Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 Chương 109: Trò chuyện đêm khuya phân biệt thật giả tại miếu Phong Thuỷ (2)

Nếu thật sự muốn lừa gạt trót lọt, chỉ cần đổi cách dùng từ sao cho lập lờ một chút, hoặc vờ như đang nói đùa là xong. Tuy nhiên, hai câu hỏi trước Minh Nghi đều đáp kiểu lời ít ý nhiều, không vòng vo gì, câu cuối cùng đáng ra cũng phải thế, bằng không chẳng giống phong cách của Minh Nghi cho lắm, từ khía cạnh đó cũng chứng minh được điều khác thường.

Tạ Liên và Minh Nghi bình tĩnh nhìn nhau. Một lúc sau, cuối cùng Minh Nghi cũng mở miệng.

Hắn dùng giọng điệu chẳng khác gì hai câu trước mà đáp: "Một trong ngũ sư, em trai của Thủy Sư Vô Độ, Phong Sư Thanh Huyền."

Sư Thanh Huyền lắc đầu: "Uầy, sao huynh không nói "bạn tốt nhất của ta"?"

Minh Nghi nhìn hắn: "Đó là ai thế?"

Nghe vậy, Tạ Liên âm thầm thở phào một hơi.

Trước đó đã nói, tuy Bạch Thoại Chân Tiên xưng là "Tiên", nhưng chung quy cũng không phải "Tiên" thật. Chỉ cần nó còn thuộc loại yêu tinh quỷ quái thì không thể nào thoát được đặc tính của quần tộc này. Đã đủ ba câu, ba câu chắc chắn đều là nói thật, xem ra Minh Nghi không có vấn đề gì. Trừ phi Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền không phải là anh em ruột, nhưng loại nghịch chuyển động trời khiến người ta á khẩu đó chắc sẽ không tồn tại.

Nào ngờ, Tạ Liên còn chưa thở phào xong, Minh Nghi đột nhiên ra tay, nhắm ngay cổ họng của y!

Tạ Liên và Hoa Thành đồng loạt chặn cánh tay của Minh Nghi, ba cánh tay hệt như ba luồng tia chớp, chóa đến độ Sư Thanh Huyền nhảy bật dậy, quát: "Minh huynh! Huynh làm gì thế?"

Minh Nghi nhìn chằm chằm Tạ Liên, trầm giọng nói: "Ngươi đã hỏi ta ba vấn đề, nhưng lượt trước ta chỉ hỏi một vấn đề."

Tạ Liên mỉm cười: "Địa Sư đại nhân, ngươi nhớ kỹ lại quy tắc đi, ta chưa hề nói một lượt chỉ được hỏi một vấn đề."

Minh Nghi nói: "Vậy được. Bây giờ ta hỏi bù. Ngươi là ai?"

Tạ Liên nói: "Vấn đề này, chẳng phải khi nãy ngươi đã đáp rồi sao?"

Minh Nghi nói: "Biết đâu ta đã đáp sai. Chi bằng mời Thái tử điện hạ nói rõ xem, vì sao bỗng dưng muốn bày ra trò chơi này, vì sao phải hỏi ba vấn đề kỳ lạ đó. Phép thao túng vận mệnh của Quỷ vương các hạ cao siêu quá, dùng vào trò chơi này hơi uổng phí tài năng nhỉ."

Hoa Thành cười đáp: "Nên nói sao đây? Ta cam tâm tình nguyện, thích dùng sao thì dùng."

Phải biết rằng, Tạ Liên và Hoa Thành thấy Minh Nghi đáng nghi, Minh Nghi cũng thấy bọn họ đáng nghi không kém. Từ lúc Minh Nghi bất ngờ ra tay, ba người đều mở miệng nói chứ không truyền âm vào Thông Linh trận, Sư Thanh Huyền không biết bọn họ đang tranh luận cái gì, song cũng không dám tùy tiện tháo nút bịt tai, chỉ đành nói: "Ngừng ngừng ngừng, ta lệnh cho các ngươi lập tức ngừng tay, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, bằng không... bằng không phải thêm ta vào!" Nói đoạn giở quạt Phong Sư ra. Minh Nghi lại đẩy Sư Thanh Huyền một cái, quát: "Tránh ra! Bớt gây thêm phiền đi!"

Đúng lúc này, một luồng gió tà quái bất chợt thổi qua, đống lửa mà bốn người vây quanh bị nó thổi cho chập chờn lên xuống, lay lắt loạn xạ. Ánh lửa khi tỏ khi mờ, rọi cho gương mặt của hai pho tượng thần một nam một nữ trên bàn thờ ở gian miếu đổ nát như cười mà không cười, tựa khóc chẳng phải khóc, quỷ dị cùng cực. Minh Nghi lại túm lấy Sư Thanh Huyền, cảnh giác nói: "Có thứ gì tới kìa."

Sư Thanh Huyền vừa bị Minh Nghi đẩy ngã chúi đầu xuống đất không dậy nổi, bây giờ lại bị hắn túm lên, mắt nổ đom đóm mắng: "Minh huynh! Huynh tốt với ta một chút được không!!!"

Minh Nghi quát: "Không rảnh!"

Tạ Liên vẫn chăm chú nhìn hai pho tượng thần, chợt nói: "Nhìn ánh mắt của chúng kìa!"

Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên gương mặt tươi cười của hai pho tượng thần quan Phong Thủy bỗng dưng ứa bốn vệt máu đỏ. Không ngờ lại là huyết lệ chảy xuống từ mắt của tượng thần làm bằng đất sét.

Tượng thần được khai quang làm phép dựng lên, hưởng qua nhang đèn và cúng bái, có sức uy hiếp nhất định với yêu ma quỷ quái. Dù không đến mức lùi xa chín mươi dặm, nhưng thông thường không thể nào bị vật không phải người tổn hại hoặc vấy bẩn. Quả nhiên đạo hạnh của con Bạch Thoại Chân Tiên này rất cao, Sư Thanh Huyền còn đang ở ngay đây mà nó dám làm cho tượng Phong Sư chảy huyết lệ ngay trước mặt Phong Sư bản tôn. Huyết lệ ấy càng chảy càng nhiều, nhiễu xuống mặt đất, chậm rãi tụ thành một hình thù méo mó phức tạp. Sư Thanh Huyền buồn bực hỏi: "Đó là thứ gì vậy? Nó... đang vẽ ư?"

Nhìn kiểu nào cũng chẳng nhìn ra là hình thù gì, Tạ Liên không đến gần, chỉ đổi hướng suy đoán tới lui. Lát sau, Tạ Liên chợt bừng tỉnh đại ngộ: Đây không phải hình vẽ, đây là một chữ viết ngược!

Y vội quát: "Đừng nhìn! Nó viết cho ngươi nhìn đấy!"

Minh Nghi tung một chưởng, "rầm" một tiếng, vệt máu dưới mặt đất lẫn hai pho tượng thần đều nổ thành những mảnh nát vụn. Sư Thanh Huyền trố mắt há mồm: "Minh huynh! Huynh... huynh huynh huynh, huynh đừng để anh ta biết đó, nếu không huynh ấy không tha cho huynh đâu!"

Tổn hại tượng thần của thần quan khác là điều bất kính cực lớn đối với thần quan đó. Hôm nay Minh Nghi trước thì chém bức hoành, sau lại phá nát tượng, chẳng khác nào tới cửa đập quán, nện vỡ bảng hiệu của người ta rồi "bốp bốp" tát người ta hai bạt tai trời giáng. Nếu tiết lộ ra ngoài để cho người đó biết, chưa chắc sẽ chịu để yên, biết đâu chừng còn dấy lên mưa máu gió tanh nữa.

Lúc này, Tạ Liên tình cờ quay đầu lại, chợt thấy dòng chữ trên bức hoành mà buổi sáng bọn họ đập nát sau đó đặt ngay ngắn ở một bên có điều bất thường. Rõ ràng bức hoành là nền xanh chữ vàng, viết "điện Phong Thuỷ", giờ đây lại trở thành một chữ lớn méo mó đỏ như máu, ngờ ngợ là một nửa của chữ "chết".

Tạ Liên nhanh tay che mắt Sư Thanh Huyền, quát vào Thông Linh trận: "Nhắm mắt lại!"

Sư Thanh Huyền hỏi: "Lại sao nữa thế?!"

Tạ Liên nói: "Không sao hết, chỉ là chữ trên bức hoành của miếu các ngươi cũng thay đổi. Vật kia biết bây giờ ngươi nghe không được nên đổi sang viết chữ."

Sư Thanh Huyền kêu lên: "Tiêu rồi! Bây giờ ta nghe không được mà nhìn chẳng xong, thế khác nào vừa mù vừa điếc?!"

Tạ Liên buông tay, nói: "Không sao đâu bình tĩnh đi, có chúng ta đây."

Minh Nghi túm cổ áo sau gáy Sư Thanh Huyền, kéo hắn qua một bên. Sư Thanh Huyền vẫn nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực nói: "Yên tâm ghê vậy đó!"

Vừa dứt lời, ngoài gian miếu đổ nát thình lình truyền đến từng đợt tiếng động ầm ĩ, Tạ Liên hoa hết cả mắt, giây tiếp theo, một đám người la hét om sòm tràn vào như dòng thủy triều đen.

Đám người đó đúng là quái lạ khôn tả, hình thù hết sức dị hợm. Có kẻ bị chặt đầu, kẻ bị treo cổ, kẻ bị đao lớn bổ vào trán, kẻ bị mổ toạc bụng... đủ mọi thể loại. Tuy Sư Thanh Huyền nghe không được cũng chẳng thấy gì, nhưng theo trực giác vẫn biết bốn phía bước chân hỗn loạn, trong lúc rối ren còn bị xô qua đẩy lại, hắn kinh ngạc nói vào Thông Linh trận: "Xảy ra chuyện gì thế? Có vật gì tới à?? Sao đột nhiên đông người vậy?"

Tạ Liên đáp: "Không có gì nghiêm trọng, là đội diễu hành huyết xã hỏa ban đêm, chúng ta mau rời khỏi đây là được."

Huyết xã hỏa của một vài địa phương, ngoại trừ diễu hành ban ngày, buổi tối vẫn còn tiết mục góp vui. Không chỉ người trong đội diễu hành muốn thỏa mãn cơn nghiện dọa người này, rất nhiều bách tính bình thường cũng ngứa ngáy khó nhịn, bọn họ bèn bắt chước vẽ âm trang của huyết xã hỏa, nhân lúc trời tối ra ngoài chạy tán loạn dọa người khác, e rằng bây giờ bốn người đã vừa khéo đụng phải đám diễu hành ban đêm. (âm trang = hóa trang kiểu âm ty)

Tất nhiên âm trang của nhóm bách tính bình thường này không sống động như thật bằng đội diễu hành chính thống ban ngày, nhưng thắng ở chỗ người đông thế mạnh, mắt nhìn không hết, chưa kể trời tối không thấy rõ vật, ấy nên đáng sợ vô cùng. Vì vậy tại những thôn trấn có truyền thống góp vui thế này, vào tối hôm biểu diễn huyết xã hỏa, dân trong vùng sẽ đóng chặt cửa nhà không ra ngoài. Khó khăn lắm mới thấy trong gian miếu đổ nát kia có người, mấy kẻ diễu hành đêm chạy lung tung ở ngoài phát hiện con mồi mà phấn khích không thôi, thoắt cái xông đến hơn năm chục người, gian miếu đổ nát tức khắc chen chật ních. Bốn quỷ thần bị dìm giữa bầy người nhảy loạn, Tạ Liên liên tục ngoái đầu, chỉ thấy Hoa Thành còn ở ngay bên cạnh, vĩnh viễn cách mình chưa đến hai bước, còn hai người kia lại bị đẩy ra bảy tám bước, bèn quát: "Mọi người mau ra ngoài đi!"

Tuy nhiên trong đám diễu hành ban đêm này, có kẻ đơn thuần muốn quậy cho vui, có kẻ là lưu manh vô lại hoặc thương nhân buôn bán nhỏ, chuyên môn tìm trấn lột tiền của lữ khách vùng ngoài đường xa đến đây xem huyết xã hỏa, thế là chặn đường họ không tha, bám riết la ầm ĩ: "Hai vị công tử thưởng chút đỉnh đi!"

"Bọn ta hóa trang vất vả thế này, thấy thú vị thì thưởng chút đi!"

"Đúng đó, các anh em cũng khổ lắm, mỗi năm được có một lần này!"

"Không thưởng chút đỉnh coi chừng quỷ lão gia đến tìm!"

Do việc không liên quan đến mình, Hoa Thành chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng mảy may lo lắng, nghe vậy phì cười một tiếng: "Ta đây cũng muốn xem thử, có con quỷ nào dám đến tìm ta?"

Lúc này, Tạ Liên lia mắt qua, chợt thấy sát bên đoàn người trong gian miếu đổ nát, có một con quỷ treo cổ mặt mày trắng bệch đang cười gian giảo tròng dây thừng vào cổ một người.

Tuy rằng bốn phía la hét ầm ĩ, ai nấy cũng đầm đìa máu tươi, mũi méo mắt lệch, liên tục làm bộ ngươi giết ta, ta giết ngươi, ngươi chết rồi, ta chết luôn, chốc chốc lại có người kêu ré lên rồi ngã xuống, căn bản không thể nào phân biệt rõ thật giả, nhưng Tạ Liên theo bản năng cảm thấy "người" đó không được ổn, bèn giương tay lên, Nhược Da bay ra, đánh thẳng vào đầu con quỷ treo cổ kia.

Quả nhiên, con quỷ treo cổ hét thảm một tiếng, hóa thành một làn khói đen, chui xuống kẽ đất. Người khác không có thời gian chú ý, nhưng Tạ Liên lại thấy rõ ràng, vội nói vào Thông Linh trận: "Mọi người cẩn thận! Có thứ đang thừa nước đục thả câu!"

So với ban nãy, bây giờ trong miếu Phong Thuỷ nhiều thêm một luồng quỷ khí như có như không, tất nhiên không phải Bạch Thoại Chân Tiên, hẳn là đám tôm tép chẳng biết ở đâu trà trộn vào. Suốt ngày đóng giả quỷ, chung quy có ngày sẽ đưa quỷ thật đến, chúng xuất hiện vào lúc mấu chốt thế này, đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Người trong miếu thật sự quá đông quá loạn, đầu đụng đầu, chân đạp chân, hoàn toàn phân không rõ quỷ khí đó truyền đến từ người ai. Tạ Liên kéo Hoa Thành lao ra khỏi miếu Phong Thuỷ, đang định hỏi bên Phong Sư sao rồi, lại phát hiện pháp lực không đủ, không ngờ dùng xong nhanh vậy, chẳng thể thông linh được nữa. Dưới tình thế cấp bách, y nói với Hoa Thành: "Tam Lang cho ta mượn chút pháp lực đi, lát nữa trả lại cho đệ!"

Đương nhiên câu "lát nữa trả lại cho đệ" chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, pháp lực mà trước đó y mượn có bao giờ trả nổi đâu. Hoa Thành nói: "Được." Đoạn chìa tay nắm tay y. Tạ Liên cảm giác được một luồng hơi nóng râm ran truyền sang đây, đúng lúc lại có vài kẻ máu me đầm đìa chạy ra từ miếu Phong Thuỷ, đuổi về phía y. Kẻ cuối cùng chạy tới đâu rớt nội tạng tới đó, mặt đầy hoen tử thi, trên người loáng thoáng có một lớp quỷ khí phát tán, Tạ Liên vô thức nhấc tay, đánh một chưởng về phía kẻ đó.

*Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.

Chỉ nghe một tiếng ầm lớn như có thứ gì nổ mạnh, cùng lúc đó, một luồng sáng trắng lóa mắt tột độ lóe lên. Qua thật lâu sau, Tạ Liên mới kịp phản ứng.

Chỗ đứng ban đầu của con quỷ mổ bụng trà trộn trong đám người chỉ còn lại một đống cặn đen thùi như than cốc. Mà phía trước gian miếu Phong Thuỷ, cả cái nóc cũng bị hất tung. Đám người diễu hành đêm la hét um sùm trong miếu cũng trơ như phỗng, sớm đã bị tiếng nổ lớn và luồng sáng trắng kia dọa đứng hình.

"..."

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn miếu Phong Thủy bị mất nóc, đoạn cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Thành sau lưng mình. Hoa Thành cười tủm tỉm hỏi y: "Nhiêu đây đủ không?"

"..."

Tạ Liên ấp úng: "Đủ rồi. Thật ra... thật sự thì, một chút thôi, là được rồi."

Hoa Thành đáp: "Thì một chút đấy. Còn cần nữa không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Tạ Liên vội vã lắc đầu. Trước đây, y cũng từng mượn pháp lực Sư Thanh Huyền và Nam Phong, bọn họ cho mượn cũng hào phóng lăm, nhưng Tạ Liên chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như thể máu toàn thân đều biến thành dòng điện, tuôn ào ạt trong cơ thể của mình. Nếu nói pháp lực trước đây y mượn phải ăn xài tiết kiệm, ăn một miếng là một miếng, không dám lãng phí, vậy thì cảm giác của y bây giờ chính là ăn một chén đổ mười chén cũng không thành vấn đề.

Pháp lực mà Hoa Thành truyền cho quá mạnh, lấp đầy toàn thân, thế nên Tạ Liên gần như không dám lộn xộn, rất sợ mình vung tay một cái thì bên cạnh lại có thứ nổ tung. Thừa dịp bốn phía tạm thời yên tĩnh lại, Tạ Liên hối hả nói vào Thông Linh trận: "Phong Sư đại nhân, ngươi đang ở đâu? Ta ra khỏi miếu rồi nhưng không nhìn thấy ngươi."

Sư Thanh Huyền đáp trong trận: "Ôi mẹ ơi... Thái tử điện hạ sao tự dưng giọng huynh nói chuyện nghe oang oảng thế? Ta cũng ra khỏi miếu Phong Thuỷ rồi."

Tạ Liên bèn thu pháp lực lại một chút, hỏi: "Ngại quá, hơi mất kiểm soát tí. Ngươi ra bằng cách nào? Có ổn không?" Bây giờ Sư Thanh Huyền đang bịt tai nhắm mắt mà.

Sư Thanh Huyền trả lời: "Hây, còn ra bằng cách nào nữa, Minh huynh kéo ta ra chứ đâu. May là chưa bị đám người kia giẫm chết đó."

Ngay sau đó, giọng Minh Nghi cũng vang lên trong Thông Linh trận. Tuy nhiên, lời hắn nói lại khiến nụ cười chực hé bên môi Tạ Liên cứng lại. Hắn quát: "Không phải ta!"

Không phải?!

Nguy rồi! Tạ Liên quay phắt đầu lại, hỏi: "Phong Sư đại nhân! Rốt cuộc kẻ kéo ngươi đi là ai?!"

back top