Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 2 Chương 63: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt (4)

Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Có gì mà không thể cho con uống vậy?"

Hoàng Hậu lấy lại chiếc ngọc ly nhỏ kia, nhẹ nhàng ấn đầu khăn vào, hướng trên mặt lau vài cái, nói: "Cách đây vài ngày Thái Thương Sơn hiến vào cung rất nhiều hoa quả tươi, ta không thích ăn anh đào, chẳng qua là có một phương thuốc bảo có thể giã nhuyễn để đắp mặt, Liền ép một chút dùng thử, mới vừa dùng xong, đang chuẩn bị gọi người đến đổ, đâu thể cho người uống?"

Tạ Liên nghe xong phì cười, bỗng nhiên nhớ tới việc hôm qua. Cả năm mẫu thân Mộ Tình chỉ được ăn anh đào vài lần, Mộ Tình lúc hái anh đào trên Thái Thương Sơn còn bị người ta châm châm chọc chọc, khó tránh khỏi có chút buồn bực, sợ Mộ Tình nghe được sẽ thấy khó chịu, nên cười một cái rồi đổi chủ đề, nói: "Vậy có cái gì có thể cho con ăn không?"

Hoàng Hậu cười nói: "Con nói như vậy sẽ làm người ngoài tưởng lầm là ta bỏ đói con đó, mà thật ra con từ nhỏ đã kén ăn rồi, ta nuôi sao cũng không mập nổi. Con lên núi lâu thế nên người giờ gầy nhom, hôm nay nương kêu con ăn gì thì phải ăn, không được kén cá chọn canh."

Hai mẹ con cùng tâm sự, Hoàng Hậu rất lo lắng hỏi đến sự cố ngoài ý muốn trong lễ thiên du: "Theo như quốc sư thì sự việc xem chừng rất nghiêm trọng, chẳng biết làm sao mới đúng? Con sẽ bị phạt đúng không?"

Tạ Liên còn chưa trả lời thì đã bị Thích Dung xen vào: "Hừ, đây không phải lỗi của Thái Tử biểu ca, đứa trẻ từ trên tường thành rơi xuống cũng không phải lỗi của huynh ấy. Nếu muốn phạt thì nên phạt tên nhãi ranh kia."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Giống với tên nhãi ranh này." Thấy hắn châm chọc Thích Dung, Hoàng Hậu bật cười. Trùng hợp thay nàng lại chú ý tới hai người ngoài điện, nói: "Đứa bé bên cạnh Phong Tín là ai vậy? Ta cảm thấy từ lúc gặp con thì thuộc hạ đã tăng thêm một người."

Vì thế, Tạ Liên vui vẻ đáp: "Đây là Mộ Tình, hắn là người đã sắm vai yêu ma trên đài ngày hôm qua."

Nghe vậy, hai hàng lông màyThích Dung nhướng lên một chút. Hoàng Hậu nói tiếp: "Di? Kêu hắn vào đây ta xem thử nào. Phong Tín cũng vào đi."

Thế là Phong Tín và Mộ Tình tiến vào trong điện, nửa quỳ trước mặt Hoàng Hậu. Hoàng Hậu đoan trang nhìn Mộ Tình một lúc rồi nói với Tạ Liên: "Hôm qua ta thấy hắn đánh khá tốt, nhưng mặt mũi hắn dù nhìn ra sao vẫn trẻ, tướng mạo này sẽ khiến người ta nghĩ đến Tể tướng văn nhã chứ không phải người dùng đao mạnh tới như vậy."

Tạ Liên mỉm cười: "Đúng không? Ta cũng cảm thấy hắn rất giỏi."

Lúc này, Thích Dung lại lạnh căm căm nói: "Nga? Yêu ma ngày hôm qua chính là hắn sao?"

Vừa nghe xong, trong lòng Tạ Liên liền biết có chuyện không ổn, quả nhiên, ngay sau đó Thích Dung đột nhiên hung hăng giật lấy cái ly ngọc lúc nãy trên bàn, hắt lên đầu Mộ Tình, nói: "Đây là thưởng ngươi!"

Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt làm chệch tay gã nên mới không hắt vào mặt Mộ Tình, một tay xách gã lên, mắng: "Thích Dung, ngươi làm gì thế!"

Thích Dung bị hắn nhấc khỏi đất mà vẫn ở giương nanh múa vuốt, gào: "Biểu ca, ta đang thay ngươi giáo huấn cái tên hạ nhân không an phận! Ngày hôm qua lúc huynh chưa tới, hắn hào hứng diễn độc diễn trên đàng, luôn là tâm điểm. Chẳng phải tên khốn này đang muốn sắm vai chính trong lễ tế thiên du vai chính sao? Muốn làm phản!"

Hoàng Hậu quả thực đờ người ra, nói: "Dung a, con..... con làm gì vậy?" Dù Mộ Tình không ướt hết nhưng quần áo thì không cứu nổi, nhưng Hoàng Hậu lại không bảo cậu ta đứng lên, sắc mặt âm trầm chuyển trắng. Tạ Liên đưa Thích Dung cho Phong Tín, nói: "Đừng để đệ ấy đánh Mộ Tình." Phong Tín một tay động vào Thích Dung, còn gã lại tay đánh chân đá cậu ta, mắng: "Ngươi là thứ gì mà có gan chó lớn như vậy, dám tùy tiện chạm tay vào ta!"

Tạ Liên đau đầu không thôi, nói: "Thích Dung, đệ càng ngày càng quậy!" Rồi nói với Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, suýt nữa thì quên chuyện này, người tịch thu kim xe của đệ ấy đi."

Thích Dung cả kinh, hét to: "Không muốn không muốn! Dựa vào đâu hả! Đó quà sinh nhật của dì tặng ta!"

Tạ Liên nói: "Là cái gì cũng thu. Khi nãy trên đường tí nữa thì gây họa, nếu trong tương lai đệ vẫn chưa điều khiển tốt thì đừng chạm vào."

Hoàng Hậu "A" một tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Tí nữa thì gây họa? Họa gì?"

Tạ Liên liền thuật lại chuyến đi xe kinh hoàng của Thích Dung, gã giận đến đỏ hốc mắt, kêu: "Thái Tử biểu ca, thật oan cho ta! Rõ ràng ta không có đụng ai cả!"

Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, nói: "Đó là vì có người kìm đệ lại!"

Thích Dung lập tức gạt tay Tạ Liên ra, tức giận chạy khỏi Tê Phượng Cung, Hoàng Hậu kêu quay lại cũng không lại, đành bất đắc dĩ nói: "Ngày mai ta sẽ nói với nó chuyện tịch thu xe. Ai, đứa nhỏ này từ lâu đã muốn một chiếc xe rồi, ta thấy nó thật sự muốn có nên vài ngày trước sinh nhật đã tặng cho, nào ngờ sẽ như vậy? Sớm biết ta đã không đưa."

Tạ Liên nói: "Đệ ấy một hai đòi một chiếc xe để làm gì?"

Hoàng Hậu bảo: "Nó nói là có thể đi Thái Thương Sơn bất kì lúc nào để đón con về cung."

Suy cho cùng gã vẫn có lòng tốt với hắn, Tạ Liên im lặng. Lát sau hắn lên tiếng: "Người nên tìm một vị lão sư hảo hảo rèn lại tính tình của đệ ấy, tuyệt đối không được để đệ ấy sa đọa."

Hoàng Hậu thở dài: "Đào đâu ra lão sư để trị nó đây? Xưa nay nó chỉ nghe lời mỗi con, chẳng lẽ để nó theo con lên núi tu thân dưỡng tính? Còn quốc sư lại chết sống không chịu nhận nó làm đồ đệ."

Ngẫm lại, Tạ Liên thấy vừa buồn cười lại vừa đáng sợ, lắc lắc đầu, nói: "Với tính tình Thích Dung mà vào Hoàng Cực Quan, chỉ sợ cả tòa Thái Thương Sơn đều là gà chó không yên."

Vấn đề này làm hai mẹ con đau đầu, không tìm được biện pháp nên tạm thời gác lại. Chạng vạng, sau khi Tạ Liên gặp lại cha mẹ rồi trò chuyện một lúc, rồi lại phải rời khỏi hoàng cung.

Ai ai cũng biết, Thái Tử điện hạ một lòng trầm mê tu đạo, từ trên Thái Thương Sơn nhập Hoàng Cực Quan, luôn luôn gặp cha mẹ thì ít mà xa cách thì nhiều. Đối với điều này, quốc chủ cũng không nói nhiều nhưng Hoàng Hậu lại lưu luyến không rời. Ra khỏi hoàng cung, Tạ Liên tùy ý đi dạo một vòng quanh hoàng thành, tiện thể bồi Mộ Tình trở về nhà một chuyến như hôm qua đã nói.

Cửa son cao hộ và bần dân loạn quật, thường thường chỉ cách nhau có một hẻm. Nhà của Mộ Tình từ đầu đã nằm trong một con hẻm nhỏ âm u trong hoàng thành phồn hoa nhất.

Ba người vừa đi vào đầu ngõ, thì có năm sáu đứa trẻ mặc quần áo rách tả tơi nhào đến, sôi nổi nói: "Ca ca. Ca ca đã trở lại rồi!"

Tạ Liên đang ngạc nhiên, sao vừa thấy người đến đã kêu ca ca, rồi cũng lập tức nhận ra đám nhóc không phải kêu hắn là "Ca ca", mà là Mộ Tình. Mấy đứa nhỏ ngọt xớt kêu Mộ Tình, nhưng cậu ta lại không để ý, nói: "Lần này không có. Mấy đứa đừng gọi bậy."

Mặt cậu ta không cảm xúc nhưng ngữ khí lại chẳng lạnh lùng. Sau lại nói với Tạ Liên: "Điện hạ đừng bận tâm, đây chỉ là đám trẻ sống ở đây." Đám nhóc kia rõ ràng là quen với cậu ta, ngày thường vẫn hay chơi với nhau nên hoàn toàn không sợ cậu ta, cười hì hì vây quanh bọn họ, vươn bàn tay nhỏ dơ bẩn tìm đồ ăn trên người Mộ Tình. Cuối cùng, Mộ Tình vẫn lấy một chùm anh đào đỏ màu bảo thạch từ trong túi rồi để chúng tự chia.

Thấy thế, Phong Tín cũng rất kinh ngạc, dường như rất hiếm thấy Mộ Tình làm chuyện này. Cũng khó trách, rốt cuộc thì bề ngoài Mộ Tình thoạt nhìn giống một tiểu bạch kiểm cực kì mỏng lạnh, dù có thấy người chết đói trước mặt cũng sẽ không cho đồ ăn của cậu ta. Nhưng thực chất Tạ Liên lại không bất ngờ. Hắn vốn cũng định lấy cái gì đó để cho đám nhỏ này, đáng tiếc nhiều năm rồi hắn không mang theo kẹo bên người nên trực tiếp bảo Phong Tín cho chút tiền, nhưng nó giống như đang tống cổ đám trẻ ăn xin này đi, cũng thấy không ổn. Ai ngờ, đúng lúc này, tiếng lộc cộc chợt cuồng vang, tiếng ngựa hí vang thật dài, sau đó trên đường vọng lên tiếng hét chói tai.

(Bamboo: *Lần trước mình có để rồi nhưng mình nghĩ sẽ chẳng ai nhớ đâu nên chú thích lại: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...)

Vẻ mặt họ nghiêm lại, Tạ Liên xông ra khỏi ngõ nhỏ. Hai bên đường ngã trái ngã phải, người ngã ngựa đổ, người đi đường nhanh chân chạy trốn, táo đỏ, lê vàng lăn đầy đất. Còn chưa thấy rõ sự tình thì đã nghe một thiếu niên chửi đổng lên: "Tránh ra tránh ra, tất cả tránh ra! Có tí mà ai cũng không có mắt nhìn, ta dẫm chết ai thì cũng mặc kệ!"

Phong Tín mắng một tiếng, bảo: "Lại là Thích Dung!"

Quả nhiên, Thích Dung đứng trên chiếc kim xe hoa lệ của gã, mặt hằm hằm sát khí, dương roi ngựa quất loạn, quất trúng con ngựa trắng làm nó hí vang. Tạ Liên lệnh: "Ngăn đệ ấy lại!"

Kim xe đi qua đám đông hỗn loạn trước mặt bọn họ, Phong Tín nói: "Tuân mệnh!" Rồi xông lên. Tạ Liên kiểm tra người đi đường và sạp bị Thích Dung lái xe đâm phải, không ai bị thương cả, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai. Đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau chiếc kim xe cao lớn, kéo theo một cọng dây thường thô dài. Mà cuối đoạn dây mắc vào một cái bao tải. Hình như có cái gì đó trong bao tải, nó giãy giụa không ngừng. Nhìn hành động này có thể là con người.

Trong nháy mắt, Tạ Liên chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay sau đó, hắn đoạt bước vọt đi lên.

Con ngựa trắng bị Thích Dung quất sợ mất mật, chạy như điên, bánh xe gắn với xe ngựa bay loạn, Phong Tín đứng phía trước cản ngựa, e là không thể cản trong chốc lát được. Mà Tạ Liên ba bước đuổi theo xe ngựa, xuất trường kiếm khỏi vỏ, vung kiếm chém xuống. Cắt đứt dây thừng, cái bao tải cũng rơi xuống đất, lăn hai cái rồi bất động.

Tạ Liên cúi người xem kỹ. Không biết nó đã bị kéo lên trên mặt đất kéo bao lâu rồi, bị ma sát lủng nhiều chỗ, vô cùng dơ bẩn, vết máu loang lổ, tựa như túi đựng xác chết. Hắn lại hạ kiếm chặt đứt dây thường cột bao tải, mở ra, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết bên trong có người. Hơn nữa, là một đứa bé!


Tạ Liên xé rách toàn bộ bao tải. Đứa bé bên trong cuộn tròn thành một cục, gắt gao ôm đầu nó, thứ dính lên bộ quần áo dơ hề hề không phải dấu chân to quá khổ với hắn mà là máu tươi, tóc y cũng đầu huyết ô, rối tung rối mù, rõ ràng là tra tấn, quả thực nhìn không ra đây là người. Mà thân thể này cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, lại rất nhỏ bé, run như sắp rớt mất lớp do, không thể hiểu được tại sao sau khi bị hành hung và kéo lên trên đất mà vẫn có thể sống sót.

Tạ Liên lập tức lấy tay đi đặt lên cổ y, tìm được nhịp đập không yếu tí nào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi tức khắc ôm thân hình nhỏ bé này lên, quay đầu, hận không thể nén lại mà quát: "Phong Tín! Ngăn Thích Dung lại cho ta!!!"

Thật sự là trước đến nay hắn chưa từng nghĩ, ở Tiên Lạc quốc còn có thể phát sinh chuyện như vầy. Giữa thanh minh bạch nhật, ngay trên đường cái, một quý tộc trói người sống vào bao tải kéo sau xe ngựa! Nếu không bị hắn bắt gặp rồi cản lại, thì chẳng phải đứa trẻ đang sống sờ sờ sẽ bị kéo đến chết?!

Xa xa phía trước, truyền đến từng trận hí vang và tiếng rống giận của Thích Dung, ngay sau đó Phong Tín cao giọng nói: "Đã ngắn được!"

Tạ Liên bước vài bước đã đuổi kịp, lúc này Thích Dung hét thảm một tiếng, cả giận quát: "Hạ nhân như ngươi cũng to gan lớn mật, dám làm ta bị thương, ai cho ngươi lá gan?!!"

Hóa ra Phong Tín không đứng bên dưới cản mà đoạt lấy dây cương. Đương nhiên Thích Dung sẽ không cho hắn, đoạt tới cướp lại, trong tình thế cấp bách bị Phong Tín vô tình đẩy xuống xe ngựa. Hắn ngã lăn vài vòng trên đất, đầu gối rách một mảng, thấy người vây xem tứ phía, chỉ cảm thấy khó chịu và phẫn nộ. Tạ Liên lên tiếng: "Ta cho hắn!"

Thích Dung hơi hơi há miệng, thốt: "Thái Tử biểu ca!"

Tạ Liên cả giận mắng: "Ngươi nhìn xem ngươi này làm chuyện gì này! Thích Dung, ta thật là......"

Lúc này, bỗng nhiên hắn có cảm giác đứa bé trong lồng ngực rụt rịt một chút, dường chậm rãi buông lỏng hai tay ôm đầu, từ bên trong khuỷu nhìn lén hắn.

Tạ Liên lập tức thu liễm tức giận, cúi đầu ôn nhu nói: "Đệ sao rồi? Có nơi nào đặc biệt đau không?"

Đứa bé tất nhiên vẫn còn tỉnh táo, không đau đến ngất đi, cũng không bị dọa cho ngu người, lắc lắc đầu. Tạ Liên thấy y lộ ra non nửa gương mặt máu tươi đầm đìa, muốn xem y có bị thương đầu hay không, nào ngờ, đứa bé kia lại là che nửa bên mặt còn lại, liều mạng không cho hắn xem.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì mấy ngày gần đây trên Weibo đặt biệt có tình huống đổi mới nên có chút không ổn định, vô cùng xin lỗi! Sau khi sự tình được giải quyết, ta sẽ tận lực điều chỉnh một tí. Kiến nghị mọi người xem ngay lúc này trước bữa sáng!

Tóm lại, cảm tạ mọi người!

back top