử cực kì đúng mực với tiểu quận chúa, ông đã dặn dò thê thiếp tử nữ trong nhà, tất cả rất khách khí với Liên Ngữ Hàm.

 

Ai mà ngờ cô nương này có lai lịch lớn thế?

 

Chẳng trách, một tiểu cô nương mới cập kê đã to gan, không chỉ nuôi tư binh với số lượng lớn kinh người, đạp thanh mà đạp đến tận Tây Bắc. Lúc trước ông còn thầm kinh nghi (1), lính các trạm gác trên đường ngồi chơi hết à? Một nghìn quân trùng trùng điệp điệp sao không ai phát hiện?

 

(1) ngạc nhiên và nghi ngờ.

 

Đợi nhận thư hoàng thượng tự tay viết, ông mới hiểu đại khái —— với thân phận như vậy, dù quận chúa Vĩnh Ninh dẫn binh lên chiến trường Thanh Châu, ông cũng không thấy kỳ lạ.

 

Từ nay về sau, ông ta càng cẩn thận lễ độ với Liên Tam hơn.

 

Lúc này Lưu Diên không để ám vệ ẩn núp, khi họ đến Ung Châu, trực tiếp tìm Liên Tam quỳ xuống dập đầu. Liên Tam nhìn một nhóm người áo xám xếp thành hàng dưới chân hít thở không hề có âm thanh, trên mặt lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng nàng nghĩ tới điều gì đó, cười giảo hoạt bảo họ đứng lên.

 

Ban đầu Lý Ung đuổi theo sai hướng, khi hắn đến Ung Châu thì Liên Tam vừa thu dọn xong tay nải đơn giản, xe ngựa chuẩn bị lăn bánh đến Thanh Châu.

 

Lý Ung một đường phong trần mệt mỏi, nhìn thấy tiểu chủ tử không thể duy trì nổi vẻ mặt than, kích động gần như sắp khóc, lại phát hiện tiểu chủ tử chỉ thuận miệng chào hỏi mình sau đó nàng xoay người răn dạy đám người áo xám cực kì quen mắt kia.

 

“Cô nương, ngài … muốn làm gì?” Lý Ung hỏi Liên Tam nhưng mắt lại nhìn đám “đồng nghiệp” cũ. Đây toàn là ám vệ tinh nhuệ trong hoàng thất, hắn cũng là một thành viên trong đó, sao lại không biết? Có điều tại sao giờ những người này ở đây?

 

“Hoàng Thượng đưa họ đến cho ta sai bảo.” Giọng Liên Tam nhẹ nhàng mà lộ rõ sự vui vẻ, “Hiện tại ta cần dẫn bọn họ đi Thanh Châu làm việc, ngươi muốn đi theo chúng ta không?” Mắt to chớp chớp với Lý sư phó dạy dỗ nàng mấy năm qua.

 

Lý Ung thật lòng thương nàng, thấy nàng rất khả ái, nhất thời hỏi cũng không hỏi, gật đầu đáp ứng.

 

Một nghìn kị binh bị lưu lại ở Ung Châu, Liên Tam đổi trang phục, mặc xiêm y bằng vải bông màu trắng thêu rải rác hồng mai, mái tóc dài đen nhánh được Hồng Tụ búi thành hai bím tóc. Chỉ tiếc, cách ăn mặc tuy quê mùa nhưng nàng xinh đẹp trắng trẻo, liếc qua đã nhận ra là cô nương được chiều chuộng, dù có mặc kinh thoa bố váy (2) không che giấu được sắc đẹp khuynh quốc!

 

(2) Ý chỉ người phụ nữ ăn mặc giản dị. Ở đây có một chuyện xưa: Thời Đông Hán, thư sinh Lương Hồng sau khi học xong về nhà làm nông, kết hôn với con gái Mạnh tài chủ Mạnh Quang. Sau đó, họ từ bỏ cuộc sống giàu có ở Mạnh gia, đến vùng núi Phách Lăng ẩn cư, còn làm thuê một thời gian cho Cao Bá Thông. Mạnh thị chỉ dùng cành mận gai vót thành trâm, mặc vải bố, vợ chồng cực kì ân ái, cử án tề mi.

 

Lý Ung nhìn cách ăn mặc của quận chúa nhà mình giấu đầu hở đuôi, rất muốn cười mà không dám, sợ đả kích lòng tự tin của tiểu cô nương, vì thế dọc đường đi sắc mặt hắn rất kỳ lạ. Khiến mấy ám vệ quen biết tranh thủ lúc dừng chân nghỉ ngơi chạy tới hỏi thăm có phải hắn bị bệnh trĩ không, rất săn sóc đề nghị mua một cỗ xe ngựa cho hắn ngồi.

 

Lý Ung đen mặt từ chối, nghĩ một lúc, hắn đi đến trước mặt Liên Tam, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: “Cô nương, ngài ngụy trang thế này… Thật sự có chút không giống!”

 

Đang cúi đầu xem bản đồ Liên Tam và Hồng Tụ bên cạnh nàng đều ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt Hồng Tụ sùng bái —— nàng cũng nghĩ như vậy! Chỉ sợ vẻ uy nghiêm của quận chúa nên không dám nói…

 

“Chỗ nào không giống?” Liên Tam mất hứng chun mũi, giơ hai cánh tay lên nhìn rồi nắm hai bím tóc buông trước ngực, “Thế này không giống à? Dọc đường ta nhìn thấy mấy cô gái thôn quê đều mặc như vậy!”

 

Lý Ung lau mồ hôi, cố chịu đựng ánh mắt không vui của Liên Tam, khó khăn mở miệng: “Y phục và bím tóc không sai, nhưng về phần ngài, gương mặt và bàn tay này, chẳng hề giống nữ nhi làm việc nhà nông!” Rốt cuộc nói ra khỏi miệng, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Huống hồ, có bắt thuộc hạ và các huynh đệ cải trang thành nông dân cũng không giống!”

 

“Vậy à…” Liên Tam rối rắm xoắn xoắn ngón tay, buồn rầu thở dài.

back top