Thiên Đường Nơi Em

Chương 5: Đường Tiểu Thiên nhập ngũ

Lúc gần tốt nghiệp, Đường Tiểu Thiên nói với Thư Nhã Vọng là cậu muốn tham gia quân ngũ.

 

Thư Nhã Vọng không thể hiểu vì sao Đường Tiểu Thiên có thành tích tốt như vậy mà lại muốn nhập ngũ? Thi thẳng vào học viện quân sự có phải tốt hơn không?

 

Chú Đường nói: “Tốt nghiệp trường quân sự thì gọi là sinh viên, tốt nghiệp từ trong quân đội ra thì mới gọi là quân nhân, muốn trở thành một người quân nhân chân chính thì phải được huấn luyện từ trong quân đội.”

 

Thư Nhã Vọng mím môi, quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của chú Đường, sao chú ấy lúc nào cũng như vậy nhỉ, người ta thương con còn không hết, chú ấy thì cứ chỗ nào khó khăn khổ sở là lại đưa Đường Tiểu Thiên đến đó.

 

Thư Nhã Vọng hỏi Đường Tiểu Thiên: “Vậy bản thân cậu có muốn đi không?”

 

Đường Tiểu Thiên nhìn cô gật đầu, dùng giọng trầm trầm nói: “Muốn. Đàn ông đi lính chỉ hối hận hai năm, còn không đi thì hối hận cả đời.”

 

Nhập ngũ trước rồi mới thi vào trường quân đội, sau đó trở thành một người quân nhân xuất sắc giống như ba, đây là tương lai mà Đường Tiểu Thiên lựa chọn cho chính mình, ánh mắt cậu kiên định, mục tiêu rõ ràng giống như chí hướng đã có từ khi còn bé đến giờ, đến khi có thể thực hiện được mục tiêu thì cậu sẽ không chút do dự chạy về phía nó.

 

Thư Nhã Vọng thấy hơi hâm mộ Đường Tiểu Thiên, hâm mộ cậu có thể hiểu rõ cuộc đời mình như vậy, hâm mộ cậu biết rõ mình muốn điều gì, nghĩ đến cuộc đời mình sẽ thế nào, vì một lý tưởng nào đó mà cố gắng phấn đấu.

 

Thư Nhã Vọng nhìn ra phong cảnh đang lùi nhanh về phía sau ngoài khung cửa, khẽ khàng nắm chặt quai cặp, Hạ Mộc lẳng lặng ngồi bên cạnh Thư Nhã Vọng, ngoảnh đầu nhìn đèn đường thỉnh thoảng chợt hiện ra bên ngoài cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối rọi trên khuôn mặt cô, Hạ Mộc rũ mắt gọi cô: “Này.”

 

“Ừ?” Cô quay lại nhìn cậu, Hạ Mộc mười ba tuổi, cậu vẫn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt không có cảm xúc, giống y như một con búp bê hình người trưng trong tủ kính.

 

“…”

 

“?”

 

Hạ Mộc quay sang hỏi: “Hôm nay sao chị không nói câu nào?”

 

Không phải chị thường hay nói rất nhiều sao? Có thể nói từ khi lên xe đến tận khi xuống xe mà.

 

“Chị đang nghĩ chút chuyện.” Nhã Vọng dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt mang vẻ mỏi mệt rã rời.

 

Hạ Mộc quay lại nhìn cô, nét mặt không thay đổi.

 

Thư Nhã Vọng không hài lòng nhìn cậu: “Hạ Mộc, em không muốn biết chị nghĩ gì sao?”

 

Hạ Mộc ừm một tiếng, chứng tỏ cậu có cảm thấy hơi tò mò.

 

“Muốn biết không?” Thư Nhã Vọng nhìn cậu mà cảm thấy tức cười, ngón tay chọc chọc lên gương mặt cậu miết. Cô thường thích chọc lên khuôn mặt cậu, bởi vì…chỉ có làm vậy mới khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu thay đổi, trong mắt mới có cảm xúc.

 

“Đừng chọc vào em.” Hạ Mộc nghiêng đầu tránh cô.

 

“Muốn biết thì cho chị ôm một cái đi!” Vừa nói xong cũng không đợi hạ Mộc trả lời, Thư Nhã Vọng đã ôm lấy cậu, cố dùng cằm cọ cọ lên đầu cậu, miệng trêu chọc: “Ôi, ôi, Hạ Mộc bé nhỏ ôm ấm quá đi.”

 

“Chị…buông ra.” Hạ Mộc cố hết sức giãy dụa, khuôn mặt bị dính chặt trên cánh tay cô, mái tóc bị cô vò rối bời.

 

“Buông ra.” Hạ Mộc dùng hết sức mình cuối cùng cũng đẩy được Thư Nhã Vọng ra, lùi về sau một chút, trợn mắt lên đề phòng cô.

 

“Cho chị ôm cái nữa đi.” Thư Nhã Vọng chán nản duỗi tay muốn ôm một cái nữa, Hạ Mộc ôm rất êm, lại thơm, rất thoải mái.

 

“Không được.” Hạ Mộc vừa đưa tay vuốt lại tóc cho đàng hoàng vừa lẩn sang phía bên kia xe, ngoảnh đầu đi không thèm để ý tới cô.

 

Thư Nhã Vọng dụ dỗ cậu: “Không lẽ em không muốn biết chị đang nghĩ cái gì à?”

 

Hạ Mộc đưa cái lưng nho nhỏ về phía cô, hiển nhiên là không thèm để ý đến cô.

 

Thư Nhã Vọng cũng không muốn bám theo chòng ghẹo cậu nữa, chỉ cười khẽ, cười cười rồi lại cúi đầu, vẻ mặt cô đơn, cô mở cửa sổ bên phía mình, mái tóc đen mun phất phơ trong gió, dãy đèn đường ngoài cửa sổ liên tục lùi lại bên cạnh cô.

 

Cô cúi đầu thừ người ra một lúc, chỗ ghế bọc da bên cạnh bỗng lún xuống, tay áo bị giật giật, cô quay đầu sang thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Mộc ngồi bên cạnh: “Cho chị ôm thôi, đừng vò rối tóc em.”

 

Thư Nhã Vọng giựt giựt chân mày giật mình, cười khúc khích, Hạ Mộc nghe thấy tiếng cô cười, dợm muốn nhấc chân bỏ đi.”

 

Thư Nhã Vọng nhanh hơn cậu, một tay kéo tay cậu, ấn cậu ngồi xuống, sau đó nhích lại gần, ôm lấy bờ vai bé nhỏ của cậu, khẽ tựa đầu lên, cô nhắm mắt lại, ngón tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Hạ Mộc thật đáng yêu.”

 

Hạ Mộc cố gắng thẳng lưng, đôi môi mím nhẹ. Chờ một lúc lâu mà thấy Thư Nhã Vọng vẫn không nói gì nữa, Hạ Mộc không nén được nhắc nhở cô: “Chị nói muốn nói cho em chị nghĩ cái gì.”

 

Thư Nhã Vọng mở mắt ra, giương môi cười, khẽ nói: “Chị đang nghĩ đến mục tiêu của cuộc đời.”

 

“Mục tiêu cuộc đời?”

 

“Đúng vậy.”

 

Hạ Mộc không trả lời, Nhã Vọng cũng không nói tiếp nữa, Nhã Vọng cảm thấy giữa cô với Hạ Mộc, nếu như cô không chủ động nói chuyện, thì cuộc nói chuyện giữa họ rất khó có thể tiếp tục.

 

Nhưng hôm nay không giống như vậy, Hạ Mộc lại cảm thấy hứng thú mà hỏi cô: “Sau đó thì sao?”

 

“Hả?”

 

“Chị nghĩ tới mục tiêu gì?”

 

Nhã Vọng cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay, nói nhỏ: “Chị không biết, vẫn chưa nghĩ ra, có khi chị là cái dạng người cả đời chỉ biết đến đâu hay đến đó, không có gì đặc biệt, ngu ngốc không biết bản thân mình rốt cuộc thì muốn làm một người như thế nào.”

 

Hạ Mộc rũ mắt, lặng yên rất lâu mới ngẩng đầu nói: “Vậy cũng tốt.”

 

“Gì?”

 

“Loại người mà cứ cố chấp với mục tiêu mới là ích kỷ mới là lạnh lùng nhất.” Lúc Hạ Mộc nói những câu này, trông có vẻ chính chắn không giống như một cậu bé mười ba tuổi.

 

Thư Nhã Vọng không thể hiểu được ý cậu, cô quay đầu muốn hỏi cậu tại sao lại nói như vậy nhưng Hạ Mộc không muốn trả lời mà chỉ giữ một vẻ mặt nhìn ra phía xa, ánh mắt lại càng tối tăm hơn.

 

Sao lại nói như vậy? Ba cậu là một người luôn kiên trì với mục tiêu của mình, cho nên mặc mẹ cậu có lo lắng bao nhiêu, khuyên bảo bao nhiêu thì ông vẫn kiên trì theo đuổi công việc vô cùng nguy hiểm đó, cuối cùng mất mạng trong nhiệm vụ.

 

Mẹ cậu cũng là một người kiên định trong mục tiêu, cho nên, mặc cậu có cầu xin như thế nào, có khóc lóc náo loạn ra sao, bà vẫn giương súng tự sát trước mặt cậu.

 

Người kiên trì với mục tiêu ư, Hạ Mộc siết chặt nắm tay, mãi cho đến lúc móng tay cấu đến đau cũng không chịu buông ra.

 

Cho đến khi có một bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay phải của cậu, cậu mới sựt tỉnh lại, cậu thấy Thư Nhã Vong một tay đeo cặp sách, một tay kéo cậu, dịu dàng nhìn cậu cười: “Hạ Mộc, đến nhà rồi.”

 

Hai bàn tay nắm chặt của Hạ Mộc chầm chậm buông lỏng, máu nhanh chóng được lưu thông làm cho tay cậu có cảm giác tê dại như bị điện giật, cậu quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, dưới ánh đèn đường mờ ảo đã là đại viện quân khu quen thuộc.

 

Chừng chín giờ tối, Thư Nhã Vọng đang chăm chú vào bản vẽ thì có tiếng mẹ gọi lớn ngoài cửa: “Nhã Vọng, có điện thoại.”

 

“Dạ, con ra liền.” Thư Nhã Vọng đáp lời, buông cây bút xuống, đứng dậy bước nhanh ra ngoài nhận điện thoại: “Alo.”

 

Đường Tiểu Thiên bên đầu kia điện thoại cười: “Nhã Vọng, là mình.”

 

“À, có gì không?” Thư Nhã Vọng không khách sáo hỏi.

 

“Ờ, không có gì.” Đường Tiểu Thiên thấy cô hỏi hung dữ như vậy thì luống cuống sờ sờ mũi.

 

“…”

 

“…”

 

Hai người giữ điện thoại im lặng, Thư Nhã Vọng cắn môi, sau đó nói: “Không có gì thì mình cúp máy đây.”

 

“Nhã Vọng!” Đường Tiểu Thiên sợ cô muốn gác điện thoại thật nên vội nói: “Nhã Vọng, cậu ra ngoài đi, bây giờ mình ở sân tập chờ cậu, cậu nhất định phải tới đó.”

 

“Mình không đi.”

 

“Cậu mà không tới thì mình sẽ không đi.”

 

“Đừng nói dối, ngày mai trời sáng cậu vẫn sẽ đi.” Ngày mai chính là ngày Đường Tiểu Thiên nhập ngũ.

 

“Nhã Vọng, mình đến đó chờ cậu.” Đường Tiểu Thiên nói xong câu đó thì cúp máy.

 

“Nè! Nè!” Thư Nhã Vọng alo alo mấy tiếng với cái điện thoại đang kêu u u, sau đó cũng tức giận cúp điện thoại.

 

Tên nhóc thối, bây giờ còn dám cúp điện thoại trước mình cô phải tới đó dạy dỗ cậu ta!

 

Quay người cầm lấy áo khoác, cô mang giày rồi chạy tới sân tập của đại viện, kết quả là…người nói không tới lại tới trước.

 

Lúc Thư Nhã Vọng trừng mắt nhìn những đốm sao lập lòe trên bầu trời thì Đường Tiểu Thiên mới vội vội vàng vàng chạy tới, Thư Nhã Vọng nhìn thấy cậu từ xa, tóc của cậu đã bị cắt còn rất ngắn, khuôn mặt đẹp trai càng hiện ra vẻ cứng rắn. Cậu chạy đến trước mặt cô khẽ thở hổn hển.

 

Đường từ nhà cậu đến sân tập của đại viện xa hơn nhà cô đến năm phút đồng hồ, xem ra cậu đã chạy một mạch tới đây.

 

Đường Tiểu Thiên ôm trong tay một đống sách tham khảo đưa cho Thư Nhã Vọng nói: “Những cuốn sách và tập ghi chép này để lại cho cậu dùng lúc ôn tập.”

 

“Thôi, trong nhà mình vẫn còn một chồng to chưa xem đến kìa.” Thư Nhã Vọng lắc đầu không nhận.

 

Đường Tiểu Thiên vẫn nuông chiều cô như trước đây: “Nhã Vọng, cậu đừng giận được không? Ngày mai mình phải đi rồi, đừng giận mình nữa được không?”

 

“Mình không có giận.” Cô khẽ phủ nhận.

 

“Vậy sao mấy ngày nay cậu không để ý đến mình.” Đường Tiểu Thiên hơi sốt ruột, cúi đầu nhìn cô.

 

Thư Nhã Vọng cắn cắn môi, viền mi hơi đỏ, cô cúi đầu, nói nhỏ: “Mình không có giận, mình chỉ…không nỡ để cậu đi thôi.”

 

Đường Tiểu Thiên vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt trầm lắng nhìn chăm chăm vào Thư Nhã Vọng, mi mắt cậu hơi đỏ, trái tim như thít chặt lại.

 

“Nhã Vọng.”

 

Thư Nhã Vọng ngẩng đầu, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt, nước mắt trong khóe mắt chợt rơi xuống.

 

Đường Tiểu Thiên giơ tay, rất muốn ôm lấy Thư Nhã Vọng thế này, nhưng tay cậu duỗi ra được một nửa thì buông xuống, bỗng nhiên cậu ngồi xổm người xuống, đặt chồng sách trong tay trên mặt đất, chuẩn bị giống như tư thế hít đất, nói với Thư Nhã Vọng: “Nhã Vọng, cậu lên đi.”

 

Thư Nhã Vọng đứng bất động, buồn cười nhìn cậu: “Chi vậy, ba cậu lại phạt cậu nữa à.”

 

“Mình tự phạt mình.” Đường Tiểu Thiên chống tay lên bãi cỏ: “Mình chọc cậu giận làm cậu khóc, dĩ nhiên là phải bị phạt.”

 

“Không cần đâu.”

 

“Mau lên đi.”

 

“…” Thư Nhã Vọng cười khì một tiếng, bước qua, ngồi lên lưng cậu, giả bộ nghiêm túc nói: “Được, vậy làm hai mươi cái đi.”

 

“Được.” Đường Tiểu Thiên hạ người xuống, bắt đầu chống đẩy từng cái từng cái một, Thư Nhã Vọng ngồi trên lưng cậu, ngẩng đầu lên nhìn những vì sao lung linh trước mắt, cười khe khẽ, từ nhỏ tới lớn, khung cảnh như thế này cô đã thấy qua bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ nữa, từ khi bắt đầu thường hay té ngã cho đến khi cậu đã có thể vững vàng mà nâng cô dậy suốt mười tám năm qua, trong hai năm sau này, cô sẽ không nhìn thấy cảnh như thế này nữa, khe khẽ thở dài, dù bản thân cô quả thật không muốn cậu đi, nhưng mà…

 

Chưa đợi Đường Tiểu Thiên làm đủ hai mươi cái Thư Nhã Vọng đã đứng lên, cô cúi người kéo Đường Tiểu Thiên dậy, đôi mắt hồng hồng nghiêm túc nhìn cậu nói: “Cậu cứ đi đi, mình chờ cậu trở về.”

 

Đường Tiểu Thiên không chịu đựng nổi, kéo Thư Nhã Vọng qua, ôm chặt cô vào trong lòng.

 

Khi còn trẻ, họ đứng dưới trời sao lập lời ước hẹn, một người nói em sẵn sàng chờ đợi, một người nói anh nhất định trở về.

 

---------------------------------------------------

 

Chương 5b: Đường Tiểu Thiên nhập ngũ

 

Đường Tiểu thiên đi đúng vào ngày chủ nhật cuối tuần, xe lửa chạy lúc tám giờ sáng, Thư Nhã Vọng đã đứng dưới lầu chờ cậu từ sớm, lúc nhìn thấy cậu mặc quân trang cả người một màu xanh lục, đầu đội mũ kepi, ngực đeo một bông hoa dâm bụt vải đỏ bước tới gần, cô xì mũi bật cười, bỗng nhiên nhớ tới một câu tuyên truyền trong quân đội: một người đi bộ đội, cả nhà vẻ vang.

 

Đường Tiểu Thiên thẳng người đi về phía cô, Nhã Vọng vén mái tóc dài, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu.

 

“Ha ha.” Đường Tiểu Thiên không nói gì mà cười trước, sửa sang lại vạt áo có hơi chật, đây không phải là lần đầu tiên cậu mặc quân trang, hồi còn nhỏ, cậu thường hay trộm quân trang của ba lấy mặc, đi tới đi lui trước gương, bộ quân trang thật to trùm lên cái vóc dáng bé nhỏ của cậu, cái mũ quá khổ che khuất đi gương mặt còn nhỏ nhắn, dù ăn bận rất kì cục nhưng trong gương cậu vẫn với nụ cười tươi rói.

 

Rốt cuộc cũng đã có một bộ quân trang thuộc về riêng mình, cậu chỉnh ngay ngắn lại mũ, trong lòng vui mừng khấp khởi, quay sang Thư Nhã Vọng đứng nghiêm lại, giơ tay chào rất tiêu chuẩn kiểu nhà binh, hô: “Chào.”

 

Thư Nhã Vọng cười ha hả vỗ lên bờ vai của cậu: “Không tệ, không tệ, giống y chang.”

 

Chú Đường từ đằng sau đi tới, đá vào cẳng chân Đường Tiểu Thiên: “Nhóc con, khoe khoang gì đó?”

 

“Ui, ba ~!” Đường Tiểu Thiên xoa xoa cái chân bị đá đau, kêu lên một tiếng bất mãn, rõ thật là, gặp mặt lần cuối cũng không cho người ta chút mặt mũi nào.

 

Chú Đường trừng mắt nhìn cậu, sau đó quay sang vui vẻ nói chuyện với Thư Nhã Vọng: “Chú đi lấy xe, mấy đứa cứ đợi ở đây.”

 

“Dạ.” Thư Nhã Vọng ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đường Tiểu Thiên bước lên trước một bước, mím môi kéo cánh tay Thư Nhã Vọng, nói nhỏ: “Cậu đừng đi tiễn mình.”

 

“Sao vậy?”

 

Đường Tiểu Thiên nhếch mi mắt, nhìn cô dịu dàng khẽ nói: “Mình không muốn thấy cậu khóc.”

 

Trong lòng Thư Nhã Vọng vừa xúc động vừa buồn cười, cố kéo môi cười nói: “Nhưng mình muốn nhìn cậu đi.”

 

Đường Tiểu Thiên khẽ khàng nắm chặt lấy tay Thư Nhã Vọng, cậu không biết nói gì khác, cô gái trước mắt này từ khi sinh ra cậu đã quen biết rồi, từ nhỏ thì đã thích cô ấy, có nhiều lắm những điều cậu không thể, những tình cảm cậu chưa kịp nói rõ, chỉ thích thôi thì vẫn chưa đủ để diễn tả thứ cảm giác này.

 

Đây là thứ gì? Trong lòng chan chứa ngọt ngào ấm áp, lại lưu luyến không muốn xa rời, nhưng không có âu sầu, vì cậu biết, cô sẽ chờ cậu trở về, vì cậu biết, cô cũng có tình cảm giống như cậu, cảm giác này khắc sâu trong xương tủy, như hòa trong máu thịt.

 

Bỗng Đường Tiểu Thiên đưa tay kéo, Thư Nhã Vọng bị cậu ôm vào lòng, cánh tay cậu chầm chậm siết thật chặt, cô yên lặng đứng trong lòng cậu, không nói câu gì, cánh tay mảnh khảnh của cô vòng ôm lấy lưng cậu, khuôn mặt xinh đẹp khẽ tựa lên trước ngực cậu, cậu ngửi được hương thơm từ người cô, cô nghe thấy tiếng trái tim cậu dồn dập.

 

Mùa hè năm đó, họ mười tám tuổi, mùa hè năm đó, họ xa nhau, mùa hè đó, cái ôm đó, người yêu thuở đầu tiên đó, nhiều năm về sau, chúng lần nào cũng xuất hiện trong mỗi giấc mơ của họ.

 

Ngày hôn đó, Thư Nhã Vọng không khăng khăng đi theo, bởi vì, cô cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc, cô đứng trước cổng đại viện quân khu, nhìn Đường Tiểu Thiên cúi người ngồi vào trong xe của chú Đường, cửa sổ xe chầm chận hạ xuống, cậu ngồi trong xe nhìn cô mải miết, cô mỉm cười với cậu, hai mắt thì đỏ bừng, cố nén mước mắt, cậu cũng cười với cô, cũng ửng hồng hai mắt, cũng cố nén lệ rơi, xe nổ máy, làm họ nhận ra, đã thật sự phải đi rồi, họ cảm thấy tương lai sao mênh mông mù mịt, nhưng vẫn vững tin rồi sẽ có ngày gặp lại.

 

Khi đó, họ nghĩ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

 

Xe từ từ chuyển bánh, Thư Nhã Vọng bất giác chạy về phía trước hai bước, Đường Tiểu Thiên nhoài người ra từ trong cửa sổ xe, rứt bông hoa đỏ trước ngực, ném ra phía sau, bông hoa màu đỏ tươi đẹp tung bay trên không trung, từng cánh lụa vẽ ra một đường cung tuyệt mĩ giữa bầu không, rơi trúng ngay vào lòng Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng bất ngờ một thoáng vội đưa tay đón được bông hoa, giương mắt nhìn theo Đường Tiểu Thiên, chiếc xe đã chạy xa vài thước, Đường Tiểu Thiên từ đằng xa hét lớn về phía cô: “Nhã Vọng! Cậu phải chờ mình trở về! Nhật định cậu phải chờ mình!”

 

Cô đứng dưới ánh mặt trời nhìn bông hoa đỏ trong tay, màu sắc tươi sáng, thủ công đơn giản, từng cánh hoa lụa trơn nhẵn mà bền chắc, đây là món quà rẻ nhất so với ngàn đóa vạn đóa hoa hồng nhưng lại càng làm cho cô xao xuyến.

 

Cô cúi đầu, nghịch đoá hoa trong tay, khe khẽ cười: “Chỉ có hai năm thôi mà…”

 

Khi nhìn lên, ánh mắt kiên định lại mạnh mẽ trông theo hướng chiếc xe đã biến mất.

 

Đường Tiểu Thiên đi rồi, Thư Nhã Vọng thi ngành mĩ thuật tạo hình của một trường đại học trọng điểm tỉnh ngoài và một trường đại học trọng điểm trong thành phố, đã đạt điểm thông qua với thành tích xuất sắc, tiếp đó chỉ còn phải thi mấy môn văn hóa.

 

Thời tiết nóng nực giữa tháng sáu làm cho người ta không chịu nổi, quạt điện trong phòng học chạy vù vù, trang sách bị gió thổi bay soàn soạt.

 

Thầy Tào bước vào phòng học nhìn đám học sinh bên dưới bục giảng đã bị kì thi ép cho đến nổi thở không ra hơi: “Các em cứ xả hơi trước đã, sau đó lớp chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người sẽ tập trung ra chổ trống ở phía trước phòng học.”

 

“Dạ.” Các học sinh ngồi phía dưới uể oải dạ một tiếng, với chúng mà nói thì bây giờ có là cái gì cũng không khơi nổi hứng thú của chúng, chúng chỉ đang chờ đợi một đao cuối cùng quyết định số phận mà thôi, sống hay là chết chỉ trông chờ vào kì thi này.

 

Thư Nhã Vọng ngẩng đầu lên khỏi tập thơ, chợt nghĩ ngợi, thời gian qua thật nhanh, giống như mới vừa hôm qua còn nhìn thấy người ta đứng đó cười tươi chụp hình tốt nghiệp, chớp mắt thì đã tới lượt mình rồi?

 

Cô đứng ở hàng phía trước, phía sau là hai mươi chín anh chàng đẹp trai, Thư Nhã Vọng nhìn ống kính toét miệng cười, trong bức ảnh chụp lại được một nụ cười ngọt ngào.

 

Nhiều năm về sau, mấy bạn nam lớp 11 bảy cầm ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba, chỉ vào Thư Nhã Vọng nói: “Nhìn xem, đây là hoa khôi của lớp chúng tôi, đẹp không?”

 

Thư Nhã Vọng lấy rất nhiều ảnh gửi cho Đường Tiểu Thiên đang phục vụ trong quân ngũ, Đường Tiểu Thiên coi mấy bức ảnh như bảo bối kẹp trong sổ tay của mình, mỗi lần nhìn lại đều cảm thấy tiếc nuối, nếu có thể chụp chung hình tốt nghiệp thì thật hay biết mấy.

 

Vật lý là môn cuối cùng của kì thi, ra khỏi trường thi, tài liệu ôn tập bị vứt rải rác trên mặt đất, áp lực ròng rã trong ba năm nháy mắt chợt bùng nổ, học sinh vừa hét lên “giải phóng rồi” vừa chạy ra khỏi cổng trường, Thư Nhã Vọng đang đi bên dưới trước dãy phòng học, những trang giấy dày đặc chữ viết bay đầy dưới bầu trời bao la chót vót, cô vuốt lại mái tóc, thở dài một hơi, lấy tất cả mớ tài liệu ôn tập còn trong cặp xách ra tiện tay ném vào thùng rác.

 

Ye ~ đời này mình không bao giờ muốn nhìn thấy chúng nó nữa.

 

Ra khỏi cổng trường, đã thấy xe của ông Thư đậu trước cổng, thấy cô đi ra, ông Thư và bà Thư lập tức xuống xe, nào đồ uống lạnh, nào khăn mặt, vội vàng hỏi han tình hình.

 

“Sao hả con? Sao hả con? Có mệt không? Đói bụng không? Thi sao rồi? Đề ra có khó không?” Bà Thư ân cần hỏi.

 

Thư Nhã Vọng chậc một tiếng, lắc đầu, không chắc ăn lắm, tiếng Anh và Ngữ văn cũng không tệ, nhưng mà vật lý thì không dám chắc chắn, thấy ánh mắt lo lắng của ba mẹ, cô chỉ đành quệt quệt mũi, nói đại: “À, cũng không tệ lắm, chắc là không sao.”

 

“Được, được, không có gì, thi rồi thì thôi, đi nào, về nghỉ ngơi thôi, ba mua cho con mấy món ngon.” Ông Thư ôm vai Thư Nhã Vọng, vui vẻ vỗ vỗ lên, hai năm cuối cấp ba, đứa con gái này của ông lại học hành rất tốt, như vậy đã là một kỳ tích với ông rồi.

 

Thư Nhã Vọng dựa trong lòng ba, bà Thư thì mở cửa xe cho cô, cô vừa khom lưng nhìn vào trong thì lại nhìn thấy Hạ Mộc cũng ngồi đây, cô nhíu nhíu mày giật mình: “Hạ Mộc, em cũng tới à.”

 

Hạ Mộc lúng túng quay đầu chỗ khác nói: “Là chú gọi em đi.”

 

“Ồ.” Thư Nhã Vọng uống một hớp nước, nói xa xôi: “Thì ra là em bị bắt tới.”

 

Hạ Mộc bực mình trừng mắt nhìn cô, Thư Nhã Vọng cười khúc khích, xoa xoa đầu cậu: “Chị biết rồi, là em quan tâm tới chị nên mới tới, phải không?”

 

Hạ Mộc hừ một tiếng, không thèm để ý tới cô, bà Thư ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, nhìn Thư Nhã Vọng nói: “Mẹ hầm món canh sườn với rong biển con thích ăn nhất rồi đấy, còn có nấm xào thịt, dưa leo xào thịt xắt lát, về nhà ăn một bữa cho thỏa nhé.”

 

Thư Nhã Vọng gật đầu rất vui vẻ: “Vâng ạ, con cũng chết đói rồi đây.”

 

Bà Thư lại vui vẻ quay sang Hạ Mộc: “Hạ Mộc, con cũng qua nhà dì, nếm thử tai nghề của dì đi.”

 

Hạ Mộc ngạc nhiên một lúc, không gật đầu cũng không lắc đầu, bà Thư thấy hơi ngại nên nhìn Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng đưa tay lén giật giật tay áo Hạ Mộc, Hạ Mộc lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Vâng.”

 

Bà Thư rất hài lòng quay người lên bàn bạc với ông Thư xem tối nay nên mua nhiều pháo hoa một chút, cũng nên đốt pháo chúc mừng.

 

Thư Nhã Vọng nhích tới gần Hạ Mộc, nói nhỏ: “Hạ Mộc, sau này người lớn nói chuyện với em, em không thể phớt lờ như vậy được, vậy là không lễ phép, biết chưa?”

 

Hạ Mộc cụp mắt, gật gật cái đầu cứng đờ, không nói gì cả.”

 

Thư Nhã Vọng lắc đầu bất đắc dĩ, thằng bé này, nếu như tính cách thẳng thắn hơn một chút thì tốt rồi.

 

Vừa vào trong nhà, Thư Nhã Vọng đã xụi lơ trên ghế sô pha, cô mở ti vi, nhón một trái nho đặt trên bàn ăn, ông Thư và bà Thư vào bếp vội vàng mang đồ ăn lên, Hạ Mộc đi sau cùng, đứng lưỡng lự ở cửa một lát, nhìn về phía Thư Nhã Vọng rồi mới đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, Nhã Vọng đưa nho trong tay cho cậu, cậu lắc lắc đầu.

 

“Không ăn à? Ngọt lắm.”

 

Hạ Mộc đưa tay ra nhận lấy, xoay xoay quả nho trong tay, sau đó bỗng nhiên cậu quay đầu hỏi: “Chị sẽ đi nơi khác học đại học sao?”

 

Thư Nhã Vọng nhè vỏ nho trong miệng ra tay, vất thành một đống, nghĩ một lái mới nói: “Chưa biết, nếu thi tốt, chắc sẽ đến học ở học viện mĩ thuật X ở thành phố T.”

 

Hạ Mộc xoay xoay quả nho trong tay, gục đầu hỏi: “Vậy chị thi có tốt không?”

 

Thư Nhã Vọng bịt miệng, ngoắc ngón tay với cậu, Hạ Mộc xích lại gần, Nhã Vọng mới kề sát vào lỗ tai cậu nói: “Chắ là không được rồi.”

 

“A.” Hạ Mộc ngồi thẳng người dậy, hơi há miệng, ném quả nho vào miệng ăn ngon lành, ôi….chua quá!

 

Hạ Mộc bị chua nhăn mặt gườm gườm cô, Thư Nhã Vọng ngã người xuống sô pha mặc sức cười: “Ha ha, ngốc thế. Bị lừa rồi.”

 

Hạ Mộc trừng mắt rồi lại bỗng nhiên quay đầu, thì thầm một câu: “Thật đáng ghét.”

 

Thư Nhã Vọng nhìn cậu có vẻ lúc túng thì cảm thấy Hạ Mộc thế này trông thật dễ thương, nhịn không được lại nhào qua ôm vào lòng: “Hạ Mộc, cho chị ôm một cái!”

 

“Đừng.” Hạ Mộc vừa nghe cô nói như vậy thì lập tức bật dậy chạy trốn, Thư Nhã Vọng đuổi theo cậu chạy khắp phòng, tiếng ồn ào làm ông Thư phải thò đầu từ trong bếp ra xem, ông gật đầu cười ha hả, hay lắm hay lắm, Hạ Mộc trở nên hoạt bát hơn nhiều rồi, Nhã Vọng quả đúng là tiểu bá vương. Ha ha.

 

-----------------------------------------------------

 

Chương 5c: Bức thư

 

Trước khi thi đại học Thư Nhã Vọng đã từng thề, sau này thi xong nhất định phải ngủ ba ngày ba đêm, nhưng sau khi thi xong rồi vậy mà cô lại không ngủ được, cô đang nửa nằm trên giường cầm đáp án đề thi đại học ra so với đáp án bài làm của mình, đầu tiên là so đáp án đề lý, môn cô không chắc chắn nhất, chọn sai cả một đống, cô càng dò thì càng cảm thấy mất tự tin, cắn cắn ngón cái, ném đáp án đi, trong lòng cảm thấy hơi hoảng.

 

Nằm trên giường một hồi, cô ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường trên cùng, trong ngăn kéo không để gì khác, chỉ để một xấp thư, Nhã Vọng lấy hết mấy lá thư ra, xếp ngay ngắn lên trên nệm, tất cả đều có đấu chạm nổi màu đỏ của bưu điện quân đội trên khung dán tem, trên phong thư là kiểu chữ viết mà cô quen thuộc, cô đưa tay đếm số phong thư, tổng cộng sáu mươi tám lá, hầu như ngày nào cô cũng nhận được thư của cậu gửi.

 

Thư Nhã Vọng mở một lá thư mới nhất ra xem, dù là cô đã coi mấy lần rồi thế nhưng sau đó đều muốn xem lại một lần nữa.

 

“Nhã Vọng, bây giờ là chín giờ ba mươi mốt phút tối, mình đang ở sân tập của đơn vị, vừa chơi bóng rổ xong, mình nhớ cậu, cho nên lại bắt đầu viết thư cho cậu.”

 

Thư Nhã Vọng đọc đến đây thì mỉm cười, Đường Tiểu Thiên lúc nào cũng thích như vậy, bao giờ viết thư cũng mở đầu bằng một câu tả lại cảnh tượng xung quanh mình, kể với cô rằng là cậu đang ở chỗ nào, cậu thấy phong cảnh gì.

 

Mỗi lần đọc xong câu đầu tiên, là cô đã có thể tưởng tượng ra phong cảnh mà cậu miêu tả trong bức thư, ánh mặt trời rực rỡ, gió đêm hiu hiu thổi, ráng chiều đỏ như lửa, cách đó không xa có người đang chạy bộ trong sân, có người thì đá cầu, có lúc cậu lại đưa mắt nhìn ra phương xa, mỉm cười, có lúc lại cúi đầu trên cuốn vở viết thư cho cô.

 

Thư Nhã Vọng cúi đầu, tiếp tục đọc thư: “Cậu biết không? Trận bóng rổ ban nãy, đội bọn mình đã thắng, đại ca quá giỏi, một mình chơi bốn mươi lăm phút, quả thật có thể so được với trình độ chuyên nghiệp.”

 

Đại ca, cách gọi này đã không còn lạ lẫm gì với Nhã Vọng, anh là là tân binh nhập ngũ cùng năm với Đường Tiểu Thiên, bởi vì lớn tuổi nhất đội của họ, cho nên họ mới tôn anh ta là đại ca, trong thư Đường Tiểu Thiên thường hay nhắc tới người này, nào là đại ca chạy rất nhanh, đại ca có thể hít được được nhiều hơn cậu nữa, nào là đại ca còn đánh nhau với những binh sĩ cũ ăn hiếp tân binh, vân vân, nói chung là lòng kính trọng với người đó điều biểu đạt hết trong lời nói.

 

Thư Nhã Vọng lầm bầm, hơi mất hứng, cô cảm thấy Đường Tiểu Thiên nhà mình bị cái tên đại ca tên gì cũng không biết kia cướp mất rồi.

 

Cô chau mày, không hiểu sao mình lại cảm thấy ghen tị như vậy.

 

“Nhã Vọng, cậu biết không? Một tháng sau, người ta sẽ chọn trong số mấy lính mới tụi mình một nhóm quân tiên phong tham gia bộ đội đặc chủng, số lượng không nhiều đâu, chỉ có mười người, nhưng mình sẽ thật cố gắng, mình vào đây chính là vì muốn tham gia vào bộ đội đặc chủng, mình không bỏ qua cơ hội lần này đâu.”

 

Lời nói của cậu tràn đầy cảm xúc và lòng tin mãnh liệt, Nhã Vọng nằm ngửa ra, cười khe khẽ, cô thật sự hâm mộ cậu ấy, anh chàng này có thể được làm những chuyện mà mình thích.

 

“Nhã Vọng, cậu thi sao rồi? Đề thi khó không? Mình rất lo cho cậu, cậu không biết là mình muốn thi đại học cùng cậu thế nào đâu, rất muốn cùng cậu vào đại học, mình nghĩ mình thật là mâu thuẫn, khi mình tới đây thì không chút do dự, nhưng mới tạm biệt cậu được ba tháng, mình đã bắt đầu cảm thấy hối hận, thực sự đó, gần đây mình luôn nằm mơ thấy cậu, mơ thấy khi cậu cầm bông hoa đỏ đứng trước cổng đại viện, Nhã Vọng, lúc đó cậu khóc phải không? Vì sao mà mình cứ mơ thấy cậu khóc vậy?

 

Nhã Vọng, cậu có nhớ mình không? Mình thì rất nhớ cậu.”

 

Đọc đến đây, Thư Nhã Vọng cầm bức thư úp lên khuôn mặt, cô nằm ngửa ra đè lên cả xấp thư gần như đã trải kín khắp mặt giường, nở một nụ cười ngọt ngào, tên ngốc này, lúc viết thư sao lại trở nên dạn dĩ như vậy, bình thường muốn bắt cậu ta nói những lời này, cậu ta còn kiên quyết không chịu nói nữa mà.

 

Sao cô có thể…sao không nhớ cậu được chứ?

 

Ba ngày sau, đã có kết quả thi đại học, Thư Nhã Vọng đậu vào đại học T với 438 điểm môn văn hóa, 282 điểm môn chuyên ngành.

 

Thầy Tào chủ nhiệm lớp cầm giấy báo trúng tuyển của Thư Nhã Vọng nói: “Ôi chao, thiếu 6 điểm nữa. Nếu như em thi đạt thêm 6 điểm nữa thì đã đậu vào đại học S rồi.”

 

Ngược lại, Thư Nhã Vọng vẫn cảm thấy chẳng sao cả, cô cầm giấy trúng tuyển cười nói: “Thầy ơi, đại học T cũng được mà, ở gần nhà, cũng tiết kiệm được tiền trọ.”

 

Thầy Tào gật đầu: “Đại học T cũng được, em ráng học hành cho tốt.”

 

“Thầy ơi, em nói thầy thiên vị thầy còn không chịu nhận, em đậu đại học T mà thầy còn mắng em, Nhã Vọng cũng đậu đại học T, thì thầy lại nói cũng được, cũng được. Xìiii ~!” Trương Tịnh Vũ cất giọng ai oán.

 

“Em còn nói! Em với Nhã Vọng giống nhau được sao? Bình thường môn toán em có thể đạt 150 điểm, lúc thi đại học sao em chỉ được có 110 điểm, thầu không mắng em thì mắng ai?”

 

Thầy dạy toán ngồi bên cạnh cũng nghiêm mặt nạt: “Đúng vậy, thật sự là làm mất mặt tôi, ngày thường kiểm tra chắc trò lại gian dối phải không?”

 

“Lại mắng rồi.” Trương Tĩnh Vũ rầu rĩ: “Đề toán lần này khó mà, ai đó thi toán cũng chỉ có 5 điểm kìa!”

 

Thư Nhã Vọng cảm thấy mắc cười: “Cậu so điểm với tôi làm gì, tôi cũng đâu có tính điểm toán vào đâu.”

 

Trương Tịnh Vũ cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển lên, nói: “Thôi kệ, đậu đâu thì đậu, chắc chắn không học lại.”

 

“Chậc! Đồng ý, bắt tay nào.” Thư Nhã Vọng giơ tay ra.

 

Trương Tịnh Vũ bắt tay: “Sắp tới học chung trường, nhớ chiếu cố nhiều đó.”

 

Hai người cười hi hi ha ha thoải mái bước ra khỏi văn phòng, lại vào quán net chơi đến tối, sau có ai về nhà nấy.

 

Buổi tối lúc Đường Tiểu Thiên gọi điện thoại cho Thư Nhã Vọng, Nhã Vọng nói với cậu là mình và Trương Tịnh Vũ cùng đậu vào một trường, Đường Tiểu Thiên cười: “Vậy không phải rất tốt sao, có Tiểu Vũ trông chừng cậu, mình yên tâm.”

 

“Trông mình cái gì?”

 

“À…Không có gì.”

 

“Được lắm, cậu không tin mình.” Giọng nói không vui của Thư Nhã Vọng truyền qua điện thoại.

 

“Không, tuyệt đối không phải vậy đâu.” Đường Tiểu Thiên thề thốt chối biến.

 

“Hừ, mình giận đấy.”

 

“Nhã Vọng…” Đường Tiểu Thiên vừa định xin tha thì từ ống nghe vọng đến tiếng gọi giục giã của người khác: “Nè, người đằng trước, năm phút rồi, nhanh lên nhanh lên.”

 

Bên dưới khu kí túc xá của tân binh, tính cả lại thì cũng chỉ có sáu buồng điện thoại, mỗi tuần chỉ mở vào thứ bảy và chủ nhật, còn quy định chỉ từ sáu giờ đến mười giờ, cho nên, binh sĩ bọn họ đã có một quy định bất thành văn, mỗi người gọi điện thoại không được vượt quá năm phút.

 

“Nhã Vọng, cậu đừng giận, mình hoàn toàn…”

 

“Người đằng trước, sáu phút rồi!”

 

“Vậy nhé, mình cúp đây.”

 

Thư Nhã Vọng nghe thấy tiếng “U u…” trong điện thoại, cô lắc đầu cảm thấy mắc cười, tên nhóc đáng thương, ngay cả điện thoại cũng không được gọi, đây mà gọi là đi lính cái gì, là ngồi tù đúng hơn?

 

Cúp điện thoại xong, vừa định đứng dậy về phòng thì lại nghe điện thoại đổ chuông, Thư Nhã Vọng bắt máy: “Alo, xin chào.”

 

“Xin chào, có phải Thư Nhã Vọng đó không?” Bên kia đầu dây điện thoại là một người đàn ông, giọng của anh ta rất êm tai, âm thanh trầm thấp rung lên như dây đàn.

 

Thư Nhã Vọng hơi ngạc nhiên, sau đó đáp: “Anh là ai?”

 

“À.” Người đàn ông hơi cười, tiếng cười nhẹ nhàng truyền qua ống nghe, Thư Nhã Vọng hơi nhướng mày, người nọ lại nói: “Tôi, tôi là đại ca.”

 

“Đại ca?”

 

“Ha ha, Tiểu Thiên nhờ tôi nhường một phút của tôi cho cậu ấy, tôi thấy cậu ấy tội nghiệp nên nhường lại cho cậu ta.” Người nọ nói xong mấy lời này thì từ trong ống nghe truyền đến một giọng nói, Thư Nhã Vọng lại nghe thấy giọng vội vã của Đường Tiểu Thiên: “Nhã Vọng, cậu đừng giận, mình chỉ nói vậy thôi, không phải mình không tin cậu, mình chỉ nghĩ là Tiểu Vũ có thể chăm sóc cho cậu thôi, mình…”

 

“Được rồi, được rồi, mình không giận, chỉ đùa với cậu thôi mà, nhìn cậu gấp kìa.”

 

“Hà hà, không phải tại mình sợ cậu giận sao.”

 

Thư Nhã Vọng nở nụ cười, trước mắt cô như được thấy dáng vẻ tươi cười, ngượng ngập đó của Đường Tiểu Thiên, nhịn không được cô lại nói dỗi: “Ngốc quá.”

 

“À. Vậy mình cúp máy đây, đại ca còn phải gọi điện thoại.”

 

“À, đại ca các cậu gọi là gì vậy?” Thư Nhã Vọng tiện thể hỏi.

 

“Anh ấy à, anh ấy tên Khúc Uất Nhiên.”

 

--------------------------------------------

 

Chương 5d: Đưa anh cùng đi ngắm cảnh

 

“Khúc Uất Nhiên?” Thư Nhã Vọng khẽ nhẩm lại lần nữa mới cười nói: “Tên nghe rất hay.”

 

Đường Tiểu Thiên thản nhiên nói: “Phải đó, dù sao thì nghe vẫn hay hơn là tên của mình, Nhã Vọng, mình cúp máy đây, đại ca còn phải gọi điện thoại nữa.”

 

“Ừ.” Thư Nhã Vọng cười khẽ gật đầu, cúp điện thoại.

 

Sau khi Đường Tiểu Thiên nghe thấy mấy tiếng u u truyền đến từ điện thoại, mới lưu luyến cúp máy.

 

“Nói gì tới anh vậy?” Câu hỏi hiếu kì của người thanh niên cao xêm xêm cậu vang lên bên cạnh.

 

Đường Tiểu Thiên quay sang, nhìn anh ta cười: “Nhã Vọng hỏi em anh tên gì.”

 

“À, sau đó thì sao?”

 

“Cô ấy nói tên của anh nghe rất hay.”

 

Khúc Uất Nhiên nhướng mày, môi vểnh lên cười: “Tên của cô bé nghe cũng rất hay.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” Đường Tiểu Thiên cũng gật đầu theo rồi cười ha ha giống như là Khúc Uất Nhiên đang khen tên cậu vậy.

 

Nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, không có bài tập gì làm, không có áp lực lên lớp, không có thi đại học, không có những lời cằn nhằn liên miên của ba mẹ, không có màu vẽ, cái gì cũng không có.

 

Đây hẳn phải là một mùa hè vô cùng hạnh phúc với Thư Nhã Vọng nhưng bởi vì Hạ Mộc mà lu bù cả lên.

 

Thư Nhã Vọng nhìn phiếu điểm trong tay không dám tin vào mắt mình, trên phiếu điểm là một mảng màu đo đỏ, không có môn nào đạt hơn 50 điểm, cô cầm phiếu điểm lật qua lật lại, chắc chắn đúng là cái tên trên đó.

 

Thư Nhã Vọng ngẩng đầu, nhìn cậu nhóc mặt mũi khôi ngô, tóc đen mun mềm mại, tính tình trầm tĩnh đang ngồi trước mặt, cho dù là nhìn ở phương diện nào thì cũng thấy cậu bé là một người rất thông minh mà.

 

“Hạ Mộc.” Thư Nhã Vọng nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Thành tích của em còn tệ hơn khi chị học cấp hai nữa.”

 

Hạ Mộc thản nhiên nhìn cô.

 

Thư Nhã Vọng nổi giận, đập bốp một cái lên bàn, quát lớn: “Thái độ của em vậy là sao, thành tích tệ vậy mà coi được sao, một nam sinh ngoài vẻ bề ngoài đẹp đẽ thì ít nhất cũng phải có chút đầu óc chứ.”

 

Hạ Mộc trợn mắt lườm cô.

 

Thư Nhã Vọng cũng trợn mắt lại: “Từ hồi chị học cấp hai cho tới giờ, chị có không chăm chú nghe giảng, không xem qua sách vở thì nhắm mắt lại cũng có thể thi tốt hơn em, em coi em nè, ngay cả môn ngữ văn mà cũng chỉ có 40 điểm?”

 

Thư Nhã Vọng nhìn trời than thở: “Bài thi đâu? Đưa chị coi thử cuối cùng là em thi làm sao mà để như vậy.”

 

Hạ Mộc sờ sờ mũi, chậm chạp lấy bài thi trong cặp ra, trên bài thi ngoại trừ chép bài trắc nghiệm ra còn lại thì không làm một chữ nào.

 

“Phải thu lại đề à.”

 

Hạ Mộc lắc đầu.

 

“Vậy sao lại chép hết vào đây?” Không chỉ ngữ văn mà nhưng bài thi môn khác môn nào cũng chỉ viết lại bài trắc nghiệm rồi thôi.

 

“Đoán mò.”

 

“Em đoán hả!” Thư Nhã Vọng trừng mắt lườm cậu, ném bài thi lên bàn, vừa kéo Hạ Mộc lại ấn vào ghế vừa hung tợn nói: “Từ hôm nay trở đi chị sẽ kèm cho em, em mà dám không học hành đàng hoàng thử coi!”

 

Nói xong cô còn dứ dứ nắm tay uy hiếp cậu, Hạ Mộc yên lặng nhìn cô, nhếch môi, gật đầu.

 

Vì vậy, khóa học bổ túc kéo hài hai tháng bắt đầu, cả ngày Thư Nhã Vọng đều ngâm mình ở nhà Hạ Mộc, hai người cùng học, cùng ăn, cùng nhau ngủ trưa.

 

Hạ Mộc càng ngày càng tỏ ra gần gũi với Thư Nhã Vọng. Đôi khi cậu sẽ chủ động nói chuyện với cô, hoặc khi cô dạy mệt, ném lại đề kiểm tra cho cậu làm, mình thì nằm lên giường cậu đánh một giấc no, còn cậu, sẽ chống tay lên đầu nhìn vào cái gương nhỏ đặt trên bàn học, trong gương phản chiếu hình ảnh của cô, mái tóc dài như tơ xổ tung trên mặt ga màu trắng đục gạo có in hoa, tiếng hít thở khe khẽ không nghe rõ nhưng lại khiến cậu thấy an tâm lạ lùng.

 

Lúc hàng lông mi như phiến quạt của cô hơi động đậy, ngay lập tức cậu cúi đầu xuống nhìn vào bài kiểm tra chưa viết một chữ, còn cô mới ngồi dậy, vừa vuốt lại mái tóc dài vừa đi tới bên cạnh cậu, nhìn thấy bài làm trống không của cậu, đôi mắt xinh đẹp của cô trong nháy mắt long lên tức giận: “Một bài cũng chưa làm nữa!”

 

Cô cầm lấy cây bút đỏ trên bàn, kéo khuôn mặt của Hạ Mộc qua vẽ sáu cọng râu mèo lên khuôn mặt xinh xắn của cậu.

 

Nhìn vào khuôn mặt buồn bực của Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng nở nụ cười đắc ý, uy hiếp: “Lần sau mà còn lười biếng, chị sẽ vẽ con rùa lên mặt em.”

 

Lúc Thư Nhã Vọng dạy học cho Hạ Mộc so ra cô còn chăm chú hơn khi tự mình học bài, lúc nào cô cũng cúi đầu vạch một đường ngang lên cuốn sách, vừa viết vừa giảng giải, cô sợ cậu nghe không hiểu, còn Hạ Mộc thì chỉ nhìn cô, đôi khi còn mất tập trung, mỗi lần cậu thất thần Thư Nhã Vọng sẽ bóp mặt cậu, trưng vẻ mặt mẹ kế nói: “Lại ngây người! Rốt cục em có hiểu gì không vậy?”

 

Hạ Mộc gật đầu.

 

“Vậy em làm xem.” Thư Nhã Vọng chỉ vào một bài toán hơi khó cho cậu, trong lòng thầm nghĩ nếu như cậu làm không được, cô sẽ vẽ ngay một con rùa lên khuôn mặt xinh xắn của cậu.

 

Hạ Mộc cầm bút, liếc nhìn đề bài sau đó cúi đầu nhanh nhẹn viết ra ba cách giải loại bài này lên trên tập.

 

Thư Nhã Vọng nhìn cậu sững sờ, tên nhóc này, đâu phải ngu ngốc gì đâu! Những bài này ngay cả cô cũng làm không được, thôi được, cô thừa nhận là cô học toán rất dở, nhưng mà…

 

Thư Nhã Vọng nhìn cậu nghi ngờ hỏi: “Nè, sao lúc kiểm tra em không làm vậy?”

 

Hạ Mộc ngước nhìn cô.

 

“Lười viết nên mới không làm những bài khác hả?”

 

“Không…” Đôi tròng mắt xinh xinh của Hạ Mộc đảo tròn hai lượt.

 

“Không được nói dối.”

 

“Không phải.” Hạ Mộc nhìn chằm chằm vào cuốn tập nói: “Là do chị dạy hay thôi.”

 

“Hở!” Thư Nhã Vọng ngạc nhiên, trên mặt cười như hoa nở: “Ha ha, không ngờ chị còn có khả năng làm cô giáo nữa à! Lại đây, lại đây, lại đây, chúng ta học tiếp một bài nữa.”

 

Hạ Mộc nhìn nụ cười hớn hở của cô, hơi cúi đầu mím mím môi.

 

Một mùa hè nữa qua đi, thành tích của Hạ Mộc bất ngờ tăng vọt, chỉ cần là đề bài Thư Nhã Vọng cho cậu thì cậu đều có thể đạt trọn điểm, Thư Nhã Vọng rất vui vẻ dẫn Hạ Mộc đi chén một bữa lớn.

 

Nhưng trong bài kiểm tra chia lớp đầu tiên sau khai giảng, Hạ Mộc lại chỉ làm bài trắc nghiệm…

 

Lúc Thư Nhã Vọng cầm phiếu điểm của bài thi chia lớp của cậu, tức giận run hết cả người: “Đúng là em chỉ làm phí thời gian của chị! Thật là, thật là, chị mặc kệ em.”

 

Thư Nhã Vọng nói xong, ném phiếu điểm lại cho cậu, quay người đi luôn, vì đang nổi nóng nên cô không để ý thấy trên mặt Hạ Mộc thoáng nét hốt hoảng.

 

Thư Nhã Vọng hầm hầm đi về nhà, bắt đầu sắp xếp hành lí, thời gian đi vẽ ngoại cảnh của sinh viên năm nhất bắt đầu rồi, lần này nhà trường sắp xếp cho họ đi Vân Nam, trong mười bốn ngày thì có bảy ngày bị phí phạm trên đường đi.

 

Khoa mĩ thuật tạo hình tổng cộng có bốn ngành, tám lớp, cùng đi chung chuyến xe lửa, chạy suốt từ thành phố S đến Vân Nam, trên xe lửa là những nam nữ thanh niên còn trẻ, lúc ban đầu thì còn mỗi người một chỗ, chưa tới hai ngày, đã có cảnh nam nữ ngồi chung rồi.

 

Thư Nhã Vọng là sinh viên ngoại trú, quan hệ với các bạn học không thân lắm, khai giảng đã hai tháng rồi mà tên của các bạn chung lớp cũng chưa nhớ được mấy người, nhưng cô cảm thấy cũng không vấn đề gì, cô không có ý định làm quen bạn bè trong trường đại học, Thư Nhã Vọng nghĩ, trái tim của con người rất nhỏ, những vị trí có thể dành ra cũng không nhiều, nếu người xung quanh cô quan hệ rộng rãi thì những bạn bè cấp ba trước đây sẽ dần dần bị cô vô tình đẩy khỏi trái tim. Cô không hi vọng như vậy, cũng không muốn như vậy, cô muốn sống trong mối quan hệ trước đây, không muốn có bất kỳ thay đổi gì.

 

Một mình cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đang xem quyển tiểu thuyết cầm trong tay, cũng không cảm thấy buồn chán, lúc đến nơi các sinh viên túm tụm tốp năm tốp ba tìm chỗ vẽ, cô đứng ở chỗ cách họ không xa cũng không gần bắt đầu phác họa trên tập vẽ.

 

Vân Nam vào tháng 12 hơi se lạnh, gió rất lớn, bản vẽ bị gió làm run lắc, Thư Nhã Vọng đội mũ dày, đứng trong gió, bỗng nhiên cảm thấy những ngày bình yên thế này cũng tốt, cô đã bắt đầu chờ đợi, cô dành ra vị trí trống bên cạnh mình, chờ một người trở về.

 

Chuyến đi này kéo dài nửa tháng, rồi cũng nhanh chóng kết thúc, sau chuyến đi, trong lớp đã có rất nhiều người bắt đầu có đôi có cặp, đôi khi, tình cảm đối với nhiều người mà nói, thật ra là thứ rất dễ dàng.

 

Dễ dàng đến nỗi làm Thư Nhã Vọng không hiểu, mặc kệ người khác thế nào, còn cô chỉ dùng bút vẽ màu đen không ngừng phác họa lên đầy cuốn tập kí họa, trang đầu tiên của tập kí họa cô viết: Đưa anh cùng đi ngắm cảnh – Thư Nhã Vọng.

 

Ở Vân Nam, cô dùng bì thư giấy kraft lớn, bỏ bản phác thảo vào, viết địa chỉ rồi mang đi gửi.

 

Cô kéo lại áo bước đi trong gió thổi, hơi hất đầu, gió làm mái tóc dài của cô tung bay, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, chỉ vừa nghĩ đến người nhận thư sẽ kích động thế nào, cô đã không kiềm nổi mà bật cười.

 

Trong lòng mềm mại, khuôn mặt thêm ngọt ngào.

 

Lúc Thư Nhã Vọng về đến nhà thì đã hơn 11 giờ tối, bà Thư ra đón lấy hành lí của cô, cười yêu thương: “Về rồi hả con? Vân Nam chơi vui không?”

 

Thư Nhã Vọng gật đầu: “Dạ, chơi vui lắm nhưng mà mệt chết đi được.”

 

“Rửa ráy trước đi, mẹ hâm cơm cho con.”

 

“Dạ.” Thư Nhã Vọng về phòng, tìm quần áo đi tắm thì chợt nghe tiếng mẹ bên ngoài gọi với vào: “Con gọi điện thoại cho Hạ Mộc cái, thằng bé đó ngày nào cũng tới tìm con, hỏi nó làm gì, nó lại không nói, đúng là một đứa bé kì lạ.”

 

Thư Nhã Vọng hơi ngạc nhiên, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cũng không để ý lắm: “Đã 11 giờ rồi, chắc là nó ngủ rồi, ngày mai con sẽ gọi.”

 

Thư Nhã Vọng rửa mặt chải đầu, cơm nước xong, nằm lăn trên giường ngủ, chơi nửa tháng bên ngoài, sao lại không mệt?

 

Ngày hôm sau, lúc cô mới mở mắt còn đang mơ mơ màng màng, đập vào mắt lại là gương mặt xinh xắn tinh tế lại không có chút cảm xúc nào của Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng cười nói: “Hạ Mộc, bọng mắt của em đen thui rồi kìa.”

 

Hạ Mộc ngồi trên giường Thư Nhã Vọng, hai tay nắm chắc lấy ga trải giường, mở to mắt nhìn cô, ngẹo đầu, nói nhỏ: “Lần sau, em sẽ làm hết.”

 

“Hả? Làm cái gì?” Nhã Vọng còn chưa biết cậu đang nói cái gì.

 

“Bài kiểm tra.”

 

“Há!” Cuối cùng thì Thư Nhã Vọng cũng nhớ ra là cậu đang nói tới cái gì, ha ha, ánh mắt cô sáng ngời, cậu nhóc tình cảm thế này là đến để xin lỗi cô, hay là nên nói, cậu bé thực sự sợ mình không thèm để ý tới cậu?

 

Á à, thật đáng yêu quá!

 

Thư Nhã Vọng nheo mắt, cười cười nhào qua: “Hạ Mộc, nhóc Hạ Mộc thật đáng yêu, cho chị ôm một cái đi.”

 

Hạ Mộc phản xạ rất nhanh vội vụt đứng lên, làm Thư Nhã Vọng nhào trúng khoảng không, cô giả bộ đáng thương nhìn cậu nói: “Hạ Mộc, nửa tháng không gặp, không lẽ em không nhớ chị sao?”

 

Hạ Mộc nhếch môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.

 

“Không nhớ à?” Thư Nhã Vọng nháy nháy mắt với cậu.

 

Hạ Mộc dẩu môi, quay mặt đi nói: “Không nhớ, chị cũng đâu có gọi điện cho em.”

 

Xì! Cái này gọi là không nhớ à? Giận cũng lâu đấy nhỉ~!

 

---------------------------------------------------------------

 

Chương 5e

 

“Khúc Uất Nhiên?” Thư Nhã Vọng khẽ nhẩm lại lần nữa mới cười nói: “Tên nghe rất hay.”

 

“Ha ha!” Cái vẻ mặt khó chịu đó của Hạ Mộc chọc cho Nhã Vọng bật cười, cô đập tay lên giường nhìn cậu cười, Hạ Mộc tức tối lườm cô, quay người muốn bỏ đi, Thư Nhã Vọng vội nhảy xuống giường chạy tới ôm cậu lại: “Ha ha, đừng giận mà! Chị sai rồi được chưa.”

 

“Chị cũng đâu phải chị của em.”

 

“Chứ chị là gì?”

 

“Hạ Mộc lườm cô, lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Là dì.”

 

“Tên nhóc xấu xa.” Thư Nhã Vọng chẳng nghĩ ngợi bẹo liền vào hai má cậu, dọa: “Em gọi dì thêm lần nữa xem.”

 

“Dì à dì à.” Hạ Mộc bị bẹo má nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng cậu kêu liên tục mấy tiếng dì à liền.

 

Thư Nhã Vọng gật gù, giả bộ muốn đánh cậu: “Giỏi lắm, hôm nay không cho em biết tay, em sẽ không biết chị là ai.”

 

Cô vừa định làm gì đó thì bà Thư cũng vừa đi ngang qua cửa phòng vội vã kêu lên: “Nhã Vọng, không được ăn hiếp em nó.”

 

Thư Nhã Vọng buông tay, quay lại nói: “Nó cũng đâu phải em của con.”

 

Bà Thư giật mình, nhìn tới nhìn lui hai đứa, không phải đang cãi nhau chứ?

 

Hạ Mộc nhìn cô, ánh mắt thâm thẳm sâu xa, Thư Nhã Vọng ngưng một xíu mới nói tiếp: “Nó là cháu trai của con. (*^__^*)”

 

“…” Bà Thư không biết nói gì.

 

“…” Từ đầu đến cuối Hạ Mộc cũng không có bộc lộ cảm xúc gì.

 

Thư Nhã Vọng cười ha hả hỏi: “Sao vậy? Không lẽ không vui hả?”

 

Bà Thư nhìn cô một cái, con bé này thật sự rảnh quá mà, bà quay người lại cầm lấy cái áo khoác trên sô pha, lấy tờ một trăm đồng đưa cho cô: “Hôm nay mẹ với ba con phải ra ngoài, con tự lo ăn uống đi đó.”

 

Thư Nhã Vọng vui vẻ nhận tiền, vội gật đầu: “Vâng, ba mẹ cứ đi ăn đi.”

 

Chỉ cần cho cô tiền, cả ngày mẹ không nấu cơm cũng không sao.

 

Sau khi bà Thư thay quần áo đi ra ngoài, Thư Nhã Vọng cầm tiền bỏ vào bóp, sau khi đếm xem có bao nhiêu tiền mới vui vẻ quay ra cười với Hạ Mộc: “Cháu ơi, đi thôi, dì mua kẹo cho cháu ăn nha.”

 

Hạ Mộc cười khì một tiếng, nhìn cô không nói tiếng nào.

 

Lúc Thư Nhã Vọng dậy đã mười một giờ trưa, cô vẽ một lúc tới mười hai giờ mới ra khỏi nhà, hai người cùng đi xuống lầu, rõ ràng Hạ Mộc đã cao hơn cô một chút, cũng phải đến 1m7, tên nhóc con này mau lớn ghê, không chừng bây giờ mà đánh nhau với nó, mình thua là cái chắc, chậc! Cái ngày xưa chơi vật lộn thằng nhóc cũng chẳng nhúc nhích được đã một đi không trở lại rồi.

 

Thư Nhã Vọng thụi vào người Hạ Mộc: “Cháu trai ơi, bây giờ cao hơn dì rồi, về sau không được ăn hiếp dì nha.”

 

Hạ Mộc liếc nhìn cô không nói gì, leo lên xe đạp, lạnh lùng nói: “Lên xe.”

 

“A, cám ơn cháu.” Thư Nhã Vọng cười, leo lên ngồi trên yên sau xe, hai tay vịn vào eo Hạ Mộc, đùa giỡn cào cào hai cái, Hạ Mộc bị cô cào nhột xém chút nữa là không giữ được tay lái, loạng chà loạng choạng, Thư Nhã Vọng hoảng hồn ôm chặt lấy cậu thét lên: “Giữ chắc vào, giữ chắc vào.”

 

Lắc lư một lúc cuối cùng xe cũng chạy bình thường trở lại, Thư Nhã Vọng hít một hơi thở dài: “Cháu à, tay lái của cháu không vững, để dì chở cháu đi.”

 

“Thư Nhã Vọng!” Giọng nói của Hạ Mộc đã chứa đầy vẻ mất kiên nhẫn.”

 

“Gì hả, cháu trai?”

 

“Đừng có kêu em là cháu trai nữa.”

 

“Nhưng mà cháu à, cháu gọi dì là dì đương nhiên dì phải gọi cháu là cháu rồi.”

 

Hạ Mộc mím môi, nhường một bước :”Em không kêu chị là dì nữa.”

 

“Vậy không được, một ngày là dì, cả đời là dì, cháu à, cháu không thể không nhận dì?”

 

Hạ Mộc tức đến nỗi nói không ra lời, chỉ biết chạy thật nhanh, Thư Nhã Vọng ngồi phía sau tinh nghịch le lưỡi, ha ha, tên nhóc, đấu với chị hả, em còn non lắm.

 

Vào đến nội thành thành phố, trên đường người đến người đi, vì mấy ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh nên các cửa hàng đều trang trí mừng Noel rất đẹp mắt, màu sắc tươi tắn khiến cho phố phường cũng trở nên náo nhiệt hơn mọi ngày mấy phần.

 

Thư Nhã Vọng dẫn Hạ Mộc tới KFC, lục hết mấy phiếu ưu đãi trong bóp ra: “Cháu trai ơi, ăn gì đây?”

 

Hạ Mộc ngước mắt đầy vẻ cảnh cáo lên nhìn cô: “Thư Nhã Vọng.”

 

Thư Nhã Vọng biết đã tới giới hạn chịu đựng của cậu rồi nên biết điều nhìn cậu cười: “Chọn đi chọn đi.”

 

Hạ Mộc chuyển ánh mắt đi chọn một ít đồ ăn, Thư Nhã Vọng đi đến quầy trả tiền bưng thức ăn về, hai người cùng ăn bữa trưa nóng hôi hổi.

 

Ở bên cạnh tiệp gà rán chính là siêu thị lớn nhất của thành phố S, Thư Nhã Vọng dẫn Hạ Mộc đi dạo đủ mọi chỗ, cầm một bộ quần áo đẹp lên ướm lên người cậu, lại lấy khăn quàng cổ và đội nón cho cậu, giống như cô đang dẫn theo một búp bê Barbie Malibu vậy, tất cả quần áo đẹp trong cửa hàng đều mặc thử cho Hạ Mộc, sau đó mặt mày hớn hở vỗ tay khen, ngay cả nhân viên bán hàng cũng bị vẻ ngoài xinh xắn của Hạ Mộc làm cho mê mẩn, không có một lời phàn nàn nào với bọn cô dù là mà họ chỉ thử mà không mua gì cả, hơn nữa, chỉ cần là quần áo Hạ Mộc từng thử thì chưa tới một giây đã bị người khác tranh mua mất.

 

Đi chơi đến chiều, Nhã Vọng và Hạ Mộc ngồi nghỉ mệt trên ghế nghỉ của siêu thị, Thư Nhã Vọng lười nhác dựa vào người Hạ Mộc ăn kem trong tay, mùa đông mà ăn kem là thích nhất.

 

Đối diện chỗ ngồi là một cửa hàng bán đồ trang sức, dưới ngọn đèn đồ trang sức trong cửa hàng ánh lên lấp lánh những ánh sáng mê hoặc, một chiếc dây chuyền bằng bạc thu hút tầm mắt của Nhã Vọng, đó là một sợi dây mảnh, giữa sợi dây có hai con cá tạo dáng hình trái tim dễ thương đang chu môi hôn nhau, chính giữa hình trái tim có một hạt pha lê, hạt pha lê óng ánh làm Thư Nhã Vọng phải bước đến gần nhìn qua tủ kính đến ngẩn cả người.

 

Thư Nhã Vọng thuộc chòm sao Song Ngư nên thật lòng cô rất thích sợi dây chuyền này, nhưng nhìn giá của nó lại khiến cho cô giật mình thoát khỏi mơ mộng: “Hả, sao lại mắc như thế?”

 

“Chị xem gì nữa đấy?” Hạ Mộc bước tới nhìn vào tủ kính hỏi.

 

“Không có gì.” Thư Nhã Vọng nhìn sợi dây chuyền lắc lắc đầu, ôi, thật sự rất đẹp, không biết sau khi nhận được tiền lì xì rồi thì nó có còn ở đây hay không.

 

Hạ Mộc nhìn theo tầm mắt của cô, sợi dây chuyền hai chú cá hình trái tim bằng bạc chợt lọt vào mắt.

 

Thư Nhã Vọng cầm ly kem cho một muỗng cuối cùng vào miệng ăn sạch, xong lại vỗ vào vai Hạ Mộc nói: “Đi thôi.”

 

Hạ Mộc gật đầu, quay lại đi theo cô, mới đi được mấy bước lại quay đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trong tủ trưng bày.

 

Trên đường về nhà, Thư Nhã Vọng dựa vào phía sau tấm lưng gầy yếu của Hạ Mộc, mặt trời mùa đông tỏa ánh nắng ấm áp, cô dựa vào sau lưng cậu mỉm cười chúm chím, nửa mơ nửa tỉnh.

 

Chàng trai ngồi phía trước, nhếch nhẹ đôi môi, sức chân dồn trên bàn đạp càng ngày càng giảm, xe chạy ngày càng chậm dần chậm dần…

 

Ban đêm, Thư Nhã Vọng cầm lịch bàn đặt trên đầu giường đếm ngày trên đó, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày…Vẫn còn 391 ngày nữa.

 

Ủa, nhầm rồi, còn 390 ngày mới đúng, Thư Nhã Vọng cốc cốc đầu, dùng bút màu xanh gạch bỏ ngày hôm nay đi.

 

Cô mỉm cười đặt cuốn lịch sang một bên, lăn tròn một vòng trên giường rồi lại dựa vào đầu giường, cầm lấy điện thoại di động, cảm thấy chút phấn khởi gửi một tin nhắn: “Còn 390 ngày nữa.”

 

Bấm gửi xong, không đến một lúc điện thoại đã hiện lên dòng chữ thông báo đã gửi tin nhắn thành công.

 

Một lúc lâu sau, điện thoại di động kêu ting tang, cô mở ra xem, trong tin nhắn viết: “Hà hà, sớm thế đã tính ngày rồi sau?”

 

Thư Nhã Vọng cong khóe miệng, nhẹ bấm phím trên đi động: “Mình nhớ cậu mà, rất muốn gặp cậu.”

 

“Thật không? Thật sự muốn gặp mình à?”

 

“Ừ! Thật của thật luôn đấy.” Thư Nhã Vọng gật mạnh đầu, liên tiếp gõ mấy chữ thật thật.

 

Điện thoại lại ting tang vang lên mấy tiếng, đuôi mắt ánh lên nét cười nhìn chiếc di động: “Được, vậy chờ khi có cơ hội, anh và Tiểu Thiên sẽ cùng đi gặp em.”

 

Nụ cười trên mặt Thư Nhã Vọng cứng đơ. Ngất, cô vui quá nên nhất thời quên mất, di động này là của Khúc Uất Nhiên.

 

Ba tháng trước, Khúc Uất Nhiên và Đường Tiểu Thiên đều được chọn vào bộ đội đặc chủng, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm, ít khi có cơ hội liên lạc với bên ngoài, ông Khúc thật lòng rất nhớ con nên đã mua một chiếc điện thoại di động, nhờ người quen trong đơn vị lén đưa vào cho con trai, đương nhiên chuyện này đã vi phạm quân kỉ cho nên ban ngày điện thoại đều được đặt trong tủ khóa lại, chỉ khi trời tối tắt đèn mới lấy ra dùng, Đường Tiểu Thiên và Khúc Uất Nhiên rất thân, hàng ngày đều mượn điện thoại của anh ta nhắn tin với Nhã Vọng, lúc Nhã Vọng muốn tìm Đường Tiểu Thiên cũng gửi một tin nhắn vào điện thoại di động của anh ta, có điều sau khi cô gửi tin nhắn đi, tin trả lời đều là từ Đường Tiểu Thiên, nhưng không ngờ lần này lại là Khúc Uất Nhiên.

 

Thư Nhã Vọng liếm môi, hơi xấu hổ nhắn lại: “Sao lại là anh ạ? Hi hi.”

 

Một lát sau, bên kia trả lời: “Tiểu Thiên bị thầy hướng dẫn gọi đi, tiện thể anh trả lời tin nhắn thôi.”

 

“À.” Thư Nhã Vọng nhắn lại một chữ, hơi mất hứng, cái gì mà tiện thể, Tiểu Thiên không có đó thì để lần khác là được, cô gõ một biểu tượng cảm xúc, rõ thật là 囧 muốn chết.

 

Âm báo tin nhắn lại vang lên, mở ra xem: “Giận à?”

 

“Đâu có.” Thư Nhã Vọng phủ nhận, dù cho có tức giận, cũn không nói với anh ta.

 

Khúc Uất Nhiên: “Vậy sao không nói gì?”

 

Thư Nhã Vọng không nghĩ gì nhắn lại: “Em với anh có gì hay để nói.”

 

Sau khi gửi xong, thật lâu cũng không thấy có tin nhắn lại.

 

Thư Nhã Vọng gãi đầu nghĩ, có phải lúc nãy nói chuyện hơi quá đáng không nhỉ? Cô cảm thấy hơi lo lắng nhắn lại :”Sao không nói gì? Giận à?”

 

Mộc lát sau, điện thoại ting tang một tiếng, mở ra thì thấy trên đó viết : “Không. Có điều đâu có gì hay để nói chuyện với em.”

 

 

Thư Nhã Vọng nhìn tin nhắn, khóe miệng co rúm lại, chậc, tên đàn ông nhỏ mọn.

 

Xì ~ không thèm quan tâm hắn.

back top