Thiên tài cuồng phi

Quyển 2 - Chương 2: Lão gia chủ Long gia

Quyển 2 - Chương 2: Lão gia chủ Long gia
Cười lạnh một tiếng kèm theo trào phúng, cặp mắt giống như mất kiểm soát hiện lên tia cừu hận, chẳng hiểu sao khi Long Thiên Tường nhìn thấy ánh mắt ấy trong lòng lại run lên, dường như cảm giác được hắn sắp mất đứa con trai này rồi.
“Đừng nhắc tới tên mẫu thân ta, đối với mẫu thân, việc ngươi gọi tên nàng là một loại vũ nhục!”
“Ngươi…” Sắc mặt Long Thiên Tường tái nhợt, toàn thân run rẩy không thôi, hắn không chút suy nghĩ giơ tay lên muốn đánh thật mạnh vào gò má Long Phi Thanh.
Thấy thế, lão quản gia quá sợ hãi, vội vàng hô: “Gia chủ, không thể!”
Nhưng vừa dứt lời, đã bị sự việc trước mắt làm cho choáng váng. Chỉ thấy Long Thiên Tường sắp đánh trúng mặt Long Phi Thanh thì bàn tay của hắn bị chặn lại không thể nhúc nhích, lúc này Long Phi Thanh lộ lãnh ý, dường như người trước mắt không phải là phụ thân của hắn mà là kẻ thù không đội trời chung.
“Ngươi không có tư cách giáo huấn ta!” Long Phi Thanh hất cánh tay kia ra thật mạnh.
Giây phút này, cơn tức giận làm Long Thiên Tường không hề nghĩ đến việc tại sao Long Phi Thanh có thể bắt được tay hắn, hắn hỉ biết là nghịch tử này ba năm ở bên ngoài đã trở nên ngỗ nghịch, không hiểu biết, đã như vậy hắn cũng không muốn lưu giữ đứa con này nữa.
Trong nháy mắt, Long Thiên Tường tựa hồ như già đi mười tuổi, hắn biết rõ tính cách này của Long Phi Thanh sẽ chọc giận Thanh Bình công chúa, nên cách duy nhất để bảo vệ con hắn là đuổi ra khỏi gia môn, dù sao Thanh Bình công chúa cũng là muội muội của hoàng đế, người mà Long gia không thể chọc vào.
So sánh với vẻ mặt không chút biểu tình của Long Phi Thanh thì thân thể lão quản gia không khỏi run lên, ngay khi hắn định lên tiếng khuyên ngăn thì một giọng nói già nua vang lên; “Hôm nay lão phu muốn nhìn xem, kẻ nào to gan lớn mật muốn đuổi đứa cháu bảo bối của ta ra khỏi gia môn!”
“Lão gia chủ…”Lão quản gia kinh hỉ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía lão giả đang đi tới.
Lão giả này tiều tuỵ vô cùng, tóc trắng xoá, ngón tay khô héo vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, tay phải cầm một quải trượng, bóng dáng gầy gò nhìn thập phần tang thương, thế nhưng đôi mắt đen lại mang theo tia lăng lệ ác liệt, không hề làm mất đi phong thái uy nghiêm của một gia chủ nên có.
Nhìn thấy lão giả, lòng Long Phi Thanh đau xót, ba năm không gặp gia gia lại thay đổi đến mức không thể nhận ra.
“Cha, sao cha lại tới đây?” Long Thiên Tường hơi sững sờ, vội vàng cất bước chạy tới đỡ lão gia chủ.
“Hừ.” Long Thần Lạc nâng cây quải trượng lên, hung hăng đánh vào tay Long Thiên Tường, nói: “Mấy năm nay lão phu mặc kệ sự tình nên các người đều nghĩ rằng lão phu là người đã chết sao? Lúc trước lão phu không bảo trụ địa vị của Linh nhi càng không có cách nào bảo vệ tốt cho nàng cho nên bất kể thế nào lão phu sẽ bảo vệ cho cháu trai duy nhất, trừ khi các người muốn Long gia đoạn tử tuyệt tôn!”
Trong mắt xoẹt qua tia hung ác, Thanh Bình công chúa mỉm cười nói: “Cha, lời này của cha nói sai rồi, không có Long Phi Thanh thì còn có Tuấn nhi mà, đàn ông ở Long gia không chỉ có mình hắn.”
“Chỉ bằng tên tiểu tử lại muốn so sánh với cháu trai bảo bối của lão phu?” Cười mỉa mai, Long Thần Lạc vô cùng khinh thường: “Tên khốn nạn ấy, quần áo lượt là đã thành tính, việc ác bất tận, ức hiếp cả nam lẫn nữ, tính tình lười biếng, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, có hắn hay không có hắn có gì khác nhau? Long gia ta đường đường là gia tộc võ học lại sinh ra loại quần là áo lượt như vậy thật là nhục nhã!”
“Cha, cha đây là không muốn nhận Tuấn nhi?” Nắm chặt tay, Thanh Bình công chúa nghiến răng, lạnh giọng hỏi.
“Hôm nay lão phu sẽ nói cho rõ ràng,” dùng sức đập quải trượng xuống đất, Long Thần Lạc cầm đỉnh đầu quải trượng, uy nghiêm nhìn Thanh Bình công chúa: “Mặc dù Linh nhi không có gia thế hiển hách nhưng bản tính hiền lành lương thiện, gả vào Long gia lo toan hết việc nhà, năm đó ngươi ỷ vào hoàng thất cường đại với gả vào Long gia thay thế vị trí của Linh nhi, lão phu tuy phản đối cực lực cuối cùng vẫn không thắng được hoàng thất các người, nhưng Linh nhi là đứa con dâu duy nhất ta chấp nhận mà Thanh nhi tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài hoa thiên phú, hạng người như Long Phi Tuấn kia sao có thể so sánh cùng? Không nghĩ tới sẽ bị người ta ganh ghét căm hận, trưởng công chúa ngươi đã làm chuyện gì chắc hẳn so với người khác ngươi còn rõ hơn chứ?”
Thanh Bình công chúa cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới lão bất tử này sớm đã phát hiện ra. Nhưng như thế thì sao? Ả là trưởng công chúa của Thiên Vũ quốc, quốc chủ yêu thương ả nhất, chẳng lẽ lại sợ lão già khọm khẹm này sao? Hơn nữa hắn cũng không có bằng chứng những việc làm của ả, mọi người trong thiên hạ sẽ tin tưởng hắn ta sao?
Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt thống khổ của Long Thiên Tường, Long Thần Lạc mới ôn hoà nói: “Lão phu biết rõ nhiều năm nay lão phu mặc kệ sự tình nên cũng không còn được coi trọng nữa, nếu ngươi muốn đuổi cháu trai lão phu đi thì cũng đuổi luôn lão phu đi.”
Long Thiên Tường không khỏi run lên, khuôn mặt càng thống khổ: “Cha, người là đang ép ta.”
“Thiên Tường.” Đột nhiên Thanh Bình công chúa cả kinh, mở miệng gấp gáp: “Nếu cha đã nói thế thì nên lưu lại đi, chúng ta cũng không thể để cha lưu lạc bên ngoài được.” Tất nhiên lời này không phải vì lương tâm mà vì bảo toàn mặt mũi cho bản thân.
Nếu đuổi Long Phi Thanh thì có thể nói là do Long Phi Thanh bất hiếu, hết thảy mọi tội lỗi đều đổ lên đầu hắn, nhưng đuổi luôn cả Long Thần Lạc thì ngược lại kẻ bất hiếu chính là ả, tuy ả là trưởng công chúa nhưng cũng không chống đỡ được miệng lưỡi thế gian hơn nữa xảy ra chuyện như vậy hoàng huynh nhất định sẽ không bênh vực cho ả. Tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể làm như thế thôi.
“Khục khục,” ho khan hai tiếng, sắc mặt Long Thiên Tường dẫn khôi phục: “Nếu trưởng công chúa đã nói như vậy thì Thanh nhi, ta liền đồng ý cho con trở về nhận tổ tiên.”
Nghe vậy, khoé môi lộ trào phúng, giữa lông mày ngưng tụ khinh thường: “Lần này ta nguyện ý theo lão quản gia đến Long gia chỉ vì muốn nhìn qua gia gia thôi, hôm nay đã gặp rồi cũng không muốn ở lại nơi đây nữa, gia gia, lão quản gia, bảo trọng.”
Dứt lời, Long Phi Thanh xoay người đi, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly hiện tia kiên định.
Ba năm trước khi hắn quyết định theo nàng thì vĩnh viễn không bỏ đi, dù dọc đường có nhiều nguy hiểm hắn cũng sẽ không hối hận.
“Thanh nhi, khục khục…” Long Thần Lạc ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua chứa vẻ suy yếu, khẩn cầu nhìn chăm chăm Long Phi Thanh: “Chẳng lẽ cháu không thể trở về vì gia gia sao? Cháu thật sự muốn Long gia đoạn tử tuyệt tôn?”
“Đại thiếu gia.” Lão quản gia bước nhanh tới, “Bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Long Phi Thanh.
Long Phi Thanh cả kinh, hai tay vịn lão quản gia hỏi: “Lão quản gia, ngươi đang làm gì vậy?”
“Đại thiếu gia, từ khi người mất tích thân thể lão gia chủ ngày càng tệ, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa rồi, nhất định lão gia chủ hy vọng trong khoảng thời gian này có đại thiếu gia bên cạnh làm bạn cho nên cầu xin đại thiếu gia ở lại, nếu không lão nô quyết không đứng dậy.”
Ngón tay cứng đờ, Long Phi Thanh ngẩng đầu nhìn về bóng dáng không gầy yếu Long Thần Lạc, trong nội tâm có chút đau đau, bởi vì ngoại trừ mẫu thân hắn thì gia gia là người hắn yêu thương nhất, bởi vì sự việc của hắn và mẫu thân nên gia gia càng trở nên già nua.
Ánh mắt nhìn về Dạ Nhược Ly như đang hỏi ý kiến nàng, được nàng cho phép mới nói: “Gia gia, tôn nhi đáp ứng người, sẽ ở lại Long gia một thời gian, nhưng ta tuyệt đối không nhận mình là người của Long gia, hơn nữa ta tới đây vì đại hội huyền giả, sau khi đại hội huyền giả kết thúc ta sẽ rời khỏi Thiên Vũ quốc.”
“Ai,” trùng trùng điệp điệp thở dài, Long Thần Lạc cười khổ: “Ta biết rõ cháu đối với nhà này đã thất vọng đến cực độ, gia gia không phải cũng cảm thấy như thế sao? Chỉ là Long gia từng là tâm huyết của gia gia, ta cũng không nỡ bỏ nó xuống, cho nên Thanh nhi cháu nguyện ý ở đây một thời gian gia gia đã thoả mãn lắm rồi, sau này cháu cứ làm chuyện cháu muốn là được.”
“Cháu biết.” Long Phi Thanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cảm kích nhìn Dạ Nhược Ly. Tâm Long Thần Lạc khẽ động, vô cùng nghi hoặc thiếu nữ này là ai? Dường như Thanh nhi rất tôn trọng nàng ta…
“Thanh nhi, còn có chư vị khách nhân, lão phu sẽ giúp các ngươi an bài chỗ nghỉ ngơi.” Thu hồi suy nghĩ, Long Thần Lạc mỉm cười, khuôn mặt gia nua không lấn áp được vẻ suy yếu. Hắn lo lắng nếu giao cho Thanh Bình công chúa sẽ xảy ra chuyện nên tự mình an bài cho đám người Dạ Nhược Ly.
Nhìn qua đám người đang rời đi, Thanh Bình công chúa nắm chặt khăn tay, cười lạnh. Tạm thời không thể động thủ với tiểu tử thúi Long Phi Thanh vậy thì nên ra tay với người bên cạnh hắn, như vậy hắn chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ.
Thanh Bình công chúa còn không biết, so với Long Phi Thanh, đám người này còn khó chọc vào hơn, đặc biệt là Dạ Nhược Ly và Chu Tước…

back top