Thiên tài cuồng phi

Quyển 5 - Chương 13: Ngươi biết ta là ai sao?

Quyển 5 - Chương 13: Ngươi biết ta là ai sao?
Edit + Beta: Preiya
Lời nói lạnh nhạt như mây gió giống như là tảng đá lớn hung hăng đập vào trong lòng Y Ân Lạc.
Thân thể già nua hơi run lên, lão không dám tin trợn to hai mắt, trên dung nhan tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi… ngươi nói cái gì? Làm sao ngươi biết tình trạng bệnh, hơn nữa làm sao ngươi có thể nhìn ra được đan phương này có vấn đề chứ?"
Khóe môi thản nhiên câu lên, Dạ Nhược Ly dựa vào trên người Cung Vô Y, liếc mắt nhìn Y Ân Lạc, giọng nói vẫn lạnh nhạt như mây gió như cũ: "Rất đơn giản, thông qua phân tích dược tính của dược liệu liền có thể suy đoán ra, bất quá muốn cụ thể còn cần chờ ta nhìn thấy tộc nhân này của ngươi mới có thể hạ phán đoán, có một vài đan dược phải luyện chế theo thể chế cá nhân."
Mặc dù câu này là hờ hững như vậy nhưng lại làm cho Y Ân Lạc bị dọa sợ đến mức im re.
Nàng chỉ là liếc mắt nhìn đan phương một cái thì có thể đoán được tình trạng bệnh? Này… Điều này cũng con mẹ nó quá biến thái rồi, không biết tên tiểu gia hỏa này là đến từ đâu, cho dù Phong Thần đã từng là Đệ nhất Luyện Đan Sư Phong Vực, cũng không thể nào làm đến mức độ như thế?
"Ha ha, tiểu nha đầu ngươi nói không sai, từ nhỏ thiên phú của người tộc nhân Y gia ta dị bẩm, hai mươi tuổi đột phá Thần Tướng, hai mươi lăm tuổi đột phá tới Thần Vương, hiện giờ hai mươi bảy tuổi cũng đã trở thành Thần Vương trung cấp, thế nhưng bởi vì do thể chất của hắn, mặc dù hắn là Thần Vương trung cấp nhưng thực lực ngay cả Thần Tướng đỉnh phong cũng không bằng."
Hai mươi tuổi tới Thần Tướng, hai mươi lăm tuổi tới Thần Vương? Thiên phú bực này e là cũng đứng đầu trong danh sách cả Phong Vực, có lẽ ngay cả sư phụ Phong Thần tiện nghi này của nàng cũng không thiên tài được như hắn.
Đáng tiếc, có được thiên phú cường hãn như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể thi triển ra thực lực vốn có, đây coi như là một bất hạnh lớn.
"Được, ta sẽ đi tới Hoàng Thành một chuyến, lúc đó ta sẽ đi Y gia giúp ngươi cứu trị vị tộc nhân kia của ngươi." Bỏ lại lời này, Dạ Nhược Ly đứng lên, vỗ vỗ tay áo, liền định rời đi.
"Chờ một chút!" Nhìn thấy nàng muốn rời đi, Y Ân Lạc vội vàng đưa tay ra ngăn cản bước tiến của nàng, "Tiểu gia hỏa, nếu như không ngại thì đồng hành với ta đi, ha ha, ta nghe nói ngươi đắc tội một số người, có ta ở đây liền không người nào dám động tới ngươi."
Hiện tại Dạ Nhược Ly là hy vọng duy nhất của lão, làm sao lão cũng không thể để cho hy vọng này xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Trầm mặc trong chốc lát, Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, có người nguyện ý đảm đương bảo tiêu miễn phí, lại cớ sao mà không nhận lấy chứ? Mặc dù nàng không sợ Thiên Thủy Lĩnh và Triệu gia, nhưng có Y Ân Lạc ở đây, nàng cũng có thể tiết kiệm được một đống phiền toái lớn.
"Được, chờ sau khi ta an bài hết mọi chuyện kế tiếp, chúng ta liền có thể rời đi."
Vung vung tay áo, Dạ Nhược Ly cũng không quay đầu lại, cùng Cung Vô Y rời đi, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Người Tán Tu Liên Minh thấy Minh Chủ mình rời khỏi đại sảnh yến hội, lập tức đứng dậy cáo từ, lần lượt đi theo sau Dạ Nhược Ly rời đi.
Sau khi trở lại Tán Tu Liên Minh tại Tinh Nguyệt Thành, Dạ Nhược Ly liền phân phó những việc kế tiếp, nghe nói nàng phải đi, mọi người đều không bỏ được, nhưng cũng biết, đây đối với Tán Tu Liên Minh mà nói là một cơ hội trời cho.
Còn thừa lại chín viên Thiên Tướng Đan, Dạ Nhược Ly giao tất cả cho Hồng Lạc Thiên, để cho hắn tự phân phối, mình thì không để lại một viên nào, dù sao chỉ cần có dược liệu, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể luyện chế.
Mà đoạn thời gian nàng và Cung Vô Y không có ở đây, nói không chừng sẽ có cường giả tới cửa, vì vậy Tán Tu Liên Minh phải mau chóng tăng thực lực lên để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Chờ sau khi nàng an bài toàn bộ mọi chuyện xong, một Phi Long khổng lồ đứng trên bầu trời Tinh Nguyệt Thành, thân thể khổng lồ che lại ánh sáng phía chân trời, lộ vẻ âm trầm vô biên.
Lập tức, cư dân Tinh Nguyệt Thành đồng thời ngẩng đầu lên, khiếp sợ ngưng mắt nhìn Phi Long trên bầu trời.
Trên lưng Phi Long, lão giả đứng đón gió, hai tay chắp sau lưng, bạch y tung bay bồng bềnh, như có một cảm giác tiên phong đạo cốt*, mắt lão rũ xuống, nhìn chăm chú vào mọi người đang nhìn lão ở phía dưới, khuôn mặt già nua giương lên nụ cười hòa ái dễ gần.
*tiên phong đạo cốt: hình dung người có khí khái thần thái không giống người thường
"Tiểu gia hỏa, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"
"Ừ," Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, tầm mắt quét về phía mọi người sau lưng, nói, "Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, nếu như có cường giả tới cửa, không đấu lại thì không cần liều mạng, tất cả đều chờ ta trở lại."
"Dạ, Minh Chủ."
Mọi người đồng thời chắp tay ôm quyền, cung tiễn Dạ Nhược Ly rời đi, mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, mới xoay người trở lại Tán Tu Liên Minh.
Hoàng Thành, chính là vùng đất nơi hoàng tộc Lạc Nguyệt Quốc trú đóng, vì vậy mới gọi là Hoàng Thành, mà nơi này cũng không phải là nổi danh giàu có, không biết hào hoa hơn cái tiểu địa phương Tinh Nguyệt Thành kia bao nhiêu lần.
Lúc này, ngoài cửa thành phía Đông Hoàng Thành, có bốn người cất bước đi vào.
Chỉ thấy lão giả bên trái, chòm râu màu trắng, hai tay chắp sau lưng, mặc dù khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng lại tràn đầy tinh thần, trong hai mắt lóe ra quang mang khôn khéo.
Bên cạnh lão giả là đôi tình lữ ân ái.
Dung mạo hai người này đều là kinh diễm phi phàm khiến cho người đi đường nhao nhao ghé mắt nhìn.
Mà trong tay nữ tử còn dắt theo một nữ oa oa phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có năm sáu tuổi, trong tay cầm rất nhiều đan dược, không ngừng nhét vào trong cái miệng nhỏ của nàng, vả lại còn phát ra tiếng nhai thanh thúy.
"Ừm, ăn thật ngon, Nhược Ly, ngươi còn không? Cho ta thêm một chút nữa đi!"
Thiên Lưu chớp chớp đôi mắt to, vươn tay về phía Dạ Nhược Ly, khuôn mặt khả ái giương lên nụ cười ngọt ngào.
Không chút do dự, Dạ Nhược Ly lấy mấy bình đan dược từ trong Huyền Linh giới chỉ ra, một tia ý thức liền đến trong tay Thiên Lưu.
Nhìn những viên đan dược bị lãng phí kia, khóe miệng Y Ân Lạc chợt giật giật, cả trái tim đều đau nhức, hận không thể đoạt lấy toàn bộ đan dược trong tay Thiên Lưu.
Bại gia tử, thật sự là bại gia tử, lão chưa từng thấy qua người nào lãng phí đan dược như vậy, phải biết những thứ kia chính là đan dược đó! Mặc dù không phải là thuộc về lão, nhưng nhìn thấy bị lãng phí như thế, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Lắc đầu một cái, Y Ân Lạc bất đắc dĩ thở dài một hơi, lúc định thu hồi tầm mắt, liền thấy một con Kim Văn Hổ mạnh mẽ xông đến từ phía trước.
Một thiếu niên ngồi trên lưng Kim Văn Hổ, một tay cầm trường tiên, trường tiên màu đỏ hung hăng quất vào trên lưng Kim Văn Hổ, đau đớn kịch liệt khiến Kim Văn Hổ phát ra một tiếng gào to bi thống thật dài, mạnh mẽ xông về phía trước trên đường.
Sắc mặt Thiên Lưu lập tức lạnh xuống, có lẽ đều là huyền thú, thứ nàng không nhìn được nhất chính là nhân loại ngược đãi huyền thú, hơn nữa giữa hổ và miêu còn có một chút liên hệ…
Ném đan dược trên tay thẳng lên trời, Thiên Lưu há miệng tiếp lấy đan dược, nhai nhai hai cái liền nuốt xuống, nàng lau khóe miệng một cái, thân hình chợt lóe lên liền ngăn ở giữa đường, ánh mắt lãnh lệ nhìn chăm chú vào thiếu niên trên lưng hổ.
Người đi trên đường bất giác dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn về phía nữ hài ngăn ở giữa đường.
"Đây là hài tử nhà ai thế? Người nhà của nữ hài đâu? Chẳng lẽ nữ hài muốn đi tìm cái chết hay sao?"
"Ai, hài tử đáng thương, phỏng chừng nếu bị Kim Văn Hổ này đụng bay ra ngoài, căn bản thân thể nho nhỏ này của nữ hài sẽ không chịu nổi."
Dường như có lẽ dự liệu được thảm kịch sau đó, mọi người đồng thời lắc đầu, ánh mắt thương tiếc, thậm chí có một số lại quay mặt đi, tựa như không đành lòng nhìn thấy nữ oa oa phấn điêu ngọc trác này ngã trong vũng máu.
Nhưng cả một nhóm bên ngoài, không có ai tiến lên cứu.
Bất quá với nhãn lực của Y Ân Lạc, đương nhiên biết rằng, xui xẻo sẽ là vị thiếu niên kia, bởi vì lão có thể thấy được, vị tiểu nữ hài thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi này, rõ ràng là số tuổi thật sự không dừng lại ở đó, hơn nữa nàng vẫn là một huyền thú…
Khẽ giơ bàn tay lên, một đạo chưởng phong bén nhọn nhanh chóng thổi qua, lao thẳng về phía thân thể của thiếu niên.
"Oanh!"
Bất ngờ không đề phòng, thiếu niên xoay người đảo lộn xuống đất, bởi vì tay của hắn còn gắt gao nắm lấy cái đuôi của Kim Văn Hổ, trực tiếp liền bị Kim Văn Hổ kéo ra xa một trượng, đến trước mặt Thiên Lưu mới dừng lại.
Kim Văn Hổ hiểu là nữ hài trước mắt cứu nó, trong đồng tử màu vàng kim lộ ra một tia cảm kích.
"Hả?" Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Kim Văn Hổ, khẽ cau mày, trong mắt lộ ra một chút sáng tỏ.
"Tiểu gia hỏa, ngươi phát hiện ra cái gì vậy?"
Nhận thấy được vẻ mặt của Dạ Nhược Ly, trong mắt Y Ân Lạc hàm chứa tiếu ý, hòa ái dễ gần lên tiếng hỏi dò.
"Không có gì, đầu Kim Văn Hổ này là Thần Tướng đỉnh phong, bất quá bị phong ấn cưỡng ép phần lớn lực lượng, thế cho nên thực lực hiện tại của nó chỉ tới Thánh Thú, khó trách sẽ bị một tên phế vật hàng phục."
Trong tròng mắt khôn khéo thoáng qua kinh ngạc, thần sắc Y Ân Lạc ngưng trọng quét mắt nhìn Kim Văn Hổ, quả thật phát hiện ra một đạo phong ấn trong cơ thể của nó. Thế nhưng đạo phong ấn này cực kỳ bí ẩn, ngay từ đầu mình cũng không chú ý tới, nhưng nàng làm sao lại phát hiện ra chứ?
"Xú nha đầu!" Thiếu niên nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Lưu, "Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là Kiền Lăng Kiền gia, thế nhưng ngươi lại dám công kích ta?"
"Kiền gia?" Khóe môi khinh thường giương lên, trong giọng nói của Thiên Lưu mang theo vài phần lãnh ý, "Ta không cần biết ngươi là người của gia tộc nào, dù sao ta nhìn ngươi không thuận mắt, ngươi có thể làm gì được ta hả?"
"Hí!"
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, tiểu nha đầu này cũng quá phách lối cuồng vọng đi, hơn nữa, thoạt nhìn bộ dáng của nàng chỉ có năm sáu tuổi, tại sao lại có thực lực cường hãn như vậy?
"Hừ, ta cho ngươi biết, Kiền gia ta là Đại Quý tộc Lạc Nguyệt Quốc, nếu như ngươi thức thời thì mau chóng ngoan ngoãn quỳ xuống nói xin lỗi ta đi, nói không chừng bản thiếu gia sẽ hảo tâm thả cho ngươi một con đường sống!"
Sắc mặt hơi biến đổi, thiếu niên nắm chặt hai quả đấm, âm lãnh trừng mắt nhìn Thiên Lưu.
"Ngươi muốn ta nói xin lỗi sao? Cũng không phải là không thể…" Thiên Lưu chớp chớp mắt, nụ cười trên môi càng phát ra lạnh lẽo.
"Này còn không sai biệt lắm!" Khẽ hất cái cằm lên, vẻ mặt thiếu niên đắc ý.
Thế nhưng lời nói kế tiếp của Thiên Lưu không khỏi làm cho sắc mặt hắn ta đại biến.
"Nếu là ngươi chết rồi thì nói không chừng ta sẽ đi tới trước mộ phần xin lỗi ngươi, nhưng lúc ngươi còn sống, vậy thì tuyệt đối không có khả năng!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lạnh lùng như băng, rất khó có thể nghĩ tới đây là biểu tình sẽ có trên một nữ hài năm sáu tuổi, mặc dù lúc này trên mặt nàng có treo lên nụ cười, nhưng lại lạnh lẽo làm người ta kinh sợ.
Cho dù là Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y thì cũng chưa từng thấy qua Thiên Lưu như vậy, giống như biến thành người khác…
"Thiên Lưu?"
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nàng cảm nhận được lửa giận đến từ trên người Thiên Lưu rất rõ ràng, tại sao Thiên Lưu lại sẽ tức giận đến mức như thế vì một huyền thú vốn không quen biết chứ?
Bỗng đột nhiên, Dạ Nhược Ly phát hiện ra mình quá không hiểu rõ Thiên Lưu, dù sao mỗi người đều có quá khứ của mình, nàng cũng không biết cuộc sống Thiên Lưu thế nào trước khi gặp mình.
"Xú nha đầu, ngươi rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Bản thiếu gia sẽ để cho người khác biết, ngươi đắc tội với người không nên đắc tội!"
Giơ bàn tay lên, vẻ mặt thiếu niên tức giận đánh về phía Thiên Lưu, lúc Thiên Lưu sắp có động tác, một đôi tay khô lão chợt đưa ra, nắm lấy cánh tay của thiếu niên thật chặt trong bàn tay.
Thiếu niên sửng sốt một chút, chợt tức giận ngẩng đầu lên, hắn ta thật muốn xem là ai lớn mật dám đến ngăn trở hắn như thế!
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt thương lão, trên mặt lão giả mang theo nụ cười thản nhiên, trong giọng nói lạnh nhạt hiển lộ ra một tia uy nghiêm.
"Tiểu tử Kiền gia phải không? Ngươi có biết lão phu là ai không?"

back top