Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 71

Lúc trước thanh trường, Liên Tam cố ý dặn ám vệ canh giữ các nơi, nếu Sở vương đến cứ để hắn vào. Ngày lành của Lưu Trạch không còn nhiều, không biết Lưu Diên nghĩ thế nào. Chưa biết chừng một hôm nào đó tỉnh dậy, nàng sẽ nghe được tin Sở vương phủ bị xét nhà, cả nhà Sở vương ngồi tù chờ ban chết.

 

Đi thiên lao đánh chó rơi xuống nước không phải chuyện nàng vui vẻ làm nên lần này là cơ hội tốt để chế giễu Lưu Trạch.

 

Lưu Trạch run bần bật, đột ngột lùi về sau mấy bước, chân đạp trúng một đoạn cành khô. Tiếng vỡ vụn vang lên, Liên Tam và Liên Ngữ Tương cùng nhìn về một hướng ——

 

Liên Tam chống nạnh cười lạnh, “Sở vương gia, đã lâu không gặp!”

 

Liên Ngữ Tương lệ tràn khóe mi, muốn nói lại thôi nhìn hắn, trong mắt là tình cảm phức tạp khó diễn tả.

 

Còn ——

 

Sở vương không để ý đến ai, xoay người nhanh chóng ra khỏi viện, không quay đầu bỏ đi luôn.

 

“Tình huống này là sao?” Liên Tam mất hứng, đi ra ngoài vài bước, nói với lên nóc nhà: “Các ngươi nhanh bắt hắn về đây! Ta còn lời muốn nói!” Sao hắn không hành động theo lẽ thường chứ? Thật quá đáng!

 

Ám vệ nghe vậy chia thành các ngả, mấy người đuổi theo Sở vương định lên ngựa. Bên cạnh Sở vương có hộ vệ võ nghệ cao cường đi theo, nhìn thấy những người áo xám này đến cũng không sợ, tiến lên triền đấu với ám vệ. Mục đích của đám ám vệ không phải diệt khẩu nên ra tay lưu tình, số lượng người xa xa không bằng hộ vệ Sở vương, nhất thời họ bị bó tay bó chân. Sở vương lạnh lùng nhìn một lúc, vung roi thúc ngựa bỏ đi, để lại đám hộ vệ giữ chân người áo xám.

 

Thấy không đuổi kịp, đầu lĩnh ám vệ hô hoán, chỉ trong mấy hơi thở, người áo xám rút lui sạch sẽ, phảng phất cảnh đánh nhau kia chưa từng tồn tại.

 

Ngay cả nhiệm vụ nho nhỏ này cũng không hoàn thành, ám vệ rất xấu hổ. Liên Tam càng mất hứng, nàng vốn hứng thú dạt dào chờ xem kịch, lúc này Sở vương bỏ chạy, nàng có cảm giác một quyền đánh vào bông.

 

Lửa giận nhất định phải phát tiết ra, nếu không không tốt cho cơ thể —— Liên Tam gia và Hàn thị đều dạy Ngữ Hàm như thế. Cho nên Liên Ngữ Tương đáng thương thành vật hi sinh, nàng ta nhanh trí nghĩ ra một biện pháp tốt, định mở miệng, lại nghe Liên Tam lửa giận tăng vọt vung tay nhỏ lên, “Nào, chặn miệng, trói ả lại!”

 

“Mi… Ngô, ngô ngô…”

 

Liên Ngữ Tương bị trói theo cách đặc biệt không thể động đậy, một ám vệ hình thể cường tráng nhất khiêng nàng ta trên vai, Liên Tam vừa đi vừa nói:“Về gặp tổ phụ, xem ông muốn đưa ngươi vào am hay trực tiếp tẩm trư lung (1). Mấy chuyện hư hỏng này, ta lười xử lý ngươi!”

 

(1) Tức là cho vào rọ heo, thả xuống nước cho chết đuối. Là một loại tư hình áp dụng cho đàn bà con gái bất trinh thời xưa…

 

Nghe ba chữ “Tẩm trư lung”, Liên Ngữ Tương trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

 

***

 

Hậu viện Sở vương phủ, Từ An đường.

 

Trong viện hoa và cây cảnh xanh um tươi tốt, hai gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi lẳng lặng đứng một trái một phải trước cửa chính phòng, trong phòng hương khói vấn vít, chóp mũi ngửi thấy mùi đàn hương thầm kín, bên tai văng vẳng tiếng đọc kinh.

 

Một nơi thanh u tao nhã bị một loạt tiếng bước chân vội vã quấy nhiễu. Lưu Trạch đi rất nhanh, trên trán toát ra mồ hôi, hắn vốn luôn thích sạch sẽ lại không thèm để ý, đi qua hai cây cổ thụ nguy nga cao ngất, dừng chân trước tấm biển đề ba chữ “Từ An đường”.

 

“Vương gia đến!” Một ma ma lớn tuổi từ phòng bên ra đón, đầu toàn sợi bạc được chải cẩn thận, bà ta thân thiết bước lên hỏi: “Vương gia có việc gấp tìm Thái phi ạ? Giờ Thái phi đang niệm kinh trong tiểu phật đường, vương gia đợi một chút, lão nô vào báo ngay.”

 

“Không cần!” Sắc mặt Lưu Trạch không dễ coi, vẫy tay cản bà ta, đi về phía tiểu phật đường, “Ta tự đi.”

 

Lão ma ma trông thần sắc hắn không đúng, cảm thấy giật mình, bước chân nhanh hơn, nhắm mắt theo vào trong.

 

Từ lúc bị Liên Tam chọc mù mắt, Sở Thái phi không thể tự lo cho cuộc sống. Khi Lưu Trạch tiến vào phật đường, bà ta đang thành kính quỳ trên bồ đoàn, trong miệng lẩm bẩm. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, bà ta theo quán tính quay sang hướng cửa vào, vẫn nhắm mắt, tay sờ soạng trên bồ đoàn mượn lực, định đứng dậy. Lão ma ma vội vàng bước lên cầm tay bà ta, cẩn thận đỡ bà ta đứng lên.

 

Lưu Trạch không lên tiếng, mẫu thân dung mạo hiền lành đang đứng trước mặt hắn, rất nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng —— vì muốn hắn trèo lên ngai vàng, mẫu thân đã làm quá nhiều việc. Lúc biết hắn động tay động chân vào đê lớn trên sông Giang Hoài, mẫu thân bắt đầu ăn chay, để siêu độ cho những dân chúng sắp hi sinh vô tội, cũng tẩy đi tội nghiệt trên người hắn. Mẫu thân vốn dịu dàng kiên cường, sao có thể gạt hắn làm chuyện thông đồng với địch phản quốc?

 

Hắn do dự, chậm chạp không mở miệng. Sở Thái phi đứng một lúc, không thấy con trai lên tiếng, đành phải hướng về phía hắn cười nói: “Sao không nói gì? Hại mẹ suýt nữa nghĩ rằng sau khi không nhìn thấy tai cũng điếc luôn.”

 

Lưu Trạch trầm mặc, thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: “Mẫu thân, con có chuyện muốn hỏi mẹ.”

 

Sở Thái phi kinh ngạc trong giây lát, bà ta vịn tay lão ma ma đi ra bên ngoài,“Nơi này là phật đường, chúng ta ra ngoài nói chuyện, tránh quấy rầy Bồ Tát thanh tịnh.”

 

Lưu Trạch khẽ vâng, bước lên trước đỡ tay kia của mẫu thân, Sở Thái phi gật gật đầu, căn dặn lão ma ma bên cạnh: “Ngươi đi phòng bếp nhỏ xem tổ yến được chưa.” Lão ma ma tự hiểu họ có chuyện muốn nói, cần tránh người ngoài, bèn lui xuống.

 

“Được rồi, Trạch nhi cũng ngồi đi.” Sở Thái phi được con đỡ vào nhà chính, ngồi xuống, từ ái vỗ vỗ tay con trai, “Con có gì muốn hỏi mẹ?”

 

Lưu Trạch ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn xung quanh một vòng, xác định không có người thứ ba rồi hỏi: “Mẹ, con muốn biết, Nhung Địch công hãm Lương châu, U châu, có liên quan đến Lý gia không? Có liên quan đến mẹ không?”

 

Yên tĩnh như đã chết.

 

Sở Thái phi bỗng nhiên mỉm cười, nét mặt nhu hòa, “Trạch nhi, từ đâu con biết việc này?”

 

“Cái này không quan trọng.” Thái độ Lưu Trạch quyết liệt lạ thường, “Mẹ, mẹ nói cho con biết, đến cùng Nhung Địch xâm chiếm có liên quan đến mẹ không?!”

 

Sở Thái phi im lặng, vẫn có thể cảm nhận ánh mắt bức người kia thủy chung khóa chặt mặt mình. Thật lâu sau, bà thở dài nói: “Trạch nhi, con phải biết, mẹ làm tất cả cũng vì con…”

 

Trong nháy mắt, Lưu Trạch như bị rút hết xương cốt, cả người mệt lả sõng xoài dựa vào ghế tựa. Hai tay hắn bụm mặt, không dám nhìn mẫu thân, chỉ sợ mình nhìn lâu một chút sẽ không thể kìm chế nổi rồi sụp đổ.

 

“Vì sao… Vì sao…” Hắn khàn giọng, hỏi hết lần này đến lần khác: “Vì sao…” Buông hai tay, hắn lệ rơi đầy mặt, “Mẹ, tại sao mẹ có thể… Cha chết trận sa trường, cả đời cha đánh nhau với Nhung Địch! Ông chết trong tay chúng! Tại sao mẹ có thể làm chuyện đó!”

 

“Tại sao mẹ có thể ư?!” Vẫn lặng im Sở Thái phi đột nhiên nổi giận, tay vỗ bốp xuống mặt bàn, “Vì sao ta làm việc này? Không phải vì con ư! Bao nhiêu tâm huyết của ta đút cho chó ăn hết, con vì chuyện này chỉ trích ta, chỉ trích mẫu thân của con!”

 

“Vì con? Thật là vì con sao?” Lưu Trạch đứng phắt dậy, chảy nước mắt nói:“Từ nhỏ con yêu thích thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mẹ lại chỉ mời người dạy con binh pháp chính trị, dạy con mưu kế âm hiểm! Con chỉ muốn làm người phú quý nhàn hạ, nhưng mẹ lần lượt sai người thì thầm vào tai con, nói cho con biết, cha chết oan cỡ nào, anh họ tâm ngoan thủ lạt cỡ nào!”

 

Sở Thái phi cười lạnh nói: “À, nói thế đều là sai lầm của tôi? Là tôi bức anh mượn sức đại thần? Là tôi bức anh rải thế lực tới Giang Nam? Là tôi bức anh làm phản với hoàng đế đường ca của anh?”

 

Lòng Lưu Trạch lạnh lẽo, đây chính là chỗ cao minh của bà. Rõ ràng tất cả do một tay bà chỉ dẫn hoặc bày mưu đặt kế hoàn thành, nhưng lúc trước hắn chẳng hề hay biết. Thoạt nhìn hết thảy đều tự nhiên. Thậm chí thật buồn cười, vì “dã tâm” không biết từ đâu đến này, hắn từng trằn trọc trăn trở rất lâu, sợ “dọa đến” mẫu thân mà áy náy trong lòng.

 

“Chẳng trách từ trước đến nay bà không giống các mẫu thân khác lo lắng hôn sự của tôi.” Lưu Trạch lau qua mặt, trào phúng nhếch môi cười, “Năm đó tôi đang do dự không biết có nên đồng ý để Sơ Tuyết sinh hạ thứ trưởng tử không, bà cực kì tiến bộ đồng ý. Mấy năm nay, vị trí chính phi vương phủ luôn để không mà bà chẳng hề lo lắng. Sao hả, bà vô cùng tin tưởng tương lai tôi thành ngôi cửu ngũ sẽ không thiếu nữ nhân? Hay là vị trí Sở vương phi bà tự có tính toán?”

 

Sắc mặt Sở Thái phi cứng ngắc, Lưu Trạch nhìn thoáng qua, cười lạnh nói:“Xem ra là vế sau.” Hắn không bao giờ muốn gặp lại gương mặt này, dù đó là người mẹ sinh ra và nuôi nấng hắn. Nản lòng thoái chí, hắn không nói thêm với bà một câu, quay người rời đi.

 

Sở Thái phi ngồi một mình trên tọa ỷ, than một tiếng: “Đứa nhỏ này… vẫn không hiểu chuyện…”

 

Trở lại thư phòng, dần dần tỉnh táo Lưu Trạch bắt đầu tự hỏi. Lúc trước Thanh Châu truyền tin báo tổ trạch Lý thị cháy lớn, cữu cữu gặp chuyện bỏ mình hắn còn tưởng là cừu gia của Lý thị trả thù, truy xét mà không phát hiện bất kì dấu vết nào của hung thủ, hắn đành vén thi thể lên xem. Thủ pháp giết người này của cao thủ, tám phần là người giang hồ, đi đâu để tra đây?

 

Nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy nữa. Mẫu thân ở kinh đô, muốn lén liên lạc với Nhung Địch, không thể chỉ trông vào một mình bà. Phần lớn thế lực năm đó của phụ thân đã giải tán, một số ít ở trong tay hắn, mẫu thân không thể nhờ cậy. Nếu vậy, chỉ còn bên nhà ngoại Lý thị có thể giúp bà. Cữu cữu chính là tộc trưởng Lý thị, đang ở Thanh Châu, có lẽ mẫu thân thông qua cữu cữu đạt thành hiệp nghị nào đó với Nhung Địch.

 

Cữu cữu đóng vai trò trong đó, cái chết của ông, không cần Lưu Trạch suy đoán nhiều. Lại liên tưởng đến việc có nội gián thông đồng với địch do chính miệng Liên Tam nói ra, với thân phận bí ẩn của nàng… Lưu Trạch cười khổ một tiếng, chỉ sợ vị đường ca trên ngai vàng kia đã biết hết nhưng kiềm chế không ra tay thôi.

 

Chiến sự Thanh Châu giằng co đến bây giờ, hắn luôn thấy kỳ lạ. Kết hợp với trước đó tin chiến thắng báo về, tám phần những tướng thủ thành nhận được mật chỉ của Thừa Bình đế. Họ cố gắng kéo dài, nhằm khiến Nhung Địch cạn kiệt đạn dược lương thực, sau đó ra tay phá hủy Lý thị, một đường thu hồi hai châu U Lương, thuận tiện mở mang bờ cõi đất nước. Lưu Trạch là người đứng xem còn cảm thấy, nếu không phải thời cơ chưa tới, sợ rằng Cố tiểu tướng quân đã dẫn quân đánh thẳng tới Vương Đình của Nhung Địch!

 

Lưu Trạch buồn rầu suy nghĩ: Tình huống có vẻ không ổn, nên làm gì bây giờ?

 

Kinh đô vào tháng ba, phồn hoa như gấm.

 

Liên Tam gần đây bị phiền não vì quân đoàn tới tận cửa cầu thân làm loạn khiến nàng hết chịu nổi. Trước mặt đám phu nhân nàng thẳng thắn phủi tay bỏ đi, phía sau kéo theo một hàng dài nha hoàn tôi tớ, bắt đầu tung tăng đi khắp nơi, cuối cùng nàng ngồi vào chỗ quen thuộc của mình gần cửa sổ Túy tiên lầu.

 

Thân là mỹ nhân, phiền muộn nhất là chẳng có giây phút yên tĩnh. Dù ra cửa cũng không thoát khỏi đám ong bướm truy đuổi, chưa ngồi ấm chỗ, hạ nhân canh cửa nhã gian mang vào một hộp nhỏ bằng vàng ròng khảm đá quý, chạm khắc cực kì tinh xảo.

 

“Là Đại công tử nhà Phạm đại nhân Đại Lý Tự Khanh đưa ạ.” Hạ nhân ngoan ngoãn bẩm báo, tự chủ trương thêm một câu: “Nhã gian của Phạm công tử ngay cách vách, lúc này người đang đứng ngoài cửa.”

 

Liên Tam lười biếng, không nói gì, chỉ sai nha hoàn mở nắp hộp, tùy ý liếc qua. Bên trong là xúc xắc được làm từ ngà voi và hồng ngọc, tinh xảo động lòng người, rõ ràng là đồ chơi đưa cho các cô gái.

 

Đây là vật thường thấy trong khuê phòng tiền triều. Bình thường chọn miếng ngà voi nhỏ, bào nhẵn hai mặt, khoét lỗ rồi nhét viên hồng ngọc vào, sau đó lại mài thêm hai mặt tạo thành hình khối sáu mặt, dĩ nhiên các mặt khác cũng làm tương tự, hễ gieo xuống đều được sáu điểm đỏ.

 

“Linh lung đầu tử an hồng đậu (1)…” Liên Tam cúi đầu cười, tiếng cười không chút để ý, mang theo sự châm chọc không nói nên lời: “Tâm tư thật nhẵn nhụi.” Giọng nói thản nhiên, không nghe ra vui vẻ hay phản cảm.

 

(1) Trích từ bài thơ “Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ” của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường. Nguyên văn: “Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không?

 

Nguồn: https://lieulam.wordpress.com/2014/08/12/nhap-cot-tuong-tu-32/

 

Nha hoàn lặng lẽ quan sát cô nương nhà mình, không biết tiểu thư định thế nào, chợt thấy cánh tay nàng giơ lên, tiện tay ném xuống —— xúc xắc không biết quý giá cỡ nào kia bay ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời vẽ thành một đường cong đẹp đẽ.

 

Trên lầu dưới lầu.

 

Lưu Diên hiếm khi rãnh rỗi, cải trang vi hành ra khỏi cung, đang đi dạo trên đường phố tấp nập của kinh đô, hài lòng thưởng thức cảnh tượng phồn hoa dưới thời mình cai trị. Ai ngờ đi ngang qua Túy tiên lầu, hắn bị “vật lạ bay tới” đập trúng đầu.

 

Đây là đồ vật rất tinh xảo, ngà voi trắng tinh mịn màng, ruby sáng loá mắt, tâm tư tỉ mỉ của người chế tác rất đáng ca ngợi —— chỉ là, bằng cách nào thứ đồ này chọc thủng tầng tầng lớp lớp bảo vệ của rất nhiều ám vệ trong sáng ngoài tối, chuẩn xác đập trúng đầu mình?

 

Lưu Diên khó hiểu. Có điều hiệu suất làm việc của ám vệ rất cao, không khiến hắn khó hiểu quá lâu.

 

“… Tặng cho Tam cô nương phủ An quốc công, Liên Tam cô nương tùy tay ném nên…” Đập trúng đầu rồng cao quý của ngài.

 

“Liên Tam cô nương?” Lưu Diên nhíu mày, “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân?”

 

“… Vâng.”

 

Bệ hạ vĩ đại sờ sờ cằm, trong tay cầm viên xúc xắc linh lung, nở nụ cười bí hiểm: “Thật… thú vị.”

 

***

 

Ngọn núi đằng sau Hộ Quốc Tự, đình Bích Ba.

 

Mặc dù có tên Bích Ba nhưng thực tế đình được xây trên mảnh đất bằng phẳng nhô ra giữa sườn núi. Chẳng biết dòng suối nhỏ từ đâu chảy ra, ngưng tụ ở chỗ trũng nơi lưng chừng núi tạo thành một đầm nước xanh biếc, hễ gió mát thổi qua, mặt hồ gợn sóng biếc lăn tăn, vì thế đặt tên là Bích Ba (sóng biếc).

 

Một mặt đình Bích Ba giáp khoảng không, một mặt giáp nước, thủy mộc trong vắt, không nhiễm chút bụi trần, quả là nơi thanh nhã.

 

Lúc này bên trong đình bát giác có hai thiếu nữ tuổi xấp xỉ nhau, một đứng một ngồi, một trắng, một đỏ. Bạch y thiếu nữ hơi cụp mắt nói gì đó với thiếu nữ áo đỏ, nàng nhạt nhẽo trả lời.

 

Đỏ rực như lửa, kiêu ngạo không chịu gò bó; trắng tựa tuyết, toàn thân mềm mại uyển chuyển.

 

Phong cảnh như tranh vẽ, người còn đẹp hơn tranh ba phần.

 

Lưu Trạch đứng cách đó không xa, im lặng mà thành kính nhìn cảnh đẹp hiếm thấy này, không dám thở mạnh.

 

Rất lâu sau nhớ đến cảnh tượng này, một thời kinh diễm, năm tháng ấm áp.

 

 

 

 

Đương nhiên, đây chỉ là cảnh mắt Sở vương thấy.

 

Tình huống thật sự là ——

 

Liên Ngữ Tương luôn ghen ghét Liên Tam, chẳng muốn ở cùng một chỗ với nàng. Đại tỷ Liên Ngữ Dung xuất giá, tứ muội Liên Ngữ Yên cứ ba, năm ngày phải đến nhà ngoại muội ấy, chỉ còn lại Liên Ngữ Tương và Liên Ngữ Hàm – đôi oan gia trời sinh đối đầu.

 

Hôm nay tâm trạng Liên Ngữ Tương rất tốt. Trầm Hi, tam nữ tế (con rể thứ ba) cả nhà đều ưng, trực tiếp cự hôn. Tuy rằng nhà bên đó chỉ lén đề cập với An quốc công và Tần lão phu nhân nhưng đã đủ làm Liên Tam mất thể diện —— Liên Ngữ Tương nghĩ như thế.

 

Thế nên tâm tình nàng ta cực kì tốt, ngay cả nụ cười cũng dịu dàng hơn ngày thường, giọng nói mềm mại bay bổng: “Tam muội muội, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm? Do Trầm Hi kia có mắt không tròng, không phải muội không tốt. Chuyện nhân duyên phải xem duyên số, Tam muội muội chớ thương tâm, chắc chắn ông trời đã sắp xếp vị hôn phu tốt hơn cho muội.”

 

Liên Tam đang ngắm nghía vòng tay huyết ngọc chạm khắc hoa văn trên cổ tay, lười ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp trả: “Mượn lời chúc tốt lành của Tam tỷ tỷ.”

 

Cho nên nói, ảo tưởng luôn tốt đẹp.

 

 

Cùng lúc đó, ở phía đối diện với Lưu Trạch, bệ hạ cao quý đang ngồi xổm làm chuyện nghe lén, không có đạo đức. Thực ra hắn định đến đình Bích Ba nổi danh ngồi một lúc, không ngờ có hai cô nương đến trước chiếm lấy đình. Đó là lí do hắn chỉ có thể ở nơi không xa kín đáo ngắm đình than thở.

 

Có điều đứng một lúc, nghe hai thiếu nữ đối thoại, càng nghe hắn càng hứng thú.

 

Một ám vệ thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm bệ hạ, đó là Nhị cô nương và Tam cô nương phủ An Quốc Công.”

 

Lưu Diên gật đầu, tầm mắt chưa từng dời đi, thuận miệng hỏi: “À, người nào là Tam ——” câu hỏi ngừng lại vì thiếu nữ áo đỏ quay mặt về phía này.

 

Được rồi, không cần hỏi, nhìn là biết.

 

Lưu Diên hậm hực sờ sờ mũi, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như được điêu khắc. Một lúc sau, hắn khẽ cười: “Quả là người tính tình thẳng thắn, không chịu giả vờ, nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt…” Trong giọng nói toát lên vẻ cưng chiều bản thân hắn chưa từng phát hiện.

 

Lý Ung ở bên cạnh hầu hạ lén nôn ói: Tính tình An tài tử cũng thẳng như ruột ngựa, không chịu qua loa lấy lệ dù chỉ một chút, cũng là trên mặt nghĩ gì viết nấy, tại sao ngài bảo nàng ta ngang ngược kiêu ngạo?

 

Nhưng Lưu Diên không nghe thấy lời trong lòng Lý Ung, lúc này mắt hắn đã mất đi tất cả màu sắc, chỉ có bóng người áo đỏ xinh đẹp sáng chói, che kín mắt hắn, chui vào tim hắn.

 

Đúng là ——

 

Liễu nhứ trì thai đạm đạm phong, bích ba hoa tụ tiểu kiều thông.

 

Vân liên lệ vũ ỷ tình không.

 

Phương thảo lục dương nhân khứ trụ, đoản tường u kính yến tây đông.

 

Phàn điều lộng nhị đắc tòng dung.

 

Đây là bài thơ Hoán Khê Sa của Tào Tổ. Ta rất muốn dịch nghĩa nhưng ta không hiểu gì :(((

back top