Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 5 Chương 217

Quần áo mặc ở trên người, chắc chắn không có cách nào thiêu cháy được, không khéo thậm chí còn đem cả Tạ Liên thiêu chung thành tro.

Tạ Liên thở dài: “Thôi thì cứ mặc kệ nó ở trên người đi. Dù sao nó cũng không hút được máu của ta, Linh Văn cũng không thể đưa ra mệnh lệnh ràng buộc nữa.”

Một làn sương khói thổi qua. Linh Văn đang đứng trước mặt bỗng biến thành con lật đật màu xanh, vẻ ngoài vô cùng đứng đắn, trong tay như đang cầm một tập hồ sơ. Tạ Liên nhấc nó lên, nhét vào trong lòng ngực. Hai người rời khỏi thiên điện, tiến vào chủ điện.

Không phải do ảo giác, chủ điện Linh Văn so với lúc trước hình như âm trầm hơn nhiều, bốn phía là những chồng công văn xếp cao, dường như có thể đổ xuống, đè chết người ta bất cứ lúc nào. Bọn họ không gặp phải vệ binh, cứ thế tiến thẳng vào nơi sâu nhất, bắt gặp một cánh cửa đỏ.

Còn chưa tiến lại gần, Tạ Liên liền nghe thấy phía sau cửa truyền đến một thanh âm khiếp sợ, run rẩy: “… Sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế được?”

Là Quốc sư! Chẳng lẽ có kẻ nào đã nhanh chân đến trước?

Tạ Liên lập tức đá văng cánh cửa, quát khẽ:

“Buông ra!”

Trong phòng quả nhiên không chỉ có một mình Quốc sư. Thấy cửa bị đá văng, bọn họ đều đồng loạt quay lại nhìn. Quốc sư trên mặt vẫn chưa bớt đi vẻ khiếp sợ: “… Điện hạ?”

“…”

“…”

Quốc sư vừa ngẩng lên chốc lát, đầu lại lập tức cúi xuống, nói: “Ngươi cứ từ từ đã… Tại sao lại như vậy, đây là cái vận may gì chứ!”

Tạ Liên và Hoa Thành đều không có lời nào mà chống đỡ.

Trong phòng, Quốc sư cùng ba người khác ngồi cùng một bàn, khí thế ngất trời, say mê đánh bài. Cụ thể hơn, ba “người” kia cũng không phải là người sống, đều là những hình nhân bằng giấy được làm tùy tiện, không biết dùng quỷ thuật gì mà có thể khiến chúng cử động, ngồi đánh bài. Mà vừa rồi Quốc sư thốt lên một câu, chính là vì hắn vừa rút bài, cầm lòng không được mà than vãn.

Tạ Liên vốn tưởng rằng Quốc sư ở bên trong đang bị tra khảo, sẽ là bộ dáng tiều tụy thế nào, không nghĩ đến hắn lại ung dung ngồi đánh bài, thật dở khóc dở cười, lại khó tránh khỏi cảm giác vô cùng thân quen.

Sao mà không thân quen cho được!

Năm đó, y cùng Phong Tín tu đạo ở Hoàng Cực Quán, cứ mỗi lần đi tìm Quốc sư là lại thấy hắn ngồi đánh bài, đánh bài, lúc nào cũng đánh bài! Đã qua tám trăm năm sau, giờ lại trông thấy hắn đánh bài, giống như tái hiện lại hình ảnh vừa mới hôm qua. Ngay cả biểu hiện cuồng nhiệt trên mặt Quốc sư cũng giống y như đúc.

Hắn nhìn xấp bài trên tay không chớp mắt, chẳng buồn quay đầu mà nói: “Điện hạ, cuối cùng ngươi cũng tới. Nhưng mà, đợi ta đánh xong ván này rồi nói gì hẵng nói…”

Tạ Liên biết hắn chỉ cần ngồi vào bàn là bệnh cũ lại tái phát. Cái bộ dạng này cùng với bộ dạng khi ở điện Thần Võ, thật đúng là như hai người khác nhau. Y cũng hết cách, đành phải đi tới kéo hắn ra khỏi bàn: “Sư phụ à, đã lúc nào rồi, đừng chơi nữa!”

Quốc sư hai mắt đỏ đậm, hét lớn: “Không được, không được, đợi ta đánh xong!!! Nốt ván này thôi! Nốt ván này là được rồi! Đợi ta đi xong mấy lượt nữa, không chừng sẽ thắng lớn!”

Tạ Liên thở dài: “Sẽ không thắng nổi, thật sự không thắng nổi!”



Cũng may một ván quả nhiên kết thúc rất nhanh. Tuy rằng Quốc sư khẳng định chắc nịch rằng sẽ thắng, nhưng thực tế vẫn không thể thắng nổi. Phất tay thu lại ba hình nhân giấy, Quốc sư cuối cùng cũng trở lại vẻ bình tĩnh như thường.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng nói: “Điện hạ, ta biết ngươi nhất định sẽ đến, ta vẫn luôn luôn chờ ngươi.”

“…”

Tạ Liên thầm nghĩ: “Ta thế nào cũng không thấy người giống như luôn luôn chờ ta ở điểm nào…”

Nhưng mà, y còn chưa nói ra, bậc trưởng bối tôn kính đã nhìn thấu suy nghĩ của y. Quốc sư lại nói: “Ta biết trong lòng ngươi nhất định có nhiều điều nghi ngờ.”

Hoa Thành đứng ở một bên, tùy tiện dựa vào thành cửa, canh chừng bên ngoài. Tạ Liên ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Quốc sư, thừa nhận: “Đúng vậy.”

Dừng một chút, y nói tiếp: “Đầu tiên, ta muốn xác nhận, Quân Ngô… thật sự chính là Bạch Vô Tướng, cũng chính là Ô Dung thái tử sao?”

Quốc sư nói: “Không cần hoài nghi, hắn chính là như vậy.”

Tạ Liên nói: “Ta cùng Ô Dung thái tử vốn không có quan hệ, phải không? Chúng ta hoàn toàn là hai người khác nhau?”

Quốc sư đáp: “Ngươi cùng Ô Dung thái tử chỉ có duy nhất một quan hệ, đó là hắn đã diệt đất nước của ngươi, Tiên Lạc.”

“…”

Tạ Liên thấp giọng: “Quốc sư, chính người từng nói với ta, người không biết Bạch Vô Tướng là thứ gì, nhưng người tin rằng hắn xuất hiện là do ta.”

Quốc sư nói: “Điện hạ, lúc ấy, ta thực sự không biết đó là thứ gì. Chờ đến lúc mà ta phát hiện ra thì đã quá muộn. Hơn nữa, ta nói hắn xuất hiện là do ngươi, cái này cũng không hoàn toàn sai.”

Tạ Liên nhíu mày: “Như vậy là có ý gì? Hơn nữa, vẫn là vấn đề này… Hắn vì cái gì mà muốn tiêu diệt Tiên Lạc quốc?”

Quốc sư nhìn chằm chằm y: “Bởi vì một câu nói của ngươi.”

Tạ Liên sửng sốt: “Một câu nói của ta? Ta nói cái gì?”

Quốc sư nhấn mạnh từng chữ: “Thân tại vô gián, tâm tại đào nguyên”

“…”

Một lúc lâu, y không nói gì. Tạ Liên không thể tưởng tượng nổi: “… Thật sự là vậy sao?”

Quốc sư đáp: “Thật sự vậy.”

Tạ Liên nói: “… Lại là vì những lời này? Nói như thế thì có vấn đề gì?”

Quốc sư trầm giọng: “Vấn đề quá lớn. Tất cả mọi việc xảy ra, đều bắt đầu từ câu nói này của ngươi!”

Tạ Liên cảm thấy hơi mơ hồ, chắc chắn những điều Quốc sư sắp nói, y sẽ không thể tiếp thu hết. Y định gọi Hoa Thành, nhưng còn chưa gọi, Hoa Thành đã tự đi tới ngồi cạnh y.

Quốc sư nói: “Ngươi chắc hẳn đã nhìn thấy những bức bích họa ở núi Đồng Lô.”

Tạ Liên gật đầu: “Đã thấy. Những bức họa đó là do người vẽ?”

Quốc sư nói: “Đúng là ta. Mỗi lần núi Đồng Lô khai mở, ta đều trà trộn vào trong, một mặt muốn ngăn Quỷ vương xuất thế, mặt khác, muốn nghĩ cách truyền lại manh mối cho người tới sau biết về Ô Dung quốc, Ô Dung thái tử.”

Tạ Liên ngưng thần: “Tại sao người không trực tiếp nói ra mà phải dùng phương thức mờ mịt như thế?”

Quốc sư nói: “Điện hạ, ngươi cho rằng vì sao mà trên cõi đời này không còn ai biết đến Ô Dung quốc?”

Tạ Liên còn chưa trả lời, Hoa Thành đã lên tiếng: “Tất cả những ai biết đến, đều bị hắn giết sạch, đúng không?”

Quốc sư nói: “Đúng vậy. Nếu manh mối hiện lên quá rõ ràng hoặc trực tiếp mang đi tuyên truyền, không chỉ ta gặp nguy hiểm, bại lộ thân phận, tất cả những kẻ biết sự thật cũng đều chết không còn một mống. Dù có là bao nhiêu người, tính ra bằng cả một tòa thành, hắn cũng có thể trong ba ngày, đập nát tòa thành này, san bằng không khác bình địa. Ngươi hẳn là biết ta không nói giỡn.”

Tạ Liên đương nhiên biết. Khôi hài ở chỗ, lúc trước y từng cảm thấy may mắn vì Quân Ngô trở thành thần chứ không bị đọa xuống thành quỷ, nếu không thiên hạ này sẽ đại loạn.

Quốc sư nói: “Cho nên ta không thể để hắn cảm thấy, trên đời còn tồn tại người biết đến việc này. Nhưng ngoài ta ra, không còn ai khác biết đến, thật không cam lòng. Ta đã nghĩ, nếu có ai đó can đảm, đủ cẩn thận thì chắc chắn có thể phát hiện ra. Nếu không thể trực tiếp đấu chọi thì đành tùy vào cơ duyên.”

“Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn phải trốn đông trốn tây, quy ẩn kín đáo. Trừ một lần, vào tám trăm năm trước, hắn suýt nữa bắt được ta, chỉ là ta cuối cùng vẫn thoát thân. Lần này bắt được, chính là bởi vì hắn phát hiện bức bích họa ta vẽ trong thần điện ở núi Đồng Lô, mới nghĩ tới khả năng ta chưa có chết, hơn nữa còn cố ý để lại rất nhiều manh mối muốn phanh phui sự thật.”

Tạ Liên nhớ tới, khi còn ở Đồng Lô, những bức bích họa trong tòa thần điện cuối cùng đã bị ai đó phá hủy gần hết, chỉ để lại mấy bức. Lúc ấy, y và Hoa Thành đều hoài nghi rằng đã có ai đem chúng giấu đi, thế nhưng tìm mãi cũng không ra. Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ là có khả năng, lúc ấy Bạch Vô Tướng đã giấu chúng đâu đó trong một góc thần điện.

Tạ Liên nói: “Nhưng mà, Quốc sư, vì sao mà người phải trốn đông trốn tây?”

Quốc sư ái ngại: “Đương nhiên là bởi vì…”

Hoa Thành xen ngang: “Phản bội.”

Hơi giật mình, Quốc sư quay sang nhìn hắn một cái. Hoa Thành sắc mặt vẫn không đổi, nói: “Ngươi chính là đã phản bội hắn.”

Quốc sư xua tay: “Cũng không sai biệt lắm. Chính là như vậy.”

Hắn chuyển hướng Tạ Liên, nói tiếp: “Không biết phải giải thích thế nào, Điện hạ…”

“Tất cả những gì bích họa miêu tả đều là sự thật. Ô Dung thái tử điện hạ, cùng với Ô Dung quốc cường thịnh, vô song như thái dương. Ngày xưa, ngươi làm Tiên Lạc thái tử uy danh cỡ nào, hắn so với ngươi còn uy danh gấp mấy lần.”

“Ta cùng với ba vị đồng môn, tổng cộng là bốn người, từng là người hầu của hắn. Sau khi phi thăng, Thái tử điểm mặt chúng ta đi lên, cũng làm thân với rất nhiều thần quan muôn hình muôn vẻ. Không phải là khoa trương, trong tất cả thần quan ở Thiên giới, hắn lúc vào cũng giống như thái dương, làm người ta lóa mắt, tái mặt.”

Quốc sư vừa nói, vừa vô tình thoáng mỉm cười. Tạ Liên cảm thấy, “Thái tử điện hạ” mà hắn nói tới, không phải “Quân Ngô”, cũng không phải “Bạch Vô Tướng”, chỉ đơn thuần là vị thái tử trẻ tuổi từ hai ngàn năm trước mà thôi.

Y nói: “Lúc trước, cũng có lần người kể cho ta nghe qua một chút.”

“Có sao? Người già rồi, không nhớ rõ mấy việc như thế.”

“Đúng là có. Chỉ là, người không nói là hắn phi thăng, chỉ nói hắn đã chết.”

Quốc sư nói: “Đại khái là vì, ta cảm thấy, hắn thà đừng phi thăng vẫn tốt hơn.”

Tạ Liên nói: “Bởi vì núi lửa Đồng Lô bạo phát sao?”

Quốc sư không trả lời thẳng: “Pháp lực của Thái tử điện hạ quá mạnh.”

“Hắn nằm mộng liền biết trước, mai này Ô Dung quốc sẽ chìm trong biển lửa, liền nghĩ cách cứu con dân của hắn. Nhưng mà, lúc ấy tất cả mọi người đều không nghĩ việc sẽ đến nước này. Chúng ta đều cảm thấy, hiện tại có người sắp chết, vậy cứu người có gì sai?”

“Chính là, sự tình căn bản không đơn giản như thế.”

“Núi lửa bùng nổ là việc không thể ngăn cản được, nếu không muốn có thương vong, chỉ có thể di chuyển sang nơi khác. Nhưng núi lửa phun trào phạm vi quá lớn, không chỉ cỡ một hai tòa thành. Đối với vương công quý tộc bình thường mà nói, biện pháp tốt nhất chính là đi chinh phạt nước khác, chiếm lĩnh lãnh thổ. Nếu không, sẽ chẳng có đất nước nào chịu tiếp nhận nhiều người như vậy đến ở.”

“Thế nhưng, đối với Thái tử điện hạ mà nói, đây căn bản không phải biện pháp. Chiến tranh nhất định sẽ đổ máu, một khi đổ máu liền sẽ đỏ mắt, làm con người trở nên tàn bạo, mất đi nhân tính.”

“Quân đội Ô Dung quốc vẫn tự ý dẫn binh ra ngoài. Binh lính đi đến những nơi không có một mái nhà ngọn cỏ, cho rằng quá tầm thường, không xứng để Ô Dung quốc tương lai chuyển tới định cư, liền hạ lệnh tàn sát con dân các nước láng giềng, giết càng nhiều càng tốt, giết tới nỗi máu chảy thành sông, thây chất như núi.”

“Thái tử điện hạ biết tin, liền cực kì tức giận. Trước hàng vạn con mắt chứng kiến, hắn hạ phàm, ở giữa chiến trường trừng phạt toàn bộ binh lính Ô Dung.”

Tạ Liên tưởng tượng đến hình ảnh Quân Ngô còn là thiếu niên, cũng có thể coi là Bạch Vô Tướng khi thiếu niên, trong lòng liền cảm thấy kinh ngạc.

Quốc sư tiếp tục nói: “Nhưng mà, không chỉ riêng hắn tức giận. Chuyện này cũng làm vương công quý tộc cùng con dân Ô Dung quốc vô cùng tức giận. Rất nhiều người tới thần điện chất vấn Thái tử điện hạ: Chúng ta chỉ vì muốn sống sót, cần đất để ở, không có cách nàomới đi xâm lược nước khác, chẳng lẽ có gì sai sao?”

“Chuyện này vượt quá tưởng tượng của chúng ta, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, đã bắt đầu có người la hét, muốn lật đổ tượng của hắn, thiêu cháy miếu thờ hắn, nhưng Thái tử điện hạ vẫn hết sức vững vàng.”

“Hắn nói, nếu Ô Dung quốc bị kẻ thù phương nào xâm lược, hắn nhất định thề sống chết bảo vệ, không cho chúng bước vào một bước, nhưng bản thân tuyệt đối không được đi xâm lược nước khác. Hắn khẩn cầu mọi người từ bỏ chinh chiến, chờ hắn xây dựng nên một thứ… Cầu thông thiên.”

(Cầu dẫn lên trời)

Quốc sư chậm rãi nói: “Nhân gian không có nhiều đất, vậy thì không bằng đem mọi người lên trời tránh một chút. Tuy nói ra nghe thật hoang đường nhưng bốn chúng ta đều tin tưởng Thái tử điện hạ, tin chắc rằng có thể làm được. Phải nói, bất kể hắn muốn làm gì, chúng ta đều kiên trì cùng hắn làm. Đương nhiên, các thần quan khác trên Thiên giới không thể chấp nhận nổi, toàn bộ đều phản đối, nhưng Thái tử điện hạ vẫn vững tâm.”

“Hắn đồng thời phải chịu đựng ba vấn đề: Nhân dân Ô Dung quốc cùng vương quan quý tộc vừa khó hiểu, vừa oán trách hắn, Thiên giới tức giận liên tục phản đối hắn, cùng với cầu thông thiên làm sao để xây dựng.”

Hoa Thành lại cười nhạo một tiếng: “Phản đối? Chỉ sợ không ngừng ở phản đối.”

Quốc sư chậm rãi gật đầu: “Nếu chỉ dừng lại ở phản đối, đả đảo thì cũng thế. Nhưng mà…”

Tạ Liên mơ hồ đoán được phần tiếp theo, nhưng vẫn là muốn hỏi: “Nhưng mà sao?”

Quốc sư nói: “Cầu thông thiên kia, muốn xây nên yêu cầu lượng lớn thời gian cùng pháp lực mới hoàn thành được, Thái tử điện hạ căn bản không thể hoàn toàn tập trung. Hắn không còn thời gian đi nơi khác hay xử lý việc gì khác, cũng không còn bao nhiêu tín đồ thờ bái. Hắn chỉ có thể tự mình gắng gượng.”

“Thế nhưng, việc mà hắn muốn làm lại không thể thuyết phục được tín đồ. Ngày đầu tiên, hắn đỡ vững được cây cầu, mọi người đều cảm tạ hắn, nhớ rõ hắn. Ngày hôm sau, ngày thứ ba, thứ tư, cũng là như thế. Một tháng, hai tháng vẫn là cảm tạ hắn, nhớ rõ hắn. Nhưng thời gian dài hơn thì không còn được như trước.”

“Núi lửa chưa bùng nổ, Thái tử điện hạ lại không thể làm việc gì khác ngoài yên lặng tích tụ pháp lực. Mọi người khó tránh khỏi cảm thấy hắn không còn lợi hại như trước, thậm trí nói, hắn đã không còn quan tâm chúng sinh. Lúc này, không ngoài dự đoán, bọn họ liền thờ phụng vị thần mới.”

“Người Ô Dung rất đông đảo, tài lực hùng hậu, tín đồ tín ngưỡng vô cùng cường thịnh, xem lúc trước thờ phụng Thái tử điện hạ cường thịnh thế nào liền biết. Rất nhiều thần quan đã thèm thuồng tín đồ ở địa bàn này không thôi, vì thế…”

Tạ Liên liền hiểu ra thông suốt.

Y nói: “Vì thế… Nhóm thần quan đó liền nhân cơ hội này, lợi dụng sự oán giận, bất mãn của dân chúng đối với vị Thái tử điện hạ kia, dụ dỗ bọn họ, chia cắt tín đồ, chặn đứt suối nguồn pháp lực của Thái tử… Phải không?”

back top