Sư Thanh Huyền nói, "Vậy, rơi vào cạm bẫy xong thì làm thế nào?"
Tạ Liên đứng cùng Hoa Thành ở giữa trận pháp, đáp, "Xong giao cho chúng ta, chúng ta sẽ ở trong trận từ từ giải quyết chúng nó, một con cũng không cho lọt, cái cần chỉ là thời gian mà thôi. Việc cấp bách hiện giờ là không thể để chúng nó lan rộng. Làm gì hiện tại cũng đều nguy hiểm, bởi nhân số không đủ năm trăm, có nhốt chúng được hay không thì rất khó nói."
Có người nuốt ực một ngụm nước bọt, hỏi, "Thế, nếu lao ra thì sao?"
Tạ Liên trả lời hắn, "Rất tồi tệ, sẽ bị oán linh bám lên người, sau đó nhiễm ôn dịch......"
"Ý ta là, chẳng hạn có người buông tay bỏ chạy, thì sẽ thế nào?"
"Vòng tròn bị phá, cũng có thể sẽ bị oán linh đeo bám."
"Kết quả cùng là một mà!"
Có người khá thông minh nghe liền hiểu, giải thích, "Không giống nhau, cái trước là ngươi mười phần mười sẽ nhiễm ôn dịch; nhưng cái sau chỉ là "có thể", nói đúng hơn là nếu buông tay chạy trốn còn có cơ hội sống sót."
Tạ Liên gật đầu, "Đúng là như thế. Hiện tại còn người nào muốn rời đi không? Một khi đã chính thức bắt đầu, tuyệt đối không thể lui ra, chi bằng nhân lúc trận pháp chưa khởi, ai rời đi cũng không có vấn đề gì. Cũng hi vọng những người ở lại đừng níu giữ họ, dù sao đây đích thực là chuyện rất nguy hiểm."
Những lời này nhất định phải nói cho bọn họ biết, bằng không sẽ lọc không ra người có nhuệ khí thật sự. Chốc lát, quả nhiên có mấy chục người lục tục rời khỏi, cúi đầu vội vã rời đi, vòng tròn sau đó thu hẹp lại
một chút. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt rồi."
Sư Thanh Huyền, "Tốt gì chứ! Hao hụt nhân số."
Tạ Liên vui vẻ cười, "So với tưởng tượng của ta thì quá tốt, còn nhiều người ở lại hơn." Lúc trước y còn băn khoăn cân nhắc nếu như rời đi một nửa thì phải làm sao, không ngờ lại chỉ có mười mấy người rời khỏi, quả thực đáng mừng. Đúng vào lúc này, bỗng một thanh âm từ xa cất lên, "Khoan đã, các ngươi biết thân phận của bọn họ không hả? Đừng dễ dàng tin tưởng, cẩn thận bị người làm hại!"
Tạ Liên quay đầu nhìn lại, thì ra là đám người Thiên Nhãn Khai. Sư Thanh Huyền lập tức reo lên, "Vậy đám các ngươi là ai? Đã không giúp đỡ thì đứng im một bên đi, chớ thêm phiền, ta bảo đảm bọn họ tuyệt đối sẽ không hại người."
Chúng pháp sư đương nhiên không thèm đặt một ăn mày lôi thôi vào trong mắt, vặn ngược lại, "Thế ngươi là ai? Lời nói của ngươi thì đáng giá mấy văn tiền?"
Sư Thanh Huyền nghe câu hỏi như vậy liền giận không chỗ phát tiết, chỉ mũi mình hét: "Cái gì? Ngươi dám ở trước mặt ta đàm luận chuyện tiền nong?? Đúng là đám người không biết trời cao đất rộng, các ngươi nói không chừng còn phải quỳ gối trước bản, khụ khụ....." Nói tới đây hắn chợt ho khan hai tiếng, vội rụt trở lại. Chúng pháp sư chỉ tưởng hắn phéc lác không thuận miệng nên tự mình lui xuống, cũng không quản nữa, khuyên nhủ: "Các ngươi căn bản chẳng biết bọn họ định làm gì, coi chừng vì mấy miếng cơm mà ngay cả mạng cũng mất!"
Tạ Liên đang muốn giải thích chúng khất cái hỗ trợ chủ yếu xuất phát từ nghĩa khí, đâu phải do mấy miếng cơm, Hoa Thành đứng từ xa đã mở miệng trước, "À không, bọn họ nào phải vì mấy miếng cơm, mà là vì cứu vớt chúng sinh."
Tạ Liên hơi cảm thấy kỳ quái, sao Hoa Thành lại nói như vậy? Bỗng nghe phía đối diện khinh thường xì một tiếng, "Cứu vớt chúng sinh, đó là cái quái gì? Tự bảo vệ mạng các ngươi cho tốt đi."
"Đúng vây ̣ a, khất cái cũng nhanh nhanh về đi, đừng tụ tập gây phiền phức."
Hoa Thành ung dung thong thả đáp, "Ồ? Ý là, ăn mày thì không thể cứu vớt chúng sinh chứ gì? Hay là, còn chưa xứng?"
Lời vừa nói ra, đám đông khất cái nhao nhao rối loạn, biểu hiện khá bất mãn. Thiên Nhãn Khai vội hô, "Chúng ta không có nói như vậy."
Sư Thanh Huyền lại lập tức nhảy ra chỉ hắn, "Á à, còn chối hả, những lời vừa nãy của các ngươi không phải ý này thì là gì? Nghe ngữ khí còn rất ghét bỏ, phải không mọi người!"
"Đúng vây ̣ a! Ý tứ gì đấy? Chúng ta không xứng chỗ nào?"
"Dù có làm hay không thì vẫn được ăn, các ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ vì mấy miếng cơm mà tới sao? Coi khinh người khác quá đấy!"
Tạ Liên quay sang một bên, thấy Hoa Thành đang nhấc mày với mình, giống như đang nói "Dễ như ăn cháo", thầm nghĩ: thì ra là như vậy. Tuy rằng người ở lại không ít, nhưng chưa chắc đã có lòng kiên định, thật đúng lúc xuất hiện đám người Thiên Nhãn Khai, trong lúc vô tình đã thể hiện thái độ xem thường bọn họ, "Đám ăn mày lôi thôi các ngươi xem náo nhiệt làm gì", không ngờ lại bị Hoa Thành tóm chăṭ nhược điểm, phóng đại lên khơi dậy lòng phẫn nộ của chúng ăn mày, tất cả đều chung ý nghĩ, các ngươi cảm thấy chúng ta không xứng? Vậy chúng ta lại càng muốn chứng minh cho các ngươi xem, chúng ta có thể!
Cứ như vậy, sĩ khí tựa làn sóng dâng lên. Hai bên cãi cọ lẫn nhau, Tạ Liên nhìn đám người Thiên Nhãn Khai nói: "Nếu các ngươi thực sự không yên lòng thì cứ ở tại đây giám sát, chừng nào chúng ta làm việc hại người, các ngươi ngăn cản cũng không sao."
Hoa Thành ở một bên mỉm cười rồi chêm lời: "Có điều, tốt nhất là đừng gây vướng bận nha."
"......"
Chúng pháp sư bám theo Tạ Liên cùng Hoa Thành suốt quãng đường dài, hiện tại đã thực sự nhịn không nổi nữa, lấy hết dũng khí nhảy ra ngoài, kết quả không bao lâu lại bị nụ cười đầy ẩn ý của Hoa Thành dọa trở lại. Hoa Thành xoay mặt nói, "Ca ca, nhìn bầu trời."
Tạ Liên cùng hắn ngẩng đầu. Những bóng đen trước trăng tròn mỗi lúc một rõ ràng, dường như là đã đến gần hơn một chút.
Thời gian bọn họ đi kiếm người không biết đã mất bao lâu, những thứ đó, cũng sắp rơi xuống!
Trong tâm Tạ Liên căng thẳng: nguy rồi, không kịp tìm thêm người nữa! Nhưng y cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lập tức nói, "Mọi người dừng lại! Nắm chặt tay!"
Sư Thanh Huyền đã sớm đứng nghiêm, "Thái tử điện...... Lão Tạ a, chúng ta chỉ có ngần ấy người, liệu có bị phá hay không đấy?"
Dù sao cũng đang ở nhân gian, xưng loạn sẽ gây ra hiểu lầm cùng phiền phức không đáng có, Tạ Liên nói, "Ta đứng đây kiểm tra, bất cứ nơi nào bị rách sẽ gia cố lại. Như vậy mới có thể duy trì được lâu." Hay nói đơn giản hơn là vá lại chỗ rách. Sư Thanh Huyền nói, "Ách ách ách, cái này cái này, vậy tính mạng chúng ta giao cho ngươi, kể cả ta đó, thái tử điện...... Lão Tạ ngươi phải nỗ lực, nhất định phải nỗ lực a! Ta hiện tại là người!"
"Được lão Phong, ta nhất định sẽ nỗ lực."
Lòng bàn tay mỗi người đều thấm đầy mồ hôi, nét mặt căng thẳng tột độ. Một khắc sau khi tay mọi người nắm chặt lấy nhau, từ màn đêm âm u tĩnh mịch, đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu khóc thảm thiết, mỗi lúc một gần, càng ngày càng nhanh!
Rơi xuống!
Xét đúng thời cơ, Tạ Liên hô, "Các vị, thổi hơi ra phía trước!"
Mọi người chẳng ai hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe theo, những quai hàm nhô ra phía trước ra sức thổi phù phù. Trong đêm đông, một đám người a ra nhiệt khí trắng xóa, tuy không biết có thể truyền ra bao xa, nhưng nhiệt khí lẫn vào dương khí, đã có tính mê hoặc vô cùng rồi. Hơn nữa trong bóng tối Hoa Thành sử dụng thủ thuật che mắt, chúng nó không thể thấy rõ bên dưới xảy ra chuyện gì, vong linh tứ phía chỉ cảm thấy có nơi nào đó nhân khí cùng nhiệt khí rất nồng, lại không ngừng gợn sóng, vô cùng sinh động, hiển nhiên sẽ công kích phạm vi đó, chúng hưng phấn vọt tới, hội tụ thành cái trụ cao tận trời!
Chớp mắt, Tạ Liên cơ hồ nhận ra khói đen bao trùm, y nói, "Mọi người cẩn thận đừng buông tay, tiến vào bẫy rồi!"
Cùng lúc đó, Hoa Thành ở phía sau, xuất ra trăm nghìn ngân điệp!
Ánh bạc thăm thẳm hiện lên, khói đen trước mắt Tạ Liên nhanh chóng bị đuổi tản ra, y nhìn thấy Hoa Thành đang duỗi một tay với mình, "Ca ca, đến bên cạnh ta này."
Tạ Liên sững sờ, lập tức nắm chặt lấy tay hắn. Hoa Thành hơi dùng lực kéo y tới gần, tay đặt ngang eo, không chút biến sắc càn quét tứ phía. Mặc dù những oán linh đã bị nhốt trong Đồng Lô hai ngàn năm, sớm quen với màn đêm mù mịt, nhưng cũng không dám tới gần, bởi vì bên trong tâm tròn kia không có nổi một tia hắc khí. Sau một hồi hứng thú tưng bừng đám oán linh mới cảm thấy không đúng, cắn xé nửa ngày sao một người sống cũng không cắm răng được, nhưng lại cắn phải đồng loại? Hơn nữa, còn có mấy cái thứ chẳng phải thân người, đám ngân điệp với chúng nó mà nói, giống như gió tên mưa đao, đập cánh nhào bay, rít gào xông thẳng lên trời giết chết chúng nó!
Oán linh cuối cùng cũng phát giác mình bị vây hãm. Chúng nó rơi vào trong lồng ác thú như thiêu như đốt, mà hơn hai trăm người này, đâu phải người du ngoạn ngoài lồng như bình thường, rõ ràng chính là lồng sắt tay vịn!
Phát giác xong chúng oán linh liền tức giận không thôi, điên cuồng đập mạnh vào tay cản của chúng ăn mày, bộ mặt hiểm ác rít gào, miệng lớn đến độ có thể nuốt lọt cái đầu người, phẫn nộ bay lên cao, khuôn mặt cùng thân hình đều vặn vẹo vạn phần. Có mấy người bị dọa đến rút lui vài bước, rất nhanh được người bên cạnh kéo lại, "Chớ lộn xộn!"
Tạ Liên cũng nhắc nhở, "Đừng nhúc nhích! Trận không rách chúng không thể đả thương được các ngươi!"
Nghe vậy, mọi người thoáng an tâm. Còn có tên ăn mày quay mặt sang phía oán linh rít gào chảy nước bọt như điên, miệng gào lên, "Phi phi phi! Bẩn chết ngươi, bẩn chết ngươi! Mau cút!" Đại khái là từng nghe qua quỷ sợ đồ dơ nên mới làm thế, Tạ Liên dở khóc dở cười, "Cái này thì không cần! Chúng nó chẳng sợ đâu."
Lúc này, y bỗng nhiên phát giác, có một nơi trong trận tràn ngập nguy cơ, sắp bị xé rách, mau chóng ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy một ăn mày nhỏ gầy hai mắt đăm đăm, hô hấp dồn dập, giống như khẩn trương đến sắp co quắp!
Rất nhiều oán linh cũng cảm giác được người này khí thế suy nhược, chen chúc lao về phía hắn. Tạ Liên phóng ra lụa mỏng, đánh cho đám oán linh phía đó tan tác, sau đó cấp tốc để người kia lui ra, để hai người bên cạnh nối liền lại. Còn chưa kịp thở ra môṭ hơi, cách sáu trượng phía tây nam, một lỗ thủng mới lại xuất hiện, Tạ Liên đang muốn quay người, lại phát hiện ở nơi cực xa xuất hiện lỗ thủng thứ ba, là một người đứng ngay cạnh Sư Thanh Huyền!
Dù sao, số lượng oán linh cũng quá khổng lồ. Đây chỉ là đợt thứ nhất, đằng sau còn có rất nhiều, cuồn cuộn không dứt!
Không kịp chạy tới, Tạ Liên gọi, "Tam Lang!"
Hoa Thành thế nhưng không động đậy, chỉ đáp lời, "Ca ca, đừng lo lắng."
Tạ Liên không tin hắn không cảm nhận được, cũng không tin hắn sẽ bỏ mặc, nếu nơi này có sơ hở, nhất định sẽ bị chúng oán linh xông vào!
Vào thế ngàn cân treo sợi tóc, một tấm bùa vàng bỗng bay tới, bên cạnh Sư Thanh Huyền nổ tung!
Đạo bùa này tuy rằng không thể nổ chết đám oán linh, nhưng cũng dọa chúng sợ đến rụt lại, co cổ rút lui. Đám pháp sư đứng một bên rình nửa ngày chợt xông tới, reo hò, "Đã nói rồi, các ngươi không tham gia náo nhiệt thì thôi, một khi đã cùng nhau, vậy thì làm đến triệt để đi, nếu bị phá chẳng phải lại thêm phiền phức hay sao!!!"
Hoa Thành nói với Tạ Liên, "Huynh xem, ta nói, đừng lo lắng."
Hắn vĩnh viễn ung dung không vội, Tạ Liên an tâm phần nào, "Ừm!"
Thiên Nhãn Khai chờ cùng đám pháp sư chung quy vẫn không kiềm chế được, tự chính mình xông lên. Đám người kia không hổ hai tiếng lão luyện, mỗi một động tác đều lưu loát cực kì, cứ hai người nắm chặt lấy tay nhau, tách ra nối liền. Hơn mười người mới đến lập tức sáp nhập vào vòng tròn, mở rộng trận người. Thiên Nhãn Khai cất giọng cao vút, "Các vị đạo hữu! Mau mau nào, ở Hoàng Thành có tông môn đệ tử thì nhanh chóng gọi bọn họ tới!!!"
"Đi thôi nào!"
"Ta gọi đồ đệ tới!"
Chỉ chốc lát sau, đầu đường lại xuất hiện thêm một trăm người.
Hơn một trăm người này cũng không phải vô dụng, tất cả đều là tăng nhân, đạo sĩ, thuật sĩ! Mỗi người võ trang đầy đủ, một bước bằng hai bước, tư thế oai hùng, nhìn qua trong lòng Tạ Liên tấm tắc khen hay, còn chúng khất cái thì trợn mắt ngoác mồm. Làn sóng người mới tới nhìn thấy tình cảnh quỷ khí ngút trời đều trưng ra biểu hiện sững sờ, lập tức mau chóng gia nhập. Sau khi bọn họ hòa vào, vòng tròn lại lớn ra không ít, cơ hồ to bằng một con phố lớn trong hoàng thành. Hơn nữa dũng khí khỏi phải bàn, trên người mỗi người đều mang theo vài món pháp bảo hỗn độn, không thể nghi ngờ gì nữa, đại trận này nhất định có thể kéo dài thời gian!
Đến đây, Tạ Liên trong lòng đã nắm chín phần, kiên định nói, "Mọi người không phải sợ, hiện tại tình thế nghịch chuyển, nhân số càng lúc càng nhiều, chỉ cần vững vàng bảo vệ trận địa, tiêu diệt chúng nó chỉ là vấn đề thời gian!"
Mọi người cũng đều nhìn ra tình thế trở nên có lợi. Có hi vọng liền mạnh giọng, nhất thời đều tự tin hơn gấp trăm lần, lớn tiếng đáp, "Diệt chúng nó!"
Bên kia, Thiên Nhãn Khai bảo, "Bên chúng ta có một trăm sáu tám người! Các ngươi có bao nhiêu? Có thể duy trì bao lâu?"
Đầu lĩnh bên ăn mày Sư Thanh Huyền cũng đã đếm đi đếm lại nhiều lần, lớn tiếng trả lời, "Bên chúng ta còn sót lại ở trong trận, có một trăm bốn tám người!"
Tạ Liên nói, "Vậy gộp lại cũng có ba trăm mười sáu người, chỉ còn phải tìm......" Hoa Thành bỗng cắt ngang, "Không đúng."
Tạ Liên quay đầu lại thắc mắc, "Cái gì không đúng?"
Hoa Thành thu hồi ánh mắt, ngoảnh mặt nhìn chăm chú y, "Con số không đúng. Hiện tại, nơi này có ba trăm mười bảy người."
___________________
Guess who:))))
Tạ Liên đứng cùng Hoa Thành ở giữa trận pháp, đáp, "Xong giao cho chúng ta, chúng ta sẽ ở trong trận từ từ giải quyết chúng nó, một con cũng không cho lọt, cái cần chỉ là thời gian mà thôi. Việc cấp bách hiện giờ là không thể để chúng nó lan rộng. Làm gì hiện tại cũng đều nguy hiểm, bởi nhân số không đủ năm trăm, có nhốt chúng được hay không thì rất khó nói."
Có người nuốt ực một ngụm nước bọt, hỏi, "Thế, nếu lao ra thì sao?"
Tạ Liên trả lời hắn, "Rất tồi tệ, sẽ bị oán linh bám lên người, sau đó nhiễm ôn dịch......"
"Ý ta là, chẳng hạn có người buông tay bỏ chạy, thì sẽ thế nào?"
"Vòng tròn bị phá, cũng có thể sẽ bị oán linh đeo bám."
"Kết quả cùng là một mà!"
Có người khá thông minh nghe liền hiểu, giải thích, "Không giống nhau, cái trước là ngươi mười phần mười sẽ nhiễm ôn dịch; nhưng cái sau chỉ là "có thể", nói đúng hơn là nếu buông tay chạy trốn còn có cơ hội sống sót."
Tạ Liên gật đầu, "Đúng là như thế. Hiện tại còn người nào muốn rời đi không? Một khi đã chính thức bắt đầu, tuyệt đối không thể lui ra, chi bằng nhân lúc trận pháp chưa khởi, ai rời đi cũng không có vấn đề gì. Cũng hi vọng những người ở lại đừng níu giữ họ, dù sao đây đích thực là chuyện rất nguy hiểm."
Những lời này nhất định phải nói cho bọn họ biết, bằng không sẽ lọc không ra người có nhuệ khí thật sự. Chốc lát, quả nhiên có mấy chục người lục tục rời khỏi, cúi đầu vội vã rời đi, vòng tròn sau đó thu hẹp lại
một chút. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt rồi."
Sư Thanh Huyền, "Tốt gì chứ! Hao hụt nhân số."
Tạ Liên vui vẻ cười, "So với tưởng tượng của ta thì quá tốt, còn nhiều người ở lại hơn." Lúc trước y còn băn khoăn cân nhắc nếu như rời đi một nửa thì phải làm sao, không ngờ lại chỉ có mười mấy người rời khỏi, quả thực đáng mừng. Đúng vào lúc này, bỗng một thanh âm từ xa cất lên, "Khoan đã, các ngươi biết thân phận của bọn họ không hả? Đừng dễ dàng tin tưởng, cẩn thận bị người làm hại!"
Tạ Liên quay đầu nhìn lại, thì ra là đám người Thiên Nhãn Khai. Sư Thanh Huyền lập tức reo lên, "Vậy đám các ngươi là ai? Đã không giúp đỡ thì đứng im một bên đi, chớ thêm phiền, ta bảo đảm bọn họ tuyệt đối sẽ không hại người."
Chúng pháp sư đương nhiên không thèm đặt một ăn mày lôi thôi vào trong mắt, vặn ngược lại, "Thế ngươi là ai? Lời nói của ngươi thì đáng giá mấy văn tiền?"
Sư Thanh Huyền nghe câu hỏi như vậy liền giận không chỗ phát tiết, chỉ mũi mình hét: "Cái gì? Ngươi dám ở trước mặt ta đàm luận chuyện tiền nong?? Đúng là đám người không biết trời cao đất rộng, các ngươi nói không chừng còn phải quỳ gối trước bản, khụ khụ....." Nói tới đây hắn chợt ho khan hai tiếng, vội rụt trở lại. Chúng pháp sư chỉ tưởng hắn phéc lác không thuận miệng nên tự mình lui xuống, cũng không quản nữa, khuyên nhủ: "Các ngươi căn bản chẳng biết bọn họ định làm gì, coi chừng vì mấy miếng cơm mà ngay cả mạng cũng mất!"
Tạ Liên đang muốn giải thích chúng khất cái hỗ trợ chủ yếu xuất phát từ nghĩa khí, đâu phải do mấy miếng cơm, Hoa Thành đứng từ xa đã mở miệng trước, "À không, bọn họ nào phải vì mấy miếng cơm, mà là vì cứu vớt chúng sinh."
Tạ Liên hơi cảm thấy kỳ quái, sao Hoa Thành lại nói như vậy? Bỗng nghe phía đối diện khinh thường xì một tiếng, "Cứu vớt chúng sinh, đó là cái quái gì? Tự bảo vệ mạng các ngươi cho tốt đi."
"Đúng vây ̣ a, khất cái cũng nhanh nhanh về đi, đừng tụ tập gây phiền phức."
Hoa Thành ung dung thong thả đáp, "Ồ? Ý là, ăn mày thì không thể cứu vớt chúng sinh chứ gì? Hay là, còn chưa xứng?"
Lời vừa nói ra, đám đông khất cái nhao nhao rối loạn, biểu hiện khá bất mãn. Thiên Nhãn Khai vội hô, "Chúng ta không có nói như vậy."
Sư Thanh Huyền lại lập tức nhảy ra chỉ hắn, "Á à, còn chối hả, những lời vừa nãy của các ngươi không phải ý này thì là gì? Nghe ngữ khí còn rất ghét bỏ, phải không mọi người!"
"Đúng vây ̣ a! Ý tứ gì đấy? Chúng ta không xứng chỗ nào?"
"Dù có làm hay không thì vẫn được ăn, các ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ vì mấy miếng cơm mà tới sao? Coi khinh người khác quá đấy!"
Tạ Liên quay sang một bên, thấy Hoa Thành đang nhấc mày với mình, giống như đang nói "Dễ như ăn cháo", thầm nghĩ: thì ra là như vậy. Tuy rằng người ở lại không ít, nhưng chưa chắc đã có lòng kiên định, thật đúng lúc xuất hiện đám người Thiên Nhãn Khai, trong lúc vô tình đã thể hiện thái độ xem thường bọn họ, "Đám ăn mày lôi thôi các ngươi xem náo nhiệt làm gì", không ngờ lại bị Hoa Thành tóm chăṭ nhược điểm, phóng đại lên khơi dậy lòng phẫn nộ của chúng ăn mày, tất cả đều chung ý nghĩ, các ngươi cảm thấy chúng ta không xứng? Vậy chúng ta lại càng muốn chứng minh cho các ngươi xem, chúng ta có thể!
Cứ như vậy, sĩ khí tựa làn sóng dâng lên. Hai bên cãi cọ lẫn nhau, Tạ Liên nhìn đám người Thiên Nhãn Khai nói: "Nếu các ngươi thực sự không yên lòng thì cứ ở tại đây giám sát, chừng nào chúng ta làm việc hại người, các ngươi ngăn cản cũng không sao."
Hoa Thành ở một bên mỉm cười rồi chêm lời: "Có điều, tốt nhất là đừng gây vướng bận nha."
"......"
Chúng pháp sư bám theo Tạ Liên cùng Hoa Thành suốt quãng đường dài, hiện tại đã thực sự nhịn không nổi nữa, lấy hết dũng khí nhảy ra ngoài, kết quả không bao lâu lại bị nụ cười đầy ẩn ý của Hoa Thành dọa trở lại. Hoa Thành xoay mặt nói, "Ca ca, nhìn bầu trời."
Tạ Liên cùng hắn ngẩng đầu. Những bóng đen trước trăng tròn mỗi lúc một rõ ràng, dường như là đã đến gần hơn một chút.
Thời gian bọn họ đi kiếm người không biết đã mất bao lâu, những thứ đó, cũng sắp rơi xuống!
Trong tâm Tạ Liên căng thẳng: nguy rồi, không kịp tìm thêm người nữa! Nhưng y cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lập tức nói, "Mọi người dừng lại! Nắm chặt tay!"
Sư Thanh Huyền đã sớm đứng nghiêm, "Thái tử điện...... Lão Tạ a, chúng ta chỉ có ngần ấy người, liệu có bị phá hay không đấy?"
Dù sao cũng đang ở nhân gian, xưng loạn sẽ gây ra hiểu lầm cùng phiền phức không đáng có, Tạ Liên nói, "Ta đứng đây kiểm tra, bất cứ nơi nào bị rách sẽ gia cố lại. Như vậy mới có thể duy trì được lâu." Hay nói đơn giản hơn là vá lại chỗ rách. Sư Thanh Huyền nói, "Ách ách ách, cái này cái này, vậy tính mạng chúng ta giao cho ngươi, kể cả ta đó, thái tử điện...... Lão Tạ ngươi phải nỗ lực, nhất định phải nỗ lực a! Ta hiện tại là người!"
"Được lão Phong, ta nhất định sẽ nỗ lực."
Lòng bàn tay mỗi người đều thấm đầy mồ hôi, nét mặt căng thẳng tột độ. Một khắc sau khi tay mọi người nắm chặt lấy nhau, từ màn đêm âm u tĩnh mịch, đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu khóc thảm thiết, mỗi lúc một gần, càng ngày càng nhanh!
Rơi xuống!
Xét đúng thời cơ, Tạ Liên hô, "Các vị, thổi hơi ra phía trước!"
Mọi người chẳng ai hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe theo, những quai hàm nhô ra phía trước ra sức thổi phù phù. Trong đêm đông, một đám người a ra nhiệt khí trắng xóa, tuy không biết có thể truyền ra bao xa, nhưng nhiệt khí lẫn vào dương khí, đã có tính mê hoặc vô cùng rồi. Hơn nữa trong bóng tối Hoa Thành sử dụng thủ thuật che mắt, chúng nó không thể thấy rõ bên dưới xảy ra chuyện gì, vong linh tứ phía chỉ cảm thấy có nơi nào đó nhân khí cùng nhiệt khí rất nồng, lại không ngừng gợn sóng, vô cùng sinh động, hiển nhiên sẽ công kích phạm vi đó, chúng hưng phấn vọt tới, hội tụ thành cái trụ cao tận trời!
Chớp mắt, Tạ Liên cơ hồ nhận ra khói đen bao trùm, y nói, "Mọi người cẩn thận đừng buông tay, tiến vào bẫy rồi!"
Cùng lúc đó, Hoa Thành ở phía sau, xuất ra trăm nghìn ngân điệp!
Ánh bạc thăm thẳm hiện lên, khói đen trước mắt Tạ Liên nhanh chóng bị đuổi tản ra, y nhìn thấy Hoa Thành đang duỗi một tay với mình, "Ca ca, đến bên cạnh ta này."
Tạ Liên sững sờ, lập tức nắm chặt lấy tay hắn. Hoa Thành hơi dùng lực kéo y tới gần, tay đặt ngang eo, không chút biến sắc càn quét tứ phía. Mặc dù những oán linh đã bị nhốt trong Đồng Lô hai ngàn năm, sớm quen với màn đêm mù mịt, nhưng cũng không dám tới gần, bởi vì bên trong tâm tròn kia không có nổi một tia hắc khí. Sau một hồi hứng thú tưng bừng đám oán linh mới cảm thấy không đúng, cắn xé nửa ngày sao một người sống cũng không cắm răng được, nhưng lại cắn phải đồng loại? Hơn nữa, còn có mấy cái thứ chẳng phải thân người, đám ngân điệp với chúng nó mà nói, giống như gió tên mưa đao, đập cánh nhào bay, rít gào xông thẳng lên trời giết chết chúng nó!
Oán linh cuối cùng cũng phát giác mình bị vây hãm. Chúng nó rơi vào trong lồng ác thú như thiêu như đốt, mà hơn hai trăm người này, đâu phải người du ngoạn ngoài lồng như bình thường, rõ ràng chính là lồng sắt tay vịn!
Phát giác xong chúng oán linh liền tức giận không thôi, điên cuồng đập mạnh vào tay cản của chúng ăn mày, bộ mặt hiểm ác rít gào, miệng lớn đến độ có thể nuốt lọt cái đầu người, phẫn nộ bay lên cao, khuôn mặt cùng thân hình đều vặn vẹo vạn phần. Có mấy người bị dọa đến rút lui vài bước, rất nhanh được người bên cạnh kéo lại, "Chớ lộn xộn!"
Tạ Liên cũng nhắc nhở, "Đừng nhúc nhích! Trận không rách chúng không thể đả thương được các ngươi!"
Nghe vậy, mọi người thoáng an tâm. Còn có tên ăn mày quay mặt sang phía oán linh rít gào chảy nước bọt như điên, miệng gào lên, "Phi phi phi! Bẩn chết ngươi, bẩn chết ngươi! Mau cút!" Đại khái là từng nghe qua quỷ sợ đồ dơ nên mới làm thế, Tạ Liên dở khóc dở cười, "Cái này thì không cần! Chúng nó chẳng sợ đâu."
Lúc này, y bỗng nhiên phát giác, có một nơi trong trận tràn ngập nguy cơ, sắp bị xé rách, mau chóng ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy một ăn mày nhỏ gầy hai mắt đăm đăm, hô hấp dồn dập, giống như khẩn trương đến sắp co quắp!
Rất nhiều oán linh cũng cảm giác được người này khí thế suy nhược, chen chúc lao về phía hắn. Tạ Liên phóng ra lụa mỏng, đánh cho đám oán linh phía đó tan tác, sau đó cấp tốc để người kia lui ra, để hai người bên cạnh nối liền lại. Còn chưa kịp thở ra môṭ hơi, cách sáu trượng phía tây nam, một lỗ thủng mới lại xuất hiện, Tạ Liên đang muốn quay người, lại phát hiện ở nơi cực xa xuất hiện lỗ thủng thứ ba, là một người đứng ngay cạnh Sư Thanh Huyền!
Dù sao, số lượng oán linh cũng quá khổng lồ. Đây chỉ là đợt thứ nhất, đằng sau còn có rất nhiều, cuồn cuộn không dứt!
Không kịp chạy tới, Tạ Liên gọi, "Tam Lang!"
Hoa Thành thế nhưng không động đậy, chỉ đáp lời, "Ca ca, đừng lo lắng."
Tạ Liên không tin hắn không cảm nhận được, cũng không tin hắn sẽ bỏ mặc, nếu nơi này có sơ hở, nhất định sẽ bị chúng oán linh xông vào!
Vào thế ngàn cân treo sợi tóc, một tấm bùa vàng bỗng bay tới, bên cạnh Sư Thanh Huyền nổ tung!
Đạo bùa này tuy rằng không thể nổ chết đám oán linh, nhưng cũng dọa chúng sợ đến rụt lại, co cổ rút lui. Đám pháp sư đứng một bên rình nửa ngày chợt xông tới, reo hò, "Đã nói rồi, các ngươi không tham gia náo nhiệt thì thôi, một khi đã cùng nhau, vậy thì làm đến triệt để đi, nếu bị phá chẳng phải lại thêm phiền phức hay sao!!!"
Hoa Thành nói với Tạ Liên, "Huynh xem, ta nói, đừng lo lắng."
Hắn vĩnh viễn ung dung không vội, Tạ Liên an tâm phần nào, "Ừm!"
Thiên Nhãn Khai chờ cùng đám pháp sư chung quy vẫn không kiềm chế được, tự chính mình xông lên. Đám người kia không hổ hai tiếng lão luyện, mỗi một động tác đều lưu loát cực kì, cứ hai người nắm chặt lấy tay nhau, tách ra nối liền. Hơn mười người mới đến lập tức sáp nhập vào vòng tròn, mở rộng trận người. Thiên Nhãn Khai cất giọng cao vút, "Các vị đạo hữu! Mau mau nào, ở Hoàng Thành có tông môn đệ tử thì nhanh chóng gọi bọn họ tới!!!"
"Đi thôi nào!"
"Ta gọi đồ đệ tới!"
Chỉ chốc lát sau, đầu đường lại xuất hiện thêm một trăm người.
Hơn một trăm người này cũng không phải vô dụng, tất cả đều là tăng nhân, đạo sĩ, thuật sĩ! Mỗi người võ trang đầy đủ, một bước bằng hai bước, tư thế oai hùng, nhìn qua trong lòng Tạ Liên tấm tắc khen hay, còn chúng khất cái thì trợn mắt ngoác mồm. Làn sóng người mới tới nhìn thấy tình cảnh quỷ khí ngút trời đều trưng ra biểu hiện sững sờ, lập tức mau chóng gia nhập. Sau khi bọn họ hòa vào, vòng tròn lại lớn ra không ít, cơ hồ to bằng một con phố lớn trong hoàng thành. Hơn nữa dũng khí khỏi phải bàn, trên người mỗi người đều mang theo vài món pháp bảo hỗn độn, không thể nghi ngờ gì nữa, đại trận này nhất định có thể kéo dài thời gian!
Đến đây, Tạ Liên trong lòng đã nắm chín phần, kiên định nói, "Mọi người không phải sợ, hiện tại tình thế nghịch chuyển, nhân số càng lúc càng nhiều, chỉ cần vững vàng bảo vệ trận địa, tiêu diệt chúng nó chỉ là vấn đề thời gian!"
Mọi người cũng đều nhìn ra tình thế trở nên có lợi. Có hi vọng liền mạnh giọng, nhất thời đều tự tin hơn gấp trăm lần, lớn tiếng đáp, "Diệt chúng nó!"
Bên kia, Thiên Nhãn Khai bảo, "Bên chúng ta có một trăm sáu tám người! Các ngươi có bao nhiêu? Có thể duy trì bao lâu?"
Đầu lĩnh bên ăn mày Sư Thanh Huyền cũng đã đếm đi đếm lại nhiều lần, lớn tiếng trả lời, "Bên chúng ta còn sót lại ở trong trận, có một trăm bốn tám người!"
Tạ Liên nói, "Vậy gộp lại cũng có ba trăm mười sáu người, chỉ còn phải tìm......" Hoa Thành bỗng cắt ngang, "Không đúng."
Tạ Liên quay đầu lại thắc mắc, "Cái gì không đúng?"
Hoa Thành thu hồi ánh mắt, ngoảnh mặt nhìn chăm chú y, "Con số không đúng. Hiện tại, nơi này có ba trăm mười bảy người."
___________________
Guess who:))))