Hôm nay là ngày thử việc thứ chín, tôi vừa làm mất điện thoại. Tôi bị mời lên văn phòng nghe mắng một trận xối xả vì tôi dám phớt lờ điện thoại của giám đốc, anh nói:
- Anh đã gặp nhiều sinh viên mới ra trường rồi, nhưng người vụng về như em thì thật hiếm! Hôm nay làm mất điện thoại, có phải ngày mai làm mất luôn cả tài liệu của công ty không hả?
Blah blah blah, hơn nửa tiếng đồng hồ.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, đồng nghiệp Tiểu Chiêu liền tỏ vẻ thông cảm với tôi.
Tôi thấy cách xử sự của anh đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng biết làm sao, trong đám sinh viên mới vào công ty đợt này, tôi là đứa yếu kém nhất.
Chỉ một lát sau, thư ký của anh đã gọi điện bảo tôi lên văn phòng giám đốc.
Nghĩ bụng chắc anh mắng chửi nhiều thành nghiện thật rồi nên vừa bước chân vào phòng, tôi đã tự nhủ: anh mà chửi nữa, mình nhất định sẽ đập bàn vùng dậy. Vẫn đang trong thời gian thử việc, cùng lắm là bỏ, không làm nữa.
Vậy mà anh không hề mắng mỏ, trái lại còn đưa tôi một chiếc điện thoại mới toanh.
Mặt mũi xầm xì như đeo đá, anh hằm hè nói:
- Cứ thử đánh mất điện thoại lần nữa xem, anh sẽ sa thải em ngay lập tức.
Mất điện thoại liên quan gì đến sa thải chứ?
Anh đúng là chuyện bé xé ra to.
2. Tôi đã tìm được điện thoại, thì ra nó lọt xuống khe sau ghế sofa tự lúc nào chẳng hay. Tôi hí hửng cầm điện thoại, chạy xộc vào nhà tắm, cứ tưởng nói ra tin tức nóng sốt này sẽ được khen thưởng, ngờ đâu anh chẳng thèm khen một câu.
Anh nói mà không thèm ngước mắt nhìn tôi một cái:
- Có mình em đi đâu quên đấy, đẹp mặt quá nhỉ!
Tôi bực thật rồi đấy!
Tôi hùng hổ tuyên bố, tối nay anh đi mà ngủ ở thư phòng.
Biết ngay là anh sẽ giận, anh nói anh sẽ không ngủ ở đó.
Đang mừng thầm thì anh từ tốn nói thêm một câu:
- Anh sang phòng dành cho khách.
3. Mạc Thiệu Khiêm là đồ đểu! Đồ đại đểu!
Anh bảo tối anh sẽ ngủ ở phòng khách, chứ có bảo tôi cũng phải sang đó ngủ với anh đâu.
Nhưng anh lại nói: “Anh không nói, chẳng nhẽ em không tự biết à? Hồi mới cưới em đã hứa với anh những gì? Anh ngủ đâu, em ngủ đấy.”
Tôi hứa cái gì?
Sao chẳng nhớ gì thế này?
4. Buổi trưa ăn cơm, Tiểu Chiêu ngồi buôn chuyện với tôi, cô ấy cứ nghe nói giám đốc đã lấy vợ. Tiểu Chiêu tỏ vẻ hâm mộ, nói:
- Không biết tiên nữ ấy thế nào mà lại trị được giám đốc nhà mình nhỉ?
Tôi nói, trăm phần trăm không phải tiên nữ đâu.
Tiểu Chiêu lườm tôi rồi bảo, thế thì cũng không phải loại Trư Bát Giới nhà cậu.
Từ hồi về nước, cứ ngồi vào bàn ăn là tôi lại quen thói hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Duyệt Oánh thường trêu:
- Trông cậu chẳng giống từ Mỹ về gì cả, có mà từ châu Phi về thì có.
Còn Tiểu Chiêu ngày nào cũng đi ăn với tôi thì bảo, cứ đụng đến đồ ăn là tôi chẳng khác nào Trư Bát Giới.
Tiểu Chiêu lại hỏi:
- Theo cậu, phu nhân giám đốc thường gọi giám đốc thế nào nhỉ? Gọi là Thiệu Khiêm à? Hay Khiêm Khiêm nhỉ? Thử tưởng tượng mà xem, ngọt ngào quá đi mất! Gọi như thế mới thân mật làm sao.
Ngọt ngào ấy à?
Hằng ngay, tôi toàn quen miệng gọi anh là cầm thú thôi.
5. Giám đốc đi công tác, còn dẫn theo người phụ trách chính của chúng tôi, thế là mọi người được dịp lười biếng. Tôi và Tiểu Chiêu đang hí hửng chơi trộm rau trên Kaixin[1], bất ngờ điện thoại đổ chuông.
[1] Kaixin: một trong những trang mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc.
- Lại chơi trộm rau đấy à?
- Đâu ạ!
- Còn chối nữa, avatar của em trên Kaixin đang sáng đây này.
Tôi thót tim, vừa log out vừa bảo Tiểu Chiêu giải tán khẩn trương.
Sau đó, Tiểu Chiêu mới hỏi tôi, ai phát hiện ra bọn mình thế?
Tôi buột miệng nói là chồng mình.
Tiểu Chiêu nói, sợ gì chứ, chẳng nhẽ chồng cậu còn lo cậu làm biếng ở công ty cơ à?
Nghĩ cũng đúng, thế là tôi lại nghênh ngang đi trồng nhân sâm.
6. Tiểu Chiêu hỏi tôi, mới tốt nghiệp đại học mà tôi đã vội đi lấy chồng, có phải chồng tôi tuyệt vời lắm không?
Tôi làm một bài tổng kết tỉ mỉ:
Tính tình tệ hại, động một tí là cau có, cứ như tôi là trẻ con lên ba không bằng, không thèm tôn trọng tôi. Hẹp hòi kinh người, thỉnh thoảng mấy đứa con trai học cùng lớp gọi điện cho tôi, thể nào anh cũng nói bóng gió. Trước giờ chưa từng đưa tôi đi dạo phố, cuối tháng ký hóa đơn là lại chê bai tôi không biết lo liệu việc nhà. Còn nói tôi ngố, không cho tôi học thạc sĩ ở nước ngoài. Ở nhà anh mới là người có quyền quyết định, mà từ trước tới nay, anh không cho phép tôi nhận mình là vợ anh trước mặt đồng nghiệp công ty anh.
Tiểu Chiêu sợ tái mặt, cô ấy hỏi tôi thích loại đàn ông JP[2] này ở điểm nào?
[2]. JP: Viết tắt của từ …. (jipin) theo nghĩa tiêu cực tức là: người tệ hại không ai chịu nổi.
Tôi nghĩ mãi rồi đành nói vì anh làm ra nhiều tiền nên tôi mới yêu.
7. Tiểu Chiêu đúng là người thích buôn chuyện, đồng nghiệp trong công ty không một ai không biết chồng tôi đích thị là một gã JP, về sau, tin đồn tới tai nhân vật chính. Báo hại tôi hôm sau không bật dậy đi làm được, tiền chuyên cần cũng bị cắt vì tội đi làm muộn.
Tiểu Chiêu an ủi tôi:
- Đừng buồn, hôm nay giám đốc cũng đi làm muộn đấy.
Khổ nỗi có ai chấm điểm chuyên cần của anh đâu!
8. Tôi hớn hở cầm tháng lương đầu tiên đi lượn phố với Tiểu Chiêu. Lượn lờ cả buổi mới sắm được chiếc cà vạt, đắt kinh khủng, vừa tròn một tháng lương của tôi.
Hôm sau, Tiểu Chiêu ngất ngây khoe, giám đốc là người đàn ông có gu thẩm mỹ tuyệt vời nhất mà cô ấy từng gặp. Sau đó khen tôi tinh tường, mua cho chồng mình chiếc cà vạt giống y chang với chiếc cà vạt hôm nay giám đốc đeo.
Tiểu Chiêu lại nói:
- Hôm nay, mặt mày sếp rạng rỡ, chắc tâm trạng đang phấn chấn lắm đây, lúc ra khỏi thang máy còn cười nữa chứ, ngàn năm mới bắt gặp sếp cười một lần, bọn tôi đang vừa mừng vừa lo kia kìa.
Tôi cười như mếu, cả tháng lương mới mua được một nụ cười của anh, quá bằng nụ cười đáng giá ngàn vàng.
9. Phòng tôi tụ tập đi hát karaoke, được phép kèm “người nhà”. Ai đó “người nhà” thì đều dắt theo cả, trừ tôi, Tiểu Chiêu hoài nghi tôi cãi nhau với “người nhà”, tôi liền nói chồng tôi phải tăng ca.
Giữa chừng cuộc vui, tôi nhận được điện thoại của anh:
- Anh đến đón em hay là tài xế đến đón em đây?
Tuy mừng thầm nhưng vẫn cạnh khóe, để tôi tự gọi xe về, nguyên nhân thì anh tự hiểu. Tôi và Tiểu Chiêu định bắt chung taxi về nhà, Tiểu Chiêu chợt chỉ vào gương chiếu hậu, reo lên đầy kinh ngạc:
- Mau nhìn kìa! Xe giám đốc kìa!
Tiểu Chiêu nói, đó là buổi tối hạnh phúc nhất trong đời cô ấy, bởi có giám đốc về cùng đường với chúng tôi.
10. Chị Tôn mang thai nên ai cũng dành cho chị sự chăm sóc đặc biệt. Tôi đi photo giấy tờ, tình cờ gặp giám đốc tự cầm tài liệu đi photo. Tôi tranh thủ giở trò a dua nịnh bợ, nhân tiện liệt kê đủ các thể loại phiền phức của việc mang thai. Nói cả buổi mà anh vẫn im thin thít, photo xong đống giấy tờ trên tay tôi, anh mới lên tiếng:
- Em cứ ba hoa chích chòe đi, muộn nhất là sang năm, chúng mình nhất định phải có con.
Chết tiệt thật! Gì thế này?
Thấy người khác sinh con mà cũng đói con mắt ư?
11. Hôm sinh nhật, đồng nghiệp hùn tiền, mua bánh kem tặng tôi, kèm hoa và thú bông. Tôi hớn hở ôm hoa và thú bông về nhà. Có người chẳng tặng gì cả. Đúng là cái đồ keo kiệt, thù vặt quen thói.
Chẳng phải lần trước sinh nhật anh, tôi đã tặng anh một tá “cái kia” rồi sao?
12. Anh vẫn tặng quà sinh nhật cho tôi.
Vừa xem xong món quà đó, tôi bật khóc nức nở, chẳng màng tới sĩ diện. Anh tặng tôi cuốn băng ghi hình giám sát ở sân bay. Trong cuộn băng có thu cảnh tôi cầm chiếc điện thoại, khóc nấc lên, trông thảm hại vô cùng. Mà anh đứng ngay đằng sau cửa kính chỗ lối đi. Bấy lâu nay, tôi không hề biết, lúc đó anh cũng đang khóc.
- Anh đã gặp nhiều sinh viên mới ra trường rồi, nhưng người vụng về như em thì thật hiếm! Hôm nay làm mất điện thoại, có phải ngày mai làm mất luôn cả tài liệu của công ty không hả?
Blah blah blah, hơn nửa tiếng đồng hồ.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, đồng nghiệp Tiểu Chiêu liền tỏ vẻ thông cảm với tôi.
Tôi thấy cách xử sự của anh đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng biết làm sao, trong đám sinh viên mới vào công ty đợt này, tôi là đứa yếu kém nhất.
Chỉ một lát sau, thư ký của anh đã gọi điện bảo tôi lên văn phòng giám đốc.
Nghĩ bụng chắc anh mắng chửi nhiều thành nghiện thật rồi nên vừa bước chân vào phòng, tôi đã tự nhủ: anh mà chửi nữa, mình nhất định sẽ đập bàn vùng dậy. Vẫn đang trong thời gian thử việc, cùng lắm là bỏ, không làm nữa.
Vậy mà anh không hề mắng mỏ, trái lại còn đưa tôi một chiếc điện thoại mới toanh.
Mặt mũi xầm xì như đeo đá, anh hằm hè nói:
- Cứ thử đánh mất điện thoại lần nữa xem, anh sẽ sa thải em ngay lập tức.
Mất điện thoại liên quan gì đến sa thải chứ?
Anh đúng là chuyện bé xé ra to.
2. Tôi đã tìm được điện thoại, thì ra nó lọt xuống khe sau ghế sofa tự lúc nào chẳng hay. Tôi hí hửng cầm điện thoại, chạy xộc vào nhà tắm, cứ tưởng nói ra tin tức nóng sốt này sẽ được khen thưởng, ngờ đâu anh chẳng thèm khen một câu.
Anh nói mà không thèm ngước mắt nhìn tôi một cái:
- Có mình em đi đâu quên đấy, đẹp mặt quá nhỉ!
Tôi bực thật rồi đấy!
Tôi hùng hổ tuyên bố, tối nay anh đi mà ngủ ở thư phòng.
Biết ngay là anh sẽ giận, anh nói anh sẽ không ngủ ở đó.
Đang mừng thầm thì anh từ tốn nói thêm một câu:
- Anh sang phòng dành cho khách.
3. Mạc Thiệu Khiêm là đồ đểu! Đồ đại đểu!
Anh bảo tối anh sẽ ngủ ở phòng khách, chứ có bảo tôi cũng phải sang đó ngủ với anh đâu.
Nhưng anh lại nói: “Anh không nói, chẳng nhẽ em không tự biết à? Hồi mới cưới em đã hứa với anh những gì? Anh ngủ đâu, em ngủ đấy.”
Tôi hứa cái gì?
Sao chẳng nhớ gì thế này?
4. Buổi trưa ăn cơm, Tiểu Chiêu ngồi buôn chuyện với tôi, cô ấy cứ nghe nói giám đốc đã lấy vợ. Tiểu Chiêu tỏ vẻ hâm mộ, nói:
- Không biết tiên nữ ấy thế nào mà lại trị được giám đốc nhà mình nhỉ?
Tôi nói, trăm phần trăm không phải tiên nữ đâu.
Tiểu Chiêu lườm tôi rồi bảo, thế thì cũng không phải loại Trư Bát Giới nhà cậu.
Từ hồi về nước, cứ ngồi vào bàn ăn là tôi lại quen thói hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Duyệt Oánh thường trêu:
- Trông cậu chẳng giống từ Mỹ về gì cả, có mà từ châu Phi về thì có.
Còn Tiểu Chiêu ngày nào cũng đi ăn với tôi thì bảo, cứ đụng đến đồ ăn là tôi chẳng khác nào Trư Bát Giới.
Tiểu Chiêu lại hỏi:
- Theo cậu, phu nhân giám đốc thường gọi giám đốc thế nào nhỉ? Gọi là Thiệu Khiêm à? Hay Khiêm Khiêm nhỉ? Thử tưởng tượng mà xem, ngọt ngào quá đi mất! Gọi như thế mới thân mật làm sao.
Ngọt ngào ấy à?
Hằng ngay, tôi toàn quen miệng gọi anh là cầm thú thôi.
5. Giám đốc đi công tác, còn dẫn theo người phụ trách chính của chúng tôi, thế là mọi người được dịp lười biếng. Tôi và Tiểu Chiêu đang hí hửng chơi trộm rau trên Kaixin[1], bất ngờ điện thoại đổ chuông.
[1] Kaixin: một trong những trang mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc.
- Lại chơi trộm rau đấy à?
- Đâu ạ!
- Còn chối nữa, avatar của em trên Kaixin đang sáng đây này.
Tôi thót tim, vừa log out vừa bảo Tiểu Chiêu giải tán khẩn trương.
Sau đó, Tiểu Chiêu mới hỏi tôi, ai phát hiện ra bọn mình thế?
Tôi buột miệng nói là chồng mình.
Tiểu Chiêu nói, sợ gì chứ, chẳng nhẽ chồng cậu còn lo cậu làm biếng ở công ty cơ à?
Nghĩ cũng đúng, thế là tôi lại nghênh ngang đi trồng nhân sâm.
6. Tiểu Chiêu hỏi tôi, mới tốt nghiệp đại học mà tôi đã vội đi lấy chồng, có phải chồng tôi tuyệt vời lắm không?
Tôi làm một bài tổng kết tỉ mỉ:
Tính tình tệ hại, động một tí là cau có, cứ như tôi là trẻ con lên ba không bằng, không thèm tôn trọng tôi. Hẹp hòi kinh người, thỉnh thoảng mấy đứa con trai học cùng lớp gọi điện cho tôi, thể nào anh cũng nói bóng gió. Trước giờ chưa từng đưa tôi đi dạo phố, cuối tháng ký hóa đơn là lại chê bai tôi không biết lo liệu việc nhà. Còn nói tôi ngố, không cho tôi học thạc sĩ ở nước ngoài. Ở nhà anh mới là người có quyền quyết định, mà từ trước tới nay, anh không cho phép tôi nhận mình là vợ anh trước mặt đồng nghiệp công ty anh.
Tiểu Chiêu sợ tái mặt, cô ấy hỏi tôi thích loại đàn ông JP[2] này ở điểm nào?
[2]. JP: Viết tắt của từ …. (jipin) theo nghĩa tiêu cực tức là: người tệ hại không ai chịu nổi.
Tôi nghĩ mãi rồi đành nói vì anh làm ra nhiều tiền nên tôi mới yêu.
7. Tiểu Chiêu đúng là người thích buôn chuyện, đồng nghiệp trong công ty không một ai không biết chồng tôi đích thị là một gã JP, về sau, tin đồn tới tai nhân vật chính. Báo hại tôi hôm sau không bật dậy đi làm được, tiền chuyên cần cũng bị cắt vì tội đi làm muộn.
Tiểu Chiêu an ủi tôi:
- Đừng buồn, hôm nay giám đốc cũng đi làm muộn đấy.
Khổ nỗi có ai chấm điểm chuyên cần của anh đâu!
8. Tôi hớn hở cầm tháng lương đầu tiên đi lượn phố với Tiểu Chiêu. Lượn lờ cả buổi mới sắm được chiếc cà vạt, đắt kinh khủng, vừa tròn một tháng lương của tôi.
Hôm sau, Tiểu Chiêu ngất ngây khoe, giám đốc là người đàn ông có gu thẩm mỹ tuyệt vời nhất mà cô ấy từng gặp. Sau đó khen tôi tinh tường, mua cho chồng mình chiếc cà vạt giống y chang với chiếc cà vạt hôm nay giám đốc đeo.
Tiểu Chiêu lại nói:
- Hôm nay, mặt mày sếp rạng rỡ, chắc tâm trạng đang phấn chấn lắm đây, lúc ra khỏi thang máy còn cười nữa chứ, ngàn năm mới bắt gặp sếp cười một lần, bọn tôi đang vừa mừng vừa lo kia kìa.
Tôi cười như mếu, cả tháng lương mới mua được một nụ cười của anh, quá bằng nụ cười đáng giá ngàn vàng.
9. Phòng tôi tụ tập đi hát karaoke, được phép kèm “người nhà”. Ai đó “người nhà” thì đều dắt theo cả, trừ tôi, Tiểu Chiêu hoài nghi tôi cãi nhau với “người nhà”, tôi liền nói chồng tôi phải tăng ca.
Giữa chừng cuộc vui, tôi nhận được điện thoại của anh:
- Anh đến đón em hay là tài xế đến đón em đây?
Tuy mừng thầm nhưng vẫn cạnh khóe, để tôi tự gọi xe về, nguyên nhân thì anh tự hiểu. Tôi và Tiểu Chiêu định bắt chung taxi về nhà, Tiểu Chiêu chợt chỉ vào gương chiếu hậu, reo lên đầy kinh ngạc:
- Mau nhìn kìa! Xe giám đốc kìa!
Tiểu Chiêu nói, đó là buổi tối hạnh phúc nhất trong đời cô ấy, bởi có giám đốc về cùng đường với chúng tôi.
10. Chị Tôn mang thai nên ai cũng dành cho chị sự chăm sóc đặc biệt. Tôi đi photo giấy tờ, tình cờ gặp giám đốc tự cầm tài liệu đi photo. Tôi tranh thủ giở trò a dua nịnh bợ, nhân tiện liệt kê đủ các thể loại phiền phức của việc mang thai. Nói cả buổi mà anh vẫn im thin thít, photo xong đống giấy tờ trên tay tôi, anh mới lên tiếng:
- Em cứ ba hoa chích chòe đi, muộn nhất là sang năm, chúng mình nhất định phải có con.
Chết tiệt thật! Gì thế này?
Thấy người khác sinh con mà cũng đói con mắt ư?
11. Hôm sinh nhật, đồng nghiệp hùn tiền, mua bánh kem tặng tôi, kèm hoa và thú bông. Tôi hớn hở ôm hoa và thú bông về nhà. Có người chẳng tặng gì cả. Đúng là cái đồ keo kiệt, thù vặt quen thói.
Chẳng phải lần trước sinh nhật anh, tôi đã tặng anh một tá “cái kia” rồi sao?
12. Anh vẫn tặng quà sinh nhật cho tôi.
Vừa xem xong món quà đó, tôi bật khóc nức nở, chẳng màng tới sĩ diện. Anh tặng tôi cuốn băng ghi hình giám sát ở sân bay. Trong cuộn băng có thu cảnh tôi cầm chiếc điện thoại, khóc nấc lên, trông thảm hại vô cùng. Mà anh đứng ngay đằng sau cửa kính chỗ lối đi. Bấy lâu nay, tôi không hề biết, lúc đó anh cũng đang khóc.